Chướng ngại vật đầu tiên là thanh gỗ, không cao lắm, chắc là rất dễ nhảy qua.
"Cố lên!"
Lục Thần tự cổ vũ mình. Có điều, anh ta vừa dứt lời, ngựa đen đột nhiên giơ chân trước lên, lưng ngựa ngã ra phía sau.
"Kéo mạnh tay quá rồi, thả lỏng hơn một chút đi!"
Giọng nói của Williams gào thét qua tai. Lục Thần vốn định buông dây cương ra, chỉ là trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Ngựa của Hoắc Nhân Kiệt nổi điên, vậy nên ngựa của mình cũng có thể nổi điên?
Nếu bây giờ mình ngã xuống thì có thể đổ lỗi cho ngựa!
Còn nếu tiếp tục cưỡi ngựa, và rồi mình không thể nhảy qua chướng ngại vật...
Vậy có khác gì là nói với mọi người rằng mình không biết cưỡi ngựa đâu chứ?
Nghĩ đến đây, Lục Thần buông tay ra, thuận thế theo ngựa đen ngã thẳng xuống đất.
"Cẩn thận!"
Williams giơ tay ra định đỡ Lục Thần, nhưng lại phát hiện muộn mất một giây.
Lưng Lục Thần đã tiếp xúc với mặt đất. Tuy anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà anh ta vẫn đau đớn đến mức rê.n rỉ.
Đạo diễn sau máy theo dõi đột nhiên đứng dậy: "Sao lại ngã nữa rồi? Ngựa nổi điên nữa hả?"
Trợ lý nhón chân nhìn xung quanh hiện trường: "Không đúng nha! Sao tôi cứ cảm thấy là Lục Thần tự mình ngã ngựa vậy?"
"Cậu chắc chứ?" Đạo diễn quay đầu lại, trên mặt đều là vẻ khó chịu.
Khó chịu cũng bình thường thôi. Có vị đạo diễn nào thích một khách mời hay gây chuyện cơ chứ?
Nhất là khi khách mời còn là người mới, không hề có một chút bối cảnh nào, đã vậy còn suốt ngày gây chuyện!
Lục Thần nằm trên đất vài giây, cảnh tượng được mọi người vây quanh hỏi thăm thương thế trong suy đoán không hề xuất hiện, chỉ có một mình Williams là vừa khống chế ngựa vừa hỏi thăm tình huống của anh ta.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Chu Trì và Trần Phong đều lạnh lùng nhìn về phía mình, không hề có ý định đi lên giúp đỡ thì rất là thất vọng.
Gì đây?
Sợ bị truyền tai tiếng hả?
Hay là hai anh em kia kiêng kị lẫn nhau, không ai dám bước lên trước?
Dù là nguyên nhân nào thì cũng khiến cho Lục Thần cực kì khó chịu.
Bởi vì lúc Hoắc Nhân Kiệt ngã ngựa, Mạnh Khung Kỳ lao lên nhanh hơn bất cứ người nào khác.
Vừa so sánh là thấy anh ta giống như một tên hề nhảy nhót.
Cuối cùng vẫn là staff nhảy vào sân đỡ Lục Thần đứng dậy.
Đạo diễn lạnh lùng nói: "Cậu không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không? Có thể quay tiếp nữa không?"
"Hay là đi về nghỉ ngơi đi nhé?"
"Không cần!" Nghe vậy, Lục Thần vội vàng xua tay: "Sân cỏ, mềm lắm, không bị thương chỗ nào cả!"
Anh ta hơi khựng lại, dường như là giải thích, lại dường như là cố tình nhấn mạnh: "Một đám ngựa đều không ổn định về cảm xúc, thảo nào Hoắc Nhân Kiệt lại bị ngã ngựa."
Đạo diễn mím chặt môi, không nói một lời nào.
Bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp dâng trào, không bao lâu là phủ kín cả màn hình.
[Sao mà cái cách ngã ngựa của Lục Thần và Hoắc Nhân Kiệt không hề giống nhau vậy? Hình như không ai quan tâm anh ta cả, ngay cả đạo diễn cũng rất lạnh lùng!]
[Mấy cậu có để ý thấy là Lục Thần chủ động buông dây cương không? Nếu không thì anh ta cũng không đến mức ngã xuống đâu!]
[Đúng vậy, tư thế ngã xuống của Lục Thần không hề giống với tư thế ngã xuống của Hoắc Nhân Kiệt lúc ngựa nổi điên, có cảm giác như là anh ta đang diễn vậy!]
[Một khi suy ra là có thể hiểu được vì sao đạo diễn xụ mặt. Mặc kệ là ai đều sẽ không thích có người gây chuyện trong tiết mục của mình.]
[Cười chết mất thôi! Lúc Lục Thần ngã xuống, Lục Thần còn cố ý nhìn xem có ai đến cứu mình hay không? Kết quả là hai anh em kia đều lạnh lùng nhìn.]
[Mấy người không cảm thấy quá đáng hả? Bỏ đá xuống giếng như thế đó à? Anh Lục Thần thật sự ngã xuống cơ mà? Sao mấy người không có lòng trắc ẩn gì hết vậy?]
[Ha ha ha... Lầu trên có phải là anti fan không vậy? Lâu lắm rồi không nghe thấy cách gọi "anh Lục Thần", xin phép cho tôi được nổi da gà trước cái đã!]
Lục Thần bị hộ lý trường St. Paul nâng đi bằng cáng. Lúc đi ngang qua Phó Chu Trì, anh ta hỏi bằng giọng điệu đáng thương: "Anh Trì không đi cùng em sao?"
Phó Chu Trì vừa định mắng câu "đi cùng cái rắm" thì nghe thấy tiếng lòng...
-"Anh Trì, anh nhẫn tâm quá nha!"
- "Người ta cố ý ngã xuống đau lắm cơ, sao anh không hỏi han người ta gì hết vậy?"
- "Lương tâm anh không biết đau hả?"
Nghe thấy tiếng lòng, Trần Phong cực kì cố gắng nghẹn cười, hai bên vai đều run rẩy liên tục.
Phó Chu Trì trừng anh ta một cái, định lên tiếng từ chối Lục Thần: "Tôi, tôi tôi..."
Có điều, anh ta cứ lắp bắp mãi vài chữ, sau đó đầu lưỡi đột nhiên không nghe lời, thốt ra: "Ừ, tôi đi cùng cậu."
Dứt lời, anh ta gần như phát điên lên!
Trời ơi!!!
Rốt cuộc là ai đang khống chế mình vậy???
- "Mình đã nói rồi mà, dù vai chính bot có ngu ngốc thế nào thì cũng vẫn sẽ có người thiên vị vai chính bot!"
- "Mau đuổi theo đi kìa! Người ta đi xa rồi kia!"
Phó Chu Trì quay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tống Nhất Xuyên, mặt mày nhăn nhó khó chịu.
Aaa...
Vai chính bot là cái quỷ gì thế?
***
Mạnh Khung Kỳ dìu Hoắc Nhân Kiệt đi vào ký túc xá. Hoắc Nhân Kiệt vừa ngồi xuống giường, Mạnh Khung Kỳ liền đi cởi giày cho anh ta.
"Làm gì vậy? Ban ngày ban mặt, ngại muốn chết hà!" Hoắc Nhân Kiệt ngại ngùng thì ngại ngùng, chứ vẫn không rút chân lại.
Dáng vẻ muốn mà còn từ chối của anh ta khiến cho Mạnh Khung Kỳ bật cười: "Tôi đang xem anh có bị trật chân không? Anh suy nghĩ cái gì vậy?"
"Thế à?" Hoắc Nhân Kiệt đỏ mặt hơn nữa: "Tôi, tôi không suy nghĩ gì cả!"
Đám fan ngồi canh trên phòng phát sóng trực tiếp hào hứng hẳn lên.
[Chắc chắn là trong đầu tiểu yêu tinh đều là những suy nghĩ bậy bạ! Ha ha ha... Bị lão cán bộ bắt gặp rồi nhé!]
[Lão cán bộ cẩn thận thật sự, nhất định là anh ấy thấy chân của Hoắc Nhân Kiệt chống xuống đất lúc ngã ngựa nên mới vội vàng kiểm tra chân trước!]
[Vậy nếu là mông chống xuống đất thì liệu có phải là nên c.ởi quần trước không?]
[Tiểu yêu tinh ơi, vì sao cậu không ngã cho đúng chỗ thế?]
Mạnh Khung Kỳ nắm chân Hoắc Nhân Kiệt rồi quay một vòng: "Đau không?"
"Không đau." Hoắc Nhân Kiệt lắc đầu, cảm thấy độ ẩm cực nóng từ lòng bàn tay truyền qua chân, lan tràn lên đùi, rồi lên...
Anh ta mất tự nhiên mà rút chân ra khỏi bàn tay Mạnh Khung Kỳ: "Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏe rồi."
"Đừng nhúc nhích!" Mạnh Khung Kỳ nhíu mày: "Chưa kiểm tra xong mà!"
Dứt lời, Mạnh Khung Kỳ kéo chặt chân Hoắc Nhân Kiệt lại.
Lực kéo ngược nhau khiến cho chân của Hoắc Nhân Kiệt vung lên, đạp ngã Mạnh Khung Kỳ, vừa lúc chạm vào...
Hoắc Nhân Kiệt nhìn qua, mặt mày gượng gạo: "Trời đất ơi!"
"Tôi không cố ý!"
"Anh tin tôi không?"
Lực kéo không lớn, lại vừa đủ để hai người rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Hoắc Nhân Kiệt là người phản ứng lại đầu tiên, hoảng loạn rút chân lại, kết quả là đạp thêm lần nữa.
"Ây da, xin lỗi nhiều lắm, tôi không cố ý nha!"
Cuối cùng Hoắc Nhân Kiệt cũng rút chân lên giường thành công.
Mạnh Khung Kỳ khựng lại, đưa lưng về phía anh ta, cất giọng khàn khàn: "Tôi đi phòng vệ sinh."
"Đợi, đợi đã!"
Hoắc Nhân Kiệt muốn kéo Mạnh Khung Kỳ lại.
Nói cho cùng thì chỗ đó yếu lắm, lỡ như xảy ra vấn đề thì biết làm sao đây?
Hay là đi bệnh viện khám liền đi?
Anh ta càng suy nghĩ càng sợ hãi, nhảy xuống giường đuổi theo Mạnh Khung Kỳ. Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh ta vô thức nhìn điện thoại, phát hiện người gọi là mẹ ruột.
Thời gian này là thời gian mẹ ruột chơi mạt chược mà?
Sao có thể...
Hoắc Nhân Kiệt không dám không nghe, vội vàng kẹp điện thoại vào bên tai: "Mẹ, con đang quay show mà?"
"Nói thừa! Chẳng lẽ mẹ không biết con đang quay show sao?" Giọng nói gay gắt truyền ra từ điện thoại.
Hoắc Nhân Kiệt vội vàng dời điện thoại ra xa: "Có chuyện gì không mẹ?"
"Mẹ đã nói với con là không ghép đôi nữa rồi mà? Sao mà càng ngày càng có nhiều người ủng hộ hai đứa vậy?" Bà Hoắc giận dữ: "Con có tin là mẹ tự mình tới chỗ con để xử lý không?"
Hoắc Nhân Kiệt: "Mẹ ơi, mẹ bình tĩnh đi ạ."
"Mẹ bình tĩnh kiểu gì hả? Hai đứa đang ở chung một phòng kìa!" Bà Hoắc kích động nói: "Lúc nãy còn..."
Bà ấy thật sự không nói nên lời, chỉ có thể uy hiếp: "Mẹ nhắc lại lần nữa, con muốn yêu đương với ai cũng được, chỉ có cậu ta là không được!"
Nghe vậy, Hoắc Nhân Kiệt dứt khoát nói: "Là mẹ nói như vậy đấy nhé! Vậy con yêu đương với Tần Mộ cho mẹ xem!"
"Cái gì?"
Trong điện thoại và ngoài cửa đồng thời vang lên giọng nói ngạc nhiên.
Điện thoại trong tay Tần Mộ rơi lạch cạch dưới đất.
Hoắc Nhân Kiệt nhìn qua, xấu hổ trong chớp mắt, sau đó kiên quyết nói với điện thoại: "Con lựa chọn cậu ta, mẹ đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!"
Dứt lời, anh ta trực tiếp tắt cuộc gọi.
Ngoài cửa, Tần Mộ thay đổi sắc mặt liên tục, do dự vài giây rồi hoảng loạn nhặt điện thoại lên, vội vàng chạy về phòng mình.
Mạnh Khung Kỳ vừa lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh với sắc mặt ửng đỏ, xụ mặt nói: "Anh vừa nói gì qua điện thoại vậy?"
"Hả?" Hoắc Nhân Kiệt giật mình: "Tần Mộ à? Chỉ là lừa mẹ tôi thôi!"
Quả nhiên, bà Hoắc đang chơi mạt chược bắt đầu cảm thấy không yên lòng.
"Hồng trung, phỗng!" Bà ấy vừa ra bài vừa nói với bạn bài bạc: "Con trai tôi nói là muốn yêu đương với Tần Mộ. Tôi nhớ là Tần Mộ cũng có drama nữa đúng không?"
"Là thằng nhóc có vô số người yêu cũ, thường xuyên đi bệnh viện, từng quan hệ với người da đen đó hả?" Bạn bài bạc ngạc nhiên: "Con trai bà tinh mắt thế sao?"
Bà Hoắc trợn mắt: "Đúng rồi, chính là mấy cái drama đó đó!"
"Nghe nói lúc đầu Tần Mộ theo dõi con trai nhà họ Mạnh, bộ trưởng Mạnh biết chuyện liền cảnh cáo mẹ của Tần Mộ. Bây giờ cậu ta đổi sang mục tiêu là con trai bà rồi sao?"
Một bạn bài bạc khác bĩu môi: "Hai mẹ con nhà họ Tần nổi tiếng vô lại. Bà tuyệt đối đừng dính dáng đến bọn họ."
Nhịp tim bà Hoắc đập nhanh hơn nữa: "Thằng nhãi nhà tôi cố ý chứ gì?"
Cố ý tìm loại như Tần Mộ để chọc tức mình?
Vậy thà rằng chọn Mạnh Khung Kỳ còn hơn!
"Đừng nói nữa! Hồ rồi!" Bạn bài bạc hô lên với bà Hoắc.
Bà Hoắc bĩu môi: "Nếu không phải thằng nhãi kia chọc giận tôi thì sao bà hồ được hả?"
"Đừng nói nhiều..." Bạn bài bạc cực kì vui vẻ: "Đưa tiền! Đưa tiền đi!"
----
Sau khi kết thúc tiết học cưỡi ngựa, các khách mời đều đi nhà ăn để ăn cơm.
Tống Nhất Xuyên bưng khay cơm, thấy Tần Mộ vui sướng đi vào, bèn nheo mắt lại nhìn.
-"Chậc, có chuyện vui gì vậy?"
-"Để mình nhìn thử xem..."
Tần Mộ tất nhiên là cũng nghe thấy tiếng lòng, bởi vì còn một khoảng thời gian nữa gia tộc nhà anh ta mới tuyên bố phá sản, hiện giờ anh ta vẫn là con nhà hào môn.
Anh ta mỉm cười cầm khay cơm.
Nhìn thử đi, nhìn thử đi, vừa lúc chứng minh với mọi người rằng tôi được yêu thích đến mức nào!
Tống Nhất Xuyên gắp mì, đồng thời hiểu ra.
-"Oh, hóa ra là Hoắc Nhân Kiệt nói với bà Hoắc rằng chỉ muốn yêu đương với anh?"
-"Đừng nói là anh tin nhé?"
Tay cầm khay cơm của Tần Mộ hơi khựng lại.
Tin không?
Đương nhiên là tin rồi!
Chính miệng Hoắc Nhân Kiệt nói ra cơ mà!
Xem ra, gã không cần phải nhìn chằm chằm vào một mục tiêu.
Trong biển có rất nhiều cá, phải bơi vài vòng mới biết loại cá nào hợp khẩu vị của mình.
Gã mỉm cười, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Có điều, tiếng lòng kế tiếp lại khiến gã không cười nổi nữa.
- "Nói rằng chỉ muốn yêu đương với anh là vì chọc giận mẹ ruột!"
- "Mẹ ruột cứ muốn khống chế con cái, vậy thì chọn một người có danh tiếng tệ nhất giới để mẹ ruột tức chơi!"
Ý cười trên mặt Tần Mộ cứng đờ.
Chọc giận mẹ ruột?
Danh tiếng tệ nhất giới?
Cái gì vậy hả? Cậu đang nói tôi à?
Gã lắc đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không tin!
Trước khi gã ra nước ngoài, có biết bao nhiêu cậu ấm cô chiêu quỳ gối dưới quần tây của gã. Bây giờ mới có vài năm trôi qua thôi, gã đã biến thành người có danh tiếng tệ nhất giới rồi?
Là bởi vì những drama không hề tồn tại tuôn ra từ tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên sao?
Đừng nói đùa!
Ai thèm để ý chứ?
"Α..."
Gã tự an ủi mình, chỉ là không có tác dụng gì cả, hoảng hốt mà làm đổ canh nóng xuống tay.
Tần Mộ ngẩng đầu lên, trợn mắt quát bằng tiếng Anh với nhân viên nhà ăn: "Nóng vậy mà cũng bày lên nữa à? Không sợ làm bỏng người khác sao?"
"Xin lỗi, tôi không ngờ là như thế!"
"Xin lỗi là coi như xong à?" Tần Mộ không chịu bỏ qua: "Gọi quản lý tới đây đi! Tôi muốn khiếu nại bà!"
Gã thường xuyên ỷ vào thân phận con nhà giàu của mình mà làm ầm làm ĩ, chỉ có một chuyện nhỏ thôi cũng có thể làm quá lên được.
Gã vốn dĩ có thể kiềm chế một chút trong lúc quay show. Chỉ là qua vài cú sốc liên tiếp, gã đã không kiềm chế nổi nữa.
"Bà cần phải từ chức trong hôm nay!" Tần Mộ ném khay cơm xuống đất, nói với nhân viên nhà ăn.
Gã nói bằng giọng rất lớn, lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Hiệu trưởng vừa lúc đi vào nhà ăn, nhìn thấy đám người tụ tập thì tò mò lại gần xem: "Có chuyện gì vậy?"
Bác gái da đen làm việc tại nhà ăn giống như là thấy được rơm cứu mạng, vội vàng chạy ra nói: "Hiệu trưởng, ông phân xử cho tôi đi, cậu ta tự làm bỏng mình lúc múc bò hầm, rồi lại đổ lỗi cho tôi là còn chưa để nguội đã bày lên bàn!"
"Nhà ăn trường học chúng ta không hề có quy định này mà?"
Hiệu trưởng vỗ vai bác gái: "Để tôi đi nói chuyện với cậu ta."
Hiệu trưởng đầy bạc đi tới trước mặt Tần Mộ: "Xin lỗi cậu. Nếu thật sự là lỗi của nhà ăn thì tôi trịnh trọng xin lỗi cậu. Còn bây giờ, tôi có thể xem vết bỏng của cậu không?"
Tần Mộ chột dạ mà giấu mu bàn tay ở sau lưng: "Không cần xem, đều là lỗi của các ông! Tôi yêu cầu ông phải đuổi việc bà ta!"
Hiệu trưởng nhíu mày, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nheo mắt lại: "Sao tôi lại cảm thấy cậu quen quen vậy?"
Tần Mộ mất hết kiên nhẫn: "Tôi đã nói rồi, tôi từng học ở trường các ông!"
"Không đúng!" Hiệu trưởng lắc đầu: "Cậu từng bị trường chúng tôi đuổi học!"
Tần Mộ sửng sốt. Tiếng lòng đúng lúc vang lên.
-"Wao, trò hay mở màn rồi nha!"
Trò hay gì vậy?
Là phần kế tiếp của drama trước đó hả?
Tiểu đội hóng hớt lập tức phấn khích trợn mắt vểnh tai, bưng khay cơm lại gần Tống Nhất Xuyên.
Chỉ có đương sự Tần Mộ có phản ứng khác với mọi người là sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Hiệu trưởng, có phải là ông nhớ lầm rồi không? Tôi chuyển trường chứ không phải bị đuổi học!"
Gã khựng lại, đột nhiên thay đổi dáng vẻ có lý không tha người, giọng điệu trở nên hòa nhã hơn nhiều: "Cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi không truy cứu nữa, mọi người giải tán hết đi, chẳng có gì hay ho để xem đâu."
Tần Mộ trừng Tống Nhất Xuyên một cái, ngầm nói: Đừng có nổ drama nữa, mau cút đi!
Có điều, lần này đến lượt hiệu trưởng không muốn tha cho gã, đi lên phía trước chặn đường lại: "Tôi không nhớ lầm! Cậu chính là học sinh báo cáo thầy giáo quấy rối mình!"
"Quấy rối?"
"Chính là anh ta à?"
"Vì bị báo cáo nên thầy giáo chủ động từ chức, may mà sau này điều tra ra rõ ràng mọi chuyện! Hóa ra anh ta chính là đầu sỏ gây tội!"
"Anh ta có mặt mũi nào mà đến St. Paul nữa vậy? Thật sự là nhục nhã trường học chúng ta!"
Học sinh xung quanh bàn tán xôn xao, số lượng tụ tập vây xem càng lúc càng đông.
Tần Mộ bắt đầu cảm thấy căng thẳng, hoảng loạn giải thích: "Tôi không phải! Tôi không có!"
Nhìn thấy cảnh này, Tống Nhất Xuyên cảm thán trong lòng.
- "Nếu bàn về năng lực cãi chày cãi cối thì Tần Mộ chính là người mà mình khâm phục nhất chính!"
- "Phải điều tra hồ sơ năm xưa ra thì anh phải chịu thừa nhận hả?"
-"Anh coi trọng thầy giáo, muốn xxx với thầy giáo, thầy giáo không muốή, anh liền lì lợm la li.ếm thầy giáo..."
- "Cuối cùng, chỉ vì thầy giáo nghiêm túc từ chối anh, anh liền thẹn quá hóa giận, tự diễn cảnh bị hấp diêm, buộc cho thầy giáo phải từ chức."
- "Đáng tiếc, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, có bạn học vừa lúc nhìn thấy cái bẫy mà anh cố ý bày ra, anh phải ra tiền mua chuộc người ta..."
- "Anh cho rằng tất cả mọi người đều xấu xa ích kỷ giống như anh vậy hả? Lúc mới bắt đầu,bạn học kia học kia lựa chọn im lặng. Nhưng khi thấy
thầy giáo chật vật ra khỏi trường học, bạn học
kia bắt đầu cảm thấy cắn rứt lương tâm, mất ngủ mỗi đêm, cuối cùng chủ động đi nói rõ ràng mọi chuyện với hiệu trưởng, kết quả là anh bị trường học đuổi học."
- "Trường học muốn bồi thường cho thầy giáo bị oan ức, định dùng nhiều tiền mời thầy giáo về trường giảng dạy, chỉ là thầy giáo cực kì sốc khi bị đuổi việc, không còn chịu đi dạy học nữa."
-"Đúng là một con sâu làm sầu nồi canh!"
Tần Mộ bị vạch trần quá khứ, không thể kiềm chế nổi nữa, mặt mày đỏ bừng quay đầu lại quát: "Mày đờ mờ nói ai vậy?"
Có học sinh đứng phía trước Tống Nhất Xuyên nói: "Nói anh chứ ai! Vu oan thầy giáo, nói thầy giáo hấp diêm anh, thực tế thì anh mới là người quấy rối tình d.ục thầy giáo!"
"Mày có chứng cứ gì không?" Tần Mộ giận dữ quát lên.
Hiệu trưởng đột nhiên nện gậy chống xuống mặt đất: "Cậu còn có mặt mũi nào mà đòi chứng cứ? Đáng lẽ trước đây chúng tôi nên đưa cậu vào cục cảnh sát!"
"Chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc với bạn học bị cậu mua chuộc làm chứng. Cậu có muốn gọi cậu ta ra để đối chất với nhau không?"
Tần Mộ lùi lại một bước trước khí thế của hiệu trưởng: "Mấy người, mấy người đều là cùng một đám với nhau, vì giữ được thầy giáo nên đuổi học học sinh!"
"Tôi không cãi nhau với mấy người nữa!"
Dứt lời, gã quay người bỏ chạy, nhưng lại phát hiện có người chặn đường phía sau.
Anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Williams.
"Thầy, thầy làm gì vậy? Mau tránh ra đi!" Tần Mộ xấu hổ gào lên.
Williams không nhúc nhích một chút nào: "Sao hả? Sợ à?"
"Liên quan gì đến thầy chứ?" Tần Mộ trợn mắt.
Williams cười cười: "Thầy giáo bị hãm hại là anh trai tôi. Cậu nói xem có liên quan gì đến tôi không?"
"Cái gì?" Tần Mộ cảm thấy khó tin.