Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 41

Người khác nói “chém người” có thể chỉ là nói đùa.

Nhưng Định Vương Điện hạ nói “chém người” thì chắc hẳn là theo nghĩa đen của từ này.

Nghĩ đến cảnh tượng máu me đầm đìa đó, Chung Yến Sanh không nhịn được đè dạ dày mình lại, yếu ớt ngẩng đầu hỏi: “Ca ca ơi, em không chém có được không?”

Xe ngựa đã chờ sẵn, Tiêu Lộng bước lên một bước. Nghe thấy tiếng hỏi thì quay đầu lại, vẻ mặt hết sức hiền lành, đối mặt với ánh mắt đầy hy vọng của Chung Yến Sanh vài giây, rồi đưa tay kéo Chung Yến Sanh đang định chạy trốn lên xe: “Chạy cái gì, không bắt em phải ra tay đâu.”

Chung Yến Sanh như một con chim non, tuyệt vọng bị kéo vào xe ngựa, người đánh xe bên ngoài lập tức vung roi, xe ngựa khởi hành.

Tốc độ nhanh nhưng rất vững vàng, Chung Yến Sanh đành phải ngồi xuống.

Lúc ngồi xuống mới phát hiện, trong xe ngựa của Tiêu Lộng trang trí vô cùng xa hoa, dưới chân trải thảm mềm mại, ngay cả chiếc giường thấp cũng phủ kín đệm êm, như được sắp đặt đặc biệt để ai đó nằm vậy.

Trên bàn nhỏ cũng có món điểm tâm mà Chung Yến Sanh thích ăn, chỉ là giờ cậu đã được đám người trong bếp cho ăn no căng rồi, đành tiếc nuối nhìn một cái, rồi vén rèm cửa nhìn ra ngoài: “Ca ca ơi, anh muốn đi đâu chém người vậy?”

Tiêu Lộng vừa tắm xong, thay một bộ quần áo màu xanh bắt mắt. Thấy Chung Yến Sanh quấn chiếc áo choàng của mình thì hài lòng. Một lúc sau, thấy cậu vẫn không thèm nhìn mình lấy một cái thì bực mình, đưa tay quay đầu cậu lại: “Mắt sắp rơi ra ngoài rồi kia. Gấp cái gì, đến nơi sẽ biết.”

Chung Yến Sanh sống với Tiêu Lộng lâu như vậy, đã học được cách làm sao để đối phó với hắn, cứ ngoan ngoãn chiều lòng hắn thì mọi chuyện sẽ ổn. Cậu nghe lời quay đầu lại, nhưng vẫn không dám nhìn vào Tiêu Lộng.

Dù sao sáng nay vừa tỉnh dậy, những gì họ làm quá sức bất thường.

Trước đây cậu luôn lo lắng rằng Tiêu Lộng tìm được sẽ trả thù, cắn cổ cậu. Giờ Tiêu Lộng đã trả thù rồi, nhưng không phải cắn mà liếm liếm cọ cọ như Đạp Tuyết vậy… có hơi kỳ lạ.

Chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến nơi.

Đó là một nơi sầm uất, tiếng người rộn ràng, tiếng cười nói vang lên không ngớt. Chung Yến Sanh ló cái đầu đầy tóc ra ngoài nhìn, chưa kịp nhìn rõ là nơi nào thì đã bị Tiêu Lộng ấn trở lại, đặt lên đầu một chiếc mũ che mặt.

Khi xuống xe, người đánh xe không biết đã đi đâu, cũng không đặt ghế nhỏ bên cạnh xe ngựa. Chung Yến Sanh nhấc vạt áo, đang cẩn thận thò đầu ngón chân xuống dò xét, thì bị Tiêu Lộng ôm eo nhấc xuống đất.

Lúc đầu bị hắn ôm đi ôm lại như vậy, cậu còn miễn cưỡng giãy giụa một chút, giờ thì bỏ cuộc rồi.

Cậu cảm thấy mình như một món đồ nhỏ nào đó, cả ngày bị Định Vương Điện hạ ôm qua ôm lại, nhấc tới nhấc lui.

Chân chạm đất ổn định, Chung Yến Sanh nhìn quanh một lượt mới nhận ra đây là đâu.

Là khu chợ Đông mà cậu từng đến một lần, chẳng qua lần đó cậu đến để gặp Mạnh Kỳ Bình, chỉ nhìn quanh một chút rồi lên thuyền của gã, không có đi nhìn ngó xung quanh.

Trước mắt dường như là cửa hàng lớn nhất trên con phố này, trang trí xa hoa hơn những cửa hàng khác xung quanh, trông có vẻ nơi này giống một quán rượu tráng lệ hơn là một lầu xanh.

Tiêu Lộng đưa Chung Yến Sanh ra ngoài không ngồi xe có ký hiệu của phủ Định Vương, huống chi trước nay Định Vương Điện hạ ít ở Kinh thành, lúc trở về cũng ít khi xuất hiện, không mấy ai nhận ra.

Nhưng đôi mắt xanh của hắn thật sự rất đặc biệt, khuôn mặt lại tuấn mỹ, áo choàng màu sáng rực, vừa xuất hiện đã thu hút nhiều ánh mắt nghi ngờ nhìn vào mắt hắn.

…Không lẽ nào?

Nhiều người biết rằng vì mẹ của Định Vương Điện hạ là người ngoại tộc, nên có đôi mắt màu xanh bẩm sinh, nhưng khả năng Định Vương Điện hạ xuất hiện ở lầu xanh thấp đến mức gần như bằng không.

—— Tin đồn mới nhất ở Kinh thành nói rằng Định Vương Điện hạ bị thương chỗ đó khi lãnh binh đánh trận.

Ngay cả mỹ nhân như Chung Yến Sanh mà hắn cũng ra tay độc ác cho được thì ngoại trừ bị thương chỗ đó ra, còn lý do gì hợp lý hơn đây?

Tiêu Lộng chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt muôn màu muôn vẻ kia. Hắn nắm tay Chung Yến Sanh bước vào cửa lớn, người trong đó đã sắp xếp xong xuôi, thấy Tiêu Lộng đến thì lập tức có người xuất hiện, dẫn hai người lên lầu.

Lầu xanh này rất đặc biệt, lúc bước vào nội viện, chính giữa có một khán đài lớn. Bao quanh khán đài là dãy phòng riêng, mỗi phòng có một mặt hướng về phía khán đài, chỉ phủ một lớp màn mỏng, có thể nhìn rõ những gì đang diễn ra trên đó.

Lúc này trên đài có một đội vũ nữ đang múa theo nhịp trống dồn dập. Có lẽ là vũ nữ Hồ từ ngoài biên cương, ăn mặc mát mẻ táo bạo, vũ điệu hoang dã nóng bỏng. Họ xoay mình trên khán đài, cực kỳ thu hút ánh nhìn. Chung Yến Sanh chỉ liếc có một cái, còn chưa kịp nhìn rõ trang phục của họ thế nào thì mắt đã bị che lại.

Tiêu Lộng che mắt cậu, dẫn cậu lên cầu thang, lạnh lùng dạy bảo: “Trẻ con không được nhìn.”

Chung Yến Sanh: “Em không phải trẻ con.”

“Không phải cũng không được nhìn.”

Chung Yến Sanh nghẹn lời, ấm ức: “…”

Cậu chỉ tò mò liếc một cái thôi mà!

Tính cách kỳ quái của Định Vương Điện hạ càng ngày càng khó đoán.

Cận vệ đã sắp xếp trước nghe thấy cuộc đối thoại sau lưng, khóe miệng hơi co lại, cung kính mời hai người vào phòng riêng có tầm nhìn tốt nhất trên tầng ba: “Chủ tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

Tiêu Lộng tùy ý gật đầu.

Đội vũ nữ cũng vừa múa xong, tiếng trống dồn dập dừng lại, bốn phía vang lên những âm thanh không hài lòng: “Hết rồi à? Thiếu gia ta còn chưa xem đủ mà.”

“Ha ha, Lý Nhị, hóa ra ngươi thích loại nóng bỏng này.”

“Ha ha, ông đây không biến thái như ngươi, chỉ thích những đứa mười mấy tuổi chưa trưởng thành…”

Âm thanh vang lên từ các phòng riêng, vì mỗi phòng đều hướng ra giữa khán đài nên khoảng cách không xa lắm. Đám người này có lẽ đã quen phách lối, không quan tâm đến việc mình nói có bị nghe thấy hay không. Dù sao cũng có màn che, vẫn còn chút thể diện, họ bèn gào lên mắng chửi nhau.

Chung Yến Sanh nghe một lúc mới hiểu ra chuyện gì.

Hôm nay đến Thiên Hương Lâu phần lớn đều là các công tử nhà quyền thế, vì hôm qua họ nhận được tin nhắn, nói rằng hôm nay đến đây sẽ có trò hay xem.

Các công tử bình thường không có nhiều thú vui, ngoài chơi dế và đấu gà thì chỉ có phi ngựa qua phố ầm ĩ làm dân chúng oán giận, nghe nói có trò vui bèn kéo nhau đến. Nhưng đợi đã lâu, kiên nhẫn cũng dần cạn, chỉ có điệu múa của nữ vũ công trên đài vừa rồi là hấp dẫn một chút, nhưng xem chưa sướng mắt thì đã kết thúc.

Vì vậy ai nấy đều than phiền.

Chung Yến Sanh nghe giọng điệu quen thuộc của họ, cẩn thận suy nghĩ một hồi mới bừng tỉnh.

Mặc dù không thấy mặt nhưng cậu nhớ giọng nói của những người này, đều là tay chân của Mạnh Kỳ Bình. Lần trước còn đi theo Mạnh Kỳ Bình đến vườn Cảnh Hoa bao vây cậu.

Chung Yến Sanh lờ mờ nhận ra điều gì đó, chớp mắt nhìn về phía Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng cũng không giải thích, vỗ vào vị trí bên cạnh, ra hiệu cậu ngồi xuống.

Phòng không lớn lắm, nhưng bày biện tinh tế, có đủ mọi thứ.

Khi Chung Yến Sanh bước tới, trong đầu đột nhiên lóe lên cảnh tượng trong cuốn Kim Phong Ngọc Lộ Lục phần tiếp theo.

Cũng ở một quán rượu thế này, ngăn cách bởi tấm màn che, người bên ngoài đang kể chuyện, người bên trong thì…

Chung Yến Sanh cứng đờ người một chút, đột nhiên không muốn bước tới nữa. Cậu tháo mũ xuống, cúi mặt đi lấy một chiếc ghế, rồi ngồi ở một góc khác trong phòng.

Ngay sau đó, người đột nhiên nhẹ bẫng, cậu và ghế bị Tiêu Lộng bế lên, đặt xuống bên cạnh bàn giữa.

Tiêu Lộng không vui dạy dỗ: “Ngồi xa như vậy làm gì, ngoan ngoãn chút.”

Chung Yến Sanh: “…”

Các công tử ở phòng bên cạnh vẫn đang than phiền. Vì bức tường bao quanh bốn phía đều trống, cách âm rất kém, nên tiếng nói từ phòng bên cạnh truyền đến cực kỳ rõ ràng, không sót một chữ: “Sao vẫn chưa có tiết mục mới, đùa chúng ta à?”

“Mạnh gia không dẫn chúng ta đi chơi suốt ngày đêm như trước nữa, thật là nhàm chán, chẳng có gì mới mẻ.”

“Tiêu Văn Lan cũng vậy.” Không biết sao đột nhiên có người nhắc đến Tiêu Văn Lan, giọng điệu rất bất bình: “Trước đây còn uống rượu với chúng ta, từ khi Định Vương về Kinh thì, hừ, cứ rúc mình như con chim cút.”

“Cũng không nhận lời mời của chúng ta nữa, Tiêu Văn Lan thì giỏi lắm à? Xem thường ai chứ.”

“Ờ, hai người, mặc dù biết các người rất không hài lòng với Tiêu Văn Lan, nhưng dù sao cũng là đường đệ của Định Vương. Định Vương là người Tiêu gia, Bệ hạ còn rất ưu ái hắn, thường xuyên triệu hắn vào cung…”

“Trừ việc là đường đệ của Định Vương và người Tiêu gia, còn được Bệ hạ ưu ái một chút ra, thì Tiêu Văn Lan có gì ghê gớm chứ? Trước đây gọi một tiếng là ra, còn giả vờ hào phóng trả tiền, giờ còn dám không nhận lời mời của chúng ta!”

“Đúng vậy!”

“…”

Nghe người bên cạnh tức giận nói xấu Tiêu Văn Lan, Chung Yến Sanh hơi bực bội.

Đám công tử bột suốt ngày chơi bời nhậu nhẹt này thì có tài cán gì cơ chứ?

Nếu không có sự che chở của gia đình, họ làm sao ngồi đây ăn uống linh đình được?

Dù Tiêu Văn Lan không có tài cán gì, nhưng ít ra tâm địa còn tốt hơn bọn họ nhiều, không nói xấu người khác, còn có dũng cảm dám đến phủ Định Vương cứu cậu.

Vẻ mặt Tiêu Lộng vẫn thản nhiên, nghe người khác thảo luận về đường đệ của mình mà không biểu lộ cảm xúc gì, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn của ghế.

Nhóm người nói xong Tiêu Văn Lan, lại chuyển chủ đề: “Định Vương… bắt Chung Yến Sanh đi, không biết sao rồi.”

Nghe có vẻ như đang muốn nói về Tiêu Lộng, nhưng nỗi sợ hãi với Tiêu Lộng đã khắc sâu vào máu nhiều người. Nhắc đến tên Tiêu Lộng thì đều thay đổi sắc mặt, để nói nên lời thì phải vòng vèo một lúc.

Chung Yến Sanh đang tức giận, đột nhiên bị nhắc tên vô cớ thì giận dữ đứng lên đi vòng quanh hai vòng.

Tiêu Lộng vốn đang nheo mắt lại, thấy phản ứng của Chung Yến Sanh thì trong mắt hiện lên ý cười.

“Cái tên Chung Yến Sanh đó, ôi chao, đúng là rất đẹp, bây giờ đúng là một tiểu mỹ nhân, không biết sau này lớn lên sẽ như thế nào.”

“Đáng tiếc là bị… bắt đi hành hạ, người đó không phải loại biết thương hoa tiếc ngọc gì.”

“Có quan hệ với phủ Hoài An Hầu chắc sẽ không bị giết đâu nhỉ?”

“Ôi trời, phủ Hoài An Hầu có Thế tử chính thống rồi, còn quan tâm đến một kẻ giả mạo sống chết ra sao làm gì? Đã lâu như vậy mà cũng không thấy Hoài An Hầu trình báo lên Bệ hạ.”

“Dù sao người đó chơi chán rồi thì cũng vứt thôi. Ta chờ đến lúc đó làm anh hùng cứu mỹ nhân, lừa cậu ta về nhốt lại, ha ha… Cái gì mà, nhuyễn ngọc ôn hương, kim ốc tàng kiều(*).”

(*) hiểu nôm na là mềm mại thơm tho, nhà vàng cất người đẹp.

“Ha ha… Cho ta một chân nhé.”

Tiếng cười đầy mờ ám vang lên, mang theo sự dâm tà ngầm hiểu với nhau. Chung Yến Sanh cảm thấy khó chịu cả người, vẻ mặt Tiêu Lộng cũng hoàn toàn lạnh xuống, giơ tay vỗ nhẹ một cái.

Xung quanh dường như đột nhiên im lặng, Chung Yến Sanh chú ý thấy có người bị đưa lên, hoặc nói đúng hơn là bị đẩy lên ở giữa khán đài.

Người đó quần áo tả tơi, trên người bị trói bởi xích đen, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy miệng bị nhét bởi thứ gì đó, đang rên rỉ không thành tiếng. Người đẩy gã lên sân khấu có lẽ ngại bẩn nên nhanh chóng ném gã đi, sau đó lau lau ngón tay.

Người bị vứt xuống đất kêu to hơn, mặt đỏ bừng đáng sợ, giãy dụa trên đất muốn bò xuống, vặn vẹo như một con sâu bẩn thỉu.

Các công tử lúc trước còn than phiền thúc giục tiết mục hay lập tức im lặng, tò mò nhìn người trên sân khấu: “Đây là gì vậy? Không sắp xếp mỹ nhân múa hát cho chúng ta mà mang tới cái thứ xấu xí gì thế này?”

“Kinh tởm chết đi được, ai muốn xem thứ này cơ chứ.”

“Ồ? Ta lại thấy thú vị đó chứ, nhưng chỉ nhìn gã bò trên đất cũng không vui lắm.”

Người đứng trên sân khấu che mặt, chắp tay cúi chào, giọng không cao không thấp: “Người này là nô lệ bẩn thỉu hèn hạ nhất mà chúng ta bắt được, các công tử hôm nay đến đây có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với gã, hoặc tự tay thực hiện. Dù là chặt tay chân hay móc mắt, tất cả chỉ cần một đồng bạc.”

Bốn phía im lặng một lúc, vài người thốt lên “điên rồi à” lập tức bị chìm trong tiếng nói đầy hưng phấn của những người khác: “Thật không?”

“Chỉ cần một đồng bạc thì làm gì cũng được?”

Người đeo mặt nạ dưới sân khấu giọng lạnh lùng: “Như các ngài đã nghe thấy.”

Chung Yến Sanh đứng bên màn che, nhìn một lúc mới nhận ra người đang vặn vẹo trên đất là ai.

Mạnh Kỳ Bình.

Mặt gã bị vẽ vài nét không nhìn rõ mặt, lại bị bịt miệng nên không ai nhận ra. Nhưng Chung Yến Sanh có ấn tượng sâu sắc với gã, còn biết cách trang điểm nên nhìn vài lần là nhận ra ngay.

Hình như Mạnh Kỳ Bình bị cho uống thuốc gì đó, mắt lơ mơ, sau khi nghe rõ tiếng xung quanh thì tỉnh táo hơn, bắt đầu sợ hãi và nhục nhã, cố sức bò xuống sân khấu.

Chung Yến Sanh nuốt nước bọt, kinh ngạc quay đầu nhìn Tiêu Lộng: “Ca ca?”

Tiêu Lộng ngồi vắt chân tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm, tư thế rất lười biếng, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, khóe miệng cong lên, nhưng nụ cười lạnh lùng tột độ: “Giết luôn thì hơi dễ cho gã. Điều Điều em nói xem, có đúng không?”

Dám nhòm ngó người của hắn, ra tay với Điều Điều hết lần này tới lần khác, chỉ giết thôi thì quá dễ cho gã rồi.

Sáng nay khi người hầu kéo Mạnh Kỳ Bình ra khỏi tiểu thiếp của gã, Tiêu Lộng đã chuẩn bị cách xử lý xong xuôi.

Nói xong, khóe miệng Tiêu Lộng hiện lên nụ cười lạnh lùng đầy máu tanh, tiện tay ném ra một đồng bạc.

“Keng” một tiếng nhỏ, khi những người khác còn đang do dự, đồng bạc đó đã rơi xuống giữa đài, trong tầm mắt của tất cả mọi người.

Tiêu Lộng lười nhác nói: “Phế tay phải.”

Người bịt mặt đứng bên cạnh rút ra một con dao găm, đâm mạnh vào lòng bàn tay của Mạnh Kỳ Bình, ghim chặt tay phải của gã trên đài.

Mạnh Kỳ Bình run lên một cái, phát ra tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, nhưng vì tác dụng của một loại thuốc khác mà cơn đau này mang lại một cảm giác kích thích kỳ lạ. Gã càng giãy giụa, vặn vẹo trên bàn hơn. Khuôn mặt vốn đã méo mó vì lớp dầu mực trên mặt càng thêm quái dị.

Có người tiên phong ném tiền, những công tử khác đã nháo nhào từ lâu cũng phấn khích muốn thử.

Những đồng bạc liên tiếp rơi xuống bàn. Vốn những người được mời hôm nay đều không phải hạng tốt lành gì, một chút ác ý được kích thích trở thành sự hưng phấn tột độ, trông càng thêm điên cuồng: “Phế tay trái của gã!”

“Để gã bò như chó.”

“Lột hết quần áo của gã!”

“Ha ha ha ôi trời ơi, sao gã còn cứng lên nữa vậy? Ngoài kia có con chó nào không? Dắt một con vào cho gã giải tỏa!”

Bầu không khí xung quanh cực kỳ cuồng nhiệt, Mạnh Kỳ Bình trên đài bị lột hết quần áo, làm ra vô số trò hề cho đám công tử thưởng thức, thậm chí đã có người xắn tay áo định lên đài động thủ.

Chung Yến Sanh chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, một luồng khí lạnh lan từ lòng bàn chân đến sống lưng, không kìm được mà run lên. Cậu sợ hãi lùi lại một bước, vừa lúc va phải Tiêu Lộng không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cậu.

Mùi hương lạnh đắng quen phớt qua đầu mũi, Chung Yến Sanh run lên, theo phản xạ muốn rụt người lại, nhưng bị một bàn tay giữ chặt eo.

Eo cậu nhỏ nhắn, Tiêu Lộng chỉ cần một tay là có thể ôm gọn. Hắn cúi đầu nhìn hàng lông mi đang run rẩy, dài và đen như lông quạ. Ngón tay Tiêu Lộng chạm vào chúng, trong lòng bàn tay như có cánh bướm đang bay.

Động tác của Tiêu Lộng ép buộc, không để hở chút khoảng trống nào cho Chung Yến Sanh trốn thoát, lông mi cậu càng run rẩy mạnh hơn.

Tiêu Lộng đối xử với cậu tốt đến mức làm cậu quên mất rằng, Định Vương Điện hạ là người mà gần như tất cả mọi người trong Kinh thành nghe tên là hoảng sợ, có lẽ thật sự không phải là người tốt.

Sáng nay Tiêu Lộng giống như Đạp Tuyết lười biếng dựa vào cổ cậu liếm cắn, hoàn toàn khác với Tiêu Lộng bây giờ đang tuỳ tiện quyết định sống chết của một người.

Không phải… Đạp Tuyết cũng không phải là một con mèo nhỏ ngây thơ vô tội, nó vốn là vua của núi tuyết.

Nhận ra được hàng lông mi trong lòng bàn tay run rẩy dữ dội hơn, cứ cọ vào tay như bàn chải, giọng điệu Tiêu Lộng không rõ ràng: “Ghét ta rồi? Hay thương hại tên họ Mạnh đó?”

Đêm đó, Chung Yến Sanh trôi nổi trong dòng nước lạnh băng rất lâu, vì trúng thuốc mà không dám bơi lên bờ.

Nếu không phải Lâu Thanh Đường tình cờ chế được giải dược của man di, tự thấy có công nên nhất quyết kéo hắn ra ngoài để hít thở không khí, thì hắn cũng sẽ không gặp được Chung Yến Sanh trên thuyền.

Kết cục của Chung Yến Sanh, hoặc là kiệt sức chết đuối trong dòng sông lạnh lẽo, hoặc là bị trôi dạt vào bờ, bị những kẻ không rõ danh tính mang đi…

Chỉ cần nghĩ đến hai khả năng này, lửa giận trong lòng Tiêu Lộng không ngừng dâng trào, hận không thể lăng trì Mạnh Kỳ Bình từng đao một.

Mà sau chuyện này, ở vườn Cảnh Hoa ngày hôm đó, Mạnh Kỳ Bình còn dám mang người đến vây bắt Chung Yến Sanh. Thậm chí hôm qua vẫn còn dám xúc phạm, có ý đồ bắt cóc Chung Yến Sanh nữa.

Thật sự là tự đi tìm chết.

Nếu đã tự tìm thì nên sống không bằng chết đi vậy.

Chung Yến Sanh bị Tiêu Lộng khống chế trong tay, nghe Tiêu Lộng hỏi thì ngẩn ra một chút, không do dự mà lắc đầu.

Làm sao cậu có thể ghét Tiêu Lộng được chứ.

Lại càng không thể thương hại Mạnh Kỳ Bình, người này rất đáng ghét.

Trên đài đã thấy máu, người ta vẫn cuồng nhiệt hò reo, chỉ cần một đồng bạc là có thể tùy ý dùng mọi cách để hành hạ một người, mang lại cho họ sảng khoái vô tận.

Như một bầy chó thường ngày chỉ có thể đùa giỡn bỗng nếm được vị máu tanh, nhớ mãi cái mùi này thì cuồng hoang đứng lên.

Chung Yến Sanh kìm nén nỗi sợ hãi nhỏ bé, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ca ca, em chỉ thấy, anh làm như vậy thì không tốt lắm…”

Dùng cách này để đối phó với Mạnh Kỳ Bình thì hơi tổn hại âm đức.

Huống chi, để đám công tử này nếm được thú vui của việc tùy ý hành hạ người khác, có khi sau này họ sẽ ra tay với những người vô tội.

Tiêu Lộng nghe cậu nói giọng điệu, cúi đầu xuống, đôi mắt xanh đen đối diện với cậu: “Sợ ta?”

Trên đài, dường như Mạnh Kỳ Bình bị rút bỏ thứ gì đó trong miệng, một tiếng thét đau đớn đột ngột vang lên khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng lại làm đám người càng thêm cuồng nhiệt hét lên: “Cắt tai gã!”

“Chặt cái đó xuống bắt gã tự ăn!”

Chung Yến Sanh không rét mà run, khó nhọc gật đầu: “Có hơi, sợ…”

Tiêu Lộng không hài lòng bóp mặt cậu: “Không được sợ, ta đâu có xuống làm những việc đó.”

“…”

Cũng có khác gì anh làm đâu.

Trong lúc trên lầu đang cuồng nhiệt, đột nhiên một loạt tiếng bước chân đều tăm tắp xông vào cửa lớn đang đóng chặt, có người lớn tiếng quát: “Cẩm Y Vệ làm việc! Tất cả dừng tay!”

Những người che mặt dưới đài không biết đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là một đám công tử hưng phấn, nghe thấy người xông vào tự xưng là Cẩm Y Vệ thì mặt mày lập tức tái mét.

Cẩm Y Vệ là người của Hoàng đế.

Xuất hiện sau đó là Phái Quốc Công đầu tóc bạc phơ, những người khác có thể không nhận ra, nhưng ông vừa liếc một cái đã nhận ra ngay vật thể trên đài đã gần như không còn hình người kia là ai. Lập tức máu dồn lên não, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa ngã gục.

Người trẻ tuổi phía sau đỡ vững ông: “Người đâu, mau nâng người nọ dậy, lau sạch mặt xem thử.”

Phái Quốc Công lập tức ngăn lại: “Đừng…”

Còn chưa dứt lời, tốc độ làm việc của Cẩm Y Vệ đã nhanh như chớp. Một chén trà được hắt lên mặt Mạnh Kỳ Bình, rửa sạch dầu mực và máu trên mặt gã, để lộ khuôn mặt tái nhợt với vệt đỏ kỳ dị, toàn thân trần trụi, thê thảm không nỡ nhìn. Gã đưa tay về phía Phái Quốc Công, vừa thê thảm vừa xấu xí, lắp bắp gọi: “Ông nội… Cứu mạng…”

Nhìn bộ dạng này, người đã hoàn toàn bị phế bỏ, thần trí cũng không còn rõ ràng.

Mọi thứ như chết lặng.

Những công tử vừa rồi còn hò reo giờ như con ngỗng bị bóp cổ, từng người một ngây ngốc, từ từ quan sát Mạnh Kỳ Bình, rồi nhìn đống bạc trên đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Mạnh Kỳ Bình?

Bọn họ vừa đùa bỡn với Mạnh Kỳ Bình?!

Lần này Phái Quốc Công thật sự suýt ngất xỉu, tai ông ù đi, hận không thể để Mạnh Kỳ Bình chết luôn cho rồi mới phải. Sau một lúc lâu, ông mới giữ được chút lý trí, khuôn mặt già nua lạnh xuống, cởi áo khoác đắp lại cho Mạnh Kỳ Bình rồi nhìn quanh một lượt, cả giận nói: “Tiêu Lộng, ra đây! Lão già đây biết là ngươi làm!”

Một lát sau, sau màn che trên tầng ba vang lên giọng nói chậm rãi của Tiêu Lộng: “Ồ? Bổn vương chưa hề động tay, Phái Quốc Công đừng ngậm máu phun người.”

Phái Quốc Công thật sự tức muốn hộc máu, khó khăn lắm mới giữ được chút lý trí: “Ngươi có gan làm chuyện này với cháu ta mà lại không có gan thừa nhận! Hôm nay có Cẩm Y Vệ ở đây, nhân chứng vật chứng đầy đủ, xem ngươi làm sao mà cãi trước mặt Bệ hạ!”

Ông càng nói càng phẫn nộ, thậm chí còn nhớ ra ban đầu Mạnh Kỳ Bình đã đắc tội Tiêu Lộng thế nào, giận dữ hét lên: “Tên Chung Yến Sanh kia cũng ở chỗ ngươi đúng không, nhiều lần quyến rũ Bình Nhi, lại mê hoặc Định Vương làm ra chuyện này, hôm nay lão già đây sẽ không bỏ qua cho nó! Nhất định phải băm vằm nó ra, đền tội cho Bình Nhi!”

Trong mắt Tiêu Lộng lóe lên vẻ lạnh lẽo, đứng từ trên cao nhìn xuống Phái Quốc Công, cười lạnh. Đang định lên tiếng thì cận vệ đứng ngoài cửa đột nhiên bước vào, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiêu Lộng, nói nhỏ hai câu.

Chung Yến Sanh đứng ngay bên cạnh Tiêu Lộng, vì vậy nghe rõ hai câu đó.

Cận vệ nói: “Thưa chủ tử, Triển Nhung cấp báo, người theo dõi tiểu công tử hôm đó là người trong cung.”

Câu thứ hai là: “Người trong cung đến.”

Gần như ngay khi câu thứ hai vừa dứt, một nhóm người khác bước vào tòa lầu, người dẫn đầu chính là tổng quản thái giám Điền Hỉ bên cạnh Bệ hạ.

Cẩm Y Vệ phụ trách tuần tra hoàng thành, được Phái Quốc Công mời đến khi đang làm việc cũng là điều bình thường, có thể tin tức chưa đến tai Bệ hạ.

Nhưng Điền Hỉ thì khác, ông ta giống như cái miệng của Bệ hạ, ông ta xuất hiện ở đây chứng tỏ Bệ hạ đã biết chuyện này.

Thấy Điền Hỉ, lồng ngực Phái Quốc Công phập phồng dữ dội, cơn tức nghẹn trong ngực ông tạm thời dịu đi, muốn nói gì đó. Những người khác nhận ra mình đã gây đại họa cũng giật mình, người nào người nấy nhanh trí đã lập tức quỳ xuống, vội vàng đùn đẩy trách nhiệm.

Tiêu Lộng ở ngay trên đầu bọn họ nhìn xuống, bọn họ cũng không dám đùn đẩy lên đầu Tiêu Lộng, nhớ lại lời của Phái Quốc Công vừa rồi, lập tức có mục tiêu, khóc lóc xin tha: “Đều là… đều là Chung Yến Sanh mê hoặc chúng ta. Công công, công công minh giám, minh giám!”

“Đúng đúng đúng, đều là tên tiện nhân Chung Yến Sanh đó, chúng ta nào dám đối đãi với Mạnh Tam công tử như vậy. Chung Yến Sanh, Chung Yến Sanh có thù với Mạnh Tam công tử, nhất định là cậu ta xúi giục Định Vương Điện hạ làm vậy…”

Trên mặt Điền Hỉ thường ngày luôn mang nụ cười hiền hòa trông rất thân thiện, dễ mến. Nhưng hôm nay ngay cả nụ cười châm biếm cũng không có, nghe đám người tay áo dính máu đang đùn đẩy trách nhiệm trước sau không khớp, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Vả miệng.”

“Chát” mấy tiếng, những kẻ khóc lóc kêu cha gọi mẹ bị người của Điền Hỉ tát cho choáng váng.

“Cành vàng lá ngọc mà cũng tới phiên các ngươi nhắc?”

Giọng nói the thé của Điền Hỉ lạnh căm, sau đó nhìn về phía người đứng đầu Cẩm Y Vệ. Ông ta quay người lại, nhìn theo hướng thiếu niên xinh đẹp tóc đen da trắng đang lén lút thò ra nửa đầu từ sau lưng Tiêu Lộng.

Cẩm Y Vệ bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Điền Hỉ cũng quỳ theo, đồng thanh hô: “Tham kiến Thập Nhất Hoàng tử! Theo chiếu lệnh của Bệ hạ, chúng thần đặc biệt đến đón tiểu Điện hạ hồi cung!”

Điền Hỉ và người đứng đầu Cẩm Y Vệ đều hướng mắt về phía Chung Yến Sanh.

Không chỉ Phái Quốc Công, mà tất cả các công tử trên dưới tòa lầu, kể cả Tiêu Lộng đứng bên cạnh cũng sững sờ, ngay cả Chung Yến Sanh cũng ngây ra.

Cậu mở to mắt, nhìn nhóm người đang cung kính dưới lầu, lại hốt hoảng nhìn Tiêu Lộng, vẻ bối rối và khó tin: “…Thập Nhất Hoàng tử… ta?”



Tác giả: Đối phó với biến thái thì nên biến thái một chút, không nên trách Tiêu Lộng.
Bình Luận (0)
Comment