Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 61

- "Anh cho rằng làm như vậy là có thể buộc nhà họ Nguyễn nhận anh hả? Người anh em, anh ngây thơ quá rồi!"

- "Anh trai anh từng thấy biết bao nhiêu cảnh đời tàn nhẫn, thật sự là có vô số cách để phó với anh."

- "Chỉ là học chó sủa mà thôi, anh còn chưa được thử thủ đoạn đè chết người thường của hào môn thế gia đâu."

- "Nếu tôi là anh thì tôi sẽ không biểu hiện vui vẻ lên trên mặt thế kia, rất dễ bị gãy tay gãy chân nha..."

Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Kình Thiên lập tức trở nên nghiêm túc.

Vẻ mặt anh ta thay đổi thật sự rõ ràng, tiểu đội hóng hớt thấy hết tất cả, cảm thán...

Anh ta cũng nghe thấy tiếng lòng của vua dưa?

Xem ra là anh ta không cần phải xét nghiệm ADN làm gì nữa!

Các khách mời nhìn trái nhìn phải, suốt cả buổi không nói lời nào, giống như là đang tiêu hóa câu chuyện gì đó.

Lục Thần ngồi trong góc, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Rốt cuộc thì trên mặt Tống Nhất Xuyên có gì hả?

Đám người kia có bệnh sao? Làm gì cứ nhìn Tống Nhất Xuyên mãi thế?

Sau một bữa ăn ngon, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.

Ngày mai lịch trình dày đặc, tối nay cần phải nghỉ ngơi cho khỏe mới được.

Tống Nhất Xuyên rửa mặt xong, đi lên giường nằm, vừa định nhắm mắt ngủ thì thấy một bóng dáng lén lút ra khỏi WC.

Cậu mở to mắt ra nhìn.

- "Hoắc Nhân Kiệt bị gì vậy? Đi ngủ mà mặc đồ nhiều thế hả? Buột chặt thắt lưng luôn nữa? Sợ ngủ quên cởi hết quần áo rồi trần tay truồng sao?"

- "Yên tâm đi, dù anh có tr.ần tru.ồng thì tôi cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ cảm thấy cay đôi mắt thôi!"

- "Chỉ có một mình Mạnh Khung Kỳ là dễ bị chảy máu mũi, lão cán bộ hàng năm thiếu hụt, lửa nóng trong người..."

"Khụ khụ khụ!" Mạnh Khung Kỳ đỏ tai, vừa ho dữ dội vừa ngắt lời: "Mau ngủ đi! Mệt quá rồi!"

Anh ta nằm xuống giường, tiếng lòng vẫn không dừng lại.

- "Chưa thành gì hết mà có cảm giác nguy cơ rồi hả?"

- "Yên tâm đi nha, ngoài Diêm Cẩn Dự ra thì tôi không hề có hứng thú với các giống loài khác!"

Diêm Cẩn Dự chợt khựng lại động tác lau tóc. Anh nở nụ cười sung sướng, hơi quay người lại, để lộ đường cong nửa người trên trước mặt Tổng Nhất Xuyên.

Tống Nhất Xuyên sửng sốt rồi lập tức nhìn sang chỗ khác, chỉ là khuôn mặt phiếm đỏ và tiếng lòng đã bán đứng cảm xúc lúc này của cậu.

-"Hừ, tên kia phạm quy nữa rồi!"

-"Khoan đã, không đúng lắm nha!"

- "Có phải là anh ấy biết mình suy nghĩ cái gì nên cố ý quyến rũ mình không?"

- "Nghĩ lại thì thấy có thể lắm chứ!"

- "Diêm Cẩn Dự là ai cơ chứ? Anh ấy chính là một con cáo già hơn cả ba anh ấy!"

- "Trong suốt thời gian qua, anh ấy lúc nào cũng thân thiết với mình, chắc chắn là định âm thầm lặng lẽ tạo thành thói quen cho mình, sau đó xuống tay với mình lúc mình không hề đề phòng!"

- "Không chỉ có như thế, anh còn dùng thân thể dụ dỗ mình!"

-"Mình nông cạn thế sao?"

- "Hừ! Anh tính kế sai rồi!"

- "Tôi tuyệt đối sẽ không như ý anh!"

Tống Nhất Xuyên lật người, xoay mặt ra phía cửa sổ, để lộ chiếc cổ hơi ửng đỏ.

Diêm Cần Dự đứng tại chỗ, tầm mắt dừng trên chiếc cổ phiếm đỏ của cậu, mặt mày tươi tắn, một lát sau mới lên giường nằm.

Sáng sớm hôm sau, có tiếng hét cao vút phá vỡ buổi sáng yên tĩnh, khiến cho đám fan mới thức dậy rồi đi vào phòng phát sóng trực tiếp suýt nữa sợ ra bệnh tim, tới khi bình tĩnh lại mới thấy rõ là ai đang phát điên...

Hoắc Nhân Kiệt ở trần nửa người trên, đắp chăn bông màu trắng, ngơ ngác túm lấy tóc mình.

"Quần áo của tôi đâu rồi?"

"Sao lại không có nữa vậy?"

"A a a, ngay cả q.uần l.ót cũng không thấy, sao thế này?"

Anh ta đột nhiên quay đầu lại hỏi Mạnh Khung Kỳ: "Có phải là anh c.ởi quần áo của tôi lúc tôi ngủ không?"

Lão cán bộ đã thức dậy trước rất là thong thả ung dung mà đáp lời: "Tôi biết ngay là anh sẽ đổ thừa tôi mà! Tối qua tôi quay video lại rồi, anh muốn xem bây giờ hay là xem lúc không có ai?"

"Anh, anh quay vide0?" Hoắc Nhân Kiệt trợn to đôi mắt, hoàn toàn không đoán được chuyện sẽ đến bước đường này!

"Không tin hả?"

Mạnh Khung Kỳ nhướng mày, sau đó cầm điện thoại lên, giả vờ như là muốn mở vide0, nhưng bị Hoắc Nhân Kiệt nhào qua chặn lại: "Đừng mở mà!"

Fan phòng phát sóng trực tiếp nghe vậy đều hiểu ra chuyện là thế nào, bắt đầu bình luận liên tục.

[Trời ạ, lão cán bộ ghê gớm nha, biết quay vide0 làm chứng cứ luôn nha? Lần này tiểu yêu tinh xấu hổ chết rồi!]

[Tôi biết có người bị bệnh mộng du, nhưng không biết có người c.ởi quần áo lúc ngủ, có phải là cố ý không?]

[Đêm nào cũng diễn tiết mục kia hết, lão cán bộ nhịn nổi sao? Nếu là tôi thì tôi đã xuống tay lâu rồi!]

[Ha ha ha, Bé Xuyên và anh Dự có nhìn thấy không? Hay là cố ý không nhìn thấy? Phòng ngủ ở nhiều người không tiện lắm, muốn làm gì cũng phải kiêng dè.]

[Tôi khẳng định là thấy! Nếu không thì sao bây giờ có thể bình tĩnh mà đứng đó mặc quần áo được?]

[...]

Phòng phát sóng trực tiếp còn đang bàn tán, dưới lầu đột nhiên truyền lên tiếng la hét ầm ĩ.

Tống Nhất Xuyên là một phóng viên giải trí nhạy bén, trực tiếp đi qua mở cửa sổ ra lắng nghe.

Tiếng la hét của phụ nữ truyền đến.

"Lý Hoành Vĩ, anh không thể vứt bỏ tôi được! Cho anh ngủ free nhiều năm rồi, không bồi thường một chút nào hả?"

"Bởi vì anh, tôi bị công ty đuổi việc rồi! Anh phải chịu trách nhiệm với tôi! Nếu không cả gia đình anh đừng mong sống yên ổn!"

"Hừ! Đừng có nói với tôi là không có tiền! Tôi nhìn thấy người ta đặt phòng trên mạng rồi, khách sạn nhà anh nổi tiếng quá trời quá đất, có tới vài trăm người đặt phòng trước!"

"Anh muốn lừa gạt tôi hả? Không có cửa đâu!"

Trần Lị đứng ở cửa khách sạn chửi ầm ĩ.

Dù sao cũng không thể quay lại công ty nữa rồi, phát sóng trực tiếp cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Bây giờ cô ta đã mang tiếng ác, không có gì phải bận lòng nữa, đành phải tiếp tục mặt dày mày dạn đi ăn vạ thôi.

Lý Hoành Vĩ không nhịn nổi nữa, mở cửa khách sạn ra nói: "Rốt cuộc thì cô muốn làm gì? Chỗ tôi đang có khách ở đấy nhé!"

"Tôi không quan tâm chỗ anh có ai!" Trần Lị xòe tay ra: "Nếu anh không trả tiền thì ngày nào tôi cũng sẽ tới gây chuyện!"

Lý Hoành Vĩ nhíu mày, dường như đây mới là lần đầu tiên hiểu biết bạn gái cũ của mình: "Sao cô lại biến thành thế này?"

"Tôi thay đổi hả?" Trần Lị rút tay lại, cười lạnh nói: "Ai tới UAE cũng vì kiếm tiền, chỉ có một mình nhà anh là thanh cao, không cần tiền bồi thường di dời, thế nào cũng phải giữ lại cái khách sạn tồi tàn kia!"

"Tôi không cần nhiều, chỉ cần năm trăm nghìn tệ là được rồi, nếu không thì nhà anh đừng mơ yên ổn!"

Dứt lời, Trần Lị quay đầu bỏ đi, bóng lưng thẳng tắp như là nắm chắc thắng lợi.

Lý Hoành Vĩ tức giận nện tường, chờ lúc quay đầu lại liền thấy Tống Nhất Xuyên đang đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn về phía mình.

Anh ta xấu hổ gãi đầu, bước nhanh vào trong khách sạn, bình tĩnh nói: "Đại sư, bữa sáng xong rồi, mau đi ăn đi."

Tống Nhất Xuyên gật đầu: "Tôi xuống ngay đây!"

Hơn phân nửa khách mời và staff đều bị đánh thức. Bọn họ lại có thêm hiểu biết về hành vi không biết xấu hổ của loại phụ nữ mặt dày như Trần Lị.

Tống Hiểu Nam đầu tóc bù xù siết chặt nắm tay: "Tớ có thể đi đánh cô ta không?"

Cố Thất Thất bĩu môi: "Sẽ ngồi tù UAE, đại sứ quán phải đi vớt cậu, nếu cậu chịu nổi mất mặt thì cứ đi đánh."

"Vậy thì thôi đi." Tống Hiểu Nam buông nắm tay ra.

Vu Giai Giai tức giận: "Chẳng lẽ không có cách nào khác để trị cô ta sao?"

"Đợi lát nữa nghe xem anh trai cậu ấy nói gì..." Cố Thất Thất hất cằm về phía Tống Nhất Xuyên: "Anh trai cậu ấy nhiều ý xấu lắm!"

Tống Hiểu Nam: "..."

Cậu đang khen anh trai tớ hay là mắng anh trai tớ vậy?

Hmm...

Có một chút khó chịu nha!

***

Tống Nhất Xuyên là người đầu tiên xuống lầu, lê lết đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lý Hoành Vĩ đang bận rộn trong Bếp, cười hỏi: "Sáng nay ăn gì vậy?"

"Salad Ả Rập, bánh mì nướng và sữa chua." Lý Hoành Vĩ vừa trả lời vừa đưa một miếng bánh mì vừa nướng xong cho Tống Nhất Xuyên: "Đại sư, anh nếm thử xem?"

Tống Nhất Xuyên gật đầu, cầm bánh mì: "Cảm ση."

Dứt lời, cậu nhét bánh mì vào trong miệng, nhai nuốt vài cái rồi hỏi: "Bạn gái cũ lại tới gây chuyện hả?"

"Haizz, anh đừng nói nữa..." Lý Hoành Vĩ thở dài: "Yêu đương nhiều năm rồi, vậy mà tôi vẫn không nhìn ra cô ta là loại người như thế!"

"Nghe nói cô ta quen người khác rồi mà? Vì sao cứ ăn vạ anh vậy? Chỉ vì số tiền bồi thường kia thôi hả?" Tống Nhất Xuyên dường như không chút để ý mà hỏi thăm: "Tên đưa cơm hộp tên gì vậy?"

Lý Hoành Vĩ nhíu mày, nghĩ nghĩ: "Hình như là tên Salem."

Tống Nhất Xuyên gật đầu.

- "Để mình xem thử tên Salem kia thế nào?"

- "Làm sao mà Trần Lị lại đột nhiên giống như một con chó điên vậy?"

Cậu ngậm bánh mì quay người lại rồi chợt giật nảy mình.

- "Trời ạ, ở đâu ra nhiều người thế?"

- "Đôi mắt sáng bừng như bóng đèn vậy! Sao hả? Các anh định lóe chết tôi à?"

Nghe vậy, tiểu đội hóng hớt lập tức tản ra.

Nghe lén tiếng lòng lâu rồi, bọn họ cũng dần nắm được quy luật.

Cái loại nghe lén kiểu như là không có chuyện gì đang xảy ra mới dễ dàng nghe hết toàn bộ drama.

Quả nhiên, Tống Nhất Xuyên thấy mọi người tản ra thì tự mình đi đến ghế bập bênh trong vườn hoa ngồi xuống, sau đó tiếp tục lật xem drama.

-"Ây da, tên Salem kia không đơn giản một chút nào nha!"

- "Gã không chỉ là nhân viên đưa cơm hộp, mà còn làm rất nhiều nghề khác nữa."

- "Để mình nhìn kỹ hơn xem..."

-"Ối trời đất ơi!"

- "Salem gan bằng trời rồi, gã dám buôn bán thứ kia nữa kìa!"

- "Salem mặt ngoài là đưa cơm hộp, thực tế là dẫn mối!"

-"Mượn danh nghĩa đưa cơm, đi nhét từng tấm card vào cửa phòng khách sạn!"

- "Thảo nào lúc đầu gã ra tay rộng rãi như thế, khiến cho Trần Lị phải ngây người, hóa ra là có nguồn tiền bất chính!"

- "Còn nữa nha, Salem không hề muốn yêu đương với Trần Lị, chỉ là vì dạo này có khách hàng muốn chơi gái Châu Á da vàng, nên gã đi khắp nơi tìm con mồi, muốn tìm một con mồi tự nguyện rơi vào bẫy."

- "Vừa lúc Trần Lị chủ động đưa tới cửa. Salem cảm thấy hàng free là hàng tốt, vậy nên giả vờ yêu đương, sau đó tìm cơ hội đưa cô ta vào khách sạn."

- "Đương nhiên, Trần Lị tính tình đanh đá, chắc chắn là sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, Salem liền nghĩ cách lừa cô ta..."

Cách gì?

Nói rõ hơn đi!

Tiểu đội hóng hớt đứng ở vị trí của mình, đồng thời vểnh tai lắng nghe.

Lúc này, Lý Hoành Vĩ ra khỏi phòng Bếp: "Đại sư, đi ăn cơm thôi."

"Ok!" Tống Nhất Xuyên đứng dậy, bước nhanh về phía nhà ăn.

Tiểu đội hóng hớt: "..."

Mẹ nó! Nghe drama giống như là xem phim dài tập, lúc nào cũng hết ngay cảnh xuất sắc!

Thôi được rồi, bánh mì cũng thơm lắm, đi ăn trước rồi lại nói sau.

Bởi vì dựa theo tình hình hiện giờ, Trần Lị cũng không nhảy nhót được bao lâu.

Vua dưa nói rồi mà... sẽ không nhúng tay vào drama, trừ khi là trái pháp luật.

***

Tống Nhất Xuyên vừa ăn cơm sáng vừa nghiên cứu lịch trình hôm nay.

Trên mạng có rất nhiều kinh nghiệm du lịch, chỉ là bọn họ không có nhiều thời gian, không thể check in hết các địa điểm được.

Lục Thần ngồi trong góc thấy vậy thì lạnh nhạt nói: "UAE có rất nhiều rất nhiều công viên chủ đề, đi chơi công viên tốn cả ngày, đã vậy còn một công viên là phải chơi hết các trò chơi trong công viên nữa, nếu chơi không hết thì có tính là check in thất bại không?"

Anh ta dường như là đang hỏi staff, rồi lại dường như là hỏi khó Tống Nhất Xuyên.

"Chỉ cần đi một công viên chủ đề là được rồi." Sau máy theo dõi truyền đến giọng nói của đạo diễn: "Các cậu tự chọn đi."

"Tôi cảm thấy công viên chủ đề Warner Bros khá tốt. Các anh thấy sao?" Lục Thần tươi cười hòa nhã hỏi.

Các khách mời khác dường như không nghe thấy lời nói của anh ta, ai cũng nhìn về phía Tống Nhất Xuyên.

Chỉ có một mình chủ nhiệm giáo Ngụy Lê là sợ anh ta xấu hổ, hắng giọng nói: "Tôi không hiểu lắm, vậy nên đi đâu cũng được."

Lục Thần nhìn lướt qua đám khách mời với ánh mắt ác độc, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại: "Không ai phát biểu ý kiến, hay là rút thăm..."

Anh ta còn chưa nói xong, Tống Nhất Xuyên đã lên tiếng: "Tôi quyết định đi công viên chủ đề Ferrari."

Lục Thần xụ mặt.

Cậu cố ý làm trái lại tôi phải không?

Cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm thật sự!

Cảm nhận được ánh mắt căm ghét, Tống Nhất Xuyên liếc qua một cái: "Mọi người có thể tự do lựa chọn, không cần phải đi cùng với nhau."

"Tôi đi Ferrari!" Tống Hiểu Nam là người đầu tiên tỏ thái độ.

"Tôi cũng đi!"

"Tôi cũng thế!"

"Tôi cũng vậy!"

"Còn có tôi nữa!"

Chưa đến một phút sau, tất cả các khách mời gần như lựa chọn đề nghị của Tống Nhất Xuyên, ngoại trừ... Lục Thần.

Anh ta cố gượng cười nói: "Nếu mọi người đoàn kết như thế thì cứ coi như lúc nãy tôi chưa hề nói gì là được."

Các fan trên phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu bình luận liên tục.

[Nhìn xem có giống là bạo lực không? Sao mà không ai nghe lời Lục Thần hết vậy? Có phải là người mới không hề có địa vị trong loại show này không?]

[Càng xem càng tức giận, không một ai tôn trọng Lục Thần, đám con nhà giàu kia ghê gớm lắm một nhà à một đám có cha mẹ bấu víu thời cuộc ăn tiền quốc gia mới có thể làm giàu thôi mà! Ở thời ấy, cho dù là lợn đứng ở đầu gió cũng sẽ bay lên trời được!]

[Đau lòng anh Lục Thần, lúc nào cũng bị làm lơ, anh ấy buồn nhiều lắm nhỉ?]

[Hay lắm, lại là một đám seeding, bây giờ còn có ai không nhìn thấu Lục Thần là trà xanh, không chỉ cố ý gây chuyện mà còn thích đứng ở đỉnh đạo đức chỉ trích người khác.]

[Bạo lực kiểu gì hả? Bé Xuyên đã nói là tự do lựa chọn rồi mà? Anh ta muốn đi riêng thì đi đi, ai cản anh ta đâu?]

[Chứ sao nữa? Tên Lục Thần kia càng ngày càng buồn cười, mới hôm qua còn nói là không muốn ăn cơm rẻ tiền, đến hôm nay lại giống như là không có chuyện gì mà ngồi gặm bánh mì. Anh có đạo đức, vậy anh đừng có chiếm lợi nhà người ta!]

[...]

Thư ký đưa để báo cáo số liệu marketing lên bàn làm việc: "Mời chị Lam xem thử."

"Sao rồi? Hướng gió có thay đổi tốt hơn không?" Lam Yên vừa cầm văn kiện vừa lạnh nhạt hỏi.

Công ty marketing mà bà ta mời là công ty số một số hai trong giới, đừng nói là lăng xê ai, chỉ nói muốn đổi trắng thay đen cũng là dễ như trở bàn tay.

Lam Yên vốn dĩ đã đoán trước được kết quả là tốt đẹp. Nào ngờ khi mở báo cáo ra xem, sắc mặt bà ta đột nhiên trở nên rất khó xem.

"Sao thế này? Tỉ lệ duy trì giảm 3%?"

"Đúng vậy." Thư ký gật đầu: "Seeding phản hiệu quả, vậy nên..."

"Công ty marketing làm ăn kiểu gì vậy? Lấy một triệu tệ của tôi mà làm ra kết quả này đấy hả?" Lam Yên cực kì bất mãn ném báo cáo xuống mặt bàn: "Bảo bọn họ bồi thường đi!"

Thư ký đổi sang sắc mặt phức tạp: "Chị Lam, trong điều khoản đi kèm có ghi là nếu đương sự có hành vi dẫn tới hạ thấp bình luận tốt thì... bọn họ sẽ không bồi thường."

"Là sao?" Lam Yên nheo mắt: "Bọn họ định đổ hết tội lên người Lục Thần hả?"

Thư ký im lặng thay cho câu trả lời.

Thư ký đã xem hết các tập phát sóng trực tiếp, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Biểu hiện của Lục Thần thật sự dễ khiến người ta ghét bỏ. Lúc nên giảm bớt tồn tại thì anh ta lại phát biểu lung tung, dẫn tới fan, thậm chí là người qua đường bất mãn cũng là điều dễ hiểu.

So ra thì Tống Nhất Xuyên làm đâu chắc đấy, cực kì ít lời, chỉ là trong lúc lơ đãng lại để lộ chân thành, khiến người ta yêu thích sâu đậm.

Nói thật, ở mùa một Lục Thần còn xem như là thông minh, biết rõ tình cảnh của mình, nhịn nhục chờ đợi thời cơ, chỉ là càng về sau thì anh ta càng không nhịn nổi nữa.

Không biết là anh ta không hề sợ hãi khi có chỗ dựa là Lam Yên, hay là vì cảm xúc ghen ghét Tống Nhất Xuyên khiến anh ta ngu người...

"Đổi công ty khác đi." Lam Yên nhéo mày, cực kì bực bội.

Thư ký vừa gật đầu vừa cầm báo cáo lên: "Vâng!"

***

Ăn cơm sáng xong, cả đám khách mời đều lên xe đi công viên chủ đề Ferrari.

Tống Nhất Xuyên ngồi ở hàng ghế phía sau, tầm mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, có vẻ như là đang ngắm phong cảnh UAE, thực tế thì frong lòng đang lải nhải điên cuồng.

- "Mẹ nó, lần trước mình mất dấu người ta khi đi công viên chủ đề Ferrari, lần này mình phải lấy lại mặt mũi mới được!"

- "Đường đua F1 không mở nên mấy người không biết phóng viên giải trí hàng đầu tôi đây giỏi đua xe đến mức nào!"

- "Chỉ là không có máy móc thuận tay, nếu không là tôi sẽ chụp cực kì sắc nét hình ảnh yêu đương vụng trộm!"

- "Luật sư nổi tiếng thủ đô, ảnh hậu đã kết hôn, vừa nghe là đã cảm thấy rất kí.ch th.ích rồi!"

Lại là yêu đương vụng trộm?

Là ai với ai vậy?

Biết ngay là đi theo Tống Nhất Xuyên là sẽ có drama mà!

Cái mũi ngửi drama của cậu ta thính hơn cả mũi chó nữa!

Tiểu đội hóng hớt xoa tay, hầm hè chờ mong.

*

Vu Chấn Vũ xuống máy bay, ngay cả quần áo cũng chưa thay, vội vàng xách vali chạy thẳng đến bệnh viện.

Lúc ngồi trên taxi, anh ta cực kì sốt ruột, khuôn mặt đẹp trai nhuốm màu thâm trầm.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thử hỏi: "Có phải là cậu từng tham gia show gì đó không?"

"Hình như là show hot lắm, tên gì đấy nhỉ?"

"À phải rồi, là Hôn Nhân Hào Môn!"

Vu Chấn Vũ nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Anh nhận sai người rồi!"

"Không thể nào!" Tài xế nói rất chắc chắn: "Tôi nhớ rõ lắm! Hơn nữa, cậu rất là đẹp trai, tôi có ấn tượng rất đậm!"

"Cậu họ Vu đúng không? Bọn họ đều gọi cậu là tổng giám đốc Vu!"

"Cậu nói có trùng hợp không, anh chủ của em trai vợ tôi cũng họ Vu..."

Tài xế phát huy hết đặc điểm lải nhải của tài xế taxi!

Không cần Vu Chấn Vũ trả lời, tài xế đã tự mình tiếp lời: "Cũng rất đẹp trai, rất giàu có!"

"Tuy tôi chưa từng gặp, nhưng mà em trai vợ tôi tuyệt đối không phải là người thích nói dối!"

"Ơ? Cậu cũng đi bệnh viện trung tâm hả? Em trai vợ tôi cũng ở đó..."

Bình Luận (0)
Comment