Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 38

Hồi nhỏ vào dịp Tết, Tiêu Lộng thường sẽ theo cha mẹ về Kinh. Khi đó Tiêu Văn Lan cũng sẽ đi theo sau lưng gọi ca ca, nhưng Tiêu Lộng chưa bao giờ cảm thấy Tiêu Văn Lan gọi ca ca nghe hay cả.

Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhớ tiếng gọi “ca ca” của chim sẻ nhỏ như vậy.

Hôm nay đúng là không uổng công.

Răng nanh hình như lại ngứa ngáy, rất muốn liếm cắn con chim sẻ nhỏ thơm tho này.

Tiêu Lộng đẩy lưỡi vào đầu răng, bỗng nhiên hơi ghen tị với con mèo lớn Đạp Tuyết vô ưu vô lo kia.

Nếu đổi lại là hắn cắn Chung Yến Sanh, đứa nhỏ này sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tiêu Lộng miễn cưỡng nhịn lại khát vọng cắn một miếng đó, không kìm được lại xoa đầu Chung Yến Sanh, xoa đến mức cậu kêu lên mới thôi: “Gọi thêm lần nữa.”

Ngày đó Chung Yến Sanh gọi người khác là ca ca ở tiệc riêng của Cảnh Vương. Tiêu Lộng thích hơn thua, nghe “ca ca” cũng phải nhiều hơn người khác một tiếng.

Mặc dù gọi Tiêu Lộng là ca ca khiến cậu nhớ đến những chuyện xấu hổ. Nhưng sau khi gọi lần đầu thì những lần sau cũng không khó nữa. Chung Yến Sanh chỉnh lại tóc bị xoa rối, ngoan ngoãn gọi: “Ca ca.”

“Thêm lần nữa.”

“Ca ca.”

“Tiếp tục.”

“…”

Một cơn gió lại thổi qua, Chung Yến Sanh nghiêng đầu hắt hơi, xụ mặt nhìn Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng nghe đến hài lòng thì cởi áo khoác ngoài phủ lên người cậu, nhảy xuống khỏi tường thành, trêu cậu: “Gọi thêm một lần nữa thì ta bế em xuống.”

Ban đầu Chung Yến Sanh còn ngoan ngoãn gọi ca ca, lúc sau cứ bị trêu kêu gọi thêm vài lần. Bây giờ nhìn Tiêu Lộng bày ra vẻ dụ dỗ, cậu không thèm để ý đến hắn nữa, tự mình xoay người, quỳ giữa kẽ tường, từ từ leo xuống.

Tiêu Lộng chậc một câu “gọi ca ca mà cũng khó chịu”, rồi đưa tay ôm cậu xuống.

Tiêu Lộng cao hơn Chung Yến Sanh nửa cái đầu, vai rộng chân dài, áo khoác vừa với hắn nhưng khoác lên người Chung Yến Sanh thì lại rộng rãi, to đến nỗi chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Mái tóc mềm mại bị gió và tay Tiêu Lộng xoa đến rối bù, trông như một chú chim nhỏ xinh đẹp bị làm xù lông.

Trái tim Tiêu Lộng mềm mại lạ thường, nhớ đến ngày đó Lâu Thanh Đường hỏi hắn, khua chiêng gõ trống để tìm Điều Điều như vậy, đối xử với cậu khác với những người khác, phải chăng chỉ vì mùi hương đặc biệt trên người cậu có thể giúp hắn giảm đau?

Không phải.

Ngay cả khi trên người Chung Yến Sanh không có mùi hương lan thoang thoảng đó, cậu vẫn khác với những người khác.

Cậu không chỉ là một liều thuốc giảm đau.

Tiêu Lộng suy nghĩ lý do tại sao, sau đó tự tin đưa ra kết luận.

Bởi vì mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp này yêu thầm hắn.

Còn hắn… giống như vị tướng quân trong sách kia, không thể chịu nổi những giọt nước mắt của mỹ nhân nên mới miễn cưỡng đáp lại.

Nghĩ vậy, Tiêu Lộng đưa tay ôm lấy Chung Yến Sanh, dẫn cậu xuống tường thành: “Sau này lúc không vui thì cứ gọi ca ca.”

Kể từ đêm trên thuyền đó, Chung Yến Sanh thậm chí còn không thể chịu nổi việc có Vân Thành hầu hạ bên người. Nhưng khi được Tiêu Lộng ôm, ngửi mùi hương lạnh trộn lẫn với thuốc đắng trên người hắn, kỳ lạ là cậu không cảm thấy bài xích: “Ừm!”

Thật lạ, rõ ràng là so với người khác, Định Vương Điện hạ mang lại cảm giác áp bức và công kích mạnh mẽ nhất.

Trước khi trở về phủ Vương gia, Chung Yến Sanh cảm thấy đột nhiên rời đi mà không chào hỏi thì không tốt cho lắm, sẽ làm Hoài An Hầu và Hầu phu nhân lo lắng. Cậu nhỏ giọng xin Tiêu Lộng vài câu, lại đỏ tai gọi vài tiếng ca ca, Tiêu Lộng mới đồng ý đưa cậu về phủ Hầu gia.

Lúc này, bữa tiệc ở tiền viện vẫn chưa kết thúc, chắc không ai phát hiện cậu rời đi.

Tiêu Lộng nhìn Chung Yến Sanh như thỏ con nhảy nhót dưới tường viện cao ngất, muốn thử leo tường. Hắn khoanh tay nhìn một lúc rồi mới bước tới, hơi quỳ xuống nâng cậu lên.

Chung Yến Sanh bị bất ngờ ngồi lên vai hắn, suýt chút nữa bị ngã. Tiêu Lộng nhanh chóng giữ chặt chân cậu, đứng dậy đẩy cậu lên trên: “Mau về đi.”

Chung Yến Sanh đột ngột bị đẩy lên, mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống bám lấy mép tường leo lên: “Biết rồi, thả em ra đi ca ca!”

Mấy cận vệ đi theo được mở rộng tầm mắt, trố mắt nhìn chủ tử làm thang thịt cho người ta, sốc đến mức suýt chút nữa ngã xuống khỏi tường viện.

Những cận vệ có kinh nghiệm lén lút giới thiệu: “Đúng rồi, là tiểu công tử đó.”

Các cận vệ mới ngộ ra, nhìn Chung Yến Sanh đang chậm rãi leo xuống tường, ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên và kính sợ.

Đây chính là tiểu công tử trong truyền thuyết, người có thể nói chuyện vui vẻ với bác Vương quản gia đáng sợ và cãi nhau với con báo Đạp Tuyết khó tính đó!

Cậu thậm chí có thể ngồi lên vai chủ tử mà không bị chém chết!

Vì tò mò, tất cả mọi người thi nhau trèo lên tường viện chiêm ngưỡng Chung Yến Sanh.

Mặc dù nhìn hành động có vẻ rất chậm, phản ứng cũng chậm chạp, sức thì yếu,  nhưng ngay cả lão đại Triển Dung cũng phải thừa nhận thực lực của cậu!

Không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Dưới ánh mắt sùng bái của các cận vệ, Chung Yến Sanh sợ bị ngã nên cẩn thận từng bước, chậm rì rì đạp lên nhánh cây bên cạnh để nhảy xuống tường, lại không kiềm được ngẩng đầu nhìn lên bức tường viện.

Lúc này, mặt trăng bị mây đen che phủ, xung quanh tối đen như mực, cậu không nhìn thấy gì cả.

Nhưng cậu cứ cảm thấy có cái gì đó, giống như có một thứ gì đó… không, là một đám gì đó đang nhìn chằm chằm cậu trong bóng tối.

Chung Yến Sanh hơi sợ, không kìm được mà gọi một tiếng: “Ca ca ơi!”

Một lát sau, Tiêu Lộng xuất hiện trên đỉnh tường, cúi đầu nhìn Chung Yến Sanh đang nghi ngờ ngó nghiêng xung quanh, rồi ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, hoảng hốt hỏi: “Ca ca, bên đó có gì không?”

Tiêu Lộng nhìn thoáng qua đám ám vệ treo lủng lẳng trên tường như dơi, mặt không tỏ vẻ gì, bẻ một cành cây nhỏ bên cạnh rồi ném mạnh qua đó.

Ám vệ bị ném không dám né, cũng không dám kêu, bèn lặng lẽ trượt xuống dưới.

Thấy chủ tử đang mất kiên nhẫn, đám ám vệ nhanh chóng trượt xuống theo.

Mặt Tiêu Lộng vẫn không có cảm xúc: “Không có gì.”

Đám vô dụng này.

Ánh nhìn như có như không trong bóng tối dường như biến mất, Chung Yến Sanh vỗ ngực: “Vậy thì tốt rồi.”

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng nhướn mày: “Có cần ta đưa em qua đó không?”

“Không cần đâu!”

Chung Yến Sanh nghĩ trong đầu, nếu để người ta thấy Định Vương Điện hạ xuất hiện ở phủ Hoài An Hầu thì buổi tiệc hòa thuận vui vẻ tối nay chắc sẽ toang hết.

Trở về viện Xuân Vu, Chung Yến Sanh thắp nến, lấy túi hạt hoa bác Vương tặng từ trong màn giường ra, rồi viết một bức thư, báo cho Hoài An Hầu và Hầu phu nhân rằng cậu sẽ đi cùng Tiêu Lộng, sau đó dùng túi hạt giống đè bức thư lại.

Khi đi ra ngoài, Chung Yến Sanh nhìn lại tiền viện náo nhiệt một lần nữa.

Lúc này chắc đã có người trong cung đến. Từ hôm nay trở đi, Chung Tư Độ có thể quay về gia phả, lấy lại danh hiệu Thế tử vốn thuộc về mình.

Cậu chân thành chúc Chung Tư Độ đạt được ước nguyện.

Mặc dù những niềm vui ấy vẫn không liên quan đến cậu, nhưng tối nay có người cùng cậu mừng sinh nhật mười tám tuổi, cậu đã rất vui rồi.

Định Vương Điện hạ chẳng đáng sợ chút nào, là một ca ca rất rất tốt.

Khi trở lại bức tường ban nãy, vầng trăng đang treo giữa trời, ánh trăng sáng như dòng nước chảy. Định Vương Điện hạ đang ngồi trên tường viện, chán nản tung hứng chiếc xun đất trong tay.

Chung Yến Sanh không tự chủ được nhìn theo nó.

Tiêu Lộng nhanh chóng phát hiện tầm nhìn của cậu, nhìn xuống: “Thích cái này?”

Chung Yến Sanh do dự một lúc, lắc đầu, giơ tay về phía Tiêu Lộng, lẩm bẩm: “Em chỉ cảm thấy, chúng ta cứ trèo tới trèo lui như vậy, rất giống tiểu thư và thư sinh trong truyện…”

Tiêu Lộng suýt chút nữa ngồi không vững mà té xuống, kéo Chung Yến Sanh lên, mặt lạnh dạy bảo: “Đọc truyện ít thôi.”

“Ò.”

Tiêu Lộng nhíu mày, lại không yên tâm dặn thêm một câu: “Đặc biệt đừng đọc loại truyện Tiêu Văn Lan đọc.”

Thằng nhãi Tiêu Văn Lan đó, không thể để nó làm hư bé ngoan Điều Điều của hắn.

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy cưỡi ngựa rất thích nhưng mệt hơn ngồi xe ngựa nhiều, đùi còn bị cọ đau.

Khi trở về phủ Định Vương, Chung Yến Sanh đã mệt lả. Cậu ngã xuống giường, ngủ say như chết.

Trong lúc mơ màng, dường như có người đứng trước giường nhìn cậu một lúc, sau đó đặt gì đó bên gối.

Đêm đó giấc mơ của Chung Yến Sanh đều vui vẻ và rực rỡ. Lúc bị Đạp Tuyết đánh thức thì tóc tai dựng đứng, mắt mơ màng, không tỉnh táo lắm.

Đạp Tuyết thấy thời cơ thích hợp, lập tức rướn tới muốn liếm Chung Yến Sanh, khiến Chung Yến Sanh giật mình tỉnh giấc. Cậu đẩy cái đầu đầy lông của Đạp Tuyết ra. Lúc nhìn xuống, bỗng bắt gặp chiếc xun đất Tiêu Lộng thổi đêm qua đang đặt bên gối.

Chung Yến Sanh ngây ra, nhớ lại lúc Tiêu Lộng lười biếng ngồi trên tường viện tung hứng chiếc xun đất này, hỏi cậu có thích không.

Không kìm được mà nở nụ cười.

Tiếng xun đất đêm qua đẹp hơn bất cứ thứ gì cậu từng nghe trước đây. Chung Yến Sanh cẩn thận nâng chiếc xun đất lên, nhớ lại màn pháo hoa chỉ dành riêng cho cậu, còn có vẻ mặt dường như dịu dàng pha lẫn nghiêm túc của Tiêu Lộng trong ánh sáng lập lòe, không nhịn được mà ấn nó lên ngực.

Như là bồn chồn, nhưng không giống khi sợ hãi.

Trái tim đập nhanh hơn.

Đạp Tuyết không được quan tâm, nó không hài lòng cọ đầu, chen vào lòng Chung Yến Sanh.

Chung Yến Sanh bị cọ một cái thì cảm giác kỳ diệu ở ngực bỗng biến mất. Cậu vuốt ve Đạp Tuyết, vừa vuốt một cái thì tay toàn lông là lông, không nhịn được chỉ trích: “Đạp Tuyết! Gần đây ngươi rụng lông nhiều quá, không được lên giường nữa!”

Đạp Tuyết đáng thương kêu rừ rừ.

Cậu nhìn bàn tay đầy lông, thắc mắc hỏi: “Sao mà rụng nhiều lông thế, tới tuổi trụi lông rồi à?”

Mặt báo của Đạp Tuyết như xụ xuống, không vui kêu lên một tiếng.

“Ừm.” Chung Yến Sanh an ủi nó: “Dù ngươi có rụng hết lông đi nữa thì trong mắt ta ngươi vẫn là con mèo lớn xinh đẹp.”

Cậu an ủi như vậy mà Đạp Tuyết cũng không vui hơn. Tai nó cụp xuống một cách đáng thương, lần đầu tiên không chịu để ý đến Chung Yến Sanh, quay người nhảy xuống giường, buồn bã bước đi.

Thì ra mèo lớn cũng quan tâm đến chuyện này à?

Chung Yến Sanh định an ủi Đạp Tuyết, nhưng vừa mở miệng đã ăn phải một đống lông, lại nuốt lời xuống.

Đạp Tuyết rụng lông nhiều quá.

Chung Yến Sanh rất thích chiếc xun Tiêu Lộng tặng, nhưng không biết đặt ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại rồi đặt vào chỗ cũ cậu giấu đồ.

Sâu trong màn giường.

Tiêu Lộng đưa cậu đi xem pháo hoa, thổi xun cho cậu nghe, còn tặng chiếc xun đất này cho cậu.

Chung Yến Sanh cảm thấy mình cũng nên tặng Tiêu Lộng thứ gì đó.

Nhưng một chiếc bình hoa của Định Vương Điện hạ cũng đã ba vạn lượng bạc…

Bây giờ cậu đang sống ở phủ Định Vương, cũng không thể tặng tranh cho Tiêu Lộng, nếu không sẽ dễ bị phát hiện là Xuân Tùng tiên sinh, dù sao cậu cũng không có tiếp xúc gì với người ngoài.

Chung Yến Sanh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định bán tranh.

Bán thêm vài bức tranh, gom góp lại sẽ mua được món quà phù hợp cho Định Vương Điện hạ.

Nhưng trong trong phủ Vương gia không có dụng cụ vẽ, cũng không thể chạy về phủ Hầu gia lấy. Chung Yến Sanh cân nhắc số bạc lấy từ nhà tối qua, quyết định ra ngoài mua ít đồ.

Vừa hay sáng nay Tiêu Lộng không có ở phủ —— Chung Yến Sanh đến phủ Vương gia mấy ngày mới phát hiện, Tiêu Lộng gần như không ở đây vào buổi sáng, chiều mới về rồi kéo cậu đi đọc sách ru ngủ.

Bác Vương và Triển Nhung cũng thoắt ẩn thoắt hiện, không biết đang bận chuyện gì.

Nhưng Chung Yến Sanh không tò mò nghiên cứu kỹ, ngay cả khi Tiêu Lộng bảo Triển Nhung đến báo cáo lúc cậu đang có mặt, cậu cũng sẽ tự mình tránh đi.

Ngoan đến nỗi không cần phải lo lắng.

Chung Yến Sanh còn tưởng ra ngoài sẽ bị ám vệ của Tiêu Lộng hỏi hoặc chặn lại. Cũng may là đại ca cận vệ ít nói, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, trực tiếp mở cửa cho đi.

Cậu cười chào cận vệ một tiếng, nhẹ nhàng bước ra cửa.

Cận vệ nhìn theo Chung Yến Sanh rời đi, sau đó chờ đám ám vệ phía sau lén lút ra khỏi cửa, trao cho họ ánh mắt “bảo vệ tiểu công tử cho tốt”, rồi mới đóng cửa lại.

Chung Yến Sanh biết đường ở phía Đông Kinh thành, nên khi ra cửa không do dự mà đi về phía Đông. Cậu thầm lập danh sách trong lòng. Khi đến con phố quen thuộc đó thì dạo một vòng, tìm được cửa hàng mình muốn rồi bước vào.

Ông chủ đang tính toán sổ sách, thấy một tiểu công tử tỏa sáng như mặt trời bước vào, mắt sáng lên, cười nói: “Tiểu công tử muốn mua gì?”

Dọc đường đi Chung Yến Sanh đã nghĩ kỹ hết rồi, giơ tay ra đếm: “Chu sa, phẩm màu xanh, phấn hồng, màu lục lam nhạt,… và cả bột màu chàm vẽ mày, mỗi thứ lấy một ít.”

Những màu cậu muốn đều khá quý, giá không hề rẻ. Ông chủ càng nở nụ cười chân thành hơn, tự mình gói ghém cẩn thận những thứ Chung Yến Sanh muốn. Trong quá trình đó, ông luôn nhìn trộm Chung Yến Sanh, thấy y phục của cậu xa hoa, lấp lánh dưới ánh sáng, đoán là công tử nhà nào, chủ động hỏi: “Có cần giao đến phủ không?”

Chung Yến Sanh vội vàng lắc đầu: “Không cần, giúp ta gói kỹ chút, đừng để người khác nhìn thấy.”

Không thể để người trong phủ Vương gia phát hiện cậu mua màu vẽ, nếu họ biết thì chẳng khác nào Tiêu Lộng cũng biết.

Nếu Tiêu Lộng phát hiện cậu là Xuân Tùng tiên sinh thì xấu hổ lắm! Cậu đã nói với Tiêu Lộng rằng Xuân Tùng tiên sinh là một ông già rồi.

Còn có bức thư viết cho Xuân Tùng tiên sinh đó nữa…

Ở cửa, đám ám vệ cải trang thành dân thường lén lút nhìn.

Tiểu công tử mua những thứ này làm gì?

Thôi, lát nữa báo cáo với chủ tử đã.

Chung Yến Sanh tự cho là mình mua đồ rất kín đáo. Khi ra khỏi cửa hàng, đang nghĩ có nên mua thêm hạt giống hoa mới cho bác Vương không. Gần đây Kinh thành ngày càng nóng, bác Vương đi vắng mà cận vệ cũng không biết chăm hoa, về nhà hoa chết một đống thì lại than thở với cậu.

Vừa nghĩ, Chung Yến Sanh vừa nhìn quanh tìm chỗ nào bán hoa, bất ngờ bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.

Mạnh Kỳ Bình.

Chung Yến Sanh nhìn thấy Mạnh Kỳ Bình, đương nhiên Mạnh Kỳ Bình cũng thấy Chung Yến Sanh. Vẻ mặt gã lập tức thay đổi, cười lạnh bước tới: “Ha, tưởng là ai, hóa ra là Chung tiểu Thế tử… Ấy, không đúng, giờ thì không phải nữa rồi.”

Chung Yến Sanh chớp mắt, nhớ lại hoàng lịch xem trước khi ra cửa.

Hôm nay hình như không thích hợp để xuất hành.

Sao cứ gặp phải Tiêu Lộng vào những ngày tốt để xuất hành, còn ngày không tốt lại gặp Mạnh Kỳ Bình chứ.

Rốt cuộc là Khâm Thiên Giám tính toán có đúng không vậy?

Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, Mạnh Kỳ Bình đã nhanh chóng bước tới, phía sau là một đám người trông như hộ vệ —— Chắc là đã rút kinh nghiệm lần trước, phát hiện đám tay chân kia vô dụng, vẫn nên mang theo vài người có thể đánh nhau để cứu mạng lúc cần.

Một hai tháng không gặp, Mạnh Kỳ Bình trông càng u ám hơn nhiều, đeo bao tay để che lại ngón tay bị cụt, nhìn Chung Yến Sanh với ánh mắt đầy hận thù.

Dù không phải Chung Yến Sanh ra tay, nhưng gã cảm thấy cậu không thoát khỏi liên quan. Nếu không phải vì tìm Chung Yến Sanh, nếu không phải Chung Yến Sanh chạy đến nơi hẻo lánh đó, còn nhắc đến Định Vương thì làm sao gã cụt ngón tay được?

“Sao nào, bị phủ Hoài An Hầu bỏ rơi nên trèo lên cành cao Định Vương?” Giọng điệu Mạnh Kỳ Bình không ác không thiện: “Với cái thân hình nhỏ bé này của ngươi, e là không chịu nổi vài dập của Định Vương đâu.”

Chung Yến Sanh nhíu mày, nghe không hiểu: “Ngươi đang nói gì?”

Mạnh Kỳ Bình cười lạnh: “Tưởng ông đây đoán không được sao, ngày đó người được hưởng lợi là Định Vương nhỉ? Mấy lời đồn kia có bọn ngu mới tin, cái gì mà ngươi bị Định Vương bắt vào phủ tra tấn…”

Giọng gã đột nhiên nhỏ lại, nhìn Chung Yến Sanh một vòng, đặc biệt tập trung vào phần dưới rồi mang theo vẻ dâm ô ác ý: “Có phải ngày nào ngươi cũng bị tên chó điên đó làm cho không xuống giường nổi không?”

Vẻ mặt và giọng điệu của gã giống hệt hôm ở trên thuyền và vườn Cảnh Hoa, Chung Yến Sanh bị nhìn mà buồn nôn, nhíu mày lùi lại một bước.

Nếu Mạnh Kỳ Bình nghĩ cậu và Tiêu Lộng có gì đó, thì sao gã còn dám nói như vậy?

Suy nghĩ một hồi, Chung Yến Sanh hiểu được đại khái.

Mạnh Kỳ Bình bị chặt mất ngón tay, ấy thế mà Định Vương Điện hạ chỉ bị phạt cấm túc vài ngày. Dù vậy, Mạnh Kỳ Bình không dám đối đầu với Định Vương Điện hạ, nên chỉ còn cách trút giận lên cậu.

Mặc dù có hơi chậm chạp, nhưng trong một số chuyện thì đầu óc Chung Yến Sanh rất sáng suốt. Sau khi nghĩ kỹ, cậu không còn thấy sợ Mạnh Kỳ Bình nữa, tâm lý cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, giọng điệu bình tĩnh và nghiêm túc: “Mạnh Kỳ Bình, nếu ngươi không muốn bị chặt cả cánh tay thì tốt nhất nên nói chuyện cho cẩn thận vào. Định Vương Điện hạ không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện xúc phạm.”

Mắt Mạnh Kỳ Bình giật một cái, rõ ràng nhớ lại một số kỷ niệm không mấy tốt đẹp, nhưng ngay sau đó lại khinh bỉ: “Sao? Tên đó dám giết ông đây chắc?”

Chung Yến Sanh thầm nghĩ, có đó.

Định Vương Điện hạ làm việc rất tùy hứng, nếu Mạnh Kỳ Bình thật sự đắc tội hắn, ca ca có lẽ sẽ không ngần ngại giết chết Mạnh Kỳ Bình.

Thấy Chung Yến Sanh nhìn mình với ánh mắt bình tĩnh, không còn mang theo nỗi sợ hãi như trước nữa, nỗi sợ vừa mới nảy sinh đối với Định Vương trong lòng Mạnh Kỳ Bình lại giảm đi.

Hiện nay trong Kinh thành có rất nhiều người đang chú ý đến Chung Yến Sanh, đa phần đều mang theo sự chế giễu. Hôm qua Chung Tư Độ chính thức được ghi tên vào gia phả, nhận được thánh chỉ của Bệ hạ, khiến Chung Yến Sanh trở thành trò cười.

Một con chim hoàng yến yếu ớt, sau khi bị tước bỏ thân phận Thế tử phủ Hoài An Hầu thì chẳng là gì, thế mà dám coi thường gã!

Mấy ngày nay gia đình gã từ việc khóc lóc thảm thiết đòi công lý đã chuyển sang cảnh báo gã không gây chuyện nữa, khiến gã tức phát điên.

Mạnh Kỳ Bình liếc trái liếc phải, thấy Chung Yến Sanh chỉ có một mình mới cười lạnh: “Bắt nó lại cho ta!”

Nếu Định Vương thật sự coi trọng Chung Yến Sanh thì sao có thể để những lời đồn đại bên ngoài lan truyền như vậy? Rõ ràng hắn chỉ coi Chung Yến Sanh như một món đồ chơi đẹp mắt, có lẽ đã chán chơi rồi, nếu không cũng sẽ phái người đi theo cậu, không để cậu ra ngoài một mình như vậy.

Gã đang muốn dạy dỗ Chung Yến Sanh, với thân phận hiện tại của Chung Yến Sanh làm gì có gan kiện cáo?

Mạnh Kỳ Bình vừa nở nụ cười tàn nhẫn, thì ngay lập tức ngực gã đau nhói, cơ thể bị một lực mạnh đá bay đi.

Gã bị kinh ngạc, cả hộ vệ bên cạnh cũng ngẩn ngơ, hoàn toàn không thấy rõ là ai ra tay, lập tức không dám động đậy, hoảng hốt nhìn quanh.

Chung Yến Sanh cũng ngạc nhiên, cậu vốn định dùng màu vẽ trong tay hắt vào mắt Mạnh Kỳ Bình, nhưng đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Hai ám vệ cải trang thành dân thường không có gì nổi bật, chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Chung Yến Sanh, để lộ kiếm trên người, ánh mắt lạnh lùng, trông không giống hộ vệ bình thường mà như tử sĩ.

Mạnh Kỳ Bình rùng mình, đột nhiên nhận ra bên cạnh Chung Yến Sanh không phải là không có người đi theo.

Hai người này trông giống hệt người đã chặt ngón tay gã hôm đó, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người…

Ngón tay dường như lại bắt đầu đau, cảm giác bị đau muốn ngất nhưng không thể hét lên, Mạnh Kỳ Bình vừa nghĩ đến đã lạnh sống lưng, vội vàng hét lớn: “Bảo vệ bổn thiếu gia… Đi, đi mau!”

Nhìn Mạnh Kỳ Bình co giò bỏ chạy như thấy ma, Chung Yến Sanh nghiêng đầu, do dự một lúc rồi quay đầu cảm ơn hai người đứng sau.

Hai tử sĩ không tỏ vẻ gì, cúi chào rồi lại biến mất trong đám đông.

Tiểu công tử trong tin đồn đã nói chuyện với họ!

Cho đám hôm nay không trực ghen tị chết!

Chung Yến Sanh dường như đã hiểu tại sao đôi khi lại có cảm giác có người đang lén nhìn mình.

Có lúc không phải một người, mà là một đám người.

Hóa ra là người ca ca phái đến… không phải ma là tốt rồi.

Nhưng màu vẽ này còn dùng được không? Rõ ràng hành trình hôm nay của cậu đã bị lộ.

Những màu vẽ này rất đắt đỏ, Chung Yến Sanh khổ sở tính toán lại túi tiền nhỏ của mình, lần đầu tiên cảm thấy thiếu tiền.

Cậu không muốn dùng tiền của phủ Hoài An Hầu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định mang về.

Cậu cũng phải kiếm tiền trả tiền cơm, không thể cứ ăn uống chực ở phủ Vương gia mãi.

Hơn nữa đợi đến lúc đưa Vân Thành ra ngoài, cậu còn phải nuôi Vân Thành nữa.

Dù sao… mua màu vẽ cũng không có nghĩa là sẽ vẽ tranh.

Chung Yến Sanh vừa nghĩ vừa bước về hướng phủ Vương gia. Lúc đi đến một góc đường thì có một bóng người chuẩn bị va vào cậu, cậu theo phản xạ lùi lại một chút, nhưng kết quả người đó vẫn va thẳng vào. Chung Yến Sanh không sao, nhưng những thứ cậu ôm không giữ được mà rơi đầy đất, cậu vội vàng cúi xuống nhặt.

Người đó dường như ngẩn ra một chút, cúi xuống nhìn cậu rồi vội vàng khom lưng nhặt cùng, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, ta vội quá.”

Chung Yến Sanh kiểm tra, may mà chủ tiệm bọc kỹ nên không bị vỡ. Cậu yên tâm trong lòng, tốt tính xua tay, ngẩng mặt nghiêm túc nói: “Không sao, ngươi đừng đi nhanh như vậy nữa, nếu đụng vào người khác thì không tốt.”

Đó là một chàng trai trẻ có vẻ ngoài khá tuấn tú. Lúc nhìn thấy khuôn mặt cậu dường như ngẩn người trong giây lát, sau đó đỏ mặt nói một tràn tiếng xin lỗi, rồi mới lách người rời đi.

Theo bản năng, Chung Yến Sanh cảm thấy người này có hơi kỳ lạ.

Nghĩ đến mấy tên trộm trong truyện hay nhắc đến, cậu sờ túi, thấy túi tiền vẫn còn, lại quay đầu nhìn thì cảm thấy khó hiểu.

Không phải trộm, thế sao lại kỳ quặc vậy nhỉ?

Ám vẻ cũng nhận ra có gì đó sai sai, liếc nhìn nhau rồi chia ra hai người theo dõi.

Nhưng rất nhanh sau đó, một trong những người theo dõi quay lại với vẻ mặt nghiêm trọng, lắc đầu: “Mất dấu rồi.”

Người am hiểu cách theo dõi nhất trong nhóm cũng không bắt kịp.

Việc này thật sự rất kỳ lạ, cả hành vi của Mạnh Kỳ Bình cũng đáng ngờ, phải lập tức báo cáo cho chủ tử.

Khi các ám vệ đang chia ra hành động, người vừa va vào Chung Yến Sanh đi qua bảy ngõ, nhìn lại một cái chắc chắn không bị theo dõi, mới rẽ thêm vài lần rồi đi ra từ một con hẻm.

Ven đường có một chiếc xe đang ngựa đậu.

Người đó lên xe ngựa, trong xe có người đang vẽ tấm lưng mảnh mai của thiếu niên, lộ ra một đoạn cổ.

Một bức khác vừa mới hoàn thành cách đây không lâu, đã khô màu, giống hệt cảnh Chung Yến Sanh đứng ngoài tiệm đối đầu với Mạnh Kỳ Bình.

“Có vết bớt hình hoa.”

Người trẻ tuổi ngắn gọn nói: “Định Vương phái người theo dõi rất sát, chắc chắn sẽ nhanh chóng đuổi kịp, đi thôi.”

Người trong xe ngựa nhanh chóng điểm lại vết bớt trên đoạn cổ đó, rồi cuộn hai bức tranh lại đưa cho y: “Chia thành hai ngả, ta đi đánh lạc hướng, ngươi lập tức trình lên.”

Gần như cùng lúc Chung Yến Sanh bước vào cổng phủ Định Vương, hai bức tranh bí mật hoàn thành đã được gửi khẩn cấp đến trước bàn một người.

Trên bàn cũng có một bức tranh khác, nếu có người từ mười mấy năm trước sẽ nhận ra đây là tranh vẽ ai.

Thái tử tiền nhiệm Bùi Hi.

Một lát sau, người dựa vào chỗ tối ho khan vài tiếng, giọng nói già nua khàn khàn: “Giống quá… Điền Hỉ, ngươi cũng đến xem, có giống không?”

Điền Hỉ đứng bên cạnh đã toát mồ hôi lạnh từ lúc nào, nghe thấy vậy thì cười tiến đến, chăm chú nhìn một lúc, cử chỉ khoa trương để lấy lòng: “Ôi! Thật sự rất giống, đặc biệt là đôi mắt, đúng là giống y như đúc.”

Người ngồi trong bóng tối lại ho khan mất tiếng, giọng điệu hiền hòa: “Ngươi nói xem, trên đời này sao lại có người giống nhau đến thế?”

Điền Hỉ cười phụ họa mà không dám nói gì.

Ông lão thở dài, ngón tay lướt qua đôi mắt trên hai bức tranh, vuốt ve như thể rất trân quý chúng: “Mười tám năm rồi… trẫm thật sự, không thể nào quên đôi mắt ấy.”

“Chắc chắn là Hi Nhi của trẫm nhớ trẫm, quay về thăm trẫm rồi.”
Bình Luận (0)
Comment