Trong lòng Tiểu Lưu tràn đầy phẫn nộ. Cậu ta thấm thía biết bao cái cảm giác bị chà đạp trong giới giải trí, nơi người ta nịnh bợ kẻ quyền thế và khinh thường kẻ yếu. Không chỉ những nhiếp ảnh gia mới vào nghề như cậu ta không có tiếng nói, mà ngay cả một khách mời ngoài ngành như Cố tiên sinh cũng chẳng có chút quyền lợi nào cả.
Cậu ta đã quay suốt ba ngày, Cố tiên sinh cũng phối hợp cả ba ngày, thậm chí còn tiếp đãi cậu rất chu đáo. Vậy mà chỉ vì một câu nói của ai đó, toàn bộ cảnh quay trong ba ngày giờ chỉ còn chưa đến hai phút, thậm chí cả gương mặt cũng bị cắt bỏ.
Nhưng dù có tức giận đến đâu, cậu ta vẫn cảm nhận được một loại bất lực sâu sắc. Trong lòng cậu ta nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể thay đổi được bất cứ điều gì.
Cậu ta không thể vi phạm quy định mà tiết lộ thông tin nội bộ của chương trình cho khách mời. Hơn nữa, cho dù Cố tiên sinh biết chuyện, thì có ích gì đâu?
Lúc này, Cố Thầm vừa từ trên núi trở về, ánh hoàng hôn vào mùa xuân không quá gay gắt, những tia nắng lưa thưa rải xuống sân. Cậu đặt rổ rau dớn (một loại dương xỉ ăn được, có thể chế biến thành nộm) sang một bên, cởi đôi ủng cao su dính đầy bùn và lá trúc rồi đổ đống măng mới đào vẫn còn lấm lem bùn đất vào bồn rửa. Sau đó, cậu bắt đầu lột vỏ và rửa sạch một cách chậm rãi, có trình tự.
Khi quản gia Lý vội vàng chạy đến biệt thự Tùng Hạc, ông nhìn thấy cảnh tượng này.
“Cố tiên sinh, ngài đang…?”
Quản gia Lý nhìn đôi tay trắng nõn, thon dài của Cố Thầm giờ đã lấm lem bùn đất, lập tức kinh hãi: “Sao ngài có thể làm việc này?”
Mấy ngày trước, Cố tiên sinh bị lão gia khiển trách, bèn dọn đến biệt viện ở riêng, từ đó không còn liên lạc với bên nhà họ Lệ. Hôm nay, cậu còn cho dì Trương – người giúp việc dọn dẹp biệt viện – nghỉ phép. Quản gia Lý lo lắng nên đến thăm, nào ngờ lại thấy cảnh tượng Cố tiên sinh lên núi đào rau dại!
Trời ơi! Phu nhân của đại thiếu gia lại đi đào rau trên núi! Hơn nữa còn dùng tay không để lột măng!
Dù đại thiếu gia đã ra nước ngoài mười tám ngày rồi, thì Cố tiên sinh cũng không đến mức phải chịu khổ thế này chứ?!
Cố Thầm nhìn vẻ mặt quản gia Lý như thể sắp khóc đến nơi: “?”
Cậu cũng gần lột xong măng rồi. Sau khi rửa sạch bùn đất trên tay, tiếp tục mang sọt rau dớn đi rửa, rồi qua loa giải thích: “Tôi định làm vài món theo mùa.”
Quản gia Lý nhìn Cố Thầm tay xách rau, tay bưng măng đi thẳng vào bếp, kinh ngạc hỏi: “Cố tiên sinh, ngài… ngài còn định tự nấu ăn sao?”
“Ừm, tôi thấy món theo mùa dì Trương nấu không được đúng vị lắm, nên cho bà ấy nghỉ vài ngày.” Món ăn mùa xuân quan trọng nhất là sự tươi mới. Hôm nay có tâm trạng, Cố Thầm quyết định tự tay nấu.
Thực ra, măng và rau dớn nên hái vào buổi sáng là ngon nhất, nhưng vừa mới đào về và sơ chế ngay thì cũng không ảnh hưởng nhiều. Măng tươi tốt nhất là dùng tay lột vỏ, nếu dùng dao sẽ khiến măng dính mùi kim loại, làm giảm đi độ ngọt và hương vị tự nhiên.
Quản gia Lý nghe vậy càng đau lòng hơn. Không chỉ là món theo mùa của dì Trương nấu không ngon — mà vốn dĩ bà ấy chỉ là người dọn dẹp, làm sao nấu ăn ngon được chứ!
Ông thật đáng chết!
Đại thiếu gia không thường xuyên ở biệt viện nên nơi này vốn không có đầu bếp cố định, chỉ có dì Trương phụ trách dọn dẹp hàng ngày. Vài ngày trước, Cố tiên sinh chuyển đến ở, vậy mà ông lại quên mất chuyện sắp xếp đầu bếp cho cậu.
Thật tội nghiệp! Người của nhà họ Lệ đã đối xử lạnh nhạt khiến Cố tiên sinh tức giận dọn ra biệt viện ở riêng đã đành, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng là người đầu gối tay ấp của đại thiếu gia. Đến mức không thể chịu nổi đồ ăn của dì Trương mà cũng không tiện mở miệng nhờ đổi đầu bếp, cuối cùng lại phải lén lút lên núi hái rau dại, tự mình nấu ăn.
Ông thật đáng chết mà!
Nghĩ vậy, quản gia Lý vươn tay muốn đỡ lấy đồ trong tay Cố Thầm, nói: “Cố tiên sinh, để tôi mang cho! Tôi lập tức gọi đầu bếp dưới núi đưa bữa tối lên ngay!”
“Tôi không ăn đồ bên ngoài, hơn nữa bây giờ cũng hơn bảy giờ rồi.”
Cố Thầm không để ông đỡ giúp, chỉ cười nhạt rồi nói, “Chú Lý, chú ngồi chờ một lát, sắp xong rồi.”
Quản gia Lý thầm nghĩ cũng đúng, giờ mới gọi thì đồ ăn đưa lên cũng chẳng biết đến lúc nào. Nhưng phải trơ mắt nhìn Cố tiên sinh nấu ăn thế này, với ông mà nói, đúng là một kiểu tra tấn tinh thần.
Trên bếp, nồi đất đang sôi lục bục, mùi canh gà thơm phức tỏa ra. Cố Thầm chậm rãi bổ đôi cây măng, sau đó tỉ mỉ thái thành từng lát, lát nào lát nấy đều có độ dày gần như bằng nhau.
Mỗi động tác đều đẹp mắt và tao nhã, khiến quản gia Lý vô thức nhìn đến ngây người.
Nhưng biểu cảm trầm tĩnh, lạnh nhạt ấy, cộng thêm kỹ thuật dao cực kỳ chính xác, sao tự nhiên lại khiến ông có ảo giác… như đang nhìn một bác sĩ pháp y giải phẫu tử thi vậy?
Pháp y? Sao ông lại có suy nghĩ quái lạ như vậy chứ?!
Đúng lúc này, điện thoại của Cố Thầm trên bàn rung lên, kéo quản gia Lý ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Ông tiện tay cầm điện thoại lên, nhưng cuộc gọi đã kéo dài một lúc mà vẫn chưa có ai nghe máy. Hơn nữa, người gọi có tên lưu là “anh Đỗ” dường như đã gọi rất nhiều lần trước đó. Ngay lúc này, cuộc gọi từ “anh Đỗ” lại tiếp tục đến.
Cố Thầm liếc mắt nhìn điện thoại rồi nói: “Chú Lý, phiền chú nghe máy giúp tôi.”
Cậu không có ký ức của nguyên chủ, không biết “anh Đỗ” là ai, nhưng cũng đoán được phần nào.
Quản gia Lý thấy tay Cố Thầm đang bận, bèn giúp cậu bật loa ngoài. Ngay lập tức, một giọng nam chanh chua, chói tai vang lên, giọng điệu không chút khách khí nói:
“Cậu đang làm gì vậy, Tiểu Cố? Sao gọi mãi không nghe máy? Đã bảo tối nay họp lớp rồi mà? Mọi người đều đang đợi cậu, nhanh chân lên đây ngay đi!” Giọng điệu có vẻ thân mật, tùy ý, nhưng lại ẩn chứa sự trịch thượng, hoàn toàn không có chút tôn trọng nào dành cho Cố Thầm.
“Nghe nói gần đây có một hầm rượu là của nhà họ Lệ, nhớ mang vài chai rượu ngon qua đây nhé.”
Chẳng ngờ vừa bắt máy đã nghe thấy người ta nói chuyện với Cố tiên sinh một cách vô lễ như vậy. Cố tiên sinh vốn nhạy cảm, điều này khiến quản gia Lý không khỏi cảm thấy khó xử.
Nhưng dù thế nào cũng không thể để bất kỳ ai tùy tiện nói xấu chủ nhân của mình trước mặt ông.
Quản gia Lý lập tức nghiêm nghị lên tiếng: “Vị tiên sinh này, mong anh chú ý lời nói của mình.”
Đầu dây bên kia vang lên một tràng cười ồn ào, có vẻ như đối phương đang bật loa ngoài, quản gia Lý đã có thể tưởng tượng ra cảnh đám bạn học kia cười cợt, trêu đùa nhau.
Tuy nhiên, nghe thấy giọng ông, dường như đối phương cũng cảm thấy có chút không ổn nên tắt loa ngoài, giọng nói trong điện thoại có phần yên tĩnh hơn. “anh Đỗ” đột nhiên hạ giọng, tỏ vẻ rụt rè và lịch sự hơn hẳn, nhẹ nhàng nói: “Xin hỏi có phải là Lệ tiên sinh, chồng của Cố Thầm không? Tôi là Đỗ Nhuỵ Thanh, bạn học cấp ba của Cố Thầm. Anh cứ gọi tôi là Nhuỵ Thanh được rồi. Trước đó Tiểu Cố nói sẽ tham gia buổi họp lớp hôm nay, anh có thể giúp tôi hỏi xem sao cậu ấy vẫn chưa tới không?”
Quản gia Lý còn kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy Cố Thầm lên núi hái rau dại, vội vàng phủ nhận: “Tôi không phải Lệ tiên sinh.”
Cố Thần bỏ măng đã thái vào nồi đất, sau đó tiếp tục cắt dương xỉ thành từng đoạn, không ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên nói: “Tôi không đi đâu. Chú Lý, phiền chú từ chối giúp tôi.” Đỗ Nhuỵ Thanh chính là người đã “mời” nguyên chủ tham gia chương trình thực tế này.
Quản gia Lý lập tức truyền đạt lại: “Cố tiên sinh nói cậu ấy không đi.”
Rồi nghiêm khắc nhắc nhở: “Cậu Đỗ, mong cậu chú ý đến phép tắc tối thiểu khi nói chuyện.”
Sau khi cúp máy, quản gia Lý cảm thấy trong lòng có chút phức tạp. Cố tiên sinh thật sự quá hiền lành và nhút nhát, ngay cả một người bạn học cấp ba cũng có thể lên giọng sai bảo cậu ấy như vậy.
Ông len lén liếc nhìn sắc mặt của Cố Thầm. Cố tiên sinh vốn đã sợ giao tiếp xã hội nên mới chuyển vào sống trong núi. Bây giờ gặp phải chuyện này, liệu cậu ấy có càng thêm buồn bã không?
Nhưng ngay sau đó, Cố Thầm quay lưng lại, khiến quản gia Lý không thể thấy được biểu cảm của cậu. Xong rồi, chắc chắn Cố tiên sinh đang càng thêm ngại ngùng rồi.
Cố Thầm thái xong rau dớn, chần qua nước sôi để loại bỏ vị đắng rồi đun nóng chảo dầu, cho tỏi lát và tiêu vào phi thơm, sau đó cho dương xỉ đã chần vào xào. Chảo nóng lập tức vang lên tiếng “xèo xèo”, khói bốc lên nghi ngút.
Cố Thầm ít khi nấu ăn, bị khói dầu bất ngờ xông vào khiến cậu ho sặc sụa, đôi mắt cũng đỏ hoe.
May mà món xào này rất nhanh đã hoàn thành. Cố Thần tiện tay bưng dĩa rau dớn lên bàn ăn, rút khăn giấy lau mắt.
Lúc này, điện thoại của cậu lại vang lên lần nữa. Cố Thần vừa lau mắt vừa múc canh, thuận miệng nói: “Chú Lý, phiền chú nghe giúp cháu thêm lần nữa nhé.”
Quản gia Lý còn đang lúng túng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Cố Thần, thấy có điện thoại gọi đến thì cũng như được giải vây. Nhìn thấy tên “Tiểu Lưu” trên màn hình, ông nghĩ bụng, chắc chắn không phải loại người như Đỗ Nhuỵ Thanh nữa rồi.
Thế là ông bắt máy, bật loa ngoài. Chỉ nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Tiểu Lưu vang lên: “Cố tiên sinh, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể yên tâm được. Tôi nghe nói cấp trên đã ra lệnh cắt toàn bộ cảnh lộ mặt của anh, chỉ còn chưa đầy hai phút thời lượng! Anh mau nghĩ cách đi! Tối mai chương trình sẽ phát sóng rồi.”
Quản gia Lý: “……”
Sao đi tham gia một chương trình mà cũng bị đối xử như vậy? Nhóm sản xuất này cũng quá đáng rồi! Cố tiên sinh thật sự quá đáng thương!
Nhưng ngay lúc này, khóe môi Cố Thầm khẽ cong lên. Cậu đáp qua loa ngoài: “Tiểu Lưu, cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Nhưng cậu đừng lo, tôi đã có kế hoạch.”
Làm nhân vật chính nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được tận hưởng đãi ngộ của một vai quần chúng không cần lộ mặt, cảm giác này thật sự… mới lạ quá.
Tiểu Lưu hơi sững người: “Hả? Vậy sao?”
Cố Thầm gật đầu: “Ừ, cậu đừng can thiệp, kẻo ảnh hưởng đến công việc của mình.”
Tiểu Lưu không biết nghĩ tới điều gì, nhưng cảm thấy Cố Thầm rất đáng gờm, vội nói: “Thì ra anh đã có cách giải quyết rồi? Vậy thì tốt quá.”
Sau khi cúp máy, Cố Thầm bưng bát canh gà hầm măng non thơm ngào ngạt lên bàn, nói: “Chú Lý, ăn cơm nhé?”
Nhưng lúc này, cậu phát hiện ánh mắt của quản gia Lý nhìn mình đau lòng đến cực điểm.
“Cố tiên sinh, tôi ăn rồi, cậu cứ dùng bữa đi.” Quản gia Lý ôm ngực đi ra ngoài. Không được, không được, ông nhất định phải gọi cho đại thiếu gia ngay!
Tại một phòng VIP của hội sở nào đó, nhóm bạn học cũ đang cụng ly uống rượu, có người trêu chọc Đỗ Nhuỵ Thanh: “Nhuỵ Thanh, bây giờ ngay cả mặt mũi của cậu Cố Thầm cũng không nể rồi à? Xem ra đúng là trèo cao rồi thì lật mặt không nhận người cũ nữa.”
Thật ra, đã bốn năm trôi qua kể từ khi vào đại học, những người này cũng không còn nhớ rõ cái người vô hình suốt năm cấp ba ấy nữa. Nhưng họ vẫn nhớ Cố Thầm từng là cái đuôi của Đỗ Nhuỵ Thanh.
Bây giờ Đỗ Nhuỵ Thanh có vài bộ phim nổi đình nổi đám, đang rất được săn đón. Tuy nhóm thiếu gia giàu có này không quá coi trọng giới giải trí, nhưng khi nghe nói Cố Thầm đã kết hôn với người nhà họ Lệ, họ cũng nảy sinh hứng thú, muốn xem thử rốt cuộc Cố Thầm đã cưới ai. Mối quan hệ với nhà họ Lệ vẫn là thứ mà không ít người muốn tận dụng.
Đỗ Nhuỵ Thanh gượng cười, nói: “Cố Thầm không còn như trước nữa, có vẻ thay đổi rồi. Xem ra chồng cậu ta cũng không phải nhân vật tầm thường.”
Tổ chức buổi họp mặt này chỉ để gài bẫy kéo Cố Thầm đến, nhưng lại thất bại, điều này khiến gã cảm thấy không cam lòng.
Có người rít một hơi thuốc, rồi suy đoán: “Cố Thầm rốt cuộc cưới ai trong nhà họ Lệ vậy? Sao tôi nghe giọng trong điện thoại có vẻ là một ông già? Lẽ nào cậu ta thật sự vì tiền mà lấy một lão già rồi?”
“Lúc nãy trong điện thoại, ông già đó nói gì vậy?”
Đỗ Nhuỵ Thanh cũng không nói rõ chuyện quản gia Lý đã phủ nhận thân phận của mình, mà cố ý nói mập mờ: “Ông ấy chỉ thay mặt Cố Thầm từ chối chúng ta, những chuyện khác không nhắc tới.”
“A Thanh, nghe cậu nói Cố Thầm tham gia một chương trình thực tế về hôn nhân mà chồng cậu ta còn chưa từng xuất hiện, có khi nào thật sự là một ông già nên không dám ra mặt không? Dù sao nhà họ Lệ cũng có nhiều chi nhánh, chúng ta cũng không thể biết hết được.”
“Đúng vậy. Ba mẹ cậu ta ly hôn, nhà họ Cố và nhà họ Trình đều không đoái hoài gì đến cậu ta, nếu không thì làm sao lại bị gửi đến học ở trường nội trú chứ? Dù có là liên hôn, cũng không thể nào gả cậu ta vào chi chính của nhà họ Lệ được.”
Tuy trường nội trú đó là một trong những trường tư cao cấp nhất, nhưng những đứa trẻ thực sự được cha mẹ yêu thương cưng chiều hiếm khi bị gửi vào đó. Học sinh ở đây đa phần là những cậu ấm cô chiêu thiếu sự quan tâm dạy dỗ, hoặc con riêng không được công nhận.
Nghe bọn họ bàn tán như vậy, Đỗ Nhuỵ Thanh cũng không còn cảm thấy khó chịu trong lòng nữa, bèn nói: “Kệ đi, tôi không tin một chương trình thực tế về hôn nhân mà chồng cậu ta lại không xuất hiện dù chỉ một lần. Đến lúc đó chẳng phải sẽ rõ ràng sao?”
Gã cũng chỉ nghe nói rằng Cố Thầm kết hôn với một nhân vật có máu mặt trong nhà họ Lệ, nhưng tin tức về nhà họ Lệ đâu phải ai cũng có thể điều tra được, nên cụ thể là ai, gã cũng không rõ.
Lại có người tò mò hỏi: “A Thanh, thế còn bạn trai của cậu đâu?”
Những người này đến đây, một phần vì muốn tìm hiểu về nhà họ Lệ, phần còn lại chính là vì muốn xem thử vị bạn trai giàu có mà Đỗ Nhuỵ Thanh đang dựa vào.
Sắc mặt Đỗ Nhuỵ Thanh chợt tối đi, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười che giấu cảm xúc: “Anh ấy bận lắm, còn phải họp nữa kìa. Thôi nào, mọi người uống đi, uống đi!”
Gió xuân về đêm mát lạnh, quản gia Lý đứng trong sân, cảm thấy lòng mình cũng bị cơn gió này thổi đến tê tái.
Mang theo tâm trạng nặng nề, ông bấm số gọi cho Lệ Đình Khâm.