Mặc dù phần lớn mọi người đã tin rằng Cố Thầm xuất thân từ nhà họnCố thần bí kia, nhưng Cố Trọng Mậu vẫn không chịu từ bỏ. Ông ta vẫn tung tin rằng Cố Thầm là con trai mình, rõ ràng là muốn làm rõ chuyện này với nhà họ Lệ.
Vì vậy, ông ta còn hẹn gặp Thích Nhã Quân, người vợ cũ đã ly hôn hơn hai mươi năm và chưa từng gặp lại của mình.
Trong phòng bao của một quán cà phê nào đó, Thích Nhã Quân nhìn Cố Trọng Mậu đối diện, không chút khách sáo nói: “Nhìn thấy ông là tôi thấy buồn nôn rồi, nói ngắn gọn đi. Ông hẹn tôi ra đây, chẳng lẽ là vì chuyện của Tiểu Cố?”
Năm đó, bà ta và Cố Trọng Mậu kết hôn vì lợi ích. Lúc đầu, ông ta còn có thể giả vờ ra dáng người chồng tốt, ngọt ngào dỗ dành bà ta, thậm chí hứa hẹn sẽ sắp xếp cho bà ta một vị trí thích hợp trong ban lãnh đạo của Cố thị. Nhưng chẳng bao lâu sau, bà ta có thai Cố Thầm và bắt đầu cảm nhận rõ những quy tắc phong kiến đến ghê tởm của nhà họ Cố. Bà ta cũng dần hiểu rằng sau khi sinh con, Cố Trọng Mậu chắc chắn sẽ không để bà ta đi làm.
Nhưng chưa đợi đến lúc sinh con, khi vẫn còn mang thai Cố Thầm, Cố Trọng Mậu đã ngoại tình. Tiểu tam đã mang thai Cố Hằng, chỉ chờ ngày danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Cố. Thích Nhã Quân biết mình phải tìm đường khác, nên mới tìm đến Trình gia, một gia tộc giàu có nhưng đứa con trai độc nhất lại có sức khỏe yếu và nhờ đó thoát khỏi biển lửa mang tên nhà họ Cố.
Vậy thì, làm sao bà ta có thể không hận Cố Trọng Mậu cho được?
Cố Trọng Mậu cau mày khó chịu:b“Bà lại gọi nó là Tiểu Cố?” Điều này rõ ràng là cố ý chọc tức ông ta.
Thích Nhã Quân cười nhạt: “Ông nói Cố Thầm à? Tôi gọi nó như vậy từ nhỏ đến lớn rồi.” Nhìn dáng vẻ có chuyện muốn nhờ của Cố Trọng Mậu, bà ta đương nhiên vui vẻ thấy ông ta bị chặn họng.
Quả nhiên, Cố Trọng Mậu tỏ vẻ “rộng lượng”: “Thôi đi, hôm nay tôi không tranh luận chuyện này với bà.”
Ông ta gấp gáp vào vấn đề chính: “Bây giờ Tiểu Thầm bị đồn là hậu duệ của nhà họ Cố thần bí nào đó, chuyện này bà hẳn đã nghe rồi chứ? Bà là mẹ ruột của nó, cũng tận mắt nhìn nó lớn lên, nó vô dụng cỡ nào bà phải biết rõ. Chẳng lẽ bà tin mấy lời hoang đường như ‘bậc thầy đàm phán tích hợp’ hay ‘bàn tay vàng trong giới đầu tư’ là do nó làm ra?”
Thích Nhã Quân gật đầu đồng tình: “Dù sao cũng có gen của ông, đúng là không thông minh cho lắm. Tôi tất nhiên không tin Tiểu Cố có thể làm được những chuyện đó.” Thành thật mà nói, những tin đồn gần đây cũng khiến bà ta khó hiểu. Đứa trẻ nhút nhát, tầm thường, tự ti năm đó là Cố Thầm sao? Không thể nào!
Năm đó bà ta chấp nhận để Cố Trọng Mậu mang Cố Thầm về nuôi và gả nó vào nhà họ Lệ cũng vì muốn nhờ nó giúp mình tạo lợi ích từ Lệ thị. Dù sao thì từ nhỏ Cố Thầm cũng sống với bà ta, chưa từng gặp Cố Trọng Mậu, so với nhà họ Cố thì đương nhiên sẽ thân cận với Trình gia và Tịch gia hơn.
Nhưng sau khi kết hôn ba tháng, bà ta hoàn toàn mất liên lạc với Cố Thầm. Những chuyện bà ta giao cho cậu cũng chẳng hoàn thành. Bây giờ đột nhiên có tin tức, mà lại là kiểu tin tức kỳ quặc thế này… diễn biến sự việc cũng quá khó hiểu rồi?
Cố Trọng Mậu không để tâm đến lời châm chọc của bà ta, tiếp tục nói: “Cho nên, việc nhà họ Lệ trắng trợn bịa đặt như vậy thật nực cười. Ngay cả con trai chúng ta mà họ cũng có thể ngang nhiên phủ nhận.”
Thích Nhã Quân cười lạnh phản bác: “Con trai chúng ta? Nói thật, tôi chưa bao giờ muốn đứa con này.” Nhà họ Lệ là một chuyện, nhưng bất kể Cố Trọng Mậu đang mưu tính điều gì, bà ta cũng không để ông ta toại nguyện.
Lúc sinh con xong, bà đã lập tức ly hôn với Cố Trọng Mậu. Cố Thầm là con trai ông ta, đương nhiên bà ta không muốn nuôi. Nhưng bà ta không cần thì Cố Trọng Mậu cũng chẳng cần. Khi đó Cố Thầm còn đang bú sữa mẹ, nên chỉ có thể theo bà ta về Trình gia.
Vì đứa con nghiệt súc này, bà ta đã phải chịu đủ khổ sở ở Trình gia. Mãi đến một năm sau, khi bà sinh được Trình Tư Dật, cuộc sống mới bắt đầu thấm khá lên. Chỉ là lần sinh đó cũng làm tổn hại thân thể bà ta. Vì vậy, làm sao bà ta có thể không chán ghét Cố Thầm?
Mãi đến khi chồng bà ta qua đời, bà ta dần kiểm soát được Trình gia, sau đó tống Cố Thầm vào trường nội trú để khỏi phải nhìn thấy cậu. Khi không còn vướng bận, tâm trạng bà ta mới dần tốt lên.
Cố Trọng Mậu cố gắng kiềm chế cơn giận, tiếp tục thuyết phục: “Chúng ta có muốn hay không là chuyện khác, nhưng không thể để nhà họ Lệ ngang nhiên tước đoạt quyền lợi này. Ai biết được bọn họ biến Tiểu Thầm thành hậu duệ của nhà họ Cố thần bí kia là có âm mưu gì?”
Thực ra, ông ta vốn không muốn đứa con này. Năm đó, Thích Nhã Quân còn đang mang thai mà đã dám lén lút qua lại với tên bệnh tật nhà họ Trình. Ai biết đứa bé này có phải của ông ta không? Nhưng giờ đây Cố Thầm còn có giá trị, ông ta không thể để nhà họ Lệ lợi dụng.
Thích Nhã Quân cười nhạt: “Nói trắng ra, nhà họ Lệ chỉ muốn tránh xa ông thôi. Nếu là tôi, tôi cũng chẳng muốn dây dưa với loại người như ông. Ai muốn làm thông gia với ông chứ?”
Cố Trọng Mậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nhưng nếu cứ để nhà họ Lệ đạt được mục đích, Tiểu Thầm không thừa nhận cha mẹ ruột, thì không chỉ nhà họ Cố thiệt thòi, mà bà cũng chẳng được lợi lộc gì. Dù gì đó cũng là con trai bà, muốn chứng minh điều này hẳn không khó chứ?”
Thích Nhã Quân cười lạnh: “Vậy ông làm cha, chứng minh cũng đâu có gì khó?”
Bà ta cười khinh miệt: “Hai mươi năm không quan tâm con, giờ mới biết đến tôi sao?”
Cố Trọng Mậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhượng bộ nói: “Tôi cầu xin bà, được chưa?” Trời biết ông ta muốn bóp chết người đàn bà này đến mức nào. Năm đó, ai cũng nói ông ta bị cắm sừng. Suốt bao năm qua, ông ta chưa từng nhắc đến Thích Nhã Quân và Cố Thầm, cũng chưa từng đi tìm họ. Mãi đến khi tất cả mọi người đã quên đôi mẹ con đó, cuộc sống của ông ta mới trở nên tốt đẹp hơn.
Thích Nhã Quân gật đầu: "Đương nhiên, con trai của tôi, tôi sẽ khiến nó nhận tôi là mẹ." Nhưng còn việc Cố Thầm có nhận Cố Trọng Mậu hay không, đó lại là chuyện khác.
Nếu nhà họ Lệ thật sự có ý định như vậy, thì càng hợp ý bà ta. Dù sao cũng đã nuôi con bao nhiêu năm, đương nhiên bà ta không muốn để Cố Trọng Mậu được chia phần. Nhà họ Lệ giúp Cố Thầm thoát khỏi Cố Trọng Mậu, nhưng với tính cách luôn khao khát tình thương của Cố Thầm, cậu cũng không thể nào không nhận bà ta là mẹ.
Phải miễn cưỡng giao tiếp với Thích Nhã Quân khiến Cố Trọng Mậu cảm thấy khó chịu, nhưng nghe bà ta đồng ý, ông ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Được, vậy làm phiền bà rồi." Còn về việc sau này có trở mặt hay không, đó lại là chuyện khác.
Thích Nhã Quân nói: “Nhưng vấn đề là, bây giờ Tiểu Cố không có tin tức gì, tôi cũng chẳng liên lạc được với nó, thì có ích gì?”
Cố Trọng Mậu đáp: “Tuần sau là sinh nhật tám mươi của Lệ tam lão gia, tôi nghĩ Tiểu Thầm rất có thể sẽ xuất hiện. Nếu không, chúng ta lại nghĩ cách khác.”
…
Buổi chiều, trong thư phòng đôi được thiết kế đặc biệt tại Ý Viên, Lệ Đình Khâm và Cố Thầm bày bàn cờ ra, bắt đầu đánh cờ.
Lệ Đình Khâm đưa quân đen cho Cố Thầm, ngồi xuống tùy ý hỏi: “A Thầm, đã là phân định thắng bại, vậy có cược gì không?”
Cược? Bây giờ Cố Thầm chẳng thiếu gì, cũng chẳng nghĩ ra thứ gì muốn, đáp: “Những thứ em muốn chẳng phải Lệ tổng đều cho sao? Em thật sự không nghĩ ra. Nhưng đã là Lệ tổng nhắc tới, hẳn là anh có thứ muốn rồi?”
Lệ Đình Khâm nghiêm túc nói: “Vậy thì một nụ hôn đi.”
Cố Thầm tùy ý đặt một quân cờ xuống, bật cười: “Thế thì ai thắng ai thua cũng chẳng khác gì nhau? Hơn nữa, bình thường anh không phải muốn hôn là hôn sao?”
Lệ Đình Khâm ý vị sâu xa đáp: “Nhưng thắng được thì lại là một cảm giác khác.”
Hai người vừa chơi cờ, vừa bàn luận một số chuyện quan trọng.
Lệ Đình Khâm đặt một quân cờ trắng xuống: “Xem ra gần đây Cố Trọng Mậu có nhiều hành động lắm.”
Anh quan sát cách đi cờ của Cố Thầm, so với trước đây đã tùy ý hơn nhiều.
Bây giờ có thể đối diện chơi cờ thế này, chương trình cờ nhỏ đáng yêu trước đây cũng chỉ còn phủ bụi. Lệ Đình Khâm nhìn xuống, thấy Cố Thầm kẹp quân cờ đen giữa những ngón tay thon dài như ngọc, sắc đen và trắng đối lập rõ ràng, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo, khí chất thanh nhã của cậu.
Cố Thầm đặt một quân cờ đen xuống, khẽ hừ một tiếng: “Hai mươi năm chẳng hề quan tâm, bây giờ lại đột nhiên sốt sắng.”
Cậu mỉm cười nhìn Lệ Đình Khâm: “Cũng là nhờ vào ‘sủng ái’ của Lệ tổng, dù sao thì Lệ tổng cũng là lửa tình bùng cháy, si mê cuồng nhiệt, vung tiền như nước, rầm rộ tạo thế… Cố Trọng Mậu nhìn thấy, chẳng phải càng muốn chia phần sao?”
Lệ Đình Khâm thản nhiên đáp: "Cũng không sai gì cả." Thích A Thầm, đâu cần phải che giấu.
"Về phần Cố Trọng Mậu…"
Ngón tay Lệ Đình Khâm cầm quân cờ trắng gõ nhẹ lên bàn cờ: “A Thầm muốn anh xử lý thế nào?”
Cố Thầm hỏi lại: "Không phải hai người vẫn còn hợp tác sao?" Cậu cũng không tìm hiểu kỹ, không rõ nhà họ Lệ và nhà họbCố hợp tác ở lĩnh vực nào.
Lệ Đình Khâm giải thích: “Có một số hợp tác thông thường. Năm nay Lệ thị mở rộng thị trường ở miền Nam, nhưng cơ sở sản xuất chính lại ở miền Bắc, tạm thời chưa thể mở rộng công suất. Trong khi đó, nhà họ Cố có một chuỗi sản xuất hoàn chỉnh ở miền Nam, có thể hỗ trợ quá trình gia công sơ bộ giai đoạn đầu và giữa cho sản phẩm của Lệ thị, coi như một dạng tận dụng lợi thế địa lý. Đổi lại, khi nhà họ Cố tiến vào thị trường miền Bắc, nhà họ Lệ cũng cung cấp một số hợp tác về ngành nghề.”
Cố Thầm nói: “Thế là được rồi, coi như đôi bên cùng có lợi, cũng là một cách tối ưu hóa tài nguyên.”
Đây là một mối hợp tác thương mại bình đẳng và hợp lý. Nếu không phải nhà họ Cố, cũng có thể tìm nhà khác, chẳng cần đến mức phải kết thông gia. Cố Trọng Mậu muốn dựa vào danh phận thông gia của nhà họ Lệ để chiếm lợi, chỉ có thể nói là bản chất đầy toan tính, chỉ biết vụ lợi của ông ta.
Cố Thầm nghĩ một lúc, lại nói: “Nhưng em nhớ không lầm thì chuỗi sản xuất đó không phải là mảng chủ chốt của Cố thị?”
Trên bàn cờ, cậu nuốt trọn một mảng lớn quân trắng của Lệ Đình Khâm, Cố Thầm cầm quân cờ trắng nhặt lên, nhưng lại cảm thấy… có gì đó không đúng lắm? Lệ tổng đang cố tình nhường mình thắng? Cố Thầm khẽ nhếch môi, đây là muốn so xem ai diễn giỏi hơn sao?
Lệ Đình Khâm đáp: “Đúng vậy, vì thế Cố Trọng Mậu chưa thấy đủ, vẫn muốn có thêm lợi ích khác.”
Cố Thầm bông đùa: "Vậy Lệ tổng có kỹ năng “trời lạnh rồi, Cố thị nên phá sản thôi” không?" Cố Trọng Mậu cứ nhảy nhót không ngừng thế này thật sự phiền quá, hơn nữa, từ góc độ của nguyên chủ mà nói, Cố Trọng Mậu cũng không đáng được hưởng kết cục tốt đẹp.
Lần đầu tiên nghe Cố Thầm nói như vậy, Lệ Đình Khâm thấy rất thú vị. Anh thật sự suy nghĩ về phương án khiến nhà họ Cố phá sản, rồi mới nói: “Chỉ cần thao tác khéo léo một chút, chắc là có thể.”
"Nhưng nếu dễ dàng khiến ngà họ Cố phá sản, có thể sẽ khiến rất nhiều người mất việc."
Lệ Đình Khâm bổ sung: “Muốn làm tốt nhất, có lẽ cần A Thầm giúp anh một tay?”
Cố Thầm thuận miệng nói: “Chẳng lẽ ngay từ đầu, Lệ tổng không có ý định thu mua chuỗi sản xuất của Cố thị sao?”
Với nhà họ Cố kiểu này, Lệ tổng - một người ngoài mặt ôn hòa nhưng thực chất lạnh lùng - chẳng phải ngay từ đầu đã nên để Cố Trọng Mậu tự bước vào hố sao? Sau đó lại thờ ơ nhìn ông ta rơi vào bẫy, cuối cùng ra tay thu hoạch.
Lệ Đình Khâm mỉm cười đầy ẩn ý: “Quả thật có, nhưng cứ từ từ đã.”
Cố Thầm nhướng mày, quả nhiên. Cậu nói: “Vậy Lệ tổng đều đã tính toán hết rồi, còn kêu em giúp?”
Lệ Đình Khâm không che giấu: “Chỉ là cảm thấy làm việc cùng A Thầm sẽ rất thú vị.”
Cố Thầm không phủ nhận cũng chẳng đồng ý, chỉ nói: “Nhưng em không muốn làm thêm giờ đâu.”
Cậu cúi đầu nhìn bàn cờ, quân đen của mình bị quân trắng dụ dỗ tấn công, nhưng lại rơi vào bẫy, bị nuốt trọn một mảng lớn. Chậc, cuối cùng vẫn bước vào bẫy của Lệ tổng. Dù là đối phó Cố Trọng Mậu hay chơi cờ, Lệ tổng vẫn giữ nguyên phong cách thờ ơ nhìn người khác bước vào bẫy, dù là diễn kịch cũng chẳng hề thay đổi.
Cố Thầm ném quân cờ đen trở lại hộp cờ, nói: “Lệ tổng, anh thắng rồi.”
Lệ Đình Khâm nhìn bàn cờ, cũng thấy được vẻ mặt của Cố Thầm, hơi bất đắc dĩ nói: “A Thầm, bẫy của anh em không thể không nhìn ra.”
Cố Thầm nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười: "Lệ tổng, anh đặt cược như vậy, chẳng phải muốn em chủ động hôn anh sao?" Nhưng cuối cùng, Lệ tổng vẫn tính toán sai một bước rồi.
Bị Cố Thầm nhìn thấu tâm tư, Lệ Đình Khâm cũng không phủ nhận, chỉ thở dài: “Nhưng A Thầm vẫn để anh thắng.”
"Chẳng lẽ em không thể có cùng suy nghĩ với Lệ tổng sao?"
Cố Thầm thoải mái tựa vào ghế sô pha, dáng vẻ thư thái: “Tới đây đi, muốn hôn thì hôn đi.”
Dù sao thì, chủ động hôn người cũng rất mệt, cậu vẫn thích nằm yên chờ Lệ tổng hôn hơn.