Vương Thiên Bích bị mấy câu đáp trả của Triệu Uyển Nhu mà nghẹn họng, trong lòng bỗng nhiên vừa chua vừa xót. Lúc này Triệu Uyển Nhu mới nhẹ giọng nói tiếp:
- Sao, đau lòng rồi đúng không? Cảm thấy uất ức cho anh ấy, không đáng cho anh ấy, đúng không? Rõ ràng anh ấy tốt như thế, đáng được yêu quý, đáng được trân trọng như thế nhưng lại cứ bị nhiều người xem thường, khinh bỉ, mang anh ấy ra nói xấu, chế nhạo như thế, đúng không? Ngay cả bạn thân nhất của mình cũng đem anh ấy ra làm trò đùa, bóng gió mắng anh ấy là chó như thế. Cô có tức không, có giận không, có uất không, có đau lòng, có buồn không, có tủi thân không? Còn tôi thì có đủ hết tất cả những cảm xúc như vậy đấy! Tôi không cho phép bất cứ ai mang Thái Lãnh Hàn ra đùa như thế! Cho dù là cô thì cũng không được!
Vương Thiên Bích cúi gằm mặt xuống, trong lòng càng lúc càng ân hận. Quả thật chỉ khi trò đùa quái ác được áp dụng lên chính bản thân mình thì cô nàng mới cảm thấy trò đùa kia không hề vui một chút nào. Len lén nhìn Triệu Uyển Nhu bằng ánh mắt long lanh đầy cảm xúc, Vương Thiên Bích thì thào hỏi nhỏ:
- Cậu… biết chuyện của mình và anh ấy… từ lúc nào?
Triệu Uyển Nhu khịt mũi, bồi hồi không biết phải trả lời bạn thân như thế nào. Lẽ ra trong thời điểm hiện tại, chưa có ai biết được tình cảm thầm kín mà Vương Thiên Bích dành cho anh chàng vệ sĩ riêng đặc biệt kia. Ngay cả chàng trai ấy và Triệu Uyển Nhu cũng không biết. Thậm chí, đến bản thân Vương Thiên Bích cũng chưa thể nhìn nhận được rõ ràng về tình cảm của mình.
Trong kiếp trước, mãi đến khi Triệu Uyển Nhu đã trở thành một linh hồn rồi cô mới trông thấy Vương Thiên Bích quay trở về tìm cô. Khi ấy, Vương Thiên Bích chỉ còn một chút khí thế nữ vương từ trong cốt cách, nhưng dáng vẻ bên ngoài của cô nàng đã nhuốm không ít bi thương. Bởi vì người vệ sĩ riêng đặc biệt của cô ấy cũng đang trở thành người thực vật sau rất nhiều những tổn thương cả về thể xác lẫn linh hồn. Vương Thiên Bích đã khóc rất nhiều vì ân hận, áy náy và ray rứt. Vì cô đã không dám bày tỏ tình cảm của mình dành cho anh; vì cô đã không thể thấu hiểu và đồng cảm với anh ấy được sớm hơn; vì cô đã không thể chia sẻ, san sẻ bớt những đau thương, bi phẫn của anh được sớm hơn;… Để rồi khi ấy, người đàn ông trầm lặng ít nói kia đã dùng cả thân thể và cuộc đời đầy rẫy vết thương của anh đứng ra phía trước, che chắn cho cô, bảo vệ cô và nhận lãnh về mình thêm vô số những vết thương khủng khiếp nữa khiến anh gục ngã. Và mãi cho đến lúc bị tra tấn đến hôn mê, người đàn ông kia vẫn không hề biết rằng tình yêu của anh dành cô vốn đã được cô đón nhận, anh lại càng không hề biết rằng, thật ra cô cũng yêu anh. Còn Vương Thiên Bích, lúc ấy cô có muốn bày tỏ tình yêu của mình với anh thì anh đã không còn cảm nhận được nữa.
Nhớ lại chuyện cũ, Triệu Uyển Nhu khịt mũi thêm vài cái. Cô không muốn Vương Thiên Bích rơi vào hoàn cảnh tương tự như kiếp trước nữa. Cô càng không muốn để cho Thái Lãnh Hàn phải chịu đựng sự khinh ghét và chế nhạo từ bạn bè của cô như trong kiếp trước nữa. Cô muốn bảo vệ cả Thái Lãnh Hàn và Vương Thiên Bích. Thế nên, Triệu Uyển Nhu vỗ nhẹ vào bờ vai của nữ vương nhà mình, dịu dàng nói: