Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 16

Lệ lão gia là người hành động quyết đoán, vốn đã không hài lòng khi Cố Thầm tham gia chương trình và gây ra những tranh cãi tiêu cực. Giờ đây, ông muốn Cố Thầm quay về biệt thự chính để dự tiệc tối nên lập tức cho người làm việc với chương trình để xin nghỉ phép, sau đó điều xe đến đón cậu về.

Trước cổng khu biệt thự, theo yêu cầu của chú Mạnh – cánh tay phải của cụ ông, toàn bộ máy quay của chương trình đều bị tắt. Chỉ có vài chiếc xe sang màu đen, khiêm tốn nhưng đầy uy quyền, đỗ ở đó.

Các khách mời và nhân viên trong chương trình không nhịn được mà lén nhìn về phía đó. Họ đã theo dõi những tranh cãi trên mạng, bây giờ chỉ có thể thốt lên trong lòng: chẳng phải hôm nay Cố tiên sinh xin nghỉ sao? Vậy khí thế áp đảo này là đến đón anh ấy sao?

“... Chờ đã, tôi đang livestream đấy!!!” Thẩm Nguyên ngồi trên ban công phòng mình chơi game, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới mà nhất thời quên mất mình định nói gì với đồng đội.

Đồng đội vốn chỉ đùa, nghe Thẩm Nguyên im lặng bèn giả vờ lo lắng: “Cậu cứ nói thẳng ra đi, nếu vị Cố tiên sinh này bị đối thủ cướp mất thì sao đây?”

“Rất tốt.” 

Thẩm Nguyên suýt bật cười: “Cậu giỏi thì cứ đi mà cướp.”

Đồng đội vẫn tưởng Thẩm Nguyên đang đùa, liền tiếp tục: “Thế thì tôi nhất định phải giành lấy vị Cố tiên sinh này, xem rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào~”

Thẩm Nguyên nhìn thấy Cố Thầm bước ra khỏi cổng biệt thự, xung quanh là vệ sĩ hộ tống: “...” Đúng là phải suy nghĩ thật kỹ xem anh ta là thần thánh phương nào.

Giới eSports không quan tâm đến giới giải trí, cũng không biết Cố tiên sinh là ai nên chẳng có ác cảm gì với anh ta. Lúc này, khán giả trong livestream nghe hai tuyển thủ nhắc đến, cũng chỉ đơn thuần tò mò. 

[Ê? Cái người tên Cố tiên sinh này có phải là kẻ lừa đảo mà hot search nhắc đến không?]

[Anh ta là đại lão giới kinh doanh, biết thư pháp, sáng tác nhạc... giờ còn biết chơi game nữa? Đây là hình mẫu nhân vật khoe mẽ đỉnh cao à?]

[Không đùa chứ, hôm qua cú đi rừng đó thực sự ngầu lắm luôn, một pha gánh team đỉnh cao!]

[Tiểu Nguyên cũng tham gia chương trình đó mà, mau nói xem có phải thật không đi!]

Đồng đội nhìn bình luận rồi nói: “Này, khán giả đang hỏi cậu xem Cố tiên sinh cái gì cũng biết có phải thật không đấy.”

Thẩm Nguyên dù ít nói khi lên sóng nhưng lại thích quan sát: “Ừm, thật.”

[Giờ là lúc kiểm tra quan hệ của Tiểu Nguyên rồi! Mau kéo Cố tiên sinh vào đánh trận đấu với fan đi!]

Đồng đội: “Được đấy, xem ra phòng livestream của chúng ta luôn là nơi hóng drama nhanh nhất. Khi nào thì kéo Cố tiên sinh vào đánh trận đấu giao lưu đây?”

Thẩm Nguyên vừa lúc thấy chú Mạnh – người đeo găng tay, cung kính mở cửa chiếc xe trung tâm cho Cố Thầm, làm động tác mời rồi để cậu ung dung ngồi vào trong. Cậu ta nói: “Cậu đừng mơ nữa, Cố tiên sinh đã xin nghỉ rồi, đừng nhắc tới nữa.”

Nhưng cậu ta lại suy nghĩ một chút rồi nhắn riêng cho Lục Thanh Việt: “Thầy Lục, có thể gửi cho tôi danh thiếp WeChat của Cố tiên sinh không?” Biết đâu Cố tiên sinh cũng thích chơi game lúc rảnh rỗi?

Nhân viên chương trình nhìn đoàn xe dần rời đi, ai nấy như trút được gánh nặng, rồi thốt lên: “Vừa nãy tôi không dám lên tiếng luôn, áp lực quá khủng khiếp.”

“Cố tiên sinh trong chương trình vẫn còn kiềm chế đấy, khí thế khi đối diện cấp dưới thế này mới thực sự là bá đạo!”

“Trời ạ, Cố tiên sinh ra ngoài mà có từng này vệ sĩ bảo vệ, trước sau còn có xe hộ tống, không dám tưởng tượng thân phận của anh ấy là gì...”

Thế nhưng, họ chợt nhận ra rằng, Cố tiên sinh đã tham gia chương trình hai ngày rồi, vậy mà họ vẫn chưa biết tên thật của anh là gì.

Hôm nay chú Mạnh sắp xếp nhiều xe đến như vậy, lại còn mang theo vệ sĩ, chính là để đề phòng Cố Thầm không chịu phối hợp, có ý định ép buộc cậu về biệt thự chính.

Nhưng phản ứng của Cố tiên sinh lại hoàn toàn trái ngược với những gì ông tưởng tượng. Lần này, Cố tiên sinh không hề phản kháng mà ngoan ngoãn lên xe đi cùng họ. Ông thậm chí còn chưa kịp nói hai câu thuyết phục, chứ đừng nói đến việc phải để vệ sĩ cưỡng ép kéo người đi.

Sự việc diễn ra quá dễ dàng… đến mức khiến ông có chút khó hiểu?

Trên xe, Cố Thầm ngồi ung dung ở ghế sau. Dù nhìn ra được rằng chú Mạnh đại diện cho cụ ông, có ý định ép cậu quay về, nhưng việc ở lại chương trình với tư cách "người qua đường" cũng có rủi ro nhất định. Chẳng hạn như sáng nay, vừa mới thức dậy đã được đưa lên hot search.

Bây giờ có thể "bị" cụ ông sắp xếp cho nghỉ phép bắt buộc, vậy tại sao không nghỉ chứ? Đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đến kê đầu mà~

Bên phía chương trình, Kỷ Chi Hi rơi vào tình trạng lo lắng: “Sáng nay ba anh dẫn thằng con riêng đó đến tập đoàn làm việc rồi, anh định làm thế nào đây?”

Sắc mặt Mục Vân Đình có chút âm trầm, nói: “Tôi đã nói rồi, bây giờ không còn lý do gì để tiếp tục tham gia chương trình này nữa.”

Kỷ Chi Hi giải thích: “Lúc đầu tôi cũng không biết ba anh gọi nó về là để làm gì, không ngờ lại chơi lớn như vậy.” 

Cậu ta suy nghĩ một chút, xác nhận: “Giờ chuyện đã đến nước này, chi bằng xin nghỉ đi.”

Thế là, thông báo xin nghỉ của Cố tiên sinh còn chưa đầy nửa tiếng thì chương trình lại tiếp tục phát thông báo xin nghỉ của Mục Vân Đình và Kỷ Chi Hi.

[??? Không phải chứ, hai người này cũng xin nghỉ luôn rồi?]

[Cái quái gì đang xảy ra vậy?]

[Hu hu hu, không được đâu! Vậy hôm nay tôi chẳng còn gì để xem à? Mất đi nguồn vui rồi…]

[Vãi! Hôm qua tôi còn đùa rằng nếu lần đầu giảm 1 giây, lần thứ hai giảm 1 phút, thì lần thứ ba phải giảm 1 tiếng mới đúng. Nhưng tôi nghĩ lại, 57 giây mà trừ 1 tiếng thì thành -59 phút 3 giây, Cố tiên sinh làm gì có đủ thời lượng để trừ chứ… Ai ngờ, thời gian bị trừ lại tính lên người Vân Đình!]

[Ha ha ha quy luật này thật sự quá thần kỳ!]

[Tôi mới kiểm tra lại, hôm qua bản edit highlight của Vân Đình đúng là 59 phút 3 giây thật… Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi chứ???]

[Khoan đã! Tôi có một suy luận táo bạo… Hôm nay Cố tiên sinh xin nghỉ, sau đó Vân Đình cũng xin nghỉ. Không lẽ anh ta dẫn theo Chi Hi đuổi theo Cố tiên sinh để học bổ túc à?]

[Ha ha ha cũng có lý đấy chứ! Logic này đỉnh quá! Vậy xem thử Vân Đình học bù được gì nào, 23333.]

Mục Vân Đình và Kỷ Chi Hi sau khi xin nghỉ liền lập tức đặt chuyến bay sớm nhất, chạy đua với thời gian để đến sân bay, nhưng vẫn trễ mất vài phút.

Mục Vân Đình nhíu mày xem đồng hồ, nói: “Kẹt xe quá.”

Kỷ Chi Hi bình tĩnh hơn, thấy xung quanh có vẻ có fan nhận ra Mục Vân Đình, bèn nhanh chóng nói: “Chuyến tiếp theo phải đợi đến ba giờ chiều, đứng đây cũng không tiện, cứ vào phòng chờ VIP trước đã, không cần vội lúc này.”

Sau khi nhóm fan thấy thông báo xin nghỉ của Mục Vân Đình, biết rằng nhà anh ta ở thành phố A, mà buổi sáng chỉ có một chuyến bay từ thành phố S đến A, mã số chuyến bay cũng không khó đoán, nên đã chạy ra sân bay thử vận may. Nhưng ai ngờ, máy bay đã cất cánh, mà họ vẫn không thấy người đâu.

Họ đang định giải tán thì đột nhiên có người tinh mắt phát hiện: “Ê! Nhìn kìa, có phải Vân Đình vừa vào phòng chờ VIP không?”

“Chắc là lỡ chuyến bay sáng rồi, vậy thì anh ta sẽ đi chuyến ba giờ chiều.”

Mục Vân Đình và Kỷ Chi Hi vừa bước vào phòng chờ đã thấy Cố Thầm được nhóm vệ sĩ hộ tống vào trong. Bên cạnh cậu là một người đàn ông trung niên sắc sảo, đang nói với cậu: “Cố tiên sinh, chuyến bay đến thành phố A dự kiến mất 2 tiếng 15 phút, đến nơi khoảng 11 giờ 40. Ngài dự định dùng bữa trưa ở đâu? Nhóm tạo hình sẽ túc trực sẵn vào buổi chiều…”

Kỷ Chi Hi khẽ chọc Mục Vân Đình, hạ giọng nói: “Không phải sáng nay không còn chuyến bay nào sao? Sao Cố tiên sinh lại có thể đi ngay bây giờ?”

Mục Vân Đình quyết đoán nói: “Tôi đi hỏi thử.”

Anh ta bước tới, lịch sự chào hỏi: “Cố tiên sinh, không ngờ chúng ta đều xin nghỉ, lại tình cờ gặp nhau ở sân bay.” 

Anh ta thẳng thắn hỏi: “Chúng tôi có chút việc gấp, nên mạo muội hỏi một chút, anh đi chuyến nào vậy? Bây giờ vẫn có thể bay đến thành phố A sao?”

Cố Thầm liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái, khẽ gật đầu đáp: “Chào các cậu.” 

Nhưng thực ra, cậu cũng không rõ đây là chuyến bay nào. Dù sao thì cậu cũng bị "mời" về, nên chuyện sắp xếp lộ trình không phải việc cậu cần bận tâm.

Người đàn ông trung niên hiểu ngay ý của Cố Thầm, chu đáo nói: “Cố tiên sinh, hai vị đây là bạn của ngài sao?”

Cố Thầm đáp: “Cứ coi là vậy đi.” Nhìn hai đứa nhóc sốt ruột như thế, cậu cũng chẳng cần thiết phải từ chối họ ngay tại nơi công cộng.

“Chào hai vị.” 

Người đàn ông trung niên tiến lên giải thích: “Đây là chuyến bay tư nhân, không mở bán ra ngoài.”

Kỷ Chi Hi thầm nghĩ, chi bằng nói thẳng luôn đây là máy bay riêng đi! Cố tiên sinh ra ngoài lại ngồi chuyên cơ riêng, thật sự quá đáng sợ!

Người đàn ông trung niên tỏ ra rất thân thiện: “Nhưng nếu hai vị là bạn của Cố tiên sinh, vậy xin mời đi cùng chúng tôi.”

Mắt Kỷ Chi Hi sáng rực lên, vui mừng cảm kích: “Thật sự rất cảm ơn mọi người!”

Thế là Mục Vân Đình và Kỷ Chi Hi nhanh chóng cùng Cố Thầm bước lên chuyên cơ riêng.

Trong khi đó, một số sasaeng fan giàu có tranh thủ mua vé hạng nhất chuyến bay 3 giờ chiều để trà trộn vào, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của nhóm Cố Thầm và Mục Vân Đình.

Họ vội vàng đuổi theo: “Chờ đã! Đợi đã!”

Nhưng ngay lập tức bị tiếp viên hàng không chặn lại: “Thưa quý khách, chúng tôi có thể giúp gì cho ngài không?”

Một sasaeng chỉ vào nhóm người vừa đi qua, tức giận hỏi: “Tại sao bọn họ được lên máy bay? Chuyến bay đến thành phố A không phải là 3 giờ chiều sao?”

Tiếp viên mỉm cười giải thích: “Xin lỗi quý khách, nhóm người phía trước đang đi trên chuyên cơ riêng, không mở cho công chúng.”

Sasaeng: “...?” Nhà họ Mục giàu có thật, nhưng chẳng lẽ giàu đến mức có cả máy bay riêng?

Họ bắt đầu bàn tán. 

“Ê, người đứng giữa đám vệ sĩ kia có phải là Cố tiên sinh trong chương trình không?”

“Hình như đúng là anh ta…”

“Vậy chẳng lẽ… Vân Đình dẫn theo Kỷ Chi Hi, cùng ngồi chuyên cơ của Cố tiên sinh bay đi luôn rồi?”

Tin tức này lập tức lan truyền trong fandom Mục Vân Đình. 

[Cái gì? Vân Đình dẫn theo Kỷ Chi Hi, ngồi chuyên cơ của Cố tiên sinh bay đi luôn á?]

[Trời ơi, cậu ấy nghiêm túc thật rồi… Vân Đình thực sự đuổi theo Cố tiên sinh để học bổ túc kìa! Cảm động quá!]

[Điểm mấu chốt chẳng lẽ không phải là Cố tiên sinh còn có cả chuyên cơ riêng sao?]

[Không đùa đâu, thật ra là nhà họ Mục xảy ra chuyện rồi. Tôi có bạn làm ở tập đoàn Mục thị, nghe nói sáng nay ba của Vân Đình dẫn theo con riêng của ông ta xuất hiện công khai trong công ty, thế nên Vân Đình mới vội vàng quay về đấy.]

[Vậy chẳng phải rất hợp lý sao! Được ở bên cạnh Cố tiên sinh, để anh ấy dạy cho Vân Đình cách thừa kế tài sản cho đúng bài bản!]

Bình Luận (0)
Comment