Sau Khi Mỹ Nhân Quyến Rũ Cùng Tình Cũ Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 30

Chương 30: Cố ý khiêu khích

 

Cố Yến Chấp đen mặt khi nhìn thấy tin nhắn.

 

Đặc biệt là câu cuối cùng kia——

 

" Cố - tiểu - kiều - phu."

 

Hắn hoàn toàn không phải đang đợi Úc Tinh Nhiên về, chỉ đơn thuần là không muốn đi uống rượu với đám bạn của Thẩm Trình mà thôi.

 

Mặc dù trong số những người bạn đó, có vài người cũng coi như quen biết Cố Yến Chấp từ nhỏ.

 

Cố Yến Chấp phóng to, phóng to rồi lại phóng to bức ảnh.

 

Cố gắng nhìn rõ xem người đàn ông đi cùng Úc Tinh Nhiên là ai.

 

Nhưng Thẩm Trình không biết có phải cố ý hay không, chỉ chụp nghiêng mặt của Úc Tinh Nhiên, còn người đàn ông kia thì chỉ có bóng lưng.

 

Cố Yến Chấp hoàn toàn không phân biệt được đó là ai, đã từng gặp hay chưa.

 

Trong ảnh không có cử chỉ thân mật đặc biệt nào, nhưng vẫn khiến Cố Yến Chấp không khỏi suy nghĩ.

 

Úc Tinh Nhiên vào mùa đông không thích ra ngoài, cậu ]sợ lạnh.

 

Úc Tinh Nhiên thích ngày tuyết rơi, nhưng sự thích đó cũng chỉ giới hạn ở việc——

 

Nhìn ra ngoài từ trong phòng ấm áp.

 

Cậu tuyệt đối sẽ không ra ngoài đắp người tuyết hay chơi ném tuyết.

 

Vậy nên, người có thể hẹn được Úc Tinh Nhiên ra ngoài vào ngày tuyết nhỏ, lại còn khiến cậu chịu ở ngoài trời. Đối với Úc Tinh Nhiên mà nói, không phải là mối quan hệ bình thường.

 

Khi họ còn đang yêu nhau, Úc Tinh Nhiên thường nói, "Cũng chỉ vì anh là bạn trai em, chứ không thì em chẳng thèm ra ngoài vào ngày tuyết đâu."

 

Úc Tinh Nhiên cực kỳ coi trọng phong độ, nhưng thể chất lại sợ lạnh.

 

Mùa đông hẹn Úc Tinh Nhiên mười lần, có bảy lần sẽ bị từ chối, ba lần còn lại cậu sẽ chọn những hoạt động trong nhà vừa đảm bảo nhiệt độ, vừa đảm bảo phong độ.

 

Nếu thật sự không thể không ra ngoài, cậu thà chịu lạnh chứ nhất định không để mất phong độ, càng không có chuyện quấn thành một cục bông.

 

Vậy nên mỗi lần ra ngoài, Úc Tinh Nhiên đều chắc chắn bị cảm, vì thế cậu càng không thích ra ngoài vào mùa đông.

 

Cố Yến Chấp đỏ mắt nhìn Úc Tinh Nhiên trong ảnh, cười rạng rỡ như hoa, cười vui vẻ đến thế.

 

Người không biết còn tưởng người đứng bên cạnh là đối tượng của cậu.

 

Cố Yến Chấp nhìn dáng vẻ của tên đàn ông lạ kia, tiếc là chỉ có bóng lưng nên hoàn toàn không nhìn ra là ai.

 

Cố Yến Chấp lưu bức ảnh lại, sau đó cắt bỏ "tên đàn ông lạ", chỉ giữ ảnh của Úc Tinh Nhiên.

 

Hắn chuyển về giao diện WeChat, với giọng điệu hờ hững hỏi.

 

【Lộc cộc】 Cũng khéo thật.

 

【Lộc cộc】 Là nhà hàng tư nhân mà chúng ta hay đến đó sao?

 

Bên kia, Thẩm Trình nhìn thấy hai câu trả lời này thì suýt chút nữa cười lăn lộn.

 

Đồ giả vờ chết tiệt.

 

Cứ giả vờ tiếp đi.

 

Anh ta bỏ điện thoại vào túi, "Trời lạnh quá, không chơi điện thoại nữa."

 

Úc Tinh Nhiên nghi hoặc nhìn anh ta một cái, Thẩm Trình quay mặt lại.

 

"Nhà hàng này bình thường rất đông khách, Tinh Nhiên làm sao biết vậy?"

 

"Tôi xem trên mạng." Úc Tinh Nhiên nói, "Cậu là khách quen à?"

 

"Đúng vậy, trước đây tôi và Yến Chấp thường đến. Cậu ấy cũng khá thích đồ ăn ở đây."

 

Úc Tinh Nhiên không ngờ, Cố Yến Chấp thích đến thế mà chưa từng dẫn cậu đến ăn.

 

Khách sạn suối nước nóng mà Thẩm Trình đưa họ đến là của một người bạn phú nhị đại của Thẩm Trình mở.

 

Là loại hình thành viên không mở cửa cho người ngoài.

 

Ngay cả thẻ thành viên cũng phải do bạn bè giới thiệu mới làm được, người không quen biết muốn làm cũng không xong.

 

Cũng chính vì vậy mà thu hút được nhiều người tìm mọi cách để có được thẻ, còn dùng để biếu tặng lấy lòng.

 

Úc Tinh Nhiên nghe Thẩm Trình nói xong, luôn cảm thấy giống một chiêu trò marketing hơn.

 

"Không mở cửa cho người ngoài" thu hút đủ sự chú ý và tò mò, "khó làm thẻ" sẽ thỏa mãn cảm giác ưu việt của con người. Một biểu tượng của "địa vị".

 

Tương tự như những chiếc túi xách và phụ kiện trong các cửa hàng xa xỉ mà phải mua kèm hàng mới có được.

 

"Nếu cậu thích tắm suối nước nóng, lát nữa tôi bảo bạn tôi làm cho cậu một cái thẻ."

 

Úc Tinh Nhiên nghi ngờ Thẩm Trình đang lôi kéo khách cho bạn mình, "Phí thường niên bao nhiêu?"

 

"Không đắt đâu, cũng chỉ mười mấy vạn thôi." Thẩm Trình nói một cách không để ý.

 

Úc Tinh Nhiên: "… Đúng là không đắt."

 

Cũng chỉ bằng một năm lương của cậu.

 

Đáng lẽ có thể trực tiếp cướp tiền của cậu, còn nhất định phải tặng cậu một cái thẻ thành viên.

 

Hơn nữa cái thẻ thành viên này chỉ là vé vào cửa, các chi phí bên trong đều phải trả riêng.

 

"Đúng không?" Thẩm Trình vui vẻ nói, "Lần trước tôi muốn tặng Cố Yến Chấp, cậu ấy còn không thèm. Lát nữa tôi bảo người ta ghi tên cậu một cái nhé?"

 

"Không cần đâu, tôi bị dị ứng khoáng chất." Úc Tinh Nhiên nói.

 

Thẩm Trình: "?"

 

Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Úc Tinh Nhiên.

 

"Vậy cậu bây giờ…" Một người bạn trong số họ hỏi cậu.

 

"Không làm thẻ thì không dị ứng, làm thẻ thì bị dị ứng."

 

"Ha ha ha ha."

 

"Cậu nói chuyện buồn cười thật."

 

"Thẩm tổng, người ta coi cậu là nhân viên bán hàng rồi kìa."

 

Các nhân viên phục vụ thấy họ đông người, dẫn họ đến một phòng riêng lớn, mang lên đồ ăn vặt và đồ uống có cồn.

 

Mọi người đều vừa ăn no, không mấy hứng thú với đồ ăn vặt, chỉ gọi thêm vài đ ĩa trái cây.

 

Mấy người vây quanh một cái hồ bơi nhỏ ở giữa, trên người Úc Tinh Nhiên còn khoác thêm một chiếc khăn tắm.

 

Vì là ngoài trời, luôn có gió thổi, không thể để phần dưới ngực ấm áp mà phần trên lạnh cóng, Úc Tinh Nhiên vẫn rất chú trọng giữ ấm.

 

"Tinh Nhiên và Thẩm Trình là bạn học đại học, vậy có phải cũng quen biết Cố Tổng không?" Có người đột nhiên nghĩ ra.

 

Úc Tinh Nhiên không ngạc nhiên khi họ quen biết Cố Yến Chấp, giới thế gia thường quen nhau cả. Cậu gật đầu nói, "Quen biết."

 

"Wow! Quan hệ chắc cũng tốt lắm nhỉ?"

 

Úc Tinh Nhiên lại gật đầu, "Chắc là cũng tạm được."

 

Thẩm Trình không nhịn được ho khan một tiếng, bày tỏ vẻ kinh ngạc trước câu trả lời của Úc Tinh Nhiên.

 

Cái gì mà "cũng tạm được"?

 

Cái kiểu "cũng tạm được" là đã lĩnh giấy kết hôn, ngủ chung một giường sao?

 

Vậy bọn họ là cái gì, "không tạm được"?

 

"Dâu tây cho cậu này?"

 

Tô Nặc đưa đ ĩa trái cây đựng dâu tây tới, cậu ta nhớ Úc Tinh Nhiên rất thích ăn dâu tây.

 

"Cảm ơn."

 

"Tô Nặc cũng quen biết Cố Tổng sao?"

 

Tô Nặc cười nhẹ, "Tôi không quen, tôi và Tinh Nhiên sau này mới quen nhau, quan hệ cũng khá tốt."

 

Những người khác hiểu ý gật đầu, chàng trai vừa nãy nhiều chuyện lại hỏi, "Tinh Nhiên và Cố Tổng quan hệ cũng tốt, vậy có biết đối tượng kết hôn của cậu ấy là ai không?"

 

Úc Tinh Nhiên ho khan một tiếng, không ngờ bọn họ lại nhắm vào chủ đề này.

 

Thẩm Trình cũng không bênh vực, đứng bên cạnh xem kịch vui, muốn xem Úc Tinh Nhiên giải thích thế nào.

 

Cố Yến Chấp từng đăng giấy chứng nhận kết hôn lên vòng bạn bè, chỉ là chặn Úc Tinh Nhiên, mà trong giấy chứng nhận che tên và ảnh của Úc Tinh Nhiên.

 

Cho nên những người này không biết đối tượng kết hôn của Cố Yến Chấp là ai. Còn cảm thấy tiếc nuối ngạc nhiên, chạy đến hỏi Thẩm Trình có phải là hôn nhân thương mại không.

 

Nhưng nếu là hôn nhân thương mại thì đã rầm rộ tuyên truyền từ lâu, nhân cơ hội quảng bá một đợt, sao còn che tên che mặt.

 

Thế là, chuyện bát quái biến thành——

 

Cố Yến Chấp nuôi một con chim hoàng yến, thích đến không chịu được, không nỡ cho người khác xem, lén lút nhốt ở nhà, còn không nhịn được mà khoe khoang khắp nơi.

 

"Không ngờ người chín chắn ổn trọng như Cố Tổng cũng chơi trò giam cầm."

 

"Tôi đã bảo rồi, người ngày thường kìm nén quá nhiều, tâm lý càng bi3n thái."

 

"Cha mẹ tôi còn luôn mắng tôi vô dụng, tuy tôi vô dụng, nhưng tâm lý tôi khỏe mạnh, không phải loại tội phạm pháp luật!"

 

Úc Tinh Nhiên: "…"

 

"Thẩm Trình còn khoe với chúng tôi là cậu ấy từng gặp rồi, gặp thật thì sao nửa chữ cũng không miêu tả được. Tinh Nhiên cậu nói xem có đúng không? Cậu gặp chưa?"

 

Úc Tinh Nhiên đã hối hận vì tham gia buổi trò chuyện này.

 

"Chưa gặp." Úc Tinh Nhiên mặt không đổi sắc nói dối.

 

"Cũng phải, Thẩm Trình là bạn thân từ nhỏ của cậu ấy mà còn không gặp được, nhưng cậu không tò mò sao?"

 

"Tò mò." Úc Tinh Nhiên nói.

 

"Tôi cũng rất tò mò, vốn còn tưởng hôm nay Cố Tổng đến để chúng ta bát quái một phen, không ngờ người ta lại không đến."

 

"Có khi nào có người báo tin cho cậu ấy nên cậu ấy mới không đến không?"

 

"Vậy chắc chắn không phải tôi."

 

"Cũng không phải tôi."

 

"Có khi nào là Thẩm Trình không?"

 

Úc Tinh Nhiên thấy mọi người không còn chú ý đến mình nữa, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu nhấp một ngụm rượu vang trắng.

 

Ly rượu vừa đặt xuống, liền chạm phải ánh mắt u uất của Tô Nặc.

 

"Làm gì vậy, giật cả mình."

 

Tô Nặc khẽ cười một tiếng, "Cố Tổng mà bọn họ nói, chẳng lẽ chính là đối tượng hợp đồng của cậu sao?"

 

Úc Tinh Nhiên: "!"

 

May mà tiếng cười đùa của những người khác át đi cuộc trò chuyện của họ, không ai chú ý đến việc hai người đang nói nhỏ.

 

Thật đáng tiếc nếu Tô Nặc không học trinh thám, ánh mắt kia như máy xúc vậy, dường như có thể bóc một lớp da người ra.

 

"Tuy tôi không biết Cố Tổng là ai, nhưng bây giờ tôi chắc chắn suy đoán của mình không sai."

 

Tô Nặc thoải mái rót cho mình một ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm.

 

"Cậu chưa từng nghĩ, tại sao bọn họ biết đối tượng hợp đồng của cậu kết hôn rồi, mà lại không biết người lĩnh giấy kết hôn với cậu ta là cậu?"

 

Úc Tinh Nhiên không cho là đúng, "Có gì kỳ lạ, trước đây cậu ấy đã bị giục kết hôn mà…"

 

"Người giục kết hôn cũng phải là trưởng bối chứ, sao lại là vòng bạn bè giục?"

 

Úc Tinh Nhiên vẫn chưa hiểu ý của Tô Nặc.

 

"Cậu xem, hôm nay nếu tôi không gặp cậu. Tôi sẽ không biết cậu đã kết hôn, mà đối tượng hợp đồng của cậu không xuất hiện, nhưng bạn bè của cậu ta đều biết cậu ta đã kết hôn. Điều này chứng tỏ điều gì?"

 

"Chứng tỏ cậu ta từng nhắc đến cậu ở nơi công cộng."

 

"Người bình thường chưa tổ chức hôn lễ mà đã công khai, ngoài việc vốn dĩ là quan hệ yêu đương, thì còn lại hai nguyên nhân, hôn nhân không thực chất vì lợi ích, loại này thường là mỗi người một kiểu. Còn một loại nữa…"

 

Ánh mắt Úc Tinh Nhiên nghi hoặc, Tô Nặc cười nhẹ, giải thích: "Là d*c vọng chiếm hữu và khoe khoang."

 

Úc Tinh Nhiên: "… Hay là nói chuyện gì tôi hiểu được đi."

 

D*c vọng chiếm hữu của Cố Yến Chấp đối với cậu là… ba năm không liên lạc? Sau khi chia tay thì không còn xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa?

 

Úc Tinh Nhiên điên rồi mới tin lời Tô Nặc.

 

Tô Nặc nhún vai, cũng không để ý việc Úc Tinh Nhiên không để tâm đ ến chuyện này.

 

Dù sao thì người tiền nhiệm kia tự mình theo đuổi người ta không cố gắng, còn mong người khác giúp đỡ sao?

 

Nằm mơ đi.

 

Theo đuổi người ta thì cứ nghiêm túc theo đuổi, đừng nghĩ đến chuyện đi đường tắt.

 

"Nếu cậu về muộn, có cần báo với cậu ta không?" Tô Nặc hỏi.

 

"Không cần, chúng tôi ngủ riêng, chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi." Úc Tinh Nhiên nhấn mạnh, sợ Tô Nặc nói ra những lời kỳ lạ.

 

Lỡ có một ngày đầu óc cậu đoản mạch, tin thật thì sao?

 

"Vậy à, thế cũng tốt. Tối nay cậu không về cũng không sao chứ?"

 

"Cậu ấy không quản chuyện này." Úc Tinh Nhiên nói.

 

"Vậy thì đúng là rộng lượng thật."

 

Úc Tinh Nhiên: "…"

 

"Có phải sự tò mò của cậu đối với cậu ấy hơi quá mức rồi không?" Úc Tinh Nhiên có chút buồn cười.

 

"Người không biết còn tưởng cậu có hứng thú với cậu ấy."

 

"Tinh Nhiên, cậu nói thế tôi buồn đấy. Tôi có hứng thú với ai, cậu không biết sao?"

 

Tô Nặc chớp mắt, cố ý nói những lời mập mờ ái muội.

 

Úc Tinh Nhiên miễn nhiễm với những lời mập mờ của cậu ta, khi cậu và Tô Nặc vẫn còn là bạn bè bình thường, cậu ta cũng thích nói kiểu hoa mỹ như vậy.

 

Ngược lại, khi theo đuổi Úc Tinh Nhiên, Tô Nặc trở nên vô cùng nghiêm túc, không nói những lời ái muội này.

 

Cậu ta theo đuổi người ta bằng hành động chứ không phải lời nói.

 

Theo lời Tô Nặc thì: bạn bè có thể đùa giỡn có chừng mực, nhưng nói những lời đó với người đang theo đuổi thì không gọi là đùa, mà gọi là "hời hợt" và "không tôn trọng".

 

Tô Nặc nói đùa, Úc Tinh Nhiên không để bụng, nhưng có người lại để bụng thật!

 

Thẩm Trình vừa hoàn hồn sau câu chuyện cười của bạn bè, quay đầu đã nghe thấy một tin tức chấn động như vậy, lập tức rơi vào trạng thái đơ máy.

 

Má ơi!?

 

Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy!???

 

Tô Nặc và Úc Tinh Nhiên không chỉ là bạn bè? Tô Nặc còn là người theo đuổi Úc Tinh Nhiên?

 

Cứu mạng!

 

Anh ta còn tạo cơ hội cho tình địch của Cố Yến Chấp tiếp cận Úc Tinh Nhiên!!

 

Hai người còn nói chuyện rất vui vẻ.

 

Xong rồi xong rồi.

 

Nói đùa một chút, để Úc Tinh Nhiên ở lại đây, không có vấn đề gì.

 

Nhưng nếu…

 

Tô Nặc thật sự thích Úc Tinh Nhiên, hai người còn tán tỉnh ngay trước mắt anh ta.

 

Hơn nữa còn cùng nhau tắm suối nước nóng!!!

 

Bạn bè cùng nhau tắm suối nước nóng thì rất bình thường, nhưng nếu một người có ý đồ khác, thì lại rất mờ ám.

 

Nếu thật sự là như anh ta nghĩ, anh ta không bị Cố Yến Chấp đuổi giết mới lạ!

 

Thẩm Trình nào còn tâm trí tắm suối nước nóng, đột ngột đứng phắt dậy khỏi mặt nước, "Cái đó… tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng."

 

Phản ứng của anh ta rất kịch liệt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Trình.

 

"Tôi nghe nói thời gian tắm suối nước nóng không được quá lâu, hơn nữa không được quá tám giờ tối."

 

Những người khác: "?"

 

"Sao chúng tôi không nghe thấy gì nhỉ."

 

"Thật đấy, đừng tắm nữa, mau đứng lên."

 

Những người khác cạn lời, "Không phải chứ. Cậu từ bao giờ còn để ý đến dưỡng sinh thế?"

 

"Đúng đấy, tắm suối nước nóng là cậu rủ chúng tôi đến, bây giờ bảo không được tắm nữa cũng là cậu nói, tôi đang tắm rất thoải mái."

 

"Thẩm thúc, nếu cậu muốn dưỡng sinh thì về trước đi, để bọn tôi tắm thêm lát nữa."

 

Mọi người cười cười nói nói, không ai để bụng, Thẩm Trình thì thật sự sốt ruột.

 

"Không được không được, không được tắm nữa."

 

"Không phải chứ, cậu  bị làm sao vậy?"

 

"Các cậu không thấy tắm suối nước nóng quá nhàm chán sao? Chúng ta uống rượu đánh bài đi?" Thẩm Trình lập tức đề nghị.

 

"Hả? Lát nữa cũng đánh được mà."

 

"Vậy các cậu tắm đi, tôi vừa nghe nói, nước ở cái hồ này chưa thay, vốn không muốn làm các cậu ghê tởm, nhưng các cậu không nghe… vì vị khách trước đó bị nghi là đã tè bậy trong hồ."

 

"Má ơi!"

 

"Vãi! Thật hay giả đấy, đừng có kinh tởm thế chứ."

 

"Tôi vừa nãy còn bị sặc một ngụm nước, chẳng lẽ lại uống phải nước tiểu của người ta?"

 

Mọi người hoảng hốt đứng dậy, thật sự bị một câu nói của Thẩm Trình làm cho ghê tởm không chịu được.

 

Vội vàng chạy vào phòng tắm rửa.

 

Úc Tinh Nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra Thẩm Trình đang nói dối, quá vụng về, nhưng tắm một lát cũng được, về nhà sớm cho đỡ lạnh.

 

"Chúng ta cũng đi thôi?"

 

"Được." Tô Nặc không ý kiến, cũng đứng dậy theo.

 

Thẩm Trình đột nhiên kéo tay Tô Nặc lại, "Anh bạn, tôi thấy cơ ngực của cậu luyện đẹp thật, chúng ta nói chuyện chút nhé?"

 

Anh ta thân thiết khoác vai Tô Nặc.

 

Tô Nặc liếc anh ta một cái, "Cậu là 0?"

 

"Đương nhiên không phải."

 

"Vậy thì trùng số rồi." Tô Nặc nói.

 

Thẩm Trình: "…"

 

Anh ta đâu có ý đó!!!

 

Không đúng.

 

Anh ta cũng đâu phải người tùy tiện như vậy hả!!?

 

"Tôi chỉ là nghiêm túc thỉnh giáo." Thẩm Trình cố ý khoác vai Tô Nặc, không để cậu ta có cơ hội tiếp cận Úc Tinh Nhiên.

 

"Ồ." Tô Nặc mỉm cười, "Tôi còn tưởng cậu không muốn để tôi và Tinh Nhiên đi cùng nhau."

 

Thẩm Trình: "…"

 

Cứu với.

 

Lão Cố ơi, cái nhà này anh ta sắp giữ không nổi rồi.

 

Thẩm Trình chọn đúng thời cơ, gửi định vị WeChat cho Cố Yến Chấp, sợ hắn sĩ diện hão không chịu đến.

 

Nhân tiện gửi thêm hai tấm ảnh Tô Nặc và Úc Tinh Nhiên mặc áo tắm đi cùng nhau.

 

Một đám người tắm xong đi ra, uống rượu chơi trò chơi trong phòng riêng.

 

Chỉ cần thấy Tô Nặc và Úc Tinh Nhiên có dấu hiệu xích lại gần, Thẩm Trình lập tức gọi bạn bè cùng nhau nâng ly uống rượu.

 

Cũng chẳng buồn để ý Tô Nặc có nhận ra ý đồ của anh ta hay không.

 

Uống được vài chén, mọi người bắt đầu nói nhiều hơn. Úc Tinh Nhiên đẹp trai, tính cách lại tốt, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.

 

"Tinh Nhiên, cậu có đối tượng chưa?"

 

Tô Nặc cười đầy ẩn ý với Úc Tinh Nhiên, dường như tò mò muốn xem cậu trả lời thế nào.

 

Úc Tinh Nhiên đương nhiên biết cậu ta đang xem kịch vui, đáp lại cậu ta bằng một ánh mắt hơi cạn lời. Chưa đợi cậu mở miệng, chàng trai kia lại hỏi.

 

"Nếu cậu chưa có đối tượng, chúng ta kết bạn WeChat nhé?"

 

Đối phương cũng không hề ngại ngùng, hỏi rất thẳng thắn, đều là những thanh niên thích chơi bời, lại thêm chút men say, mọi người bắt đầu hùa theo.

 

"Lão Liễu, cậu cũng trực tiếp quá đấy?"

 

"Trực tiếp thì tốt chứ sao, không mở miệng thì làm sao yêu đương? Cứ trừng mắt nhìn nhau à?"

 

Thẩm Trình: !!!!

 

Cái tên Cố Yến Chấp kia cứ im như hến, Úc Tinh Nhiên sớm muộn gì cũng bị người khác theo đuổi mất.

 

"Soi gương đi anh bạn." Thẩm Trình nhét quả quýt vừa bóc vỏ vào miệng lão Liễu. "Lấy đâu ra tự tin thế?"

 

"Tôi trông cũng đâu đến nỗi tệ chứ." Lão Liễu nhíu mày, rồi lại nhìn Úc Tinh Nhiên.

 

"Tuy không đẹp bằng Tinh Nhiên, nhưng tôi biết chăm sóc người khác, còn biết dỗ dành nữa, yêu đương đâu chỉ nhìn mặt đúng không?"

 

"Cậu xem Cố Tổng kìa, đẹp trai nhất đám chúng ta đấy, còn đẹp hơn cả mấy nghệ sĩ của lão Thẩm. Nhưng mà có ích gì? Cái tính thối tha của cậu ấy, ai mà yêu cho được."

 

"Thảo nào lĩnh giấy kết hôn mà không tổ chức hôn lễ, tôi thấy con chim hoàng yến cậu ấy nuôi ở nhà, chắc là muốn bay ra khỏi lồng rồi."

 

Thẩm Trình: "Uống vài chén mà dám nói xấu Cố Tổng thế hả?"

 

Lão Liễu cười hì hì, "Đây không phải là Cố Tổng không có ở đây, tôi tự khen mình một chút thì có sao?"

 

Úc · muốn bay ra khỏi lồ ng · Tinh Nhiên: "…"

 

Kịch bản gần đây của cậu càng ngày càng nhiều rồi đấy.

 

Kết bạn WeChat, Úc Tinh Nhiên chắc chắn sẽ không từ chối. Nhưng nếu là WeChat mang ý đồ theo đuổi, Úc Tinh Nhiên sẽ không thêm.

 

"Xin lỗi, đã kết hôn." Úc Tinh Nhiên nhẹ nhàng thả một quả bom hạng nặng.

 

"Hả?"

 

Không chỉ lão Liễu ngây người, những người khác ở đó cũng ngây ra.

 

Lão Liễu cười gượng.

 

"Tinh Nhiên nếu muốn từ chối cứ nói thẳng, không cần nể mặt tôi mà bịa chuyện, tôi không thấy mất mặt đâu, dù sao thêm được thì may mắn, không thêm được cũng bình thường."

 

"Thật sự kết hôn rồi." Úc Tinh Nhiên chuyển chủ đề sang Thẩm Trình, "Cậu ấy biết."

 

Những người khác nhìn Thẩm Trình, thấy anh ta gật đầu thì càng thêm kinh ngạc.

 

"Không phải chứ, Tinh Nhiên cậu mới bao nhiêu tuổi? Sao lại nghĩ quẩn mà kết hôn sớm thế?"

 

Úc Tinh Nhiên: "… Người ta cho tôi quá nhiều thứ."

 

Những người khác không tin thật, chỉ cho là cậu đang nói đùa, dù sao nếu thật sự cho quá nhiều, vừa nãy Úc Tinh Nhiên đã không nói "không làm nổi" thẻ hội viên kia.

 

"Thật đáng tiếc, giá mà tôi quen cậu sớm hơn hai năm. Lão Thẩm và lão Cố cũng thật là, quen biết bao nhiêu năm, bên cạnh có người bạn đẹp trai thế này mà không dẫn đến chơi."

 

Úc Tinh Nhiên cuối cùng cũng cảm thấy bữa cơm này ăn quá mệt mỏi, bạn bè của Thẩm Trình ai nấy đều là kẻ lắm lời, chỉ riêng việc trả lời câu hỏi thôi cũng đã tiêu hao không ít sức lực của Úc Tinh Nhiên.

 

Thảo nào Cố Yến Chấp không muốn ra ngoài, có thời gian này ở nhà nằm ngủ sướng hơn nhiều.

 

……

 

Chủ đề qua đi, cũng không ai níu kéo, mọi người vui vẻ uống rượu.

 

Tửu lượng của Úc Tinh Nhiên thật ra không tốt lắm, ngày thường cơ bản chỉ uống rượu vang, toàn nhấp môi, rất ít khi say.

 

Có lẽ là hôm nay quá đông người, uống rượu A mời, không tiện không uống rượu B. Hôm nay toàn rượu mạnh, nhưng khi uống vào khá êm, không cay nồng như vậy.

 

Úc Tinh Nhiên ít khi uống rượu mạnh, nên cũng thả lỏng cảnh giác, không ngờ loại rượu này hậu vị rất mạnh, cơ bản là say từ giữa chừng trở đi.

 

Đến khi Úc Tinh Nhiên nhận ra thì không chỉ đơn giản là hơi choáng váng nữa, mà cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ muốn ngã xuống ngủ ngay.

 

"Tinh Nhiên, cậu không sao chứ?"

 

Tô Nặc là người đầu tiên phát hiện ánh mắt Úc Tinh Nhiên trở nên mơ màng, những người khác kinh hãi thất sắc.

 

"Ai ép cậu ấy uống rượu đấy?"

 

"Không ai ép, thấy cậu ấy ai mời cũng uống, tôi tưởng tửu lượng cậu ấy tốt lắm."

 

"Vừa nãy Tiểu Hàng nói chuyện còn líu lưỡi, Tinh Nhiên mặt không đổi sắc, tôi tưởng cậu ấy uống giỏi lắm chứ."

 

Úc Tinh Nhiên tửu lượng "trâu bò" đã chẳng còn nghe thấy mọi người đang bàn tán gì, chỉ cảm thấy môi trường ồn ào khiến đầu óc càng lúc càng trống rỗng, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

 

……

 

Khi Cố Yến Chấp đến, Úc Tinh Nhiên đã ngủ say.

 

Trong phòng bật lò sưởi, nhưng Tô Nặc vẫn cởi áo khoác của mình đắp lên người Úc Tinh Nhiên.

 

Cố Yến Chấp vừa bước vào, động tác của mọi người đều dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn hắn.

 

Chiếc áo khoác đen dài trên người hắn, cộng thêm gương mặt lạnh lùng có phần dọa người, trong khoảnh khắc trông hắn giống hệt một tên sát nhân hàng loạt đêm tuyết đột nhập vào nhà.

 

"Cố Tổng, cậu làm tôi hết hồn."

 

Không biết ai mở lời trước, những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

"Cố Tổng, sao cậu đột nhiên lại đến đây? Thẩm Trình còn nói cậu không đến."

 

Cố Yến Chấp mặt mày cứng đờ, vừa đẩy cửa bước vào đã tìm kiếm bóng dáng của Úc Tinh Nhiên.

 

Rất nhanh hắn đã thấy Úc Tinh Nhiên đang nằm trên sofa.

 

Hắn nhìn Thẩm Trình một cái, Thẩm Trình lập tức xua tay, "Tụi tôi đâu có ép rượu, cậu ấy không nói gì, tụi tôi cứ tưởng cậu ấy uống được."

 

Những người khác nhìn Cố Yến Chấp đột nhiên xuất hiện, bộ não trì trệ cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.

 

"Đúng đúng đúng."

 

Từng người một liên tục gật đầu.

 

Cố Yến Chấp đã đi đến bên sofa——

 

Hắn ném chiếc áo khoác không biết từ đâu ra trên người Úc Tinh Nhiên xuống sofa, rồi vòng tay ôm ngang eo cậu lên.

 

Những người khác trong phòng riêng: "!"

 

Má ơi!

 

Uống nhiều quá...

 

Bị ảo giác rồi sao

 

Sao bọn họ thấy Cố Tổng ôm Úc Tinh Nhiên lên thế này!!!

 

Tô Nặc cũng đứng dậy, bình tĩnh nhặt chiếc áo khoác bị ném sang một bên, cười híp mắt nói.

 

"Chào cậu, tôi là Tô Nặc. Bạn thân của Tinh Nhiên, xin lỗi cậu, đã không chăm sóc cậu ấy tốt."

 

Vẻ mặt Cố Yến Chấp lạnh lùng, "Đúng là nên xin lỗi."

 

Tô Nặc khựng lại một chút, có lẽ không ngờ Cố Yến Chấp không khách khí như vậy, đến một câu khách sáo cũng không nói, nhưng cậu ta cũng không để ý. Vừa cười vừa nói.

 

"Vậy cậu mau đưa cậu ấy về nhà đi, bây giờ nhiệt độ xuống thấp lắm, đừng để bị cảm lạnh. Chúng tôi còn hẹn nhau tuần sau cùng nhau đi xem triển lãm."

 

Cố Yến Chấp nhướng mày, hắn chắc chắn Tô Nặc cố ý nói những lời này để k1ch thích hắn, cố ý khiêu khích?

 

"À phải rồi." Tô Nặc lấy ra một chiếc khăn quàng cổ, "Có cần cho…"

 

"Không cần." Cố Yến Chấp lạnh mặt từ chối, Thẩm Trình vẻ mặt chột dạ:

 

"Hay là, ở lại đây đi?"

 

"Dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, lát nữa có thể có tuyết lớn, cậu ấy ngủ trên xe cũng không ngon giấc, đừng để bị nôn."

 

Cố Yến Chấp không do dự nhiều, Thẩm Trình đi phía trước dẫn đường, giúp cả hai làm thủ tục nhận phòng.

 

Tô Nặc dường như không nhận ra sự lạnh nhạt của Cố Yến Chấp, vẫn tốt tính mỉm cười với hắn.

 

"Hôm nay tuyết rơi, người ra ngoài chơi không nhiều lắm. Vẫn còn khá nhiều phòng trống, không cần phải ở chung một phòng."

 

Ý tứ rõ ràng là đang nói, cậu ta biết Cố Yến Chấp và Úc Tinh Nhiên không phải là vợ chồng thật.

 

Cố Yến Chấp suýt chút nữa bật cười vì tức giận.

 

Có chút hối hận vì lúc ký hợp đồng ban đầu, không thêm điều khoản bảo mật.

 

Chẳng phải đã cho một số người ảo tưởng có cơ hội lợi dụng rồi sao?

 

Cố Yến Chấp không nói một lời, Tô Nặc tự mình giải thích, "Cậu đừng hiểu lầm, lúc ở nước ngoài quan hệ của chúng tôi rất tốt, cậu ấy nói với tôi cũng là chuyện bình thường."

 

Thẩm Trình đứng bên cạnh nhìn mà tim đập thình thịch:

 

"Cái thẻ phòng kia cậu cầm cẩn thận nhé, Úc Tinh Nhiên ngủ thế này cũng không thoải mái, cậu mau đưa cậu ấy về phòng đi."

 

Khi Cố Yến Chấp đi ngang qua Tô Nặc, hắn khiêu khích nhìn cậu ta một cái, ánh mắt kia như muốn nói——

 

Có ý đồ thì sao?

 

Úc Tinh Nhiên say rồi, người có thể danh chính ngôn thuận đưa cậu ấy đi chỉ có Cố Yến Chấp tôi!!

Bình Luận (0)
Comment