"Được thôi."
Khóe mắt Úc Tinh Nhiên cong cong, ngữ điệu kéo dài, dính nhớp như đang làm nũng.
Cố Yến Chấp đã bắt đầu mường tượng một đêm tuyệt vời sắp tới. Đến khi tình nồng ý đậm, hắn sẽ đề nghị quay lại với cậu, dù sao họ chưa từng chính thức chia tay, chỉ là hiểu lầm thôi. Úc Tinh Nhiên chắc chắn sẽ đồng ý. Thậm chí, nếu cậu thật sự chưa có cảm giác, Cố Yến Chấp tự tin sẽ theo đuổi lại được người mình yêu. Hiện tại Úc Tinh Nhiên cũng không có đối tượng nào khác, hai người trên giường còn hòa hợp đến vậy, việc tái hợp chỉ là sớm muộn.
"Tôi đi tắm một chút." Úc Tinh Nhiên nói.
Cố Yến Chấp vội gật đầu, còn muốn đi theo cậu vào phòng tắm. Kỳ thực, hắn thật thích cùng Úc Tinh Nhiên tắm ch ung, tự tay giúp cậu mặc quần áo vào rồi cởi ra, cảm giác thật sự rất tuyệt.
Nhưng Úc Tinh Nhiên từ chối lời đề nghị tắm ch ung của hắn.
"Cậu cũng đi tắm đi, sau đó lên giường chờ tôi."
Yết hầu Cố Yến Chấp khẽ động, "... Được."
***
Úc Tinh Nhiên thay chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình mà người yêu thường mặc. Chất vải mỏng manh, gần như trong suốt, hình dáng lồ ng ngực cậu ẩn hiện rõ ràng dưới lớp vải. Cậu còn xịt chút nước hoa, không phải loại hương thông thường mà là loại mang theo chút gợi tình. Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa.
Cố Yến Chấp tắm nhanh hơn Úc Tinh Nhiên. Hắn mặc bộ đồ ngủ màu lam, bước vào phòng ngủ của cậu. Tiện tay tắt đèn trần, chỉ để lại ánh đèn ngủ dịu nhẹ và dải đèn trang trí ấm áp. Hắn cầm vội một quyển sách Úc Tinh Nhiên hay đọc trước khi ngủ, lật vài trang tùy ý.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Cố Yến Chấp ngước mắt nhìn.
Bộ quần áo này là do hắn chọn. Hắn đã mường tượng dáng vẻ Úc Tinh Nhiên khi mặc nó, nhưng khi thấy tận mắt, mọi thứ khác biệt so với tưởng tượng. Vẫn quyến rũ như hắn nghĩ, nhưng còn gợi cảm hơn gấp bội.
Úc Tinh Nhiên không cài hai cúc áo trên cùng, để lộ xương quai xanh gợi cảm và làn da trắng như tuyết ở ngực. Cậu có chút gầy, nhưng lại gầy đúng chỗ, lồ ng ngực ẩn hiện sau lớp áo, sợi dây chuyền mảnh khảnh va chạm nhẹ nhàng khi cậu di chuyển, phát ra âm thanh thanh thúy. Nó khêu gợi đến mức khiến người ta không thể không dõi theo, nhưng rồi lại chỉ thấy được lớp sơ mi trắng nửa kín nửa hở.
Hô hấp Cố Yến Chấp trở nên nặng nề.
Ngón út hắn đã nhanh hơn một bước níu lấy tay Úc Tinh Nhiên, vội vã kéo cậu về phía giường.
Úc Tinh Nhiên khẽ cười một tiếng, "Vội cái gì?"
Ngón tay thon dài trắng muốt của cậu khẽ vuốt v e chiếc khăn lụa đen, thuận thế ngồi lên đùi Cố Yến Chấp, một tay vòng qua cổ hắn.
Bàn tay to lớn của Cố Yến Chấp nắm lấy cổ tay trắng nõn của Úc Tinh Nhiên, "Làm gì vậy?"
"Tôi đã chiều theo ý cậu rồi, chẳng lẽ cậu không nên phối hợp theo nhịp điệu của tôi sao?"
Đôi môi mỏng của Úc Tinh Nhiên khẽ mím lại, cánh môi đỏ tươi như đóa hoa nở giữa tuyết trắng. Cằm Cố Yến Chấp bị cậu nâng lên, Úc Tinh Nhiên như một chú mèo con tinh nghịch, cọ cọ vào cằm hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua môi hắn.
Cố Yến Chấp đã nóng lòng đến không chờ nổi, hắn hơi nhấc cằm lên, nhân cơ hội hôn lên ngón tay Úc Tinh Nhiên. Nhưng chưa kịp li3m nhẹ, cậu đã rụt tay về.
Cố Yến Chấp cảm thấy đêm nay Úc Tinh Nhiên thật thơm.
Dải lụa đen che khuất đôi mắt Cố Yến Chấp, Úc Tinh Nhiên thắt nút sau đầu hắn, ghé sát môi vào tai hắn.
"Khi không nhìn thấy, cơ thể sẽ trở nên nhạy cảm hơn, cậu có thấy vậy không?"
Cố Yến Chấp cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua, gào thét trong lòng. Đương nhiên là có!
Úc Tinh Nhiên chỉ khẽ chạm má mình vào má hắn, nhưng "c@u nhỏ" của Cố Yến Chấp đã ngẩng cao đầu. Hắn muốn nhiều hơn thế, không chỉ là chạm má và hôn.
"Vợ..." Cố Yến Chấp chỉ vài ba câu đã bị cậu trêu đến mất phương hướng, "... Chạm vào tôi nữa đi."
Úc Tinh Nhiên khẽ cười, chậm rãi nắm lấy tay Cố Yến Chấp, giọng nói mềm mại, "Được thôi."
Cố Yến Chấp có thể tưởng tượng được đôi tay kia của Úc Tinh Nhiên như con rắn trườn nhẹ trên lòng bàn tay, mu bàn tay, hay từng đốt ngón tay hắn. Chỉ như vậy thôi, Cố Yến Chấp đã cảm thấy tê dại cả da đầu.
Giây tiếp theo.
Cố Yến Chấp đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị trói lại bởi thứ gì đó.
"Che mắt thì thôi đi, trói tay tôi làm gì?" Giọng Cố Yến Chấp ái muội pha chút nghẹn ngào, "Lát nữa cậu mệt, tôi làm sao nâng cậu lên?"
"Tôi không mệt."
Úc Tinh Nhiên cọ cọ cằm mình vào cằm hắn, đôi môi ấm áp dán lên yết hầu hắn, không nặng không nhẹ mà cắn một cái.
Hô hấp Cố Yến Chấp trở nên thô nặng.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ bùng nổ.
Nhưng vòng tay ấm áp trong ngực hắn đột nhiên biến mất. Không hiểu chuyện gì, hắn theo bản năng ngửa đầu.
"Sao vậy?"
Úc Tinh Nhiên giơ tay vỗ nhẹ vào má Cố Yến Chấp, đáy mắt hiện lên vài phần tinh nghịch. Cậu nắm lấy mặt hắn, "Cố tổng, chờ tôi một chút."
Cố Yến Chấp rất muốn nói, chờ gì chứ, hoàn toàn không cần chờ. Nhưng Úc Tinh Nhiên lại dịu dàng xoa xoa "c@u nhỏ" của hắn, khiến hắn trong nháy mắt bị dỗ dành đến quên trời quên đất.
"Được."
Úc Tinh Nhiên hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Gân xanh trên mu bàn tay Cố Yến Chấp nổi lên, cho thấy hắn đang cố gắng kìm nén đến mức nào.
Tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng bước chân xa dần.
Giây sau đó, tiếng đóng cửa vang lên.
Cố Yến Chấp: "?"
Sao còn đi ra ngoài? Đây là đang chuẩn bị bất ngờ gì sao?
Cố Yến Chấp vừa mong đợi, vừa nhẫn nhịn đến đau khổ, bắt đầu nghĩ lát nữa sẽ bắt Úc Tinh Nhiên bồi thường hắn thế nào. Đêm nay cậu phối hợp hắn như vậy, thật hiếm có, không thể bỏ lỡ cơ hội đòi thêm những phúc lợi mà ngày thường không có được.
Nhưng Cố Yến Chấp đợi vài phút, Úc Tinh Nhiên vẫn chưa trở lại.
Cố Yến Chấp: "?"
Giờ phút này, Úc Tinh Nhiên đã vào phòng ngủ của Cố Yến Chấp và khóa trái cửa. Cứ để hắn từ từ chờ đợi trong phòng mình đi.
Úc Tinh Nhiên thay bộ quần áo trên người, mặc vào bộ đồ ngủ thoải mái, ngả lưng xuống giường, nhắm mắt lại là ngủ.
Cố Yến Chấp cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra, tức khắc bật cười vì tức giận. Che mắt hắn, còn trói chặt tay hắn, tưởng như vậy là hắn không giải được sao?
Cố Yến Chấp mạnh mẽ tạo ra kỳ tích.
Chỉ mất vài phút để cởi bỏ xiềng xích trên tay, một tay giật mạnh dải lụa che mắt xuống.
Ba...năm phút đồng hồ.
Cố Yến Chấp mở cửa phòng mình, đi thẳng đến phòng Úc Tinh Nhiên, vặn tay nắm cửa vài lần nhưng vẫn không mở được.
Úc Tinh Nhiên đã khóa trái cửa.
Cố Yến Chấp tức giận nghiến răng, đây là lần thứ mấy Úc Tinh Nhiên đốt lửa rồi không dập?
Hắn muốn gõ cửa, nhưng sợ cậu đã ngủ rồi.
Trong cơn giận dữ, Cố Yến Chấp quay trở về phòng Úc Tinh Nhiên.
A.
Tưởng hắn sẽ không trả thù sao?
Hắn đâu phải không có tay, hắn có thể tự mình "làm".
Hắn muốn làm bẩn giường và chăn của Úc Tinh Nhiên, để ngày mai cậu không có giường mà ngủ!
Đến lúc đó lại bắt Úc Tinh Nhiên phải đến cầu xin hắn mở cửa.
***
Nhưng ngày hôm sau.
Cố Yến Chấp nghĩ rằng Úc Tinh Nhiên hẳn là sẽ chột dạ vì chuyện tối qua, nhưng cậu đang ngồi ở bàn ăn, chậm rãi phết phô mai lên bánh mì nướng. Tâm trạng rất tốt, còn khe khẽ hát, không hề có chút áy náy nào.
"Úc Tinh Nhiên!"
Úc Tinh Nhiên thậm chí còn không liếc nhìn hắn, phết xong phô mai, lại bắt đầu phết mứt blueberry.
"Tôi giận rồi!" Cố Yến Chấp nói.
Úc Tinh Nhiên hoàn toàn phớt lờ hắn, há miệng cắn một miếng bánh, cảm nhận hương vị béo ngậy của phô mai hòa quyện với vị chua ngọt của mứt blueberry tan chảy trong miệng. Cậu bưng tách cà phê lên, thong thả nhấp một ngụm.
Cố Yến Chấp cảm thấy, vẻ tao nhã và bình tĩnh của Úc Tinh Nhiên càng làm nổi bật sự tức giận bất lực của hắn.
Thật quá đáng!
Hắn chẳng làm gì sai cả, Úc Tinh Nhiên trêu chọc hắn thì thôi đi, thế mà còn khiến hắn "rùng mình"! Lần này rõ ràng là lỗi của Úc Tinh Nhiên. Cố Yến Chấp nghĩ bụng.
Úc Tinh Nhiên không thèm để ý đến hắn, vậy thì hắn cũng quyết định đến bữa tối sẽ không phản ứng lại cậu. Nhưng hắn không ngờ rằng hôm nay dì giúp việc không đến làm bữa sáng. Bánh mì nướng cậu ăn là tự nướng, cà phê cũng tự pha, nhưng tất cả đều chỉ có một phần. Úc Tinh Nhiên căn bản không có ý định chia cho hắn!
Cố Yến Chấp giận dữ xoay người, nếu bây giờ Úc Tinh Nhiên gọi hắn lại, hắn sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cậu. Hắn bước về phía trước một bước, Úc Tinh Nhiên không gọi. Hắn lại bước thêm một bước, cậu vẫn im lặng. Hắn đi thêm một bước nữa, Úc Tinh Nhiên vẫn không hề có động tĩnh. Khi Cố Yến Chấp sắp ra khỏi phòng ăn, Úc Tinh Nhiên cuối cùng cũng nhấc mí mắt nhìn hắn.
Cố Yến Chấp luyến tiếc từng bước chân, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Úc Tinh Nhiên. Cuối cùng cũng muốn gọi hắn lại sao? Nhưng Úc Tinh Nhiên chỉ nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu chuyên tâm ăn bữa sáng của mình. Cậu biết Cố Yến Chấp đang cố tình gây sự chú ý, nhưng không hiểu nổi sao hắn cứ đi một bước lại dừng như diễn kịch vậy.
Úc Tinh Nhiên cố ý làm vậy, cậu muốn Cố Yến Chấp cũng phải nếm trải cái cảm giác không biết gì, chỉ có thể tự mình suy diễn lung tung. Trời biết hôm qua cậu trông bình tĩnh thế thôi, trong đầu đã hiện ra hàng tá kết cục bi thảm. Còn tự mình suy nghĩ ra vài kịch bản, nếu Cố Yến Chấp cố tình đuổi cậu đi, cậu sẽ phải làm thế nào để ăn vạ không chịu rời. Cậu lo lắng đến phát sợ, kết quả đầu óc Cố Yến Chấp toàn những thứ vớ vẩn, Úc Tinh Nhiên có thể không tức giận sao?
Có một khoảnh khắc như vậy. Cậu thậm chí còn cảm thấy lý do Cố Yến Chấp tìm cậu kết hôn hợp đồng, năm mươi phần trăm là vì cậu dễ ngủ, hoặc là ngủ rất thoải mái. Năm mươi phần trăm còn lại là... Cố Yến Chấp muốn trả thù cậu! Cố Yến Chấp thế mà lại muốn trả thù cậu, sao hắn có thể nghĩ đến chuyện đó? Mặc dù chính Úc Tinh Nhiên cũng đã nghĩ đến việc trả thù Cố Yến Chấp. Nhưng Cố Yến Chấp sao có thể trả thù cậu? Úc Tinh Nhiên hoàn toàn không cảm thấy mình giả tạo, nghiêm khắc với người, khoan dung với bản thân, có gì sai chứ?
***
Cố Yến Chấp cũng lười tự làm bữa sáng, trực tiếp xuống gara ngầm, tài xế đã đợi sẵn trong xe.
"Cố tổng, buổi sáng tốt lành."
Tài xế vội xuống mở cửa cho hắn, rồi nhìn về phía Cố Yến Chấp vừa đi tới, trước sau không thấy bóng dáng Úc Tinh Nhiên.
"Lên xe." Cố Yến Chấp nói.
Tài xế đóng cửa xe, thuần thục thắt dây an toàn, "Úc tiên sinh vẫn chưa xuống sao?"
"Không cần chờ cậu ấy." Cố Yến Chấp lạnh giọng nói.
"Được." Hôm nay tài xế trực ban khá thật thà, bảo sao làm vậy.
Vừa thấy sắp đạp chân ga rời khỏi chỗ đậu, Cố Yến Chấp nhăn mày, "Gọi điện thoại cho cậu ấy."
"Hả?"
Tài xế gật đầu, còn chưa kịp bấm số, Cố Yến Chấp đã nói, "Cậu cứ hỏi xem cậu ấy có muốn đi không, đừng nói là tôi hỏi."
"Vâng, Cố tổng."
Tài xế gọi cho Úc Tinh Nhiên, trong lúc chờ đợi cuộc gọi được kết nối, hô hấp Cố Yến Chấp trở nên hồi hộp.
"Chào anh, Úc tiên sinh. Tôi đã ở gara rồi, có cần đợi anh cùng đi công ty không?"
Cố Yến Chấp dựng đứng tai, tiếc là tài xế không bật loa ngoài, hắn không nghe được Úc Tinh Nhiên trả lời, chỉ nghe thấy tài xế...
"Vâng, vâng."
"Vâng, vâng."
"Vâng, vâng."
Ngón tay Cố Yến Chấp mất kiên nhẫn gõ gõ vào thành ghế, hắn thuê phải cái máy trả lời tự động à? Chút tinh ý cũng không có, không biết bật loa ngoài sao?
Cố Yến Chấp đang khó chịu thì điện thoại tắt máy.
"Cố tổng, Úc tiên sinh nói không cần đợi cậu ấy, lát nữa có người đưa cậu ấy đi làm."
Cố Yến Chấp: Không đợi thì không đợi, ai thèm chờ...
Từ từ.
Đưa cậu đi làm?
Là ai?
"Vậy chúng ta trực tiếp đi công ty nhé?" Tài xế lại dò hỏi.
Cố Yến Chấp ngắt lời, "Còn sớm, không cần đến công ty sớm như vậy."
Tài xế "vâng" một tiếng, kiên quyết không hỏi thêm câu nào.
Cố Yến Chấp nhìn đồng hồ, mười phút nữa trôi qua, Úc Tinh Nhiên cuối cùng cũng xuống lầu. Nhưng cậu không đi về phía xe của hắn, mà đi về phía cửa sau của một chiếc xe khác. Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Yến Chấp, cậu tự nhiên mở cửa xe, ngồi vào trong.
Cố Yến Chấp: ???