Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 8

"Tình hình trong kinh thế nào?"

Người nọ nắm chặt tay nói: "Giờ Tý, Ngụy thượng thư đã bí mật gặp Tề Vương ở Vân Yên Các. Hơn ba ngày sau, ông ta ra chiếu chỉ xin khoan hồng cho con cháu Đỗ gia. Ngoại trừ những người không phát biểu ý kiến, tất cả các quần thần đều đồng ý."

Thẩm Ước thầm nghĩ Tề Vương Thẩm Mậu từng được phế hậu Đỗ thị nuôi dưỡng, mà Ngụy thượng thư lại xuất thân là môn hạ của Đỗ thái sư. Không khó để đoán ra âm mưu giữa hai người, nhưng e rằng việc cầu xin ân huệ cho Đỗ gia chỉ là bề nổi.

Mục đích thực sự đằng sau có lẽ là lợi dụng cơ hội để gây áp lực lập thái tử.

"Đám người Lư Tả Thừa, Phương Thị Lang thì sao?"

"Cũng phụ hoạ việc này."

Phương Thị Lang người này khéo léo đưa đẩy, từ trước đến nay luôn giữ thái độ trung lập, không dễ gì chịu dính dáng đến. Thái độ hiện giờ có thể coi là quy phục Tề Vương.

Nhưng mà hắn cũng là cha của Phương Uyển, nữ tử đã khiến Tiêu Tịch Nhan bị cuốn vào chuyện ngoài ý muốn này.

Đến đây, mọi chuyện đã dần dần sáng tỏ.

Khí chất của Thẩm Ước lúc này đã hoàn toàn thay đổi, giống như một thanh kiếm không được phong ấn, trong con ngươi có một tia sáng lạnh như tuyết. "Thánh thượng trả lời thế nào?"

"Chỉ nói cần xem xét, sẽ phái người con thứ mười hai của Vương Gia là Vương Ôn Du đến Thục Châu để giải quyết nạn thổ phỉ."

Đây chính là đại nhân mới tới trong miệng đám sơn phỉ, Vương Ôn Du là thế gia ngọc thụ, tính tình chính trực lại thận trọng, được Vương Gia hậu thuẫn. Chỉ là thổ phỉ ở núi Vô Kỵ cũng không đơn giản như người ta tưởng.

Thẩm Ước hiểu rõ Duệ Tông chỉ là để Vương Ôn Du đi thu hút sự chú ý của Ngụy thượng thư và Tề Vương.

Bởi vì giống như vậy, hắn mới là lưỡi dao thực sự ẩn đằng sau.

"Được rồi, nếu có người tra ra thân phận của ta, lập tức bảo Yến Nhị xử lý rồi truyền thư cho ta."

Rốt cuộc ai có thể ngờ được con trai của Thần phi ngày xưa mai danh ẩn tích, thậm chí còn không được ghi trong ngọc phả hoàng tộc lại xuất hiện ở sơn trại Vô Kỵ quanh co hoang vắng này.


Sơn phỉ cùng lắm chỉ nghĩ rằng hắn lấy cái tên tiếng Hán này vì cái tên ở tộc Nguyệt Di có cách phát âm giống với Thẩm. Làm sao có thể liên hệ nam nhân lệ khí đầy người, một thân sương giá với Tứ hoàng tử Thẩm thị từng được hoàng đế hết mực sủng ái?

Yến Lục gật đầu, lại báo cáo một vài tin tức khác. Thẩm Ước nghe xong đang định để hắn quay về thì đột nhiên lại dừng bước nói:

"Đúng rồi, đi tra Tiêu gia ở Trường An một chút, hẳn là nữ nhi của quan lại thế gia, Tiêu Tịch Nhan."

"Người này có gì khả nghi sao? Có cần phải điều tra thật kỹ về Tiêu gia không?"

"...Không cần." Thẩm Ước xoa xoa giữa lông mày, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút dị thường, nhưng lời nói đã nói ra rồi, hắn chỉ có thể nói: "Chỉ cần tra sở thích là được."

Sau khi giao việc cho Yến Lục, Thẩm Ước lại đến trấn trên, lấy gỗ mới và mua một con dao khắc gỗ mới. Sau đó quay trở lại núi Vô Kỵ.

Buổi chiều, Thẩm Ước vẫn không trở lại.

Tiêu Tịch Nhan cho thỏ ăn chút lá cải, nhưng không biết là do lá rau không đủ tươi hay là vì thỏ vẫn còn sợ hãi mà có vẻ uể oải không muốn ăn. Nàng có chút lo lắng, đành phải hỏi: "Tiểu Ngũ, ngươi có biết trên ngọn núi này còn nơi nào có cỏ xanh không?"

Phó Ngũ suy nghĩ một chút, nói: "Có, sườn núi cách tiểu lâu một đoạn không xa có một mái đình dừng chân, bên bờ suối có rất nhiều cỏ xanh mềm mại."

Tiêu Tịch Nhan ngẫm nghĩ, lúc đi theo Thẩm Ước trên núi tựa hồ cũng có chút ấn tượng.

Cũng sắp đến giờ Phó Ngũ đi nấu cơm, bình thường nàng không muốn làm phiền người khác, thấy nơi đó cách đây không xa, lại biết từ trước đến nay có rất ít sơn phỉ đến quấy rầy nơi này nên nàng một mình đi ra ngoài.

Đi dọc theo con đường mà Phó Ngũ nói, rất nhanh đã thấy mái đình trên núi.

Bên sông mặt cỏ rậm rạp, trên cỏ còn đọng sương sớm, Tiêu Tịch Nhan cúi người chuẩn bị hái một ít mang về. Nàng nghĩ có lẽ lần sau có thể mang thỏ đi chơi với mình.

Cũng không biết có thể thả con thỏ từ nơi này ra không?

Nhưng nó đã bị lây dính hơi thở của con người, liệu còn có thể quay trở lại môi trường trước đây được không?


Trong lúc suy nghĩ của nàng đang lang thang không mục đích, một giọng nói xa lạ âm dương quái khí truyền đến từ phía sau: "Ngươi chính là nữ nhân của Thẩm Ước?"

Tiêu Tịch Nhan sợ hãi vội vàng quay lại, nhìn thấy một nam tử xa lạ cao gầy.

Hắn ta vừa cười vừa nói, nhưng đôi mắt lại chứa đựng ác ý. "Tiểu nương tử da thịt non mịn như vậy, sao lại đi theo cái khối băng Thẩm Ước kia?"

Tiêu Tịch Nhan nắm chặt cỏ xanh trong tay, đứng dậy định rời đi.

Đinh Tiều đi tới nắm chặt tay nàng. "Người Nguyệt Di hung hãn, hắn ta có khuynh hướng bạo lực, tiểu nương tử không bằng nghe ta khuyên một câu, sớm rời khỏi người Nguyệt Di kia đi."

"Buông ta ra..."

"Ngươi không sợ hắn ta đánh nữ nhân sao?"

Tiêu Tịch Nhan ngước mắt lên, theo bản năng phản bác: "Thẩm Ước không phải người như vậy."

Đinh Tiều đột nhiên chăm chú nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái và ghen ghét: "Đúng là kỳ lạ, nữ nhân các người có phải đều thích hắn hay không? Vì sao? Chỉ vì hắn có vẻ ngoài đẹp mắt?..."

Tay hắn cứng như kìm, Tiêu Tịch Nhan mơ hồ cảm thấy đau, cắn môi không nói.

Tiêu Tịch Nhan có thể nhận ra rằng người trước mặt dường như có thành kiến ​​với Thẩm Ước, gây khó dễ cho nàng cũng là vì nhắm vào Thẩm Ước. Trong mắt nàng tràn đầy cảnh giác, nhưng bởi vì đối phương quái dị, nàng nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cũng không biết Tiểu Ngũ có để ý đã lâu rồi nàng vẫn chưa quay lại hay không.

Nhưng nam nhân này càng thêm cố chấp, không buông tha hỏi nàng: "Ngươi nói xem Thẩm Ước có gì tốt? Hắn là người như thế nào? Còn không phải ngươi nông cạn..."

"Khỉ ốm, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra."


Một giọng nói lạnh lùng và giận dữ vang lên.

Tiêu Tịch Nhan hít sâu một hơi, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ kinh ngạc, tựa hồ cuối cùng cũng tìm được một cây đại thụ che chở, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ là sự bất lực trong mắt thiếu nữ vẫn chưa tiêu tan. Vừa rồi cổ tay nàng bị nắm chặt, giống như con thỏ bị cụp tai không thể cử động, hình ảnh đó làm trong lòng Thẩm Ước dâng lên một cảm giác không thoải mái.

"Đến chỗ ta."

Người bên cạnh không biết là kinh ngạc hay sợ hãi, tay cũng thả lỏng hơn một chút. Tiêu Tịch Nhan tìm được cơ hội, dùng hết sức hất tay hắn ra chạy về phía Thẩm Ước.

Sau đó, nửa người trốn ở sau lưng hắn: "Phù... huynh, huynh tới rồi."

Ánh mắt Thẩm Ước bình tĩnh dừng trên cổ tay nàng, vừa rồi bị giữ chặt một lúc lâu, làn da mềm mại đã đỏ bừng một vòng. Thiếu nữ giống thỏ không nói lời nào mà chỉ nhìn hắn với ánh mắt trông mong, như thể tràn đầy ỷ lại sau khi bị bắt nạt.

Xương hốc mắt của Thẩm Ước vô cớ cảm thấy đau nhói, mười ngón tay từ từ khép lại, trong lòng cũng dâng lên một h@m muốn giết chóc đã lâu không có.

Giống như nếu không làm gì đó sẽ không thể giảm bớt nặng nề trong lồ ng ngực.

Đinh Tiều biệt danh là khỉ ốm nhìn thấy gương mặt đột nhiên lạnh lùng của hắn lại mỉm cười.

"Thẩm Ước, chờ Chu Phinh trở về nhìn thấy ngươi kim ốc tàng kiều như vậy, nàng đối với ngươi nhất định sẽ vô cùng thất vọng. Chọc giận nàng, ngươi sẽ không được yên đâu."

Chu Phinh là muội muội ruột của nhị trại chủ Chu Khôi, từ nhỏ đã được các huynh đệ trên núi nhìn nàng lớn lên, là tiểu muội được mọi người yêu quý, có địa vị đặc biệt trong núi Vô Kỵ. Đinh Tiều chính là tuỳ tùng bên cạnh nàng từ nhỏ.

Nhưng từ khi Thẩm Ước đến, nàng lập tức coi trọng Thẩm Ước, trong tối ngoài sáng muốn chọn hắn làm hôn phu.

Ánh mắt Thẩm Ước lạnh đến cực điểm, cuối cùng nhìn thẳng vào hắn: "Nàng ta nghĩ như thế nào không liên quan đến ta."

"Nếu muốn khiêu khích thì cứ việc tới chỗ ta."

Bị đôi mắt giống như lang sói kia nhìn chằm chằm, Đinh Tiều cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cắn chặt khớp hàm không nói tiếp. Đáy mắt hắn lại đầy nham hiểm tính toán.

Không nên động thủ ở đây, vì vậy Thẩm Nguyệt phớt lờ sự không cam lòng của hắn ta, trực tiếp mang theo người quay về.

Dọc đường Thẩm Ước không nói thêm một lời nào, tựa như đang cố ý đè nén cảm giác tức giận xa lạ.


Tâm trí của Tiêu Tịch Nhan cũng hỗn loạn, trong im lặng dần trở nên ảm đạm.

Khi Phó Ngũ mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Ước, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng. Nhìn thấy có người đi theo phía sau, hắn lập tức bước tới, lo lắng liếc nhìn xung quanh Tiêu Tịch Nhan vài lần, xác nhận nàng vẫn bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng toát ra hàn khí của Thẩm Ước hắn lại im lặng như ve sầu mùa đông.

Thẩm Ước trầm giọng nói: "Lần sau nàng ra ngoài ngươi hãy đi theo."

Thấy Thẩm Ước không truy cứu, Phó Ngũ liên tục bảo đảm: "Được, được, sau này ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Tịch Nhan tỷ."

"Xin lỗi, là ta sai rồi."

Tiêu Tịch Nhan thất thần, thanh âm yếu ớt như gió thoảng đột nhiên lên tiếng.

"Ta không nên chưa được huynh đồng ý đã tự tiện rời đi... Chuyện này là do ta gây ra, không trách Tiểu Ngũ. Từ nay về sau ta sẽ an phận thủ thường, không đi ra ngoài nữa."

Trong lòng Thẩm Ước cười nhạo một tiếng, đúng là giỏi biến hoá, vừa rồi dáng vẻ còn tràn đầy ỷ lại, nhìn thấy hắn kinh hỉ giống như thấy ân nhân cứu mạng, hiện giờ không biết vì sao lại héo đi ba phần.

Tiêu Tịch Nhan chỉ rũ mi xuống, ánh mắt dừng trên tà váy, giọng nói nhỏ bé yếu ớt: "Nếu muốn phạt thì phạt ta đi. Còn có, cảm ơn huynh đã đưa ta về."

Thẩm Ước không biết nên nói gì, nhìn thấy đối phương dáng vẻ nhút nhát sợ sệt, lại lần nữa trở nên xa lạ.

Đôi mắt hắn tối sầm, tâm tình cũng có chút bực bội. "Không liên quan đến cô."

Thẩm Ước nói xong liền quay người rời đi, chỉ để lại trong không khí một cảm giác lạnh lẽo.

Nhưng khi Thẩm Ước đi rồi, áp lực dường như cũng tiêu tan, Phó Ngũ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Tịch Nhan tỷ, tỷ không biết vừa rồi ta thấy tỷ mãi không về, lúc ta nói với Thẩm ca có thể tỷ xảy ra chuyện gì đó, sắc mặt Thẩm ca quả thật đen muốn chết, may là tỷ không sao..."

Tiêu Tịch Nhan không thể giải thích được vì sao trong lòng lại cảm thấy mất mát.

Nhưng nếu không phải do nàng sai, ngoại trừ cái này ra nàng cũng không biết tại sao hắn lại tức giận.

Bình Luận (0)
Comment