Sau Khi Mỹ Nhân Quyến Rũ Cùng Tình Cũ Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 26

Chương 26

 

"Người nào đó có thể đừng chua lè như vậy không?" Giọng Thẩm Trình sâu kín vang lên.

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Úc Tinh Nhiên về nước, cậu chạm mặt trực tiếp với  Thẩm Trình.

 

Cậu gật đầu với  Thẩm Trình coi như chào hỏi, sau đó lẫn vào nhóm nhân viên.

 

"Mấy người cũng quá không có tình người rồi đấy?" Úc Tinh Nhiên tố cáo.

 

Tiểu Đại vẻ mặt vô tội, "Em đã 'hít hít hít' điên cuồng bên cạnh anh, mà anh chẳng có phản ứng gì cả."

 

Tiểu C cũng gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy. Cho nên chúng tôi chỉ có thể rút lui trước thôi."

 

Úc Tinh Nhiên: "..."

 

"Rốt cuộc anh và sếp có quan hệ gì?" Tiểu Đại tò mò hỏi. "Sao người khác trốn việc sếp không bắt, cứ nhằm đúng một mình anh mà bắt?"

 

Cố Yến Chấp đương nhiên biết, có một số người rõ ràng không phải nhân viên của tầng này. Trước đây có minh tinh đến làm đại diện, cũng từng xảy ra tình huống bị nhân viên vây xem.

 

Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, thỉnh thoảng một hai lần hắn căn bản sẽ không quản.

 

Nhân viên tự nhiên cũng biết điều đó.

 

Trốn chỉ là phản ứng bản năng, Cố Tổng không so đo, nhưng bọn họ cũng không thể quá trắng trợn, ai mà biết Úc Tinh Nhiên đứng đó không chạy, bắt một phát là trúng ngay.

 

Tiểu C: "Anh Nhiên à, anh vẫn còn non lắm."

 

Tiểu Đại: "Không sao đâu, lâu dần sẽ quen thôi."

 

Úc Tinh Nhiên: "Đợi lâu rồi, anh sẽ không bị bắt nữa sao?"

 

"Đợi lâu rồi, anh sẽ quen với việc bị bắt thôi." Tiểu Đại ý vị sâu xa nói.

 

Úc Tinh Nhiên: "…………"

 

Ôn Ngọc chứng kiến gần như toàn bộ quá trình mới đi về phía Cố Yến Chấp, cậu ta là bên B, đương nhiên phải chào hỏi "sếp" của bên A.

 

Người đại diện còn nhanh hơn cậu ta, nụ cười trên miệng sắp toe toét đến mang tai.

 

"Cố Tổng, chào anh, đây là nghệ sĩ của tôi Ôn Ngọc, lần đầu hợp tác, cảm ơn tập đoàn đã cho cơ hội."

 

"Chào Cố Tổng." Ôn Ngọc lễ phép chào hỏi, nhìn ông chủ của mình, "Tổng giám đốc Thẩm."

 

"Không tệ, cố gắng thể hiện tốt nhé." Thẩm Trình vỗ vai cậu ta.

 

"Cố Tổng bận rộn như vậy, còn đích thân theo sát việc quay phim sao?" Người đại diện tìm chuyện nói chuyện phiếm.

 

"Xem qua một chút." Cố Yến Chấp nói.

 

Người đại diện thấy hắn không muốn nói chuyện nhiều, hiểu ý gật đầu, "Vậy tôi đưa Tiểu Ôn đi trang điểm đây."

 

"Đạo cụ đâu, cái băng đô màu xanh lam tôi vừa bảo lấy, ai lấy đi rồi?"

 

"Gọi anh kìa, nhanh đi!" Tiểu Đại đẩy Úc Tinh Nhiên một cái.

 

Úc Tinh Nhiên: "?"

 

Cậu chẳng qua chỉ tiện tay lấy một cái băng đô, giả vờ là nhân viên thu dọn đạo cụ giúp đỡ.

 

Sao lại trùng hợp vẫn là cậu nữa vậy.

 

Chuyên viên trang điểm vẫy tay với cậu, "Đúng đúng đúng, chính là cái này."

 

Úc Tinh Nhiên: "..."

 

Sau đó cậu trở thành một "người nổi bật" lần nữa, dưới ánh mắt của mọi người cầm băng đô đi đến trước mặt chuyên viên trang điểm.

 

Bộ phim truyền hình đang hot gần đây của Ôn Ngọc là một bộ phim tiên hiệp, và tạo hình hôm nay của cậu ta chính là Hoàng Nguyên nhân vật trong phim.

 

Lời thoại cũng rất đơn giản.

 

——Dùng MX Navigation, ngự kiếm phi hành không lạc đường.

 

Hậu kỳ còn cần thu âm gói giọng nói, MX Navigation có không ít giọng của nghệ sĩ, cũng có giọng của nhân vật hoạt hình.

 

Đều là dựa theo giọng của những nhân vật được người dùng trên thị trường yêu thích hơn.

 

Úc Tinh Nhiên dưới những ánh mắt dõi theo đưa xong băng đô, nhanh chóng chuồn về bên cạnh Tiểu Đại, "Anh lên trước đây."

 

Tiểu Đại thương hại nhìn cậu, Tiểu C cũng không nhịn được mà tặc lưỡi, "Vận may của anh cũng tệ quá rồi đấy."

 

Úc Tinh Nhiên: "..." Ai mà lường được?

 

...

 

Thẩm Trình lấy tay che miệng, nhịn cười, thỏa mãn mà giở trò xấu.

 

"Tôi còn không biết Úc Tinh Nhiên là fan của Ôn Ngọc đấy, đến cả băng đô cậu ta dùng trong phim cũng nhớ rõ mồn một."

 

Sau đó Thẩm Trình thành công nhận được một chữ "cút" từ Cố Yến Chấp.

 

"Hai người bây giờ thế nào?" Thẩm Trình tò mò, "Không phải kết hôn rồi sao, còn chơi trò cưới chui này?"

 

"Trước đây hai người yêu đương cũng lén lút."

 

Cố Yến Chấp nghĩ đến đây cũng thấy nghẹn khuất, hai người chưa từng bàn bạc chuyện cưới chui, nhưng hắn chẳng lẽ lại đi khắp công ty phát thông báo, nói hắn và Úc Tinh Nhiên kết hôn rồi sao?

 

Đừng nói Úc Tinh Nhiên nghĩ thế nào, Cố Yến Chấp cũng thấy chuyện này như có bệnh vậy.

 

*

 

Phòng thiết kế sớm đã xôn xao.

 

Úc Tinh Nhiên còn chưa về chỗ làm, bọn họ đã nhiệt tình bàn tán.

 

Lúc thì ngưỡng mộ Úc Tinh Nhiên có thể đưa băng đô cho Ôn Ngọc, còn được tiếp xúc gần gũi. Lúc thì tò mò tại sao Cố Tổng cứ nhằm vào Úc Tinh Nhiên.

 

"Cố Tổng chẳng lẽ thích Úc Tinh Nhiên sao?" Có người mạnh dạn đoán.

 

"Cố Tổng không phải trai thẳng sao?"

 

"Anh ấy nói mình là trai thẳng bao giờ?"

 

"Cho dù là trai thẳng thì sao, chẳng lẽ không cho Úc Tinh Nhiên là 'bẻ cong' vạn năng ư?"

 

"Vậy rốt cuộc bông hoa chiều nay Cố Tổng cầm là ai tặng?"

 

"Úc Tinh Nhiên mà còn không đến, tôi bắt đầu 'ship' đó."

 

"Cái này giống cốt truyện tiểu thuyết cũ rích quá, tổng tài bá đạo luôn 'nhắm vào' nữ chính, yêu mà không tự biết."

 

"Ha ha ha ha, đợi Tinh Nhiên về phỏng vấn cậu ấy một chút."

 

Lời vừa dứt, Úc Tinh Nhiên cùng Tiểu Đại, Tiểu C trở về.

 

Vừa hay nghe thấy câu này, cậu hỏi.

 

"Phỏng vấn tôi cái gì?"

 

"Phỏng vấn cảm giác được tổng tài ưu ái là như thế nào?"

 

"Muốn biết không?"

 

Những người khác liên tục gật đầu, bị Úc Tinh Nhiên khơi gợi sự tò mò, lại thấy cậu nhếch môi cười.

 

"Lần sau tôi gặp Cố Tổng, bảo sếp chiếu cố mọi người nhiều hơn nhé?"

 

Những người khác: "..."

 

Bọn họ cảm thấy Úc Tinh Nhiên thật sự dám làm như vậy.

 

"Tinh Nhiên này, chính là quá khách sáo."

 

"Đúng vậy! Chuyện này không cần phải khiêm nhường như vậy đâu."

 

...

 

Gần đến chiều tối.

 

Úc Tinh Nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Cố Yến Chấp.

 

【Lộc cộc】Tối nay ra ngoài ăn, cùng nhau

 

Phía sau không có dấu chấm câu, Úc Tinh Nhiên đoán không ra là câu khẳng định hay câu nghi vấn.

 

Câu khẳng định có nghĩa là cậu phải đi.

 

Câu nghi vấn là đang hỏi ý kiến của cậu.

 

"Tinh Nhiên, tối nay có muốn đi ăn lẩu riêu cua không? Tổ C hẹn chúng ta ăn chung."

 

Vừa vào đông, tần suất ăn lẩu tăng lên chóng mặt.

 

Úc Tinh Nhiên nghĩ đến trưa vừa ăn lẩu xong, không chút do dự từ chối, cậu chọn ăn tối ké nhà Cố Yến Chấp.

 

Trưa Cố Yến Chấp cũng ăn lẩu, chắc chắn tối không ăn nữa.

 

"Không đâu, tối anh có chút việc." Úc Tinh Nhiên nói.

 

"Trưa anh cũng không ăn cùng tụi em, làm gì vậy? Chẳng lẽ thật sự lén lút hẹn hò với Cố Tổng sau lưng tụi em?"

 

Câu nói nửa đùa nửa thật của Tiểu Đại, khơi gợi không ít người hưởng ứng.

 

"Tiểu Đại vẫn còn quá bảo thủ, sao em không nói cậu ấy và Cố Tổng đã kết hôn bí mật rồi, mấy cái phim ngắn bây giờ đều thích quay như vậy đấy."

 

Úc Tinh Nhiên: "..." Không dám lên tiếng.

 

May mà mọi người cũng chỉ đùa thôi, cười cười nói nói sau đó cũng qua.

 

...

 

"Thế nào? Đồng ý chưa?" Thẩm Trình ở bên cạnh hỏi, "Cậu gửi thế nào đấy, hay là để tôi gửi cho."

 

Cố Yến Chấp từ chối dịch vụ gửi tin nhắn hộ của Thẩm Trình, chỉ nghe điện thoại "ting" một tiếng.

 

Tin nhắn của Úc Tinh Nhiên gửi đến.

 

"Cậu ấy đồng ý rồi." Cố Yến Chấp nói.

 

Giọng điệu của hắn bình tĩnh, nhưng Thẩm Trình quen biết gần hai mươi năm vẫn đọc ra được vài phần đắc ý.

 

"Theo tôi thấy, nếu cậu không định cưới chui, thực ra vẫn còn một cách."

 

Cố Yến Chấp ngước mắt nhìn hắn.

 

"Ở công ty tiếp xúc với Úc Tinh Nhiên nhiều hơn... đương nhiên ý tôi là tiếp xúc tích cực, cái kiểu chiều nay cậu lạnh lùng chế giễu không tính."

 

"Hơn nữa cậu đừng có lúc nào thấy Úc Tinh Nhiên cũng cố tình châm chọc cậu ấy, có một số nhân viên sẽ cho rằng cậu nhằm vào Úc Tinh Nhiên, rồi hùa nhau cô lập cậu ấy. Cậu muốn nhìn cậu ấy bị bắt nạt sao?"

 

"Ai mà bắt nạt được cậu ấy?"

 

Cố Yến Chấp ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn nghĩ đến... hai đồng nghiệp của Úc Tinh Nhiên, sau khi thấy hắn xuất hiện, lập tức bỏ rơi Úc Tinh Nhiên mà chạy trối chết.

 

Không có chút nghĩa khí nào.

 

Nhưng Úc Tinh Nhiên đâu có ngốc, chắc sẽ không bị bắt nạt đâu nhỉ?

 

Cố Yến Chấp có chút không chắc chắn, Úc Tinh Nhiên sẽ không nói với hắn những chuyện xảy ra ở công ty.

 

Hắn còn đang suy nghĩ, Thẩm Trình lại nói.

 

"Cậu biết bộ dạng này của cậu giống cái gì không?"

 

"Giống mấy thằng nhóc con nghịch ngợm giật tóc con gái, trẻ con."

 

Cố Yến Chấp: "..."

 

"Tôi chỉ là muốn trả thù cậu ấy." Cố Yến Chấp cứng miệng nói.

 

"Đúng đúng đúng, cậu vì trả thù cậu ấy, còn đặc biệt đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn lên vòng bạn bè khoe khoang, lại không dám để Úc Tinh Nhiên nhìn thấy, tiện thể chặn luôn cậu ấy đúng không?"

 

Cố Yến Chấp: "... Chỉ là tránh những buổi xem mắt không cần thiết."

 

"Hứ."

 

"Vậy cậu chưa từng nghĩ đến việc đối xử với cậu ấy dịu dàng hơn một chút sao?"

 

Cố Yến Chấp ném cho hắn một ánh mắt "cậu có bệnh"?

 

"Cậu nghĩ xem, cậu muốn trả thù cậu ấy, vậy tiền đề để trả thù là gì?" Thẩm Trình phân tích cho hắn.

 

Cố Yến Chấp không đáp lời, Thẩm Trình lại nói.

 

"Bảo cậu thật sự làm gì cậu ấy, cậu lại không nỡ... ý tôi là cậu quá tốt bụng. Vậy cậu có thể khiến cậu ấy thích cậu lại lần nữa mà."

 

Tay Cố Yến Chấp đang gõ bàn phím khựng lại, Thẩm Trình biết hắn đã nghe lọt tai, bởi vì những chuyện không để tâm, Cố Yến Chấp thậm chí còn không có phản ứng gì.

 

"Cậu không muốn đá cậu ấy một lần sao? Để cậu ấy thích cậu, rồi cậu đá cậu ấy thật mạnh..."

 

Cố Yến Chấp chỉ nghe Thẩm Trình nói vậy thôi, đã cảm thấy sướng tê người.

 

Chỉ là hắn không đi sâu vào nguyên nhân là vì "khiến Úc Tinh Nhiên thích hắn lại", hay là vì "đá Úc Tinh Nhiên thật mạnh".

 

"Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này hả?" Thẩm Trình trợn mắt kinh ngạc, "Vậy trước đây cậu nghĩ cách trả thù là cách gì?"

 

Cố Yến Chấp không đáp lời, trước đây hắn chỉ muốn trả thù Úc Tinh Nhiên, chưa từng nghĩ đến việc trả thù như thế nào.

 

Điều duy nhất hắn nghĩ đến là, sau khi hắn và Úc Tinh Nhiên kết hôn theo thỏa thuận, Úc Tinh Nhiên sẽ không thể tìm người khác được nữa.

 

Chỉ cần Úc Tinh Nhiên không được vui vẻ thoải mái, hắn sẽ cảm thấy dễ chịu. Nhưng sau khi thật sự kết hôn, Cố Yến Chấp lại cảm thấy chỉ như vậy là chưa đủ.

 

Cố Yến Chấp hỏi: "Làm thế nào để cậu ấy thích tôi lại?"

 

Thẩm Trình: "... Trước đây cậu ấy thích cậu như thế nào?"

 

Cố Yến Chấp thầm nghĩ, hắn thật ra cũng không biết.

 

Trước đây đều là hắn quấn lấy Úc Tinh Nhiên, có đôi khi hắn cũng không phân biệt được Úc Tinh Nhiên thật sự thích hắn, hay chỉ là vì bị hắn làm phiền quá mà thôi.

 

Có lẽ cả hai đều có một chút.

 

Cho nên lúc Úc Tinh Nhiên rời đi mới không chút do dự, bởi vì không quá thích, nên cũng không nỡ.

 

"Trước đây cậu làm thế nào khiến cậu ấy thích cậu, bây giờ cậu cứ làm như vậy thôi. Thông thường, sở thích của một người sẽ không có thay đổi lớn đâu."

 

"Sao? Cố Tổng đến cả chút tự tin này cũng không có?"

 

Cố Yến Chấp nhớ về mấy năm trước, hắn theo đuổi Úc Tinh Nhiên vào mùa đông, lúc đó cũng lạnh như bây giờ.

 

Hắn còn sưởi ấm chăn cho Úc Tinh Nhiên nữa.

 

***

 

Úc Tinh Nhiên tưởng bữa tối chỉ có hai người cậu và Cố Yến Chấp, khi nhìn thấy Thẩm Trình và Ôn Ngọc bên cạnh hắn thì hơi ngẩn người.

 

Thẩm Trình thì không sao, coi như người quen.

 

Ôn Ngọc nhớ đến cuộc trò chuyện chơi game lúng túng hôm đó, khi nhìn Úc Tinh Nhiên, cậu ta có chút không tự nhiên.

 

Ngược lại Úc Tinh Nhiên thản nhiên hào phóng chào hỏi cậu ta, "Chào cậu, Ôn Ngọc."

 

"Chào anh, Tinh Nhiên."

 

Ôn Ngọc từng lén hỏi tổng giám đốc Thẩm, tại sao Cố Tổng không đưa Úc Tinh Nhiên xuất hiện ở những nơi công cộng, nhận được câu trả lời là——

 

Cố Tổng ngại.

 

Sau khi nghe câu trả lời này, tâm lý cậu ta nhìn Cố Yến Chấp từ “ba ba kim chủ" biến thành "ông chồng ngượng ngùng", và không bao giờ quay trở lại nữa.

 

Bây giờ Ôn Ngọc không dám nhìn thẳng vào Cố Yến Chấp, sợ cười ra mất.

 

...

 

Cố Yến Chấp đặt một nhà hàng, tài xế lái chiếc xe thương vụ bảy chỗ đến đón người.

 

Thẩm Trình rất không khách khí lên xe trước, "Ôn Ngọc cậu cũng lên đi."

 

Ôn Ngọc khựng lại một chút, nhìn về phía Cố Yến Chấp và Úc Tinh Nhiên.

 

Úc Tinh Nhiên mỉm cười với cậu ta, Cố Yến Chấp không nói gì, Ôn Ngọc dưới sự thúc giục của Thẩm Trình lên xe.

 

"Ngồi bên này."

 

Thẩm Trình kéo Ôn Ngọc, để cậu ta ngồi vào vị trí bên cạnh mình. Rất cố ý để hàng ghế giữa phía trước cho Cố Yến Chấp và Úc Tinh Nhiên.

 

Cố Yến Chấp làm như không có chuyện gì lên xe, trước khi Úc Tinh Nhiên lên xe còn đưa tay đỡ cậu một chút.

 

Thẩm Trình nhìn thấy động tác của hai người, nhướng mày, cơ thể không phải thành thật lắm sao?

 

Cứng miệng làm gì chứ.

 

Bữa ăn diễn ra khá thoải mái dễ chịu.

 

Đương nhiên, thoải mái dễ chịu là Thẩm Trình. Ôn Ngọc sắp tò mò chết mất về cách Cố Yến Chấp và Úc Tinh Nhiên ở bên nhau, lại không tiện hỏi.

 

Úc Tinh Nhiên thì một đầu đầy sương mù, không hiểu ý đồ của bữa ăn này là gì.

 

Ban đầu tưởng chỉ là ăn cơm đơn thuần, nhưng sự chú ý của Cố Yến Chấp căn bản không đặt vào việc ăn uống.

 

Đầu tiên là canh đúng thời cơ, trước khi Úc Tinh Nhiên chuẩn bị gắp thức ăn, đã nhanh tay gắp vào bát cho cậu.

 

Lại ân cần rót thêm nước khi cốc của Úc Tinh Nhiên cạn.

 

Còn thỉnh thoảng giúp Úc Tinh Nhiên vén những sợi tóc cứ hay rớt xuống trước trán.

 

Úc Tinh Nhiên nghi ngờ, nếu không phải nhân viên phục vụ trực tiếp đưa khăn nóng lau tay cho cậu, Cố Yến Chấp còn muốn tự tay lau cho cậu đấy chứ.

 

Trong đầu cậu toàn là: Cố Yến Chấp bị làm sao vậy?

 

Úc Tinh Nhiên mơ hồ ăn xong một bữa cơm.

 

Máy sưởi trong nhà hàng bật rất ấm, áo khoác vest của Cố Yến Chấp từ lâu đã được cởi ra trước khi món ăn được mang lên, vắt trên lưng ghế.

 

Cố Yến Chấp đứng dậy không lập tức đi lấy, Úc Tinh Nhiên tưởng hắn quên. Tiện tay cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế lên.

 

Có lẽ động tác của cậu quá mạnh, chỉ nghe thấy——

 

Âm thanh đồ vật rơi xuống đất truyền đến.

 

Ánh mắt của mấy người đồng thời nhìn sang, mấy hộp bao cao su nổi bật, mỗi hộp nằm một nơi trên sàn.

 

Úc Tinh Nhiên: "..."

 

Cố Yến Chấp: "..."

 

Thẩm Trình: "... Vãi."

 

Ôn Ngọc vội vàng thu hồi ánh mắt, mắt láo liên.

 

Cậu ta cứ hễ lúng túng là dễ nói lung tung, không qua não đã thốt ra: "Bộ này, bộ này tuyệt vời quá!"

 

Thẩm Trình: "..."

 

Cố Yến Chấp: "..."

 

Úc Tinh Nhiên: "..."

 

Ôn Ngọc (tự nhủ): "... Mồm miệng chết tiệt, mày lại nói linh tinh gì đấy!?"

 

Ngay cả người bình tĩnh như Úc Tinh Nhiên, lúc này cũng muốn vứt chiếc áo khoác trên tay đi, còn muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.

 

Cậu nên cảm thấy may mắn là Cố Yến Chấp đặt phòng riêng, mất mặt cũng chưa đến nỗi ra ngoài.

 

Nhưng vấn đề là...

 

Những thứ này chẳng phải nên cất đi ngay lập tức sao??

 

Tại sao Cố Yến Chấp không cất nó đi!??

 

Đi ăn cơm còn mang theo bao cao su là muốn làm gì?

 

Úc Tinh Nhiên và Cố Yến Chấp nhìn nhau, vẻ tố cáo trong mắt nhanh chóng biến thành kinh ngạc và xuýt xoa, giọng điệu như thể cậu không biết gì, nói:

 

"Cố Tổng, không ngờ bình thường cậu chơi bời ghê vậy."

 

Cố Yến Chấp nghi ngờ bị bêu xấu: "?"

 

Nếu không phải trưa Cố Yến Chấp tận mắt nhìn thấy Úc Tinh Nhiên bỏ bao cao su vào túi áo hắn, hắn đã tin Úc Tinh Nhiên không biết chuyện rồi.

 

Ánh mắt Thẩm Trình đảo qua đảo lại giữa hai người, càng thêm kinh ngạc!

 

"Một lần cậu dùng đến bốn hộp á, mấy quả thận mà dám chơi vậy?"

 

Cố Yến Chấp liếc mắt lạnh lẽo sang, Thẩm Trình lập tức im miệng, sau đó vẻ mặt đồng cảm nhìn Úc Tinh Nhiên.

 

Hình như anh ta đã hiểu tại sao Úc Tinh Nhiên lại rời đi dứt khoát như vậy, ai mà chịu nổi Cố Yến Chấp chơi kiểu này.

 

...

 

Bữa tối kết thúc trong sự ngượng ngùng.

 

Úc Tinh Nhiên cảm thấy, có lẽ cậu không bao giờ muốn gặp lại Ôn Ngọc nữa.

 

Trên đường về, cả hai đều im lặng.

 

Ngay khi Úc Tinh Nhiên tưởng Cố Yến Chấp không so đo, nguy cơ đã được giải trừ, cậu đã bị Cố Yến Chấp đ è xuống ghế sofa.

 

Không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào.

 

"Làm gì vậy?"

 

Vẻ mặt Cố Yến Chấp hung hăng, không giống như muốn làm chuyện mờ ám với cậu, mà giống như muốn đánh cậu hơn.

 

"Cậu mua." Cố Yến Chấp nói.

 

Úc Tinh Nhiên chột dạ quay đầu đi, "Nhưng đó cũng là cậu đồng ý mà."

 

Hơn nữa, ai mà ngờ được lại có màn "rơi bao" tại hiện trường.

 

Cố Yến Chấp không phản bác, Úc Tinh Nhiên còn có chút kinh ngạc, đã thấy hắn lấy bao cao su ra khỏi túi.

 

Hắn bình tĩnh hỏi, "Cậu nghĩ tối nay chúng ta dùng được bao nhiêu?"

 

Úc Tinh Nhiên: "..."

 

Thông thường vào lúc này, Úc Tinh Nhiên sẽ không chịu thua, cậu đưa tay ôm lấy cổ Cố Yến Chấp, cười với hắn một nụ cười rạng rỡ.

 

"Lời Cố Tổng nói thật hay, tôi thì sao cũng được, cậu đừng chết trên người tôi là được."

 

Cố Yến Chấp thưởng thức vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý của cậu một lúc, chống một chân lên, đứng dậy cởi áo khoác.

 

Hắn ôm ngang Úc Tinh Nhiên lên, tâm trạng rất tốt mà cười khẽ.

 

"Hy vọng lát nữa cậu vẫn còn cứng miệng như vậy."

 

Úc Tinh Nhiên "ồ" một tiếng, nói, "Nếu Cố Tổng đủ 'cứng', miệng tôi cũng khá 'mềm' đấy."

 

——Rầm một tiếng.

 

Cửa bị đóng sầm một cách thô bạo.

 

Cố Yến Chấp đẩy cậu lên cửa, đôi mắt đen láy ẩn chứa những cảm xúc cuộn trào.

 

"Úc Tinh Nhiên, nếu bây giờ cậu xin lỗi tôi một tiếng, tôi còn có thể cho cậu cơ hội ra ngoài..."

 

"Khinh thường ai đấy, Cố Tổng?"

 

Khóe môi Úc Tinh Nhiên vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

 

"Chỉ nghe nói đến trâu chết vì cày nhiều, chứ chưa nghe nói đến đất bị cày hỏng bao giờ."

 

Giọng điệu của cậu đầy khiêu khích, ánh mắt như mang theo móc câu, ngón trỏ thon dài trắng nõn chạm nhẹ vào ngực Cố Yến Chấp, trêu chọc vẽ một vòng tròn.

 

"Ngược lại Cố Tổng nói năng quá huênh hoang, nếu giữa chừng lực bất tòng tâm, vậy thì hơi mất mặt đấy."

 

"Theo số liệu thống kê, chức năng cơ thể của đàn ông bắt đầu suy giảm từ tuổi hai mươi sáu, tất cả chỉ dựa vào khoe khoang tự mãn, cậu tưởng cậu vẫn còn mười tám mười chín tuổi chắc?"

 

Cố Yến Chấp dùng sức giữ chặt cằm Úc Tinh Nhiên, động tác có chút hung dữ, lửa giận trong mắt không giấu được, cũng không định giấu.

 

"Cậu còn từng tìm đến mấy đứa mười tám mười chín tuổi?"

 

Úc Tinh Nhiên chớp mắt, không nói phải hay không. Trước đây cậu rất thích cố ý chọc giận Cố Yến Chấp.

 

Bởi vì lúc Cố Yến Chấp tức giận, mặt mày căng thẳng, im lặng không nói một lời, chỉ cắm đầu vào nấu cơm. Mồ hôi ẩm ướt mặn chát rơi xuống từ chóp mũi, vừa gợi tình vừa quyến rũ.

 

Úc Tinh Nhiên thỉnh thoảng còn thích giả vờ yếu đuối trên giường, cố ý nói những câu như "đau quá", "anh mạnh bạo quá", "em không chịu được nữa", "sắp bị anh làm hỏng rồi".

 

Cố Yến Chấp đôi khi không hiểu, hắn sẽ thật sự dừng lại. Hứng thú của Úc Tinh Nhiên lập tức tụt dốc.

 

Nhưng Cố Yến Chấp lúc tức giận thì không như vậy.

 

Hắn sẽ cảm thấy làm ngược lại với Úc Tinh Nhiên mới là trừng phạt.

 

Lúc Úc Tinh Nhiên áp lực, cậu thích Cố Yến Chấp "không thương hoa tiếc ngọc" mà "chơi" cậu.

 

Cả tinh thần và thể xác đều được "cứu rỗi".

 

Úc Tinh Nhiên nhớ có một lần, cậu trên giường khen một cậu hot boy của trường thể dục, nói cơ bắp của cậu ta luyện rất đẹp, còn mời Úc Tinh Nhiên đi xem cậu ta chơi bóng rổ.

 

Lần đó Cố Yến Chấp đã hung hăng bắt nạt cậu.

 

Sau đó Úc Tinh Nhiên dỗ hắn, "Đùa anh thôi, em và cậu ta không quen, đến nói chuyện cũng chưa từng, cậu ta cũng không mời em đi xem cậu ta chơi bóng rổ."

 

"Em chỉ xem một mình anh chơi thôi."

 

Cố Yến Chấp ghen tuông thì khó chịu, nhưng lại đặc biệt dễ dỗ.

 

Úc Tinh Nhiên chủ động vuốt v e Cố đại chấp, hắn liền hết giận.

 

Cũng chính vì vậy, Úc Tinh Nhiên tưởng rằng họ có thể đi cùng nhau lâu hơn một chút, có lẽ là ba năm năm sau khi tốt nghiệp, cũng có thể là bảy tám năm sau.

 

Cậu nguyện ý vì sự chân thành và tình yêu không chút giữ lại của Cố Yến Chấp hiện tại mà ở bên hắn.

 

Đến khi cậu chán hoặc không thích hắn nữa, Úc Tinh Nhiên cũng sẽ dứt khoát buông tay. Giống như mẹ cậu vậy, không bao giờ dây dưa.

 

Chỉ là không ngờ chia tay lại đến nhanh như vậy, cũng không ngờ Cố Yến Chấp chia tay rồi còn sỉ nhục cậu như thế.

 

Úc Tinh Nhiên hận không phải là Cố Yến Chấp thay lòng, không thích cậu. Cậu hận là... thì ra một người khi đã không thích nữa, có thể tuyệt tình vô nghĩa đến vậy.

 

Điều này khiến Úc Tinh Nhiên nghĩ đến người cha ruột của mình, khi yêu nhau tất cả mọi người đều cảm thấy cha mẹ cậu là một đôi tiên đồng ngọc nữ.

 

Không yêu nữa, mẹ cậu phải đề phòng khắp nơi, sợ cha cậu ngay cả đứa con ruột là Úc Tinh Nhiên cũng tính kế.

 

Và trên thực tế, sự đề phòng của mẹ cậu không phải là không có lý.

 

Sau khi cha cậu dẫn tiểu tam về nhà, liền trực tiếp nói với mẹ cậu, để tránh tranh chấp tài sản sau này, ông sẽ để lại di chúc.

 

Sau này một xu cũng không để lại cho Úc Tinh Nhiên, sau khi ông chết người thừa kế di sản chỉ có cậu con trai út mà ông yêu thích nhất mới có tư cách thừa kế.

 

"Hít."

 

Cố Yến Chấp chỉ cảm thấy vai đau nhói, Úc Tinh Nhiên cắn hắn.

 

Cắn rất mạnh.

 

Cố Yến Chấp nghi ngờ sự hung hăng này của Úc Tinh Nhiên, như muốn cắn một miếng thịt từ vai hắn xuống.

 

Úc Tinh Nhiên cắn hắn xong, dùng đôi mắt oán hận nhìn hắn.

 

Cố Yến Chấp: "... Là cậu cắn tôi, sao còn làm ra vẻ như tôi bắt nạt cậu vậy."

 

Hắn còn chưa kêu một tiếng.

 

Nhưng Cố Yến Chấp phải thừa nhận, vẻ mặt này của Úc Tinh Nhiên dù là giả vờ hay gì đi nữa, hắn đều có chút đau lòng và mềm lòng.

 

Dường như chỉ cần Úc Tinh Nhiên nhìn hắn như vậy, đừng nói là cắn hắn một miếng thịt, bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.

 

Úc Tinh Nhiên cắn hắn vẫn chưa hết giận, dùng sức đấm hắn một cái. Chỉ có điều chút sức lực đó, Cố Yến Chấp không cảm thấy đau lắm.

 

"Hay là bên trái cũng để cậu đánh một cái." Cố Yến Chấp nói.

 

Úc Tinh Nhiên trừng mắt nhìn hắn, sau đó ngước đầu hôn hắn.

 

Khác hẳn với vẻ hung dữ vừa nãy, nụ hôn của Úc Tinh Nhiên rất nhẹ, đầu lưỡi như lông vũ lướt qua.

 

Cố Yến Chấp chỉ cảm thấy môi tê dại, ngọt ngào.

 

Điều này khiến Cố Yến Chấp muốn "đòi hỏi" nhiều hơn.

 

Hắn đưa tay ôm lấy eo Úc Tinh Nhiên, một tay đã có thể dễ dàng ôm trọn.

 

Eo của Úc Tinh Nhiên rất đẹp, lúc không mặc quần áo, Cố Yến Chấp còn có thể nhìn thấy hai lúm đồng tiền ở eo cậu.

 

Cố Yến Chấp cảm thấy thật đáng yêu, giống như hai má lúm đồng tiền, luôn khiến người ta muốn cúi đầu thưởng thức.

 

Úc Tinh Nhiên từ nhón chân, đến thuận lý thành chương đạp lên mu bàn chân của Cố Yến Chấp.

 

Từ nhỏ đến lớn, Cố Yến Chấp luôn là người cao nhất lớp.

 

Ngay cả cái thời ăn uống không được tốt, những thứ ăn vào cũng ưu tiên phát triển chiều cao.

 

Hồi cấp hai, bạn học nhìn thấy hắn đều nói hắn giống cây trúc.

 

Bắt đầu từ cấp ba, dinh dưỡng của hắn dần cân bằng, cộng thêm vận động thích hợp, vóc dáng trở nên cân đối, thêm vào khuôn mặt này, hắn trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.

 

Cố Yến Chấp bây giờ cao một mét tám chín, Úc Tinh Nhiên một mét bảy chín, hơn nữa khung xương c ậu nhỏ, người cũng gầy, một mình đứng đó, dáng người cũng cao ráo chân dài.

 

Nhưng đứng cạnh Cố Yến Chấp, lại có vẻ hơi "nhỏ nhắn".

 

Cố Yến Chấp thường sẽ phối hợp với chiều cao của Úc Tinh Nhiên, cúi đầu xuống để cậu dễ dàng hôn mình hơn.

 

Một nụ hôn kết thúc, Úc Tinh Nhiên hung dữ cắn một cái vào môi hắn.

 

Khác với sự không nỡ ra tay của Cố Yến Chấp, Úc Tinh Nhiên trực tiếp cắn hắn chảy máu.

 

"Đau không?"

 

Vẻ mặt Úc Tinh Nhiên kiêu căng, đôi mắt long lanh, gò má trắng nõn ửng hồng nhạt, giống như đóa hồng kiều diễm chờ người hái.

 

"Đau." Cố Yến Chấp phối hợp nói.

 

Thực ra không cảm thấy đau lắm, chỉ cần là Úc Tinh Nhiên cho, bất kể cảm giác gì, Cố Yến Chấp đều cảm thấy thoải mái.

 

Hắn chỉ duy nhất không chấp nhận được sự lạnh nhạt của Úc Tinh Nhiên đối với mình.

 

"Vui rồi chứ?" Cố Yến Chấp hỏi.

 

Úc Tinh Nhiên cúi đầu không đáp, phát hiện mình vẫn đang đứng trên mu bàn chân của Cố Yến Chấp, đang chuẩn bị xuống, Cố Yến Chấp đã một tay đỡ lấy mông cậu, bế người lên.

 

Giống như bế trẻ con vậy.

 

"Đừng động, bế cậu đi tắm." Cố Yến Chấp cắn nhẹ vành tai cậu, giọng điệu vui vẻ.

 

"Phòng tắm nước nóng bình thường, tắm bao lâu cũng được."

 

Úc Tinh Nhiên có thể cảm nhận được lồ ng ngực Cố Yến Chấp rung động khi nói, kéo theo nhịp tim của cậu cũng nhanh hơn một chút.

 

Cậu hít sâu một hơi, chỉ là tắm thôi mà, trước đây chẳng phải đã tắm cùng nhau rồi sao.

 

Có chí khí lên, Úc Tinh Nhiên.

 

Dùng kinh nghiệm ba năm vẽ tranh nhạy cảm giải tỏa áp lực của cậu, cho Cố Yến Chấp một chút bất ngờ nho nhỏ!

Bình Luận (0)
Comment