Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 52


Đúng lúc này, một tiếng hô long trời lở đất vang lên:
“Mau mau mau! Ở đây này!”
Diệp Ca: “?”
Giây kế tiếp, các thành viên ban Chiến đấu vừa rút khỏi tòa nhà tràn tới như hổ đói vồ mồi, nhanh chóng vây anh vào giữa.

Từng cặp mắt lấp lánh nhìn chăm chăm Diệp Ca, đám người mồm năm miệng mười đua nhau khen ngợi:
“Hay quá, đại thần vẫn chưa đi!”
“Em biết mà, chỉ cần anh ra tay thì nguy hiểm bao nhiêu cũng không thành vấn đề!”
“Đại thần kí tên cho em với!”
Diệp Ca: “…”
Trong lúc anh đang đau đầu nhìn đám fanboy bất chợt nhảy ra chắn đường mình, đột nhiên, một tiếng hét kinh ngạc vang lên: “…ACE!?”
Diệp Ca: “…”
Đệt.

Giọng nói quen thuộc làm sao.

Anh hít thật sâu rồi rề rà ngoái đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Cô gái nhỏ nhắn xách một chiếc cưa điện quá khổ trong tay, đôi mắt nâu mở to, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, gò má ửng hồng ngượng ngùng.

Cô sải bước chạy vội đến chỗ anh: “A a a a a a anh tới rồi!!!”
Ngũ Túc hổn hển đuổi theo phía sau, đau khổ nói: “Bà cô của tôi ơi, cô chầm chậm thôi!”
Thấy Diệp Ca bị vây giữa đám đông, Ngũ Túc ngây người: “…ACE.


Bấy giờ, Vệ Nguyệt Sơ hệt như viên đạn pháo chen vào đám người.

Diệp Ca bị cô làm cho giật mình, vội vàng rụt về sau.

Ngũ Túc theo sát phía sau, cũng sải chân vọt tới.

Hắn ta sốt ruột liếc Trần Thanh Dã đang đứng giữa đám người, như thể sợ đối phương sẽ gây khó dễ trả thù ACE ngay lúc này nên nhỏ giọng hỏi: “Anh… anh có nhận được tin của tôi không?”
Hắn ta nháy mắt ra hiệu với Diệp Ca, mấp máy môi nói:
“RED đang ở đây!!”
Lúc này, nhân vật chính của sự bàn tán – RED đang nước mắt lưng tròng ngắm ấu trùng cổ mẫu trong lòng bàn tay, dường như anh ta vẫn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không mảy may chú ý đến những thay đổi đột ngột bên ngoài.

“Gì cơ? RED?” Vệ Nguyệt Sơ khựng lại, giọng nói cao vút lên: “Hắn cũng ở đây á???”
Trần Thanh Dã nghe thấy tên mình, bèn ngẩng đầu nhìn Vệ Nguyệt Sơ.

Hai con cổ trùng màu sắc rực rỡ bò ra từ ống tay áo anh ta, cẩn thận mà nhanh nhẹn di chuyển ấu trùng cổ mẫu vào trong để bảo vệ nó.

Anh ta đẩy gọng kính, thu hết những cảm xúc vừa lộ ra, đáp:
“Xin chào, là tôi.


Vệ Nguyệt Sơ híp mắt.

Cô siết chặt chiếc cưa điện to nặng trong tay, cười nói: “Sao hả? Lại tới tìm ACE trả thù à?”
Trần Thanh Dã từ tốn nói: “Đúng vậy, nhưng…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, cưa điện trong tay Vệ Nguyệt Sơ đã bắt đầu kêu rè rè, tuy vẫn là chất giọng thiếu nữ dịu dàng ngọt ngào nhưng những lời cô nói ra lại như tẩm độc: “Chẳng phải chỉ là một con bọ thôi sao? Cậu đúng là thù dai thật đấy, có thấy mất mặt không hả? Ở trong trò chơi thì thôi không nói đi, giờ còn đuổi ra ngoài này, có cần tôi giúp mở sọ cậu ra, mạ thêm vàng để cho cậu tỉnh táo lại chút không?”
Trần Thanh Dã híp mắt, chậm rãi nhắc lại: “…Chỉ là một con bọ?”
Giọng nói của anh ta nghe vẫn bình thường, nhưng Ngũ Túc lại nhạy cảm nhận ra sự nguy hiểm ẩn giấu bên trong: “…”
Sắp toang rồi đây.

Quả nhiên, gần như ngay tức khắc, một con rết khổng lồ trên người đầy mắt giương nanh múa vuốt xuất hiện, đôi càng trong miệng liên tục nhấp “ken két” vào nhau, cặp mắt kép trên đầu lạnh lùng nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn trước mặt
Những thành viên ban Chiến đấu xung quanh đã kinh qua sự lợi hại của A Trường đều không dám xin chữ ký nữa mà vội vàng đánh bài chuồn, nhường chỗ cho hai sếp lớn giương cung bạt kiếm.

Vệ Nguyệt Sơ cười nhẹ, nói: “Top 10 bảng xếp hạng? Để bà đây xem cái hạng 10 của mi có bao nhiêu là thật.


Trần Thanh Dã vuốt ve lớp vỏ đen bóng như kim loại của A Trường, sau đó đẩy gọng kính:
“Vừa hay, bé cưng của tôi cũng đang đói…”
Tiếng rít của A Trường trước khi tấn công xen lẫn tiếng cưa điện trong tay cô gái khiến cho bầu không khí ngập mùi thuốc súng, chỉ cần một cú hích nhẹ trận chiến sẽ lập tức nổ ra.

“…” Diệp Ca đau đầu miết sống mũi, cao giọng hét: “Ngừng!!!”
A Trường, Vệ Nguyệt Sơ, Trần Thanh Dã, hai người một rết đồng loạt nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Diệp Ca chậm rì rì thở ra: “Các người bình tĩnh chút…”
Trần Thanh Dã vò mái tóc rối, lầm bầm:
“Ò.


Ngay sau đó, thân hình A Trường thu nhỏ trở lại, chui về trong ống tay áo anh ta.

Vệ Nguyệt Sơ trợn mắt: “…”
Khoan đã?
Sao RED nghe lời vậy?
Cô ngơ ngác nhìn Trần Thanh Dã khoan thai đến bên cạnh Diệp Ca, anh ta đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: “Xin lỗi.


Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Há???

Vụ gì đây???
Ngũ Túc bên cạnh cũng ngỡ ngàng… mấy vị sếp sòng các anh đều lật mặt nhanh thế à?
Diệp Ca hơi bất ngờ, anh không nghĩ Trần Thanh Dã lại phối hợp đến vậy.

Trần Thanh Dã đứng cạnh Diệp Ca, xòe tay ra, sau đó, A Trường toàn thân đen bóng và vài con cổ trùng màu sắc rực rỡ, hình dạng kì quái khác cũng bò ra từ tay áo anh ta.

Diệp Ca: “?”
Trần Thanh Dã bắt đầu nhiệt tình giới thiệu với anh: “Đây là A Trường.


“Đây là A Hoa.


“Đây là A Lục.


Diệp Ca: “…”
Cách đặt tên thật sự rất phóng khoáng, cao quý, tự nhiên, không hề ra vẻ.

Vệ Nguyệt Sơ bĩu môi tắt cưa điện, sau đó chạy thẳng đến bên cạnh Diệp Ca.

Trận chiến ác liệt đang chờ chực nổ ra đã được hóa giải như vậy đó.

Ngũ Túc vẫn còn chưa hoàn hồn.

Hắn ta tròn mắt nhìn ba người cách đó không xa… RED và MAID vây chàng thanh niên vào giữa, bầu không khí căng thẳng mới nãy giờ lại biến thành vui vẻ hòa thuận, khiến người ta không cách nào liên tưởng tới tình cảnh trước đó.

Lúc này đây, Ngũ Túc không khỏi nể phục.

Trăm ngàn câu chữ cô đọng thành một câu:
ACE quá đỉnh!!!
Sau khi nghe Trần Thanh Dã giới thiệu đám cổ trùng, Vệ Nguyệt Sơ liếc anh ta, không chút nể nang chọc ngoáy:
“Này, trình đặt tên của cậu cũng gà thật đấy, A Trường A Lục A Hoa, nghe thử xem toàn mấy tên kiểu gì đâu vậy?”
Trần Thanh Dã híp mắt: “…”
A Trường nằm trên ngón cái của anh ta ngẩng đầu lên, đôi càng “lách cách” khép mở, lại lần nữa rục rịch muốn tấn công.

Diệp Ca lập tức chen ngang, phá vỡ bầu không khí căng thẳng khó hiểu:
“Tôi nghĩ giờ này hẳn các cậu đều hiểu rõ tình thế hiện tại rồi đúng không?”
Thành công thu hút sự chú ý của Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ, hai người đồng thời quay sang nhìn Diệp Ca.

Vệ Nguyệt Sơ nghiêng đầu, hỏi: “Ý anh là bây giờ trò chơi đã sụp đổ, Quỷ Môn Quan mở ra đúng không?”
Trần Thanh Dã hờ hững xỏ một câu: “Cảm ơn đã nhắc nhở.


Vệ Nguyệt Sơ trừng anh ta: “Cậu…!”
Diệp Ca xen vào cuộc đối đầu giữa hai người: “
“Đúng vậy.


Hai người trước mặt lườm nhau tóe khói, sau đó mới hậm hực dời mắt nhìn về hai hướng khác nhau.

Trần Thanh Dã trầm ngâm, rồi hỏi: “Thật ra tôi rất tò mò, tại sao anh lại công bố chữ kí của mình… trong ấn tượng của tôi, hình như đây là lần đầu tiên nhỉ?”
“Tôi cũng thắc mắc chuyện này nữa… nhất là khi nó không chỉ dẫn bạn tới, mà có thể là cả kẻ thù nữa.

” Vệ Nguyệt Sơ lườm Trần Thanh Dã.

Trần Thanh Dã phớt lờ cô ta, chỉ cúi đầu vuốt ve A Trường đang hơi nóng nảy.

Vệ Nguyệt Sơ rời mắt, đôi mắt nâu long lanh chăm chú nhìn chàng thanh niên trước mắt, cô từ tốn hỏi:
“Thế nên… anh mạo hiểm đến vậy để tập hợp người chơi là muốn làm gì?”
Hỏi đúng chỗ rồi.

Diệp Ca cong môi, giọng nói ôn hòa bình tĩnh: “Suốt thời gian dài sau khi trò chơi sụp đổ, loài người vẫn luôn nằm trong hoàn cảnh bất lợi, chúng ta không biết đối thủ là ai, mục đích là gì, kế hoạch tiếp theo ra sao… Các cậu không thấy khó chịu sao?”
Cả hai sửng sốt nhìn người vừa hỏi.

Giọng chàng thanh niên trước mặt vẫn nhẹ nhàng chậm rãi, thậm chí anh còn kín đáo nở nụ cười, song lại không giấu được vẻ nguy hiểm:
“…Các cậu không muốn phản công sao?”

Diệp Ca uể oải day sống mũi, cảm giác mệt mỏi ập đến như thủy triều.

Những chuyện cần xử lí hôm nay quá đỗi lộn xộn.

Dù sao, một khi đã dính dáng đến người chơi mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn hẳn… Trước đây anh không gặp MAID cũng là vì nguyên nhân này.

Sự kiện giếng âm lần này vừa vặn khơi lên những mâu thuẫn tiềm tàng trước kia.

Cũng may đã giải quyết êm đẹp.

Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ đều hết sức hứng thú với đề nghị của anh… kéo được họ lên thuyền xem như anh đã thành công bước đầu.

Anh quen tay mở quỷ vực.


Ngay khi vừa bước vào phòng khách sạn, anh đã nghe một tiếng hét vang trời.

Người đàn ông cao mập quấn khăn tắm, hai tay che ngực, nhìn thanh niên vừa xuất hiện trước mặt hét thất thanh: “A a a a a a a a a!!!”
Diệp Ca: “…” Đệt.

“Xin lỗi, đi nhầm.

” Anh lúng túng cười, sau đó lại mở quỷ vực, chỉ một giây sau đó đã biến mất khỏi phòng khách sạn.

Người đàn ông trung niên đần mặt nhìn khoảng không trước mắt: “?”
Từ từ? Vừa rồi ông ta hoa mắt à?
Diệp Ca đứng trên con đường không một bóng người, rề rà thở dài.

Cơn buồn ngủ ban nãy đã biến mất không thấy tăm hơi, lúc này anh mới nhớ đến cuộc “trao đổi” trước đó giữa mình và Kê Huyền.

Sau khi trò chơi sụp đổ, đã không còn cách nào tìm được ấu trùng cổ mẫu nữa… ngoại trừ những con Kê Huyền đang giữ.

Vậy nên, Kê Huyền dùng ấu trùng cổ mẫu mình đang có đổi lấy việc anh phải dọn đến một trong số những bất động sản của hắn ở cho đến khi nhà anh sửa xong.

Diệp Ca lại cảm thấy đau đầu.

Anh lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.

Hai tiếng trước Kê Huyền đã gửi địa chỉ đến.

Cánh tay đen trên vai anh thò đầu tới xem, sau đó kêu lên: “Mẹ ơi.


Diệp Ca: “Hử?”
Cánh tay đen cảm thán: “Chỗ này… là khu nhà giàu hàng thật giá thật của thành phố M đó.


Diệp Ca: “…”
Thảo nào anh chẳng có ấn tượng gì.

Cánh tay đen thở dài: “Ài, nếu tui có nhiều tiền như vậy thì tui có thể mua bao nhiêu là skin nè, còn có thể xem bao nhiêu là…” tiểu thuyết nữa.

Nó chợt nuốt xuống những lời chưa nói ra, sau đó lén lút liếc sang Diệp Ca.

Diệp Ca không để tâm đến câu nói dang dở của cánh tay đen, anh nhìn địa chỉ trên điện thoại, rề rà thở dài.

Bởi mới nói, rõ ràng đều từ trò chơi thoát ra mà sao khác biệt giữa người với người lại lớn vậy chứ.

Câu hỏi này làm anh xoắn xuýt thật lâu, nhưng mãi đến giờ vẫn chưa có câu trả lời.

Nếu không phải cướp ngân hàng thì không lẽ Kê Huyền còn có thể biến ra tiền?
Muốn biết bí kíp làm giàu của hắn ghê đó.

Cánh tay đen thầm thở phào, nó níu cổ áo Diệp Ca, lo lắng, hỏi: “Này… nói chứ, nếu bây giờ anh sắp vào ở nhà của Vương, vậy… có phải hai người sẽ rất hay gặp nhau không?”
Mặc dù Diệp Ca đã cảnh cáo Kê Huyền, không cho hắn tiếp tục uy hiếp nó.

Nhưng mà…
Cánh tay đen nhớ lại đôi mắt đỏ rực không chút cảm xúc của người đàn ông khi liếc về phía mình, vô thức rùng mình.

A a a a a a a a a a cứu mạng!! Nó vẫn muốn trốn càng xa càng tốt!!!
Diệp Ca lắc đầu cất điện thoại: “Không, tao xác nhận trước rồi.


Anh vẫn nhớ câu trả lời của Kê Huyền khi anh hỏi hắn về chuyện này… “Em là lệ quỷ, không cần nghỉ ngơi.


Trong trí nhớ của anh, đôi mắt người đàn ông đó sâu thẳm, nụ cười dịu dàng nở trên môi, không có vẻ như đang nói dối.

Cánh tay đen: “…”
Sao tui lại có dự cảm không lành thế này.

Diệp Ca mở quỷ vực, đi tới địa điểm trên điện thoại.

Nơi này có hiện tượng bị âm khí phong tỏa, không thể trực tiếp vào trong qua quỷ vực.

Anh lấy chìa khóa ra mở cửa.

Căn nhà hai tầng có diện tích rất lớn, bày trí đơn giản, kết hợp khéo léo giữa phong cách xa hoa và giản dị, tuy từ thềm cửa đến phòng khách đều phả ra mùi tiền nhưng nhìn chung vẫn tạo cảm giác thoải mái.

Diệp Ca nhìn quanh, không hiểu sao anh bỗng cảm thấy nơi này cứ như căn hộ thuê của anh sau khi nạp VIP vậy.

Đồ dùng cá nhân của anh đã được chuyển vào đây, lẳng lặng nằm trong từng ngóc ngách, cứ như thể anh đã sống tại đây suốt thời gian dài vậy.

Bấy giờ, trước mắt Diệp Ca như đang hiện ra một hình ảnh chưa từng xuất hiện, song lại vô cùng sống động.

Ngay lúc này, Kê Huyền đứng trước mặt khoe khoang với anh:
“Anh xem, có phải tốt hơn khách sạn nhiều không?”
Diệp Ca: “…”
Anh lại đưa tay day ấn đường.

Đúng là nên nghỉ ngơi rồi.

Căn nhà thực sự rất lớn, Diệp Ca lười lên tầng nên dứt khoát mặc nguyên đồ nằm xuống sô-pha, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một hai chục phút.

Cơn buồn ngủ mơ màng kéo anh chìm xuống, giấc mơ quen thuộc lại tiếp tục bao trùm lấy anh.

Đen kịt và đỏ sẫm lặng lẽ quấn vào nhau, hòa lẫn thành từng khung cảnh quái dị, những quái vật anh từng thấy trong trò chơi, những đồng đội đã hi sinh, và những gương mặt anh từng nhìn thấy như đều vỡ vụn và hòa trộn vào nhau, sau đó ghép lại thành những hình dáng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm không ngừng xoay tròn, vây anh vào giữa.

Anh lẳng lặng cầm vũ khí của mình, dửng dưng nhìn mọi thứ xung quanh.

Những bóng dáng đó vặn vẹo kéo dài, những tiếng rầm rì tràn lan bên tai, chúng chia cắt toàn bộ thế giới màu máu, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và tối tăm vô tận.

Diệp Ca mở choàng mắt.

Anh tóm chặt bàn tay áp sát má mình, sau đó lật người áp đảo… hệt như một con thú hoang đang nghỉ ngơi bị đánh thức, vô thức xòe ra bộ vuốt sắc bén sáng ngời, bản năng chiến đấu ăn sâu vào xương tủy được k1ch thích trong nháy mắt, động tác lưu loát tựa nước chảy mây trôi, như thể đã được thực hiện hàng triệu lần, khống chế chặt chẽ người nọ dưới thân mình.

Đôi mắt trong veo sáng ngời của anh hiện lên sát khí lạnh lẽo bén nhọn.

Ánh dao rét lạnh hiện ra trên đầu ngón tay anh, kề sát vào cằm người đàn ông bên dưới.

Bàn trà cạnh sô-pha bị đập nát, người đàn ông với đôi mắt đỏ rực nằm trên mặt đất lộn xộn, nơi yếu ớt nhất trên người hắn bị người phía trên ghì dưới tay, sống hay chết chỉ cần một khoảnh khắc.

Kê Huyền cũng không phản kháng.

Hắn lười biếng duỗi rộng tay chân, hai tay dang sang hai bên như đầu hàng, nhắm mắt làm ngơ trước nguy hiểm trước mắt, đôi môi cong lên thật khẽ.

Bấy giờ Diệp Ca mới hoàn hồn từ trạng thái tấn công đầy bản năng trước đó.

Anh lạnh lùng híp mắt, lưỡi dao trên ngón tay tan biến song những bắp thịt trên lưng vẫn còn gồng chặt:
“Cậu ở đây làm gì?”
Giọng anh hơi khàn, mang theo cảm giác vô cùng xa cách.

Kê Huyền chớp mắt đầy vô tội, hắn thả tay trái ra, tấm chăn mỏng tuột khỏi tay, rơi xuống giữa những mảnh vỡ tán loạn.

“Anh, ngủ ở phòng khách sẽ bị cảm đó.


Diệp Ca đăm đăm nhìn hắn vài giây, sau đó mới chậm rãi thả lỏng sự khống chế của mình rồi đứng dậy.

Kê Huyền vẫn nằm nguyên trên mặt đất, ánh mắt dõi theo người thanh niên phía trên đang dần dần tách khỏi mình, dường như còn có chút tiếc nuối.

Hắn hỏi: “Ác mộng à?”
Diệp Ca rời mắt, không trả lời.

Anh đưa tay day cái trán âm ỉ đau, giọng hơi khàn: “Tôi sẽ bồi thường bàn trà cho cậu.


…Đền bản thân anh cho em là được.

Nhưng Kê Huyền không dám nói thẳng những lời này với đối phương, hắn cong môi, nói: “Được.


Diệp Ca cúi đầu lườm hắn, nhíu mày: “Sao cậu lại tới đây?”
Kê Huyền thong thả ngồi dậy, nhẹ nhàng phủi rơi mạt gỗ và bụi đất trên người.

Hắn ngước mắt nhìn Diệp Ca, ra vẻ vô tội: “Đây là nhà em, sao em không thể tới?”
Diệp Ca: “…Nhà?”
Kê Huyền gật đầu tỉnh bơ: “Vâng.


“Không phải cậu không cần nghỉ ngơi sao,” Diệp Ca khó hiểu nhíu mày: “Sao chỗ này lại là nhà cậu?”
Kê Huyền cong môi: “Đôi lúc em vẫn cần không gian riêng tư mà.


Diệp Ca vô cảm hỏi: “…Không phải cậu còn rất nhiều bất động sản khác à?”
Kê Huyền: “Nhưng em thích nơi này nhất.


Diệp Ca hít sâu, cố nén lửa giận, nghiến răng nói: “Được, vậy tôi chuyển sang chỗ cậu không thích vậy.


Kê Huyền nhìn anh, chớp mắt:
“Nhưng mà… anh ở đâu thì đó là nơi em thích nhất.


Diệp Ca: “…”
Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ.

Trong lúc Diệp Ca đang cạn lời trước sự mặt dày của hắn, Kê Huyền đã đứng dậy, hắn phủi bụi trên người, nói:
“Nếu anh dậy rồi thì mau đi rửa tay đi.


Diệp Ca: “?”
Kê Huyền cười khẽ, rồi đột ngột bước tới.

Diệp Ca vô thức muốn lùi ra sau nhưng lại gắng gượng dừng bước, lạnh mặt nhìn Kê Huyền dần dần đến gần.

Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, đôi mắt đỏ rực của người đàn ông dán chặt lấy anh, sau đó hắn bỗng cụp mắt, ngón tay thon dài nhợt nhạt nhúp mảnh gỗ vụn trên vai anh xuống, giọng hắn trầm thấp mà dịu dàng, tựa như tiếng tình nhân nỉ non bên tai: “Bữa tối đã sẵn sàng.



Trong phòng tắm.

Dòng nước tuôn chảy vào bồn rửa tay trắng tinh, vài giọt nước trong suốt hắt tung ra ngoài.

Diệp Ca cụp mắt nhìn dòng nước chảy dọc ngón tay mình.

Hình như anh vừa mới thất thần, đợi đến khi tỉnh táo lại anh đã thấy mình đứng trong phòng tắm rồi… chắc là ngủ nhiều mụ mị đầu óc.

Anh vốc một bụm nước, nhanh chóng rửa mặt.

Tấm gương phản chiếu gương mặt ướt nhẹp của chàng thanh niên, những giọt nước chảy xuống từ đôi mày anh, vài sợi tóc ươn ướt sẫm màu dính trên vầng trán, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng vào bản thân mình trong gương.

Đôi mắt anh toát lên vẻ lạnh lùng xen lẫn cùng mệt mỏi, tạo nên loại khí chất thờ ơ đầy mâu thuẫn.

…Anh đã rời khỏi trò chơi rất lâu rồi.

Phải mất rất nhiều thời gian Diệp Ca mới thích nghi được với cuộc sống yên bình này, và càng tốn nhiều thời gian hơn nữa để anh ngăn mình không bước vào trạng thái phản công mỗi khi bị đánh thức.

Giờ đây, quỷ quái từ và những con người quá đỗi quen thuộc đã bước từ trò chơi ra ngoài thế giới thực, khiến những cơn ác mộng và thói quen của anh đồng thời trở lại.

Và thời gian cần để nó quay lại ít hơn rất nhiều so với bỏ nó đi.

…Bất kể thế nào anh vẫn phải nói rõ với Kê Huyền.

Hiện tại anh không sẵn sàng để duy trì khoảng cách và mối quan hệ “gần gũi” với hắn như vậy.

Sống cùng nhau là chuyện tuyệt đối không thể.

Diệp Ca cụp mắt, anh đưa tay với chiếc khăn bên cạnh, lau mặt qua loa rồi quay người bước ra khỏi phòng tắm.

Không ngờ Kê Huyền đã đợi sẵn ở đó.

Diệp Ca cảm nhận được sự khác thường từ vẻ mặt hắn, đành nuốt xuống những lời đang ấp ủ:
“…Có chuyện gì?”
Kê Huyền cong môi: “Anh xem là biết.


Hắn búng tay.

Giây kế tiếp, Diệp Ca thấy mình đã chuyển đến bên trong kho sưu tập khổng lồ, từng hàng kệ dày đặc bày đủ loại rối quỷ, trong đó có vài kệ đã trống không, trông hết sức đáng thương.

Ngay giữa kho hàng là một đống sách chất như ngọn núi nhỏ, trắng phau chói mắt.

“Hu hu hu hu oa oa oa oa!!!” Người điều khiển rối trong bộ dáng đứa trẻ con bảy, tám tuổi ngồi giữa đống sách, ôm những mảnh rối vỡ khóc sướt mướt:
“Ta không làm nữa!!!”
Gã khóc lóc thảm thiết, tóc tai rối bời, gương mặt nhỏ xíu nhợt nhạt trông vô cùng xanh xao uể oải, quầng thâm dưới mắt như thể vừa bị ai đó đấm cho vài cái.

Thấy Kê Huyền và Diệp Ca, người điều khiển rối vẫn không có ý định đứng dậy.

Gã lau nước mắt, suy sụp gào khóc:
“Ta… ta ghét làm đề toán hu hu hu!”
Diệp Ca suýt không nhịn được mà bật cười.

Anh tận lực kiềm chế khóe miệng mình cong lên, sau đó ngồi xổm xuống, ra vẻ một người anh dịu dàng thấu hiểu: “Không muốn làm thì thôi không làm nữa.


“Thật… thật không?” Người điều khiển rối thút thít hỏi.

Diệp Ca cười híp mắt, nói: “Dĩ nhiên, chỉ cần mày trả lời bọn tao vài câu là được.


Người điều khiển rối do dự: “Nhưng… nhưng…”
Kê Huyền đột nhiên lên tiếng: “Ngươi có biết tại sao ngươi bị bọn ta bắt không?”
Người điều khiển rối thoáng ngẩn người, nước mắt trên mặt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Cho dù thuật điều khiển rối của ngơi có bị phá vỡ thì ngươi cũng không đến nỗi không còn chút sức mạnh nào để trốn vào quỷ vực.

” Kê Huyền híp đôi mắt đỏ rực, hắn cong môi nở nụ cười thật khẽ: “Nói cách khác… ngươi thật sự cho rằng đó là món quà của Mẹ sao?”
Người điều khiển rối cúi gằm mặt.

Sau một lúc lâu, gã ngước lên, đôi mắt đã khôi phục vẻ thâm độc, gã cắn răng nói: “Các… các ngươi muốn biết chuyện gì?”
Dù hiện tại Quỷ Môn đã mở, thế nhưng những con quỷ đã xuất hiện trước mặt mọi người, gây hại khắp nơi cao nhất cũng chỉ là cấp A+, cho dù có xuất hiện vài con cấp S thì cũng không phải lực lượng nòng cốt trong trò chơi… Dù là Vua Ruồi hay người điều khiển rối cũng đều là những kẻ tương đối yếu trong đám quỷ.

Những vị chúa tể cấp S chân chính lại chưa từng hiện thân.

Chúng giống như đã biến mất, hoàn toàn khuất bóng khỏi tầm mắt của mọi người, hình như cũng không có bao nhiêu người mất mạng trong tay chúng, nhưng chính loại “bốc hơi” này mới càng khiến người ta cảm thấy bất an.

Do có huyết thống áp chế, Kê Huyền không thể nói ra kế hoạch của Mẹ.

Nhưng dựa trên những thông tin hiện có, những tên ác quỷ cấp S kia, bao gồm cả Kê Huyền, Vua Ruồi và người điểu khiển rối… đều có nhiệm vụ của riêng mình.

…Nhiệm vụ do Mẹ trực tiếp bàn giao.

Diệp Ca híp mắt, từ tốn nói:
“Tao cần biết những ác quỷ cấp S hàng đầu kia ở đâu.


…“Các cậu không muốn phản công sao?”
Giữa màn đêm, chiếc mũ trùm đầu che đi ánh mắt rét lạnh của người thanh niên, cô gái và người đàn ông đeo kính nhìn nhau, đều nhận ra chiến ý lẫn sự không cam lòng trong mắt người kia.

… Muốn chứ.

.


Bình Luận (0)
Comment