Thái Lãnh Hàn nghe Triệu Uyển Nhu hỏi mà hốt hoảng lắc đầu. Trong lòng hắn thầm kiểm điểm lại bản thân xem mình có làm gì không mà Triệu Uyển Nhu lại nghĩ là hắn đang giận cô. Dáng vẻ trầm tư của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu bỗng cảm thấy chạnh lòng. Cô khịt mũi, sụt sịt hỏi:
- Anh thật sự giận em hả? Em đã làm gì sai? Hay là đã có ai nói lung tung gì đó với anh?
Hỏi xong câu đó, trong đầu Triệu Uyển Nhu như có tia chớp lóe lên, sáng rực. Lẽ nào Thái Lãnh Hàn đã biết việc Dương Thiên Vũ về Việt Nam và nghe những tin đồn thất thiệt kia mà nghĩ linh tinh? Nghĩ ra được mấu chốt của vấn đề, Triệu Uyển Nhu quyết định thẳng thắn với Thái Lãnh Hàn:
- Thái Lãnh Hàn, anh có tin tưởng em không?
Thái Lãnh Hàn gật đầu ngay lập tức. Triệu Uyển Nhu lại hỏi tiếp:
- Vậy nếu anh có nghe được tin đồn gì đó về em thì sao?
Thái Lãnh Hàn khựng lại, trầm giọng hỏi:
- Có ai đó tung tin đồn gì về em sao? Là tin gì? Ai làm? Em có biết được manh mối nào không? Có cần báo công an giải quyết không? Hay là anh gọi Lê Thiên Chi chuẩn bị hồ sơ kiện chúng ra tòa?
Vừa hỏi, trong đầu của Thái Lãnh Hàn đã nhắm tới một vài “đối tượng tình nghi” và chuẩn bị nghĩ tiếp tới hướng giải quyết tin đồn lẫn kẻ nào dám tung tin về Triệu Uyển Nhu. Bộ dáng sẵn sàng ra mặt giùm cô và cách tuôn ra hàng loạt câu hỏi trái hẳn với tác phong bình thường của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vô cùng cảm động. Cô vội vàng trấn an gã “chó điên” nhà mình:
- Không, không phải như vậy. Đây là tin đồn cũ rồi, lâu lắm rồi. Nhưng mà em sợ anh nghe được sẽ không vui.
Thái Lãnh Hàn đã đoán được phần nào tin đồn đó là gì. Hắn ỉu xìu đáp lời:
- Không cần lo lắng. Anh vẫn luôn tin tưởng em.
Thái Lãnh Hàn không nói dối. Dù chuyện gì đi nữa, dù tin đồn thế nào đi nữa, thì hắn vẫn tuyệt đối tin tưởng Triệu Uyển Nhu. Đối tượng mà hắn không thể nào tin tưởng nổi chính là bản thân hắn chứ không phải là cô. Tâm trạng sa sút của Thái Lãnh Hàn không thể nào thoát kỏi sự quan sát chăm chú của Triệu Uyển Nhu. Thế nên, dù đã được Thái Lãnh Hàn khẳng định sự tin tưởng, dù trong lòng cô cũng biết rằng Thái Lãnh Hàn nói thật lòng, Triệu Uyển Nhu vẫn quyết định giải thích:
- Đúng vậy, anh phải tin tưởng em. Từ trước đến nay, em chưa từng có quan hệ tình cảm nào với bất cứ ai cho đến khi kết hôn với anh. Sau khi kết hôn, em càng tuyệt đối không có dây dưa gì với bất cứ ai. Cho nên anh có nghe tin đồn gì đó thì cũng đừng để trong lòng, được không?
Thái Lãnh Hàn gật đầu. Nhưng rồi hắn lại buột miệng lầu bầu:
- Nhưng còn tương lai thì sao?
- Hả? Tương lai thì sao?
Triệu Uyển Nhu không hiểu mà hỏi lại. Thái Lãnh Hàn thu gom can đảm nói ra:
- Nếu như trong tương lai mà em phát hiện có người nào đó tốt hơn, phù hợp với em hơn, khiến em có thể vui vẻ và hạnh phúc hơn… thì sao?
Triệu Uyển Nhu ngẩn ra. Sẽ còn người nào đó tốt hơn Thái Lãnh Hàn, phù hợp với cô hơn Thái Lãnh Hàn, có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc hơn so với Thái Lãnh Hàn sao? Đừng nói là Triệu Uyển Nhu không thể tin nổi là có một người nào như thế. Cho dù có một người như thế đi nữa, thì người kia liệu có yêu cô nhiều như Thái Lãnh Hàn hay không? Quan trọng nhất là, người kia chắc chắn sẽ không thể nào có được tình yêu của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì trong cả hai kiếp, tình yêu của Triệu Uyển Nhu đều đã dành trọn cho tảng băng ngốc nghếch nào đó rồi. Tuy nhiên, băn khoăn của Thái Lãnh Hàn đã tiết lộ cho Triệu Uyển Nhu thêm một vấn đề: tảng băng ngốc của nhà cô đang tự ti về chính bản thân mình. Điều này làm cho Triệu Uyển Nhu vừa tức giận vừa đau xót. Cô gằn giọng:
- Thái Lãnh Hàn, em nói cho anh biết: Anh tuyệt đối không bao giờ được nghĩ như thế. Trong lòng của em, sẽ không có bất cứ người nào tốt hơn anh; không có ai phù hợp với em hơn so với anh. Càng không có bất kỳ người nào có thể khiến em vui vẻ và hạnh phúc hơn anh. Anh không chỉ phải tin tưởng em, anh còn phải tin tưởng vào chính bản thân mình nữa. Có hiểu không?
Đến lượt Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Hắn như không thể tin nổi vào tai của mình. Hắn vừa nghe được những gì vậy? Đây có phải là giấc mơ không?
Thái Lãnh Hàn len lén đưa tay véo mạnh một cái vào đùi. Ối mẹ ơi, đau quá. Vậy là không phải hắn đang mơ rồi. Vậy là việc Triệu Uyển Nhu nói cô cảm thấy hắn là tốt nhất, phù hợp với cô nhất, và rằng hắn đã khiến cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc… đều là sự thật? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó tin. Thái Lãnh Hàn lại len lén đưa tay xuống đùi, định tự véo bản thân thêm một cái nữa để chứng thực.
Lần tự véo mình trước đó của Thái Lãnh Hàn quá nhanh và đột ngột, Triệu Uyển Nhu không kịp ngăn cản. Nhưng đến lần tiếp theo này, Triệu Uyển Nhu đã chuẩn bị tinh thần nên kịp thời chụp lấy bàn tay của Thái Lãnh Hàn trước khi hắn tự véo bản thân. Bàn tay cô mềm mại, mát rượi làm Thái Lãnh Hàn như chú ruồi ngốc rơi vào hũ mật, chới với và choáng váng.