Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 87

"Đợi chúng tôi vào phòng thử đồ kiểm kê, thì phát hiện thiếu mất một cái."

"Không phải cô Hứa lấy, tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai!"

"Bây giờ cô Hứa lại không cho kiểm tra túi xách, chúng tôi cũng rất khó àm, dù sao mất đồ thì phải trừ vào lương của chúng tôi!"

Nghe vậy, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

"Chỉ thử không mua? Thế chẳng phải là làm khó người ta sao? Nhà họ Hứa dù sao cũng là gia tộc có máu mặt, không đến mức sa sút đến thế này chứ!"

"Không có tiền thì đừng đến xem, vừa mất thời gian vừa mất công sức, lại còn dễ bị người ta chê trách!"

"Nếu tôi là nhân viên bán hàng, tôi cũng nghi ngờ cô ta, tự dưng thử xong đồ thì mất, lại còn có tiền án ăn cắp nữa..."

Hứa Kỳ không nghe nổi nữa, trực tiếp nói với quản lý cửa hàng: "Báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý việc này!"

Quản lý và nhân viên bán hàng nhìn nhau, sau đó quay lại nói: "Cô Hứa, cô đừng nóng vội, báo cảnh sát đối với cô không có lợi đâu, lỡ như lưu lại hồ sơ phạm tội, sự nghiệp của cô biết làm sao?"

Hứa Kỳ còn muốn nói gì đó, Tống Nhất Xuyên lại nhanh chóng lên tiếng, khoé miệng nhếch lên nụ cười ranh mãnh: "Vậy các cô còn có cách giải quyết nào tốt hơn không?"

Bồi thường theo giá trị là được rồi, quản lý cửa hàng vẫn giữ nụ cười: "Chúng tôi còn có thể giảm giá 10% trên giá gốc."

Tống Nhất Xuyên khẽ gật đầu: "Ồ, cũng hào phóng đấy chứ!"

"Coi như tôi xui xẻo vậy." Hứa Kỳ thật sự không muốn dây dưa thêm nữa, lấy tiền ra định quẹt thẻ.

Đúng lúc nhân viên định nhận lấy thì bị một bàn tay giật lại.

Cô ta giật mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Diêm Cẩn Dự.

Tiếng lòng Tống Nhất Xuyên vang lên:

-"Bây giờ cô mà đưa tiền chẳng khác nào thừa nhận mình ăn cắp đồ?!"

- "Cách tốt nhất là báo cảnh sát, để họ xem lại camera giám sát, tuy không quay được mặt nhưng chắc chắn đã ghi lại được đoạn hội thoại của quản lý và nhân viên."

-"Muốn cho qua chuyện ư? Chỉ khiến kẻ xấu được lấn tới thôi!"

- "Hôm nay cửa hàng này dám vu khống cô, ngày mai cửa hàng khác lại dám hãm hại cô!"

-"Bị bạn thân phản bội rồi mà vẫn chưa tỉnh ra à?!"

Những lời này trực tiếp k.ích th.ích dây thần kinh của Hứa Kỳ, khiến cơn giận đã nguôi ngoai từ lâu bùng cháy trở lại, cô ta trừng mắt nhìn quản lý quát lớn: "Mẹ kiếp, bà đây không nổi điên thì mấy người tưởng tôi là mèo bệnh à!"

"Hôm nay chuyện này nhất định phải báo cảnh sát, ai chơi tôi thì tôi chơi lại!"

Thái độ đột ngột thay đổi khiến quản lý và nhân viên có chút trở tay không kịp, muốn ngăn Hứa Kỳ gọi điện thoại nhưng đã muộn, cảnh sát gần đó nhanh chóng có mặt và bắt đầu hỏi han tình hình.

Những người xung quanh xem náo nhiệt vẫn chưa giải tán, người trước đó quay video bằng điện thoại còn định cắt ghép đầu đuôi rồi đăng lên mạng kiếm chút view.

"Camera giám sát đâu, cho tôi xem." Viên cảnh sát mặc đồng phục sau khi hỏi rõ tình hình, nghiêm nghị hỏi.

Quản lý có chút ấp úng: "Camera giám sát bị hỏng mấy hôm trước rồi, không biết đã sửa xong chưa."

Ánh mắt viên cảnh sát lộ ra vài phần dò xét: "Vậy là, người ta có ăn cắp đồ hay không, các người cũng không có bằng chứng?"

"À, thật ra chúng tôi cũng chỉ phỏng đoán, dù sao quần áo cũng không cánh mà bay..." Quản lý ấp a ấp úng giải thích.

Viên cảnh sát nghiêm giọng cắt ngang: "Phỏng đoán không thể làm bằng chứng! Khám người, các người cũng không có quyền đó."

"Nếu thật sự có đồ vật giá trị bị mất, nên giống như cô Hứa, trực tiếp báo cảnh sát, để chúng tôi điều tra xử lý!"

Quản lý gật đầu lia lịa: "Đồng chí cảnh sát nói đúng, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý..."

"Đội trưởng, camera giám sát không hỏng, vẫn xem được!" Cảnh sát phụ trách điều tra bằng chứng đột nhiên hô lên: "Là ở kho phía sau!"

Sắc mặt quản lý và nhân viên đều biến đổi, muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, lúc này, đoạn hội thoại được tăng âm lượng vang lên rõ ràng bên tai mọi người:

"Làm sao bây giờ quản lý, tôi lỡ làm hỏng bộ quần áo rồi! Mấy chục triệu, tôi thật sự không đền nổi!"

"Đừng lo, lát nữa không phải có con gà béo đang thử đồ sao? Cứ lấy ra cho cô ta thử, mua thì tốt, không mua cũng nói là mất!"

"Làm vậy được không? Lỡ cô ta không nhận, làm ầm lên thì sao?"

"Cô ta là Hứa Kỳ đấy, có tật ăn cắp vặt, làm ầm lên thì có lợi gì cho cô ta chứ?! Tôi thấy chắc chắn cô ta sẽ cho qua chuyện, dù sao cô ta cũng chẳng thiếu mấy đồng này."

"Quản lý, cảm ơn chị nhiều! May mà có chị! Nếu không em thật sự không biết phải làm sao!"

"Chuyện nhỏ này mà, lát nữa cứ cắn chết là cô ta ăn cắp là được!"

Quản lý và nhân viên đứng chết lặng tại chỗ, cho đến khi cảnh sát bước tới, lạnh lùng hỏi: "Hai người còn gì để nói không?!"

Hai người lúc này mới hoàn hồn, quay sang cầu xin Hứa Kỳ:

"Xin lỗi cô Hứa, là chúng tôi sai rồi, cô có thể rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi được không?!"

"Là chúng tôi bị ma xui quỷ khiến, lần sau không dám nữa, chúng tôi có thể xin lỗi công khai, đăng thông cáo trên mạng đều được, cho nên..."

Hứa Kỳ hơi do dự, định mở miệng nói gì đó thì giọng nói trong đầu vang lên trước:

- "Lời xin lỗi nói ra dễ dàng vậy sao?! Mấy người thật sự hối hận hay là sợ bị bắt vào tù?!"

- "Bây giờ thì nói bị ma xui quỷ khiến, lúc hãm hại người khác sao không thấy mấy người mềm lòng thế?!"

- "Hứa Kỳ có tiền nên đáng chết, đáng bị mấy người lừa gạt à?!"

- "Tam quan gì thế này?! Nếu Hứa Kỳ thật sự bỏ qua, bộ phim cẩu huyết này tôi không xem nổi nữa!"

Nghe thấy giọng nói trong đầu, Hứa Kỳ càng thêm kiên định: "Nếu lần này tôi tha thứ cho mấy người, chẳng phải đồng nghĩa với việc người khác có thể bị hãm hại một cách tùy tiện sao?!"

"Vì tôi có tiền, vì mấy người là kẻ yếu nên tôi nhất định phải nhường nhịn mấy người sao?!"

Cô ta hít sâu một hơi, quay sang nói với cảnh sát:

"Đồng chí cảnh sát, mong các anh xử lý công bằng, về việc danh dự của tôi bị tổn hại, tôi sẽ kiên quyết truy cứu đến cùng!"

Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, bên ngoài đã đầy sao.

Hứa Kỳ mỉm cười cảm ơn: "Anh Xuyên, anh Dự, may mà có hai người xuất hiện kịp thời, nếu không tôi đã..."

Đầu óc úng nước, trả tiền cho bộ quần áo đó rồi.

Nửa câu sau cô ta không dám nói ra, dù sao đã rời khỏi show thực tế mấy mùa rồi mà hình như cô ta chẳng tiến bộ chút nào.

"Không có gì, tôi cũng chẳng làm gì cả." Tống Nhất Xuyên cong môi.

Cùng lắm là trong lòng tôi khịa vài câu cho hả dạ.

"Không! Anh đã giúp tôi rất nhiều!" Hứa Kỳ đột nhiên kích động.

Chương trình hẹn hò mùa một đã giúp cô ta biết được bạn thân và bạn trai mình dan díu với nhau.

Còn cái chuyện xúi giục cô ta ăn trộm đồ trong cửa hàng nhiều năm trước nữa...

Nếu không có cậu, có lẽ cô ta vẫn bị không biết gì cả!

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tống Nhất Xuyên, Hứa Kỳ lại bình tĩnh lại: "Đạo diễn đã gọi điện cho tôi rồi, mùa năm của chương trình hẹn hò, tôi cũng sẽ tham gia, rất mong được gặp lại mọi người!"

Tống Nhất Xuyên gật đầu: "Được, vậy hẹn gặp
lại."

Nói xong vài câu, Hứa Kỳ lên xe riêng rời khỏi khu trung tâm thương mại.

Tống Nhất Xuyên đang định đi tiếp thì Diêm Cẩn Dự kéo tay cậu lại: "Khảo sát thế nào rồi? Vẫn muốn mua lại chứ?"

"Địa điểm tốt, lượng người qua lại cũng lớn, được coi là khu vực sầm uất mà ai cũng biết đến, chỉ có điều..." Tống Nhất Xuyên xoa cằm: "Trung tâm thương mại này chắc không rẻ đâu nhỉ?"

Diêm Cẩn Dự nhướng mày: "Cậu chê đắt à?"

Tống Nhất Xuyên cười cười: "Tôi chỉ là thấy không nên phung phí thôi mà, chọn một trung tâm thương mại nhỏ, gần gũi với người dân cũng tốt, dù sao bây giờ đang thịnh hành ủng hộ hàng nội."

-"Hình như có một ca sĩ nào đó đã nói, à đúng rồi, Hoa lưu mới là đỉnh nhất!"

Trước khi nghe được tiếng lòng, Diêm Cẩn Dự đã định nói sẽ tặng cả khu trung tâm thương mại này cho Tống Nhất Xuyên làm quà cưới...

"Thật ra tôi cũng không thích mấy thương hiệu xa xỉ ngoài." Diêm Cẩn Dự cong khoé môi, đưa cây kem đang cầm trên tay cho cậu.

Tống Nhất Xuyên nhận lấy cây kem, không quên liếc nhìn bộ vest Armani trên người anh: "Thật sao?"

"Hàng super fake đấy." Diêm Cẩn Dự nhếch mép: "Tôi thử xem có khác gì hàng thật không."

Tống Nhất Xuyên cắn một miếng kem: "..."

-"Lần đầu tiên nghe nói tổng tài bá đạo mặc đồ fake!"

-"Phản diện trong tiểu thuyết quả nhiên không tầm thường!"

Hai người về nhà ăn cơm tối, Tần Thục Viện đặc biệt dặn người giúp việc làm thêm vài món.

Vừa bước vào nhà, Tống Nhất Xuyên đã ngửi thấy mùi thơm, lập tức chạy vội vào phòng ăn: "Mẹ, tối nay có món gì ngon vậy?"

"Con trai ngoan của mẹ về rồi à, tối nay có thịt lợn xào chua ngọt, cà tím xào cay, sườn hầm rong biển, cá diêu hồng chiên giòn, còn có..." Tần Thục Viện vừa bê đồ ăn ra vừa giới thiệu.

Tống Hiểu Nam xông vào phòng ăn, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con: "Mẹ, con sắp chết đói rồi, bao giờ mới được ăn cơm đây?!"

Tần Thục Viện liếc xéo con gái: "Ngày thường cứ kêu la giảm cân, anh con vừa về là như quỷ đói đầu thai?! Còn chưa chết thì cứ nhịn cho mẹ!"

"Mẹ, mẹ thiên vị quá!" Tống Hiểu Nam dậm chân tỏ vẻ bất mãn.

Tống Nhất Xuyên thì ung dung ngồi xuống,

-"Thiên vị là chuyện bình thường mà? Ai bảo hồi đó người bị bắt cóc là anh chứ?"

Nghe được tiếng lòng này, Tống Hiểu Nam ỉu xìu, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.

Lúc này, Diêm Cẩn Dự cũng bước vào phòng ăn, lễ phép chào hỏi: "Chào bác trai, chào bác gái."

"Tốt tốt tốt, cháu mau ngồi đi, đồ ăn sắp xong rồi." Tần Thục Viện nhiệt tình tiếp đón.

Tống Đức Nghĩa vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Cẩn Dự, lại đây ngồi cạnh bác, tối nay hai bác cháu mình uống vài chén."

Diêm Cẩn Dự ngoan ngoãn đi tới, cầm chai rượu trắng bên cạnh rót cho Tống Đức Nghĩa một chén: "Bác trai, rượu vẫn nên uống ít thôi ạ, chú ý sức khỏe."

Tống Đức Nghĩa nhìn Diêm Cẩn Dự, trong phút chốc có chút ngẩn người.

Đứa trẻ ngoan ngoãn, toàn diện về đức, trí, thể, mỹ trước mắt này.

Thực sự là người cách đây không lâu đã tự tay đưa chú hai mình vào tù, lại còn đánh sập hai đối thủ cạnh tranh trên thương trường sao?

Sao lại có cảm giác chẳng liên quan gì đến nhau thế này?

Cứ như bị đa nhân cách vậy?!

"Bác trai? Bác sao vậy ạ?" Diêm Cẩn Dự tỏ vẻ khó hiểu, vẻ mặt vô cùng thành thật: "Trên mặt cháu có gì sao ạ?"

"Không có không có!" Tống Đức Nghĩa vội vàng xua tay: "Bác chỉ là hơi ngẩn người thôi."

Tống Nhất Xuyên thấy vậy, thầm cười trong lòng,

-"Ba tôi bị hai bộ mặt của anh dọa cho sợ rồi, chắc lát nữa phải uống rượu thử anh đấy!"

-"Xem có chuốc say anh đến mức lộ nguyên hình được không!"

Tống Đức Nghĩa đang định rót rượu, nghe được tiếng lòng này, tay khựng lại giữa không trung, ông lúng túng nhìn Diêm Cẩn Dự, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng giải thích,

"Bác không có ý đó, uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, đừng cố quá!"

"Vâng ạ, bác trai." Diêm Cẩn Dự cười đến mức hiền lành vô hại.

Không lâu sau, đồ ăn đã được dọn đủ.

Cả nhà quây quần bên nhau, bắt đầu "tấn công" vị khách duy nhất.

"Cẩn Dự này, rượu này ngon lắm, bác đã cất giữ bao nhiêu năm rồi, hôm nay lấy ra, chúng ta cùng nhau uống cho thỏa thích." Tống Đức Nghĩa nâng chén rượu lên: "Bác cạn trước!"

Ông ngửa đầu uống cạn, nhìn sang Diêm Cẩn Dự, thúc giục: "Cháu cũng uống đi!"

"Vâng, bác." Diêm Cẩn Dự uống cạn ly, Tống Hiểu Nam vội vàng rót thêm.

Tần Thục Viện liền tiếp lời, nâng ly lên: "Cẩn Dự, dì cũng cụng ly với con. Trong chương trình không được chăm sóc bảo bối nhà dì chu đáo, dì thật sự cảm ơn con!"

"Dì à, việc đó là con nên làm." Diêm Cẩn Dự lại một hơi uống cạn ly.

Tống Hiểu Nam tiếp tục rót rượu, rồi nâng ly của mình: "Anh Dự, em kính anh, cái đó..."

"Không cần nói gì cả, tất cả đều trong ly rượu này!"

Cô ấy nói xong, ngửa đầu uống cạn, sau đó kêu lên một tiếng "ư ư", rõ ràng là bị cay.

Tống Nhất Xuyên đang tập trung ăn cơm bỗng ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn quanh:

-"Tình hình gì đây? Định dùng xa luân chiến à?"

-"Có thù oán gì với anh Dự vậy?!"

-"Chuốc say anh ấy đến mức ói ra mới thôi?!"

-"Còn nữa, Tống Hiểu Nam học tiếng Đông Bắc ở đâu ra thế?!"

Ba người trong "đội quân xa luân" lập tức lộ vẻ mặt không được tự nhiên, đặc biệt là Tần Thục Viện nháy mắt với Tống Nhất Xuyên:

Con trai ngoan, chúng ta làm vậy chẳng phải vì con sao?!

Tên nhóc Diêm Cẩn Dự này, tâm cơ sâu như vậy, lỡ như có ý đồ khác với con thì sao?!

Yêu đương phải chọn người cho kỹ, cho dù có tặng cả khu trung tâm thương mại làm sính lễ.

Chúng ta cũng không thể dễ dàng nhận lấy!

"Bác Tống, dự án Khu nghỉ dưỡng Tượng Viên, cháu định hợp tác với công ty Tống thị, chia lợi nhuận 50/50, bác thấy thế nào ạ?" Diêm Cẩn Dự uống xong một ly rượu trắng, đột nhiên lên tiếng.

Tống Đức Nghĩa ngẩn ra: "Chẳng phải dự án đó vừa rồi tập đoàn của cháu mới đấu thầu được sao? Muốn hợp tác với chúng tôi, cháu không đùa đấy chứ?"

"Tất nhiên là không ạ." Diêm Cẩn Dự cong môi: "Nếu bác Tống sợ đêm dài lắm mộng, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng luôn."

Tống Đức Nghĩa lập tức quyết định: "Cháu đợi chút, bác gọi thư ký đến ngay... Tối nay chúng ta không say không về!"

Tần Thục Viện trợn mắt:

Ông đang bán con trai đấy à?

Dự án chó má gì, cũng không bằng con trai yêu quý của tôi!

"Dì Tần." Diêm Cẩn Dự lấy ra một chiếc phong bì: "Đây là chữ ký của nam diễn viên mà dì yêu thích nhất, cháu đã nhờ bạn bè ở nước ngoài mang về."

Tần Thục Viện bỗng nhiên sáng mắt: "Là Alain Delon đã giải nghệ nhiều năm rồi sao?! Bây giờ chữ ký của ông ấy rất khó kiếm! Cẩn Dự, con thật có lòng, dì kính con một ly!"

Chưa kịp để Tống Hiểu Nam trách móc bố mẹ mình dễ bị mua chuộc như vậy, giọng nói trong đầu Tống Nhất Xuyên vang lên trước:

- "Chậc, đây có tính là mưu đồ đã lâu, có ý đồ xấu không nhỉ?!"

Chương trình hẹn hò của giới nhà giàu mùa thứ năm đang được quảng bá rầm rộ trên khắp các trang mạng, với slogan "kinh phí khủng nhất, dàn cast khủng nhất, drama ngập mặt", hứa hẹn sẽ lại một lần nữa tạo nên cơn bão truyền thông.

Vì những mùa trước bị ảnh hưởng bởi những drama ngoài lề, lần này đạo diễn đã rút kinh nghiệm, đặc biệt sắp xếp ghi hình trên một hòn đảo hoang.

Trên đảo ngoài nhân viên đoàn thì chỉ có các khách mời nam nữ, không có bất kỳ phương tiện giải trí nào, mỗi ngày ngoài nhiệm vụ yêu đương thì chỉ có yêu đương và nhiệm vụ...

Ông ta không tin, với địa điểm tuyệt vời như vậy mà vẫn không vun đắp được vài cặp đôi yêu nhau?!

Fan trung thành của chương trình vốn đã rất mong chờ, cộng thêm chiến dịch marketing độc đáo, khiến mong muốn xem chương trình đạt đến 200%!

Đạo diễn nhìn kết quả bình chọn, hài lòng gật đầu, rồi đột nhiên hỏi trợ lý: "Đã thông báo cho tất cả chưa? Hợp đồng tốt nhất nên ký trước, phòng trường hợp có biến."

"Hầu như đã thông báo hết rồi, chỉ còn..." Trợ lý lộ vẻ khó xử, nửa câu sau không nói ra.

Đạo diễn ngẩng mặt: "Có vấn đề gì sao?"

"Bên Trần Phong và Phó Chu Trì nhắn lại rằng..." Trợ lý hạ thấp giọng: "Tham gia quay hình thì được, nhưng không muốn bị gán ghép thành couple ba người nữa."

"Không gán ghép thì khán giả xem cái gì?!" Đạo diễn kích động nói: "Hơn nữa, cũng không phải chúng ta cố tình để khán giả hiểu lầm, là hai người họ cứ nhìn nhau chằm chằm, cứ như có tật giật mình!"

Nói đến đây, ông ta đột nhiên nheo mắt, vẻ mặt hóng hớt: "Hai người họ không lẽ thật sự có gì với nhau? Nhìn kiểu gì cũng thấy mờ ám, mẹ ruột chắc cũng không đồng ý? Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng thích xem lắm!"

Trợ lý: "... Cái này tôi làm sao biết được."

Tuy nhiên, hehe, tôi cũng thích xem!

"Hay là tôi lại đi một chuyến nữa?" Anh ta lại tràn đầy quyết tâm.

Đạo diễn lập tức quyết định: "Đi đi đi, không ký được thì đừng có quay về!"

Trợ lý nhận "giấy sinh tử", xoay người rời đi, kết quả đạo diễn lại gọi anh ta lại: "Khoan đã, giám đốc Vu và tài xế của anh ta đã xác nhận tham gia chương trình chưa?"

"Gần như rồi." Trợ lý gật đầu: "Tôi thấy tài xế của anh ta khá kiên quyết."

Đạo diễn: "..."

Chậc chậc, kim chủ từng làm mưa làm gió trong giới giải trí.

Cuối cùng cũng bị nắm thóp rồi sao?

Nhà ăn nhân viên tập đoàn Phó thị.

Tại vị trí dành riêng cho tổng tài, Lam Yên đang dùng bữa một cách tao nhã, hai cậu con trai ngồi đối diện bà ta.

Cả hai cắm cúi ăn cơm, không nói một lời.

Lam Yên liếc mắt nhìn qua, động tác cắt bít tết không ngừng: "Hai ngày nay sao không thấy hai đứa nói chuyện về chương trình hẹn hò? Có gì thay đổi sao?"

"Không có." Phó Chu Trì giọng điệu nhàn nhạt, không ngẩng đầy.

Trần Phong thì đặt dao nĩa xuống, nhìn thẳng vào mắt Lam Yên: "Con không định tham gia nữa."

"Tại sao?" Lam Yên nghiêng đầu hỏi.

"Luôn bị một đám cư dân mạng bám theo gán ghép, thật sự rất phiền." Trần Phong nói, liếc xéo Phó Chu Trì một cái: "Con định dồn sức cho việc đóng phim, gần đây đang tìm kịch bản."

Nghe vậy, khoé môi Lam Yên cong lên: "Những bình luận trên mạng mẹ đã xem, chẳng phải điều này chứng minh quan hệ của con và anh con rất tốt, không có hiềm khích sao?"

"Con không cần quá để tâm, thanh giả tự thanh, chỉ cần hai đứa..."

Phó Chu Trì đột nhiên ngẩng đầu, cắt ngang lời Lam Yên: "Nếu hai đứa con thật sự có gì thì sao? Mẹ chấp nhận được không?"

Lam Yên sững người, khí chất ung dung bình tĩnh có chút dao động, khi phản ứng lại, bà ta vội vàng xua tay: "Sao có thể!"

"Đương nhiên là không thể!" Hai anh em đồng thanh đáp: "Sao con có thể thích anh ta/cậu ta được?!"

Bình Luận (0)
Comment