Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 49

"Nguyệt Nguyệt, em nói gì đi chứ!" Vương Nguyệt im lặng khiến cho Tần Sở Hàm hoảng loạn. Giây tiếp theo, anh ta thấy Vương Nguyệt trực tiếp đứng dậy, ném bút ghi âm cho Hoắc Lâm Lâm.

"Cô làm gì vậy? Cô điên rồi à?"

Tần Sở Hàm muốn ngăn cản, nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Hoắc Lâm Lâm nhanh tay chụp bút ghi âm, mặt mày hiện lên vẻ ngoài ý muốn, nhưng vẫn lạnh giọng nói: "Đừng tưởng rằng tôi sẽ cảm ơn cô, ngày mai cuốn gói đi đi, thủ đô... cũng đừng mong làm ăn được gì ở thủ đô nữa!"

Đúng vậy!

Đây chính là hậu quả khi đắc tội giới hào môn!

Giới hào môn muốn đóng băng một người, thật sự là dễ như trở bàn tay.

Dứt lời, Hoắc Lâm Lâm siết chặt bút ghi âm, quay người đi ra ngoài.

Lúc này, Tần Sở Hàm cũng nhận ra được rằng trùng theo đuôi ngày xưa đã hoàn toàn trở mặt. Anh ta không duy trì nổi kiêu ngạo tôn nghiêm nữa, trực tiếp nhào qua.

"Lâm Lâm, em đừng đi mà!"

"Em đã nói là cả cuộc đời đều sẽ yêu anh, vĩnh viễn không rời xa anh mà!"

"Anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ kiêu căng nữa, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!"

"Em cho anh một cơ hội nữa đi!"

Hoắc Lâm Lâm dừng bước, mặt mày có vẻ do dự, đi lại gần Cố Thất Thất, dường như là định nói gì đó.

Tần Sở Hàm cho rằng mình còn có hi vọng, lập tức mỉm cười, nào ngờ lại nghe thấy câu nói...

"Nếu tớ vặn cằm anh ta thì sẽ bị phán định thương tổn cấp mấy?"

Tần Sở Hàm chợt đờ người ra, sau đó tuyệt vọng mà nằm bệt xuống sàn nhà.

- "Vặn cằm làm gì, chúng ta là công dân tốt tuân thủ pháp luật, chỉ cần làm cho tên khốn kia thân bại danh liệt là được rồi."

-"Với mấy tên trèo cao như Tần Sở Hàm, làm cho anh ta cả đời tầm thường còn khó chịu hơn cả bảo anh ta đi chết."

Tống Nhất Xuyên lẩm bẩm trong đầu. Hoắc Lâm Lâm cười lạnh một tiếng, tiếp tục bước ra ngoài.

Trò cười tạm thời hạ màn, tiệc tối kết thúc trong thổn thức.

Lúc Hình Diễm Vinh dẫn con trai ngồi vào Maybach, trợ lý ngồi ở ghế trước quay đầu hỏi: "Giáo sư, có cần điều tra là ai cố ý gây chuyện vào tối nay không?"

Đầu tiên là hai anh em ruột đánh nhau. Sau đó cả đám khách mời đi bắt gian.

Một bữa tiệc tối bị làm cho gà bay chó sủa.

Giáo sư Hình rất coi trọng con trai, tức giận là đương nhiên rồi nhỉ?

Trợ lý nghĩ nghĩ rồi nói thêm một câu: "Nếu điều tra ra là ai làm thì nhất định phải dạy cho một bài học mới được!"

"Không cần đâu." Giáo sư Hình kéo Tả Gia Thành vào trong lòng ngực mình: "Tối nay rất náo nhiệt."

"Hả?" Trợ lý sửng sốt.

Cô nói là náo nhiệt?

"Trước khi mở tiệc tối, tôi đã đoán trước là sẽ như thế rồi, nên đã chuẩn bị tâm lý rồi."

Có vua dưa là Tống Nhất Xuyên, sao cậu có thể không tung dưa được?

Vấn đề chỉ là mức độ sốc nhiều hay ít thôi.

Đúng là... rất thú vị!

Giáo sư Hình nheo mắt, ánh mắt cưng chiều dừng trên mặt con trai, không nhịn được mà nhéo nhéo mặt con trai: "Tối nay con có thu hoạch gì không?"

Học chơi Vương Giả và nhận hai tên đàn em.

Tả Gia Thành chỉ nghĩ chứ không dám nói. Cậu bé ngước khuôn mặt ngoan ngoãn lên: "Làm quen với hai người bạn tốt."

"Diêm Tư Minh? Vương Toàn Phú?" Giáo sư Hình lẩm bẩm hai cái tên, muốn nói lại thôi.

"Sao thế mẹ?" Tả Gia Thành nghiêng đầu, hỏi với vẻ khó hiểu.

"Không sao cả." Giáo sư Hình vuốt tóc cậu bé.

Hỗn loạn đời cha mẹ, đừng nên kéo đến đời con cái thì hơn.

Huống chi, với chỉ số thông minh của hai đứa nhỏ kia... chắc là Gia Thành sẽ không phải chịu thiệt.

Giáo sư Hình yên tâm, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe, bên đường có hai bóng người lướt qua.

Cô mỉm cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phải nói là Diêm Cẩn Dự và Tống Nhất Xuyên rất là xứng đôi!"

"Ai ạ?" Tả Gia Thành mới vừa ngáp xong, đột nhiên tỉnh táo hẳn lên: "Mẹ nói hai tên ma quỷ kia đấy ạ?"

Không chỉ là xứng đôi, mà còn là tuyệt phối nữa!

Tống Nhất Xuyên đang đi sát bên Diêm Cẩn Dự chợt hắt xì vài cái.

Cậu dụi dụi mũi.

-"Mẹ nó, ai mắng mình vậy hả?"

"Tôi chướng mắt anh ta lâu lắm rồi!"

"Tối nay bị bắt gian tại trận, thật sự là ông trời có mắt!"

"Cuối cùng cô em gái ngốc nghếch của tôi cũng tỉnh táo lại rồi, cơn nghẹn trong lòng cũng xả ra hết rồi!"

"Sung sướng!"

"Có điều, tình cảnh lúc ấy đáng sợ thật sự, may là không phải tới bắt hai ta..."

Tiếng lải nhải của Hoắc Nhân Kiệt đột nhiên im bặt. Anh ta quay đầu nhìn Mạnh Khung Kỳ, gương mặt lặng lẽ ửng đỏ.

"Trong lòng anh có quỷ nên mới sợ bị bắt?" Mạnh Khung Kỳ nhìn thằng vào ánh mắt của anh ta, bình tĩnh hỏi.

"Ai, ai có quỷ hả? Là do anh tính toán chi li, một hai phải đòi thù lao, nếu không thì sao hai ta có thể bị kẹt lại trong phòng nghỉ?" Hoắc Nhân Kiệt nhìn sang chỗ khác, nói với giọng điệu không chút tự tin.

Mạnh Khung Kỳ: "Tôi nói là mình muốn thù lao, nhưng không có nói là muốn cái kia kia."

"Thì, thì là do tôi không nghĩ ra được cách hay nào khác!"

Hoắc Nhân Kiệt càng nói càng chột dạ, khoé mắt nhìn thấy hai người kia, giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng vẫy tay gọi: "Anh Dự, anh Xuyên, hai người chưa đi về hả, định đi tăng hai sao?"

Mạnh Khung Kỳ xụ mặt: "Các anh đi đi, tôi còn có việc, đi trước đây."

Anh ta vừa mới bước đi, cánh tay đã bị kéo lại: "Đi đâu vậy? Lão cán bộ cần phải làm việc nghỉ ngơi đúng giờ à? Không được! Đêm nay không uống tới sáng là không được đi!"

Ngày mùa hè ăn mặc mát mẻ, thân thể tiếp xúc với nhau cách lớp vải mỏng, nhiệt độ cơ thể nóng rực truyền qua.

Trái tim Mạnh Khung Kỳ đột nhiên đập nhanh hơn. Đầu óc anh ta trống rỗng, không nghĩ ra được bất cứ lý do nào để từ chối.

Nghe có người gọi mình, Tống Nhất Xuyên quay đầu lại, thấy hai người thân mật bên nhau, cậu cảm thán: "Nhìn sao cũng thấy là không trong sạch?"

"Còn cậu và tôi thì sao, có trong sạch không?" Giọng nói trầm thấp từ tính chợt vang lên bên tai.

Tống Nhất Xuyên vô thức nhìn qua, khuôn mặt đẹp trai càng thêm đậm nét dưới ánh đèn lập lòe ban đêm, khiến cho cậu như muốn nghẹn thở.

- "Mẹ nó, lại bị điện giật nữa rồi!"

- "Mình cơ bản là không chịu nổi trước sắc đẹp như thế!"

Hai người bên kia đi qua: "Đi tăng hai đi, tôi mời, chọn quán nào ở thủ đô cũng được hết!"

Tống Nhất Xuyên vỗ vỗ ngực để cho mình bình tĩnh lại. Cậu quay người nói: "Đi quán nào cũng được hả?"

"Đương nhiên rồi!" Hoắc Nhân Kiệt ôm chặt vai Mạnh Khung Kỳ: "Có nơi nào mà Hoắc thiếu tôi không mời nổi sao?"

"Oh..." Tống Nhất Xuyên gật đầu: "Vậy đi câu lạc bộ trai sáu múi đi!"

"Khụ khụ..." Nghe vậy, Hoắc Nhân Kiệt sặc một hơi: "Không ổn lắm đâu, nghe nói trước đó đã tạm dừng kinh doanh để sửa lại mà?"

Tống Nhất Xuyên cười cười: "Không cho người ta sửa xong rồi mở ra buôn bán lần nữa à?"

"Nhưng mà tôi không có sở thích..."

Hoắc Nhân Kiệt thốt lời chê bai, muốn phủ sạch tính hướng của mình, lại thấy Tống Nhất Xuyên nheo mắt lại.

-"Không có sở thích cái gì? Lúc nãy là ai ở phòng nghỉ giống như sói đói gặm người ta?"

Hoắc Nhân Kiệt lập tức thay đổi sắc mặt: "Ai beep... Ây da, đi thì đi, chúng ta đi đi, người nào không đi người đó là chó!"

Vậy nên, sau khi lên xe ngồi hết rồi, Hoắc Nhân Kiệt mới nhận ra mình vừa làm gì.

Không đúng! Nếu muốn chứng minh mình không phải là sói đói thì mình đừng nên đi câu lạc bộ trai sáu múi mới đúng!

Sao mình có thể hét ầm lên người nào không đi người đó là chó được chứ?

Hoắc Nhân Kiệt nhìn về phía Mạnh Khung Kỳ với ánh mất chập chờn. Mạnh Khung Kỳ giả vờ hư không thấy, bất đắc dĩ mà chống trán, kiểu "đừng nhìn tôi, tôi không cứu nổi chỉ số thông minh của anh".

Không bao lâu sau, xe taxi dừng trước cửa câu lạc bộ trai sáu múi.

Hiển nhiên là câu lạc bộ nổi tiếng thủ đô đã rất chỉn chu trong việc sửa quán.

Màn hình 3D tre0 trên bảng hiệu vốn dĩ để phát vide0 trai sáu múi nhảy nhót, bây giờ đã được thay bằng hình ảnh nam người mẫu mặc cổ trang.

Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa xoay tròn tiếp khách ăn mặt kín đáo, cúi đầu cười ngại ngùng: "Chào mừng quý khách!"

Tống Nhất Xuyên nhìn qua, cảm thán trong lòng.

-"Gì đây? Buộc kỹ nữ hoàn lương hả?"

- "Phải nói là đợt marketing lần này ghê gớm thật sự. Nhìn mỗi một người đều mặc váy mã diện kìa, vòng eo thon tới mức chỉ một tay là có thể ôm trọn."

-"Chậc chậc chậc, trông ngon miệng ghê!"

"Cậu thích loại đó à?" Diêm Cẩn Dự mặt mày u ám, giọng nói hơi khàn.

Tống Nhất Xuyên nhìn qua, nói với vẻ đúng lý hợp tình: "Con mắt nào của anh thấy tôi thích vậy?"

"Cả hai mắt!" Diêm Cẩn Dự xụ mặt, giống như là muốn vắt ra nước,con ngươi đen như mực hơi mờ mịt, khiến người ta có loại cảm giác là bị ấm ức.

- "Tôi chỉ thích kiểu như anh thôi!"

- "Trên toàn thế giới này, ai so được với anh hả?"

Sắc mặt Diêm Cẩn Dự dễ nhìn hơn nhiều: "Đi thôi, đi muộn là đông người lắm."

Hai người hóng hớt đứng bên cạnh có vẻ mặt khác nhau.

Hoắc Nhân Kiệt: "..." Trời ạ, chỉ dỗ hai câu là dỗ xong rồi!

Mạnh Khung Kỳ: "... "Ha ha, thừa nhận đi, người ta có đầu óc hơn anh nhiều!

***

Ghế lô trong câu lạc bộ đều là kiểu rộng mở. Đối diện ghế lô chính là sân khấu.

Mấy người vừa mới ngồi xuống liền có nhân viên phục vụ mặc đồ Phi Ngư bước nhanh qua: "Xin hỏi các vị uống món gì? Chúng tôi có rượu quế hoa..."

Cậu ta còn chưa nói xong, ghế lô bê cạnh đã vang lên tiếng gào ầm ĩ: "Còn không phải là đàn ông thôi sao? Bà đây muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu! Gọi một tá lên đây đi! Tạm thời không làm gì cả, bảo bọn họ đua rượu với nhau đi,người nào khóc đáng thương nhất, bà đây sẽ boa tiền cho người đó!"

"Vâng chị yêu!" Chó con dứt khoát đồng ý.

Hoắc Nhân Kiệt đột nhiên nhận thấy gì đó, đứng bật dậy, định mắng một câu, lại thấy Mạnh Khung Kỳ bên cạnh mình, bèn nhút nhát ngồi xuống.

Mẹ mình không cho chơi với Mạnh Khung Kỳ!

Nếu bị con bé thấy thì chắc chắn sẽ về nhà mách lẻo!

Cứ giả vờ như không quen biết đi!

"Bàn kế bên là em gái anh hả?" Tống Nhất Xuyên thò đầu qua hỏi.

Hoắc Nhân Kiệt giả ngu: "Ai? Em gái tôi hả? Không thể nào!"

"Nhà tôi có một truyền thống, đó là ra ngoài sẽ giả vờ không quen biết nhau!"

"Oh!" Tống Nhất Xuyên làm ra vẻ hiểu rồi.

Mạnh Khung Kỳ ngồi kế bên xụ mặt xuống.

"Uống chút chanh đi." Diêm Cẩn Dự đưa cốc qua: "Tiêu thực trước đã."

Tống Nhất Xuyên cầm cốc lên uống một ngụm, trong mắt hiện lên vẻ phấn khích, nhìn lên phía sân khấu.

- "Hình như đêm nay là buổi diễn của chủ nhiệm giáo dục!"

-"Ông ta không múa cột nữa, đổi thành múa thoát y!"

- "Nghe nói trở thành chiêu bài sống rồi, một nửa người trên sân nhảy đều là fans của ông ta!"

Hoắc Nhân Kiệt vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngước lên.

Chủ nhiệm giáo dục?

Dạy ở trường quốc tế thủ đô đấy hả?

Nhảy á?

Tống Nhất Xuyên vuốt cằm, nghĩ nghĩ...

-"Mình nhớ ông ta còn có một anh bạn nhảy rất là đẹp trai. Sáng nay mình mới nhìn thấy tên anh ta trên tuyển tập..."

-"Hình như là bạn trai cũ của ngôi sao hàng đầu đang hot hiện nay, vẫn còn vương vấn chưa dứt, cứ rảnh là hẹn tình một đêm."

Tiếng lòng trong đầy vừa dứt, ghế lô kế bên đột nhiên có vài cái đầu thò ra nhìn chằm chằm Tống Nhất Xuyên.

Ngôi sao hàng đầu nào vậy?

Anh nói cho rõ ràng đi!

Tống Nhất Xuyên như nhận thấy gì đó, quay người lại nhìn, hoảng sợ hô lên: "Hoắc Nhân Kiệt, em gái anh nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ bừng kia làm gì vậy?"

- "Tối nay tự cô ta đi bắt gian..."

- "Có liên quan gì đến mình đâu?"

- "Làm gì mà như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy?"

Tống Nhất Xuyên vừa mới nói thầm trong lòng xong, Hoắc Lâm Lâm đã bị đám chị em ngồi phía sau kéo vào trong.

Cô ta ngã ngồi xuống ghế, nhìn về phía Cố Thất Thất bên cạnh mình bằng ánh mắt khó hiểu.

Cố Thất Thất móc điện thoại ra, nhanh tay gõ vài chữ.

[Cứ bình tĩnh mà hóng drama, cố gắng làm mình trở thành phông nền, nếu không sẽ gây ảnh hưởng đến tốc độ hóng drama.]

Hoắc Lâm Lâm nhìn lướt qua...

Đúng rồi!

Lúc nãy mình tò mò thò đầu qua xem, dẫn tới tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên dừng lại.

Nếu biết trước là sẽ như thế thì mình nên ngồi yên ổn trên ghế, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mới có thể hóng toàn bộ drama.

Cô ta suy nghĩ rõ ràng, giơ ngón tay cái lên, nói: "Thất Thất, vẫn là cậu có kinh nghiệm!"

Thảo nào đám người Tống Hiểu Nam chơi thân với cậu! Hóa ra là chỉ số thông minh online!

"Hoắc Nhân Kiệt, anh không đi an ủi em gái anh hả?" Tống Nhất Xuyên nheo mắt: "Tôi thấy cô ta khóc rất thê thảm."

"Đáng đời!" Hoắc Nhân Kiệt hừ một tiếng: "Ai bảo con bé mắt mù chọn cái thứ kia chứ!"

Hoắc Lâm Lâm vỗ đùi, định đứng dậy cãi nhau, nhưng chợt nhớ gì đó, bèn ngồi yên một chỗ.

Thôi bỏ đi, hóng drama quan trọng hơn!

Lúc bầu không khí cả hai bên ghế lô đều có vẻ là lạ, người mẫu nam mặc Hán phục nhanh chóng ra sân, chui thẳng vào giữa đám chị em Hoắc Lâm Lâm, vừa mở miệng là ngọt ngào gọi: "Chào mấy chị yêu!"

"Đêm nay em sẽ phục vụ hết lòng nha!"

Tống Nhất Xuyên liếc xéo: "Hoắc Nhân Kiệt, em gái anh chơi thoáng quá nhỉ?"

Hoắc Nhân Kiệt: "..."

Đúng vậy, sao trước đây anh ta không phát hiện ra nhỉ?

Hay là kết hôn không thành công nên bị kí.ch th.ích?

Anh ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì thấy một bóng dáng ăn mặc xinh đẹp đang đi nhanh về phía bên này.

"Chị em ơi, em tới rồi đây! Trời ạ, sao anh lại ở đây vậy?" Nụ cười phấn khích trên mặt Tống Hiểu Nam trở nên cứng đờ: "Hoắc Lâm Lâm có mời anh hả? Còn các anh nữa?"

"Vậy còn có thể chơi thoải mái nữa không?"

Tống Nhất Xuyên ngửa người ra sau, bắt chéo chân, nói: "Em có thể coi bọn anh như không tồn tại, muốn chơi thế nào thì chơi!"

Tống Hiểu Nam: "..."

Cô ấy không biết nên trả lời thế nào, bộ chiến bào vũ trường mà cô ấy mới về nhà thay dường như trở nên vô dụng.

Đáng giận!

Cô ấy còn định đút rượu cho chó con nữa đấy!

Dạo này mấy video kia hot quá... Cô ấy xem mà ngứa tay ngứa chân!

Tống Hiểu Nam bĩu môi, không nói lời nào. Hoắc Lâm Lâm ở ghế lô cách vách lặng lẽ thò đầu ra, vẫy tay gọi: "Lại đây đi!"

"À, ok!" Tống Hiểu Nam chạy như bay qua. Sau khi ngồi xuống, cô ấy không kịp ngắm nhìn một tá người mẫu, sốt ruột hỏi: "Chuyện là sao thế?"

Tống Hiểu Nam xem hết đâu đuôi câu chuyện trên điện thoại, ánh mắt sáng bừng lên: "Có loại chuyện này nữa hả? Trời đất ơi, sao anh ấy không nói hết luôn vậy? Làm người ta ruột gan cồn cào ghê!"

"Chị ơi, đang nói chuyện gì thế?"

Mấy cái đầu lông xù thò qua, bị Cố Thất Thất đẩy trở về: "Mấy cậu uống rượu đi, đợi lát nữa chơi sau."

"Vâng ạ!"

Đám chó con nhìn nhau, tưởng rằng nhận một đơn lớn, nào ngờ đám con nhà giàu chỉ sáp vào nhau thì thầm gì đó, mặt mày còn phấn khích hơn cả lúc chơi đàn ông nữa.

Bọn họ làm gì vậy?

Có quịt tiền boa không thế?

Lúc này, ánh đèn sân khấu lập lòe, DJ bắt đầu chơi nhạc, âm nhạc càng lúc càng mạnh, đám người nhảy nhót dưới sân khấu càng lúc càng hăng.

Tống Nhất Xuyên vốn dĩ ngồi dựa vào ghế sofa, lập tức ngồi thẳng dậy.

- "Bạn trai cũ của ngôi sao đang hot sắp lên sân khấu hả?"

- "Hình như đêm nay anh ta định phát sóng trực tiếp tung tin tình yêu trước đây!"

- "Chậc chậc, lại có người sắp tan vỡ hình tượng!"

-"Bởi mới nói, giới giải trí và giới hào môn là hai giới loạn nhất!"

Tới rồi! Tới rồi kìa!

Đám người hóng hớt phấn khích xoa tay.

Rồi lại phát hiện người đầu tiên lên sân khấu là... chủ nhiệm giáo dục!

Hoắc Nhân Kiệt trợn to mắt ra. Trời đất, là buổi diễn riêng thật hả?

Tiếng hò hét ầm ĩ dưới sân khấu vang lên, chẳng kém gì đám fan nổi điên lúc thấy nghệ sĩ!

Được chào đón như thế cơ mà, cần gì phải quay lại trường quốc tế thủ đô làm một người thầy nghiêm khắc?

Ở đây dễ kiếm tiền hơn mà?

Tiếng nhạc vang lên, chủ nhiệm giáo dục lắc lư e0 mông.

Ông ta vén quần áo áo lên, để lộ tám khối cơ bụng săn chắc lại gợi cảm, dẫn tới tiếng hò hét lớn hơn nữa, át luôn cả tiếng nhạc, khiến lỗ tai lùng bùng.

Dáng người đẹp thật sự! Hoắc Nhân Kiệt kết luận.

Không hiểu vì sao mà Hoắc Nhân Kiệt rất muốή che đôi mắt của Mạnh Khung Kỳ lại.

Anh ta hắng giọng nói: "Khụ khụ... nhìn đám phụ nữ chưa hiểu việc đời kia kìa, bất cứ người nào trong show chúng ta đều mạnh hơn ông ta nhiều!"

"Anh thấy đúng không?"

Anh ta nói với Mạnh Khung Kỳ, còn sợ mình nói nhỏ, cố tình sáp lại gần, đôi môi kề sát vành tai Mạnh Khung Kỳ.

Nào ngờ anh ta sáp lại nhanh quá, trực tiếp hôn lên vành tai Mạnh Khung Kỳ.

Mạnh Khung Kỳ giật nảy mình, bụm lỗ tai lại: "Anh làm gì vậy?"

"Tôi, tôi không phải cố ý!"

Hoắc Nhân Kiệt đỏ mặt như mông, may mà ánh đèn trong câu lạc bộ không mấy sáng sủa,không ai thấy rõ anh ta đang xấu hổ, còn vua dưa thì cũng đang để ý đến người khác...

- "Ra sân rồi! Ra sân rồi nha! Trông cũng đẹp trai đấy chứ! Thảo nào được ngôi sao hàng đầu coi trọng!"

- "Đáng tiếc là không thỏa thuận được phí chia tay, nếu không là thói quen tình một đêm có thể tiếp tục kéo dài rồi!"

Dường như là lâm thời có kế hoạch khác, vậy nên chủ nhiệm giáo dục bị nhân viên gọi xuống sân khấu.

Trên sân khấu chỉ còn một nam người mẫu. Rõ ràng là anh ta có rất nhiều fan, âm nhạc dừng lại là tiếng reo hò vang lên.

"Kình Thiên! Kình Thiên!"

Nguyễn Kình Thiên kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên trán, lơ đãng mà lộ ra cơ bụng, dẫn đến tiếng hò hét chói tai.

MC lên sân khấu: "Có ai muốn biết chuyện tình cảm của Kình Thiên nhà ta không? Nếu có thì hãy hét lớn lên đi!"

"Muốn!!!"

Trong ghế lô đột nhiên có tiếng hét vút. Hoắc
Nhân Kiệt sợ tới mức run rẩy, liếc qua nhìn thì thấy Tống Nhất Xuyên đang dùng hai tay làm loa, cực kì phối hợp với MC mà hô to lên.

Còn Diêm Cẩn Dự ngồi cạnh cậu thì đang nhìn chằm chằm về phía cậu với ánh mắt cưng chiều.

"Được rồi, nếu các fan đều mong muốn như thế thì... Kình Thiên, cậu nói đi?"

MC kéo đề tài qua, Nguyễn Kình Thiên tươi cười xấu hổ tiếp lời: "Thật ra thì tôi từng có một mối tình."

"Nam hay nữ?"

Ghế lô lại hét lên hỏi chuyện cực sốc này.

Hoắc Nhân Kiệt quay đầu lại nhìn, quả nhiên vẫn là Tống Nhất Xuyên.

Đám fan dưới sân khấu sửng sốt, sau đó điên cuồng hò hét.

"Đúng vậy, đúng vậy, là nam hay nữ?"

Bình Luận (0)
Comment