Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 4

Mặc dù video dài 1 phút 58 giây của Cố Thầm thu hút một số sự chú ý và tò mò trong những nhóm nhỏ, đồng thời nhận được đánh giá tích cực, nhưng so với quy mô khổng lồ của giới giải trí, nhiêu đó vẫn chưa là gì. Phải biết rằng, chỉ riêng một ngôi sao lưu lượng cũng đã có hàng chục triệu người hâm mộ, huống hồ gì tập đầu tiên của Lớp Học Bổ Túc Tình Yêu còn tích lũy được một lượng lớn fan của chương trình. Đa số họ chỉ quan tâm đến cuộc sống của các ngôi sao, rất khó để đặc biệt chú ý đến một người thường không lộ mặt như Cố Thầm.

 

Chỉ có Đỗ Nhuy Thanh là vẫn theo dõi sát các bình luận về Cố Thầm vào lúc nửa đêm, tức giận đến mức ngửa người ra sau. Hắn cười lạnh: “Đối với loại người trong suốt như Cố Thầm, đến cả mắng cậu ta cũng là tặng không độ hot cho cậu ta mà thôi.”

 

Gã bạn trai phú hào của Đỗ Nhuy Thanh, Kiều Khôn Bình, vừa tắm xong đi ra, thấy dáng vẻ hậm hực của hắn thì ôm lấy eo hắn, hỏi: “Bé cưng, sao vậy?”

 

Đỗ Nhuy Thanh cố gắng điều chỉnh biểu cảm méo mó của mình, hơi ấm ức nói: “Em thật sự không hiểu nổi mấy cư dân mạng này nghĩ gì nữa. Trà ngon, gốm sứ đẹp, nhà chúng ta đâu có thiếu, vậy mà lại phát cuồng vì mấy món đồ trong căn phòng nhỏ của Cố Thầm, đúng là chưa từng thấy qua thế giới. Anh Bình, gu thẩm mỹ của anh thế nào cũng hơn Cố Thầm nhiều chứ?”

 

“Vẫn đang để ý đến chuyện của cậu bạn cấp ba đó à?” 

 

Kiều Khôn Bình năm nay ba mươi tư tuổi, công việc bận rộn, chẳng có thời gian xem video của Cố Thầm hay đọc bình luận của cư dân mạng. Nghe Đỗ Nhuy Thanh nói vậy, gã chỉ thuận miệng đáp: “Có lẽ là vì nhà cậu ta chẳng có gì đáng chú ý nên cư dân mạng chỉ có thể quan tâm mấy thứ đó thôi?”

 

Đỗ Nhuy Thanh được dỗ dành thì tâm trạng cũng tốt lên đôi chút, cố tình làm nũng với giọng điệu ỉu xìu: “Nhưng mà, anh Bình, anh đã nhờ chương trình cắt bớt cảnh quay của cậu ta rồi mà vẫn không có tác dụng. Mấy cư dân mạng này rất dễ bị vẻ ngoài của Cố Thầm lừa gạt, giống như em hồi cấp ba vậy. Khi đó em bị cậu ta lừa xoay như chong chóng, còn coi cậu ta là bạn thân nhất, nhưng đến thời điểm quan trọng của năm cuối cấp lại bị cậu ta hại đến mức phải chuyển trường… Nghĩ đến việc phải tham gia cùng một chương trình với cậu ta, em thấy khổ đến không chịu nổi…” Hắn không nói với Kiều Khôn Bình rằng chính hắn đã cố ý giới thiệu Cố Thầm tham gia chương trình này.

 

Trước đây, Kiều Khôn Bình đã nghe Đỗ Nhuy Thanh kể về chuyện bị bắt nạt hồi cấp ba, nên mới cố tình nhờ chương trình giúp hắn xả giận. Đối phó với một người thường chỉ là vài câu nói mà thôi. Không ngờ hiệu quả lại không như mong muốn, ngược lại còn khiến tiểu tình nhân của gã ta tức giận.

 

Kiều Khôn Bình vốn chẳng quan tâm sống chết của một nhân vật nhỏ như Cố Thầm. Người duy nhất có thể khiến gã nhượng bộ vài phần chỉ có ảnh hậu Lâm Dĩ Tố. Vì thế, gã ta thuận miệng nói: “Tôi sẽ bảo chương trình sắp xếp lại. Chẳng phải chồng của cậu ta không tham gia sao? Như vậy là vi phạm hợp đồng rồi còn gì? Để xem cậu ta có nộp được phí vi phạm hợp đồng không.”

 

Gã véo nhẹ chóp mũi Đỗ Nhuy Thanh, cười nhạt: “Hơn nữa, đây cũng là cách giúp chương trình kiếm thêm thu nhập mà.” Dù gì gã cũng đã đầu tư một khoản tiền vào chương trình tạp kỹ này.

 

Đỗ Nhuy Thanh lập tức tươi cười rạng rỡ, hôn gã một cái rồi nói: “Cảm ơn ông xã~”

 

Hắn và Cố Thầm bằng tuổi nhau, đều mới hai mươi hai, nhưng khác với khí chất lạnh lùng, lười biếng của Cố Thầm, hắn có hai lúm đồng tiền ngọt ngào, mỗi khi cười lên, trông vô cùng đáng yêu và dễ gây thiện cảm. Sau khi nổi tiếng, hắn thu hút một lượng lớn “fan mẹ”. Chuyện tình lệch 12 tuổi giữa hắn và Kiều Khôn Bình không hề khiến fan phản cảm, ngược lại còn được tung hô là sự kết hợp giữa “tổng tài hào môn và tiểu kiều thê”, số lượng fan couple cũng không ít.

 

Nhưng khi nghe từ “ông xã”, nụ cười của Kiều Khôn Bình thoáng thu lại. Đúng là gã thích đàn ông, nhưng cưới xin thì thôi đi, huống hồ gì đó lại còn là một minh tinh nhỏ trong giới giải trí.

 

Có điều… Gã xoa cằm, ánh mắt đầy hứng thú. Gã không ngốc, đương nhiên nhận ra ngoài sự oán hận, Đỗ Nhuy Thanh còn có một sự ghen tị mãnh liệt đối với Cố Thầm. Suốt ngày nhắc đi nhắc lại cái tên Cố Thầm, làm gã cũng thấy tò mò không biết người này trông như thế nào, có gì đặc biệt mà khiến tiểu tình nhân của gã tức tối lâu như vậy.

 

 

Tư duy của tổ chương trình cũng giống với Kiều Khôn Bình. Họ không mấy để tâm đến chút ít chủ đề mà Cố Thầm gây ra. Ngoài việc phát hiện đoạn video có lượt xem cao, toàn bộ sự chú ý của họ đều dồn vào các ngôi sao lớn – những “cây hái ra tiền” của chương trình.

 

Lượng thảo luận tích cực về Cố Thầm chỉ có tác dụng duy nhất là giúp phó đạo diễn không còn mắng Tiểu Lưu nữa, ngoài ra chẳng có gì đáng bận tâm.

 

Hơn nữa, dù Kiều Khôn Bình không ra mặt, họ cũng đã định tìm Cố Thầm để bàn về vấn đề vi phạm hợp đồng. Dù gì thì tập hai cũng sắp quay, chẳng lẽ lại để Cố Thầm tiếp tục tham gia một mình?

 

 

Cố Thầm không quan tâm đến những chuyện trên mạng. Dạo này cậu rất ít dùng điện thoại, huống hồ chút tin tức về cậu cũng không đủ để lên hot search, trừ khi cố tình tìm kiếm nội dung liên quan đến chương trình mới biết được.

 

Sau khi nhận được một triệu tiền tiêu vặt từ Lệ Đình Khâm, cậu lập tức vùi đầu vào vẽ bản thiết kế vũ khí. Quản gia Lý mang trà tới, ngạc nhiên nói: “Cố tiên sinh, cậu còn biết vẽ thiết kế nữa à? Mấy món vũ khí này đẹp quá! Còn đẹp hơn cả… mấy họa sĩ gì đó trong công ty game của đại thiếu gia vẽ nữa ấy!”

 

Cố Thầm bình tĩnh đáp: “Họa sĩ concept?”

 

“Đúng rồi!” 

 

Quản gia Lý vỗ tay, hào hứng nói: “Tôi thấy cậu làm họa sĩ concept là dư sức luôn đó! Chẳng phải cậu vì không tìm được công việc phù hợp nên bị lão gia nói mãi, mới trốn lên núi sống sao? Tôi tin cậu nhất định có thể tìm ra con đường sự nghiệp cho mình! Với cả, cậu vốn dĩ đã rất giỏi mà!”

 

Cố Thầm ngẩng lên nhìn quản gia Lý, im lặng hồi lâu: “…” Cậu là một nhân viên về hưu vinh quang, sống an nhàn bảo dưỡng lá gan. Có điên mới làm cái nghề vắt kiệt sức lực như họa sĩ concept. Ý kiến rất hay, nhưng lần sau đừng đề xuất nữa nhé.

 

Cậu nhấp một ngụm trà, hương vị rất thơm. Đây là do đầu bếp mới, thầy Hứa, được trợ lý của Lệ Đình Khâm thuê pha. Đúng là năng lực tiền bạc của “chồng hờ” vẫn là thơm nhất.

 

Cố Thầm sửa đi sửa lại bản thiết kế vô số lần, cuối cùng cảm thấy mấy kiểu kiếm này đều rất đẹp, vậy thì lấy hết đi. Sau đó, cậu liên hệ với xưởng rèn hàng đầu, gửi bản thiết kế để đặt làm.

 

Leo núi suốt buổi sáng cũng hơi nhàm chán, đổi sang luyện kiếm cũng không tệ. Đến khi tìm được sở thích khác thì lại đổi sau cũng được.

 

Có điều, một triệu mà mới tiêu đã bay mất mấy trăm nghìn, đúng là hơi tốn kém thật.

 

Vừa mới cất xong mấy bản thiết kế, Cố Thầm nhận được tin nhắn từ tổ chương trình. Cậu hơi ngạc nhiên, khẽ nhướn mày. Đối phương nói một tràng dài, nhưng chung quy lại chỉ có một nội dung chính:

 

[Tóm lại, Cố tiên sinh, hoặc là anh bồi thường phí vi phạm hợp đồng để chúng tôi kịp thời thay người, hoặc là để bạn đời của anh đến tham gia chương trình, để chúng tôi còn xác định quy trình.]

 

Có thể thấy tổ chương trình vẫn giữ thái độ ngạo mạn của một show tầm cỡ, hoàn toàn không để một người vô danh như cậu vào mắt.

 

Cố Thầm lười đi tìm hợp đồng, bèn nhắn lại một câu đơn giản: [Tôi có thể xem hợp đồng không?]

 

Cậu biết thân phận nguyên chủ là do Đỗ Nhuy Thanh giới thiệu vào chương trình, vẫn có vài phần tin tưởng với hắn, hơn nữa cũng không am hiểu lắm về các điều khoản hợp đồng nên đã ký bừa một bản hợp đồng cực kỳ bất bình đẳng.

 

Đối phương rất nhanh gửi một tập tin PDF kèm theo tin nhắn:

 

[Cố tiên sinh, việc bạn đời của anh không tham gia chương trình là hành vi vi phạm nghiêm trọng, cần bồi thường ở mức cao nhất. Theo hợp đồng, anh phải bồi thường năm triệu. Đây là mức thấp nhất vì xét đến việc anh là người không có danh tiếng, chắc anh cũng biết, với các ngôi sao, phí vi phạm hợp đồng có thể lên đến hàng chục triệu.]

 

Cố Thầm mở file, quét mắt lướt nhanh. Đây là một bản hợp đồng vô cùng mất cân bằng về quyền lợi và nghĩa vụ, chỉ cần nhìn sơ cũng thấy hàng loạt vấn đề. Vấn đề đầu tiên là…

 

Ngay khoảnh khắc này, cậu bỗng khựng lại.

 

Bệnh nghề nghiệp của cậu lại phát tác rồi à? Chuyện chuyên môn thì cứ để người chuyên môn xử lý đi, cậu có phải luật sư đâu, sao mà hiểu hết hợp đồng được chứ?

 

Vậy nên, không chút áp lực tâm lý, cậu thẳng tay đóng tập tin lại.

 

Nghĩ một lúc, cậu vẫn quyết định gửi tin nhắn cho trụ cột của gia đình, rất lịch sự hỏi: [Lệ tổng, anh có thể cho tôi mượn một đội ngũ luật sư không?]

 

Vì sao không gửi qua WeChat? Vì cậu vẫn chưa có WeChat của Lệ tổng.

 

Lệ Đình Khâm nhận được tin nhắn, thoáng ngạc nhiên. Một người trầm lặng, nhạy cảm như Tiểu Cố chủ động nhắn tin cho anh, đã là một bước tiến lớn rồi. Nhưng giọng điệu vẫn dè dặt như vậy… Không biết cậu ấy đã gặp phải bất công gì mà lần này lại dám mạnh dạn nhờ mình giúp đỡ?

 

Anh nhắn lại một câu ngắn gọn: [Được, đừng lo.] Như một lời trấn an.

 

Sau đó, anh quay sang dặn dò trợ lý Trần: “Cậu lập tức liên hệ trong nước, sắp xếp đội ngũ luật sư của luật sư Hà đến chỗ Tiểu Cố, xem thử chuyện gì đang xảy ra.”

 

Trợ lý Trần gật đầu nhận lệnh, nhưng trong lòng có chút bất ngờ. Không biết Cố tiên sinh gặp phải chuyện gì mà cần đến cả đội ngũ luật sư Hà?

 

Nhưng luật sư Hà và Lệ gia chỉ là quan hệ hợp tác thương mại, không phải nhân sự trực thuộc, nên sự xuất hiện của họ sẽ không khiến ai ngay lập tức liên tưởng đến nhà họ Lệ, như vậy cũng xem như một cách hành xử kín đáo. Thế là Trợ lý Trần nhanh chóng thu xếp mọi chuyện.

 

 

Hôm sau, nhân viên tổ chương trình cùng bộ phận pháp lý đến biệt thự Tùng Hạc đúng theo lịch hẹn.

 

Trước khi xuống xe, nhân viên tổ chương trình tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi nói: “Chỉ là một kẻ vô danh mà bày đặt lên mặt, còn phải hẹn trước để chúng ta lặn lội đến tận núi gặp cậu ta.”

 

Luật sư đi cùng cười nhạt: “Nể mặt năm triệu, cho cậu ta tí thể diện vậy.”

 

Thế nhưng, ngay khi vừa bước vào cửa và nhìn thấy ba vị luật sư đứng trong phòng, sắc mặt luật sư của tổ chương trình lập tức tái nhợt, chân gần như mềm nhũn. Sau đó, hắn ta không nhịn được mà tiến lên bắt tay với một trong ba người: “Luật sư Hà, chào ngài! Chào ngài!”

 

“Chào ngài." 

 

Luật sư Hà cũng bắt tay lại, rất lịch sự đáp: "Rất xin lỗi, vì Cố tiên sinh còn phải cân nhắc sắp xếp công việc khác của chúng tôi, nên mới hẹn gặp các vị vào hôm nay. Mong các vị thông cảm.”

 

Nhân viên tổ chương trình quay sang nhìn “Cố tiên sinh” trong lời luật sư Hà.

 

Chỉ thấy Cố Thầm mặc một bộ đồ giản dị, lười biếng dựa vào sô pha, hai chân vắt chéo, tay đặt hờ hững trên tay vịn, bên cạnh là ba vị luật sư khoác vest chỉnh tề.

 

Tư thế của cậu thì thong dong, nhưng bầu không khí này lại tạo ra một áp lực vô hình khiến họ nghẹt thở.

 

Bấy giờ nhân viên tổ chương trình mới nhớ đến lời của nhiếp ảnh Lưu nói: chỉ cần gặp trực tiếp Cố tiên sinh, sẽ cảm thấy anh ấy rất khác biệt.

 

Luật sư của tổ chương trình lập tức lên tiếng: “Không sao cả! Đương nhiên chúng tôi sẽ ưu tiên theo lịch trình của cậu.”

 

Trên đường đến đây, hắn ta đã tranh thủ đọc một số bình luận về Cố Thầm trên mạng. Lúc này, cuối cùng hắn ta cũng tin rồi — cư dân mạng không hề phóng đại chút nào!

 

Người này rốt cuộc là ai? Sao có thể dễ dàng mời được ba luật sư hàng đầu của văn phòng luật sư Hà đến chỉ để xem một bản hợp đồng chết tiệt này?

 

Bản thân khí chất của Cố Thầm cũng không tầm thường chút nào, nhất định là một người nắm thực quyền trong một tập đoàn lớn. Nhưng một nhân vật như vậy, sao có thể đi ký một bản hợp đồng đầy bất lợi cho người vô danh như thế này?

 

Luật sư tổ chương trình suy nghĩ một hồi, rồi bỗng cảm thấy mình đã “phá án” rồi — chắc chắn là do cậu vợ bé nhỏ, non nớt, ngây thơ của Cố tiên sinh ký thay! Không thể sai được!

 

Sau khi luật sư Hà nhận được hợp đồng do Cố Thầm chuyển tới, vì trợ lý Trần đã nhấn mạnh rằng Lệ tổng rất quan tâm đến chuyện này, nên ông cũng tiện tay gửi một bản cho Trợ lý Trần. Thế là bản hợp đồng này nhanh chóng đến tay Lệ Đình Khâm.

 

Lệ Đình Khâm xem hợp đồng, khẽ lắc đầu. Tiểu Cố thật đáng thương. Vừa tốt nghiệp đại học, còn đang ở độ tuổi ngây thơ nhất, chưa có chút kinh nghiệm xã hội nào thì đã bị ép gả cho anh. Không chỉ vậy, cậu còn bị bạn bè lừa ký một bản hợp đồng như thế này.

 

Nhưng ngoài sự bất công của hợp đồng, Lệ Đình Khâm nhận thấy có một điểm quan trọng hơn — đây là một hợp đồng tham gia show hẹn hò, yêu cầu các cặp đôi phải cùng tham gia. Thế mà Tiểu Cố không hề nói với anh, thậm chí còn không dám hỏi lấy một câu, cứ thế lặng lẽ một mình tham gia.

 

Cậu nhóc này gan bé thật đấy, cứ thế mà chịu ấm ức một mình.

 

Bình Luận (0)
Comment