Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 70

Kết quả là Địch Nhược Phi chẳng những không biết ơn, mà còn cắn ngược lại Tống Hiểu Nam một cái?

Đáng giận thật sự!

Lúc này, Địch Nhược Phỉ đang dìu Phạm Như Phương đứng dậy, đồng thời an ủi liên tục: "Mẹ ơi, mẹ đừng nóng giận nữa, nóng giận là không tốt cho sức khỏe. Đi thôi, con dìu mẹ về nhà."

"Mày cút đi!" Phạm Như Phương đẩy mạnh cô ta ra: "Mày đừng có giả mù sa mưa! Nếu không phải vì mày thì sao hai mẹ con tao lại bị mất mặt chứ?"

"Có phải là mày chỉ muốn tao tức chết không? Tao nói cho mày biết, mày nằm mơ đi thôi, cả đời này tao đều sẽ ghìm chết mày..."

Áp lực hôn nhân trong suốt nhiều năm đã khiến tính tình Phạm Như Phương trở nên cực đoan hơn nhiều.

Bà ta từ tự trách móc mình chuyển sang oán hận giận dữ, đổ hết mọi sai lầm lên người khác, dường như chỉ có làm như thế thì bà ta mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Các khách mời chướng mắt tính tình kiêu căng của bà ta, bắt đầu sôi nổi chỉ trích...

"Đủ chưa vậy? Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, bà còn muốn sao nữa?"

"Nên đăng bà ta lên mạng để cho dân mạng nhìn xem dáng vẻ ác độc của mẹ chồng là thế nào!"

"Khúc Hướng Nam bạo lực gia đình lâu rồi, mọi người đều biết, chỉ là không ai muốn xen vào chuyện nhà người khác thôi... Hiểu Nam là một đứa nhỏ ngoan, sao có thể dễ dàng đánh người cơ chứ?"

"Còn cả Địch Nhược Phỉ nữa, con người sống trên đời phải có tôn nghiêm mới được, đừng có nịnh nịnh nọt nọt rồi đến cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng!"

"Đúng vậy, trong giới có rất nhiều trường hợp như cô ta, ai cũng bị mẹ chồng đá ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng."

Trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, ba người chật vật chạy ra khỏi phòng triển lãm.

Trò cười tạm thời hạ màn, các khách mời giải tán, mặt ngoài là thưởng thức tác phẩm, thực tế là đang ngầm thảo luận về drama mới vừa rồi.

Hoắc Nhân Kiệt đang định nói chuyện với Mạnh Khung Kỳ, nhưng lỗ tai lại đột nhiên bị nhéo, tiếng chất vấn vang lên bên tai ngay sau đó.

"Hôm nay con đi công ty mà? Sao lại lén lút ra ngoài ăn vụng vậy hả?"

Ăn dưa gọi tắt là ăn vụng!

"Ây da, mẹ ơi, đau đau... buông tay đi mẹ ơi!" Hoắc Nhân Kiệt nhe răng nhếch miệng: "Con đi công ty rồi!"

Bà Hoắc liếc nhìn Mạnh Khung Kỳ với ánh mắt khó chịu, sau đó hỏi nhỏ bên tai con trai: "Mẹ đã bảo con đừng chơi với cậu ta rồi mà? Sao con không nghe lời vậy hả?"

"Mẹ ơi, hai đứa con là cp mà, sao có thể không chơi với nhau được?" Hoắc Nhân Kiệt xoa lỗ tai.

"Cp cái quần ấy!" Bà Hoắc lườm con trai: "Mẹ cảnh cáo con, kì tiếp theo không được lựa chọn cậu ta, nếu không sau này con đừng tham gia show nữa!"

Hoắc Nhân Kiệt lập tức không vui: "Vì sao ạ?"

"Vì mẹ không thích!" Bà Hoắc mới vừa hét lên xong, phía đối diện liền có một người phụ nữ cực kì khí thế, trông giống như là một vị lãnh đạo nào đó trong cơ quan nhà đi tới.

"Khung Kỳ, con đứng đây làm gì? Đi thôi, để mẹ giới thiệu vài chú trưởng phòng với con." Bà Mạnh để tay vai Mạnh Khung Kỳ, nhìn về phía bà Hoắc với ánh mắt khiêu khích.

Nghe vậy, bà Hoắc lập tức giống như gà chọi bám vào người, ưỡn thẳng ngực lên, mặt ngoài là nói chuyện với Hoắc Nhân Kiệt, thực tế là đang mỉa mai bà Mạnh: "Con trai à, mẹ cực kì ghét mấy cái kiểu trong quan trường, anh lừa tôi gạt, lá mặt lá trái, sau này con hãy tìm bạn đời là người làm ăn đi, mới có thể chân thành thẳng thắn với nhau."

- "Ha ha... Bà đang kể chuyện cười đấy hả? Người làm ăn mới chân thành thẳng thắn? Bà có nghe câu không gian xảo không phải là thương nhân chưa?"

Bà Hoắc lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn lại thì thấy Tống Nhất Xuyên đang ngồi xổm ở góc tường ăn kem, bên cạnh là Diêm Cẩn Dự đang cầm kem giúp cậu.

Bà Mạnh như là được người ủng hộ, khí thế mạnh mẽ hơn nữa: "Khung Kỳ, con cũng nghe mẹ nói nè, cái loại gia đình làm ăn không thích hợp với con, đều là người hư vinh nông cạn, không hề có nội hàm."

"Ơ? Bà nói như vậy có khác gì tự vả mặt mình đâu? Bởi vì chồng bà chính là người làm ăn, với đồng tiền ít ỏi của nhân viên công chức nhà, bà làm gì có được cuộc sống giàu sang ngày hôm nay?"

Bà Mạnh xấu hổ mà tằng hắng vài tiếng.

Cách đó không xa, Tống Nhất Xuyên vui vẻ ăn kem hơn nữa.

-"Hai bà mẹ có vẻ không ưa nhau, không biết là có thù riêng gì đó hay không?"

-"Có khi nào là từng tranh giành một người đàn ông với nhau không?"

-"Để mình xem thử..."

Hoắc Nhân Kiệt và Mạnh Khung Kỳ đang bị bà mẹ nhà mình kiềm chế, nghe vậy thì đồng thời vểnh tai lắng nghe.

Còn hai bà mẹ thì rất là hoảng sợ.

"Đi thôi! Mau về nhà thôi!"

"Các chú đang đợi chúng ta bên kia, chúng ta qua đó đi!"

-"Ơ? Sao bỏ chạy nhanh vậy? Mình còn chưa tìm xong mà?"

Tống Nhất Xuyên ngây ngốc nhìn về phía mấy bóng người nhanh chóng xa dần.

Lúc này, bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng: "Ăn mau đi, sắp tan hết rồi."

"À vâng." Tống Nhất Xuyên cúi đầu nhìn.

- "Đúng rồi, phải ăn mau mới được, kem đắt tiền lắm nha!"

-"Cảm ơn anh Dự nhà ta nha!"

Cậu nhe răng cười với Diêm Cẩn Dự.

***

Hoắc Nhân Kiệt bị mẹ kéo thẳng lên xe, thở phì phì ngồi vào vị trí của mình: "Mẹ ơi, rốt cuộc là vì sao vậy hả?"

"Vì sao cái gì?" Bà Hoắc trả lời qua loa: "Con chỉ cần không chơi với thằng nhóc họ Mạnh kia nữa là được rồi!"

"Có phải là vua dưa nói đúng rồi không?" Hoắc Nhân Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò: "Mẹ và mẹ của Mạnh Khung Kỳ từng là tình địch của nhau?"

"Tình địch cái đầu con đấy!" Bà Hoắc đập một cái: "Ai thích chung một người với bà ta hả? Mẹ có phẩm vị lắm cơ!"

Hoắc Nhân Kiệt bụm trán, rất là tò mò: "Vậy thì là vì sao hả mẹ? Vì sao lại là ai cũng được, chỉ có Mạnh Khung Kỳ là không được?"

Bà Hoắc chột dạ quay đầu sang chỗ khác: "Con còn hỏi lung tung nữa là mẹ sẽ ném con ra khỏi xe!"

Mấy cái chuyện cũ rích năm xưa, tuyệt đối đừn bị đào ra nha!

Bà ấy âm thầm cầu nguyện.

Hoắc Nhân Kiệt chu môi: "Không nói thì thôi vậy!"

Dù sao thì mình đã quyết định chọn Mạnh Khung Kỳ rồi. Đêm nay mình sẽ đi bò tường nhà anh ta!

Hoắc Nhân Kiệt âm thầm quyết định.

Hoắc Nhân Kiệt trốn vào trong phòng, gửi tin nhắn cho Mạnh Khung Kỳ: [Bên anh sao rồi?]

Cách vài phút mới có trả lời: [Sao là sao? Anh hỏi drama hả? Không có đoạn tiếp theo.]

Hoắc Nhân Kiệt nhảy dựng lên từ trên giường, nhanh tay ấn chữ trên màn hình điện thoại: [Bây giờ drama không quan trọng, quan trọng là mẹ anh có buộc anh làm gì không?]

[Chuyện gì là chuyện gì?] Mãi một lúc sau Mạnh Khung Kỳ mới hiểu ra là chuyện gì: [Chuyện ghép cp với anh đó hả? Mẹ tôi không đồng ý, bảo tôi kì tiếp theo phải ghép cp với người khác.]

Nhìn thấy tin nhắn, Hoắc Nhân Kiệt trợn to đôi mắt: [Vậy là anh đồng ý hủy cp sao? Sao anh có thể nghe lời mẹ anh nói như thế? Tôi là tôi liều chết phản kháng đấy nhé!]

[Không nói nữa, mẹ tôi gọi tôi đi về nhà rồi.] Mạnh Khung Kỳ chỉ trả lời một câu.

Hoắc Nhân Kiệt nhìn điện thoại, sửng sờ trong vài giây.

Cái loại giọng điệu này, thái độ này...

Đúng rồi, là giống hệt với mình của trước đây!

Sao mà quen quá vậy?

Mạnh Khung Kỳ, anh đừng có trở thành mama boy đấy nhé!

*
Hoắc Nhân Kiệt sốt ruột nhảy xuống giường, vặn tay nắm cửa đi ra ngoài, nào ngờ có vặn thế nào cũng không mở ra được, một lúc sau mới nhận ra là mình bị nhốt trong phòng.

Trời ạ!

Tàn nhẫn thế hả mẹ?

Hoắc Nhân Kiệt vò đầu bứt tóc, dốc sức nghĩ cách, chợt nghĩ ra gì đó, móc điện thoại ra gọi đi.

"Lâm Lâm, em có ở nhà không vậy, mau mở cửa cho anh đi!" Anh ta cố tình nhỏ giọng nói, giọng điệu cực kì sốt ruột.

Giọng điệu lười nhác của Hoắc Lâm Lâm vang lên từ đầy bên kia điện thoại: "Mẹ anh không cho mở cửa."

"Em nghe mẹ làm gì hả?" Hoắc Nhân Kiệt hoàn toàn nóng nảy.

Hoắc Lâm Lâm bĩu môi: "Thì anh là người giáo dục em nghe mẹ mà? Dù có chuyện gì đi nữa thì cũng phải nghe theo mẹ!"

Dứt lời, Hoắc Lâm Lâm dứt khoát tắt cuộc gọi, sau đó dựa vào vai Tống Hiểu Nam, cười ngửa tới ngửa lui.

Vu Giai Giai vừa lúc đi vào cửa, có chút khó hiểu khi thấy cảnh trước mắt: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh trai cậu ấy bị bắn ngược." Cố Thất Thất lạnh nhạt đáp lời.

"Bị bắn ngược?" Vu Giai Giai ném chiếc túi phiên bản giới hạn lên sô pha, vẫn là dáng vẻ không hiểu ra sao.

Cố Thất Thất đổi đề tài: "Anh trai chị thế nào rồi?"

"Vẫn còn đang giận dỗi với tài xế." Vu Giai Giai cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm: "Cứ nói là người ta đùa giỡn tình cảm của anh ấy. Rõ ràng là anh ấy không dám thừa nhận tình cảm của người ta thì đúng hơn."

Hoắc Lâm Lâm giơ tay lau mắt chảy ra vì cười quá nhiều: "Phục thật sự, người này cứng đầy hơn người kia. Có điều, căn bệnh mama boy của anh trai tớ sắp khỏi rồi."

"Ai chữa thế?" Vu Giai Giai nhìn qua, chớp chớp mắt: "Là Mạnh Khung Kỳ hả?"

"Trừ lão cán bộ ra thì còn có ai có thể trị được anh trai yêu diễm đê tiện nhà tớ chứ?" Hoắc Lâm Lâm mỉm cười.

Tống Hiểu Nam gật đầu: "Từ hình dung khá hay, tớ phải nhớ kỹ mới được."

Thế là, trong một góc phòng bao của hội sở tư nhân, tiếng bàn tán càng lúc càng hăng hái, tiến hành tổng kết mọi drama xảy ra trong thời gian qua, chẳng khác gì với lúc tám nhảm của các quý bà chơi mạt chược.

***

Phạm Như Phương còn chưa kịp về tới nhà thì thư ký công ty đã gọi điện thoại tới báo tin.

"Tổng giám đốc Phạm, chị xem hot search chưa? Từ khoá có liên quan đến cậu chủ và chị lên hot search, có cần phải giải quyết ngay không?"

"Từ khoá gì?" Phạm Như Phương bực bội xoa mày: "Cậu xem rồi giải quyết là được."

"Nhưng mà..."

Thư ký còn chưa nói xong, Phạm Như Phương đã tắt cuộc gọi.

Trong nhà vẫn còn một đống chuyện lộn xộn đang chờ bà ta, bà ta làm gì có tâm tư để ý đến bình luận trên mạng, chắc chỉ là một vài scandal không đau không ngứa mà thôi.

Cưới một cô nghệ sĩ vào nhà, thật sự là phiền phức.

Nghĩ đến đây, Phạm Như Phương chợt ngẩng đầu nói với bảo mẫu gia đình: "Gọi cô chủ đến đây cho tôi."

"Vâng." Bảo mẫu cung kính đáp lời, xoay người đi lên lầu hai.

Trong phòng, Địch Nhược Phỉ đang sứt đầu mẻ trán. Nghe thấy có người gõ cửa, cô ta không nhịn được mà lớn tiếng quát: "Ai vậy?"

"Cô chủ, bà chủ gọi cô xuống lầu." Giọng nói lạnh lùng, không hề có một chút tôn trọng của bảo mẫu vang lên: "Cô nhanh đi, nếu không bà chủ sẽ không vui."

Địch Nhược Phỉ trừng mắt, che micro điện thoại lại: "Tôi biết rồi! Tôi xuống ngay đây!"

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần của bảo mẫu, cô ta buông tay ra, nũng nịu nói: "Anh yêu, em thật sự là bị buộc bất đắc dĩ, anh chờ xem xử lý xong rồi, em sẽ lên mạng công khai xin lỗi, được không?"

Nguyễn Khải Minh cười lạnh: "Tôi chỉ cho cô ba ngày thôi, nếu không là tôi sẽ kiện cô tội vu oan nhục nhã."

Dứt lời, hắn ta lập tức tắt cuộc gọi, không hề cho Địch Nhược Phỉ cơ hội để phản ứng.

Địch Nhược Phỉ hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt trạng thái, sau đó ra khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng của Phạm Như Phương: "Mẹ gọi con ạ?"

"Ừ." Phạm Như Phương vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật xem tạp chí trong tay: "Mày hãy hủy bỏ hết mọi công việc sắp tới, sau đó thông bao là rời khỏi giới giải trí..."

"Vì sao ạ?" Địch Nhược Phỉ kích động ngắt lời bà ta: "Lúc trước mẹ đã đồng ý với con rồi mà? Cho dù con gả vào nhà họ Khúc rồi thì cũng có thể tiếp tục làm diễn viên?"

Phạm Như Phương đột nhiên ngước mặt lên, ngũ quan lộ ra vẻ ích kỷ: "Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, nếu không phải vì mày thì sao nhà họ Khúc lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió như hiện giờ?"

"Hoặc là rút khỏi giới giải trí, hoặc là trắng tay ra khỏi nhà, mày chọn đi."

Địch Nhược Phỉ sắp không nhịn nổi nữa rồi, cả khuôn mặt đều vặn vẹo lên hết: "Sao lại là vì on nữa vậy? Nhà họ Khúc tới bước đường này đều là do một tay mẹ tạo thành! Nếu không phải mẹ dùng mọi thủ đoạn để bò lên giường cha thì mẹ làm gì có bi kịch ngày hôm nay?"

"Còn cả Khúc Hướng Nam nữa, là vì mẹ vẫn luôn dung túng anh ta, anh ta mới có thể bạo lực thành tánh, biến thành một đồ khốn cực kì ghê tởm!"

Thấy đứa con dâu vẫn luôn ngoan ngoãn chịu đựng đột nhiên nổi điên lên, Phạm Như Phương cực kì giận dữ vỗ bàn đứng dậy: "Mày câm miệng cho tao!"

"Mày muốn tao đuổi mày ra khỏi nhà à?"

Địch Nhược Phỉ nở nụ cười giễu cợt: "Mẹ chỉ biết uy hiếp như thế thôi sao?"

Phạm Như Phương định mắng thêm vài câu, nhưng mà Khúc Hướng Nam nghe thấy tiếng cãi nhau đã xông vào trong phòng, lao thẳng lên tát Địch Nhược Phỉ một cái: "Mày nói chuyện kiểu gì với mẹ vậy hả? Mau xin lỗi mẹ cho tao!"

Địch Nhược Phỉ bị đánh nhiều lần chỉ trong một ngày, lòng tự trọng đã bị giẫm đạp hoàn toàn, sợi dây lý trí trong đầy trực tiếp vỡ đôi.

Địch Nhược Phỉ quay đầu lại, mặt mày tràn đầy vẻ điên cuồng: "Nếu tôi không xin lỗi thì sao? Anh định đánh chết tôi à?"

Khúc Hướng Nam đã bị kí.ch thí.ch điên lên rồi, nhìn về phía vợ mình bằng đôi mắt đỏ bừng: "Đánh chết mày thì sao? Một cái mạng rác rưởi thôi mà!"

Anh ta rút sợi dây nịt trên quần mình ra, quất mạnh lên trên người Địch Nhược Phỉ.

Địch Nhược Phỉ ngã nhào xuống sàn nhà lạnh băng, bên tai vang lên tiếng châm chọc mỉa mai của mẹ chồng.

"Đánh chết con khốn này đi!"

"Hướng Nam, không cần phải nương tay, cho dù con có đánh chết nó thì cũng không sao, mẹ có thể giải quyết hết thay con."

Địch Nhược Phỉ giãy giụa trên mặt đất, phía sau là Khúc Hướng Nam cầm dây nịt quất về phía cô ta.

Cô ta cố gắng lê lết về phía điện thoại, điện thoại "trùng hợp" dựng lên, trên màn hình tràn đầy bình luận.

"Cứu, cứu tôi với..."

Phạm Như Phương nhận ra gì đó, tiếng hét chói tai vang vọng khắp thư phòng.

"Mau đoạt điện thoại lại đây! Nó đang phát sóng trực tiếp!"

Phát sóng trực tiếp ảnh hậu bị bạo lực gia đình nhanh chóng nhảy lên top đầu. Tuy phát sóng trực tiếp bị tắt nhanh ngay sau đó, nhưng mà dân mạng trên phòng phát sóng trực tiếp vẫn không chịu thoát ra, tiếp tục ở lại bình luận xôn xao.

[Đây chính là cái giá phải trả khi gả vào hào môn hả? Không chỉ có mẹ chồng buộc rời khỏi giới giải trí, mà còn bị chồng coi là bao cát mà đánh tới tấp?]

[Kiêu ngạo vậy hả? Dám nói thẳng là có đánh chết cũng không sao? Vậy là trước đây đều đánh chết bỏ thôi hả? @Cảnh sát thủ đô, các anh mau xử lý đi!]

[Đề nghị hủy bỏ cách gọi "bạo lực gia đình"! Đây không phải là bạo lực gia đình, mà là cố ý giết người!]

[Mới vừa có tin Địch ảnh hậu bị anh chồng mắc chứng rối lưỡng cực bạo lưjc gia đình là có phát sóng trực tiếp khẳng định tin tức! Liệu có phải tin tức về luật sư Nguyễn trước đó là do hai mẹ con họ buộc Địch ảnh hậu làm ra không?]

[Nghe nói lúc mẹ chồng của ảnh hậu đến gây chuyện chỗ triển lãm ảnh, Bé Xuyên cũng có mặt ở triển lãm ảnh. Tôi vô cùng nghi ngờ rằng bọn họ đang tổ chức tổ đội đi hóng drama. Tôi nắm cả chứng cứ luôn nhé!]

[...]

Lúc xem bình luận đến đây, Tống Nhất Xuyên tắt phòng phát sóng trực tiếp.

Trong phòng bao yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cậu ngẩng đầu, nhìn lên với vẻ mặt khó hiểu: "Các anh đi KTV mà không ca hát à?"

-"Mắt to trừng mắt nhỏ để làm gì vậy?"

Nghe thấy tiếng lòng, có người lập tức đứng dậy hô hào.

"Lại đây, chọn bài đi!"

"Cụng ly đi!"

"Anh Xuyên, tôi mời anh một ly!" Bách Lý Ứng Thành nhân lúc rối loạn sáp lại gần Tống Nhất Xuyên, nào ngờ còn chưa ngồi ổn thì đã bị một bức tường người ngăn cản.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy đường cong hàm dưới sắc bén của Diêm Cẩn Dự, khí thế giảm bớt vài phần: "Anh Dự, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn làm thân với anh Xuyên thôi mà!"

Để anh Xuyên bớt tung drama của anh ta ra!

Diêm Cẩn Dự ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu không cần phải giải thích với tôi!"

Diêm Cẩn Dự vừa dứt lời, một cánh tay trắng nõn vươn ra từ bên cạnh: "Tôi uống một ly, còn anh thì cứ tự nhiên đi nhé!"

Bách Lý Ứng Thành nhìn qua, thấy Tống Nhất Xuyên đang cười tươi tắn với mình, bèn giật mình ngồi thẳng dậy: "Tôi cũng uống một ly!"

Dứt lời, anh ta ngước cổ lên, Whiskey chảy qua cổ họng trượt dài xuống bụng.

Tống Nhất Xuyên cười cười, mới uống được nửa ly thì đã bị người bên cạnh đoạt lấy ly rượu.

"Trong phòng có ít nhất hai mươi người, nếu người nào cũng mời cậu và cậu đều uống hết thì hôm nay cậu có thể đứng thẳng đi về nhà không?"

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên liền nhe răng nói: "Đúng rồi, anh Dự nói rất đúng, tôi không uống nữa."

- "Tôi tiếp tục hóng drama là được rồi!"

Cậu để ly rượu xuống, trong phòng bao lại chìm vào im lặng.

-"Địch ảnh hậu ghê gớm thật sự, định lợi dụng sự đồng tình của dân mạng để thắng đẹp một vụ kiện ly hôn!"

-"Luật sư vẫn là Nguyễn Khải Minh!"

-"Hai người không so đo hiềm khích trước đây, sáp lại với nhau lần nữa, chuẩn bị ăn một tỷ từ nhà họ Khúc."

-"Cốt truyện máu chó chó cắn chó hay cực kì!"

- "Mình chúc bọn họ dốc hết sức mà cắn, lông chó rơi rụng đầy đất!"

- "Để drama này qua một bên, mình đi xem drama khác trước đã."

- "Ơ? Sao Hoắc Nhân Kiệt lại nhập viện vậy?"

Nghe đến đây, có người đột nhiên ngồi thẳng người lên, trên mặt tràn đầy vẻ căng thẳng.

-"Nãy giờ mình còn thắc mắc sao không thấy anh ta tới đây, hóa ra là nhảy từ lầu ba xuống dưới..."

-"Ơ? Mạnh Khung Kỳ đi đâu vậy? Anh ta là người tổ chức bữa tiệc tối nay mà? Nói là chào đón ánh trăng sáng gì đó, sao bây giờ lại bỏ ánh trăng sáng ở lại một mình vậy?"

Mọi người đều nhìn về phía Tần Mộ với ánh mắt tò mò.

Gã cắn cắn môi rồi gượng cười nói: "Chắc là anh Mạnh có việc gấp, chúng ta uống trước đi, lát sẽ anh Mạnh sẽ quay lại thôi."

Tống Nhất Xuyên nheo mắt.

- "Lại là một tên thích gây chuyện?"

Bình Luận (0)
Comment