Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 10

Chung Yến Sanh ngẩn người một lúc, mới lơ đãng đáp: “Em… em thấy hơi chóng mặt.”

Không thể nói, tuyệt đối không thể nói đồ đạc trong phòng này quý cỡ nào.

Chung Yến Sanh quyết định sau khi về phủ sẽ nghiên cứu kỹ luật pháp Đại Ung.

Mặc dù từ trước đến nay cậu chưa từng nghiên cứu kỹ luật pháp, nhưng cũng có thể nhìn ra với quy mô của trạch viện này, cộng với những thứ trong thư phòng, chắc chắn đủ để bị tịch thu tài sản.

Chung Yến Sanh thất vọng đến mức nghiến răng.

Cha cậu bình thường trông thanh liêm chính trực như vậy, mà lại có một mặt không ai biết thế này!

Chẳng lẽ là thiếu gia thật bị nhốt trong trạch viện này phát hiện bí mật tham ô của Hoài An Hầu, tố giác ông nên mới dẫn đến cảnh tan nhà nát cửa của phủ Hầu gia?

Tên nhóc này lại đang ngẩn ngơ cái gì đây?

Tiêu Lộng chống cằm, hôm nay cẩn thận quan sát Chung Yến Sanh từ đầu đến chân.

Qua lớp lụa trắng khiến tầm nhìn bị che mờ, dáng vẻ thiếu niên với hàng lông mi dài đen nhánh cụp xuống giống như đang uất ức điều gì đó. Làn da trắng sứ mịn màng như thể phát sáng, lại tựa như chiếc bình sứ mỏng manh trên bàn, đẹp đẽ và dễ vỡ.

Mặc dù trêu chọc đứa nhỏ này rất thú vị, nhưng Tiêu Lộng quyết định tạm thời không chấp nhặt với cậu nữa.

“Ngồi xuống.” Tiêu Lộng cầm bút, ánh mắt dừng trên văn thư trước mặt, nhẹ nhàng gạch đi một cái tên: “Bị ai bắt nạt à?”

Chung Yến Sanh tỉnh lại, ngoan ngoãn ngồi vào ghế bên cạnh: “Dạ? Em không có bị ai bắt nạt hết.”

Vốn dĩ cậu muốn nhắc đến con dấu hôm qua để kéo gần tình cảm, giờ thì nào còn dám nói nữa đâu. Chỉ riêng đá điền hoàng thì trên kệ trong phòng này đã có mấy viên, nên đành phải đổi chủ đề một cách gượng gạo: “Ca ca, bánh ngọt hôm qua có ngon không?”

Còn dám nhắc đến mấy miếng bánh đã lạnh, Tiêu Lộng lạnh lùng đáp: “Tệ…”

Chung Yến Sanh đầy mong đợi nhìn hắn, hai mắt lấp la lấp lánh: “Đó là điểm tâm em thích nhất đó!”

“…” Tiêu Lộng gạch thêm hai cái tên nữa: “Cũng được.”

Nghe Tiêu Lộng có vẻ khá thích, Chung Yến Sanh cười tủm tỉm, mắt hơi cong lên: “Hôm qua em có chút việc nên để bánh nguội mất, không ngon cho lắm, lần sau em mang bánh nóng đến.”

Tiêu Lộng không quan tâm lắm: “Tuỳ ngươi.”

“Ca ca, bác Vương nhận được bộ dụng cụ làm vườn em tặng chưa?”

Tiêu Lộng vô thức chơi đùa chiếc ấn điền hoàng trong tay, nhìn cậu: “Nhận được rồi.”

Đôi mắt Chung Yến Sanh đen láy sáng rực, tràn đầy mong chờ: “Ông có thích không?”

“Ừm.”

Ôm chiếc xẻng thích muốn chết, vui đến mức nói lần sau sẽ đích thân xuống bếp nấu cho đứa nhỏ này ăn.

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Lộng chưa thấy ông già đó xuống bếp được mấy lần.

Con chim nhỏ dùng đôi mắt đen láy tràn đầy hy vọng nhìn hắn, khiến người ta không nỡ làm cậu thất vọng. Tiêu Lộng chờ Chung Yến Sanh tiếp tục hỏi xem hắn có thích con dấu điền hoàng này không.

Nào ngờ chờ mãi mà không thấy Chung Yến Sanh nói thêm gì nữa.

Tiêu Lộng: “…”

Định Vương Điện hạ vì giữ thể diện, nên đương nhiên không muốn hạ mình nhắc đến con dấu. Hắn trầm mặt thu con dấu vào tay áo, nét gạch trên giấy lại mạnh thêm mấy phần.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, đầu bút thấm mực đôi lúc vang lên những tiếng sột soạt êm tai, không biết là đang viết hay đang vẽ.

Từ nhỏ Chung Yến Sanh đã rất thích vẽ. Cậu tò mò nhìn qua, thấy bút lông trong tay Tiêu Lộng hoá ra được làm từ trúc đốm, đầu bút còn được khảm ngà voi trắng tinh, hoa lệ tinh xảo. Nhìn xong thì lại cúi đầu đau khổ, không dám nhìn kỹ nữa, mở miệng còn hơi lắp bắp: “Ca, ca ca, anh đang làm gì vậy?”

Tiêu Lộng đang không vui, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Giết gà.”

Lại giận rồi. Chung Yến Sanh nghĩ thầm trong đầu, ngoan ngoãn đáp: “Ồ.”

Thiếu niên ngồi ngơ ngác một lúc, ánh mắt trong veo rơi vào giá sách. Cậu nhìn rất lâu, hoàn toàn không nhận ra hai từ đơn giản này ẩn chứa sát khí và ý nghĩa nặng nề, cũng chẳng sợ hãi chút nào.

Tiêu Lộng ngạc nhiên nhìn cậu một cái, ung dung gạch nốt cái tên cuối cùng. Hắn còn ghi chú thêm người này bịa chuyện hắn bất lực thích đàn ông, đặc biệt ghi sẽ xé xác tên đó ra thành tám mảnh, mới gập danh sách trong tay lại.

Chất độc trong người vẫn chưa tiêu hết, không thể tùy tiện xuống giường đi lại, ánh nắng ngoài kia cũng gay gắt nên không thể ra ngoài tản bộ.

Kinh thành không bằng địa bàn của mình, cuối cùng vẫn không tiện.

Xử lý công việc xong, Tiêu Lộng cảm thấy nhàm chán. Nghĩ thấy Chung Yến Sanh nói chuyện rất thú vị, định chọc cậu nói nhiều hơn, bèn ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Quả nhiên Chung Yến Sanh ngoan ngoãn tiến lại gần, tóc mái theo động tác mềm mại rơi xuống: “Ca ca?”

Ngoan quá.

Tiêu Lộng híp mắt lại, ngón tay xoa xoa một chút, bỗng dưng muốn xoa đầu cậu.

…Lại là thuật quyến rũ gì đây?

Sau khi hoàn hồn, Tiêu Lộng khẽ chậc lưỡi trong lòng, chỉ vào giá sách: “Lấy cuốn sách mà ngươi nhìn nãy giờ ra đây.”

Nói xong, tự mình đẩy xe lăn đến bên chiếc giường La Hán trong thư phòng, hai tay chống vào tay vịn, hơi dùng sức rồi dựa vào giường.

Chung Yến Sanh thấy vậy thì cảm thán thiếu gia thật kiên cường, lại càng cảm thấy áy náy và đồng cảm. Cậu ngoan ngoãn đi đến bên giá sách, rút cuốn sách cậu vừa nhìn nãy giờ ra.

Trong thư phòng này có rất nhiều sách, có nhiều cuốn Chung Yến Sanh chưa từng thấy, vừa nãy cậu đang quan sát cuốn này, phong bìa tinh xảo, chắc hẳn là sách hay.

Cậu ôm sách đi đến bên giường: “Ca ca, anh muốn xem không ạ?”

Tiêu Lộng nằm ườn trên giường, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Biết chữ không?”

Chung Yến Sanh gật đầu.

“Đọc nghe xem.”

Thôi được rồi.

Chung Yến Sanh tốt tính ngồi vào cuối giường. Cậu mở sách ra, nhìn lướt qua tên sách, có lẽ là một cuốn truyện ký.

Đến năm mười hai, mười ba tuổi, cơ thể Chung Yến Sanh vẫn yếu ớt, không thể chạy nhảy như những đứa trẻ đồng trang lứa nên chỉ có thể ở yên trong nhà, khi chán thì thích đọc sách linh tinh — nhưng đọc sách linh tinh rất dễ bị Hoài An Hầu mắng nên cậu hay lén đọc.

Nơi này không có Hoài An Hầu quản thúc, Chung Yến Sanh lập tức thấy hứng thú, chậm rãi nhận biết từng chữ, bắt đầu đọc: “Ở Giang Đô phủ Dương Châu có một thư sinh, họ Triệu tên Vương Tôn…”

Tiếp theo là đoạn miêu tả ngoại hình, dài đến mức Chung Yến Sanh cảm thấy khó hiểu.

Sao mà dài thế này? Chẳng lẽ là truyện về tài tử phong lưu?

Câu chuyện mở đầu nói về một thư sinh, đẹp đẽ yêu kiều, được nhiều người yêu mến.

Chung Yến Sanh không nhận ra, khi cậu nói, âm cuối thường hơi nâng lên. Chất giọng thiếu niên ở độ tuổi này trong trẻo sạch sẽ, mang đến cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ, giống như tiếng gió xào xạc thổi qua rừng trúc ngoài sân, lọt vào tai dễ chịu vô cùng.

Hương thơ mờ ảo như sương, nhẹ nhàng bay vào mũi từ phía cuối giường.

Tiêu Lộng khép hờ đôi mắt, ngửi mùi hương này khiến cơn đau đầu và bực bội của hắn dần dần lắng xuống.

Tiếng đọc sách trôi chảy bỗng dừng lại.

Chung Yến Sanh đọc đến một số đoạn miêu tả không phù hợp, dần dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong sách viết rằng thư sinh xinh đẹp đến Hàn Lâm Viện, bị một quan Hàn Lâm để ý. Ông ta cho người dò hỏi về thư sinh, muốn cùng thư sinh làm… làm gì đó.

Cảm giác không ổn càng lúc càng lớn.

Quan Hàn Lâm gặp thư sinh, về đến nhà cứ nghĩ đến thư sinh là say mê không thôi, nên gã đành đánh thức một tiểu đồng tên Đắc Phương.

Chung Yến Sanh cắn môi đọc từng câu chữ một cách khó khăn: “Quan Hàn Lâm cởi áo lên giường, Đắc Phương thò đầu vào trong… chăn, sờ cái… cái thứ cứng như sắt…”

Tiêu Lộng vốn không chú ý nghe kỹ nội dung, nghe đến đây thì hơi nhíu mày, mở mắt ra.

Chung Yến Sanh nóng bừng mặt, đỏ chót từ mặt đến cổ, không thể đọc tiếp nữa.

Hóa ra đây là sách miêu tả tình dục! Hơn nữa còn là giữa nam và nam!

Tại sao một người nghiêm túc đàng hoàng như Hoài An Hầu lại có loại sách này chứ?

Tiêu Lộng cũng hơi ngạc nhiên.

Tại sao trong giá sách của hắn lại có thứ này?

Cuốn sách trên tay bỗng trở nên vô cùng nóng bỏng, Chung Yến Sanh vội vàng gập lại, suýt chút nữa quăng đi, giọng run rẩy, ấp úng: “Ca… ca ca… Em, em đổi cuốn khác đọc nhé.”

Trông như một chú chim nhỏ đang hoảng sợ.

Tiêu Lộng tất nhiên không có hứng thú nghe đọc thứ này, đổi lại là người khác thì đã bị cắt lưỡi từ lâu rồi.

Nhưng hắn liếc qua Chung Yến Sanh, chỉ cảm thấy hơi tiếc. Tầm nhìn bị che mờ nên không thấy rõ mặt cậu đỏ đến mức nào.

Hắn chống tay lên đầu, giọng mũi mang theo chút ý cười không rõ, tò mò hỏi: “Cứng như sắt, là cái gì vậy?”

Chung Yến Sanh mím chặt đôi môi mỏng đỏ, rõ ràng là không muốn nói.

Đáy mắt Tiêu Lộng sâu như mực, hàm chứa ý xấu, cố ý trầm giọng: “Nói rồi mới đổi, nếu không thì đọc tiếp cuốn này.”

Chung Yến Sanh luôn thuận theo lời hắn, rất sợ làm hắn giận. Lúc nghe vậy thì cuống cuồng lên, môi mấp máy vài lần, cuối cùng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Cái gì?” Giọng Tiêu Lộng vẫn như cũ: “Không nghe rõ.”

Chung Yến Sanh cắn môi một lúc, đè nén cảm giác xấu hổ, lại nhỏ giọng lặp lại lần nữa.

“Muỗi kêu à? To lên chút.”

Dù sao cũng được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ, Chung Yến Sanh thật ra cũng có chút bướng bỉnh.

Vốn đã xấu hổ muốn chết như vậy, đến mức đỏ cả mí mắt mà còn Tiêu Lộng cố tình đâm chọt, ép cậu đọc lại từ ngữ đó.

Cậu bộc phát hét to lên: “dương v*t! Dương! Vật! Nghe rõ chưa! Ca ca!”

Tiêu Lộng: “…”

Tiếng hét không chỉ làm Tiêu Lộng hơi bất ngờ mà ngay cả đám ám vệ bên ngoài cũng nghe thấy, kinh ngạc đến mức suýt rơi xuống.

Tình huống gì đây? Chủ tử lại không làm người, ép con người ta đọc sách khiêu dâm à?

Tiêu Lộng ngẩn ra ba giây, sau đó quay đầu đi lén cười, lồng ngực cứ rung không ngừng.

Lần đầu tiên Chung Yến Sanh cảm thấy hắn thật xấu xa.

Đầu óc kêu ong ong, cảm giác xấu hổ khiến cậu muốn ngay lập tức xé nát cuốn sách này. Nghĩ là làm, nhưng lại không dám mở cuốn sách ra lần nữa, cậu cố sức xé vài lần mà quyển sách vẫn còn y nguyên, đang hăng hái xé thì trước mắt đột nhiên tối sầm.

Mùi thuốc thoang thoảng qua mũi, là vị đắng kèm theo chút lạnh lẽo, khiến Chung Yến Sanh bỗng nhớ đến tuyết dưới ánh trăng ngoài cửa sổ của những câu thơ.

Bàn tay thon dài cùng những vết chai đặt lên cuốn sách trong tay cậu.

So với tay của Chung Yến Sanh, bàn tay đó rộng lớn và dài hơn rất nhiều, gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay tràn đầy sức mạnh ấy.

Chung Yến Sanh vô thức theo bàn tay đó nhìn lên, phát hiện Tiêu Lộng đang nhích lại gần.

Thân thể thiếu niên vẫn còn non nớt, lộ ra nét mảnh khảnh ở đúng độ tuổi. Nhưng người đàn ông trước mắt đã hoàn toàn trưởng thành, cao lớn vượt trội, bóng tối trên đầu gần như đang chiếm lấy toàn bộ cơ thể cậu.

Cảm giác áp lực mạnh mẽ mang theo sự xâm chiếm, khiến Chung Yến Sanh vô thức căng thẳng cả người. Ánh mắt vô tình lướt qua yết hầu rõ ràng của hắn,, đầu óc cậu rối tung.

Không phải trong mơ nói thiếu gia thật chỉ sinh trước cậu hai canh giờ sao, sao người ta lại cao như vậy chứ?

Nhận ra sự căng thẳng của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng nhếch mép.

Gương mặt hắn vốn tuấn mỹ, đường cong sắc bén, nhưng vì có tấm lụa che mắt nên không mang tính công kích, mà ngược lại mang thêm phần phong lưu.

Bởi vì sức khỏe kém, từ nhỏ đến lớn Chung Yến Sanh rất ít khi ra ngoài, khi ở Cô Tô không có bạn bè, quanh quẩn chỉ có hạ nhân trong sân, đến Kinh thành cũng chỉ gặp mỗi Cảnh Vương.

Vì vậy đây là lần đầu tiên cậu đối diện với một vẻ đẹp nam tính… quyến rũ như vậy.

Chung Yến Sanh không muốn nhớ đến nội dung cuốn sách đó, nhưng mắt cậu lại nhanh hơn não mà lướt qua trang sách, giờ thì những nội dung trong đó đột ngột hiện lên trong đầu, ánh mắt cậu cứng lại hoàn toàn.

Sức nóng từ khuôn mặt lan xuống hai tai, thậm chí lan đến cổ. Cậu không dám nhúc nhích, toàn thân như một chú chim nhỏ đang hoảng sợ, đáng thương cứng đờ trên cành cây, chỉ cần một cơn gió thổi cũng có thể khiến cậu rơi xuống.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, hình như đang rất vui.

Tai Chung Yến Sanh nóng ran, chẳng biết là hắn đang vui hay đang cười nhạo cậu.

Tiêu Lộng kẹp cuốn sách giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng rút ra khỏi tay cậu, ném xuống dưới gối: “Tại sao phải xé nó? Nóng tính quá nhỉ, đổi cuốn khác đọc là được mà.”

Nói như thể người vừa ép Chung Yến Sanh nói ra, nếu không thì không cho đổi sách không phải là hắn vậy.

Cuốn sách không còn trong tầm mắt, nhưng cảm giác xấu hổ vẫn chưa lui xuống.

Chung Yến Sanh buồn bực đáp lại, đứng lên bóp nhẹ dái tai của mình, trong lòng thầm mắng Hoài An Hầu không đứng đắn.

Phải tìm cơ hội méc với mẹ một trận mới được!

Cậu lẩm bẩm trong lòng, lần này lúc tìm sách cũng thận trọng hơn nhiều. Cậu mở một quyển du ký nhàn nhã, trở lại bên giường, nhỏ giọng đọc sách.

Lần này nội dung đã bình thường.

Chung Yến Sanh đọc một hồi lâu, dần dần khô cả miệng. Lúc sau thì quên mất phải đọc thành tiếng, chính cậu cũng say sưa, ôm sách đọc một cách mê mệt.

Cho đến khi đọc xong những điều tác giả du ký kể lại ở Thục Địa, cậu mới giật mình nhận ra mình đã lâu rồi không đọc thành tiếng.

Sao thiếu gia thật lại không có ý kiến gì vậy?

Sau vài lần tiếp xúc, cậu nhận ra rằng người này có lẽ vẫn không thích cậu, luôn thích bắt nạt cậu.

Chung Yến Sanh đặt sách xuống, lén lút nhìn về phía Tiêu Lộng một cái, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Tiêu Lộng đã dựa vào giường ngủ rồi. Nét lạnh lùng dường như đã tan đi đôi chút, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên mềm mại hơn.

Sao nghe sách mà cũng có thể ngủ vậy ta?

Nhớ lại lần trước, Tiêu Lộng cũng dựa vào giường rồi ngủ không hay biết gì, Chung Yến Sanh cảm thấy rất kỳ lạ.

Lần đầu tiên trong đời gặp người có thể ngủ nhiều như vậy.

Không mở miệng nữa thì tốt hơn, Chung Yến Sanh không đánh thức Tiêu Lộng, ôm sách rón rén leo xuống giường, dựa người vào ghế dài cạnh giường tiếp tục đọc sách.

Trong phòng yên tĩnh. Mà bên ngoài, đám ám vệ không chịu được nữa, mấy cái đầu đồng loạt thò vào từ cửa sổ, lén nhìn một cái rồi nhìn nhau.

Lại ngủ nữa rồi???

Giấc ngủ trưa này của Tiêu Lộng lâu vô cùng.

Trong hơn mười năm qua, những giấc mơ của hắn hầu như không hề thay đổi, cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng vào năm chín tuổi ấy. Khi man di phá liên tiếp mười thành, đầu của Nhị thúc vẫn luôn phóng khoáng trước đây bị treo cao trên cổng, chết không nhắm mắt. Thành không giữ được, mẹ đẩy hắn về phía thân vệ, không quay đầu lại dẫn theo tàn binh cùng cha hắn xông vào trận địch.

Những thân vệ nhìn hắn lớn lên lần lượt ngã xuống, để bảo vệ hắn mà bị mũi tên đâm xuyên cổ, máu bắn ra đầy mặt hắn hệt như mưa.

Hắn không có thời gian và cơ hội để khóc, đờ đẫn, vô cảm được hộ tống về Kinh thành. Nhưng hắn phát hiện Kinh thành cũng đầy rẫy bóng ma, mặt mũi con người đều mờ ảo dữ tợn, chẳng an toàn hơn Mạc Bắc đang chìm trong biển lửa là bao.

Nhưng giấc mơ lần này lại rất yên bình.

Chẳng có máu lửa cháy mãi không hết, chỉ có hương thơm ẩm ướt như sương sóng vai cùng ký ức mờ nhạt. Hắn quay trở về Mạc Bắc thời thơ ấu, cái thời bị mèo chó ghét bỏ, vì để ra oai mà ăn cắp thanh kiếm của lão Định Vương, bị lão Định Vương mặt mày đen xì xách về, đánh cho một trận ra trò.

Mẹ hắn không những không can ngăn mà còn cười ha hả với các tướng lĩnh khác khi thấy bộ dạng không phục của hắn.

Xa xôi như chuyện của kiếp trước.

Tiêu Lộng không chìm đắm trong giấc mơ ấy, hắn biết rõ mơ chỉ là mơ, là một chút hoài niệm về quá khứ. Hắn mặc cho ý thức chìm đắm trong đó một lúc lâu rồi mới từ từ mở mắt, ngồi dậy chống cằm, hé mắt nhìn cái đầu đen xù xù bên cạnh giường.

Giống như cây nấm nhỏ, co ro thành một cục, ôm sách ngồi đó.

Tiêu Lộng từ từ nhích lại gần, một tay chống cằm, cúi người quan sát cậu. Từ dái tai mỏng manh tinh tế xuống chiếc cổ trắng mịn, rồi lại chuyển sang gương mặt nghiêng tuấn tú xinh đẹp.

Trong lòng hắn dần xác nhận.

Thủ đoạn dụ dỗ người khác của đứa nhỏ này rõ ràng ở đẳng cấp cao hơn những kẻ hắn từng gặp trước đây.

Chung Yến Sanh bị người ta nhòm ngó một hồi cũng không hề hay biết, lật sách sang một trang khác. Cậu phát hiện chương này không thú vị lắm, định lật sang trang tiếp theo để xem nội dung mới. Kết quả mới lật được một nửa, bỗng phía trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lười biếng trầm thấp: “Ta còn chưa đọc xong.”

Âm thanh như sấm, Chung Yến Sanh giật mình nhảy lên như thỏ, nếu không nhờ Tiêu Lộng đã quen với chiến trường, phản ứng cực nhanh mà lùi lại phía sau, thì đã không thể tránh khỏi cú húc đó.

“Anh tỉnh rồi à ca ca.”

Phát hiện ra là Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh vỗ ngực nhẹ nhõm. Chưa kịp để Tiêu Lộng mở miệng, cậu đã giành trước, nghiêm nghị nói: “Ca ca, anh ngủ trưa nhiều thế này, ban đêm sẽ không ngủ được đâu.”

Ban đêm vốn đã không ngủ được rồi.

Tiêu Lộng lười biếng “ừm” một tiếng, lại nhìn cậu một hồi, lạnh lùng ra lệnh: “Đêm nay ở lại đi.”

Ám vệ bên ngoài giật mình dựng hết cả tai.

Tiểu công tử được phủ An Bình Bá phái đến này mỗi ngày chỉ đến chơi một lúc rồi đi, rõ ràng đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt”, đợi Vương gia mắc câu, chủ động yêu cầu cậu ta ở lại!

“Không được.”

Ngay sau đó, bọn họ đều nghe thấy tiếng Chung Yến Sanh từ chối không chút do dự.

Không khí dường như đông cứng lại, nụ cười trên môi Tiêu Lộng từ từ biến mất.

Ám vệ bên ngoài hít một hơi lạnh, một hàng đầu đen lại lén lút ló ra từ cửa sổ, trợn to mắt nhìn bóng dáng mảnh mai cạnh giường.

Không thể tin được, tên này dám từ chối Vương gia.

Mỹ nhân này thật sự sẽ mất mạng sao!

Chung Yến Sanh không để ý đến bầu không khí xung quanh. Cậu cũng muốn ở lại trò chuyện với thiếu gia thật thâu đêm, nhưng tiếc là hôm qua mới bị Hoài An Hầu cảnh cáo, bèn tiếc nuối thở dài: “Em sẽ bị mắng đó, ca ca.”

Lông mày Tiêu Lộng khẽ nhướng lên.

Không khí đông cứng dường như lại bắt đầu chuyển động.

Có hắn ở đây, tên cha nuôi vô dụng đó còn dám mắng cậu?

Nhưng Định Vương Điện hạ hiếm khi giữ người lại bị từ chối, tất nhiên sẽ không mở miệng yêu cầu lần nữa, lạnh lùng nhìn Chung Yến Sanh ra về.

Buổi chiều đọc sách đã được gần một phần ba, Chung Yến Sanh vẫn còn thấy chưa thỏa mãn, ở Hầu phủ không thể tùy tiện đọc sách nhàn nhã như vậy.

Cậu rất muốn đọc tiếp, nhưng bên ngoài trời đã tối, phải đi rồi.

Nghĩ ngợi một lát, Chung Yến Sanh ôm sách, mặt đầy hy vọng nhìn Tiêu Lộng: “Em phải về rồi, ca ca. Quyển sách này anh có thể cho em mượn về đọc không?”

Không ngoan ngoãn ở lại làm gối ôm mà còn muốn mượn sách à?

Không biết là ai dạy dỗ ra, chẳng giống sủng vật mà lại như tiểu thiếu gia, chả biết nhìn sắc mặt gì hết.

Tiêu Lộng trả lời dứt khoát vô tình: “Quyển này không được.”

Rồi chỉ vào quyển sách dưới gối: “Quyển đó thì được.”

“…” Chung Yến Sanh bực mình: “Thôi, em đi đây.”

Thấy cậu đặt quyền du ký xuống, mím môi quay người đi. Lần này thì chuẩn bị đi thật rồi, lại nghe Tiêu Lộng bất ngờ nói: “Nói lại lần nữa, ngươi tên là gì?”

Là đang hỏi tên cậu.

Chung Yến Sanh ngẩn ra một chút, chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn. Ánh nắng chói chang chiếu lên người cậu, làm nổi bật mái tóc đen và làn da trắng như tuyết, nụ cười rạng rỡ: “Ca ca trí nhớ kém quá, em tên là Điều Điều mà.”

Bóng dáng trắng tuyết biến mất ở cửa, một lúc lâu sau Tiêu Lộng mới quay lại bàn đọc sách, tiện tay lấy một quyển tập thơ.

Chuông gió ngoài hiên vang lên tiếng leng keng. Một cơn gió lùa qua cửa sổ, lướt qua từng trang sách làm lùng bùng màng tai. Tiêu Lộng bực bội, đưa tay đè chúng lại. Một lúc sau, hắn cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy một câu thơ.

— Tiêm vân lộng xảo,

Phi tinh truyền hận,

Ngân Hán điều điều ám độ. (*)



Tác giả: 

Tiêu Lộng: Em ấy rất cao tay.

Điều Điều:?

1: “Phủ Dương Châu… tên Vương Tôn” và “Hàn Lâm cởi áo…” đều xuất phát từ tác phẩm “Biện Nhi Thoa” của tác giả Túy Tây Hồ Tâm Nguyệt chủ nhân. (Editor’s note: tuyển tập truyện đồng tính luyến ái của tác giả vô danh được xuất bản vào cuối thời nhà Minh.)

2. “Tiêm vân lộng xảo, Phi tinh truyền hận, Ngân Hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, Tiện thắng khước nhân gian vô số.” —— “Thước Kiều Tiên – Tiêm Vân Lộng Xảo” – tác giả Tần Quán.



Chú thích: 

Trích từ thơ Thước kiều tiên của tác giả Tần Quán. Cả thơ: 

Thước kiều tiên

Tiêm vân lộng xảo,

Phi tinh truyền hận,

Ngân Hán điều điều ám độ,

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,

Tiện thắng khước nhân gian vô số.

Nhu tình tự thuỷ,

Giai kỳ như mộng,

Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?

Dịch nghĩa: 

Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp

Sao bay truyền cho nhau nỗi hận

Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua

Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau

Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời

Tình mềm tựa nước

Hẹn đẹp như trong giấc mơ

Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về

Hai mối tình đã thật sự là lâu dài

Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm

(Nguồn: thivien. net)
Bình Luận (0)
Comment