Bởi vì nguyên do Việt Kình, phần lớn năng lượng của Cố Tuế Tuế đều được sử dụng vào trong cuộc sống.
Ngay cả ý muốn tìm Đàm Phong trả thù cũng không còn mạnh mẽ như trước đây nữa.
Hơn nữa đã nửa năm rồi không nhìn thấy Đàm Phong.
Nếu như đối phương không chủ động xuất hiện, cô cũng thiếu chút nữa đã quên mất đối phương rồi.
Hôm nay là một ngày tuyết rơi nhiều, đúng lúc Việt Kình có công chuyện phải đi ra ngoài.
Ngày mai Cố Tuế Tuế được nghỉ, tích trữ thêm chút thịt lợn thịt dê thịt bò ở nhà.
Chờ hôm sau Việt Kình trở về, hai người sẽ cùng nhau ăn lẩu.
Lúc quay về, hàng xóm bên cạnh vừa mới chuyển đến đang mở cửa.
Hàng xóm là một cô gái khá trẻ tuổi, hình như cửa có vấn đề, làm thế nào cũng không mở được.
"Hình như chìa khoá của tôi không mở được cửa, cô có thể xem thử giúp tôi được không?"
"Chắc là bị kẹt rồi.
Tôi thử xem sao."
Cố Tuế Tuế nhận lấy chìa khoá của đối phương, đang cúi đầu xuống muốn mở cửa, chỉ cảm nhận được một loại mùi hương kỳ lạ.
Ngay sau đó cô lập tức cảm nhận được hình ảnh người bên cạnh hơi xoay tròn.
Tình huống cuối cùng nhìn thấy được trong mắt chính là cánh cửa gỗ lim đập mạnh về phía cô.
Tích tắc—tích tắc—
Một loại âm thanh có quy luật vang lên ở bên tai.
Cố Tuế Tuế mở to đôi mắt, ngửi thấy một loại hương hoa, đập vào mắt là trần nhà.
Lúc này cô mới nhìn thấy, trên người mình được phủ một cái chăn mềm mại màu trắng.
Đây là một căn phòng ngủ rộng, mặt đất bên cạnh được trải thảm, trên tủ đầu giường đặt một ngọn đèn nến thơm.
Mùi hương chính là đều được toả ra từ đó.
Đây không phải nhà của mình.
Cố Tuế Tuế đứng dậy, lúc này phát hiện trên cổ tay của mình có một cái khoá sắt hình tròn, trên khoá sắt được nối với sợi xích sắt, sợi xích sắt được gắn vào bên trong tường.
Cô mà động một chút thì sẽ phát ra âm thanh kêu loảng xoảng.
Cố Tuế Tuế nhìn vào dây xích sắt này, có chút không dám tin.
Bỗng nhiên trong cả cuộc đời của mình, lại gặp phải loại chuyện này.
Sợ hãi thì Cố Tuế Tuế cũng không sợ cho lắm, vì ngọn nguồn của nỗi sợ chưa xác định.
Với tư cách là một cô gái đã xem hết toàn bộ phim kinh dị trong nửa năm, trong tình huống này, rất có khả năng là mật thất khảo nghiệm nhân tính gì đấy.
Giống kiểu xích tay cô lại như thế này, có thể sẽ đưa cho cô một cái cưa để cô lựa chọn liệu có muốn cắt đứt cổ tay chạy trốn không.
(Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Cố Tuế Tuế lắc lắc sợi dây xích trên cổ tay của mình, trong lòng suy nghĩ xem nên đục thủng bức tường kia hay là cưa đứt sợi dây xích?
Tiếng động ở nơi này rất nhanh đã thu hút chú ý của người bên ngoài.
Cửa phòng ngủ nhanh chóng được mở ra.
Trên người Đàm Phong mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, chân đi đôi dép lê, gọi cô: "Tỉnh rồi sao?".
||||| Truyện đề cử: Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê |||||
Cái khoảng khắc mà Cố Tuế Tuế nhìn người kia một cách rõ ràng, trong lòng cũng không còn nhớ tới cái khảo nhiệm nhân tính gì nữa.
Cô lựa chọn cắt đứt cổ tay.
"Tôi xác định một câu hỏi trước..." Vẻ mặt Cố Tuế Tuế vẫn bình tĩnh nhìn vào Đàm Phong.
Trong loại tình huống này thì trên mặt cô hẳn là nên có vẻ sợ hãi cùng với tinh thần hoảng loạn, nhưng lại vượt quá sự bình tĩnh của người bình thường, cô nói: "Anh có nên biết rằng giam cầm người khác chính là phạm pháp không nhỉ? Chúng ta đang ở trong cùng một hệ thống pháp luật, phải không?"
Đàm Phong nhìn thấy cô như thế này, trong trái tim dâng lên một tia hoài niệm.
Cô đúng là sẽ như thế này, đây mới chính là Tuế Tuế của anh ta.
Cô càng sợ hãi, càng không có cảm giác an toàn, thì sẽ càng làm ra vẻ bình tĩnh.
"Anh không quan tâm." Ánh mắt Đàm Phong tràn đầy sự cố chấp, "Những chuyện đó anh đều không quan tâm."
"Tôi và pháp luật đều rất quan tâm." Cố Tuế Tuế toan tính nói lý lẽ: "Anh giàu như vậy, kiểu con gái nào ngoài kia mà chẳng tìm được chứ? Đâu cần phải gây khó dễ với pháp luật làm gì?"
"Tuế Tuế." Đàm Phong bước đến, giọng điệu dịu dàng: "Em và đứa nhỏ, chính là ý nghĩa duy nhất cho sự trở về của anh."
Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào? Còn có trở lại? Có ý gì vậy?
Cố Tuế Tuế nhìn vào người trước mặt, giọng nói của anh ta dịu dàng như vậy, thế nhưng trái lại toàn bộ con người anh ta lại mang một loại điên cuồng không thể diễn tả được.
"Tuế Tuế, lần này, anh thật sự đã thay đổi rồi, anh không có tiếp xúc với người phụ nữ khác nữa."
Đột nhiên lúc này Cố Tuế Tuế có chút sợ hãi.
Cô nuốt nước bọt, trong lòng đã coi đối phương trở thành bệnh thần kinh rồi.
Đối với bệnh thần kinh thì không cần thiết phải cứng rắn.
Cô thử trấn an cảm xúc người này: "Tôi biết."
"Em không biết." Đàm Phong nghe được lời này, có chút nóng nảy, "Em không biết gì cả.
Em không biết rằng anh đối với em đã trả giá nhiều như thế nào."
Cố Tuế Tuế nói: "Vậy anh nói cho tôi.
Sau khi anh nói cho tôi rồi thì tôi sẽ biết thôi."
Đàm Phong có hơi không cam lòng: "Tuế Tuế, em nhận được giúp đỡ của bạn cùng trường là nhờ anh.
Công việc của em là do anh tìm.
Căn nhà của em là anh bảo chủ nhà cho em thuế với giá thấp hơn giá thị trường...!Em đã từng nói rằng, không mong muốn cuộc sống khổ sở như vậy.
Anh đã giúp em ngăn cản những khổ sở đó trong cuộc sống..."
"Tại sao em lại muốn yêu kẻ khác? Là anh đã làm sai điều gì sao?"
Nội tâm Cố Tuế Tuế chỉ có một ý nghĩ, thằng này thật sự là một kẻ điên khùng.
Đối với câu hỏi chất vấn lương tâm của đối phương, Cố Tuế Tuế: "Đây không phải lỗi của anh."
Cố Tuế Tuế nhìn biểu cảm của tên thần kinh này, cân nhắc lại lời nói của mình: "Tôi có thể hỏi chút, tại sao anh lại thích tôi vậy?"
Dựa theo mốc thời gian của đối phương, hẳn là đã biết cô tại thời điểm đang học đại học.
Nhưng mà trên thực tế căn bản trước đó đều chưa từng gặp anh ta.
(Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Rốt cuộc Đàm Phong vẫn không sẵn lòng nói ra sự tình ở kiếp trước, vậy nên đã không trả lời.
Trong lòng Cố Tuế Tuế hiểu rõ chỗ này có vấn đề.
Cố Tuế Tuế lại hỏi tiếp: "Anh giam tôi lại...là muốn giữ tôi lại, giữ lại để kiến tôi thích anh sao?"
"Phải.
Vốn dĩ em nên yêu anh.
Việt Kình không thích hợp với em, em không thể cùng cậu ta ở bên nhau.
Chỉ cần em bỏ chút thời gian thì sẽ phát hiện ra người mà em thật sự thích chính là anh."
"Hmm—" Cố Tuế Tuế nói: "Được rồi, vậy phải có một giới hạn thời gian nào đó chứ?"
Cố Tuế Tuế nhìn nhìn bức tường bên cạnh: "Nếu anh lựa chọn giam tôi ở đây cả đời, tôi sẽ đâm chết ở chỗ này."
Cố Tuế Tuế lại bổ sung thêm: "Còn nữa, nếu anh thật sự thích tôi, vậy chắc chắn cũng sẽ rất quan tâm đến sức khoẻ tâm lý của tôi.
Nếu như tôi bị giam lại, chắc chắn tâm lý của tôi sẽ bị bóp méo."
"Tuế Tuế à, đợi đến khi em thích anh rồi, em muốn thứ gì anh đều có thể cho em."
Cố Tuế Tuế theo bản năng nhận ra được điều không thích hợp.
Ngay sau đó, Đàm Phong rời khỏi căn phòng, trong phòng chỉ còn lại duy nhất một người là Cố Tuế Tuế.
Cố Tuế Tuế hơi ngạc nhiên, sao lại đi mất rồi?
Cô là người duy nhất ở lại trong căn phòng trống rỗng, Cố Tuế Tuế đi quanh căn phòng.
Sợi xích sắt vừa đủ dài để cô vào phong vệ sinh bên cạnh.
Cố Tuế Tuế từ trong nhà vệ sinh bước ra, đã kiểm tra căn phòng một chút, cũng không phát hiện ra đồ vật hữu ích nào.
Tình hình này đã kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ.
Đối phương không bước vào, không đưa thức ăn cho cô.
Trong căn phòng chỉ có nước uống.
Cố Tuế Tuế nhìn rồi lại nhìn, rất nhanh đã nhận ra được, người này chuẩn bị dùng cơn đói và sự cô độc để phá huỷ nhân cách của cô, cố gắng thuần hoá cô.
Điều này cũng giống như việc thuần hoá một loài động vật...
Sau khi cô bị bỏ đói trong vài ngày, hơn nữa còn bị giam cầm ở chỗ này, không có người để nói chuyện.
Chờ tới vài ngày sau, Đàm Phong mang theo đồ ăn bước vào...
Cố Tuế Tuế đã nhìn thấy camera trên đỉnh của căn phòng.
Căn phòng rất cao, toàn bộ đồ vật trong căn phòng không có đồ vật gì có thể đập nát chiếc camera kia.
Cô mất tích rồi, Việt Kình ở cùng một chỗ với cô, buổi tối trở về chắc chắn sẽ nhận ra được.
Mặc dù đã nửa năm Đàm Phong không hề xuất hiện, nhưng chắc chắn đầu tiên Việt Kình sẽ báo cảnh sát, tìm Đàm Phong.
Cố Tuế Tuế hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, trước tiên không tự làm bản thân trở nên hoảng loạn nữa..