Cho dù đội trưởng đang rất thắc mắc, nhưng cũng không dám kéo dài thời gian, trực tiếp tắt cuộc gọi, gọi cho phía cảnh sát trấn Ngọc Long, cảnh sát trấn Ngọc Long lập tức ra trận.
Tả tiên sinh đang ngồi ở bến xe nhìn lướt qua tin nhắn, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Thư ký Khương ngồi bên cạnh sáp lại gần: "Tổng giám đốc Tả, bọn bắt cóc gọi điện thoại nữa sao?"
"Không phải." Tả tiên sinh tắt màn hình điện thoại, lúc quay mặt đi vẻ mặt hơi là lạ.
Thấy ánh mắt không bình thường của Tả tiên sinh, thư ký Khương giật mình: "Tổng giám đốc Tả, anh không sao chứ?"
Vì sao anh ta lại có loại cảm giác không ổn vậy?
Không đâu...
Chắc là không đâu...
Bởi vì nhà họ Tả ngu xuẩn muốn chết!
Anh ta tự mình an ủi mình.
Giáo sư Hình đi rồi, đạo diễn cũng thu xếp đi về.
Thật sự là sân nhà nông thôn không có gì để quay, còn không bằng quay về lên kế hoạch thêm vài trò chơi nữa.
Nếu không dạy học được nữa thì chơi mấy trò mặt đỏ tim đập vậy.
Ông ta mải mê suy nghĩ, chỉ là trong đầu vẫn còn có điều khó hiểu nghĩ hoài không ra.
Đạo diễn đi được một đoạn đường, thật sự không nhịn nổi nữa, đi lại gần trợ lý hỏi: "Cậu cảm thấy tôi có nên báo cảnh sát không? Nói cho cùng là có một đứa nhỏ mất tích."
Trợ lý gãi gãi đầu: "Chưa được hai mươi bốn giờ là không thể lập án nhỉ?"
"Có quy định này nữa sao?" Đạo diễn tỏ vẻ khó hiểu, hỏi xong rồi lén nhìn ra phía sau một cái: "Cậu nói xem, vì sao đám khách mời đều không nói gì vậy? Người nào cũng có vẻ rất tập chung, không biết còn tưởng rằng bọn họ đang nghe thông báo gì đó nữa."
Trợ lý lại gãi gãi đầu: "Chuyện này hả... tôi cũng không biết nữa."
Tuy rằng hai người nhỏ tiếng, nhưng cũng đủ để đám khách mời nghe thấy, chỉ là không ai rảnh trả lời, bởi vì vua dưa đang phát sóng trực tiếp hiện trường bắt cóc, nếu nghe thiếu câu nào đó thì sẽ dễ dàng bỏ qua chi tiết vụ án.
-"Cảnh sát hành động nhanh ghê, mới đây mà đã xác định vị trí là nhà máy hóa chất bỏ hoang rồi?"
- "Bởi mới nói, giáo sư Hình suy nghĩ cẩn thận thật sự, trước khi tới đây đã báo cảnh sát, ngay cả chồng mình cũng đề phòng, vậy nên mới khiến thư ký Khương bỏ lỡ cơ hội."
- "Vương Quyên Lệ đâu rồi? Để mình nhìn xem!"
-"Trời ạ! Bà ta bị bắt tại trấn Ngọc Long rồi!"
-"Cảnh sát hay quá đi, ngay cả nghi phạm cũng điều tra ra nữa, có được khẩu cung của bà ta, cảnh sát sắp đi bến xe bắt thư ký Khương rồi."
-"May mà mình không đi mật báo, nếu không thì chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?"
Tiểu đội hóng hớt: "..."
Cậu không cần phải khiêm tốn như thế, bởi vì cậu chính là anh hùng mật báo!
Với lại...
Tả Gia Thành sao rồi?
Có bị thương không?
Cậu mau nói đi!
- "Được rồi, có thể yên tâm rồi, thằng nhãi Tả Gia Thành được cứu rồi."
- "Được cảnh sát dẫn ra khỏi nhà máy hóa chất, trên người không hề có thương tích, lại còn được gặp mẹ ruột nữa."
-"Ổn hết rồi, làm sợ bóng sợ gió hà!"
Tống Nhất Xuyên mỉm cười.
Vẻ mặt căng thẳng của tiểu đội hóng hớt cũng thả lỏng lại.
Phong cách trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên thay đổi. Các fan lại cảm thấy khó hiểu.
[Có chuyện gì vậy? Vì sao Bé Xuyên vừa cười là mọi người đều vui vẻ theo vậy?]
[Cứ cảm thấy là bọn họ có mối liên hệ nào đó, đương nhiên là ngoại trừ Lục Thần ra.]
[Có ai xem tin tức không? Cảnh sát vừa mới phá được một vụ án bắt cóc, nạn nhân là Tả Gia Thành!]
[Cái gì??? Mới vừa hay tin thằng bé mất tích là thằng bé đã được cứu rồi?]
[Thật đó! Có người quay video ở hiện trường. Tôi xem rồi, là mặt của bé Tả, có cả giáo sư Hình ở hiện trường nữa, khóc lóc nói mình là mẹ của bé Tả. Tôi vừa xem xong là chạy về phòng phát sóng trực tiếp báo với mọi người ngay!]
[Khó tin vậy nhỉ? Có phải là ê kíp va chạm thứ gì đó rồi không? Sao cứ gặp chuyện ly kỳ hoài vậy?]
***
Tả Gia Thành vẫn còn sợ hãi. Giáo sư Hình nắm tay cậu bé đi vào cục cảnh sát. Cậu bé ngẩng đầu lên, liền thấy Vương Quyên Lệ bị còng tay.
Lúc này, bà nội vốn dĩ già lẩm cẩm không dám nhìn Tả Gia Thành, sắc mặt phức tạp, giống như là đang trốn tránh gì đó.
"Bà nội ơi!" Tả Gia Thành nhỏ giọng gọi.
Vương Quyên Lệ không đáp lời.
Tả Gia Thành lập tức đỏ mặt, nghẹn ngào: "Bà nội, lúc cháu bị trói đi, cháu rất sợ hãi, vì sao bà lại mặc kệ cháu vậy?"
"Bọn họ nói bà không phải bà ruột của cháu. Bọn họ nói thật ạ?"
"Bà..." Vương Quyên Lệ nghẹn họng, làm sao cũng không nói nên lời.
Giáo sư Hình thấy vậy, bèn ngồi xổm xuống, kéo Tả Gia Thành vào trong lòng ngực mình: "Bé Thành, đừng hỏi nữa, chú cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng."
Tuy Vương Quyên Lệ là đầu sỏ gây tội khiến cho hai mẹ con bọn họ chia lìa nhiều năm, nhưng mà cô vẫn không muốn để cho hiện thực nặng nề đè lên người Tả Gia Thành.
Nói cho cùng, trong toàn bộ sự việc, đứa nhỏ là người bị tổn thương nhiều nhất.
"Đi thôi, mẹ dẫn con về nhà." Giáo sư Hình đứng dậy, nắm tay Tả Gia Thành đi ra ngoài.
Tả Gia Thành không nhịn được mà quay đầu lại: "Bà nội ơi, nếu cháu đi rồi thì bà phải làm sao đây?"
"Ai nấu cơm cho bà ăn?"
"Ai chăm sóc bà?"
Giọng trẻ con non nớt giống như một cây dao khứa vào trong lòng Vương Quyên Lệ.
Bà ta không nhịn nổi nữa, nổi điên mà bụm mặt, khóc không thành tiếng: "Bà nội, bà nội xin lỗi cháu."
"Gia Thành, bà nội xin lỗi cháu!"
Nhiều năm sống nương tựa với nhau, sao có thể không có tình cảm?
Ê kíp vừa đến quay hình, bà ta đã bắt đầu sợ hãi, sợ có người cướp thằng bé ra khỏi bà ta.
Vậy nên, lúc thư ký Khương tìm bà ta, hứa với bà ta là sau khi lấy được tiền, sẽ đưa bà ta và thằng bé đi một nơi thật xa, bà ta liền đồng ý.
Giáo sư Hình lạnh lùng nhìn Vương Quyên Lệ, mấp máy môi nói: "Hiện giờ nói xin lỗi còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Bà trộm thời thơ ấu của Gia Thành. Chờ khi thằng bé lớn lên hiểu chuyện, thằng bé sẽ không tha thứ cho bà."
Vương Quyên Lệ khựng lại, lúc ngẩng đầu lên nhìn, nếp nhăn trên mặt dày hơn nữa, giống như là già hơn mười tuổi: "Gia Thành! Gia Thành của bà!"
"Thằng bé không phải là Gia Thành của bà! Người nhà bà chết hết lâu rồi!" Dứt lời, giáo sư Hình kéo Tả Gia Thành đi thẳng ra ngoài.
Vương Quyên Lệ ngồi bịch xuống ghế, sắc mặt trắng bệch, trong mắt chứa đầy tuyệt vọng.
Cảnh sát đứng bên cạnh nói với giọng điệu nghiêm khắc: "Có người nào làm bà nội như bà không? Lúc chúng tôi chạy tới, bọn bắt cóc đang định xuống tay với Gia Thành, chỉ muộn một bước thôi là bà sẽ nhìn thấy thi thể thằng bé rồi."
"Không thể nào! Cậu ta hứa với tôi là sẽ không tổn thương thằng bé!" Vương Quyên Lệ lắc đầu liên tục.
Cảnh sát hừ lạnh: "Bà tin lời nói của bọn bắt cóc hả? Cho bà nghe ghi âm trước khi chúng tôi xông vào bên trong."
Dứt lời, cảnh sát ấn nút phát ghi âm.
[Thằng nhóc thấy mặt chúng ta rồi, tuyệt đối không thể để lại được.]
[Chờ tiền vào tài khoản là cắt cổ nó, cột đá lên người nó, sau đó ném nó xuống sông.]
Vương Quyên Lệ trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Tôi suýt nữa hại chết cháu trai tôi? Tôi suýt nữa hại chết cháu trai tôi!"
Trong phòng ồn ào tiếng khóc. Ngoài phòng truyền đến tiếng hét không phục.
"Các anh bắt nhầm người rồi! Tôi không phải bọn bắt cóc! Tôi không quen biết bọn họ! Mau thả tôi ra đi!"
Thư ký Khương vừa giãy giụa vừa kiêu căng la hét. Nào ngờ, anh ta vừa mới bước vào đại sảnh cục cảnh sát, đã thấy bà cụ già cả chống bàn đứng dậy, run rẩy chỉ vào anh ta.
"Chính là cậu ta!"
"Là cậu ta bắt cóc cháu trai tôi!"
Tống Nhất Xuyên lật xem đến đây, không nhịn được mà âm thầm vỗ tay cảm thán.
-"Vậy mới đúng chứ! Ác quả ác báo!"
- "Mặc kệ mấy người sung sướng hay không, chứ tôi là sung sướng lắm!"
Tiểu đội hóng hớt cảm thấy vừa lòng mà vỗ bụng.
Đúng vậy!
Chúng tôi cũng sung sướng lắm!
"Cái gì? Tả Gia Thành được giáo sư Hình đón đi rồi hả?" Đạo diễn ngạc nhiên hỏi: "Vậy tiết mục của tôi sao đây? Cậu bé chính là học sinh duy nhất!"
Hiệu trưởng áy náy mà xoa tay: "Xin lỗi, là do chuyện xảy ra một cách đột ngột..."
Có ai ngờ cậu bé kia chính là con trai của giáo sư Thanh Bắc?
Thủ tục nghỉ học còn chưa làm xong đã được đón đi rồi!
Từ nay về sau, con đường phía trước sẽ trở nên bằng phẳng...
Có điều, như vậy cũng tốt, bởi vì đứa nhỏ kia sống khổ từ khi còn bé.
Chỉ là không ngờ bà nội của cậu bé lại không phải là bà nội ruột thịt, mà là người bắt cóc cậu bé.
"Hay là để tôi đổi lớp khác cho anh?" Hiệu trưởng hỏi thử.
Đạo diễn chớp chớp mắt: "Lớp mới có bao nhiêu học sinh?"
"Nhiều hơn lớp cũ nha!" Hiệu trưởng ưỡn ngực, nói với giọng điệu tự hào: "Có tận hai người nha!"
Đạo diễn: "..."
Ha ha, nhiều quá trời luôn ha ha...
Tuy đạo diễn cảm thấy bất mãn, nhưng cũng không làm khó hiệu trưởng, chỉ đi gọi camera man quay lại hoàn cảnh trường Ngọc Long.
Nói cho cùng, mục tiêu ban đầu khi quyết định quay show hẹn hò tại trường Ngọc Long là vì cải thiện hiện trạng thiếu tài nguyên của trường nông thôn.
Đạo diễn có xuất thân nông thôn, cũng từng là một đứa nhỏ khó lắm mới đi ra khỏi núi lớn.
Đạo diễn cảm thấy mình có thể làm được gì thì cứ dốc hết sức mà làm.
***
Dường như việc thiếu một em học sinh không gây ảnh hưởng lớn đến ai cả.
Trên sân bóng nhỏ, các thành viên trong đội đá loạn xạ cả lên.
Hoắc Nhân Kiệt vừa xem vừa cảm thấy ngứa chân, sáp lại gần trợ lý đạo diễn, hỏi: "Lúc nãy rút thăm đến lượt tôi đúng không? Không thể dạy Tả Gia Thành, vậy đi dạy đứa nhỏ khác, được không?"
"Chắc, chắc là được?" Trợ lý do dự mà gãi đầy: "Để tôi đi hỏi đạo diễn đã."
"Cậu đi hỏi đi. Tôi ra sân chờ cậu." Hoắc Nhân Kiệt đã thay sẵn giày đá bóng, lúc này chạy thẳng vào sân, vừa dừng lại liền hô to: "Hello bọn chuột nhắt!"
Tống Nhất Xuyên đứng ở bên cạnh đang đắm chìm trong drama nghe tiếng thì ngước đầu lên:
Ồ?
Sao lời thoại nghe quen quá vậy?
Dù rằng Hoắc Nhân Kiệt là một tên mama boy, nhưng lại rất có thiên phú vận động, bóng chạm vào chân là đá thẳng vào khung thành, chơi đủ loại tư thế, khiến cho một đám gà con vỗ tay hoan hô ầm ĩ.
"A a a, thầy Hoắc ơi, thầy giỏi quá đi mất!" "Vào rồi! Vào rồi!"
"Thầy Hoắc dạy bọn em đi! Rốt cuộc phải đá như thế nào hả?"
"Thầy Hoắc..."
Bầu không khí ngoài sân nóng hừng hực, camera man vội vàng lại quay.
Bình luận nhảy liên tục...
[Trời ạ, Hoắc Nhân Kiệt giỏi vậy sao?]
[Bóng vào rồi còn làm ra vẻ nữa kìa!]
[Chỉ có mỗi mình tôi thấy anh ta nháy mắt ra ngoài sân hả?]
[Nháy mắt với ai vậy? Có phải là Mạnh Khung Kỳ không? A a a, ở bên nhau đi nha!]
Quả nhiên, lão cán bộ đang khoanh tay mà đứng cũng thấy, khuôn mặt hơi đỏ lên, dời mắt sang chỗ khác: "Khoe khoang với ai vậy? Làm như người ta không biết đá bóng vậy!"
Anh ta nhỏ giọng thì thầm, nhưng mà Hoắc Nhân Kiệt ở trong sân lại nghe rất rõ ràng, chân đạp lên bóng, tay vẫy vẫy gọi: "Lại đây, 1vs1, chơi một trận không?"
Lúc đầy Mạnh Khung Kỳ định mặc kệ anh ta. Nhưng càng nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, Mạnh Khung Kỳ càng cảm thấy nó khó coi, bèn xoắn tay áo lên, nói: "Chơi thì chơi, đợi lát nữa thua thì đừng có khóc đấy nhé!"
"Tôi mà thua hả?" Hoắc Nhân Kiệt khinh thường: "Nếu tôi thua thì anh muốn làm gì cũng được!"
Nghe vậy, đôi mắt Mạnh Khung Kỳ trở nên thâm trầm, mặt mày cũng trở nên nghiêm túc, chân bước nhanh vào trong sân.
[Chậc chậc chậc, anh muốn làm gì cũng được? Làm gì là làm gì hả, tôi sẽ nghĩ bậy đấy nhé!]
[Cái bầu không khí chết tiệt này! Mờ ám chưa kìa!]
[Lão cán bộ, chơi chết anh ta đi!]
[Ha ha ha... Lầu trên, cậu định chơi chết kiểu gì?]
[Khụ khụ... Cậu đoán xem?]
Thời còn đi học, Mạnh Khung Kỳ là thành viên của đội bóng trong trường. Tới sau khi tốt nghiệp, anh ta thường xuyên tụ tập đi đá bóng với bạn bè, cộng thêm ngày ngày rèn luyện, vậy nên động tác rất nhanh nhẹn, vừa đối đầu với Hoắc Nhân Kiệt là đã chặn bóng được một lần, xoay bóng đá thẳng vào vùng khung thành đối diện.
"Ê ê..." Hoắc Nhân Kiệt quay đầu đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Không nể mặt chút nào hả? Tôi chính là giáo viên Thể dục đấy!"
"Vì sao phải nể mặt?" Mạnh Khung Kỳ tập trung dẫn bóng, không hề quay đầu lại.
Hoắc Nhân Kiệt tức điên lên, chỉ có thể chạy nhanh hơn nữa, gần như là sánh vai với Mạnh Khung Kỳ, rồi bắt đầu tranh giành quả bóng dưới chân.
Trường hợp trở nên cực kì kịch liệt, ngay cả Tống Nhất Xuyên cũng quay sang nhìn, bên tai là tiếng hò hét của bọn gà con.
"Thầy Hoắc cố lên!"
"Thầy Hoắc lên đi!"
"Thầy Hoắc đoạt bóng đi!"
Hoắc Nhân Kiệt chưa từng được ai cổ vũ như thế, đầu óc chợt nóng lên, bàn tay bắt đầu không thành thật, đột nhiên nhéo... ở góc khuất tầm mắt của mọi người.
Mạnh Khung Kỳ khựng lại, khuôn mặt đỏ lên, giận dữ hét to: "Anh mẹ nó làm gì vậy hả?"
"Ha ha, binh bất yếm trá thôi mà!" Hoắc Nhân Kiệt nhân cơ hội giành bóng, còn không quên chế giễu một câu: "Dù sao cũng không có trọng tài, không ai phán tôi phạm quy cả!"
Anh ta vừa dứt lời, đám người trong giới đều nghe thấy tiếng lòng châm chọc.
- "Quay lưng về phía bọn tôi để chơi chiêu trộm đào?"
- "Chỉ có Hoắc Nhân Kiệt mới làm ra được như vậy!"
-"Haizz, lão cán bộ nhà ta tội nghiệp quá đi mất, có phản ứng ngay sau đó, bây giờ không dám quay đầu nhìn qua đây."
- "Bây giờ phải làm sao hả? Chẳng lẽ là định chạy thẳng vào trong phòng học?"
- "Xấu hổ! Xấu hổ ghê chưa!"
Hoắc Nhân Kiệt đang dẫn bóng: "..."
Đờ mờ chỉ lo giành bóng, quên mất có vua dưa ở đây!
Đợi đã, cậu vừa mới nói gì?
Mạnh Khung Kỳ có phản ứng?
Anh ta, anh ta là Đường Tăng cơ mà?
Rõ ràng là không có dục niệm gì cả mà?
Mạnh Khung Kỳ có tiếng là Đường Tăng xấu hổ đứng tại chỗ, trong lòng mắng chửi Hoắc Nhân Kiệt trăm nghìn lần, giãy dụa một lát rồi chạy thẳng vào trong phòng học, bởi vì quay người lại là sẽ phải đối mặt với camera man...
Thấy vậy, có người không nhịn nổi nữa mà cười thành tiếng.
Tống Hiểu Nam bụm miệng, trong mắt phiếm : "..."
Hmm, đây chính là niềm vui khi hít drama đấy hả?
Rõ ràng là một trận solo, lại biến thành một tiết mục người lớn?
Bạn nói xem có buồn cười không chứ?
Tống Hiểu Nam quay đầu nhìn Cố Thất Thất, lại thấy khuôn mặt lạnh nhạt của vua dưa đứng phía sau Cố Thất Thất, tiếng cười lập tức im bặt.
"Mấy người nhìn tôi làm gì?"
"Tôi thấy dáng vẻ chạy trốn của Mạnh Khung Kỳ rất là buồn cười nên cười thôi cũng không được hả?"
Tống Hiểu Nam nghiêm mặt nói xong thì thu tầm mắt lại, phồng má lên.
Hoắc Nhân Kiệt đã đá bóng vào khung thành, bất an mà nhìn một vòng xung quanh phòng học, hơi do dự rồi vẫn nói với đám gà con: "Tiết Thể dục đến đây thôi, lần sau chúng ta lại chơi tiếp!"
Tiếng nói còn chưa dứt, anh ta đã bỏ chạy ra xa.
Tống Nhất Xuyên ngước mắt lên nhìn.
- "Sao thế? Định đi an ủi người ta hả?"
-"Rồi xem có bị thương hay không?"
- "Yên tâm đi, chức năng thân thể của lão cán bộ khá tốt, ít nhất là chưa phẫu thuật tuyến tiền liệt."
Phó Chu Trì: "..."
Lại dùng lời nói cũ nói móc tôi nữa?
Anh ta vừa chửi thầm một câu, khoé mắt lại thấy nụ cười châm chọc chói lọi trên môi Trần Phong.
Cậu ta cười cái quần gì thế?
Bởi vì có liên quan đến trẻ vị thành niên, cho nên tất cả những tin tức quanh vụ án bắt cóc đều bị cắt bỏ, cảnh sát ghi chép xong rồi mới đồng ý cho đương sự đi về.
Đã có mười năm không gặp nhau, giáo sư Hình không nỡ kéo dài dù chỉ một phút.
Vậy nên, lúc vừa ra khỏi cục cảnh sát, cô đã nhanh chóng dẫn Tả Gia Thành về thủ đô.
Lúc chạy tới bến xe, người đàn ông trung niên tây trang thẳng thớm, ánh mắt chững chạc, cuối cùng cũng không nhịn được mà đỏ mắt.
Hắn ngồi xổm xuống, dang hai tay ra: "Gia Thành, lại đây để ba ôm một cái!"
Tả Gia Thành chần chừ mà ngẩng đầu lên nhìn về phía giáo sư Hình: "Ông ấy..."
"Con trai, ông ấy là ba của con, vì tìm thấy con, ba mẹ gần như dốc hết tâm sức!" Giáo sư Hình cất giọng nghẹn ngào, khuôn mặt nghiêm túc của vị giáo sư hiện lên vài phần cảm xúc khó tả.
Cuối cùng, một nhà ba người bọn họ cũng đoàn tụ bên nhau, mọi chờ đợi tìm kiếm đều là đáng giá.
May mà thời gian xa cách không lâu, Gia Thành vẫn còn nhỏ, bọn họ vẫn còn cơ hội đền bù.
"Ba ơi!" Tả Gia Thành vừa gọi một tiếng đã bị người ôm chặt vào trong ngực.
Người đàn ông đứng dậy, ôm luôn cả giáo sư Hình, lẩm bẩm liên tục: "Sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!"
"Vĩnh viễn ở bên nhau!"
Giáo sư Hình nhắm mắt lại, mắt lặng lẽ chảy xuống.
May mà tin tức về Gia Thành đến rất đúng lúc, nếu không thì cuộc hôn nhân giữa hai người họ đã kết thúc rồi.
Nói cho cùng, không ai muốn cứ mãi đắm chìm trong đau khổ.
Có lẽ lúc không nhìn thấy mặt đối phương là có thể giả vờ như chưa từng mất đi con trai, giả vờ như mọi thứ chưa từng xảy ra...
Đi một đường đến sân bay, ngồi lên khoang hạng nhất máy bay, Gia Thành đã ngủ rồi.
Người đàn ông nắm chặt tay giáo sư Hình: "Nhiều năm qua vất vả cho em."
"Anh cũng vậy." Giáo sư Hình thở dài.
Người đàn ông nhìn về phía Gia Thành với ánh mắt cưng chiều: "Thằng bé giống em, tiết mục nói thằng bé rất thông minh, có thể giải toán vi phân tích phân..."
Nói đến đây, hắn chợt nhớ đến chuyện gì đó, lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi lạ: "Em có chắc người gửi tin nhắn cho em là Tống Nhất Xuyên không?"
Giáo sư Hình gật đầu: "Ngoài cậu ta ra, em không đoán ra được là người nào nữa."
Nghe vậy, Tả Gia Thành hơi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: "Ba mẹ nói thầy Tống ạ? Thầy Tống lạ lắm nha, lúc tan học lại bứt tóc con, đau lắm!"
Hai vợ chồng nhìn nhau...
Dùng tóc để xét nghiệm?
Vậy người gửi tin nhắn chính là cậu ta rồi!
"Chờ lúc về nhà, anh sẽ đi nhà họ Tống để cảm ơn." Người đàn ông nói.
Giáo sư Hình: "Ừ, em sẽ đi cùng anh."
"Gia Thành về thủ đô rồi phải đi học. Em chọn trường học được chưa?" Người đàn ông hỏi.
Giáo sư Hình mỉm cười: "Học trường quốc tế thủ đô, công tác bảo an khá tốt, mấy đứa nhỏ trong giới đều học ở đó."
Người đàn ông không còn muốn hỏi gì nữa, chỉnh chăn giúp Gia Thành rồi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
Tuy có hai vị khách mời chạy mất, nhưng mà kế hoạch dạy học vẫn phải tiếp tục. Camera man quay hai lớp 5 tổng cộng bốn học sinh phát lên phòng phát sóng trực tiếp.
Fans cảm thán trên khu bình luận.
[Số lượng học sinh ở nông thôn đã ít đến mức này rồi hả? Chắc là một vài năm nữa, trường học cũng phải đóng cửa rồi nhỉ?]
[Mọi người đều hướng về thành phố, không có bao nhiêu người chịu ở lại nông thôn.]