“Được, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý Trần xử lý.”
Nghe Cố Thầm nói vậy, Lệ Đình Khâm thậm chí còn cảm thấy có chút an ủi — Tiểu Cố đã chủ động đề cập đến vấn đề thiếu tiền. So với trước đây còn ngại ngùng đến mức phải lên núi đào rau dại để sống qua ngày, thế này đã là một bước tiến lớn rồi.
Còn về chuyện công việc, Lệ Đình Khâm lại nhíu mày…
Dù anh đã xem đoạn cắt ghép 1 phút 58 giây và 1 phút 57 giây của Cố Thần, nhưng tổng cộng lại cũng chưa đến 4 phút, nên hiểu biết về cậu vẫn còn rất hạn chế.
Vì không thể thấy mặt, sau khi xem xong, sự tò mò và tán thưởng của anh dành cho Cố Thầm càng sâu hơn. Nhưng ấn tượng về cậu chỉ thay đổi từ một người hướng nội, sợ giao tiếp thành một thiên tài có tài năng nhưng không có nơi để thể hiện — vẫn là một "nhóc đáng thương" mà thôi.
Lệ Đình Khâm biết, Cố Thầm học tài chính ở một trường không mấy danh tiếng trong nước. Sau khi tốt nghiệp, cậu chưa từng làm việc mà bị gia đình gả cho anh. Nhà họ Cố cũng không có ý định để cậu tiếp quản gia nghiệp, thậm chí còn chẳng có ý bồi dưỡng, nếu không thì đã không gửi cậu vào trường nội trú từ nhỏ rồi bỏ mặc không quan tâm.
Hơn nữa, nếu họ có chút để tâm, khi Cố Thầm thi đại học không đủ điểm vào trường danh tiếng, họ hoàn toàn có thể tìm cách đưa cậu ra nước ngoài du học — đây cũng là con đường thường thấy trong quá trình giáo dục tinh anh của các gia tộc.
Vì tôn trọng ranh giới, anh không điều tra bảng điểm đại học của Cố Thầm, nhưng chỉ nhìn hai trang ghi chú đọc sách mà thư ký đưa sáng nay, anh có thể khẳng định tài năng chuyên môn của cậu không chỉ dừng lại ở đó. Trong video, dù không lộ mặt, cậu vẫn toát lên sự thông minh sắc sảo. Nhưng ngành tài chính lại rất coi trọng xuất thân từ trường danh giá — Cố Thầm đã bị lãng phí mất tiềm năng của mình.
Ở nhà họ Lệ và nhà họ Cố, chuyện hậu bối tốt nghiệp rồi tiếp quản một công ty nhỏ để rèn luyện là rất bình thường. Hôm nay, anh đề xuất cho Cố Thầm vị trí CEO của một công ty con cũng là điều hiển nhiên, là thứ cậu đáng được nhận. Nhưng anh quên mất rằng, tài năng của Tiểu Cố bị chôn vùi suốt bao năm nay một phần cũng vì sự phớt lờ của hai gia tộc, vì họ chưa từng để cậu tham gia bất cứ công việc kinh doanh nào, khiến cậu trở thành một người sợ giao tiếp, không muốn lộ diện.
Vẫn phải kiên nhẫn từ từ thôi…
Nghĩ vậy, Lệ Đình Khâm đề nghị: “Tạm thời chưa muốn đi làm cũng không sao, hay là cậu thử học lên thạc sĩ trước nhé? Cậu thích trường nào, tôi sẽ viết thư giới thiệu cho.”
Cố Thầm: "…" Ý tôi là, tại sao con người nhất định phải đi làm chứ?
Cậu đáp: “Không cần đâu, cảm ơn Lệ tổng. Tôi tự học là được rồi.”
“Được.”
Đây là lần đầu tiên Lệ Đình Khâm nhận ra rằng chứng sợ giao tiếp của Cố Thầm đã nghiêm trọng đến mức này — ngay cả việc đến trường cũng không muốn? Xem ra, hai trang ghi chú kia đều là kết quả tự học của cậu. Nếu vậy, cứ để cậu từ từ tự học đã. Giờ tuy cậu không lộ diện, nhưng đã sẵn sàng tham gia chương trình và tiếp xúc với mọi người, thế cũng là một bước tiến tốt. Và dù gì thì… anh cũng không thiếu khoản tiền tiêu vặt này của Tiểu Cố.
Cố Thầm chợt nhớ đến lời nhờ vả của hai vị giáo sư, bèn nói: “Đúng rồi, Lệ tổng, tôi có vài nhân tài muốn giới thiệu cho anh…”
Cậu đã "nghỉ hưu", nhưng vẫn còn rất nhiều người cần công việc, đã đến lúc nhường chỗ cho họ rồi.
Lệ Đình Khâm: “Tiểu Cố cứ nói, tôi sẽ sắp xếp.”
Lần đầu tiên Tiểu Cố chủ động nhờ anh chuyện này, hẳn là vì bạn của cậu. Xếp việc cho một người trong Lệ thị chẳng phải chuyện khó.
Cố Thầm đáp: “Khá nhiều người đấy, chi bằng anh để phòng nhân sự trực tiếp liên hệ, xem ai phù hợp yêu cầu thì nhận.”
Cậu nhớ Lệ gia có vài phòng thí nghiệm sinh học và vẫn luôn tiên phong trong các dự án bảo vệ môi trường. Hai vị giáo sư kia vốn là những chuyên gia hàng đầu trong ngành, nếu giúp họ kết nối tuyển dụng thì cũng là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Lệ Đình Khâm: “?”
…
Kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Thầm bỗng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu chủ động xin tiền, đối với cậu, vẫn có chút ngại ngùng.
Nhưng ngay sau đó, cậu liền nhận được tin nhắn: [Tài khoản XXXX của bạn vừa nhận được chuyển khoản: 5,000,000.00 nhân dân tệ, số dư hiện tại: 5,286,428.89 nhân dân tệ.]
Cố Thầm: “…?”
Cậu chỉ tiện miệng xin chút tiền để đánh lạc hướng và xây dựng hình tượng thôi, sao tiền tiêu vặt lại bị nhân đôi thế này? Đây là… lạm phát à?
Cố Thầm nhắn tin cho Lệ Đình Khâm: “Lệ tổng, thật ra cũng không cần nhiều như vậy đâu.”
Dù gì trong các bộ phim truyền thống, khi nhân vật phản diện quăng tấm chi phiếu ra rồi nói "Tránh xa con trai tôi ra”, cũng chỉ đưa tầm năm triệu thôi. Một người qua đường như cậu lại được hưởng mức tiêu vặt tháng tiêu chuẩn năm triệu? Vẫn thấy hơi quá đáng rồi.
Lệ Đình Khâm rất nhanh trả lời: “Tiểu Cố, con cái trong nhà mua một chiếc siêu xe cũng tầm vài triệu. Cậu là bạn đời của tôi, không cần quá khách sáo.”
Cố Thầm: “…”
Thôi được rồi, là do cậu khách sáo.
Vì kết thúc cuộc gọi sớm, hôm nay công việc livestream của Cố Thầm cũng hoàn thành sớm hơn hôm qua. Để tránh bất cứ tình huống kỳ lạ nào xảy ra, cậu trở về biệt thự sớm, định lên phòng nằm nghỉ.
Nhưng vừa đi đến khu vực nghỉ ngơi chung ở tầng hai, Thẩm Nguyên, người đang ngồi trên sofa chơi game, bỗng gọi cậu lại: “Cố tiên sinh, tôi muốn đi vệ sinh, có thể giúp tôi đánh nốt trận này không?”
Cố Thầm nhớ Thẩm Nguyên là chồng của Lâm Dĩ Tố, một tuyển thủ chuyên nghiệp mới giải nghệ, liền tiện miệng hỏi: “Còn Lâm lão sư đâu?”
Thẩm Nguyên đáp: “Giờ này chị ấy đang tập gym.”
Cố Thầm gật đầu, bày tỏ sự thấu hiểu với việc quản lý vóc dáng của các minh tinh nữ, rồi đưa tay nhận lấy điện thoại của Thẩm Nguyên: “Đi đi.”
Nhìn vào màn hình, hình như cậu ta đang chơi vị trí đi rừng, nhưng k/d/a lại là 0-5-3? Không phải nói là tuyển thủ chuyên nghiệp sao?
Cố Thầm kiên nhẫn ngồi xuống, dành mười phút kết thúc trận đấu, rồi đợi thêm một lát, Thẩm Nguyên cuối cùng cũng quay lại.
Thẩm Nguyên nhìn màn hình hiển thị kết quả 11-5-6, sững sờ: “Hả? Vậy mà thắng rồi à? Cái này cũng thắng được sao?”
Hôm nay cậu tabị ép đi rừng, đánh cực kỳ tệ, vừa nãy còn lên Weibo thanh minh rằng "không phải tôi chơi". Thế mà quay lại, chỉ số từ 0-5-3 đã thành 11-5-6?
Ừm, đúng là "không phải tôi chơi" thật rồi.
Quả nhiên, Cố tiên sinh đúng là bí ẩn… Ngay cả game cũng giỏi? Đúng là khó tin.
Cậu ta liếc qua danh sách người chơi một lượt, ồ, trận này còn đụng mặt mấy đồng nghiệp nữa.
"Ừm."
Cố Thầm thản nhiên đáp: “Đồng đội của cậu khá giỏi, không bỏ cuộc đến phút cuối.”
“?”
Thẩm Nguyên nghĩ bụng, một tuyển thủ chuyên nghiệp như cậuta còn không phân biệt được ai mới là người giỏi sao?
Cố Thầm nói: “Thế nhé, Tiểu Nguyên, tôi vào phòng trước đây.”
Ừm, nửa trận game chỉ tốn có mười phút, không ảnh hưởng đến kế hoạch lên phòng nằm nghỉ của cậu.
Đồng thời, Đỗ Nhuy Thanh cũng nhận được phản hồi từ vị Chung thiếu kia: [Tôi đã hỏi bạn bè trong nhà họ Lệ rồi, họ chưa từng nghe nói có ai trong Lệ gia cưới một người đàn ông họ Cố cả. Hơn nữa, Nhị thiếu của chi chính vừa mới học xong thạc sĩ và trở về nước thôi. Có khi nào Cố Thầm đang mượn danh Lệ gia để giả danh không? Tôi cũng không phải không biết kiểu người như các cậu, rất thích tạo dựng hình tượng trong show thực tế mà.]
Nhưng Đỗ Nhuy Thanh cũng không phải kẻ ngốc. Lần nào hắn ta nhắm vào Cố Thầm cũng đều thất bại. Hắn không rõ nội tình của Lệ gia, cũng không muốn tự tay vạch trần thật giả trong thân phận của Cố Thầm, nên chỉ đáp lại: [Chuyện bóc phốt này, phải là những người có tiếng tăm trong giới như cậu nói ra thì mới khiến người ta tin được. Tôi chỉ là kẻ vô danh, có nói cũng chỉ bị cho là đang kiếm chuyện vô cớ thôi.]
Chung thiếu trả lời: [Chẳng phải cậu vốn dĩ là đang kiếm chuyện vô cớ à? Lúc trước mời cậu ta tham gia show là để làm gì? Xem cậu ta bị bẽ mặt sao? Đúng là đồ ngu. Giờ còn muốn kéo tôi xuống nước? Chờ xem tình hình đi đã.]
Đỗ Nhuy Thanh nghiến răng, nhất thời không phân định được bản thân hận ai hơn. Nhưng dù có ghét Chung thiếu thế nào đi nữa, đó cũng là người hắn ta không dám đắc tội như đã làm với Cố Thầm. Vì vậy, hắn chỉ có thể hỏi: [Vậy Chung thiếu, tình huống thế nào mới là phù hợp? Tôi thấy giờ cậu ta ngày càng nổi tiếng, không chỉ có thêm nhiều fan, mà còn sắp lên hot search nữa rồi.]
Chung thiếu đáp: [Chỉ một cái hot search mà đã khiến cậu ghen tị? Yên tâm đi, càng bị tâng bốc cao, ngã xuống càng thảm. Đến lúc đó sẽ có lúc vật cực tất phản thôi.]
Ngay khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, đoạn highlight* còn chưa kịp đăng tải, fan của Lục Thanh Việt đã vui mừng như mở hội. Dù sao thì, với khả năng vũ đạo vốn đã cực đỉnh của anh ta, nay lại có thêm thiên phú sáng tác, mà ca khúc sáng tác ra còn cực kỳ xuất sắc, sao mà fan không vui cho được?
*Video highlight được hiểu một cách đơn giản là một loại video ngắn đã được chọn lựa góc quay và căn chỉnh kỹ càng trước khi bấm máy.
Họ ùn ùn kéo nhau đi xem lại video trực tiếp, cố gắng phá giải bí ẩn chưa có lời giải của ngày hôm nay.
[Vẫn không đúng... không thấy ai đi về phía nhà kính trước và sau thời điểm Tiểu Lục tập đàn cả?]
[Nhức đầu quá, sao quanh nhà kính lại không có camera giám sát chứ?]
[Aaaaaa, rốt cuộc ai đang nói dối đây?]
[Tôi xem lại từng góc quay, cảm giác cứ như cảnh sát đang tua từng giây hình ảnh giám sát để truy tìm nghi phạm vậy…]
Khi phiên bản highlight được đăng lên, những bài phân tích của hội quan sát Cố Thầm cũng xuất hiện theo.
Trước tiên, mọi người đặt câu hỏi về độ dài đoạn cắt ghép.
[??? Tập 1 dài 1 phút 58 giây, ngày đầu tiên của tập 2 là 1 phút 57 giây. Tôi còn tưởng hôm nay sẽ là 1 phút 56 giây…]
[Hóa ra tôi sai rồi, lần này không phải giảm theo giây, mà là giảm theo phút à??? Sao lại có thể ngắn còn 57 giây vậy??? Còn ai xem nổi nữa???]
[Tôi đã nghĩ nó sẽ ngắn, nhưng không ngờ có thể ngắn đến mức này…]
[Vậy mai giảm kiểu gì đây? Không lẽ xuống hẳn 0 giây à? À không, -3 giây.]
[Cũng hợp lý thôi, hôm nay cậu ấy chỉ gọi hai cuộc điện thoại rồi đọc sách, chẳng có gì để cắt ghép cả.]
Dù chỉ có vỏn vẹn 57 giây, nhưng các thánh phân tích vẫn giữ phong độ sắc bén của mình.
[Hôm nay tôi sẽ không nói đến những điểm thần bí khác của Cố tiên sinh, mà chỉ nói đến bí ẩn chưa có lời giải hôm nay thôi. Tôi sẽ nói thẳng đáp án cho mọi người biết: chính là Cố tiên sinh.]
[Trước tiên, fan Tiểu Lục tìm hướng sai rồi. Cách làm rất đơn giản, khi thấy Tiểu Lục so bút tích mà không ai trùng khớp, tôi liền hiểu ra! Phải biết rằng, Cố tiên sinh có thể viết "Huyền Bí Tháp Bia", "Thạch Môn Tụng", "Tùng Phong Các Thi" đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa đấy! Chữ khải, chữ lệ, chữ hành đều tinh thông, chẳng lẽ lại không thể viết mấy nét chữ khác biệt đó của cậu sao? Ai chưa hiểu thì đi xem lại 1 phút 58 giây của tập trước đi~]
[Woa! Quá đỉnh! Giờ nhìn lại 1 phút 58 giây, thật sự không có một giây nào thừa cả.]
[Tôi thật sự không ngờ chi tiết nhỏ của tập 1 lại có thể cài cắm đến tận đây?]
[Thế thì chẳng phải Tiểu Lục hỏi khắp nơi, nhưng Cố tiên sinh lại nói dối à?]
[Khoan đã, giờ tôi mới nhận ra, Cố tiên sinh thực ra là người duy nhất không bị Tiểu Lục hỏi "Có phải anh sáng tác ca khúc này không?" Tiểu Lục chỉ yêu cầu xem bút tích, sau đó trực tiếp bỏ qua Cố tiên sinh. Nếu cậu ấy không hỏi, thì Cố tiên sinh làm sao trả lời có phải mình sáng tác hay không?]
[Đỉnh thật, logic hoàn toàn khớp luôn. Hóa ra không ai nói dối cả... Tôi nhận ra ban đầu tôi cũng đã bỏ qua Cố tiên sinh.]
[1 phút 58 giây quả thật không có một giây nào thừa +1, xem đi xem lại vẫn thấy mới mẻ.]
[Chỉ là… một mình Cố tiên sinh biết quá nhiều thứ, đến cả sáng tác nhạc cũng biết, có phải hơi phi lý không?]
[Chắc chắn Cố tiên sinh từng trải qua nền giáo dục tinh anh của hào môn, biết chơi piano cũng không lạ lắm. Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy càng lúc càng bí ẩn…]
[Hahaha, vậy Tiểu Lục chọn Cố tiên sinh làm "lớp học bổ túc" quả không sai, vừa học tài chính, vừa học âm nhạc, nhưng lại không học yêu đương à?]
[Ha ha ha, tôi là fan sự nghiệp của Tiểu Lục, thật không ngờ cậu ấy còn có thiên phú sáng tác, vui quá~]
[Sao lại không học yêu đương? Cố tiên sinh và Lệ tổng còn sắp xếp cả màn trình diễn drone cho Tiểu Lục và Tiểu Dụ đấy. Fan couple sắp phát điên vì vui mừng rồi. Đây chẳng phải là sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn sao?]
Fan của Lục Thanh Việt đang vui mừng, hoàn toàn quên mất chương trình còn có cuộc bình chọn cặp đôi "lớp học bổ túc" hàng ngày. Vì trong những tập trước, thứ tự ghép đôi ít khi thay đổi, nên chẳng mấy ai để ý.
Nhưng Mục Vân Đình là lưu lượng cùng thời với Lục Thanh Việt, nhân thiết lại tương tự nhau, thế nên fan hai bên có chút ân oán, hay còn gọi là "đối thủ".
Trong nhóm chat fan của Mục Vân Đình, mọi người bàn bạc.
[Hay là hôm nay chúng ta dồn phiếu cho Cố tiên sinh, gửi anh Đình đi "bổ túc" thử xem nào?]
[Được đó~ Dù gì cũng chẳng mất miếng thịt nào, cứ thử xem sao~]
[Nào nào nào, cùng gây sóng gió đi, fan nhà Lục chắc nghĩ mình vững chắc lắm nhỉ?]
Thế là hôm sau, khi chương trình công bố sự thay đổi cặp đôi, fan của Lục Thanh Việt và Dụ Tinh Châu đều sững sờ. Rõ ràng mọi chuyện vẫn ổn, sao lại bị "đánh úp" thế này?
Fan của Mục Vân Đình.
[Lớp bổ túc này hai người họ học suốt một ngày rồi, giờ phải đến lượt anh Đình của chúng tôi chứ!]
[Nhanh lên anh Đình! Học hành chăm chỉ vào! Đừng phụ lòng chúng tôi đã bỏ nhiều phiếu bầu để gửi anh đến lớp bổ túc này!]