Chỉ vì Lam Yên liên tục gây áp lực, lại còn đưa ra mức giá năm triệu tệ, ông ta mới thỏa hiệp, đưa ra hợp đồng mới...
Tài phiệt thì giỏi đấy, nhưng không có nghĩa là có thể ỉa lên đầu mình.
Nhét khách mời vào thì cũng đành, vậy mà còn dám can thiệp vào việc quay chương trình?
Giờ lại còn ăn nói hàm hồ, bảo show của ông ta có kịch bản?!
Có cái con khỉ!
Ông ta nhịn nhục cũng phải có mức độ chứ!
Trong lòng ông ta chửi rủa, giọng nói bất giác cao lên vài bậc: "Nhà đầu tư thì ghê gớm lắm à? Có tin bây giờ tôi đuổi nhà đầu tư ngay không?"
"Năm triệu tệ cỏn con ấy mà, tôi đã có nhà đầu tư mới rồi."
"Không chỉ thế, tiền phạt hợp đồng tôi cũng trả được."
"Hơn nữa người ta còn chẳng bao giờ giúp khách mời gian lận."
"Hơn cậu và kẻ chống lưng cho cậu gấp trăm ngàn lần!"
"Đến giờ cậu vẫn còn hoang tưởng, nói show tôi có kịch bản?!"
"Tôi nói cho cậu biết, đây là vu khống, tôi nhất định sẽ kiện cậu ra tòa!"
"Còn nữa! Hôm nay tôi nói thẳng luôn."
"Lục Thần, ngay bây giờ cậu bị tôi đưa vào danh sách đen, sau này bất cứ show tạp kỹ hay phim ảnh nào, cậu cũng đừng hòng xuất hiện!"
Miệng đạo diễn như gắn súng liên thanh, nói một tràng xong, lại quay sang trợ lý phía sau: "Đi gọi bảo vệ đến, giám sát Lục Thần thu dọn đồ đạc rời khỏi đảo, sau này tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa!"
"Ông điên rồi à? Ông biết năm triệu tệ tiền phạt hợp đồng là bao nhiêu không?" Mặt Lục Thần đầy vẻ không thể tin nổi, hoàn toàn không hiểu tại sao sự việc lại diễn biến như vậy.
Rõ ràng trong mơ, mạch truyện chính sẽ không thay đổi.
Cho dù chi tiết có xung đột, cũng sẽ bị buộc phải điều chỉnh.
Kết quả bây giờ... anh ta lại bị đuổi, lại còn bị kiện?
Chẳng lẽ cảnh trong mơ toàn là giả dối?!
Chưa kịp để đạo diễn trả lời, một bóng người đã lướt vào ống kính: "Dù là bao nhiêu, tập đoàn Diêm thị cũng gánh vác được."
Diêm Cẩn Dự nhướng mày, khoé môi hơi nhếch lên, khí chất vương giả bẩm sinh hòa quyện với nét cổ điển, trong nháy mắt xâm chiếm màn hình.
Phòng livestream sôi sục.
[Anh Dự đẹp trai quá đi mất! Hóa ra là anh ấy đứng sau chống lưng, đạo diễn chịu bao nhiêu ấm ức mới dám đối đầu với nhà đầu tư?!]
[Ha ha ha, lần này Lục Thần coi như đá phải tấm sắt rồi, thần tiên đến cũng không cứu được, ngoan ngoãn cút khỏi đảo Nam Hồ đi!]
[Gian lận mà còn vênh váo như vậy, Lục Thần cũng coi như là người đầu tiên trong giới giải trí rồi đấy nhỉ?!]
[Chắc là ghen tị với mấy cậu ấm cô chiêu ai cũng tài giỏi, nên cũng muốn thể hiện bản thân trước ống kính, tiếc là, giả mãi mãi không thành thật!]
[Bị vạch mặt giữa bàn dân thiên hạ như vậy, còn có thể lăn lộn trong giới giải trí được nữa không? Không phải là bị phong sát đấy chứ?]
[...]
Thấy tình hình vô cùng bất lợi, Lục Thần lùi lại hai bước, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu cầu cứu Phó Chu Trì: "Anh Trì, em sắp bị đuổi khỏi chương trình rồi, anh không quản à?!"
Vừa nói, anh ta vừa nhào vào lòng Phó Chu Trì.
May mà Phó Chu Trì đã chuẩn bị sẵn, nhảy phắt ra xa: "Không quản được, có chuyện gì thì tìm mẹ tôi ấy!"
"Anh–" Lục Thần nghẹn họng, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.
Phó Chu Trì không cho anh ta cơ hội nói tiếp, bước nhanh đến trước mặt đạo diễn: "Buồn tiểu, đi vệ sinh cái."
Vừa dứt lời, trong đầu anh ta liền vang lên tiếng lòng.
- "Thấy chưa, tôi đã bảo anh ta tiểu són đấy, chắc chắn là di chứng sau phẫu thuật tuyến tiền
liệt!"
Mặt Phó Chu Trì đỏ bừng, nhưng chỉ dừng lại vài giây, anh ta lập tức nhanh chóng biến mất khỏi trường quay.
Sự việc cuối cùng không còn đường xoay chuyển, Lục Thần chỉ đành xám xịt rời đi.
Trước khi đi, anh ta vẫn không quên trừng mắt nhìn Tống Nhất Xuyên.
"Cứ chờ đấy, món nợ này, sớm muộn gì tôi cũng tính sổ với cậu!"
"Tính mấy hào?" Tống Nhất Xuyên bĩu môi, cãi lại: "Đâu phải tôi ép anh gian lận!"
[Lục Thần bị bệnh à? Có hiểu cái gì gọi là gieo gió gặt bão không?!]
[Là do anh ta tham lam hư vinh, thuê cả đám người đến đánh nhau, bây giờ lại còn dám đổ lỗi cho người khác?!]
[Đạo diễn uy vũ, loại ung nhọt này thì phải loại bỏ ngay lập tức!]
[Hu hu hu, chúng ta đã bị đầu độc mấy mùa rồi!]
Lục Thần kéo vali, ngồi một mình trên ghế dài ở trạm xe buýt về thành phố, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, nét mặt càng lúc càng dữ tợn.
Anh ta vốn định tìm vài bình luận đồng cảm với mình, nào ngờ trên mạng toàn là những lời chỉ trích.
Ngay cả những người hâm mộ vất vả lắm mới có được trên Weibo cũng quay lưng lại.
Nói rằng đã nhìn nhầm thần tượng.
Hóa ra là kẻ nói dối, gian lận...
"Hừ, chỉ cho quan chức đốt lửa, không cho dân thường thắp đèn sao?! Rõ ràng là bọn họ bắt nạt tôi trước, tôi chỉ là tự vệ thôi." Lục Thần nghiến răng ken két, ánh mắt đầy oán độc và bất cam.
Lúc này, điện thoại bỗng reo lên, anh ta nhìn kỹ, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng vuốt màn hình nghe máy.
"A lô, dì Lam! Vâng, con bị đuổi khỏi chương trình rồi!"
"Giờ phải làm sao ạ, trên mạng toàn chửi con, hình như sắp bị phong sát rồi!"
"Vâng ạ dì Lam, con không gấp, con đợi điện thoại của dì..."
Trong văn phòng tổng giám đốc, Lam Yên cúp máy, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
Quản gia bên cạnh đưa tách cà phê tới: "Tổng giám đốc Lam, vẫn định giúp Lục Thần sao?"
"Giúp?" Lam Yên nhướng mày: "Tôi khi nào thì giúp cậu ta?"
"Năm triệu và đám võ sĩ quyền Anh kia?" Quản gia ngập ngừng.
Lam Yên cười khẽ: "Ông nói vậy, tôi đúng là có giúp cậu ta thật."
"Tốn bao công sức để giúp cậu ta làm trò cười trên chương trình."
Quản gia gật đầu, tuy vẫn chưa hiểu lắm nhưng không hỏi thêm nữa.
Lam Yên cầm tách cà phê, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống toàn cảnh thành phố phồn hoa: "Cứ tưởng nói vài câu điên khùng là tôi tin sao?"
"Nam chính?"
"Hừ, tôi thấy cậu ta còn ngu hơn cả heo đực!"
Vì sự kiện gian lận của Lục Thần, trò chơi Đại đào tẩu tạm dừng.
Trong phạm vi quy định, các khách mời có thể tự do hoạt động.
Tống Nhất Xuyên đang đút tay vào túi quần thong thả dạo bước thì bỗng có người gọi cậu từ phía sau.
"Bé Xuyên, ăn kem không?"
-"Ăn ăn ăn, sao lại không ăn, lần sau khỏi cần hỏi, cứ nhét thẳng vào miệng tôi đây này!"
Mắt cậu sáng lên, nhanh chóng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Diêm Cẩn Dự đang cầm kem trên tay.
"Anh Dự, lấy đâu ra vậy?!" Tống Nhất Xuyên mừng rỡ cầm lấy cây kem ốc quế, vội vàng xé vỏ.
Diêm Cẩn Dự mỉm cười: "Trên đảo có tủ lạnh, dân làng đối diện mỗi ngày đều mang đồ tiếp tế đến, chỉ cần trả một ít tiền là có thể mua được."
"Ngon quá!" Tống Nhất Xuyên nhe hàm răng trắng đều, vẻ mặt thỏa mãn.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu lại ghé sát vào, thần bí hỏi: "Anh Dự, anh khi nào thì bàn chuyện đầu tư với đạo diễn vậy? Đã là mùa cuối cùng rồi, không sợ lỗ vốn sao?"
"Không sợ." Diêm Cẩn Dự nhếch môi: "Lỗ ở đây thì chỗ khác cũng kiếm lại được."
Tống Nhất Xuyên gật đầu.
-"Đúng là vậy, dù sao người ta cũng có biệt danh là thiên tài kinh doanh, kiếm tiền dễ như trở
bàn tay."
-"Lại còn đuổi được con sói mắt trắng đi nữa chứ, thật hả dạ!"
-"Chắc giờ này anh ta đang cầu xin Lam Yên cứu giúp đấy, nếu không cứu vãn được danh tiếng thì sau này muốn xuất hiện trước ống kính cũng khó."
-"Mà nói đi cũng phải nói lại, phản ứng của Phó Chu Trì cũng kỳ lạ thật, vậy mà lại không cứu, chẳng lẽ giữa couple chính thức và couple cấm kỵ, anh ta chọn cái k.ích th.ích hơn sao?!"
-"Vậy tuyến tiền liệt chịu nổi không? Hay là để em trai ở trên..."
Cậu vừa liế.m kem, vừa suy nghĩ tìm giải pháp.
Không xa, hai anh em tình cờ đứng cạnh nhau bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.
"Hay là chúng ta cũng rút lui đi." Trần Phong có chút bực bội nói.
Cứ bị người ta gán ghép thế này, ai mà chịu nổi chứ?!
Chuyện không có gì cũng bị nói thành có chuyện!
Phó Chu Trì mặt mày âm trầm: "Bây giờ mà rút lui, chắc chắn lại bị liên hệ với Lục Thần, scandal
không thể tránh khỏi bị phanh phui."
"Hơn nữa, bây giờ về nhà, nếu mẹ bắt tôi hoặc cậu giúp cậu ta." "Cậu định làm thế nào?"
Vừa nghe câu này, Trần Phong lập tức kích động: "Giúp cái gì, nếu không phải tại cậu ta, tôi đâu đến nỗi bị người ta nói thành..."
Phó Chu Trì cắt ngang: "Vẫn là ở lại chương trình an toàn nhất."
Cuối cùng cũng có cơ hội tránh xa Lục Thần, anh ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ!
Không gian rộng lớn trước tòa nhà nhỏ chật kín mấy hàng người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm.
Đạo diễn khoanh tay đi tới đi lui trước mặt họ, vẻ mặt nghiêm nghị như giáo viên chủ nhiệm đang mắng học sinh tiểu học.
"Nói đi, cảnh quay tiếp theo, các anh định làm thế nào? Vẫn định nằm im à?!"
Đội trưởng câu lạc bộ quyền anh cúi đầu không nói.
Đạo diễn sấn tới: "Cậu là đội trưởng, bọn họ đều nghe cậu, cậu nói xem định làm thế nào?"
Đội trưởng ngẩng đầu, vẻ mặt bất lực: "Đạo diễn ơi, không phải chúng tôi muốn nằm im, mà là đối
thủ quá mạnh."
"Chúng tôi chỉ đánh đến điểm là dừng, họ thì đánh thật, muốn lấy mạng chúng tôi!"
Hắn ta vừa nói vừa vén áo, quay lưng lại: "Đạo diễn nhìn xem, chỗ tím chỗ bầm, toàn là vết thương do bị quật ngã!"
"Tuy chúng tôi da dày thịt béo, nhưng nội tạng cũng đau lắm chứ!"
"Hự..." Đạo diễn quay mặt đi, thầm nghĩ, đúng là hơi kinh dị thật.
Ông ta dịu giọng: "Vậy thì các anh chọn quả mềm mà bóp? Tìm mấy người không biết đánh cho có lệ ấy?!"
"Kẻ phế vật duy nhất đã bị ông đuổi đi rồi!" Đội trưởng phẫn nộ, giọng điệu còn có chút tiếc nuối.
Đạo diễn nghẹn họng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Không phải còn Trình Dã Thần sao? Anh ta cũng không được, cảnh đánh nhau đều dùng diễn viên đóng thế."
Nghe vậy, đội trưởng càng kích động: "Trình Dã Thần?! Đạo diễn, ông không biết đồng đội của anh ta là chó điên sao?"
Hắn ta chỉ vào Ngưu Tráng Lực đang ngồi xổm một bên: "Ngay cả đám đánh đấm lậu cũng sợ chết khiếp!"
Đạo diễn nhìn theo hướng hắn ta chỉ, Ngưu Tráng Lực đang ôm đầu vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, chó điên đáng sợ lắm, chúng tôi không dám chọc vào đâu!"
"Không hỏi cậu!" Đạo diễn trợn mắt: "Còn lải nhải nữa, lát nữa tôi tống các cậu vào đồn cảnh sát hết!"
Ngưu Tráng Lực mặt mày ủ rũ: "Đạo diễn, chỉ là quay phim thôi mà, có cần phải vậy không?"
Còn có thể phạm pháp nữa sao?!
"Tôi tố cáo cậu đánh đấm trái phép!" Đạo diễn nghiêm mặt: "Xem cảnh sát có quản không."
Ngưu Tráng Lực lập tức ngậm miệng, còn làm động tác kéo khoá miệng bằng ngón tay, sau đó tiếp tục ôm đầu.
Đạo diễn quay người lại: "Tôi không quan tâm, chiều nay phải loại một người, nếu không..."
"Thì đừng hòng lấy được lương!"
Đội trưởng thầm rủa trong lòng, tư bản vạn ác!
Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lát, trò chơi đại đào tẩu chính thức bắt đầu.
Vì có khách mời rời khỏi chương trình, Phó Chu Trì, Trần Phong và Bách Lý Ứng Thành tạm thời lập thành đội.
Nhân viên cầm loa thông báo quy tắc: "Buổi chiều, ngoài việc trốn tránh sát thủ, còn phải chọn một nhóm khách mời để tiêu diệt, nếu không coi như nhiệm vụ thất bại!"
Nói đến đây, các khách mời vẫn thờ ơ, mỗi người đều đang nghĩ ngợi vẩn vơ.
Nhân viên cố ý hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Nhiệm vụ thất bại sẽ bị phạt, hủy bỏ toàn bộ bữa tối nay!"
Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng "bốp" vang dội, anh ta vội vàng nhìn sang, phát hiện tay Tống Nhất Xuyên vừa mới rút khỏi mông Diêm Cẩn
Dự...
"Anh em, tỉnh táo lại! Thua gì cũng không được thua bữa tối!" Tống Nhất Xuyên hô hào.
- "Hề hề, cũng khá đàn hồi đấy chứ? Sờ một cái là biết thường xuyên tập luyện!"
Nhân viên vẫn còn đang ngơ ngác, mình không nhìn nhầm chứ, anh Xuyên vừa đánh vào mông
anh Dự?!
Anh Dự vậy mà không nổi giận, khoé miệng còn nhếch lên nụ cười kỳ lạ?!
Hình như còn rất hưởng thụ?! A a a, hai người họ đã phát triển đến mức này rồi sao?!
Tống Nhất Xuyên vừa định cười đắc ý, bỗng nghe thấy một tiếng "bốp" nữa, đồng thời, mông truyền đến cảm giác khác lạ,
Cậu cũng không tệ, mông rất cong, Diêm Cẩn Dự ghé sát lại, giọng nói trầm ấm: "Đáng để thưởng thức."
Tống Nhất Xuyên: "..."
- "Chỉ vỗ mông anh một cái thôi mà, cần gì phải trả thù nhanh vậy?!"
-"A, mình quên mất, phản diện đều có thù tất báo!"
Phòng livestream sôi nổi.
[Trời ơi, Lục Thần vừa đi, tình yêu ngọt ngào đã đến rồi sao?!]
[Đây là gì?! Công khai tán tỉnh nhau?! Hu hu hu, có thể cho thêm mấy cảnh như này không, máu mũi tôi vẫn còn đủ chảy!]
[Rốt cuộc cảm giác thế nào nhỉ? Tôi cũng muốn sờ thử! Chắc chắn sờ rất thích!]
[Không được, tôi phải làm ảnh động khoảnh khắc thân mật đầu tiên của Bé Xuyên và anh Dự, cài làm hình nền màn hình!]
Nhìn nội dung bình luận cuối cùng cũng đi đúng hướng, đạo diễn cảm động rơi lệ: "Vất vả quá, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của chương trình hẹn hò rồi!"
Được bữa tối kí.ch th.ích, Tống Nhất Xuyên lập tức bước vào trạng thái chiến đấu.
Cậu như được tiêm máu gà, tiếng lòng càng lải nhải hơn.
- "Đến đây, hai đánh ba, không sợ gì hết."
- "Một viêm tuyến tiền liệt, một táo bón, còn một đã từng cắt bao quy đầu."
-"Tôi sợ cái nhóm bệnh nam khoa các người chắc?!"
-"Nói trước nhé, tôi không nương tay đâu, lỡ mà động vào vết thương thì tự đi đòi tổ chương trình bồi thường đi!"
Tiếng lòng truyền đến, nhóm ba người bệnh nam khoa: "..."
Mẹ kiếp, có thể đầu hàng luôn được không?!
Tên Tống Nhất Xuyên này chơi không đẹp tí nào, chuyên đâm thẳng vào chỗ hiểm!
Cả ba người đồng loạt nghĩ.
Phó Chu Trì lại liếc nhìn Trần Phong, mặt Trần Phong đỏ bừng, dường như hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống, khoé môi Phó Chu Trì khẽ nhếch lên.
Trước đây chỉ nghe tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên nói cậu ta cũng từng làm phẫu thuật tương tự.
Không ngờ lại là... cắt bao quy đầu?!
Ha ha, đây có tính là phát triển chưa hoàn thiện không?!
Nhìn thấy nụ cười chế giễu trên khoé miệng Phó Chu Trì, Trần Phong không nhịn được bùng nổ:
"Cười cái gì?!"
"Ra là cậu vội vàng đi vệ sinh là vì cái này?" Phó Chu Trì lẩm bẩm.
Trần Phong kích động: "Mới không phải, tôi..."
Cậu ta định chửi tục, nhưng phát hiện một bóng người nhanh chóng lao tới, bất ngờ xé mất dải máu sau lưng mình.
"Mẹ kiếp!" Trần Phong phản ứng lại, quay đầu lại thì thấy nụ cười đắc ý của Tống Nhất Xuyên
Nụ cười sáng đến mức hơi chói mắt.
"Cậu đánh lén tôi?!" Trần Phong trừng mắt nhìn.
"Đâu có đánh lén?!" Tống Nhất Xuyên bĩu môi: "Ai bảo hai người đang đối đầu mà còn tán gẫu?!"
"Không thua mới lạ!" Cậu lại bổ sung một câu, sau đó hỏi người quay phim bên cạnh: "Tôi nhớ hình như luật chơi là, trong đội, nếu một thành viên mất dải máu, sẽ bị xử thua nhiệm vụ, đúng không?"
Người quay phim cẩn thận nhớ lại: "Hình như là vậy."
Tống Nhất Xuyên cong mày,
-"Nhóm bệnh nam khoa out!"
Cậu quay đầu đi về phía Diêm Cẩn Dự, giơ dải máu trong tay lên lắc lắc: "Anh Dự, tôi có giỏi không?"
Diêm Cẩn Dự cười: "Giỏi."
Bé Xuyên nhà chúng ta giỏi nhất!
Tống Nhất Xuyên liếc nhìn bản đồ: "Mục tiêu tiếp theo."
- "Cặp đôi máu chó cưỡng ép yêu đương?"
-"Ừ, chính là hai người đó."
-"Bây giờ hai người họ đang ở đâu nhỉ, để tôi tìm xem..."
Hai người không nói gì, ăn ý sóng vai nhau, đi về phía thị trấn.
Trần Phong đứng tại chỗ, vẻ mặt càng thêm u ám.
"Cậu sao vậy?" Phó Chu Trì nhướng mày: "Không phục? Muốn đấu lại?"
Bách Lý Ứng Thành lại gần: "Thua thì thua thôi, đỡ bị mắng, mấy cái bệnh này, mẹ nó bị lôi ra hết rồi."
"Đấu với cậu ta, huyết áp tôi tăng vọt!"
Trần Phong lắc đầu, giọng điệu có chút nghiêm túc: "Tôi nghi ngờ... cậu ta biết chúng ta nghe được!"
Phó Chu Trì sững người, do dự một chút: "Ý cậu là, cậu ta cố ý?"
"Đúng!" Trần Phong nheo mắt: "Tôi nghi cậu ta đang bày một ván cờ lớn."
Nghe vậy, Phó Chu Trì và Bách Lý Ứng Thành đều im lặng, cau mày suy nghĩ.
"Anh không phải đối thủ của nhà họ Nguyễn, cứ khăng khăng đối đầu, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?!" Trình Dã Thần vừa đuổi theo bước chân của Nguyễn Kình Thiên, vừa cố gắng khuyên nhủ.
"Cơ nghiệp nhà họ Nguyễn bao nhiêu năm nay, không phải tự nhiên mà có, tuy bề ngoài chỉ làm văn phòng luật sư, nhưng đằng sau liên quan đến những thương vụ làm ăn khổng lồ phức tạp."
"Anh nhất định phải nhúng tay vào vũng nước đục này sao?!"
Nguyễn Kình Thiên đột ngột dừng bước, hít sâu một hơi, quay đầu lại nói: "Cậu nói hết chưa? Muốn tôi ném cậu xuống biển à?!"
"Ném đi." Trình Dã Thần cứng cổ, trực tiếp đối mặt với Nguyễn Kình Thiên: "Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa!"
Nghe vậy, Nguyễn Kình Thiên cười khẩy một tiếng: "Lúc làm minh tinh không phải sống rất sung sướng sao? Bây giờ bị người ta ghẻ lạnh thì chịu không nổi rồi?"
"Muốn chết thì tự nhảy, tôi không rảnh giúp cậu!" Nói rồi anh ta quay người bỏ đi.
Trình Dã Thần lại túm lấy tay Nguyễn Kình Thiên: "Kình Thiên..."
Trong lúc hai người giằng co, tên sát thủ nấp trong góc đột nhiên nhảy ra, nhanh chóng bao vây họ.
Ngưu Tráng Lực, vừa mới được mua chuộc với mức lương rẻ mạt, hừ lạnh: "Chó điên, anh cút đi, tên kia ở lại, giao dải máu ra đây."
Nguyễn Kình Thiên quay lại, nhếch mép: "Cậu đang nói chuyện với tôi?"
"Hay là đang nằm mơ?"
Fan livestream đi ngang qua, tình cờ thấy cảnh này, lập tức giơ bàn phím lên.
[Phải nói là, Nguyễn Kình Thiên đẹp trai phết nhỉ? Tuy là múa cột nhưng cũng nam tính đấy chứ!]
[Hahaha, cuối cùng cũng được thấy chó điên nổi điên rồi? Sát thủ không phải sợ anh ta lắm à? Sao lại chủ động xông lên thế?]
[Mục tiêu của người ta là Trình Dã Thần chứ, có muốn động đến Nguyễn Kình Thiên đâu!]
[Cười chết, Lục Thần vừa đi, Trình Dã Thần thành kẻ phế vật thứ hai có thể ra tay rồi!]
Thật ra, Ngưu Tráng Lực hơi căng thẳng.
Đối mặt với Nguyễn Kình Thiên, vết thương ở bắp chân trái bị cắn vẫn còn âm ỉ đau.
Hắn ta ho một tiếng, mới hỏi: "Anh... anh với Trình Dã Thần không phải bất hòa à? Bọn tôi giúp anh trừ khử anh ta không được à?"
"Ai nói bọn tôi bất hòa?" Nguyễn Kình Thiên cười lạnh.
Còn cần ai nói nữa?!
Tất nhiên là chính anh!
Vừa nãy không phải còn bảo gã cút xéo à?
Nếu không nghe thấy câu đó, anh nghĩ tôi dám nhảy ra?!
Ngưu Tráng Lực lẩm bẩm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Anh Thiên, bọn em cũng chỉ là ra ngoài kiếm cơm, có thể nương tay chút không, để bọn em dễ bề báo cáo?"
"Muốn nương tay?"
Đám sát thủ của Ngưu Tráng Lực gật đầu lia lịa.
"Tìm người khác đi!" Nguyễn Kình Thiên lặng lẽ chắn trước mặt Trình Dã Thần.
Đám sát thủ lập tức xìu xuống.
Trên cả hòn đảo này còn tìm ai được nữa?
Chỉ có Trình Dã Thần là dễ bắt nạt nhất!
Đang lúc chưa biết làm thế nào, phía sau đột nhiên vang lên tiếng la: "Tránh ra, để tôi!"
Ngưu Tráng Lực quay đầu lại, thấy là ai thì theo bản năng che mặt trái,
Mẹ kiếp, sao cái tên tai họa này lại đến đây?!
Cái tát trời giáng đó nhanh như chớp, cứ như đã luyện tập tám trăm lần!
Theo Tống Nhất Xuyên dần dần đến gần, đám sát thủ nhanh chóng lùi lại,trong nháy mắt đã chui hết vào bụi cỏ.
"Anh Xuyên, anh làm gì vậy?" Nguyễn Kình Thiên gượng cười, giả vờ như không biết chuyện gì hỏi.
Tống Nhất Xuyên thở dài: "Vì sinh tồn, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tàn sát lẫn nhau."
- "Bữa tối đó! Nghe nói là đồ nướng! Còn có bia nữa!"
- "Nếu không được ăn, còn khó chịu hơn là giết tôi!"
"Nhất định phải ra tay?" Giọng Nguyễn Kình Thiên vẫn khá hòa nhã: "Không còn cách giải quyết nào khác sao?"
Tống Nhất Xuyên lắc đầu.
- "Có chứ, các người đầu hàng đi, tự giao dải máu ra."
-"Tất nhiên, tính cách điên khùng của Nguyễn Kình Thiên, tôi cũng biết sơ sơ, cái kiểu đến chết cũng không chịu thua, đang chống đỡ anh ta tiếp tục trả thù."
- "Nhưng mà có điểm yếu là Trình Dã Thần, ngay cả trò chơi sinh tồn cũng không thắng nổi,
huống hồ là đối phó với nhà họ Nguyễn? Bắt cóc uy hiếp một loạt, là có thể khiến anh ta trở tay không kịp."
-"Ví dụ như bây giờ, anh Dự chuyên đối phó với anh, khiến anh không thể phân thân, tôi lại đi bắt Trình Dã Thần..."
- "Nào nào nào, nói cho tôi biết anh có bao nhiêu phần thắng?!"
Sắc mặt Nguyễn Kình Thiên u ám như sắp nhỏ nước , một lát sau, anh ta khàn giọng nói: "Nhóm chúng tôi... nhận thua!"
[Mẹ ơi, bé Xuyên đỉnh quá! Không đánh mà thắng?!]
[Chẳng lẽ là dùng ánh mắt gi.ết ch.ết đối thủ?!]