Cố Thầm trở về biệt thự Tùng Hạc thì phát hiện mấy thanh kiếm mà cậu đặt thiết kế riêng trước đó đã được giao đến. Dì Trương đã tạm thời cất giúp cậu.
Thấy cậu trở về, dì Trương giúp cậu sắp xếp hành lý, rồi lần lượt ôm mấy chiếc hộp gỗ dài ra, nói: “Cố tiên sinh, cậu mua gì vậy? Còn nặng lắm đấy...”
Khi Cố Thầm mở hộp gỗ đàn hương, để lộ những thanh kiếm được chế tác tinh xảo, dưới ánh đèn pha lê của biệt quán lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dì Trương dù không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thấy bị thu hút, bất giác hít một hơi: “Cái này chắc đắt lắm nhỉ?”
Cố Thầm nói: "Cũng ổn, rất đáng giá." Mặc dù tốn gần trăm vạn, nhưng cả ngoại hình lẫn chất lượng của những thanh kiếm này đều tái hiện hoàn hảo ý tưởng thiết kế của cậu. Chỉ là vì đang ở thời hiện đại nên lưỡi kiếm chưa được mài sắc mà thôi. Xét về giá cả thì đã rất hợp lý rồi, huống hồ gì Lệ tổng còn chuyển cho cậu năm triệu, đến giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra nên tiêu vào đâu.
Cố Thầm chọn một thanh kiếm nhẹ nhất, tên là "Hồng Vũ". Cậu rút kiếm khỏi vỏ, bật nhẹ để thử âm thanh, rồi tiện tay múa mấy đường kiếm.
Dì Trương giật mình hoảng hốt, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, theo bản năng lùi về sau vài bước rồi vội nói: “Cố tiên sinh cẩn thận! Đừng để bị thương!”
Nhưng Cố Thầm chỉ thuận tay vung kiếm, "soạt" một tiếng, lưỡi kiếm đã ngoan ngoãn trở lại vỏ. Nhẹ nhàng như không, động tác ung dung mà dứt khoát.
Dì Trương lập tức ngây người, mấy động tác này có hợp lý không vậy? Lẽ nào Cố tiên sinh là một cao thủ võ lâm ẩn danh?
Bà bình tĩnh lại một chút, hỏi: “Cố tiên sinh, cậu mua mấy thứ này để làm gì vậy?”
Cố Thầm thản nhiên đáp: "Rèn luyện thân thể." Cậu thử qua Hồng Vũ, thấy khá vừa tay, chỉ là thế giới này không có linh lực hay nội lực gì đó, ngoài ra thì không khác gì mấy. Có khi vài ngày nữa cậu có thể thay buổi rèn luyện buổi sáng bằng việc luyện kiếm rồi.
Dì Trương: "Hả?" Rèn luyện thân thể mà cũng cần mấy thứ này? Còn phải đặt làm riêng nữa?
Thấy dì Trương có vẻ không tin, Cố Thầm khoát đùa một câu: “Trừ yêu diệt ma.”
"Ồ ồ."
Dì Trương vô thức gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, nhưng gật xong lại phản ứng kịp, hạ giọng hỏi: “Cố tiên sinh... trong núi này có yêu ma quỷ quái sao? Tôi là người khá mê tín, tin là trên đời có ma quỷ, cậu hoàn toàn có thể nói thật với tôi.”
Làm cơm cho Cố tiên sinh mấy ngày, bà cảm thấy người này cứ như thần tiên hạ phàm, chẳng vướng chút bụi trần.
Cố Thầm: “…Không có thật đâu.”
Giọng dì Trương càng nhỏ hơn, vẻ mặt cũng lộ ra một sự thấu hiểu: "Là vì quy tắc của sư môn sao?"
Cảm giác quen thuộc này... Cố Thầm cảm thấy không ổn lắm, vội cắt ngang: “Dì Trương, phiền dì sắp xếp một căn phòng để cất mấy thứ này nhé.”
Biệt thự này không phải kiểu biệt thự lớn, mà theo phong cách thanh nhã, chỉ có vài phòng ngủ. Ngoại trừ phòng chính của Lệ tổng có đầy đủ khu vực chức năng, thì phòng ngủ phụ của cậu vẫn hơi nhỏ, đành phải mở riêng một phòng để làm kho chứa.
Dì Trương gật đầu: “Được, được, có cần bày đồ thờ gì không?”
Cố Thầm: “…Không cần, chỉ cần đừng để bụi bám hay gỉ sét là được.”
Dì Trương có vẻ không tin: “Hả? Bảo kiếm cũng bị gỉ sao?”
Cố Thầm mỉm cười: "Tất nhiên rồi." Dù sao cậu cũng không mua kiếm inox, ai biết có bị gỉ hay không chứ.
“Ngừng! Ngừng ngay! Tôi bảo dừng lại!”
Trên phim trường, Lệ Tĩnh Vi có chút bực bội, trực tiếp cắt ngang cảnh quay.
Khác với vẻ "điềm tĩnh" trước mặt Lệ lão gia, khi ở phim trường, cô là một nữ đạo diễn quyết đoán, nói một là một, nói hai là hai. Bởi vì nếu không có khả năng kiểm soát hiện trường, thì không thể làm nghề này. Chính nhờ tài năng đó, cô mới có thể trở thành đạo diễn trẻ nổi bật, giành được nhiều giải thưởng dù chỉ mới 26 tuổi.
Thế nhưng, người trong ống kính lúc này lại đang thách thức sự "nói một là một" của cô.
Tuy nhiên, đối diện với người này, cô vẫn cố gắng kiềm chế, dịu giọng nói: “Thầy Dư, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mong thầy tiết chế cảm xúc khi diễn…”
"Lệ tiểu thư, tôi cần nghỉ ngơi một chút để tìm lại cảm giác." Đối phương phất tay áo, rời khỏi ống kính, trợ lý và chuyên viên trang điểm lập tức chạy đến, người thì giúp anh ta cởi áo khoác ngoài, người thì dặm lại phấn.
Bộ trang phục này dù có màu trắng nhưng được chế tác vô cùng cầu kỳ, trên áo còn có những hoa văn chìm thêu bằng chỉ vàng, giá trị không hề nhỏ. Thế mà bây giờ nó lại bị tiện tay cởi ra, vắt lên lưng ghế bên cạnh. Lệ Tĩnh Vi không đến mức nổi giận, nhưng ánh mắt đã lạnh đi vài phần.
Cặp đôi nam nữ chính đóng chung với người này lộ rõ vẻ lúng túng, ngơ ngác nhìn Lệ Tĩnh Vi, không biết có nên tiếp tục hay không.
Lệ Tĩnh Vi lại mỉm cười với họ, ánh mắt vừa động viên vừa an ủi: “Mọi người nghỉ một lát đi.”
Hai diễn viên mới lập tức cảm kích, lễ phép nói: “Vâng, cảm ơn đạo diễn Lệ.”
Lệ Tĩnh Vi giữ thái độ kiên nhẫn, bước đến trước mặt "thầy Dư", nói: “Thầy Dư, vẫn là vấn đề mà chúng ta đã thảo luận trước đây, tôi mong khi diễn, thầy có thể tiết chế cảm xúc, nội hóa nó nhiều hơn một chút...”
Người này tên là Dư Mạc, ba mươi tuổi, đã giành đủ ba giải thưởng danh giá, nhiều lần đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất. Anh ta được cả giới công nhận là diễn xuất đỉnh cao. Lệ Tĩnh Vi đã tốn không ít chi phí để mời anh ta đóng vai phụ trong bộ phim này, nên lúc này cô vẫn cố gắng kiên nhẫn trao đổi. Dù cô có thân phận ở nhà họ Lệ, nhưng khi bước vào giới giải trí với tư cách đạo diễn trẻ, cô vẫn phải nể nang vài phần trước một ảnh đế như anh ta.
"Lệ tiểu thư.”
Dư Mạc nhíu mày khó chịu, thậm chí không gọi cô là "đạo diễn", mà chỉ nói thẳng: “Tôi còn phải tiết chế thế nào nữa? Thay vì cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này, chi bằng để hai diễn viên trẻ kia nhanh chóng nâng cao diễn xuất đi. Dù sao tôi cũng không muốn cướp spotlight của họ.”
Lệ Tĩnh Vi thực sự cạn lời, nhíu mày nói: “Không, tôi không có ý đó. Thầy đã đọc nguyên tác chưa?”
Việc diễn viên mới bị diễn viên gạo cội lấn át trên màn ảnh là chuyện thường, nhưng tình huống này lại hoàn toàn khác. Vấn đề không phải ở diễn viên chính, mà là Dư Mạc quá phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất của mình, thể hiện quá mức cường điệu.
Nhân vật tiên tôn trong kịch bản là một người ung dung như mây trôi nước chảy, thậm chí có phần lãnh đạm xa cách. Nhưng đồng thời, y cũng là một trong những kẻ mạnh nhất tiên giới, cần thể hiện sự thần bí cùng uy nghiêm áp đảo.
Vậy nên, điều quan trọng không phải là diễn xuất bộc lộ rõ cảm xúc, mà là tiết chế, để khán giả tự cảm nhận khí chất của nhân vật.
Lệ Tĩnh Vi đành phải đổi cách nói: “Vậy phiền anh giảm bớt việc dùng biểu cảm để thể hiện cảm xúc, thay vào đó hãy truyền tải hình tượng nhân vật qua ánh mắt, tư thái và những động tác nhỏ, được không?”
Cô hiểu rằng để tái hiện chính xác hình ảnh vị tiên tôn trong nguyên tác là rất khó, nên cô mới đặc biệt mời Dư Mạc - một diễn viên nổi danh với kỹ năng diễn xuất và cũng là người được fan nguyên tác bình chọn cao nhất đảm nhận vai diễn này.
Tuy nhiên, có vẻ như đối phương đã quen với việc đứng ở trung tâm ánh hào quang trong các vai nam chính nên không hề để tâm đến một nhân vật phụ chỉ có vài cảnh diễn. Mà bản thân cô cũng không thể không nể mặt anh ta chút nào mà thẳng thừng mắng rằng anh ta đang diễn quá đà.
Dư Mạc thở dài: “Xem ra Lệ tiểu thư vẫn cho rằng tôi đang giành mất hào quang của các diễn viên trẻ. Thật ra cô nên mời một diễn viên có trình độ phù hợp với đoàn phim của mình để đóng vai này. Như thế tiến độ quay sẽ không bị chậm trễ, cũng tránh lãng phí thời gian của mọi người.”
Lệ Tĩnh Vi không nổi giận, chỉ cười nhạt rồi nói thẳng: “Vậy anh cứ tiếp tục tìm cảm giác đi, tôi sẽ bảo tổ đạo diễn sắp xếp lại lịch quay, dời cảnh của anh xuống sau.”
Nhà họ Lệ có tiền, nhưng nếu Dư Mạc diễn không đạt, cô cũng không thể ngay lập tức nổi nóng, đuổi anh ta khỏi đoàn, đền hợp đồng với số tiền vi phạm cao ngất, rồi lại đi tìm diễn viên khác thay thế. Việc này sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch quay phim, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chi phí sản xuất.
Cô là đạo diễn, không phải thiên kim tiểu thư nhà họ Lệ. Nếu lần này dùng tiền đè ép, lần sau thì sao? Chẳng lẽ bộ phim nào cũng phải dùng cách này để kiểm soát chất lượng? Trong lĩnh vực chuyên môn, không phải cứ có tiền là làm được tất cả. Nhiều đoàn phim đầu tư hàng chục tỷ cũng đâu có nghĩa chắc chắn sẽ làm ra một tác phẩm hay.
Dư Mạc lại nói: “Thế này đi, nếu Lệ tiểu thư vẫn chưa diễn đạt rõ ràng mong muốn của mình, tôi sẽ gọi đội ngũ biên kịch của tôi đến chỉnh sửa lại kịch bản, phần của tôi do nhóm tôi viết lại, thế nào?”
Lệ Tĩnh Vi lập tức đáp: “Không được. Nếu muốn sửa thì đề nghị anh bảo quản lý của mình bàn lại hợp đồng với chúng tôi.”
Nói xong, cô quay người đi gọi tổ đạo diễn: “Chúng ta họp nhanh một chút, sắp xếp lại lịch quay. Tôi định đưa đoàn đến núi Tùng Hạc quay cảnh ngoại cảnh trước.”
Đó là địa bàn của anh trai cô, mượn dùng cũng dễ dàng, có thể sắp xếp bất cứ lúc nào.
Vì đã chuẩn bị sẵn từ trước và có nhiều bậc tiền bối trong giới thương mại giúp đỡ, công ty của Lệ Gia Thụ được thành lập chỉ trong vòng nửa tháng và chính thức khai trương.
Ngày cắt băng khánh thành, cậu có mời Cố Thầm nhưng Cố Thầm không đến, trong khi đó, tam thiếu gia nhà họ Cố - Cố Hằng và tiểu thiếu gia nhà họ Trình - Trình Tư Dật lại xuất hiện.
Lệ Gia Thụ thầm than: “Người nên đến thì không đến, còn người không nên tới thì lại lũ lượt kéo đến.”
Trình Tư Dật vốn định tiếp tục thuyết phục Cố Thầm đến làm việc tại Hoa An để giúp đỡ mẹ, nhưng kể từ sau khi hỗ trợ Cố Thầm trong vụ tuyển dụng lần trước, anh ta đã không thể liên lạc được với đối phương. Lần này anh ta đến dự khai trương cũng không thấy bóng dáng cậu đâu, hỏi: “Anh Gia Thụ, anh Tiểu Cố đâu rồi? Sao anh ấy không đến?”
Cố Hằng cũng bị gia đình nhắc đến chuyện Hoa An, phụ họa: “Đúng đó, anh Tiểu Thầm đâu rồi?”
Lịch Gia Thụ nhìn trái nhìn phải, bị hai người này kẹp ở giữa, khó chịu nói: “Anh dâu tôi đang tu thân dưỡng tính trên núi.”
Ngoài ra, hai người có thể thống nhất cách gọi không? "Tiểu Cố", "Tiểu Thầm", gọi cho ra hồn chút được không?
"Vậy à..." Cố Hằng âm thầm suy nghĩ, lẽ nào nhà họ Lệ đã phát hiện ra mục đích của nhà họ Cố nên nhốt Cố Thầm trong rừng sâu, cách ly hẳn với thế giới bên ngoài?”
Tuy nhiên, đây là sự kiện của Lệ Gia Thụ, anh ta cũng không tiện hỏi quá nhiều về Cố Thầm, bèn chuyển đề tài: “Gia Thụ, mặc dù chúng ta bằng tuổi, nhưng ba tôi vẫn thường nói tôi quá phụ thuộc vào gia đình, còn cậu ở tuổi này đã có thể tự lập kinh doanh, tôi cần phải học hỏi cậu nhiều... Còn anh Tiểu Thầm nữa, ba tôi cũng hay bảo anh ấy học vấn không cao, nhưng thực ra càng nên ra ngoài rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm làm việc.”
Nét mặt Lệ Gia Thụ lập tức sa sầm: “Hằng thiếu, tôi nghĩ cậu thực sự nên học hỏi anh dâu tôi nhiều hơn.”
Tuy rằng học vấn của anh dâu không cao, nhưng cậu ta chưa bao giờ xem thường, thậm chí còn cảm thấy anh dâu mạnh mẽ hơn mình rất nhiều. Cậu ta cũng không rõ tại sao lại có suy nghĩ này, có lẽ vì thái độ và tinh thần của đối phương luôn ổn định, vững vàng.
Cố Hằng bị mỉa mai là nên "tu thân dưỡng tính" như Cố Thầm, trong lòng hơi khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Tất nhiên, tôi nên học hỏi các anh nhiều hơn.”
Trình Tư Dật thấy Cố Hằng có chút buồn cười, muốn lấy lòng nhị thiếu gia nhà họ Lệ mà lại bị chọc cho quê độ, nên anh ta cũng chẳng nói gì thêm, tránh làm phiền Lệ Gia Thụ.
Công ty của Lệ Gia Thụ tuy mới thành lập nhưng đã thu hút rất nhiều nhân vật trong giới kinh doanh. Sau khi hoàn tất lễ cắt băng, mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau.
Một vị tiền bối bước đến hỏi: “Gia Thụ, nghe nói hôm đó cháu rời khỏi nhà ông cụ cùng với Mặc Dung?”
Lệ Gia Thụ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, chú Minh, có chuyện gì sao?”
Minh tổng đáp: “Cháu chưa nghe tin à? Hôm qua Mặc Dung đã tống Lăng Vĩ Quang và ả nhân tình của anh tvào tù rồi. Trước đây, vụ ly hôn của Mặc Dung và Lăng Vĩ Quang đã gây xôn xao dư luận. Ai cũng nghĩ cô ấy sẽ chẳng chiếm được bao nhiêu lợi ích, chắc sẽ để mọi chuyện trôi qua, nhưng không ngờ cô ấy lại tung ra nước đi này.”
“Chú đã hỏi Mặc Dung xem có phải do ông cụ ra tay không, nhưng cô ấy phủ nhận. Bây giờ bên ngoài đều đồn rằng cô ấy được cao nhân chỉ điểm khi đến gặp ông cụ. Cháu có biết chuyện gì không?”
Lệ Gia Thụ thầm nghĩ, đương nhiên là nhờ anh dâu tôi chỉ điểm rồi, tịch thu con dấu, tiễn vào tù ăn cơm miễn phí.
Nhưng cậu ta có thể để lộ chuyện của anh dâu không? Dĩ nhiên là không được.
Thế là Lệ Gia Thụ đáp: “Ừm... là một người bạn của ông nội cháu. Hôm đó khi cô tư đến, người đó tình cờ đang thưởng trà cùng ông cháu, nghe được chuyện thì tiện miệng góp vài lời.”
Minh tổng tiếp tục hỏi: “Vậy cháu có biết vị tiên sinh đó họ gì không?”
Lệ Gia Thụ vò đầu, "cố gắng nhớ lại" rồi đáp: “Hình như là họ Cố thì phải... cháu cũng không rõ nữa.”
Minh tổng gật gù: “Thì ra là Cố lão tiên sinh... Được rồi, cảm ơn cháu, Gia Thụ.”
Lệ Gia Thụ: “…Không có gì.”
“Anh dâu, anh nợ em một lời cảm ơn đấy!”
Xem tôi đã giúp anh lên cấp thành "cụ ông về hưu" rồi đây.