Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 90


Diệp Ca giật mình, ngước lên nhìn Kê Huyền.
Người đàn ông trước mặt nắm cổ tay anh, đầu cúi thấp, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Hơi thở đối phương lạnh buốt, xen lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt, như một tấm lưới dày khổng lồ trùm lấy anh.
Không bao giờ lừa dối?
Diệp Ca híp mắt.
Anh chậm rãi lên tiếng, hỏi: “Huyết thống trực hệ của người tạo ra cửa là cậu à?”
Chàng thanh niên nhìn thẳng vào mắt đối phương, bóng đen như vực thẳm đang từ từ chảy trôi trong ánh mắt cùng màu, mang ý dò hỏi thận trọng.
…Phải vậy không?
Kê Huyền cụp mắt, lơ đãng lướt mắt qua đôi môi gần trong gang tấc của đối phương.
Chàng thanh niên mím môi, bờ môi căng chặt, cố ý ghìm khóe môi lại không để biểu cảm của mình lộ ra bất kì tin tức nào.
Hắn cười:
“Là em.”
Kê Huyền cúi đầu, thân mật cọ chóp mũi đối phương, nhẹ giọng thì thầm: “Em sẽ kể hết mọi chuyện cho anh nghe.”
Hắn đè thấp giọng, hơi khàn, như tình nhân rù rì bên gối:
“Vậy em… có được thưởng gì không? Anh ơi?”

Tại nơi tị nạn lâm thời của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Trần Thanh Dã trầm ngâm hồi lâu, rồi quay sang nhìn Lưu Triệu Thừa, hỏi:
“Những thi thể bị thiêu cháy ở nhà họ Kê năm đó có được khám nghiệm tử thi không?”
Lưu Triệu Thừa sửng sốt trước câu hỏi của anh ta: “Chuyện đó à…”
Ông ta sờ cái đầu hói của mình, lắc đầu:
“Chuyện đó thật sự tôi không biết, dù sao lúc đó tôi cũng chưa gia nhập Cục quản lí, đâu quan tâm mấy chuyện này làm gì.”
Trần Thanh Dã tiếp tục hỏi: “Vậy sau trận hỏa hoạn, nhà bọn họ có ai còn sống không?”
Anh ta nói thêm: “Họ hàng cũng được!”
Lưu Triệu Thừa mờ mịt: “Ơ… cái này tôi cũng không biết.”
Xem chừng không hỏi được thông tin gì từ chỗ ông ta nữa.
“Được rồi.” Trần Thanh Dã gật đầu, rồi đứng dậy xoay người ra cửa: “Quấy rầy anh rồi.”
BLAST thở dài, cũng đứng lên theo, cậu ta ỉu xìu khoát tay: “Vậy thôi.”
“À mà…” Lưu Triệu Thừa như chợt nhớ ra gì đó, nói: “Nếu các cậu thật sự muốn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó thì có thể đến đồn cảnh sát một chuyến, ở đó có lẽ vẫn lưu giữ hồ sơ.

Tuy những chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi nhưng hẳn đã được sao lưu vào hệ thống nội bộ.

Chẳng qua từ khi thành phố M gặp chuyện, lệ quỷ khắp nơi trên cả nước đều manh động hơn nhiều, chúng tấn công quy mô lớn vào những nơi như Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên và sở cảnh sát đầu tiên, đến đó có lẽ sẽ rất nguy hiểm.”
“Vậy à?” Trần Thanh Dã gật đầu, nói: “Cảm ơn anh.”
BLAST và Trần Thanh Dã rời khỏi phòng làm việc của Lưu Triệu Thừa.
Hai người nối đuôi nhau đi trên hành lang.
BLAST quay sang nhìn Trần Thanh Dã bên cạnh, nói: “Sao nãy ông hỏi câu đó vậy?”
“Không lẽ… ông cũng thấy mấy người đó chết kỳ cục à?”
“Đúng là rất kỳ lạ.” Trần Thanh Dã đẩy kính, tròng kính phản chiếu một vầng sáng như tuyết trong hành lang, che lấp cảm xúc trong mắt anh ta: “Nhưng đó không phải chuyện tôi đang nghi ngờ.”
“Thế là gì?”
“Nếu bị thiêu đến không ra hình người,” Trần Thanh Dã chậm rãi nói: “Liệu có khi nào không phải vì muốn che đậy nguyên nhân cái chết, mà là che đậy thân phận người chết không?”
“Ý ông là sao?” BLAST giật mình.
Trần Thanh Dã nói: “Ý tôi là, có khi nào những thi thể bị thiêu đó không phải người nhà họ Kê không?”
“Ông nghĩ mấy người đó vẫn chưa chết?!”

Trần Thanh Dã lắc đầu: “Thế thì không phải.”
BLAST mù mờ: “Há? Vậy thì là sao?”
“Nếu nguyên nhân cái chết của họ đúng như chúng ta đoán, thì hẳn sẽ không còn thi thể.” Trần Thanh Dã thong thả nói: “Khi lệ quỷ ra tay, chúng sẽ không bỏ phí thi thể của nạn nhân.”
Hầu hết đều sẽ bị ăn sạch.
Nhưng trận hỏa hoạn đó lại số lượng thi thể vừa khớp.
BLAST ngẩn ra, cậu ta ngẫm nghĩ vài giây rồi chợt bừng tỉnh: “Nếu có người phóng hỏa để che đậy, vậy có nghĩa không phải toàn bộ thành viên đều chết! Có người còn sống!”
Trần Thanh Dã: “Ừ.”
Anh ta nhìn BLAST: “Bấy nhiêu thông tin đã đủ chưa?”
“Dĩ nhiên không đủ.” BLAST híp mắt, mắt lóe lên ngọn lửa hưng phấn: “Ông có nghĩ giống tui không?”
Trần Thanh Dã mỉm cười: “Đương nhiên.”
Nếu đã bắt đầu rồi, vậy dứt khoát tra cho tới cùng thôi.

Hơn bốn mươi năm trước, tại thành phố M.
Màn đêm tối mịt.
Bầu trời đen kịt không một tia sáng, những đám mây xám xịt chậm rãi trôi qua cuốn theo mùi máu tanh nhàn nhạt, một vệt đỏ tươi hiện lên nơi rìa bầu trời, nói lên rằng có một trận thảm sát vừa xảy ra.
Đất bùn ẩm mềm, máu tươi đỏ thắm rỉ ra từ lớp đất, như thể toàn bộ khu đất đã thấm sũng máu.
Giữa lớp đất bùn đẫm máu, có thể lờ mờ thấy được những đường vân đỏ đen đan xen.
Nơi gồ lên bên cạnh như bị sức mạnh kì dị nào đó cuốn lên, lộ ra tay chân tái xanh cứng ngắc, như đã chết từ rất lâu.
Một bóng người đi từ xa tới, trong bóng tối chỉ có thể thấy được dáng người mờ ảo, trên tay như đang cầm thứ gì đó.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, hệt như hòn đá bị ném vào vực sâu không đáy, không hề nghe được chút tiếng vang nào.
Người nọ đứng cạnh mảnh đất nhuốm máu, sau đó ngồi xổm xuống.
Mùi xăng gay mũi lập tức bốc lên cùng tiếng chất lỏng chảy “òng ọc”.
Ngay sau đó, tiếng bật lửa chói tai vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Lửa đột ngột bốc lên rồi nhanh chóng lan ra theo chất lỏng trên mặt đất, ngọn lửa như con rắn đỏ tươi nuốt chửng cỏ cây khô hanh xung quanh, bén lên kiến trúc bằng gỗ khiến cho thế lửa nhanh chóng lan rộng; sức nóng khiến máu tươi trên mặt đất bốc hơi, khí nóng lượn lờ vì nhiệt độ cao trong không khí phản xạ ánh sáng yếu ớt.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, lách tách nổ vang trong bóng tối, đỏ rực nửa bầu trời.
Ánh lửa soi sáng gương mặt người nọ, phản chiếu trong mắt gã ta.
Đó là một đôi mắt nâu nhạt lẫn đen, không giống đôi mắt đen láy như mực của trực hệ nhà họ Kê, nhưng biểu cảm trong đôi mắt đó lại giống hệt những người trong dòng họ này…
Cuồng nhiệt mà điên cuồng.

BLAST và Trần Thanh Dã rời khỏi nơi tị nạn của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Đường phố không một bóng người.
Hầu hết cửa hàng đều đóng kín cửa, khung cảnh hết sức tiêu điều.
Nơi này cách thành phố M không xa, tuy có thể thấp thoáng thấy được bầu trời nhưng bầu không khí vẫn vô cùng u ám, như có thứ gì đó nhớp nháp đen tối chất đống trên người họ, khiến họ ngộp thở.
Nhưng điều đó lại chẳng ảnh hưởng nhiều đến BLAST và Trần Thanh Dã.
Khi còn trong trò chơi, mật độ âm khí trong không khí kinh khủng hơn rất nhiều, thế giới hiện thực lúc này chẳng qua chỉ đang biến thành hoàn cảnh họ đã quá quen thuộc rồi thôi.
Bầu trời bên ngoài đồn cảnh sát bị bóng tối đáng sợ bao trùm.
Cửa sổ tối om, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quái vật bên trong, những bóng đen đó bỗng xẹt qua rồi biến mất, hệt như một đám bụi mù thoáng lướt ngang qua tầm mắt.
Nơi này đã bị lệ quỷ xâm chiếm từ lâu, trở thành nơi chúng chè chén say sưa.
Chiến ý phừng lên sâu trong mắt BLAST, cậu ta xòe tay, ngọn lửa nóng rực bốc lên: “Muốn so xem ai giết được nhiều hơn không?”
Trần Thanh Dã bình tĩnh đẩy gọng kính: “Không.”
“…Ớ?”
Trần Thanh Dã: “Tốt nhất là cậu đừng ra tay.”
“Gì?!!” BLAST gào lên, vẻ mặt không cam lòng: “Tại sao chứ?”
Trần Thanh Dã lạnh lùng liếc cậu ta: “Cậu tính đốt trụi cả tòa nhà này hay gì?”

BLAST: “…”
Ngọn lửa trong tay cậu ta ỉu xìu theo tâm trạng chủ nhân, ngay cả mái tóc đỏ quạch cũng không còn rực rỡ như trước.
Trần Thanh Dã buông thõng tay xuống.
A Trường đen tuyền chui ra khỏi tay áo anh ta, vừa ra ngoài đã lập tức phóng to, thoắt cái đã cao đến mấy chục mét.

Lớp vỏ cứng màu đen sáng bóng như kim loại, đôi mắt mọc phía trên đảo quanh, khiến người khác cảm thấy cực kỳ ghê rợn.
Tuy không phải mới lần đầu thấy nó, song BLAST vẫn không nhịn được mà rùng mình.
Cậu ta âm thầm lùi lại, run rẩy sợ hãi hỏi: “Hình… hình như nó cao hơn trước hả?”
Trần Thanh Dã ngẩng đầu nhìn A Trường trước mặt mình, sau đó vỗ nhẹ lên lớp vỏ cứng cáp của nó, vẻ mặt ôn hòa đến kì dị: “Đúng vậy, nhờ có Tiểu Tiểu Bạch mà giờ nó lớn hơn trước nhiều.”
“Ngoan lắm, ngoan lắm, ngoan lắm…” Trần Thanh Dã vuốt v e A Trường, nét cười trên mặt dịu dàng đến mức khiến da đầu người ta tê rần.
“Ai là bé ngoan nào?”
A Trường cúi xuống cọ xúc tua trên đầu vào má Trần Thanh Dã, đôi càng đen sì rét lạnh, gần như có thể cắt rớt đầu người gần ngay trước mặt anh ta, nó phát ra những tiếng cọt kẹt khàn đặc.
“Là cưng, chính cưng đó!” Trần Thanh Dã vuốt A Trường, cười híp mắt trả lời.
BLAST cạnh bên: “…”
Cậu ta rùng mình sởn gai ốc, quay người đi về phía đồn cảnh sát với vẻ mặt chết lặng.
Mẹ nó, bi3n thái.
Dưới sự phối hợp giữa hai người, chẳng mấy chốc toàn bộ quái vật trong đồn cảnh sát đã bị quét sạch.
Tòa nhà gần như đã tan nát, tuy nguồn điện không có vấn đề gì nhưng toàn bộ bóng đèn trên trần đều bị phá hoại đến chập mạch, không ngừng bắn tia lửa điện xuống dưới; sàn nhà và vách tường bị bao phủ trong máu tươi và chất nhờn, trông như vừa trải qua một trận thảm sát tàn khốc.
Trần Thanh Dã ngồi trước máy tính, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt anh ta, mười ngón tay bay múa trên bàn phím tạo ra những tiếng “lạch cạch” liên hồi.
BLAST đi vào từ bên ngoài.
Cậu ta bước qua đống xác quái vật trên mặt đất, tiến về phía Trần Thanh Dã, nói: “Ê, xong chưa?”
“Hồ sơ bị niêm phong hết rồi.” Trần Thanh Dã ngẩng lên nhìn BLAST: “Cậu xử lí sạch sẽ đám quái vật xung quanh rồi chứ?”
“Dĩ nhiên!” BLAST vênh váo ưỡn ngực.
“Không sót con nào hết?”
“Đó là đương nhiên,” BLAST dương dương tự đắc: “Ông không nhìn xem là ai ra tay?”
BLAST bãi dài âm cuối.
“Vậy bây giờ cậu nên nói tôi biết sự thật rồi đúng không?”
Lưng BLAST cứng đờ: “Cái… cái gì?”
Trần Thanh Dã đẩy kính: “Những gì thật sự cậu đã nghe và thấy tại thành phố M.”
Anh ta chỉ hoàn cảnh yên ắng xung quanh: “Hiện tại toàn bộ chướng ngại xung quanh đã bị loại trừ, gần như không thể có chuyện tai vách mạch rừng.”
Trần Thanh Dã đan tay vào nhau: “Bây giờ cậu nói được rồi chứ?”
BLAST bực bội gãi đầu: “A a a a….”
Sau khi xoắn xuýt hồi lâu, dường như cậu ta rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, rề rà hít thật sâu rồi nói: “Dù sao chắc ông cũng đoán được hòm hòm rồi, có giấu nữa cũng không ý nghĩa gì…”
BLAST kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra tại thành phố M.
Từ chuyện cậu ta theo đuôi lệ quỷ vào địa đạo dưới thành phố M, cùng với chất lỏng sền sệt màu đen cắn nuốt linh hồn con người, còn cả việc Kê Huyền, Vệ Nguyệt Sơ, Diệp Ca nhờ cậu ta điều tra.
Trần Thanh Dã xoa cằm suy tư.
Sau vài phút, anh ta ngước lên: “Thảo nào ACE không cho cậu nói với bất kì ai.”
BLAST: “Há?”
Trần Thanh Dã: “Anh ta không chỉ đề phòng Mẹ, mà còn cả những người trong Cục quản lý.”
Anh ta mở máy tính, cúi đầu tiếp tục gõ nhanh trên bàn phím: “Để tôi xem có thể đối chiếu hộ khẩu của tất cả các chi nhà họ Kê với hộ khẩu nhân viên trong Cục quản lí không…”
Vài phút sau, Trần Thanh Dã ngừng lại: “Ra rồi.”
BLAST xáp tới, nhìn vào màn hình.

Chỉ thấy sau khi đối chiếu, kết quả phù hợp có…
Một người.
Vẻ mặt hai người đều nghiêm trọng hẳn.
Tiếng ngón tay Trần Thanh Dã nhấn chuột “tách tách” vang lên.
Ảnh một người đàn ông trung niên đầy sức sống xuất hiện trên màn hình, dáng vẻ không có gì nổi bật, đôi mắt nâu nhạt lẫn đen hơi híp lại nhìn thẳng vào màn hình, vẻ mặt tươi cười trông không khác gì người bình thường.
Nhưng BLAST lại đột nhiên hít hà.
Cậu ta giơ tay, ngón tay run rẩy chỉ vào tên người nọ: “Đây, đây, đây… đây là Cục trưởng Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên mà?!”
Trần Thanh Dã thở dài.
Quả nhiên.
“Sao… sao có thể?” BLAST đần mặt, dường như vẫn thôi ngạc nhiên trước tin Cục trưởng Tổng cục là chi thứ nhà họ Kê.
Trần Thanh Dã nhịp tay trên mặt bàn:
“Vậy ra đây chính là lí do vì sao lúc mới bắt đầu Cục quản lí hành động chậm chạp như vậy.”
Cựu Cục trưởng bị giam trong Cục quản lí, ông ta biết trước cửa sẽ mở ra lần nữa trong tương lai, cũng biết rất rõ điều kiện sinh ra ác ý.
Nhưng nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không cách nào truyền được lời cảnh cáo của mình ra ngoài.
Sau khi sự việc xảy ra, trụ sở chính Cục quản lí vẫn giữ nguyên thái độ không nghe không thấy không hỏi với các nơi, ngay cả sau khi bách quỷ dạ hành diễn ra tại thành phố M, sự tồn tại của thế lực siêu nhiên và Cục quản lí bị vạch trần, họ vẫn chọn cách che giấu sự tồn tại của trò chơi.
Lúc mới biết điểm này anh ta đã thấy hơi lạ, nhưng những nhân viên liên quan đáp rằng họ không muốn khiến lòng dân hoang mang.
Tuy có thể giải thích được, nhưng vào thời điểm đó, nội bộ Cục quản lí đã có Kỳ Thành Tắc.
Tuy mấy thập niên trước đó có lẽ họ còn cho rằng đó chỉ là những lời nói với vẩn của một lão già khùng điên, nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra lẽ ra cũng nên coi trọng, song Cục quản lí vẫn không thay đổi quy tắc mà thậm chí còn ngầm cho phép các chi cục ở các thành phố khác áp dụng cách thức cũ, tiếp tục tiêu diệt linh hồn…
Thật sự là ác độc.
Trần Thanh Dã quay sang nhìn BLAST: “Cậu còn nhớ những gì Diệp Ca nói không?”
BLAST: “Há?”
Trần Thanh Dã: “Sở dĩ ông ngoại anh ta giấu cuốn sổ trong phần chi bị kí sinh của mình, hơn nữa còn dùng mật mã không ai hiểu được ngoài ACE… e rằng không phải vì đề phòng lệ quỷ, mà là con người.”
BLAST nửa hiểu nửa không gật đầu: “Đúng, đúng, Diệp Ca có nói với tui như vậy.”
Trần Thanh Dã: “Nhiều năm bị giam cầm trong Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên như vậy, số người ông ấy có thể tiếp xúc rất ít, người đáng đề phòng nhất hẳn phải là người có thể tiếp cận gần ông ấy bất kì lúc nào.

Tôi nghĩ ngay từ lúc Cục trưởng Tổng cục nhận ra Diệp Ca, chuyện đầu tiên ông ta làm là dẫn anh ấy xuống lòng đất gặp ông ngoại mình e rằng cũng vì mục đích này, muốn dùng cháu trai ruột của ông ấy để tra ra tung tích của quyển sổ.”
BLAST chợt hiểu ra.
Cậu ta nghiến răng, nói: “Đệt, lão cáo già này, chờ đó tui sẽ lột da lão!”
Trần Thanh Dã đứng dậy: “Đã thế thì… đi thôi.”
BLAST ngây người: “Há?”
Trần Thanh Dã đi ra ngoài: “Đến thủ đô.”
“Từ từ, từ từ!” BLAST chưa phản ứng kịp: “Để làm gì?”
Trần Thanh Dã ngoái lại: “Không phải cậu nói muốn lột da Cục trưởng Tổng cục sao?”
BLAST bối rối: “Nhưng mà… liệu như vậy có làm loạn kế hoạch của ACE không?”
Trần Thanh Dã: “Sẽ không.”
BLAST không phục, nói: “Mắc gì mà ông chắc chắn vậy?”
Trần Thanh Dã: “Bằng không cậu nghĩ tại sao Cục trưởng Tổng cục lại muốn lấy được thông tin từ Kỳ Thành Tắc?”
Anh ta nói tiếp: “Đương nhiên là vì ông ấy có thông tin mà ngay cả Cục trưởng Tổng cục cũng không biết, tôi đoán mấu chốt để thay đổi cục diện hiện tại, ví dụ như cách đóng được cửa hẳn là trong quyển sổ đó.”
Trần Thanh Dã suy nghĩ trong thoáng chốc, nói:” Dĩ nhiên, nếu chúng ta có thể ép Cục trưởng Tổng cục nhả ra được gì đó thì càng tốt.”
Mắt BLAST sáng rỡ: “Ông nói đúng lắm!”
Ngón tay cậu ta rục rịch, một tia lửa xẹt ra trong bóng tối, như chiến ý hừng hực bốc lên sâu trong đôi mắt.
Trần Thanh Dã với vào tay áo, xoa đầu A Trường đang phấn khích, đôi mắt sau tròng kính híp lại:
“Đã vậy thì, đi thôi.”

Giấy tờ rải rác chồng lên nhau khắp nền nhà, trong bóng tối không thể nào đọc rõ được những hàng chữ nhỏ dày đặc phía trên.
Căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Diệp Ca cụp mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt anh, nửa gương mặt tái nhợt ẩn sau bóng tối, vẻ mặt bình tĩnh không có bao nhiêu biểu cảm.
Nếu nói sau khi nghe xong câu chuyện ly kỳ, kì lạ và vặn vẹo kia mà không có chút cảm xúc gì thì không đúng.
Nhưng… rốt cuộc cảm xúc đó là gì?
Diệp Ca cảm thấy khó mà hình dung nổi.
Ngón tay lạnh băng của người đàn ông bao quanh cổ tay anh, trườn dần lên trên, Kê Huyền thân mật gác cằm lên vai Diệp Ca, nhẹ giọng làm nũng: “Vậy… phần thưởng của em đâu?”
Dường như lúc này Diệp Ca mới bị đối phương kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Anh quay sang nhìn Kê Huyền, bất thình lình đặt câu hỏi: “Cắn nuốt người thân của mình có cảm giác thế nào?”
Kê Huyền nghiêng đầu suy nghĩ: “Rất tốt.”
Rất… thỏa mãn.
Và… hưng phấn.
Hắn mỉm cười, đôi mắt đỏ rực ngước lên, ánh mắt đặc sệt trượt trên gò má với đường cong sắc bén của đối phương, giọng hắn trầm khàn: “Cảm giác giống như lúc bị anh giết vậy.”
Kê Huyền nắm tay Diệp Ca, đặt lòng bàn tay đối phương lên ngực mình.
Hắn híp mắt, như đang hồi tưởng lại lúc đó:
“Răng của anh cắm sâu vào da thịt, xé toạc ngực em, gặm c ắn xương cốt em.”
Giọng Kê Huyền cực kì bình tĩnh, nhưng sâu bên trong lại như cất giấu khao khát và d*c vọng mãnh liệt:
“Em bị anh ăn rồi, từ đó về sau em có thể hòa làm một với cơ thể anh, máu mủ chúng ta hòa quyện vào nhau, xương cốt chúng ta ôm lấy nhau, tất cả đều trộn lẫn với nhau, mãi mãi không thể tách rời…”
Hắn thấp giọng cười khẽ, âm cuối rung lên, như đang cực kỳ kích động với ảo tưởng này.
Đầu ngón tay tái nhợt của chàng thanh niên trên ngực hắn khẽ cử động.
Kê Huyền thở dài, cúi đầu hôn xuống bả vai đối phương: “Tiếc là anh không ăn hết toàn bộ.”
Giọng Diệp Ca bình tĩnh mà kiềm chế: “Thế à?”
“Đúng rồi.” Kê Huyền cười đến là ngọt ngào: “Vậy nên, phần còn thừa lại này của em mới tới tìm anh đây.”
Diệp Ca ngước mắt, nặng nề nhìn đối phương:
“Vậy bây giờ thì sao? Cậu vẫn muốn bị tôi ăn, hay là… muốn ăn tôi à?”
Kê Huyền híp mắt, đầu lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng li3m môi, sự cố chấp và điên cuồng trong mắt tràn ra không chút e dè, d*c vọng giết chóc và yêu thích khiến đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, giống như loài thú ăn thịt người khao khát giết chóc và ôm ấp:
“Dĩ nhiên.”
Sát ý thấu xương xẹt qua mắt hắn: “Khát vọng này của em chưa từng dừng lại.”
Kê Huyền cúi người hôn lên ngón tay chàng thanh niên.
Hắn ngước lên, vẻ mặt trở nên hơi dữ tợn vì buông thả và kiềm chế, hệt như thú dữ vẫn luôn cố kiềm lại bản năng của mình, tránh để lộ răng nanh, lồ ng ngực từ lâu đã không cần hít thở phập phồng run lên, giọng nói cũng mất ổn định:
“Nhưng…”
Diệp Ca không rút tay, anh đăm đăm nhìn đối phương, lặp lại: “Nhưng?”
Kê Huyền mạnh mẽ nhắm chặt mắt.
Giọng hắn nghèn nghẹn, như phát ra từ cuống họng, khàn đến mức không thể nào nghe rõ:
“…Không đủ.”
Con ngươi chàng thanh niên co rút.
Kê Huyền lần nữa chồm sang ôm cứng lấy eo anh, chôn mặt vào hõm vai đối phương.
Bóng tối bao trùm, hệt như trong trường học tối đen.
Hắn như vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt nhạt màu sáng rực trong bóng tối khiến hắn vô thức cảm thấy khó chịu kia, tựa như một kẻ ở trong bóng tối lâu ngày sợ ánh mặt trời chói chang xuyên thấu.
Đói quá…
Thứ cảm giác như bụng đói lâu ngày càng lúc càng tăng, bỏng rát dưới da thịt hắn mọi lúc, lặng lẽ thôi thúc và dụ dỗ hắn.
Hắn cho rằng, chỉ cần ăn, hoặc bị ăn là đủ.
Nhưng… không đủ.
Kê Huyền siết chặt ngón tay, đầu ngón tay co lại.
Không đủ.
Chỉ ăn thôi… thì không đủ.
Chàng thanh niên lơ đãng nở nụ cười nhìn hắn, sự vui vẻ lóe lên trong mắt anh lúc đưa hắn cốc trà sữa, vẻ kinh ngạc sâu trong mắt anh lúc bị hắn hôn trên phố.
Hắn quá đỗi tham lam, muốn có hết thảy những thứ này.
Kê Huyền ngước mắt, đôi mắt đỏ rực càng lúc càng híp lại, trông như con ngươi thẳng đứng của động vật máu lạnh trong bóng tối, hắn gằn từng chữ như đang miễn cưỡng tước bỏ bản năng ăn sâu trong máu thịt mình ra, không ngừng ngược đãi chính mình cho đến khi thấy máu.

Hắn chăm chú nhìn bản thân đổ máu đầm đìa, máu thịt lẫn lộn, chầm chậm nở nụ cười vặn vẹo:
“Em không nỡ.”
Diệp Ca híp mắt.
Sau một lúc lâu, anh nhấc tay, đầu ngón tay lạnh băng siết cằm đối phương.
Kê Huyền sửng sốt.
Diệp Ca niết cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu.
Đôi mắt đỏ rực của chàng thanh niên lóe lên sự tàn nhẫn cùng kiêu ngạo, ngay sau đó, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lạnh băng lên môi người đàn ông:
“Thưởng cho cậu.”.

Bình Luận (0)
Comment