Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 11

[Cậu thích drone thì có nghĩa là cậu thừa nhận tình cảm với Tiểu Dụ sao? Tiểu Dụ đã đồng ý chưa? Hai người đúng là tình yêu kiểu Schrödinger mà, ha ha ha.]

[Rõ ràng là câu chuyện của hai người, mà cậu cứ nhất quyết phải thêm tên của bốn người vào~]

Cố Thầm cũng cảm thấy đứa nhóc này khá thú vị, mỉm cười nói: “Lệ tổng mới là ông chủ thật sự, tối nay cứ xem anh ấy nói thế nào nhé?” Ở một góc độ nào đó, có lẽ cậu cũng xem như là “nhân vật quần chúng” thúc đẩy mối quan hệ giữa công và thụ nhỉ?

Lục Thanh Việt lập tức nói: “Ây dà, Lệ tổng bá đạo như vậy, thích anh như thế, chắc chắn không có vấn đề gì đâu! Em còn phải học tập tình yêu của hai người đấy~”

[Lục Thanh Việt cậu làm gì thế hả ha ha ha? Sáng nay cậu còn nói Cố tiên sinh là ‘cô độc vương’ cơ mà? Sao bây giờ lại có tình yêu rồi?]

[Đừng có tùy tiện phát tình yêu cho người ta nhé, Cố tiên sinh vẫn còn muốn yêu đương đấy~~~]

Cố Thầm trực tiếp dập tắt ảo tưởng của anh ta, cười như không cười nói: “Thật ra tôi với Lệ tổng cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần, hôm nay là lần thứ ba chúng tôi gọi điện thoại, chắc tạm thời vẫn chưa có tình yêu đâu.”

[Cố tiên sinh cũng thật là, lại thẳng thắn thừa nhận như vậy sao?]

[Cái gì mà ‘tạm thời’ vậy, Cố tiên sinh? 23333]

Lục Thanh Việt nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Vậy —— nhanh nhanh nhanh, tua nhanh lên!”

[Ha ha ba Lục Thanh Việt, cậu ship CP ngay trước mặt người trong cuộc luôn sao? Có phải hơi hiểu chuyện quá rồi không?]

[Đúng là nói ra tiếng lòng của tôi rồi, tua nhanh x12 đi nào!]

Cố Thầm vỗ vai anh ta, bước vào biệt thự, nói: “Cậu tưởng đây là phim truyền hình chắc? Chờ đi.”

Đúng như Lục Thanh Việt nói lúc trước, đã gọi xong cuộc điện thoại thì coi như hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay cũng không còn chuyện gì nữa. Thế nên Cố Thầm tìm mấy quyển sách thú vị trên giá sách trong biệt thự, pha một ấm trà, rồi đến một góc khuất trong khu vườn phía sau biệt thự, thong thả đọc sách.

Ở bên kia trái đất, Lệ Đình Khâm cũng vừa kết thúc công việc trong ngày, trở về nơi ở, nói với trợ lý sinh hoạt: “Tìm những phân đoạn có Cố tiên sinh tham gia trong chương trình ở trong nước đi, tôi muốn xem.”

“Vâng.” 

Trợ lý Trần tìm những phân đoạn có Cố Thầm xuất hiện rồi chiếu lên màn hình lớn, báo cáo: “Tập đầu tiên, Cố tiên sinh xuất hiện tổng cộng 1 phút 58 giây. Tập thứ hai, phiên của ngày đầu tiên chỉnh sửa tinh gọn, thời lượng lên hình tổng cộng 1 phút 57 giây, đều không lộ mặt. Ngài có cần tôi cắt hết những đoạn Cố tiên sinh xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp hôm qua không?”

“Không cần, vất vả rồi.” 

Lệ Đình Khâm ngồi xuống ghế sô pha, cầm điều khiển từ xa bấm nút tiếp tục phát, nói: “Cậu về trước đi, tôi tự xem.”

Khu vườn phía sau biệt thự có phong cảnh khá đẹp, diện tích rộng rãi, cây cối um tùm, còn đặt rất nhiều bàn ghế tinh tế. Cố Thầm chọn một góc ngồi thoải mái, có ghế ngồi, cũng có ghế dài để nằm.

Tổ chương trình đúng là rất biết giữ quy tắc, vì Lục Thanh Việt đang theo học “lớp bồi dưỡng tình yêu” của cậu, mà chỗ cậu lại không có nội dung yêu đương nào cả, thế nên không ai đến quấy rầy. Cả buổi sáng, cậu đọc sách trong yên tĩnh.

Buổi chiều, ánh nắng xuân ấm áp dễ khiến người ta buồn ngủ. Cố Thầm lại đến vườn, ánh mặt trời len qua tán cây tạo thành một vùng sáng ấm áp, khiến người ta thư thái vô cùng.

Đời của nhân vật quần chúng đúng là nhàn nhã biết bao!

Cố Thầm nằm xuống ghế dài, lấy sách che mặt, bắt đầu ngủ trưa.

Cùng lúc đó, Lục Thanh Việt cũng cảm thấy chọn Cố tiên sinh đúng là quá lời. Ngoại trừ cuộc gọi buổi sáng, có lẽ đến tối lại phải gọi thêm một lần nữa, cả ngày nay gần như chẳng có việc gì làm! Ngay cả tổ chương trình cũng không còn bám theo quay vì độ hot của anh ta nữa. Trong lòng anh ta, Cố tiên sinh một lần nữa được nâng cấp thành “cô độc vương”.

Vậy nên, nếu buổi sáng anh ta còn phải nhịn trước mặt tổ chương trình, thì buổi chiều anh ta đã lén lút chuồn ra ngoài. Anh ta đã nghe ngóng rồi, trong nhà kính sau vườn có một cây đàn piano, anh ta có thể qua đó luyện đàn, cũng không sợ làm phiền người khác.

Từ giáo viên, công ty đến fan hâm mộ, ai cũng công nhận anh ta nhảy giỏi, tác phẩm của Tinh Châu hay, nhưng thực ra anh ta cũng có thiên phú về âm nhạc.

Có điều, công ty của anh ta không cần anh ta phát triển theo hướng này… Nhưng anh ta vẫn muốn thử…

Lục Thanh Việt tìm đến phòng đàn, ngồi xuống, nhìn quanh một vòng. Đây đã là khu vực rất hẻo lánh trong khu vườn phía sau, chắc không ai đến xem đâu nhỉ?

Ngày nào cũng chạy lịch trình kín mít, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ hiếm khi có một khoảnh khắc nhàn rỗi như thế này, anh ta ngứa tay, muốn thử một chút.

Thế là, anh ta đặt tay lên phím đàn, bắt đầu chơi.

Cố Thầm chưa ngủ được bao lâu, còn chưa chìm vào giấc ngủ sâu thì đã nghe thấy tiếng đàn piano vang lên từ một nơi không xa cũng chẳng gần.

Có lẽ là một bản nhạc gốc của ai đó? Tiếng đàn không quá ồn, thậm chí còn khá dễ nghe. Thôi kệ, cứ coi như nhạc nền để ngủ vậy.

Thế nhưng, nghe được mấy nhịp, một đoạn trong bản nhạc bỗng trở nên lộn xộn một cách khó chịu, khiến Cố Thầm cau mày.

Nhưng thôi, chỉ là một đoạn nhỏ thôi mà, phần còn lại vẫn hay, vẫn có thể ngủ tiếp.

Cố Thầm lại nhắm mắt.

Chưa đến hai phút sau, dường như người chơi đàn cũng phát hiện ra vấn đề này, liên tục sửa lại đoạn đó, thử đi thử lại, nhưng vẫn không thể tìm ra cách viết ưng ý, cứ mắc kẹt mãi ở đó.

Cố Thầm nghe đi nghe lại đoạn nhạc ấy suốt mười phút, cuối cùng không chịu nổi nữa. Cậu bỏ cuốn sách che mặt xuống, đứng dậy.

Rốt cuộc là ai đang đánh đàn vậy?

Lần theo tiếng đàn, cậu nhìn thấy nhà kính trong vườn. Nhưng ngay lúc đó, tiếng đàn lại ngừng. Thôi bỏ đi?

Anh trông thấy Lục Thanh Việt nhận điện thoại, vội vàng rời khỏi nhà kính, chạy về phía biệt thự mà không hề nhìn thấy cậu. 

Tiểu Lục à.

Có lẽ có thể cho anh ta một chút gợi ý?

Cố Thầm bước vào nhà kính, nhìn thấy những tờ bản nhạc bị sửa đi sửa lại đặt cạnh cây đàn piano. Cậu không ghi chú trực tiếp lên đó để tránh làm tổn hại đến tác phẩm của người khác, mà rút một tờ giấy trắng, suy nghĩ một chút rồi tiện tay viết một đoạn.

Anh dùng một kiểu chữ lạ để viết. 

“Phần còn lại đã rất hoàn hảo rồi, đây chỉ là một gợi ý nhỏ thôi, mong cậu đừng để bụng.”

Cuối cùng, cậu còn vẽ một khuôn mặt cười nhỏ cho cậu nhóc.

Sau đó, Cố Thầm quay lại chỗ nằm, nhưng không còn cảm giác buồn ngủ nữa. Cậu ôm sách, cầm tách trà rồi rời đi.

Sau khi đặt sách và tách trà xuống, Cố Thầm đi xuống lầu, vừa lúc thấy Lục Thanh Việt gọi điện xong, bước vào sân.

Lục Thanh Việt nhìn thấy Cố Thầm từ trên lầu đi xuống, bây giờ đã quen với lịch trình của cậu, hỏi vu vơ: “Cố tiên sinh, anh mới ngủ trưa dậy à?”

Cố Thầm đáp: “Ừ, nhưng không ngủ được.”

“Ồ.” Lục Thanh Việt không nghĩ nhiều, bỗng nhớ ra bản thảo của mình vẫn để trong phòng đàn, vội vàng chạy đi lấy.

Nhưng chỉ một lát sau, anh ta cầm chặt những tờ giấy, chạy như bay trở về, hét lên: “Ai! Ai đã sửa bản thảo của tôi!”

Lúc này, Lâm Dĩ Tố và Mục Vân Đình đang ở trong phòng khách, lập tức bị anh ta kéo ra hỏi một lượt: “Thầy Lâm, có phải thầy không?”

“Thầy Mục, có phải thầy sửa không?”

Cả hai người đều dứt khoát phủ nhận, thậm chí còn cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của anh ta. 

Lục Thanh Việt lại nhanh chóng làm ầm lên, gọi Dụ Tinh Châu xuống.

Dụ Tinh Châu nhìn anh ta với vẻ không tán thành, nói: “Tôi biết cậu ghét người khác tùy tiện động vào đồ của mình, nhưng mà…”

Cậu ta giật tờ giấy trong tay Lục Thanh Việt, liếc qua một cái rồi nói:  “Nhưng người ta đâu có động vào bản gốc của cậu đâu? Cậu làm ầm lên cái gì vậy?”

“Tôi không phải nói người ta động vào đồ của tôi!” 

Lúc này Lục Thanh Việt mới nhận ra phản ứng của mình dễ gây hiểu lầm, lập tức ngẩng đầu giải thích với Lâm Dĩ Tố và Mục Vân Đình: “Thầy Lâm, thầy Mục, em không có ý đó đâu…”

Sau đó, anh ta nhét bản nhạc vào tay Dụ Tinh Châu, nói: “Anh mau nhìn xem! Tuyệt diệu! Thực sự là quá tuyệt diệu!”

Dụ Tinh Châu nhìn qua phần đầu tiên của bản nhạc: “Đây là bản nhạc cậu tự sáng tác à? Không tệ… Sao không sớm đưa tôi xem…”

Nhưng đến đoạn bị lỗi, cậu ta nhíu mày: “Đoạn này quá lộn xộn, nhưng sửa thì… lại khó mà sửa được…”

Lục Thanh Việt nhấn mạnh: “Vậy nên mới bảo cậu mau xem đoạn này!”

Dụ Tinh Châu đọc đến phần cuối, nơi có nét chữ khác biệt, bỗng sững người.

Cậu ta là một người có thiên phú âm nhạc cực cao, vừa nhìn một cái, trong đầu đã có thể hoàn chỉnh toàn bộ bản nhạc. Không kìm được mà cảm thán: “Vậy thì… đúng là một kiệt tác rồi.

Hoàn toàn ăn khớp với phần trước của anh ta, hơn nữa còn nâng tầm toàn bộ bản nhạc…

Người này có trình độ sáng tác vượt xa cậu ta. 

“Nhưng mà, phần này được sửa dựa trên bản gốc của tôi, chưa chắc đã giỏi hơn tôi đâu.”

Dụ Tinh Châu nghe vậy không nhịn được chọt chọt anh ta một cái: “Anh lại tự khen mình nữa rồi.”

Nhưng cả hai đều rất tò mò: “Rốt cuộc là ai đã sửa vậy?”

Hai người làm ầm ĩ đến mức gần như gọi hết cả biệt thự ra. Nhưng sau khi hỏi từng người một, tất cả đều khẳng định không phải mình.

Những người biết nhạc cũng tò mò xem qua bản nhạc, không khỏi tán thưởng: “Bản này hay quá, không ngờ Tiểu Lục lại có thiên phú sáng tác thế này.”

Lục Thanh Việt gãi đầu, nói: “Người sau mới giỏi ấy.”

Hơn nữa, người đó còn rất lịch sự, dù có tài năng cũng không kiêu ngạo, không hề động vào bản gốc của anh ta. 

“Rốt cuộc là ai đây? Hỏi hết mọi người là sẽ biết thôi mà.”

Lục Thanh Việt chẳng hề nghĩ đến Cố Thầm, mọi người cũng không cảm thấy cậu có thể hiểu biết về âm nhạc.

Nhân vật quần chúng Cố Thầm lặng lẽ rót trà, bình thản ngồi nghe họ thảo luận.

Làm xong việc, phủi áo ra đi, giấu công danh vào bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment