Trong đám khách mời, ngoài ba chị em hóng hớt ra thì còn có ai là nhóm ba người nữa đâu...
Anh ta chợt nhớ đến phòng ngủ ba người, đột nhiên nhìn sang Trần Phong, rồi đột nhiên nhìn sang Phó Chu Trì, sau đó đột nhiên nhìn sang Lục Thần.
Oh, hóa ra là ba người các anh hả?
Thảo nào nói ít nhiều gì nhờ có tôi, hóa ra là tôi giúp các anh thu hút sự chú ý của vua dưa?
Nghĩ đến đây, Bách Lý Ứng Thành cực kì khó chịu, lập tức đứng dậy thay đổi vị trí ngồi.
Tống Nhất Xuyên nheo mắt nhìn qua.
- "Sáng nay ngồi WC cả buổi mà vẫn không ra được? Thế nên bây giờ mới muốn đánh rắm lung tung?"
- "Hay là mở cửa sổ xe ra để tinh lọc không khí?"
- "Nếu thật sự khó chịu thì cứ nói là khó chịu, bọn tôi chờ anh cả buổi rồi, có chờ thêm lát nữa thì có sao đâu?"
Bách Lý Ứng Thành mặt mày xấu hổ muốn giải thích là mình không định đánh rắm. Có điều, anh ta chợt sững người...
Ý gì đây?
Buổi sáng đi muộn là vì đợi mình?
Chẳng lẽ là vua dưa vẫn có vài phần tình nghĩa?
Anh ta chưa kịp nghĩ nhiều, bởi vì lúc xe buýt đi tới trạm xe buýt gần trung tâm thương mại, có tiếng la hét truyền vào cửa sổ xe mới vừa mở ra.
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn, phát hiện người la hét là Trần Lị.
Cô ta cầm micro, vừa khom lưng liên tục với điện thoại vừa hô to: "Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi cũng là người Hoa, tôi không nên kỳ thị, càng không nên nhục nhã người Hoa!"
"Cầu xin mọi người hãy tha thứ cho tôi! Tôi thật sự không thể mất việc được!"
"Tôi càng không có nhiều tiền để bồi thường..."
Trời ạ...
Báo ứng tới nhanh vậy sao?
Các khách mời và ê kíp trên xe đều cảm thán như thế.
Cửa sổ xe đang mở đột nhiên đóng lại.
- "Nếu không bảo cô ta bồi thường thì cô ta sẽ đi xin lỗi chắc?"
- "Có một số người là không xứng được đồng tình!"
- "Đồ ngu vĩnh viễn là đồ ngu!"
-"Ví dụ như là..."
Nghe đến đây, các khách mời đồng loạt quay đầu, frong lòng cầu nguyện liên tục.
Tuyệt đối đừng lấy ví dụ là tôi...
Tuyệt đối đừng...
Đừng...
Xe buýt chạy đến nơi, Tống Nhất Xuyên là người cuối cùng xuống xe. Cậu ngước mắt lên nhìn kiến trúc du lịch, âm thầm cảm thán.
- "Tuy đây là một thành phố ngợp trong vàng son xa hoa lãng phí, nhưng không thể phủ nhận được tính nghệ thuật của kiến trúc đã đạt đến mức đỉnh điểm."
- "Nền trắng trơn kết hợp với đủ loại hoa văn phức tạp, chỉ cần chụp bừa một tấm ảnh thôi cũng là một tấm ảnh tuyệt đẹp."
Nghe vậy, tiểu đội hóng hớt cảm thấy bất ngờ mà nhìn sang.
Trước đây tiếng lòng chỉ tung drama, có lúc nào đánh giá một cách đứng đắn như thế đâu?
Chẳng lẽ... mặt ngoài lang thang phóng đãng chỉ là một lớp bọc che giấu cho sự tu dưỡng sâu trong lòng?
Trên thực tế thì vua dưa mới là tinh anh quyền quý hàng thật giá thật do hào môn bồi dưỡng ra?
Bọn họ mới vừa nghĩ đến đây, Tống Nhất Xuyên liền bực bội mà kéo cổ áo.
-"Hôm nay con mẹ nó nóng thật sự. Cả đám thất thần làm gì thế? Lơ ngơ check in cho xong hả?"
- "Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để đi về sớm đi chứ!"
- "Lý Hoành Vĩ nói tối nay có món nướng và bia."
- "Đúng rồi, lát nữa còn phải cởi giày, may mà tối qua đã rửa sạch chân rồi."
- "Đợi đã, mình phải lật xem tuyển tập để xem ai bị nấm chân."
-"Lát nữa cách xa anh ta ra mới được."
Tiểu đội hóng hớt: "..."
Thôi bỏ đi, bọn tôi rút lại lời vừa mới nói.
Ngoài ra, người nào bị nấm chân vậy, cậu mau nói đi, để tôi cũng tránh sang bên khác!
Về vấn đề nấm chân, Tống Nhất Xuyên lật đi lật lại tuyển tập chuyện thiên hạ vẫn không tìm thấy vị khách mời nào có thể bị nấm chân.
Cậu nghĩ nghĩ...
- "Cũng đúng thôi, các vị ở đây đều là nhân tài kiệt xuất trong các giới, nếu mắc chứng bệnh thấp kém kia thì sẽ làm mất hết hình tượng."
- "Nếu bị bệnh thì ít nhất cũng bắt đầu từ trực tràng hậu môn."
-"Mà nói đi thì phải nói lại, sao anh cá chình cứ rầu rĩ mãi thế, có phải là có tâm sự gì không?"
- "Để mình lật xem thử."
Nghe nhắc đến hai chữ "cá chình", sống lưng Vu Chấn Vũ đột nhiên cứng đờ.
Đừng, đừng tìm xem nữa...
Tôi cảm thấy nếu cậu tiếp tục nói thì tôi sẽ bị thấy hết rõ ràng giống như là đi nội soi.
Tiểu đội hóng hớt vểnh tai lắng nghe, tập trung tinh thần đi theo Tống Nhất Xuyên, dẫn đến các khách mời mới bị bỏ qua là một điều đương nhiên.
Lục Thần nhìn thấy rõ ràng, frong lòng tức giận, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nói với Nguyễn Kình Thiên ở góc khuất của máy quay: "Anh có cảm thấy bọn họ quá đáng lắm không? Bọn họ vẫn luôn coi chúng ta là phông nền kìa!"
"Quá đáng hả?" Nguyễn Kình Thiên vẫn luôn im lặng nãy giờ dường như có chút thất thần. Anh ta liếc nhìn Tống Nhất Xuyên một cái: "Tôi không cảm thấy như vậy."
Nguyễn Kình Thiên trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ khiến cho Lục Thần cảm thấy kho" chịu.
Đám người mới mùa này sao thế này? Vì sao không ai tranh đoạt thế này?
Chẳng lẽ bọn họ tham gia show hẹn hò không phải vì gia nhập xã hội thượng lưu?
Một anh thì cứ loanh quanh một vị chủ nhiệm giáo dục – người mà chỉ nhìn một cái là thấy rõ ràng vị trí tầng lớp trong xã hội, không còn đường phát triển nào khác.
Một anh thì cứ đục béo cò thuận theo thời thế suốt cả hành trình, không thèm để ý chuyện gì khác.
Đầu óc anh nào cũng không bình thường!
Nguyễn Kình Thiên thấy rõ sự khinh thường trong mắt Lục Thần. Anh ta cười lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi muốn đi theo đội, không rảnh nói nhiều với anh."
Dứt lời, anh ta không chút cảm xúc đi thẳng lên phía trước.
Lúc tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên vang lên, anh ta mới nhíu mày lại, cảm xúc trên mặt có trong nháy mắt thay đổi.
Người ta đồn con riêng ở thủ đô nhiều như lông trâu. Lời đồn có chút khoa trương, nhưng cũng coi như là miêu tả tình hình thực tế.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, thành thị rơi vào xa hoa trụy lạc, vô số nam nữ lòng mang khát khao gả vào hào môn, qua lại ở các nơi tụ tập giới thượng lưu.
Vậy nên, đêm nào cũng có tiết mục tình một đêm.
Một số người may mắn sẽ được bồi thường một con số kếch xù nếu lỡ mang thai.
Một số người bất hạnh chỉ có thể phá thai hoặc là tự minh sinh con nuôi nấng nếu lỡ gặp phải kẻ nhất quyết không nhận con.
Hiển nhiên, Nguyễn Kình Thiên thuộc loại trường hợp thứ hai.
Sau khi bị mẹ ruột dẫn đi tìm đại gia đòi tiền nuôi dưỡng nhiều lần, và lần nào cũng bị từ chối một cách vô tình, chuyện đầu tiên mà anh ta học được là nhịn nhục.
Bởi vì người cha ruột thịt về mặt sinh vật học của anh ta nói là chỉ cần anh ta sủa giống chó thì có lẽ ông ta sẽ thưởng cho một nghìn tệ.
Khi ấy cuộc sống anh ta cực kì nghèo khổ, anh ta của tuổi nhỏ thật sự làm theo lời ông ta.
Anh ta đứng giữa sảnh công ty, trước mặt nhân viên qua lại, dốc sức sủa to, chỉ sợ mình sủa không giống thì sẽ lãng phí công sức.
Hiện giờ anh ta đã không nhớ rõ vẻ mặt của cha ruột năm xưa.
Chỉ là tiền giấy rơi rụng trên mặt đất lại đủ để anh ta sống suốt một tháng...
Cho dù thời tiết nóng bức, nhà thờ Hồi giáo vẫn có khách du lịch đông đúc, có hướng dẫn viên du lịch đội khăn trùm đầu đi phía trước đoàn khách du lịch để giới thiệu.
"Tuy UAE là vùng đất sa mạc, hoàn cảnh ác liệt, nhưng mà tài phú sung túc lại giúp bọn họ xây dựng lên những kiến trúc điêu luyện sắc sảo, giống như là một đóa hoa sen nở rộ trong sa mạc, thu hút ánh nhìn của thế giới..."
Tống Nhất Xuyên đi chân trần bước từng bước về phía lễ đường. Lúc này, bên tai cậu chợt vang lên tiếng nói mềm nhẹ: "Cậu biết không, thật ra thì hoàng hôn nhà thờ Hồi giáo cực kì xinh đẹp, lại còn rất là lãng mạn, vô cùng thích hợp với những đôi tình nhân đi check in."
Tống Nhất Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Diêm Cẩn Dự, trong lòng hơi khựng lại, ngay sau đó dường như nổi lên gợn sóng: "Anh hiểu nhiều như vậy là vì từng tới đây hả?"
Diêm Cẩn Dự mỉm cười: "Từng tới rồi, chỉ là tới một mình thôi."
"Oh, chỉ có một mình thì có gì đáng để khoe khoang chứ?" Tống Nhất Xuyên bĩu môi, giả vờ như không có chuyện gì mà quay đầu đi.
- "Nguy hiểm quá đi, suýt chút nữa lỡ lời rồi, lần trước mình cũng tới một mình, chỉ chụp có vài tấm ảnh mà suýt nữa bị bắt đi."
- "Chỉ trách ảnh đế gian xảo, phát hiện có người đi theo chụp hình thì chạy nhanh hơn cả chó."
- "Chờ sau này mình quay lại nghề cũ..."
Nghe vậy, tiểu đội hóng hớt sôi nổi nhíu mày.
Nghề cũ là nghề gì?
Chẳng lẽ là phóng viên giải trí?
Cậu thôi đi!
Nếu không thì bọn họ ngày ngày phải đề phòng bị đẩy lên hot search.
Tống Nhất Xuyên giả vờ giả vịt đi dạo một vòng. Trước khi ra khỏi nhà thờ Hồi giáo, staff gọi tất cả các khách mời đi chụp một tấm ảnh chung, xem như là check in thành công.
Tống Nhất Xuyên mỉm cười rồi nhanh chóng bỏ đi khi staff ra hiệu ok.
- "Tới lúc ăn cơm trưa rồi! Không tích cực ăn cơm chứng tỏ nhân phẩm có vấn đề!"
- "Người là thiết cơm là thép, bỏ ăn một bữa là đói cực kì!"
- "Thịt nướng Ả Rập ơi, tôi tới rồi đây!"
Tiếng lòng vừa dứt, cậu không hề giao lưu với người khác, trực tiếp đi ra ngoài.
Lục Thần nhịn cả buổi, tới lúc chụp hình vẫn không đoạt được vị trí trung tâm, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng trách móc: "Cậu có ý thức tập thể một chút được không? Cứ tự mình quyết định mãi sẽ làm cho người khác cảm thấy rất mệt mỏi!"
Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên quay đầu lại, nghiêng đầu, giống như là rất khó hiểu.
Lục Thần đi lên phía trước một bước: "Tôi nói cậu đấy, cậu muốn đi đâu thì cũng phải nói trước một tiếng, đúng không? Để tránh việc mọi người cứ như ruồi nhặng không đầu bay trúng lung tung!"
Tống Nhất Xuyên nheo mắt.
- "Sao vậy? Mình còn chưa ra tay nữa là anh ta bắt đầu nhảy lung tung rồi?"
-"Hình tượng của anh là hòa nhã lịch thiệp cơ mà? Bây giờ anh cứ mở miệng là trách móc, có tính là hình tượng sụp đổ không?"
Thấy ánh mắt cười như không cười của Tống Nhất Xuyên, Lục Thần chợt nhận ra thái độ vừa rồi của mình không ổn.
Anh ta nhìn về phía máy quay một cái, mềm giọng nói: "Xin lỗi, tôi không nên nổi giận, chỉ là thời tiết nóng nực dễ khiến trong người bực bội."
"Oh." Tống Nhất Xuyên gật đầu qua loa rồi quay người tiếp tục đi.
Các fan trên phòng phát sóng trực tiếp bàn tán liên tục.
[Tôi cảm thấy anh Lục Thần không cần phải xin lỗi, Tống Nhất Xuyên thật sự là quá đáng. Mọi người cùng nhau đi du lịch, vì sao không thể cùng nhau bàn bạc mà phải cứ nghe theo lời Tống Nhất Xuyên?]
[Tôi xem đến đây, cũng có cùng suy nghĩ như lầu trên. Lục Thần xem như tốt tính, nếu đổi thành tôi thì tôi chắc chắn sẽ nổi điên tại chỗ.]
[Quả nhiên là sinh viên tốt nghiệp đại học Thanh Bắc, nhìn đâu cũng thấy có khí độ, vừa nhận ra mình mất khống chế về cảm xúc là lập tức xin lỗi, người bình thường không có loại tố chất này đâu.]
[Trời ạ... seeding ở đâu ra vậy? Dẫn đường dư luận cái gì? Bé Xuyên có ra lệnh cho mọi người phải nghe theo lời mình không? Cậu ấy thậm chí chưa nói một câu nào!]
[Đúng vậy, đúng vậy! Từ lúc xuống máy bay đến tận bây giờ, mọi người đều tự nguyện lựa chọn, Lục Thần không thuyết phụe được mọi người thì biết làm sao? Rồi các khách mời thích loanh quanh Bé Xuyên thì biết làm sao?]
Lam Yên thấy bên phía seeding bị các bình luận khác bao phủ, dường như không thể xoay chuyển dư luận được nữa, thì dùng ánh mắt sắc bén nói với thư ký: "Liên hệ với chủ khách sạn Triều Dương chưa? Bọn họ có đồng ý không?"
Thư ký có vẻ phức tạp, do dự vài giây mới nói: "Tổng giám đốc Lam, đã liên hệ với bọn họ rồi, bọn họ không đồng ý."
Lam Yên nhíu mày, hiển nhiên là bất ngờ trước kết quả này: "Vì sao? Tôi ra giá không đủ cao sao?"
"Không phải, chủ yếu là đối thủ quá mạnh." Thư ký thở dài.
Lam Yên càng thêm khó hiểu: "Đối thủ gì chứ?"
Giây tiếp theo, bà ta dường như nghĩ đến gì đó, hỏi lại với giọng điệu là lạ: "Không phải là Tống Nhất Xuyên đấy chứ?"
Thư ký gật đầu: "Chủ khách sạn Triều Dương nói bọn họ cho dù chết cũng sẽ không đắc tội với đại sư."
Lam Yên: "..."
Hmm, Tống Nhất Xuyên tẩy não bọn họ rồi hả?
*
Đợi đám người đi rồi, Phó Chu Trì mới kéo Lục Thần sang một bên: "Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì? Trước đây còn biết nhường nhịn, bây giờ có mẹ tôi làm chỗ dựa nên bắt đầu muốn làm gì thì làm à?"
"Tổng giám đốc Phó, em không có ý đó!" Trên khuôn mặt hòa nhã của Lục Thần hiện lên vẻ ảm đạm: "Anh có thể đừng hiểu lầm em không?"
"Tôi hiểu lầm cậu hả?" Phó Chu Trì giận dữ bật cười: "Đến tận bây giờ tôi mới phát hiện là trước đây tôi nhìn lầm cậu..."
Anh ta còn định nói thêm vài câu, nhưng lại thấy Trần Phong đang nhẹ tay nhẹ chân đi lướt qua mình, dáng vẻ vội vội vàng vàng giống như là đang trốn tránh gì đó...
Phó Chu Trì mỉm cười tươi tắn, trực tiếp túm cánh tay Trần Phong: "Cậu định chạy đi đâu?"
"Ai chạy hả?"
Trần Phong thề với trời rằng mình chỉ đi WC một lát là đã bị đội ngũ bỏ lại, muốn đuổi theo đội ngũ thì phải đi qua hai tên xui xẻo kia.
Nếu như bị Tống Nhất Xuyên nhìn thấy thì chắc là sẽ bị bịa chuyện ghê gớm lắm!
"Hai người có việc thì hai người cứ tiếp tục nói đi, tôi không làm phiền hai người." Trần Phong Muốn rút cánh tay mình lại, nhưng lại phát hiện Phó Chu Trì túm chặt hơn nữa.
Cậu ta lập tức sợ hãi nói: "Anh muốn làm gì hả?"
Phó Chu Trì tươi cười ác độc: "Mẹ nói mẹ có hai đứa con trai, Lục Thần có thể chọn bất cứ đứa con trai nào, đã vậy thì chắc chắn là liên quan đến cậu rồi, cậu phải biểu hiện cho tốt mới được."
"Thôi đi, hai người đã có tình cảm với nhau, tôi xen vào làm cái gì? Hơn nữa, tôi còn chưa xét nghiệm ADN, chưa chắc có phải là con ruột hay không nữa..." Trần Phong cười mếu máo, cố gắng rút cánh tay mình lại.
Lúc này, bên tai chợt vang lên tiếng hét: "Đủ rồi! Hai người coi tôi là cái gì? Là đồ vật muốn đoạt thì đoạt sao?"
Dứt lời, Lục Thần giận dữ bỏ đi.
Hai anh em ngây người tại chỗ, một lúc sau mới đồng thời lẩm bẩm.
"Con mắt nào của cậu thấy hai chúng tôi đang đoạt cậu vậy?"
Tống Nhất Xuyên đã nhắm đúng tiệm cơm, vừa định chạy vào trong, chỉ là trong lúc lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy ba người tranh chấp cả buổi, mặt mày đỏ bừng giận dữ, lập tức chớp mắt nói thầm trong lòng.
- "Trời đất ơi, Tu La tràng bắt đầu rồi kìa, âm nhạc suối phun chưa kịp vang lên nữa!"
- "Mau nhìn đi, hai anh em sắp đánh nhau rồi kìa!"
-"Sao còn chưa đánh nhau nữa? Lao vào đánh nhau đi chứ!"
- "Sức chiến đấu của hai người không mạnh bằng hoa khôi nhà người ta nữa!"
-"Trái một đấm, phải một đấm, cằm một đấm, nếu còn không ngất xỉu thì cứ đến tìm tôi đấm hộ!"
Tiếng lòng bay qua, Trần Phong và Phó Chu Trì lập tức đỏ mặt, vô thức buông tay đối phương ra, mạnh ai nấy lùi ra sau một bước, tạo ra khoảng cách an toàn.
Mẹ nó!
Từ lúc bắt đầu quay tới tận bây giờ, bọn họ vẫn luôn tránh né để vua dưa không chú ý bọn họ.
Kết quả là lật xe chỗ Lục Thần!
Tên kia đúng là tai họa!
Hai anh em không hẹn mà có cùng một suy nghĩ, nhìn về phía Lục Thần với ánh mắt tràn đầy căm ghét.
***
Buổi sáng và buổi tối đều có cơm miễn phí, tất nhiên là buổi trưa có thể ăn ngon hơn một chút.
Tống Nhất Xuyên lựa chọn một nhà hàng Ả Rập, ăn vài cái bánh nướng Ả Rập.
Phải nói là cái loại bánh kẹp thịt này khá là giống với bánh kẹp thịt Thiểm Tây, mùi vị thịt nướng thấm vào môi răng khiến người ta cực kì yêu thích.
"Đợi lát nữa đi Viện bảo tàng Louvre, vừa lúc có thể đi tiêu thực." Tống Nhất Xuyên vỗ vỗ bụng mình, vừa nói xong thì có người đưa qua một hũ sữa chua.
"Ăn sữa chua sẽ tiêu thực nhanh hơn một chút." Diêm Cẩn Dự mỉm cười, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh như là sao trời đắm chìm trong biển rộng, như là mạch ngầm cuồn cuộn dữ dội dưới đáy biển.
Thấy cảnh này, đám fan trên phòng phát sóng trực tiếp bình luận liên tục.
[Yêu thương chưa kìa! Có thể nào dính chặt bên nhau không? Thật sự là hai người họ thỏa mãn mọi ảo tưởng về tình yêu của tôi!]
[Nếu không phải nhìn thấy cảnh Bé Xuyên và anh Dự ở bên nhau, thì chắc là tôi sẽ không cho rằng đây là show hẹn hò, bởi vì hình như mọi người đều đi thẳng trên con đường hít drama.]
[Đúng rồi! Hơn nữa, drama nào cũng có kết quả, nghe mà sướng lắm luôn!]
[Lầu trên đang nhắc đến Trần Lị hả? Cô ta còn phát sóng trực tiếp xin lỗi gì nữa kìa! May là không ai thông cảm cho cô ta, chưa đến nửa tiếng đã bị mắng đến mức phải tắt phát sóng trực tiếp!]
[Đáng đời cô ta! Để cho những người kì thị Hoa Quốc biết sẽ có kết cục thế nào nếu kì thị Hoa Quốc!]
Đạo diễn đứng sau máy theo dõi bực bội mà vò đầy: "Rõ ràng là show hẹn hò mà sao cứ bình luận về drama mãi thế?"
Giờ thì hay rồi, lệch đề tài hết rồi!
Không được, tối nay mình phải nghĩ cách cứu vãn mới được!
Nghĩ đến đây, đạo diễn gọi trợ lý lại chỗ mình, nhỏ giọng nói: "Phải dùng kịch bản thôi!"
Nghe vậy, trợ lý trợn to mắt: "Đạo diễn, làm vậy là không ổn đâu?"
"Không ổn cái gì hả? Chẳng lẽ để show hẹn hò biến thành hiện trường hít drama mới ổn hả?" Đạo diễn mặt mày kiên quyết, dường như đã quyết định rồi.
Trợ lý biết không khuyên được, chỉ có thể thở dài nói: "Vậy được rồi, để tôi đi chuẩn bị."
"Mau đi đi!"
Lúc ăn cơm xong, đi xe buýt đến điểm du lịch tiếp theo, Nguyễn Kình Thiên nhận được một tin nhắn: [Trong khúc lựa chọn lẫn nhau vào tối nay, đối tượng yêu thích của cậu chính là Vu Chấn Vũ.]
Anh ta nhìn lướt qua tin nhắn, khoé môi hơi nhếch lên, nhanh tay ấn trả lời: [Ok!]
Đám người đến Viện bảo tàng Louvre lúc khoảng ba giờ chiều.
Nhờ có vua dưa dẫn đường, cả đám khách mời có được hướng dẫn viên du lịch miễn phí, đi thẳng về phía cung điện.
"Ở trong cái thế giới nhỏ này, bất cứ chỗ nào cũng là nghệ thuật, rất nhiều hàng triển lãm được gửi đến từ các quốc gia khác nhau, chúng nó tương đương với nhau về mặt nghệ thuật..."
Tống Nhất Xuyên liếc nhìn cung điện nghệ thuật tráng lệ, âm thầm bĩu môi.