Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 98

Tống Nhất Xuyên mở điện thoại, lướt qua một lượt, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

- "Xem ra dì Lam định bỏ xe giữ tướng rồi?!"

-"Có vẻ như hào quang nam chính sắp biến mất rồi!"

Buổi ghi hình tiếp tục với phần cha mẹ gửi lời chúc phúc.

Màn hình lớn kết nối với mẹ của vị khách mời tiếp theo, Hoắc Nhân Kiệt rõ ràng rất căng thẳng, len lén nắm lấy tay Mạnh Khung Kỳ, đầu ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay anh ta.

"Anh nói xem mẹ tôi có nổi cơn tam bành không?"

Anh ta ghé sát tai Mạnh Khung Kỳ hỏi.

Mạnh Khung Kỳ cong môi cười: "Chuyện đó thì khó nói lắm."

"Làm sao bây giờ, hay là tôi bảo chương trình đổi sang người khác đi!"

Vẻ mặt Hoắc Nhân Kiệt lộ rõ sự hoảng sợ, nói xong định buông tay Mạnh Khung Kỳ ra để đi tìm đạo diễn, nhưng cuộc gọi video trên màn hình đã được kết nối trước.

Giọng nói nũng nịu của một quý bà vang lên.

"Chương trình gì mà quay sớm thế, còn cho người ta ngủ làm đẹp không hả?!"

"Bà Hoắc, xin lỗi đã làm phiền bà ạ!" Nhân viên công tác cười nói: "Bà chỉ cần trả lời vài câu hỏi đơn giản là chúng tôi có thể kết thúc cuộc gọi."

Quý bà trong video mặc áo ngủ lụa, tựa người vào ghế sofa, tay cầm một chiếc cốc sứ nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ.

Trên mặt bà ấy trang điểm tỉ mỉ, chắc hẳn phải mất hai ba tiếng đồng hồ.

Giọng điệu bà ấy thờ ơ: "Thằng con ngốc của tôi đâu? Có phải sắp bị người ta dụ dỗ rồi không?"

Thằng con ngốc bước ra: "Mẹ, dụ dỗ gì chứ, nói khó nghe quá, con thật lòng thích Mạnh Khung Kỳ mà!"

"Chậc chậc chậc, đúng là con lớn không theo lời ba mẹ." Bà Hoắc liếc xéo anh ta: "Con thì một lòng một dạ, người ta thì sao, biết đâu chỉ đùa giỡn thôi!"

Hoắc Nhân Kiệt giơ cao hai bàn tay đang nắm chặt của mình và Mạnh Khung Kỳ: "Bọn con lưỡng tình tương duyệt!"

Bà Hoắc bĩu môi, còn định nói gì đó thì bỗng có một bóng người lướt qua ống kính, ngồi xuống bên cạnh bà ấy.

Mạnh Khung Kỳ hơi sững người: "Mẹ, mẹ cũng ở đây ạ?"

Mẹ Mạnh nghiêm mặt: "Vì ghi hình chương trình, nên đến từ sớm rồi."

Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ, giọng điệu nghiêm nghị và gấp gáp: "Có câu hỏi gì thì hỏi luôn đi, tôi còn phải đi họp."

Nhân viên công tác thấy vậy, vội vàng đưa kịch bản mà đạo diễn đã chuẩn bị ra: "Xin hỏi hai vị có hài lòng với cặp đôi mà con trai mình đã tác hợp không ạ?"

"Không hài lòng!"

Hai người đồng thanh cất tiếng, rồi liếc nhìn nhau.

Ánh mắt vừa chạm nhau đã lập tức rời đi, cả hai đều tỏ vẻ kiêu kỳ.

"Ờ... không hài lòng ạ." Nhân viên không ngờ lại nhận được câu trả lời này, nhất thời không biết phải làm sao cho êm xuôi, đành nói đại: "Thật ra hai người bọn họ cũng khá đẹp đôi."

"Mẹ!" Hoắc Nhân Kiệt vội vàng gọi: "Mẹ với dì hồi đó không phải đã giải quyết hiểu lầm rồi sao?! Sao còn ngăn cản tụi con?"

"Hiểu lầm gì chứ?! Con đừng nói bậy!" Bà Hoắc như bị giẫm phải đuôi, bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng nhìn về phía Tống Nhất Xuyên, sợ cậu sẽ làm lộ ra chuyện động trời.

Kết quả là Tống Nhất Xuyên hoàn toàn không nhìn về phía này, cúi đầu nghịch điện thoại, không biết đang làm gì.

Bà Hoắc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi nói tiếp: "Việc hai bọn mẹ có hài lòng hay không không quan trọng, chuyện cả đời vẫn là do hai đứa tự quyết định."

"Chúng tôi không can thiệp." Mẹ Mạnh bổ sung một câu.

Nói xong bà ta đứng dậy: "Xong rồi chứ? Tôi phải đi họp."

Bà Hoắc liếc xéo, lẩm bẩm: "Nữ cường nhân lên mặt cái gì chứ?"

Mẹ Mạnh không nói gì, bước ra ngoài, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu lại: "À đúng rồi, Khung Kỳ, căn nhà con mua ở trung tâm thành phố, đừng quên nhanh chóng sang tên."

"Coi như là một phần sính lễ nhà họ Mạnh tặng nhà họ Hoắc."

"Giá thị trường khoảng năm mươi triệu tệ nhỉ?"

Bà ta tự tính toán: "Còn thiếu năm mươi triệu nữa, mẹ và ba con sẽ chuẩn bị."

Mạnh Khung Kỳ mỉm cười: "Vâng ạ."

Mẹ Mạnh gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài.

Bà Hoắc ngẩn người ra một lúc, rồi bất chấp hình tượng hét lớn: "Sính lễ gì chứ?! Tôi đã đồng ý hôn sự này khi nào?!"

"Hơn nữa, ai thèm năm mươi triệu của bà? Nhà họ Hoắc chúng tôi không có của hồi môn sao?!"

"Chúng tôi cho hai trăm triệu!"

"Khoan đã! Sao lại là Nhân Kiệt nhà tôi gả qua đó?!"

"Phải là Khung Kỳ nhà bà đến ở rể mới đúng chứ?!"

"Bà đứng lại đó!"

"Bà nói rõ cho tôi!"

Fan xem livestream đến đây, lập tức cảm thấy bấn loạn.

[Ha ha ha, tuy cảm thấy nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của mình, nhưng mà cảnh hai bà mẹ đua nhau khoe của thật sự rất buồn cười!]

[Tôi có thể lao vào giải thích cho dì Hoắc không, gả đi hay ở rể, về cơ bản không khác nhau mấy, đều là Mạnh Khung Kỳ cưới Hoắc Nhân Kiệt thôi!]

[Gào rú! CP Kỳ Kiệt sắp về chung một nhà rồi, chẳng lẽ Xuyên Dự nhà chúng ta còn xa sao?!]

[Đội ngũ chương trình đỉnh thật, hôn nhân hào môn thật sự thành hai cặp rồi sao?!]

[...]

Nhìn nội dung bình luận, đạo diễn cảm động nuốn khóc.

Ông ta cứ tưởng mùa này lại thất bại, không ngờ video call lại chứng kiến màn sính lễ giá trên trời "Hu hu hu, hai trăm triệu tệ cơ đấy?!"

"Không thể chia cho tôi một ít sao?!"

"Dù sao tôi cũng là người mai mối mà!"

Trợ lý vỗ vai ông ta, an ủi: "An tâm quay chương trình đi đạo diễn, chắc là không có phần của anh đâu!"

Đạo diễn quay đầu lại trừng mắt: "Cậu câm miệng cho tôi!"

Lục Thần tỉnh dậy trong bệnh viện, y tá bước tới: "Anh bị ngất xỉu do hạ đường huyết, hiện đang truyền glucose, truyền xong anh có thể xuất viện."

Nói xong y tá cầm khay rời đi.

Lục Thần đưa tay xoa thái dương, sự bực bội vẫn còn quanh quẩn frong lòng không tan.

Anh ta luôn cảm thấy có thứ gì đó đang lặng lẽ biến mất, muốn nắm bắt cũng không được.

Linh cảm chẳng lành khiến Lục Thần mở điện thoại, vào thẳng Weibo, các từ khoá hotsearch liền đập vào mắt,

#Giải Trí Phó Thị đơn phương chấm dứt hợp đồng với Lục Thần#

#Lục Thần trở thành chuột chạy qua đường thực sự#

#Vide0 Lục Thần làm loạn bệnh viện bị phơi bày#

#Hoa Võng bình luận những kẻ có hành vi xấu như Lục Thần tuyệt đối không dung thứ#

#Lục Thần đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ#

Nhìn thấy những lời chỉ trích và mắng chửi ngập tràn trong phần bình luận, mặt Lục Thần biến sắc, vội vàng gọi điện cho Lam Yên.

Đầu dây bên kia đổ chuông hồi lâu mới bắt máy.

"Dì Lam." Anh ta vội vàng lên tiếng: "Giải Trí Phó Thị muốn hủy hợp đồng với con? Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

Đầu dây bên kia cười lạnh.

"Chuyện như thế này mà còn cần tôi trả lời sao? Là do cậu tự mình làm hỏng tất cả, Giải Trí Phó Thị cũng không thể bảo vệ cậu được!"

Lục Thần vội vàng giải thích: "Dì Lam, con vẫn còn cơ hội, con có thể phơi bày scandal của Tống thị! Chỉ cần tìm được mẹ con, mọi chuyện vẫn còn kịp!"

"Thật sao?" Giọng Lam Yên khinh miệt: "Vậy thì chứng minh cho tôi xem đi."

"Xin lỗi, tôi còn phải tham gia show truyền hình."

"Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa."

Nói xong, bà ta liền cúp máy.

Lục Thần kích động hét vào điện thoại: "Khoan đã, dì Lam, đợi"

Quản gia thấy Lam Yên ném điện thoại lên bàn trà, bèn lên tiếng hỏi: "Tổng giám đốc Lam, chuẩn bị xong chưa ạ?"

Lam Yên gật đầu: "Kết nối đi."

Vừa dứt lời, khuôn mặt bà ta lập tức xuất hiện trên màn hình lớn, khoé miệng nở nụ cười hiền từ: "Xin chào mọi người."

"Chào tổng giám đốc Lam!" Nhân viên nhiệt tình đáp lời: "Cảm ơn bà đã bớt chút thời gian quý báu kết nối với chương trình của chúng tôi."

"Cho hỏi, bà thích con trai mình thành đôi với vị khách mời nào hơn ạ?"

Lam Yên nhếch mép: "Cái này còn phải hỏi sao?"

"Tất nhiên là người mà mọi người đều yêu thích..."

"Tống Nhất Xuyên chứ."

Tống Nhất Xuyên đang nghịch điện thoại bỗng sững người.

-"Trời ạ."

- "Mụ phù thủy già!"

-"Tránh xa tôi ra!"

Vẻ mặt Lam Yên lập tức cứng đờ.

Đội hóng hớt thì cười thầm.

Mụ phù thủy già?!

Hình dung cũng khá chuẩn!

Mụ phù thủy già?!

Là đang mắng tôi?!

Thật là không biết điều!

Lam Yên thầm mắng vài câu trong lòng, trên mặt lại khôi phục nụ cười ung dung: "Sao? Tôi nói sai sao? Dạo này Bé Xuyên rất nổi tiếng, gia tộc nào mà chẳng muốn lôi kéo chứ?"

"Tôi đã từng nói với hai đứa con trai, ai cưới được Bé Xuyên, tôi sẽ truyền lại gia sản cho người đó."

"Chỉ tiếc là, cả hai đứa đều không nên việc, chẳng ai có được trái tim của Bé Xuyên."

Nhân viên có chút lúng túng, dè dặt nhìn về phía Diêm Cẩn Dự và Tống Nhất Xuyên, tay cầm mic, theo bản năng nói: "Hai cậu con trai đều rất tốt, hay là cứ tự sản tự tiêu đi, dù sao trên mạng cũng rất nhiều người ủng hộ..."

Anh ta vừa nói, bỗng phát hiện sắc mặt Lam Yên thay đổi, vẻ mặt bà ta càng lúc càng lạnh lùng: "Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?"

"Chương trình không có pháp chế sao? Nói năng không cẩn thận như vậy, nếu gây ra scandal, tin tôi kiện các anh không?"

Nhân viên nghe vậy, lập tức hoảng sợ: "Tổng giám đốc Lam, tôi chỉ nói đùa thôi, không có ác ý, bà đừng..."

Lúc này Tống Nhất Xuyên bĩu môi.

- "Giả vờ cái gì? Mấy đội thủy quân tung hô CP anh em, có bao nhiêu là do bà tự thuê, không tự biết sao?!"

- "Vì tạo độ nổi tiếng, bà ngay cả con trai ruột cũng lợi dụng, đúng là thủ đoạn sắt đá!"

Phó Chu Trì và Trần Phong nghe vậy, trên mặt đồng thời lộ vẻ kinh ngạc.

"Mẹ, mẹ đã làm gì vậy?!" Phó Chu Trì không nhịn được lên tiếng chất vấn.

Lam Yên thoáng chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Tôi đồng ý kết nối với chương trình cũng là để quảng bá hoạt động
kinh doanh của công ty, Giải Trí Phó Thị tuy vừa chấm dứt hợp đồng với một nghệ sĩ, nhưng đó hoàn toàn là do hành vi cá nhân của anh ta, không liên quan đến quản lý của công ty."

"Vì sự phát triển của mỗi nghệ sĩ, công ty tôi đã bỏ ra rất nhiều nhân lực, vật lực và tài nguyên..."

"Mẹ!" Trần Phong ngắt lời: "Trong mắt mẹ chỉ có công việc thôi sao?!"

"Mẹ..." Lam Yên nghẹn lời.

Trần Phong hiểu ra điều gì đó, nụ cười càng thêm châm chọc: "Lúc trước cần gì phải nhận con về? Tình mẹ con ít ỏi đó, thà rằng chưa từng có còn hơn!"

"Chu Trì, Phong Phong, hai con hiểu lầm mẹ rồi!" Lam Yên muốn giải thích.

Nhưng tiếng lòng lại cắt ngang bà ta.

- "Hiểu lầm cái gì, bà dám nói thủy quân không phải do bà thuê?!"

- "Ồn ào náo nhiệt như vậy, bà không thấy gì sao?!"

- "Đây chẳng phải là dung túng và bao che sao?!"

- "Mượn danh CP anh em để đẩy nhiệt độ lên cao, rồi quảng bá cho phim do Giải Trí Phó Thị đầu tư!"

-"Bà đúng là mưu mô xảo quyệt, thảo nào có thể đuổi chồng ra khỏi nhà mà không cho một xu nào!"

"Câm miệng!" Lam Yên trong màn hình bỗng nhiên bất chấp hình tượng, hét lớn một tiếng: "Mày câm miệng cho tao!"

Hiện trường đột nhiên rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ.

Đạo diễn hoàn toàn ngơ ngác: "Cái... cái gì đây?!"

"Tổng giám đốc Lam đang chửi người?"

"Bà ta không phải vẫn luôn tỏ vẻ cao quý sao?!"

"Trời ạ, hình tượng sụp đổ rồi?!"

Im lặng vài giây, Phó Chu Trì đột nhiên lên tiếng: "Mẹ, công ty marketing là do mẹ thuê sao?"

"Không phải!" Lam Yên chối bay chối biến.

- "Bà ta không thuê, chỉ là bỏ tiền ra thôi."

Lam Yên hít sâu một hơi, cố gắng bình phục cảm xúc: "Tôi hơi khó chịu, kết nối đến đây thôi."

-"Xem ra Phó Chu Trì hỏi đúng rồi, mẹ anh ta coi như là chạy trối chết."

-"Đây là đối đầu thực sự, từ trước đến nay chỉ cần nhìn ánh mắt là hiểu."

-"Thật ra Phó Chu Trì cũng hiểu, mình chỉ là con rối, làm việc cho mẹ thôi..."

"Tắt đi! Mau tắt đi!"

Lam Yên hét lớn, quản gia lập tức tiến lên tắt video kết nối.

Nhìn thấy cảnh này, fan trong phòng livestream có chút hoang mang.

[Chuyện gì vậy? Sao Lam tổng bỗng nhiên nổi điên?!]

[Là vì hai cậu con trai đều không giành được Bé Xuyên, bà ta không hài lòng sao?!]

[Cảm giác lời nói của họ có ẩn ý, hình như đang che giấu rất nhiều bí mật!]

[Tôi thấy mắt Bé Xuyên sáng lên, có phải đã biết chuyện gì rồi không?! Thật muốn đến hiện trường hóng hớt quá!]

[Mọi người ơi, hãy chú ý đến một vài từ khoá, "Trong mắt chỉ có công việc", "Công ty marketing là do mẹ thuê sao?", công việc chắc chắn là Giải Trí Phó Thị, công ty marketing chắc chắn là thủy quân! Gần đây Giải Trí Phó Thị có chủ đề gì hot nhất?!]

[Tất nhiên là CP anh em! Vậy là, người xào CP là mẹ ruột của họ? Cũng chính là tổng giám đốc Lam?!]

[Trời ạ! Thật đáng sợ! Mẹ ruột đích thân xuống tay xào CP hai anh em? Hoàn toàn coi con ruột như công cụ kiếm tiền!]

[Thảo nào hai anh em lại tức giận, thì ra là vậy!]

[Lục Thần vừa mới xảy ra chuyện, tổng giám đốc
Lam đã vội vàng phủi sạch quan hệ, nhìn là biết ngay là một người trọng lợi ích, làm ra chuyện này cũng là điều dễ hiểu!]

[Haiz, đây chính là nhân tính, thương hai anh em một giây.]

[...]

Đạo diễn ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình: "Khả năng suy luận của cư dân mạng kỳ này mạnh quá nhỉ?! Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã đoán được đại khái rồi?"

"Có thật không vậy?"

Trợ lý vuốt cằm: "Nói có sách mách có chứng, rất đáng tin!"

Đạo diễn cảm thán không thôi, xua tay: "Kết nối với vị phụ huynh tiếp theo."

Hiện trường lại vang lên tiếng tút tút tút, rất nhanh, một khuôn mặt già nua uy nghiêm hiện lên trên màn hình: "Tôi là ông nội của Vu Chấn Vũ và Vu Giai Giai, hôn sự của chúng nó do tôi quyết định!"

Nhân viên lập tức chuyển đổi tâm trạng, cười nói: "Chào ông, ông Vu! Xin hỏi ông có lời chúc phúc nào dành cho cháu trai cháu gái của mình không ạ?"

"Tôi không có lời chúc phúc gì, yêu cầu duy nhất chính là môn đăng hộ đối!" Ông Vu nghiêm mặt, khí thế xung quanh toát ra vẻ không cho phép nghi ngờ.

Vu Chấn Vũ bất đắc dĩ ôm trán, vẻ mặt có chút bất lực.

"Ông nội, sao ông lại ra đây?!" Vu Giai Giai bước tới: "Ba mẹ con đâu ạ?!"

Ông nội Vu hừ lạnh: "Cái nhà này còn chưa đến lượt chúng nó làm chủ!"

Ông ta cầm gậy chỉ vào người bên cạnh Vu Chấn Vũ: "Người kia, cậu ra đây!"

"Tôi muốn hỏi đạo diễn của các cậu, chương trình hẹn hò hào môn này, tài xế cũng có thể tham gia sao?"

"Không phải nói là Cường Cường liên hợp sao?!"

"Chẳng lẽ không kiểm tra tài sản sao?!"

"Ông nội!" Vu Chấn Vũ không nghe nổi nữa, gọi một tiếng: "Ông đừng can thiệp vào chuyện của chúng con nữa được không?!"

"Can thiệp?!" Sắc mặt ông nội Vu trở nên khó coi: "Con là cháu trai của ông, sao ông lại không thể can thiệp?!"

Vừa dứt lời, tiếng lòng vang lên từ góc nào đó liền chui vào đầu.

- "Ông cũng được đấy, tuổi này rồi mà vẫn còn thất tình được cơ à?"

- "Ông thất tình thì thất tình đi, sao lại trút giận lên đầu con cháu?"

- "Bản thân không hạnh phúc, thì muốn cả nhà cùng ông sao?"

- "Môn đăng hộ đối cái gì, toàn là cớ, chẳng phải ông thích cô giúp việc sao?!"

Đội hóng hớt hưng phấn vểnh tai lên,

Cái gì? Ông cụ nhà họ Vu lại thất tình rồi?!

Đây là lần thứ bao nhiêu trong năm nay rồi hả trời?!

Suy nghĩ của Tống Nhất Xuyên không chỉ truyền vào đầy tất cả khách mời trong giới giải trí hiện trường, mà còn lọt vào tai ông Vu từng chữ một.

Vì vậy, khuôn mặt nghiêm nghị già nua trên màn hình lớn lộ ra vẻ chột dạ, ánh mắt ông ta lảng tránh, vội vàng nói:

"Thôi được rồi, thái độ của tôi rất rõ ràng, không cần nói thêm nữa, các người cứ tiếp tục ghi hình đi, tôi còn có việc khác phải làm!"

Nói xong, ông ta hất hàm, ra hiệu cho người bên ngoài ống kính tắt cuộc gọi video.

Một giọng nói trong trẻo xen lẫn tức giận ngăn ông ta lại: "Khoan đã!"

"Khoan cái gì mà khoan?!" Ông nội Vu bắt đầu hoảng hốt: "Nhanh tắt đi!"

Vu Giai Giai bước ra, chống nạnh đe dọa: "Ai dám tắt video, về nhà tôi sẽ sa thải người đó!"

Ông Vu sốt ruột: "Con bé hư hỏng này, con muốn tạo phản phải không?!"

"Ông nội, con không ở nhà, ông lại làm phiền dì Trần nữa rồi đúng không?" Vu Giai Giai trừng mắt chất vấn.

"Làm phiền gì chứ? Ông đang theo đuổi bà ấy!"

Vừa dứt lời, ông Vu liền nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng lấy tay che mặt.

Vu Giai Giai nhếch mép: "Ông ơi, dì Trần là người bảo mẫu thứ mấy ông theo đuổi rồi? Ông cứ quấy rầy người ta như vậy, tháng sau lại phải đổi người mới nữa à?"

"Ông không thể yên phận một chút được sao? An phận dưỡng già đi!"

"Con bé hư hỏng!" Ông nội Vu tức giận đến mức đập tay vào tay vịn: "Con còn dám dạy đời ông con nữa à?!"

"Ông độc thân, bà ấy độc thân, ông theo đuổi bà ấy thì phạm pháp à?!"

"Già rồi thì sao?! Già rồi thì không được có tình yêu nữa à?!"

Ông Vu cứng cổ, nói năng hùng hồn.

"Được chứ ạ!" Vu Giai Giai ra vẻ đồng tình một cách khoa trương: "Nhưng mà phải môn đăng hộ đối chứ? Các bà trong giới của ông, ông cứ chọn thoải mái, chỉ cần người ta đồng ý, chúng con tuyệt đối không ngăn cản!"

Nghe vậy, ông nội Vu càng tức giận hơn: "Con cũng biết trong giới toàn các bà già rồi? Nếp nhăn còn nhiều hơn cả ông nữa!"

"Sao lại không có người trẻ?" Vu Giai Giai nhướn mày, nhìn sang hai anh em: "Tổng giám đốc Lam vừa ly hôn..."

"Con nói Lam Yên tám trăm cái tâm cơ đó hả?" Ông nội Vu kích động ngắt lời cháu gái: "Chưa kịp theo đuổi được thì ông đã bị bà ta tính kế cho chết rồi!"

"Phụt..."

Tống Nhất Xuyên không nhịn được cười thành tiếng, thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình, cậu liền chỉnh đốn lại vẻ mặt, rồi thầm nghĩ:

-"Nói cũng phải, ông già này tự nhận thức cũng khá rõ ràng đấy chứ."

-"Không nói đến việc người ta có coi trọng ông không, cho dù có coi trọng, thì cái chuyện yêu đương này cũng phải có mạng mà yêu chứ nhỉ?"

Ông Vu nghe thấy vậy, gật đầu lia lịa: "Vẫn là bảo mẫu tốt!"

-"Ngây thơ lại dễ dụ dỗ à?"

Tống Nhất Xuyên nói ra suy nghĩ của ông ta, đám đông hóng hớt lập tức không nhịn được cười.

Đặc biệt là Hoắc Nhân Kiệt, cười nghiêng ngả, Mạnh Khung Kỳ phải trừng mắt nhìn anh ta mới khống chế được cơ thể.

Ông Vu ho khan hai tiếng: "Trưởng bối là trưởng bối, vãn bối là vãn bối, không thể so sánh như vậy được!"

"Đúng vậy, trưởng bối thì phải làm gương, đã yêu cầu môn đăng hộ đối thì tuyệt đối không được phá vỡ quy tắc!" Vu Giai Giai thẳng lưng tuyên bố: "Từ nay về sau, bảo mẫu nhà chúng ta, toàn bộ đổi thành nam!"

"Con bé hư hỏng này." Ông nội Vu suýt chút nữa nhảy dựng khỏi xe lăn, giơ gậy chỉ vào màn hình: "Con dám!"

Vu Giai Giai le lưỡi: "Ông xem con có dám không!"

Ông Vu tức đến mức ngực phập phồng, bảo mẫu nấp bên cạnh thấy vậy, vội vàng chạy đến: "Ông chủ, ông không sao chứ?"

"Dì Trần." Ông nội Vu nhân cơ hội nắm lấy tay bảo mẫu: "Thấy chưa, đám con cháu bất hiếu này, nhất định phải làm tôi tức đến nhập viện mới thôi!"

Bình Luận (0)
Comment