Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 33

Chung Yến Sanh cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Sao Tiêu Lộng có thể xuất hiện trong tiệc riêng của Cảnh Vương Điện hạ được chứ… Hắn đâu có thiệp mời?

Không đúng, trọng điểm là lẽ ra hắn phải đang bị phạt cấm túc chứ?

Nhìn vào đôi mắt màu xanh đậm lạnh lùng ấy vài giây, Chung Yến Sanh không nhịn được mà cúi đầu dụi mắt, rồi lại len lén ngước lên nhìn.

…Vẫn còn ở đó.

Hơn nữa ánh mắt ấy ngày càng lạnh hơn.

Không phải ảo giác.

Tiếng ồn ào vài phút trước đã biến mất, xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Trong bầu không khí như vậy bị Tiêu Lộng nhìn chằm chằm, dù đầu óc Chung Yến Sanh có không tỉnh táo như thế nào đi nữa, thì bản năng nhạy bén của động vật nhỏ đối với nguy hiểm cũng trỗi dậy. Cậu vô thức ngồi thẳng lưng, không dám dựa vào Chung Tư Độ nữa.

Nhưng cậu cũng không dám nhìn về phía đó, cúi đầu chăm chú quan sát tay áo mình.

Khâm Thiên Giám đang tính toán cái gì mỗi ngày vậy?

Về nhà phải đốt cái quyển hoàng lịch cổ đó đi.

Không chỉ Chung Yến Sanh mà một số người trong buổi tiệc cũng hít thở không thông.

Tính cả tiệc đấu hoa ở vườn Cảnh Hoa, lần Tiêu Văn Lan dẫn họ đến biệt viện Trường Liễu, còn lần săn bắn ở núi Nhạn Nam vài ngày trước.

Đây đã là lần thứ tư đụng phải Định Vương Điện hạ rồi!

Định Vương Điện hạ thân phận cao quý, ngay cả cha họ cũng khó mà gặp được, trước đây chỉ tồn tại trong truyền thuyết, sao gần đây lại dễ gặp như vậy chứ?!

Hôm nay xuất hiện trong tiệc riêng của Cảnh Vương Điện hạ… chẳng lẽ là vì Chung Yến Sanh?

Sự chú ý của mọi người lại lén tập trung vào Chung Yến Sanh đang cúi đầu giả chết, ai nấy đều nuốt nước bọt, sinh ra vài phần cảm thông trong lòng.

Đẹp như vậy mà xui xẻo thế, không chỉ sắp không còn là Thế tử phủ Hoài An Hầu nữa, mà còn đắc tội với Định Vương Điện hạ.

Nhưng cho dù Chung Yến Sanh vẫn là Thế tử phủ Hoài An Hầu, Định Vương cũng chưa chắc không dám động đến cậu, dù sao ngón tay của thiếu gia phủ Phái Quốc Công cũng nói chặt là chặt mà.

Ánh mắt Tiêu Lộng vẫn bao phủ lấy Chung Yến Sanh không chệch một li nào. Nhìn cậu cúi đầu chột dạ, đôi mắt sáng long lanh bị những sợi tóc rơi xuống che khuất, dái tai mỏng cũng đỏ bừng. Vừa nãy còn đùa giỡn với người khác, giờ thì ngoan ngoãn như một chú chim nhỏ gập cánh.

Khi bệnh đau đầu tái phát, giác quan của Tiêu Lộng cực kỳ nhạy bén.

Hắn vừa nghe thấy con chim nhỏ của hắn đang gọi người khác là ca ca.

Ca ca.

Không phải gọi hắn.

Hai từ đó vừa vang lên bên tai, cơn đau đầu bỗng dưng trở nên dữ dội, từng sợi dây thần kinh đều co giật ầm ĩ.

Đôi mắt màu xanh đậm của Tiêu Lộng ngập tràn ý lạnh và máu tanh đỏ ngầu. Hắn nhìn thoáng qua Chung Tư Độ, rồi từ từ lướt qua những người còn lại ở đó.

Những người bên dưới cứ tưởng mình che giấu rất kín đáo, lén trao đổi ánh mắt, nhỏ giọng nói chuyện, âm thanh xì xào khắp nơi, như một bầy chuột đang lén lút trong bóng tối.

Ồn ào.

Giết quách hết đi cho xong.

Kinh thành như một địa ngục đầy bóng ma, dưới sự cai trị hơn năm mươi năm của lão Hoàng đế, không khí chết chóc ngập tràn. Lão già ấy sống quá lâu rồi, tự cho rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ. Vậy sao không làm cho Kinh thành hỗn loạn lên, cho lão già ấy một phen kinh ngạc?

Triển Nhung đi theo bên cạnh Tiêu Lộng, thấy vẻ mặt của hắn thì lén rùng mình.

Rõ ràng sáng nay khi bệnh đầu tái phát, Vương gia đau đến mức không đứng dậy nổi. Nhưng khi nghe nói Chung tiểu công tử đến phủ Cảnh Vương thì cố gắng tắm rửa đơn giản, thay bộ đồ rồi mới đến.

Hắn ta cứ tưởng là bệnh đau đầu đỡ hơn chút rồi.

Nhưng với sự hiểu biết của hắn ta về Tiêu Lộng… Vương gia như đang trên bờ vực mất đi lý trí.

Vào thời khắc mấu chốt, Bùi Hoằng đột nhiên lên tiếng, mang theo nụ cười nhẹ, chắp tay với Tiêu Lộng: “Nghe nói Định Vương Điện hạ bị Bệ hạ phạt cấm túc, tiểu Vương không gửi thiệp mời đến phủ Định Vương. Hóa ra Định Vương cũng được giải cấm, là tiểu Vương sơ sót rồi —— Mời Vương thúc ngồi?”

Tiêu Lộng như không nghe thấy gì, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, hắn bước về phía Chung Yến Sanh.

Vẻ mặt của Bùi Hoằng và Chung Tư Độ lập tức thay đổi, mấy công tử đoán mò phía sau cũng bắt đầu hít sâu.

Quả nhiên là vì Chung Yến Sanh mà đến, có vẻ như theo lời đồn, Chung Yến Sanh quả thật có liên quan đến “Điều Điều”, đắc tội với Định Vương!

Chẳng lẽ là muốn đổ máu tại chỗ?

Vô số ánh mắt hướng về đây, có sợ hãi, cảm thông, tiếc nuối, còn có vài phần phấn khích hóng chuyện.

Chung Yến Sanh ngồi trên ghế, nhận thấy những ánh mắt phức tạp đó thì lại không có cảm giác gì lắm.

Vì sự hiện diện của Tiêu Lộng quá mức mạnh mẽ.

Ánh sáng trước mặt tối sầm. Trong tầm nhìn của cậu xuất hiện một góc áo màu xanh ngọc quen thuộc. Dưới ánh nắng, hoa văn như dòng nước chảy lúc ẩn lúc hiện, khiêm tốn mà kiêu ngạo.

Chung Yến Sanh uống vài ly rượu nhà làm của Cảnh Vương, lúc này cũng bắt đầu ngấm. Hàng lông mi run run, đôi mắt mơ màng ngước lên. Đầu tiên, cậu trông thấy con dấu đá điền hoàng được treo ở thắt lưng Tiêu Lộng. Dừng lại một lúc rồi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

Trên mặt Tiêu Lộng không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn cậu cũng rất lạnh lùng, sắc bén và tàn nhẫn. Khí thế nặng nề, áp lực khiến người khác khó thở.

Cậu đã hoàn toàn bị lộ.

Hàng mi đen như mực của Chung Yến Sanh hơi rung lên vài lần, lo lắng nghĩ, Tiêu Lộng… đã nhận ra cậu rồi.

Men say làm dịu bớt nỗi sợ hãi không tên. Những ngày này, vì luôn lo lắng bất an không biết Tiêu Lộng có nhận ra mình hay không, khiến trái tim dao động không yên lại trở nên ổn định.

Cậu mím môi, suy nghĩ bị rượu làm tê liệt, khó khăn lắm mới xoay chuyển được một chút, muốn nói điều gì đó như “Ai làm người đó chịu” hay “Đừng gây phiền phức cho phủ Hầu gia, cứ nhắm vào em là được”, nhưng mở miệng lại chỉ như tiếng muỗi vo ve, giọng khàn khàn mà mềm mại: “Định Vương Điện hạ…”

“Định Vương Điện hạ!”

Chung Tư Độ nghiêng người chắn trước Chung Yến Sanh đang mơ màng, khuôn mặt hơi trầm xuống, tốc độ nói lại rất nhanh: “Bệ hạ lệnh cho ngài cấm túc suy ngẫm một tháng, giờ mới chưa tới nửa tháng ngài đã tự ý rời phủ, trái lệnh Bệ hạ. Dù ngài là công thần trấn giữ biên cương, tự phụ công lao như vậy thì cũng không hay lắm đâu.”

Bùi Hoằng cũng nhanh chóng bước tới, nụ cười trên mặt hiếm khi biến mất: “Huống hồ, dù tiểu Vương không bằng Định Vương Điện hạ, nhưng cũng là thân vương chính thống của Hoàng tộc Đại Ung. Đây là phủ Cảnh Vương của ta, không phải là nơi ai muốn đến hay đi tùy ý. Vương thúc không có thiệp mời, tự ý xông vào bữa tiệc, cũng thật là quá phận!”

Vân Thành vừa cầm bát canh giải rượu về thì hoàn toàn không ngờ lại thấy một vở kịch lớn như vậy. Trước đó Đại thiếu gia và Cảnh Vương Điện hạ còn đấu đá nhau như nước với lửa, nhưng giờ lại đồng tâm hiệp lực. Phía sau không khỏi đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Hai vị Vương gia và một Thế tử chính thống của phủ Hầu gia đều đứng trước bàn, còn có cận vệ trước đó chém đứt ngón tay người khác trong một cái chớp mắt.

Vân Thành không dám tiến lại gần, lo lắng nhìn vào cái gáy nhỏ của tiểu thiếu gia nhà mình.

Tiểu thiếu gia nhát gan, lúc này chắc phải sợ lắm đúng không?

Tiêu Lộng dường như cảm thấy thú vị, nghe hai người nói xong thì “ồ” lên một tiếng, giọng nhấn nhá: “Quá phận?”

Đây là câu đầu tiên của hắn kể từ khi đột ngột xông vào phủ Cảnh Vương và xuất hiện trong bữa tiệc, giọng nói không trầm không bổng, âm thanh hơi khàn, nghe không rõ lắm.

“Bổn vương quá phận rồi, thì sao?”

Mặt của Bùi Hoằng và Chung Tư Độ lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Tất cả các tướng lĩnh ở Tây Bắc đều có quan hệ thân thích với Tiêu gia, có thể coi là một dòng dõi. Tiêu Lộng đã dẫn quân ra trận từ năm mười sáu tuổi, từ đó đến nay quyền lực quân sự trong tay chưa từng bị thu hồi. Hắn thật sự có bản lĩnh, càng có cơ sở để nói những lời như vậy.

Chỉ cần là việc hắn muốn làm, toàn bộ những người ở đây không ai có thể ngăn cản.

Tiêu Lộng cúi người, vượt qua Chung Tư Độ đang chắn trước mặt, vừa vặn chạm phải ánh mắt Chung Yến Sanh.

Đó là cái nhìn lén lút từ phía sau vai Chung Tư Độ, mái tóc mềm mại rủ xuống trán, tóc đen da trắng, đôi mắt sáng trong veo mờ mịt bởi hơi men, ánh mắt nhìn hắn sợ sệt nhưng lại đầy tò mò ngơ ngác, giống như một chú chim non vừa nhát gan vừa xinh đẹp.

Ánh mắt giao nhau, Tiêu Lộng khép hờ mắt, đưa tay về phía cậu.

Bả vai Chung Tư Độ cứng lại, đang định giấu Chung Yến Sanh đi thì người phía sau đột nhiên lảo đảo đứng dậy.

Lập tức không chỉ Chung Tư Độ, mà ngay cả Bùi Hoằng và Vân Thành đang cầm bát canh giải rượu cũng sững sờ, Chung Tư Độ càng theo phản xạ muốn nắm lấy tay Chung Yến Sanh.

Những người khác đều nghĩ Tiêu Lộng có thù oán với Chung Yến Sanh, thậm chí cả Bùi Hoằng cũng chỉ nghĩ Tiêu Lộng ý đồ xấu với cậu, chỉ có y biết, em trai y đã bị người này ép buộc lên giường!

Nhưng tay y vừa mới đưa ra một nửa, bỗng nghe thấy tiếng kiếm rút ra. Triển Nhung đứng bên cạnh Tiêu Lộng không một tiếng động rút kiếm khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc lạnh chắn giữa tay y và Chung Yến Sanh.

Chỉ cần tiến thêm một chút nữa, ngón tay của Chung Tư Độ sẽ không giữ được.

Chung Yến Sanh vẫn hồn nhiên không hay biết, lắc lắc đầu, giọng nói mơ hồ, không biết đang tự an ủi mình hay người khác: “Không sao đâu…”

Bùi Hoằng nhìn Chung Yến Sanh bước về phía Tiêu Lộng, cuối cùng vẫn không thể nhịn được bước tới vài bước. Tay hắn ta vừa đưa ra một nửa, đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó trên núi Nhạn Nam.

Cơn mưa như thác đổ, Chung Yến Sanh nằm bên cạnh hắn ta phát sốt, khi hắn ta đang bó tay bất lực, thì giữa màn mưa, Tiêu Lộng xuất hiện và nhìn hắn ta bằng ánh mắt đó.

Ngón tay hắn ta cứng lại, co rúc, từ từ buông xuống.

Chung Yến Sanh bước đi không vững, cơ thể cứ phiêu phiêu, cậu lắc lư vòng qua trước mặt Tiêu Lộng, rất nghiêm túc muốn nói lý lẽ với hắn.

Cả hai đều là nạn nhân, người bỏ thuốc là Mạnh Kỳ Bình, muốn thì đi đánh Mạnh Kỳ Bình thêm lần nữa đi.

Nhưng một câu đơn giản như vậy, sau khi say rượu thì khó mà thốt ra được. Chung Yến Sanh cố gắng tổ chức suy nghĩ, ấp úng chưa nói được câu đầu tiên, thì bàn tay thon dài và mạnh mẽ ấy đã đưa ra trước mặt cậu.

Tiêu Lộng gọi cậu: “Điều Điều.”

Giọng nói đó vừa thấp vừa từ tính, cảm giác ngứa ngáy khi rơi vào tai lan ra đến ngực, hàng lông mi Chung Yến Sanh càng rung mạnh hơn.

Tiêu Lộng gọi cậu là Điều Điều…

Quả nhiên Tiêu Lộng đã phát hiện ra.

Nhưng hắn gọi cậu là Điều Điều.

Trong đầu Chung Yến Sanh toàn là những suy nghĩ rối bời, chỉ nhớ những người cậu cho phép gọi Điều Điều đều là người thân thiết nhất. Thấy Tiêu Lộng chỉ hơi cúi người, đưa tay về phía cậu, không làm điều gì đáng sợ thì lập tức yên tâm.

Người gọi cậu là Điều Điều không phải người xấu.

Bàn tay trắng mịn ngập ngừng một chút, rồi đặt vào bàn tay rộng lớn kia.

Khóe miệng Tiêu Lộng nhếch lên, nắm chặt lấy tay cậu.

Ngay lập tức, Chung Yến Sanh kêu lên, bàn tay bỗng bị kéo nhẹ một cái, chân cậu vốn đã không vững, bị kéo vào lòng Tiêu Lộng không một chút phản kháng.

Ngay sau đó, đầu gối được một tay đỡ lên, cơ thể cậu nhẹ bỗng, lơ lửng trên không trung như thể thật sự đang bay.

Chung Yến Sanh hoa mắt chóng mặt mồi hồi. Một lúc sau, cậu mới chậm chạp nhận ra, Tiêu Lộng bế cậu lên.

Xung quanh toàn là tiếng hít sâu, Tiêu Lộng không thèm nhìn mặt Chung Tư Độ và Bùi Hoằng, ôm Chung Yến Sanh sải bước rời đi.

Triển Nhung vội thu kiếm đi theo.

Lực siết ở eo và đầu gối quá mạnh làm Chung Yến Sanh thấy đau, không nhịn được mà giãy giụa một cái.

Tiêu Lộng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt pha chút rượu trên người cậu, dây thần kinh căng thẳng như muốn đứt ra hơi thả lỏng. Hắn giảm lực, ung dung bế cơ thể gầy gò trong lòng: “Nghịch cái gì?”

Chung Yến Sanh tỉnh táo hơn một chút, che miệng khó chịu, thều thào: “Đừng, đừng bế, muốn nôn…”

Tiêu Lộng: “…”

Bóng dáng hai người biến mất sau cổng trăng của vườn Hoa Sen, sự tĩnh lặng trong viện mới dần bị phá vỡ.

“…Trời ơi.”

Nhiều người nhìn theo hướng Tiêu Lộng rời đi, lẩm bẩm: “Liệu tiểu mỹ nhân đó có toàn thây không?”

Không còn ai tập trung vào buổi tiệc nữa.

Trong đầu mỗi người đều đang hiện lên một tin tức có thể làm chấn động cả Kinh thành: Định Vương bất chấp lệnh cấm túc, xông vào tiệc riêng của phủ Cảnh Vương, công khai bắt cóc Thế tử giả phủ Hoài An Hầu!

Xe ngựa của Tiêu Lộng dừng ngay bên ngoài phủ Cảnh Vương.

Trong mắt người khác, Tiêu Lộng là đang phách lối quá phận, nhưng Triển Nhung nhìn ra được, Vương gia đã gần đến giới hạn cơ thể rồi. Triển Nhung vội vàng bước lên trước, vén màn xe lên.

Tiêu Lộng không nói tiếng nào, bế Chung Yến Sanh cúi đầu chui vào trong xe ngựa.

Màn xe buông xuống, trong khoang xe chỉ còn lại hai người, không còn đám đông ồn ào nào nữa.

Chung Yến Sanh được đặt trên chiếc giường thấp trong xe.

Cậu rụt tay chân lại, đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn còn chậm chạp, ngước lên nhìn người đàn ông vẻ mặt khó đoán trước mắt, lo lắng gọi: “Điện hạ…”

Trước mặt tối sầm lại, cậu trơ mắt nhìn Tiêu Lộng quỳ nửa người xuống, ôm lấy cậu.

Vóc người gầy nhỏ vừa vặn lọt thỏm vào trong vòng tay rộng lớn đó, không chút kẽ hở.

Vòng tay này không hề ấm áp mà quanh quẩn hơi lạnh đắng ngắt. Đầu Tiêu Lộng vùi sâu vào hõm cổ, hơi thở lạnh buốt, giống như là chen vào lồng ngực Chung Yến Sanh hơn là đang ôm cậu.

Chung Yến Sanh đáng thương cứng đờ người, không dám cử động. Trong một chốc, cậu bỗng cảm thấy Tiêu Lộng giống như con mèo lớn nhào tới khi gặp mặt, muốn nhét cái đầu lông xù vào lòng cậu. Đầu óc bị cồn làm cho mơ màng dừng lại một lúc, sau đó cậu làm một hành động mà chính cậu cũng không ngờ đến.

Cậu xoa đầu Định Vương Điện hạ.

Sau khi xoa xong, Chung Yến Sanh ngây người, sợ đến tỉnh cả rượu.

Đây là đầu của Định Vương Điện hạ!

Tiêu Lộng được xoa đến thoải mái, thấy cậu không cử động thì cổ họng phát ra tiếng thúc giục trầm thấp không vui: “Xoa tiếp.”

Chung Yến Sanh do dự một lúc, thử xoa tiếp.

Thì ra tóc của Định Vương Điện hạ bị đồn là hung thần cũng mềm như vậy.

Lòng bàn tay có cảm giác giống như Đạp Tuyết.

Xoa một lúc, tay Chung Yến Sanh mỏi nhừ, cậu buông xuống, hơi lẩm bẩm: “…Hết sức rồi.”

Tiêu Lộng hơi tiếc nuối, nhắm mắt ôm cậu chặt hơn một chút.

Lúc ôm lấy cơ thể gầy gò này, hắn rốt cuộc cũng được mãn nguyện. Một lần nữa được ngửi lại mùi hương lan nhàn nhạt đã bị Chung Yến Sanh che lấp bằng hương phấn gắt mũi, rồi lại bị mùi rượu át đi, từ từ ngấm vào dây thần kinh căng thẳng của hắn.

Cơn đau hành hạ người ta phát điên như băng gặp phải ánh mặt trời, từ từ tan ra. Hắn hít lấy hít để mùi hương của Chung Yến Sanh, sống mũi cao liên tục cọ vào chiếc cổ mảnh khảnh của cậu. Khi cọ qua yết hầu, hắn cảm nhận rõ ràng người trong lòng căng thẳng nuốt nước bọt mấy lần.

Tiêu Lộng vui vẻ cười khẽ một tiếng.

Hắn cười làm Chung Yến Sanh càng thêm căng thẳng, yết hầu lại hơi chuyển động, làn da mịn màng như ngọc dương chi, ấm áp và thơm tho, khiến răng Tiêu Lộng ngứa ngáy.

Chỉ ngửi mùi hương của Chung Yến Sanh như vậy vẫn chưa đủ, hắn còn nảy sinh một loại dục vọng khô khan khác.

Mùi thơm như vậy, liệu ăn có ngon không?

Cắn một cái có làm cậu sợ không?

Tiêu Lộng lơ đễnh nghĩ, kiềm chế ham muốn bất chợt đó, đầu cọ qua cọ lại hõm cổ, tham lam ngửi mùi hương ấy, đôi mắt dài hơi nheo lại hiện lên chút huyết sắc.

Biết vậy đã trực tiếp bắt cậu về nhà.

Dứt khoát nhốt lại.

Dù sao đứa nhỏ này cũng ngốc, tính cách chậm chạp, bị bắt về ăn thịt thì cũng chưa chắc đã kịp ú ớ gì.

Hạ nhân đã từng mang một bộ còng vàng tới, chế tác đẹp đẽ tinh xảo, trên đó còn đính đá quý, dùng để khóa con chim nhỏ này thì vừa vặn, đỡ cho cậu lại bay mất.

Dù bị nhốt lại, e rằng nó chỉ biết đỏ mắt nhìn hắn, nước mắt cũng không dám rơi.

Suy nghĩ u ám này vừa thoáng qua, người đang ngoan ngoãn trong lòng đột nhiên cử động.

Tiêu Lộng không vui nhấn eo cậu: “Đừng nghịch.”

Định Vương Điện hạ cứ cọ qua cọ lại ở hõm cổ cậu, càng lúc càng giống con mèo lớn kia.

Chút sợ hãi trong lòng Chung Yến Sanh vơi đi một cách kỳ lạ. Nhìn Tiêu Lộng vẫn dụi đầu vào lòng mình không chịu buông ra, cậu đỏ mặt lại giãy giụa một chút, lấy hết can đảm nói nhỏ: “Ngồi thế này không thoải mái…”

Cậu tuy là đang ngồi, nhưng Tiêu Lộng gần như là treo lên người cậu, còn ôm cậu rất lâu.

Chung Yến Sanh đã say, vốn dĩ không có sức, lại còn phải ngồi thẳng đơ.

Mệt quá.

Tiêu Lộng nghe hiểu ý cậu, cuối cùng ngẩng đầu lên, lạnh lùng trách mắng: “Yếu đuối.”

Cả đường đi đều được bế, đứng cũng không để cậu đứng, chỉ ôm một chút thôi mà cũng kêu mệt.

Hôm đó trên thuyền cũng vậy.

Rõ ràng là con chim nhỏ này trúng dược, tội nghiệp chui vào lòng hắn cầu xin hắn giải dược giúp, kết quả mới giải được một nửa đã muốn bò xuống giường, mắt ngấn lệ nói mệt quá.

Nằm mà cũng mệt, thật quá đáng.

Tiêu Lộng cứ để cậu ngồi như vậy.

Chung Yến Sanh bị mắng không dám cãi lại, cậu thật sự rất yếu đuối, dễ sinh bệnh, tất chân chỉ có thể mang loại mềm mại như lụa nếu không sẽ nổi mẩn đỏ.

Nhưng Định Vương Điện hạ trách mắng cậu yếu đuối vẫn ngừng lại một lát, buông cậu ra.

Ngay sau đó, Chung Yến Sanh bị đẩy xuống giường. Mắt cậu mở to, mơ màng nhìn Tiêu Lộng đứng bên cạnh đang cúi đầu nhìn cậu.

Cậu không biết mình trông thế nào.

Một công tử đẹp đẽ, cao quý, quần áo xộc xệch, mí mắt như phủ một lớp anh đào, má ửng hồng, môi cũng đỏ, cổ bị Tiêu Lộng cọ đỏ lên, trông như một quả đào chín mọng tỏa hương. Ánh mắt ngấn lệ gợi cảm mà không hề hay biết, nằm trước mặt người khác không một chút phòng bị.

Hầu kết Tiêu Lộng chuyển động, ánh mắt lại càng thâm sâu. Hắn cúi xuống gần cậu, nâng cằm cậu lên, ngón tay cái chà xát lên đôi môi mềm mại đỏ hồng: “Bổn vương biết tâm ý của em.”

Chung Yến Sanh càng thêm bối rối.

Tâm ý? Tâm ý gì?

“Bổn vương chấp thuận.”

Hả?

Dù đang say nhưng Chung Yến Sanh vẫn cảm thấy lời này có gì đó sai sai, nhưng hiện tại đầu óc cậu không thể suy nghĩ nhiều, ngập ngừng đáp: “…Vậy, cảm ơn Điện hạ?”

Tiêu Lộng không nói gì, nhìn Chung Yến Sanh một lúc rồi nằm xuống bên cạnh, kéo chăn cuộn Chung Yến Sanh một vòng, rồi lại kéo cậu vào trong ngực, nhắm mắt ngửi mùi hương của cậu.

Lần trước Chung Yến Sanh trúng dược, hắn không cứu không được, bây giờ Chung Yến Sanh chỉ là say… Quân tử không thể thừa dịp người khác gặp nguy.

Triển Nhung cẩn thận lái xe ngựa, thà đi chậm một chút cũng không dám để bên trong rung lắc quá nhiều. Lúc đau đầu, rung lắc đã rất khó chịu, huống chi bây giờ bên trong còn có một chủ tử mong manh như lưu ly.

Bên trong xe quá mức yên tĩnh, chỉ có sự rung lắc nhẹ và tiếng bánh xe lộc cộc. Đêm qua Chung Yến Sanh gặp ác mộng cả đêm, lại uống vài ly rượu. Nằm một lúc, men say và cơn buồn ngủ ập đến. Cậu quên mất mình đang bị ai ôm, đầu nhỏ cọ vào lòng Tiêu Lộng, mí mắt nặng trĩu rồi dần dần nhắm lại.

Nhận ra hành động của cậu, Tiêu Lộng hơi cứng người, cảm thấy Chung Yến Sanh bị cuộn thành một khối tròn vo càng giống con chim sẻ họng bạc hơn, dựa vào vẻ ngoài đáng yêu của mình không biết sống chết mà lại gần tay hắn.

Thôi kệ đi.

Tâm trạng Tiêu Lộng tốt lên một chút, nghĩ rằng vừa mới cho phép cậu thích mình.

Nể tình đứa nhỏ này thích hắn như vậy.

Tiêu Lộng thoải mái ôm cậu chặt hơn, nhắm mắt lại.

Không lâu sau khi xe ngựa trở về phủ Định Vương, những gì xảy ra ở phủ Cảnh Vương đã lan truyền khắp Kinh thành.

Lời đồn thêu dệt thành chuyện, đã vậy còn được thêm mắm dặm muối, truyền từ người này sang người kia, đến tai Hầu gia và Hầu phu nhân phủ Hoài An Hầu đã thành:

“Hầu gia! Phu nhân! Không xong rồi, Định Vương xông vào tiệc riêng của Cảnh Vương Điện hạ, đánh ngất tiểu thiếu gia rồi bắt đi, nghe nói đã mang về phủ Định Vương tra tấn tàn nhẫn rồi!”

Hầu gia và Hầu phu nhân: “…”

Chung Yến Sanh – người bị đồn đã bị cắt tai, chặt tay, đang ngủ rất say trong hương lạnh đắng chát. Khi mơ màng tỉnh dậy thì trời đã tối.

Ngủ một giấc khiến cậu thấy rệu rã cả người, Chung Yến Sanh vô thức cọ vào thứ trước mặt, cơ thể khựng lại.

Cậu không thích ngủ gối sứ, toàn dùng gối xốp mềm mại của mình.

Thứ cứng rắn trước mặt không phải gối của cậu.

Mọi thứ trước mắt dần rõ ràng, Chung Yến Sanh nhận ra trước mặt cậu là ngực của ai đó. Cổ áo đã bị cậu cọ mở toang, lộ ra đường cong cơ bắp trơn tru bên dưới, giống như một con báo săn đầy sức mạnh tiềm ẩn nhưng không quá vạm vỡ, lờ mờ thấy những dấu vết khác dưới lớp áo.

Đầu óc Chung Yến Sanh chưa hoàn toàn tỉnh táo, thấy có vết thương, không kìm được mà vén lớp áo đã rất lỏng ra, nhìn rõ những vết thương chồng chéo trên cơ thể đẹp đẽ này.

Có mới có cũ, vết mới trông còn rất gần đây.

Từ góc nhìn của một họa sư, đây thật sự là một thân hình hoàn hảo.

Chung Yến Sanh tiếc nuối thở dài.

Rồi lại hài lòng gật đầu.

Mặc dù có nhiều vết thương nhưng vẫn rất đẹp.

Bận rộn một lúc, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng nói: “Nhìn đủ chưa?”

Chung Yến Sanh theo phản xạ: “Chưa.”

Nhận ra đó là giọng của ai, hành động của Chung Yến Sanh chững lại, tai đỏ bừng, hơi thở cũng nhẹ đi. Cậu rúc đầu, cẩn thận kéo lại vạt áo đã bị cậu mở toang, định giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chưa kịp kéo xong, tay đã bị một bàn tay lớn nắm lấy.

Bàn tay đó nắm lấy tay cậu, kéo áo lót ra không chút e dè, còn kéo rộng hơn cả lần trước.

“Đẹp không?”

Chung Yến Sanh nuốt nước bọt, biết rằng không nên nhìn nhưng ánh mắt vẫn không kìm được liếc qua một cái.

“Hửm?”

Ánh mắt lén lút đã bị phát hiện.

Chung Yến Sanh nhắm mắt nhỏ giọng: “Đẹp.”

Trên đầu vang lên tiếng cười lười biếng.

Ngay sau đó, cằm bị một tay khác nâng lên, Chung Yến Sanh bị buộc phải nhìn rõ gương mặt tuấn tú pha chút vẻ không đứng đắn của Tiêu Lộng.

“Nhìn thêm một lần nữa nhé?”

Chung Yến Sanh hoảng hốt: “Không dám không dám…”

Không dám sao, vừa nãy là ai vạch áo ra nhìn, còn suýt chút nữa chui đầu vào đấy?

Con mèo háo sắc.

Tiêu Lộng xoa cằm cậu, nụ cười càng rạng rỡ: “Thấy Thế tử đã khỏi bệnh, bổn vương cũng lấy làm vui.”

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, bị phát hiện rồi.

Chung Yến Sanh tuyệt vọng nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ hơn: “Xin lỗi Định Vương Điện hạ.”



Tác giả: 

Họ Tiêu dựa vào cơ thể (?): Thích thì nhìn nhiều một chút.

Chương này là mèo lớn Tiêu Lộng x Bạc hà mèo Điều Điều.
Bình Luận (0)
Comment