Hắn ta vẫn thiếu đạo đức như vậy, còn cười toe toét để lộ hàm răng trắng:
“Ồ, trải qua thiên kiếp hả, sư tỷ——”
Lửa giận trong ta bùng lên.
Ta không thể chịu được vẻ nhởn nhơ của hắn ta, liền lao vào hắn ta, dẫn thiên lôi về phía hắn.
Ch///ết tiệt, ta ch///ết cũng không để hắn ta sống yên!
Ta lao vào lòng Ngao Tầm, ôm chặt lấy eo hắn.
Hắn ta muốn đẩy ta ra.
Ta cắn răng, hôn lên môi hắn. “Ưm, sư tỷ, ngươi——” Hắn ta không đẩy ta ra nữa, thậm chí còn hưởng thụ.
Thiên lôi tới.
Ta cười thầm.
Ngao Tầm cuối cùng cũng nhận ra, hóa thành rồng, chống lại thiên lôi giáng xuống.
Ta cũng hóa thành giao đen, ôm chặt lấy hắn ta, không để hắn trốn thoát.
Ch///ết thì cùng ch///ết.
Ta ch///ết cũng phải kéo theo một người ch///ết cùng!
Khi thiên lôi giáng xuống, ta dùng thân thể hắn ta để chắn cho mình nửa ngày cuối của thiên kiếp.
Ngao Tầm là bạch long, bị vài tia sét đánh trúng, thân rồng bạc của hắn bị m.á.u nhuộm đỏ, trông kinh khủng đáng sợ.
Trong tiếng sấm sét, ta nghe thấy hắn ta nhẹ nhàng gọi tên ta: “Du Du——”
Du Du? Trong lúc mơ hồ, ta nhớ lại lời sư phụ nói: “Vạn vật trên đời, mỗi thứ đều có số mệnh, mỗi thứ đều có vận mệnh của nó.”
Chẳng lẽ đây là vận mệnh của ta?
Nghĩ lại, thật ra ta chưa bao giờ thực sự hận Ngao Tầm.
Từ đầu đến cuối, thiên kiếp là của ta, thiên lôi cũng là của ta.
Hắn ta không nên vì thế mà mất mạng.
Vì vậy, khi ba tia sét cuối cùng giáng xuống, ta dùng hết sức đẩy Ngao Tầm ra.
Thôi vậy.
Coi như tích đức đi.
Ta nhắm mắt lại, chờ đợi tia sét giáng xuống.
Ta nghĩ, có lẽ sẽ bị đánh tan thành tro bụi, t.h.i t.h.ể không còn.
Nhưng Ngao Tầm lại ôm chặt lấy ta, dùng thân thể mình chịu đựng cú đánh hủy diệt của thiên lôi.
Tia sét giáng lên người hắn ta, những vết thương m.á.u đỏ loang lổ lan rộng, m.á.u như mưa rơi xuống, b.ắ.n lên người ta.
Ta kinh ngạc.
Ta muốn hỏi tại sao hắn ta lại làm như vậy.
Nhưng bị sức mạnh khổng lồ đánh ngất đi.
Thiên kiếp kết thúc.
Chúng ta đều không ch///ết. Khi chúng ta tỉnh lại, đã được Thổ địa thần nhặt về.
Cả hai đều mất hết ký ức.