Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 54

Các khách mời không có tâm tư trò chuyện với nhau, người nào cũng không chút cảm xúc khiến người ta không đoán được mình đang suy nghĩ gì.

Lúc thông báo sân bay vang lên, mọi người kéo vali bước lên máy bay.

Bách Lý Ứng Thành đi đầu. Anh ta cố tình né tránh tầm mắt của Tống Nhất Xuyên, sợ bị Tống Nhất Xuyên theo dõi.

Vụ chiếc đũa kia mới qua có mấy ngày thôi... Anh ta vẫn còn sợ hãi lắm.

Có điều, lúc mới vừa bước vào lối đi lên máy bay, thấy hai hàng tiếp viên hàng không, Bách Lý Ứng Thành đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Trời đất ơi!

Trùng hợp thế hả?

Sao lại đi chuyến bay này thế?

Bách Lý Ứng Thành muốn bỏ chạy, nhưng lại nhớ đến vua dưa đang đi phía sau mình, đành phải căng da đầu đi lên phía trước.

"Chào anh Bách Lý." Tiếp viên hàng không tươi cười lịch sự, ánh mắt mờ ám.

Một tiếp viên hàng không khác cũng có vẻ mặt tương tự: "Chào anh Bách Lý."

Bách Lý Ứng Thành vừa định cười xấu hổ thì tiếng lòng đột ngột vang lên.

- "Wow, hải vương sắp lật xe rồi kìa!"

Bách Lý Ứng Thành dám thề với bóng đèn rằng anh ta thật lòng thật dạ với mỗi một mối tình, bỏ ra không biết bao nhiêu sức lực, thời gian, tiền bạc... Sao có thể gọi anh ta là hải vương được?

Anh ta không muốn, cũng không chịu danh xưng "hải vương".

Anh ta yêu đương thật lòng, sao lại xếp anh ta vào loại hải vương chứ?

Nghĩ đến đây, Bách Lý Ứng Thành đột nhiên đứng thẳng người lên, đúng lý hợp tình mà đi lên máy bay.

Chỉ là tiếng lòng dai dẳng vẫn không chịu tha cho anh ta.

- "Hải vương rất chuyên nghiệp, ghi chú thông tin liên hệ theo size ngực to nhỏ, ngực to nhất hưởng thụ cấp bậc cao nhất là treo top."

-"Vậy mà còn dám mở miệng nói là chân ái? Mỗi người bình đẳng? Rõ ràng là anh nhìn ngực làm việc thì đúng hơn!"

-"Đám người các anh còn gọi là dũng sĩ chơi ngực?"

-"Chậc chậc chậc, cha anh biết anh chơi thoáng thế không?"

Bách Lý Ứng Thành không nhịn nổi nữa, ngã ngồi ghế khoang hạng nhất. Tiếp viên hàng không A thấy vậy thì lo lắng chạy lại: "Anh Bách Lý, anh vẫn khỏe chứ?"

"Không sao, không sao, cô không cần phải để ý đến tôi!" Bách Lý Ứng Thành vội vàng xua tay, trên mặt ửng đỏ: "Đi bận việc của cô đi."

Thấy vậy, tiếp viên hàng không A sợ hãi bụm miệng lại: "Trời ạ, anh Bách Lý sốt hả?"

Vì cô ta ở lại lâu quá nên các tiếp viên hàng không khác cũng nhìn sang bên này.

"Anh Bách Lý, để tôi lấy thuốc cho anh nhé?"

"Tôi đi lấy cho anh!"

"Tôi lấy đồ uống cho anh!"

"Tôi lấy..."

Người cuối cùng còn chưa nói xong, tiếng lòng đã tiếp nối cho hết câu.

-"Tôi lấy chân thứ ba của anh nhé?"

"Phụt..."

Bách Lý Ứng Thành sặc ra ngụm vừa mới uống, ánh mắt u oán xuyên qua một đám người vây quanh mình, nhìn về phía Tống Nhất Xuyên mặt mày như thường.

Cậu có thể đừng nói năng th.ô tụ.c thế không?

Nếu để bạn nhỏ nghe được thì sao đây?

Cho dù bạn nhỏ không nghe thấy... thì cũng sẽ ảnh hưởng trời trăng mây gió...

Trong khi show chúng ta đang tuyên truyền năng lượng tích cực mà?

Không ai quản cậu ta sao?

Mình đã nói là mình không muốn tới đây rồi, nhưng mà cha mình cứ buộc mình tới đây.

Bây giờ hay rồi, nếu không lật xe thì cũng sẽ nghẹn họng mà chết.

Bách Lý Ứng Thành vốn dĩ mất bình tĩnh, lúc này đám khách mời đi ngang qua anh ta còn tỏ vẻ xem trò cười với anh ta, khiến anh ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Mẹ nó, mất mặt đến thế là cùng!

***

Bởi vì kinh phí sung túc cho nên ê kíp bao cả chuyến bay, bay thẳng đến UAE.

Tiếp viên hàng không trên máy bay tập trung phục vụ cho khách mời và ê kíp, thường có tiếp viên hàng không qua lại hỏi han ân cần.

Trước đây Bách Lý Ứng Thành rất hưởng thụ kiểu như là chơi mờ ám với các đối tượng khác nhau trong cùng một không gian, nó giống như là tất cả phụ nữ trên thế giới này đều nằm trong sự khống chế của anh ta. Nhưng mà hôm nay..

Mông anh ta giống như là mọc ra con kiến, nhích qua nhích lại, không ngồi yên một chỗ được.

-"Sao thế? Bị táo bón chưa hết hả?"

-"Tôi nhớ là anh bảo tài xế đi mua Khai Tắc Lộ rồi mà?"

-"Chỉ cần nhét thứ kia giống như là nhét chiếc đũa..."

"A a a!" Bách Lý Ứng Thành đột nhiên đứng lên: "Bỏng chết tôi rồi!"

Anh ta chỉ vào cốc cà phê rơi dưới đất: "Sao không để nguội rồi mới mang lên hả?"

Tiếp viên hàng không trợn mắt nhìn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Anh Bách Lý, đó là cafe đá kiểu Mỹ mà anh thích nhất mà?"

"Đá, có đá à?" Bách Lý Ứng Thành chỉnh sửa tây trang: "Xin lỗi, là tôi hiểu lầm."

A a a, không phải là hiểu lầm!

Tôi không muốn tiếp tục ở lại quay show này thêm một ngày nào nữa!

Có thể tìm người báo cáo rồi cấm show này không?

Mạc Tử Kỳ và Ngụy Lê ngồi ở dãy ghế cuối cùng. Mạc Tử Kỳ không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhiệm, anh có nghe thấy không?"

"Nghe thấy cái gì?" Ngụy Lê đẩy đẩy mắt kính, hỏi lại với vẻ khó hiểu.

"Nghe thấy một giọng nói quỷ dị!" Mạc Tử Kỳ chỉ chỉ vào đầu mình: "Giống như là chui thẳng vào trong đầu vậy!"

"Không có." Ngụy Lê lắc đầu, không hiểu ra sao: "Có phải là cậu không quen ngồi máy bay không?"

"Lúc nhỏ tôi ngồi máy bay nhiều lắm, sao có thể không quen chứ?" Nói đến đây, Mạc Tử Kỳ chợt nhận ra mình nói đến đề tài nhạy cảm, bèn vội vàng im bặt.

Chỉ là Ngụy Lê lại vắt lấy trọng điểm: "Cậu nói là lúc nhỏ nhà cậu rất nghèo mà, sao có thể đi máy bay nhiều lần được?"

"Chủ nhiệm, tôi nói nhầm đấy mà!" Mạc Tử Kỳ nhe răng, cười giống như một đứa ngốc.

Ngụy Lê nghiêm mặt: "Cậu là người làm công tác giáo dục, cần phải để ý đến lời nói việc làm của mình bất cứ lúc nào."

"Vâng, chủ nhiệm." Mạc Tử Kỳ ngoan ngoãn đáp lời.

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên quay đầu nhìn lướt qua, sau đó quay đầu trở về.

- "Tuổi nhỏ gọi chủ nhiệm, tâm tư ghê gớm lắm nha."

-"Muốn chơi bóng chày với chủ nhiệm thì phải cố gắng hơn nữa, lỡ như không đoạt lại người khác thì sao?"

Mạc Tử Kỳ trợn to đôi mắt.

Trời đất ơi, là Tống Nhất Xuyên hả?

Mình có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu ta?

Còn nữa... người khác là ai hả?

Là Nguyễn Kình Thiên à?

Đều là đồng nghiệp với nhau, anh ta nhiều hơn mình mấy sợi lông chứ gì?

Mạc Tử Kỳ đột nhiên nhìn sang người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, trên khuôn mặt đẹp trai tuổi trẻ tràn đầy vẻ dè chừng.

So với mạch ngầm đang chảy trong cabin, bầu không khí trong phòng điều hành hậu trường cũng rất căng thẳng.

"Đừng nghĩ là tôi không thấy lúc cốc cà phê rơi xuống, cô cố ý đi lau chỗ đó của Bách Lý Ứng Thành!" Tiếp viên hàng không A nói với vẻ khinh thường, giống như là đang nhìn kẻ thứ ba.

Tiếp viên hàng không B không cam lòng yếu thế mà bĩu môi: "Lau thì lau thôi, cô quản được tôi chắc?"

"Tôi cảnh cáo cô đừng có ý đồ gì với Bách Lý Ứng Thành! Anh ấy là của tôi!" Tiếp viên hàng không A đi lên phía trước một bước.

Tiếp viên hàng không B còn chưa trả lời, tiếp viên hàng không C đã nhảy ra nói: "Anh ấy là của cô gì hả? Rõ ràng anh ấy là bạn trai của tôi! Có liên quan gì đến cô đâu?"

"Cô đánh rắm! Anh ấy là của tôi!" Tiếp viên hàng không D cũng gia nhập trận chiến.

Một lát sau, frong không gian nhỏ hẹp (b)ắt đầu đại chiến kéo tóc cào móng tay.

Lúc mấy bên đều bị thương, suýt chút nữa khiến cho máy bay phải dừng lại, một đám người mới trở nên bình tĩnh.

"Cô nói anh ấy là bạn trai cô, chứng cứ đâu?"

"Đương nhiên là có chứng cứ rồi!"

"Tôi cũng có!"

Khi so lịch sử trò chuyện với nhau, tiếp viên hàng không ABCDEFG cuối cùng cũng hiểu ra.

Hóa ra Bách Lý Ứng Thành là một tên khốn kiếp, bọn họ cùng nhau bị một người tre0.

Ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng giống hệt nhau, giống như là copy paste.

***

Bách Lý Ứng Thành đang vô cùng căng thẳng, định đi nằm nghỉ một lát, nhưng mới vừa nhắm mắt lại thì có cảm giác vài bóng người hùng hùng hổ hổ vây quanh mình.

Anh ta ngồi bật dậy, giọng nói không giấu nổi sự sợ hãi: "Các cô, các cô làm gì vậy?"

Tiếp viên hàng không ABCDEFG đồng thời mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải sởn tóc gáy.

"Chúng tôi tới đây cung cấp phục vụ đặc biệt cho anh Bách Lý."

"Các cô đừng lại đây!"

Tiếng hét thảm thiết không khơi dậy nổi sự chú ý của các khách mời. Chỉ có đạo diễn và các staff là sôi nổi gỡ đai an toàn ra nhìn qua phía bên này.

"Có chuyện gì vậy?"

"Giết người hả?"

-"Còn chuyện gì được nữa, hải vương lật thuyền thôi!"

-"Người ta giăng cá khắp nơi, còn anh giăng cá chung một chỗ."

- "Anh không lật thuyền mới là lạ đấy!"

Tới sân bay UAE, đạo diễn gọi các khách mời đi chụp chung một tấm ảnh, kết quả là Bách Lý Ứng Thành trốn đông trốn tây không chịu lại chỗ tụ tập.

Tống Nhất Xuyên nhìn lướt qua một cái rồi thôi.

"Chỉ là bị cào mặt thôi mà, có gì mà không dám gặp ai?"

"Anh tránh được mùng một, có tránh được mười lăm không? Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với màn ảnh thôi."

- "Dám làm hải vương thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý lật thuyền. Huống chi, tiếp viên hàng không ABCDEFG đã nương tay với anh rồi, nếu không thì đã trực tiếp đánh gãy luôn chân thứ ba của anh..."

Nghe vậy, Bách Lý Ứng Thành vô thức bụm háng mình lại.

Nương tay là sao hả?

Rõ ràng là mình phòng thủ tốt!

Lộ mặt đúng không?

Ai nói tôi không dám hả?

Tôi lộ mặt ngay bây giờ cho cậu xem!

Vậy nên, Bách Lý Ứng Thành vừa mới trốn đông trốn tây đột nhiên ngẩng đầy ưỡn ngực, cố ý để lộ khuôn mặt mình trước màn ảnh.

Fan phòng phát sóng trực tiếp chợt nhìn thấy vài vết cào rướm máu lan tràn tới cổ trên khuôn mặt của anh ta.

Bình luận đột nhiên dừng lại, giống như là đang tiêu hóa gì đó, một giây đồng hồ sau bình luận (b)ắt đầu lướt liên tục.

[Ha ha ha, cười chết tôi rồi! Bách Lý Ứng Thành bị sao thế? Trước khi lên máy bay còn bình thường lắm mà? Sao xuống máy bay thì lại bị hủy dung rồi?]

[Với kinh nghiệm nhiều năm bị bạo lực gia đình của tôi, tôi dám khẳng định vết thương trên mặt là vết cào, thật sự là giống hệt như vợ tôi cào tôi!]

[Dựa theo chứng cứ do lầu trên cung cấp thì chắc là người quen gây án, ba chị em hít drama chắc không rảnh đi cào cấu anh ta, các khách mời còn lại đều là nam, vậy là... tiếp viên hàng không hả?]

[Trời đất ơi, các cậu không lướt Weibo hả? Có người đăng bài vào một giây trước, nói mình là tiếp viên hàng không trong chuyến bay lần này, mới vừa bị đồ khốn kiếp lừa tình! Có khi nào đồ khốn kiếp kia là Bách Lý Ứng Thành không?]

[Nếu là vậy thì đúng rồi!]

Lần này chỉ số thông minh của dân mạng đều online, chỉ nói vài câu là đoán ra được đại khái, thậm chí còn chưa đến nửa tiếng sau, dân mạng đã mò ra được vài cô tiếp viên hàng không bị đồ khốn kiếp lừa gạt, suýt nữa tạo thành cửu cung cách...

Bởi vì vấn đề phong tục cho nên ê kíp không ở lại sân bay lâu giờ, cũng không tự ý chụp ảnh. Chờ mọi người tụ tập đầy đủ, cả đám liền kéo nhau ra bãi đỗ xe trống trải.

*
Đạo diễn nghe trợ lý kể lại suốt quá trình, nghẹn họng mà thốt lên: "Cái gì? Tám người hả?"

"Không chỉ có tám người thôi đâu." Trợ lý thở dài: "Tám người là bị tung ra, còn những người chưa bị tung ra nữa kìa..."

Đạo diễn cực kì ngạc nhiên, rồi chợt nhớ đến chuyện gì đó: "Tôi nhớ chuyến bay lần này được nhà họ Tống tài trợ?"

"Đúng vậy." Trợ lý gật đầu: "Rất là tích cực, không để tôi phải lo liệu chuyện gì, còn sắp xếp cả ê kíp bay chuyên nghiệp... Đợi đã, đạo diễn, anh cho rằng..."

Hai người đồng thời câm miệng, nhìn về phía Tống Nhất Xuyên với ánh mắt tìm tòi...

***

MC cầm máy khuếch đại âm thanh đứng phía trước đám vị khách mời, nhiệm vụ ười: "Các vị khách du lịch tiết kiệm trong kì này là đi check in ở tất Hich tiệt cả địa điểm du lịch của UAE, bao gồm Burj Khalifa, bảo tàng Sinbad, nhà thờ Hồi giáo Zayed, tháp Etihad..."

"Ê kíp đã đổi sẵn tiền UAE cho mọi người. Mỗi người có 1000 dirham, nếu tiêu nhiều hơn thì ê kíp sẽ không chỉ trả, cần phải tự mình nghĩ cách giải quyết."

"Chúng ta có tổng cộng ba ngày, chỉ cần check in hết các địa điểm là xem như hoàn thành nhiệm vụ, có thể đạt được một đêm hẹn hò lãng mạn... đó là bữa tối dưới ánh nến bên suối phun âm nhạc lớn nhất thế giới!"

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên chống cằm, nhíu mày.

- "Mỗi người có 1000 dirham, tương đương với 2000 tệ. Tại một nơi giá hàng cao gấp hai ba lần Hoa Quốc, 2000 tệ còn không đủ ăn cơm thì làm gì nói đến việc du lịch check in?"

-"Bởi mới nói..."

- "Đờ mờ cái này không phải là du lịch tiết kiệm, mà là du lịch hít không khí để sống!"

Tiếng lòng vang lên, các khách mời khác đều gật đầu  tán thành.

Nhiệm vụ này mẹ nó cơ bản là không thể hoàn thành!

Đầu óc đạo diễn bị cửa kẹp rồi hả?

"Hiện giờ mọi người có thể đi được rồi, tranh thủ tìm được chỗ ở thích hợp lại rẻ tiền trước khi mặt trời lặn." MC nói xong, ý cười lịch sự trên mặt lập tức biến mất, chạy về chỗ đạo diễn báo cáo công tác.

Tống Nhất Xuyên kéo vali đi về phía trước, nhưng lại bị Lục Thần chặn phía trước đám người: "Tôi đề nghị mọi người hãy gom tiền lại một chỗ để có thể thống nhất chi tiêu, tránh việc có người chi tiêu nhiều ảnh hưởng đến mọi người."

"Tuy nơi đây có giá hàng cao,nhưng chúng ta có thể đi bằng phương tiện giao thông công cộng, ba bữa một ngày có thể lựa chọn rau dưa trong siêu thị hoặc là đồ ăn giảm giá, còn nơi ở thì chọn nơi ở rẻ một chút, làm vậy là có thể sống được hai ba ngày."

"Nếu mọi người tin tôi thì tôi có thể quản lý thay..."

Anh ta nói một cách tự tin, kiểu như là cán bộ hội học sinh đang cổ vũ học sinh. Chỉ là khi nói xong rồi, anh ta lại phát hiện không có mấy người để ý đến mình.

Thậm chí còn có khách mời đi vòng qua anh ta. Lúc lướt qua anh ta, khách mời lạnh lùng nói: "Tiền vào túi tôi thì chính là của tôi. Vì sao tôi phải giao cho cậu giữ?"

Lục Thần thay đổi sắc mặt: "Tôi, tôi chỉ là đề nghị chứ không phải bắt buộc mọi người nghe the0. Hơn nữa, tôi học ngành tài chính quốc tế, rất chuyên nghiệp trong việc quản lý tài sản."

"Người nào trong gia tộc hào môn không phải là chuyên nghiệp quản lý tài sản? Cậu bớt nhiều chuyện đi." Diêm Cẩn Dự hừ lạnh một tiếng, đi theo sau Tống Nhất Xuyên.

Các khách mời mới còn lại rất là khó xử, không biết có nên giao tiền ra hay không?

Lục Thần bày ra vẻ ấm ức, cố gắng bình tĩnh nói: "Thôi bỏ đi, xem như tôi chưa nói đi."

Vừa dứt lời, anh ta âm thầm khinh thường trong lòng. Để tôi xem đám người ăn chơi trác táng tự cho mình là hào môn có thể chuyên nghiệp đến mức nào trong việc quản lý tài sản?

Thấy vậy, có fans trong phòng phát sóng trực tiếp dậm chân bàn tán.

[Quá đáng thật sự! Có cần mùa nào cũng làm như vậy không? Cô lập người mới thú vị lắm hả? Người ta chỉ là tốt bụng thôi mà?]

[Thật ra thì tôi cảm thấy rất bình thường, đã không có năng lực thì đừng có mộng lãnh đạo người khác, cứ nhảy ra hoài, tới khi bị khịa thì lại ấm ấm ức ức, thật sự là rất giống bọn con gái trà xanh!]

[Trà xanh chỗ nào hả? Show du lịch nào mà không có người dẫn đường? Anh Lục Thần chỉ là Muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Anh Lục Thần sai ở chỗ nào hả?]

[Hào môn người ta chỉ là không muốn nghe lệnh ai đó thôi. Hào môn người ta sai ở chỗ nào thế?]

***

UAE là vùng đất của du lịch, chỉ cần biết vài câu tiếng Anh là có thể đi mọi nơi.

Đám khách mời xách vali đi đến trạm xe buýt kế sân bay.

Kế hoạch ngầm hiểu của bọn họ là dù đêm nay ở đâu thì cũng phải đi tới trung tâm thành phố trước đã.

Tống Nhất Xuyên vừa đến trạm xe buýt, chợt nhìn sang một người đi đường, thấy người kia mặc đồ hàng hiệu, lẩm bẩm: "Lý Hoành Vĩ?"

Lý Hoành Vĩ đang ngẩn người nghe có người gọi mình thì quay đầu lại: "Cậu quen biết tôi à?"

Dứt lời, anh ta nhìn thấy camera man phía sau, nheo mắt hỏi tiếp: "Các cậu quay show sao? Quay show thực tế kiếm tiền ở Dubai hả?"

"Nếu đúng vậy thì tôi khuyên các cậu mau về đi, tiền ở Dubai không dễ kiếm đâu."

Tống Nhất Xuyên mỉm cười vô hại: "Người anh em, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen."

"Có phải là bạn gái anh ngoại tình không?"

Lý Hoành Vĩ sửng sốt: "Trời mẹ ơi, người anh em, cậu quê Đông Bắc à?"

"À không đúng, sao cậu lại biết bạn gái tôi ngoại tình?"

Các khách mời khác: "..." Tên kia định bày quán đoán mệnh kiếm tiền sao?

Lý Hoành Vĩ cực kì sửng sốt, tự sờ lên trán mình: "Đen lắm à? Tới mức nhìn ra luôn sao?"

Nghe nói mình ngọa hổ tàng long, người tài ba xuất hiện lớp lớp.

Nhất là huyền học, bói toán, kỳ môn độn giáp ở mình là không ai bằng.

Chẳng lẽ mình thật sự gặp cao nhân?

Đây là cơ hội hiếm có, tuyệt đối không thể bỏ qua được!

Anh ta để lộ vẻ mặt ngạc nhiên, rồi chợt nắm chắt cánh tay Tống Nhất Xuyên.

"Tôi không chỉ có xui xẻo về chuyện tình cảm, mà còn xui xẻo về buôn bán nữa. Đại sư, hay là cậu xem giúp tôi đi?"

Tống Nhất Xuyên rất tự nhiên mà né tránh Lý Hoành Vĩ: "Tôi không tính là đại sư, chỉ là biết sơ sơ thôi."

"Anh làm mua bán gì, để tôi nhớ lại xem..."

"Mười tuổi theo cha mẹ đến UAE kiếm ăn. Cả gia đình dựa vào một nhà khách nhỏ để sinh sống."

- "Vì ở một đất có thể làm giàu bất cứ lúc nào, nên không có bất cứ cơ hội nào để làm giàu, người bạn gái yêu đương hai năm của anh ta bỏ anh ta cặp kè với một gã tù trưởng..."

-"Ha ha ha, có drama trong tay là có cả thiên hạ!"

Cậu cười điên cuồng trong lòng, ngoài mặt lại rất nghiêm túc: "Nhà anh làm ăn ngành du lịch nghỉ dưỡng phải không?"

"Đúng! Đúng rồi!" Lý Hoành Vĩ phấn khích vỗ đùi: "Nhà tôi mở khách sạn, ba năm dịch bệnh sống lay sống lắt, doanh thu thấp hơn cả mặt trời lặn."

"Không sao, từ từ sẽ tốt lên thôi." Tống Nhất Xuyên an ủi rồi chợt ngẩng đầu nhìn ra sau: "Sao xe còn chưa đến nữa vậy?"

"Các cậu muốn đi đâu? Đặt khách sạn chưa?" Rõ ràng là Lý Hoành Vĩ không muốn bỏ lỡ vị đại sư trước mặt, bèn hỏi han ân cần.

Tống Nhất Xuyên lắc đầu: "Chưa kịp đặt khách sạn, định đi trung tâm thành phố thử xem sao."

Ánh mắt Lý Hoành Vĩ sáng lên: "Thử cái gì mà thử, đi khách sạn nhà tôi đi! Tôi giảm giá 90%, các anh muốn ở mấy ngày cũng được, dù sao cũng đang là mùa ế khách."

"Chắc là không ổn đâu?" Tống Nhất Xuyên do dự.

Bình Luận (0)
Comment