Triệu Uyển Nhu hỏi đùa, nhưng Thái Lãnh Hàn lại nhanh chóng và nghiêm túc gật đầu. Dĩ nhiên là hắn muốn, dĩ nhiên là hắn không hối hận. Nhưng hắn không dám chắc rằng Triệu Uyển Nhu có thật sự mong muốn hay không; hắn càng không dám chắc việc đi cùng hắn có khiến Triệu Uyển Nhu hối hận hay không. Bởi vì, ngay sau đó, lúc Thái Lãnh Hàn ngắm nghía tấm thiệp mời thì hắn nhìn thấy nội dung chương trình buổi họp mặt, trong đó có một dòng chữ khiến hắn lạnh toát cả người:
“Các khách mời vui lòng chuẩn bị một đồ vật để tham gia đấu giá từ thiện và mặc trang phục phù hợp khiêu vũ.”
Việc chuẩn bị một đồ vật để tham gia đấu giá từ thiện thì Thái Lãnh Hàn không quá lo lắng. Hắn có thể mua một món đồ cổ nào đó để mang đến buổi đấu giá. Nhưng còn việc khiêu vũ thì… Thái Lãnh Hàn tự ngẫm lại cuộc đời của mình mà lo lắng nhận ra, hắn hoàn toàn mù tịt việc khiêu vũ.
Ngược lại, Triệu Uyển Nhu không quan tâm lắm đến việc khiêu vũ. Điều mà cô bận tâm lại là món đồ phải mang đến để đấu giá. Không thể mang món đồ quá đắt giá, tránh cho người khác lại cho rằng hai vợ chồng cô muốn lấn át bất cứ ai. Nhưng cũng không thể tùy tiện chọn món đồ không đáng giá, kẻo sẽ lại bị người ta chê cười. Cô quay sang hỏi ý Thái Lãnh Hàn:
- Anh định sẽ mang món nào đến buổi đấu giá?
Thái Lãnh Hàn thật thà trả lời:
- Anh cũng chưa nghĩ ra. Hay là em thử tìm trong nhà xem có món nào phù hợp không.
Triệu Uyển Nhu gật đầu. Cô quay về phòng, mở hộp trang sức của mình ra, chọn lựa. Thế nhưng, trang sức của Triệu Uyển Nhu không nhiều, lại toàn là những kiểu dáng trang nhã, không phù hợp để mang đi đấu giá từ thiện. Nhìn tới nhìn lui Triệu Uyển Nhu chỉ thấy có một sợi dây chuyền là phù hợp với tiêu chí: “vừa đủ đắt giá, vừa đủ sang trọng nhưng không đến mức lấn át ai”. Đó chính là một sợi dây chuyền đơn giản, nhưng mặt dây chuyền lại là một viên ngọc màu xanh biếc được bao quanh bởi một khung làm bằng vàng có đính kim cương. Những viên kim cương không quá to, nhưng đều đặn nằm xếp cạnh nhau bao quanh viên ngọc màu xanh như những vì sao lấp lánh nơi một vùng trời xanh thẳm.
Sợi dây chuyền này nhìn quen quá, nhưng Triệu Uyển Nhu lại không có ấn tượng rằng cô đã từng mua nó khi nào và ở đâu. Triệu Uyển Nhu nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền một lúc thì nhớ ra, đây là món quà mà Thái Lãnh Hàn đã từng tặng cho cô khi hắn đến đón cô từ quán trà sữa về nhà lần đầu tiên. Tuy nhiên, sợi dây chuyền này quá quý giá nên Triệu Uyển Nhu ít khi đeo, thế nên cô nhất thời không nhớ ra.
Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang chọn lựa thì Thái Lãnh Hàn cũng đã vào phòng từ bao giờ, đứng sau lưng cô, quan sát. Ánh mắt chăm chú mà Triệu Uyển Nhu nhìn vào sợi dây chuyền khiến Thái Lãnh Hàn cũng chú ý. Hắn gần như theo thói quen suy diễn cũ, cho rằng Triệu Uyển Nhu muốn đem món quà mà hắn tặng đi bán đấu giá. Dù đó là việc làm từ thiện, nhưng cứ nghĩ đến việc Triệu Uyển Nhu không thích món quà mà hắn đã tặng, trong lòng của của Thái Lãnh Hàn vẫn thoáng nghẹn lại một chút, nhói đau một chút. Hắn cất giọng khàn khàn, tự tìm lý do bào chữa cho Triệu Uyển Nhu, cũng là tự an ủi chính mình: