Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 46

Bí mật lớn?

Chung Yến Sanh vểnh tai lên, thấy Phùng Cát mở miệng muốn nói thì vội vàng bịt miệng nhóc lại. Cậu thấy Hoắc Song đang đứng bên cạnh rất chướng mắt, lo rằng y sẽ nghe thấy được bèn ngẩng đầu hỏi: “Ngươi có thể đi xa một chút được không?”

Trở mặt nhanh thật đấy.

Dù có hơi qua cầu rút ván, nhưng giọng điệu Chung Yến Sanh luôn mềm mại lễ phép, khiến người khác nghe không nỡ từ chối.

Hoắc Song cúi đầu đáp ứng, rồi lùi lại một khoảng cách xa.

Lúc này Chung Yến Sanh hài lòng gật đầu: “Nói đi.”

Khi này Phùng Cát mới nhận ra, tiểu Điện hạ cũng không tin tưởng người đứng sau lưng mình.

Tiểu Điện hạ thật đáng thương, đột nhiên bị đưa về cung, người lạ nước lạ cái, sợ rằng cũng không dám tin tưởng ai.

Phùng Cát càng thêm áy náy, giọng càng nhỏ hơn, gần như thì thầm: “Nô tài vừa nghe Đức Vương điện hạ nói, năm đó Thái tử tiền nhiệm nổi loạn là do bị Bệ hạ ép điên.”

Mắt Chung Yến Sanh mở to.

Bị ép điên?

Trước đây Chung Yến Sanh chưa từng nghe nhiều về vị Thái tử tiền nhiệm đó, dù sao đây cũng là đề tài cấm kỵ của lão Hoàng đế. Những người sống sót sau trận bão táp đẫm máu năm đó đều câm như hến.

Hoài An Hầu và thầy Chu chưa từng nhắc đến, ấn tượng duy nhất của Chung Yến Sanh về Thái tử tiền nhiệm là từ một lần khi còn nhỏ, cậu tò mò hỏi: “Tại sao Đại Ung không có Thái tử, Thái tử là người thế nào?”

Chung Yến Sanh không còn nhớ rõ biểu cảm và giọng điệu của Hoài An Hầu, nhưng cậu nhớ Hoài An Hầu xoa đầu cậu nói: “Thái tử Điện hạ là người nhân từ đức độ, phẩm hạnh cao quý(*)… là người rất tốt.”

(*) Gốc của đoạn này là “Phong hoa tễ nguyệt, quân tử như lan”, chỉ những người có nhân phẩm cao đẹp.

Chung Yến Sanh biết rất ít về những gì xảy ra mười tám năm trước, cũng rất tò mò vì sao một người được cho là nhân từ đức độ lại ép vua nhường ngôi.

Nghe lời của Phùng Cát, cậu mới nhận ra có vẻ là có ẩn tình đằng sau chuyện năm đó.

“Ngươi… có nghe thấy gì khác không?”

Nghĩ đến tất cả những điều này, Chung Yến Sanh cảm thấy lòng ngực nặng nề, cổ họng khô khốc. Cậu nắm lấy vai Phùng Cát, vội vàng hỏi: “Tại sao ngài ấy bị ép điên?”

Phùng Cát sợ hết hồn, lắc đầu, thì thầm: “Đức Vương Điện hạ không nói rõ, nô tài chỉ nghe loáng thoáng một câu ‘chẳng lẽ muốn nuôi thêm một Thái tử Bùi Hi’, rồi bị phát hiện.”

Bùi Hi… có lẽ là tên của Thái tử tiền nhiệm?

Nuôi thêm một Thái tử nghĩa là gì?

Người có thể “nuôi Thái tử”, trên đời này ngoài Hoàng đế ra thì còn ai khác nữa?

Chung Yến Sanh cau mày suy nghĩ, trong lòng đầy nghi vấn. Cậu thầm nghĩ một cách bất kính, Bệ hạ nhìn như sắp hết thời gian rồi, sao còn sức để làm những chuyện này?

Phùng Cát nói xong thì im lặng tiếp tục lau nước trên mặt. Nhóc lén nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Điện hạ, nhớ lại cảm giác khi bị kéo tóc và dìm đầu xuống bể nước, nước lạnh xộc vào miệng và mũi. Mặt nhóc trắng bệch, càng cảm kích Chung Yến Sanh hơn, không nhịn được nói: “Sau này nếu có chuyện gì, tiểu Điện hạ cứ tìm nô tài! Nô tài có lên núi đao, xuống biển lửa cũng không đủ để báo đáp ơn của ngài!”

Chung Yến Sanh tỉnh lại, nghe Phùng Cát nói chân thành như vậy thì dấy lên sự mong đợi, mắt sáng lên nhìn nhóc: “Vậy ngươi có thể đưa ta đi gặp Trang phi nương nương không?”

Sau khi đêm xuống, Hoàng cung yên tĩnh như một đầm nước đọng.

Phùng Cát và các cung nữ hầu hạ Thập Nhất Điện hạ gần đây rất được Bệ hạ ưu ái lên giường, rồi lần lượt lui ra. Những người trực đêm đợi ngoài cửa, bên ngoài có Hoắc Song dẫn người tuần tra, canh gác chặt chẽ.

Phùng Cát nghiêm mặt ra lệnh: “Đêm nay chúng ta không trực, về trước đi. Tiểu Điện hạ ngủ nông dễ giật mình, đừng tùy tiện vào quấy rầy ngài ấy.”

Các cung nữ xung quanh đều biết cha nuôi của Phùng Cát là Điền Hỉ, cung kính cúi đầu vâng dạ.

Như thường lệ, dặn dò xong, Phùng Cát dẫn theo tiểu thái giám đi ra khỏi điện Minh Huy. Khi đi ngang qua Hoắc Song và người của y, mắt nhóc nhìn thẳng, vẻ mặt tự nhiên.

Hoắc Song và người của y đều là chọn từ Cẩm Y Vệ, không coi trọng thái giám, liếc qua một cái thì không để ý nữa, tiếp tục tuần tra phía sau điện.

Đi tiếp ra ngoài là Cẩm Y Vệ phụ trách tuần tra điện Dưỡng Tâm, vượt qua nhiều lớp bảo vệ, xung quanh mới thưa người hơn.

Lần đầu tiên Phùng Cát làm chuyện này, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Lúc đi qua một lối đi hẹp, nhóc mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi quay đầu nói: “Qua chỗ này sẽ không còn ai nữa. Trở lại trước khi trời sáng là không sao. Tiểu Điện hạ, đi theo nô tài.”

Chung Yến Sanh mặc trang phục của tiểu thái giám, nghe vậy ngẩng đầu, cười với nhóc: “Ừ! Phiền ngươi rồi.”

Cung Quan Hoa nghe tên thì hay nhưng thật ra là lãnh cung. Người trong cung rất giỏi xu nịnh nên sẽ không có ai đến nơi lãnh cung như này, người phụ trách bữa ăn còn nhớ mang đồ ăn đến đã là có lương tâm lắm rồi.

Trời càng tối, cung Quan Hoa càng lạnh lẽo, cánh cửa viện tàn tạ không chịu nổi, cũng không có khóa nên đẩy nhẹ cái là ra.

Chung Yến Sanh nhìn trong phòng tối om lạnh lẽo, rụt cổ lại, có hơi sợ hãi.

Nơi này, giống như có ma vậy…

Cậu không nhịn được sờ cổ tay trái, nơi đó vẫn còn vết đỏ nhạt, lưu lại lực tay có vết chai mỏng của Tiêu Lộng, cảm giác như được Tiêu Lộng nắm tay vậy.

Không biết tại sao, trong lòng Chung Yến Sanh dâng lên một sự dũng cảm, tự khích lệ mình bước qua ngưỡng cửa.

Cậu có can đảm, nhưng Phùng Cát vẫn không ngừng nuốt nước bọt: “Ngài cẩn thận chút. Nô tài nghe cha nuôi nói trạng thái của Trang phi nương nương không ổn định, có lúc còn điên lên cắn người. Hai cung nữ cuối cùng hầu hạ ở cung Quan Hoa đều bỏ chạy, nên nơi này mới không có ai.”

Chung Yến Sanh nghe xong, tim lại đập mạnh.

Hôm nay cậu đã hỏi Phùng Cát rất nhiều thứ về Trang phi nương nương, Phùng Cát kể hết những gì nhóc biết.

Nghe nói Trang phi nương nương là bạn thân của Tam Công chúa từng gả đến Mạc Bắc. Khi còn trẻ xinh đẹp vô cùng, tính cách kiêu căng nóng nảy nhưng lại tốt bụng, đối xử với cung nữ không hề hà khắc, mà ngược lại rất hào phóng.

Nếu cậu thật sự là Thập Nhất Hoàng tử, Trang phi nương nương là mẹ đẻ của cậu, là một người mẹ khác.

Mẹ…

Nghĩ đến Hầu phu nhân dịu dàng, nỗi sợ trong lòng Chung Yến Sanh vơi đi không ít, chầm chậm bước đến trước phòng, gõ hai lần.

Bên trong không có ai đáp lại.

Cậu đành phải đẩy cửa, không ngờ bên trong lại không khóa, đẩy một cái là mở ra.

Chung Yến Sanh sững sờ một chút, do dự bước vào trong, gọi nhỏ: “Trang phi nương nương…”

Căn phòng ở lãnh cung cực kỳ đơn sơ. Trong căn phòng nhỏ hẹp, ngoài một chiếc giường gỗ đơn giản và bàn ghế ra thì không có gì khác, trên giường cũng không có người.

Chung Yến Sanh đang cảm thấy kỳ lạ, cậu và Phùng Cát đột nhiên bị ai đó vỗ vai.

Chung Yến Sanh lập tức dựng tóc gáy, “Á” lên một tiếng. Phùng Cát còn sợ hãi hét chói tai hơn: “Aaaaa!”

Người phụ nữ cố ý trốn sau cánh cửa cười ha hả như một đứa trẻ, vỗ mạnh tay xong thì cũng hét theo “Aaaaa”.

Lãnh cung tĩnh mịch lập tức trở nên náo nhiệt, Chung Yến Sanh ban đầu sợ muốn khóc, nhưng thấy cảnh này lại thấy hơi lạ, không muốn khóc nữa. Cậu thút thít một tiếng, dụi dụi mắt, cẩn thận hỏi: “Ngài là Trang phi nương nương sao?”

Người phụ nữ vốn đang “Aaaa” theo nghe thấy giọng cậu thì vuốt tóc, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ồ? Ngươi từng nghe qua danh của bổn cung?”

Ngoài hành vi có hơi kỳ lạ thì cũng không đáng sợ lắm.

Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, quay lại an ủi Phùng Cát đang sợ muốn chết: “Ngươi ra ngoài canh chừng cho ta, ta nói chuyện với Trang phi nương nương một lát.”

Ban ngày Phùng Cát bị kinh sợ, suýt chút nữa bị chết đuối, lúc này liên tục vỗ ngực, không dám ở lại căn phòng này nữa, vội vàng gật đầu: “Vậy, vậy ngài cẩn thận một chút.”

Người phụ nữ thấy Chung Yến Sanh không đáp lời mình, không nhịn được dạy dỗ: “Ngươi là người của cung nào, sao mà vô lễ như vậy, còn không mau hành lễ với bổn cung!”

Chung Yến Sanh rất kiên nhẫn: “Tham kiến Trang phi nương nương.”

Trang phi hài lòng, từ từ ngồi xuống chiếc ghế khập khiễng dùng đá kê: “Có việc gì muốn báo cho bổn cung? Bổn cung còn phải chăm sóc Tiểu Di, bận lắm.”

Tóc tai bà bù xù, không nhìn rõ dung mạo, giọng nói cũng không ngọt ngào dễ nghe như các cô nương trẻ, khi nói chuyện vẫn kiêu căng như thể vẫn còn sống trong mười mấy năm trước, vẫn là Trang phi nương nương được người ta cung phụng bảo vệ trước sau.

Chung Yến Sanh hơi chua xót trong lòng, bèn thuận theo bà, không đánh thức giấc mộng đó: “Nương nương, Tiểu Di là ai?”

“Ngươi không biết Tiểu Di của bổn cung sao?” Trang phi có vẻ rất ngạc nhiên, lập tức nhảy cẫng lên, kéo Chung Yến Sanh đến bên giường: “Ngươi xem! Tiểu Thập Nhất của bổn cung và Hoàng thượng đã được một tháng rồi, có đáng yêu không?”

Cái gọi là “Tiểu Di” được bọc trong một tấm vải rách, bên trong là một con búp bê gỗ điêu khắc, có lẽ là vật dụng từ mười mấy năm trước, ban đầu cũng khá đáng yêu nhưng bây giờ đã chai sần rồi.

Trang phi “A” một tiếng: “Tiểu Di sao lại khóc nữa rồi?”

Bà không để ý đến Chung Yến Sanh, vội vàng bế con búp bê lên.

Chung Yến Sanh nhìn chằm chằm con búp bê gỗ một lát, từ từ ngẩng đầu. Vì ánh sáng trong phòng lờ mờ, tóc tai Trang phi lại bù xù, chỉ chăm chú vuốt ve mặt con búp bê gỗ, lẩm bẩm những lời nghe không hiểu, không chú ý đến mặt cậu.

Bà bế con búp bê bọc trong tấm vải rách, hát một giai điệu kỳ lạ: “Tiểu Di đừng khóc, đừng khóc, mẫu phi ở đây…”

Chung Yến Sanh vừa buồn bã vừa thương xót, mở miệng ra, cuối cùng vẫn không nhắc nhở Trang phi đó chỉ là một con búp bê, quay đầu nhìn cái bàn gỗ trống rỗng.

Lúc ra ngoài cậu đã đoán được lãnh cung không thể có nến, nên lén mang theo một cây nến và hộp quẹt.

Chỉ trong chốc lát, ánh nến sáng lên, chiếu sáng khu vực bên giường.

Thấy ánh sáng, Trang phi cuối cùng cũng rời mắt khỏi con búp bê gỗ trong lòng, bối rối nhìn Chung Yến Sanh: “Sao trời đột nhiên sáng vậy? Ngươi…”

Lời nói của bà đột nhiên dừng lại, ngây ngốc nhìn mặt Chung Yến Sanh.

Chung Yến Sanh thấp thỏm không yên.

Chẳng lẽ cậu thật sự là con của Trang phi, nên Trang phi thấy mặt cậu là sững sờ?

Vừa rồi còn lẩm bẩm không ngừng, giờ Trang phi không nói gì nữa. Chung Yến Sanh đành phải bước gần hơn một chút, nói nhỏ: “Nương nương, đắc tội rồi.”

Nói xong, cậu cẩn thận vuốt tóc rối trên mặt Trang phi, lộ ra khuôn mặt của bà.

Khuôn mặt đó đã có chút dấu hiệu của tuổi già, không còn rực rỡ như xưa, nhưng vẫn có thể thấy được phần nào vẻ xinh đẹp động lòng người từng có, mặt mũi vẫn còn đâu đó nét kiêu hãnh.

Không hề giống Chung Yến Sanh chút nào.

Chung Yến Sanh chớp mắt, không biết tại sao lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Chưa kịp thở ra hết hơi, cậu đột nhiên nghe Trang phi yếu ớt nói: “Sao ngươi còn chưa chết?”

Chung Yến Sanh ngạc nhiên: “Gì cơ?”

Trang phi nhìn chằm chằm cậu, như thể không nghe thấy lời cậu nói: “Không đúng, rõ ràng ngươi đã chết rồi…”

Bà đột nhiên kích động, nắm chặt vai Chung Yến Sanh, trên mặt đầy vẻ điên cuồng, hét lên: “Ngươi sống lại? Ngươi trở lại! Tại sao ngươi lại trở lại? … Ngươi đã trở lại, vậy Tiểu Di của ta cũng có thể trở lại đúng không?”

Tay của bà trông có vẻ gầy yếu nhưng lại bộc phát sức mạnh kinh khủng, Chung Yến Sanh bị nắm chặt đến phát đau, rên lên một tiếng, vô thức giãy giụa muốn lùi lại: “Trang phi nương nương, ngài đang nói ai? Ai đã trở lại?”

Trang phi lại hoàn toàn không chú ý đến lời của cậu, bà quá mức kích động, lời nói cũng trở nên hàm hồ, vừa khóc vừa cười, không biết đang lẩm bẩm cái gì. Chung Yến Sanh đau đớn rên lên một tiếng, lại sợ giãy mạnh quá sẽ làm bà bị thương. Trước khi bà hoàn toàn mất kiểm soát thì vội hỏi câu muốn hỏi cuối cùng: “Trang phi nương nương… Tiểu Di của ngài, đi đâu rồi?”

Trang phi khóc lớn: “Ta không biết, ta không biết, thân thể nó lạnh ngắt… Thái y vô dụng! Hoàng đế chó chết! Hại chết bao nhiêu người… Bà đây muốn bóp chết lão!”

Bà càng nói càng kích động, nói năng lộn xộn, ngôn ngữ hỗn loạn cực kỳ. Chung Yến Sanh đang muốn hỏi thêm thì Phùng Cát ở bên ngoài đột nhiên gõ cửa mấy cái, lo lắng nói: “Tiểu Điện hạ! Chúng ta phải đi mau, Trang phi nương nương kêu lớn quá, hình như có người đến kiểm tra!”

Chung Yến Sanh vội vàng vỗ nhẹ vai Trang phi, giãy khỏi tay bà, bế con búp bê gỗ trên đất đưa cho bà, an ủi: “Nương nương, Tiểu Di của ngài, ngài làm đau nó rồi.”

Trang phi đang gần như sắp mất kiểm soát, bế con búp bê gỗ ngây ngẩn mấy giây, cảm xúc dần lắng xuống, lại bắt đầu hát: “Tiểu Di không đau, không đau, đừng trách mẫu phi.”

Trong lòng Chung Yến Sanh rất khó chịu, không nỡ hỏi gì thêm, nhanh chóng thổi tắt nến rồi bỏ vào túi, nói nhỏ: “Trang phi nương nương, ngài nghỉ ngơi cho tốt, lần sau ta sẽ đến thăm ngài.”

Trang phi hoàn toàn không chú ý đến cậu, Chung Yến Sanh cũng không mong chờ phản hồi từ bà, nhanh chóng rời khỏi phòng và chạy theo Phùng Cát qua cửa bên.

Phùng Cát thông thuộc các lối nhỏ trong cung, dẫn Chung Yến Sanh đi vào trong, an ủi: “Tiểu Điện hạ, là do tình trạng của Trang phi nương nương không tốt nên mới không nhận ra ngài. Ngài đừng buồn, tình mẹ con sâu đậm, biết đâu ngày mai nương nương sẽ tỉnh lại…”

Nhóc còn tưởng rằng Chung Yến Sanh vì quá nhớ mẹ nên mới lẻn vào cung để gặp bà.

Chung Yến Sanh cố gắng mỉm cười với nhóc, nhưng không nói gì.

Đầu óc Trang phi đang rất hỗn loạn, nhưng lời bà nói cũng tiết lộ một vài thông tin.

Sau cuộc đại loạn ở Kinh thành năm đó, mỗi ngày các triều thần luôn lo sợ sẽ bị hành quyết, không còn sức để quan tâm trong cung có chết hay mất một Hoàng tử nào không.

Nhưng Trang phi chắc chắn là người biết rõ nhất về tình trạng của con mình.

Theo lời bà nói, đứa con của bà không phải bị quân phản loạn bắt cóc… mà có khả năng đã chết vì bệnh.

Chung Yến Sanh cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, không kìm được nắm chặt cổ áo, hoang mang không dứt.

Đúng như dự cảm của cậu, cậu không phải là Thập Nhất Hoàng tử.

Hoàng đế chắc chắn biết rõ điều này, vậy tại sao lại nói cậu là Thập Nhất Hoàng tử và đưa cậu vào cung?

Hoàng gia coi trọng huyết mạch thuần khiết, nhận một đứa trẻ không rõ nguồn gốc làm Hoàng tử không phải rất kỳ lạ sao? Tại sao lại để Điền Hỉ bịa ra câu chuyện như vậy lừa cậu và mọi người?

Chung Yến Sanh lờ mờ cảm thấy mình dần chạm đến sự thật, chỉ cần lần tới quay lại, từ từ hỏi thêm Trang phi, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn.

Có lẽ thân thế thật sự của cậu có liên quan đến người mà Trang phi nói đã “trở về”.

Theo kế hoạch của Phùng Cát, tối nay họ sẽ nghỉ ngơi tạm trong phòng Phùng Cát. Trước khi trời sáng, Chung Yến Sanh sẽ mặc đồ tiểu thái giám trở về “giúp tiểu Điện hạ rửa mặt”, vào phòng thay đồ lại.

Nhưng khi đi đến chỗ ở của Phùng Cát, trong lòng Chung Yến Sanh chợt cảm thấy bất an, cậu đột nhiên dừng lại rồi kéo Phùng Cát, nghiêm túc nói: “Phùng Cát, ta có dự cảm, ta phải quay về.”

Phùng Cát gãi đầu, hơi khó hiểu, nhưng chủ tử đã nói gì thì phải làm theo: “Dạ, để nô tài đưa ngài về ngay.”

Trên đường về điện Minh Huy thuận lợi hơn tưởng tượng, các lính canh biết Phùng Cát là con nuôi của Điền Hỉ, lại thấy thẻ bài của nhóc, nên sau khi hỏi han vài câu thì cho qua.

Tất cả đều yên bình, sự bất an của Chung Yến Sanh dường như chỉ là ảo giác.

Nhưng khi đến gần điện Minh Huy, Chung Yến Sanh tinh mắt thấy một chiếc kiệu từ hướng điện Dưỡng Tâm đi đến, rõ ràng là đi về hướng điện Minh Huy!

Phùng Cát xanh mặt: “Đó là… kiệu của Bệ hạ!”

Bệ hạ đã ốm đau nhiều năm, thường xuyên ngủ mê mang, sao hôm nay lại đột ngột đến điện Minh Huy vào buổi tối?

Chung Yến Sanh vội vàng kéo Phùng Cát trốn đi, nhìn thấy Hoắc Song đang đứng trước cửa điện Minh Huy, nếu Bệ hạ đến, Hoắc Song chắc chắn sẽ không cho ai vào nữa.

Xong rồi.

Nếu lão Hoàng đế thật sự vào điện Minh Huy, phát hiện cậu không ở trong phòng, chuyện gì sẽ xảy ra?

Trong lúc Chung Yến Sanh lo lắng, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cậu, phía sau có người “suỵt” một tiếng.

Chung Yến Sanh giật mình cứng đờ, từ từ quay đầu lại, mắt mở to, nhanh chóng nhét khăn vào miệng Phùng Cát.

Sao Triển Nhung lại ở đây!

Triển Nhung làm động tác “suỵt”, lạnh lùng liếc Phùng Cát sợ hãi suýt kêu lên, đánh ngất nhóc bằng một cú chặt tay, tiện tay ném vào bụi rậm, nhỏ giọng: “Khó khăn lắm mới lẻn vào được, tiểu công tử đừng lên tiếng, để ta đưa ngài vào.”

Vốn Chung Yến Sanh định hỏi sao Triển Nhung đánh người, nghe vậy thì mắt sáng lên, bị hấp dẫn sự chú ý: “Là ca ca gọi ngươi đến sao?”

Bệnh đau đầu của Tiêu Lộng tái phát ngày càng nhiều, Chung Yến Sanh vào cung không có thuốc giảm đau, hai ngày nay bắt đầu có dấu hiệu phát tác. Đêm nay hắn mơ thấy ác mộng, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, gọi Triển Nhung vào phòng bảo hắn ta lẻn vào cung.

Nguyên văn là “Mặc dù là người Bùi gia, nhưng vì sự si tình của em ấy, đi xem tối nay em ấy ngủ có ngon không.”

Triển Nhung nhấc Chung Yến Sanh lên, nhìn quanh, nhanh chóng leo lên tường, khóe miệng giật giật, gật đầu đơn giản một cái: “Chủ tử không yên tâm về ngài.”

Nghe nói Tiêu Lộng không yên tâm về mình, Chung Yến Sanh vui vẻ, ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhìn quanh: “Ca ca không đến sao?”

“Chủ tử có việc, hơn nữa không thể tùy tiện vào cung.”

Triển Nhung nghĩ, bọn họ là tử sĩ, vào thì vào thôi, có bị phát hiện cũng chỉ cần cắn vỡ thuốc độc trong miệng, đổ tội cho người khác mà chết.

Nhưng nếu chủ tử mà tự mình mạo hiểm vào cung, bác Vương sẽ là người đầu tiên treo cổ trước thư phòng.

Chung Yến Sanh thất vọng “ồ” lên một tiếng.

Gần đây lão Hoàng đế không gọi Tiêu Lộng vào cung, đã mấy ngày cậu không gặp Tiêu Lộng rồi.

Triển Nhung có kỹ năng vượt trội, im hơi lặng tiếng đưa Chung Yến Sanh vượt qua bức tường rào vào điện Minh Huy, cạy mở cửa sổ và đưa cậu vào trong.

Triển Nhung trốn đi, khi Chung Yến Sanh nhanh chóng xõa tóc rồi leo lên giường, tiếng bước chân đã gần ngay bên ngoài, vài cung nữ lo lắng nói: “Tham kiến Bệ hạ.”

Lão Hoàng đế ho khan một tiếng, đẩy cửa bước vào.

Chung Yến Sanh nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế hơi thở và nhịp tim như Triển Nhung đã dạy, giả vờ như đang ngủ.

Chốc lát sau, màn giường bị vén lên, có một người đứng ở đầu giường, ánh mắt uy nghiêm lặng lẽ nhìn xuống cậu.

Thiếu niên trên giường nằm im lặng ngủ, hàng mi đen nhánh khép lại, hơi thở đều đặn.

Dường như Điền Hỉ cũng theo sau, thấy Chung Yến Sanh ngủ ngoan thì mỉm cười nói: “Quả nhiên là Bệ hạ đa nghi, tiểu Điện hạ rất ngoan ngoãn mà.”

Ánh mắt Hoàng đế sắc bén, không giống như bình thường, sau một lúc mới thản nhiên nói: “Hi Nhi cũng từng rất nghe lời trẫm.”

Điền Hỉ lạnh sống lưng, không dám nói thêm tiếng nào.

Xác nhận Chung Yến Sanh không chạy lung tung mà ngoan ngoãn ở lại điện Minh Huy, lão Hoàng đế mới hạ màn giường, ho khẽ vài tiếng: “Quay về thôi.”

Điền Hỉ cung kính đáp ứng.

Sau khi tiếng bước chân hoàn toàn rời khỏi, bàn tay đang co rút trong chăn của Chung Yến Sanh mời dần thả lỏng. Một lúc sau mới dám mở mắt, thấy trong phòng thật sự không có ai mới ngồi dậy, nhỏ giọng gọi: “Triển Nhung? Triển Nhung?”

Cậu suýt quên Phùng Cát bị Triển Nhung đánh ngất!

Gọi vài tiếng vẫn không thấy Triển Nhung đâu, Chung Yến Sanh đi quanh mới phát hiện có một tờ giấy nằm bên cửa sổ.

Chung Yến Sanh mở ra xem, chữ viết của Triển Nhung nguệch ngoạc, đại ý là hắn không thể ở lại trong cung lâu, rất dễ bị phát hiện, phải thừa dịp thưa người mà rời đi, nếu Chung Yến Sanh cần người thì làm thế nào để gọi.

Chung Yến Sanh đọc xong, lén thắp nến đốt tờ giấy.

Vốn sau khi gặp Trang phi thì trong lòng cậu cứ mãi không yên, biết Tiêu Lộng vẫn quan tâm đến mình, cậu mới dần ổn định.

Có vẻ như cho dù cậu là người lạ đột nhiên xuất hiện ở biệt viện Trường Liễu, Thế tử phủ Hoài An Hầu, Thế tử giả phủ Hoài An Hầu, hay là Thập Nhất Hoàng tử trong cung, Tiêu Lộng đều không quan tâm đến thân phận của cậu.

Điều này làm Chung Yến Sanh rất vui.

Tuy Tiêu Lộng thích bắt nạt cậu, nhưng trên đời này không ai tốt hơn ca ca cậu cả.

Rong ruổi suốt đêm, Chung Yến Sanh cũng mệt mỏi, ôm lấy túi thơm Tiêu Lộng tặng, ngửi mùi thuốc nhè nhẹ, dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Chung Yến Sanh bị Phùng Cát gọi dậy.

Phùng Cát đột nhiên bị đánh ngất, ngủ một đêm trong bụi cây, may là mùa hè nên không bị cảm nhưng cũng rất hoảng loạn. Vào phòng thấy Chung Yến Sanh bình an mới yên tâm hơn, mặt mày xanh xao nói: “Tiểu Điện hạ, xảy ra chuyện rồi.”

Chung Yến Sanh mơ màng dụi mắt: “Ừm, sao thế?”

“Sáng nay Cảnh Vương Điện hạ đến tìm Bệ hạ tố cáo! Ôi chao, thật là…”

Nghe đến tên Cảnh Vương, Chung Yến Sanh tỉnh táo hơn, lập tức bò dậy: “Cảnh Vương Điện hạ? Xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng đi.”

“Lần trước con gái Thái thường Tự khanh hình như nghe được Cảnh Vương Điện hạ sẽ đến núi Nhạn Nam săn, nhưng lại nhầm nơi đến núi Yến Nam. Sau cơn mưa, nàng tình cờ gặp được Đức Vương đang săn bắn trên núi. Đức Vương Điện hạ thì lại hơi, ừm, phong lưu, không biết làm sao mà hai người họ lén lút với nhau… Hôm qua Cảnh Vương Điện hạ phát hiện ra chuyện gian díu này, mới sáng sớm đã khóc lóc tìm Bệ hạ!”

Chung Yến Sanh ngạc nhiên: “À? Hả??”

Lần trước đi săn, cậu nghe Tiêu Văn Lan nói con gái Thái thường Tự khanh đi chơi ở núi Yến Nam, còn trêu Cảnh Vương đi nhầm chỗ.

“Bệ hạ giận điên lên, gọi Đức Vương vào thư phòng, ném nghiên mực vào đầu gã, có thể nói là rất náo nhiệt.”

Hôm qua Phùng Cát suýt chút nữa chết trong tay Đức Vương, giọng điệu rất hả hê: “Tiểu Điện hạ có muốn đi xem không?”

Nếu con gái Thái thường Tự khanh là hôn thê của người khác thì không sao, đằng này lại là vị hôn thê được chỉ hôn cho Cảnh Vương, chỉ còn một hai tháng nữa là sẽ qua cửa trở thành Cảnh Vương phi, là em dâu của Đức Vương… Chuyện này liên quan đến mặt mũi của Hoàng gia, đúng là một vụ bê bối lớn.

Vì có liên quan đến bạn của cậu là Cảnh Vương, Chung Yến Sanh do dự rồi gật đầu: “Ừm! Chúng ta đi xem.”

Cậu nhanh chóng rửa mặt thay đồ, rồi cùng Phùng Cát đến điện Dưỡng Tâm.

Thư phòng náo nhiệt hơn Chung Yến Sanh tưởng, đúng là gà bay chó sủa.

Ngoài Cảnh Vương, Đức Vương, An Vương, thậm chí còn có Tiêu Lộng đứng hóng chuyện, đang khoanh tay đầy hứng thú xem kịch.

Bình thường lão Hoàng đế lúc nào cũng ảm đạm như gần đất xa trời, nhưng lần này lại bị Đức Vương làm cho tức giận đến mức giống người sống hơn. Đức Vương quỳ trên mặt đất, đầu đầy máu, nửa mặt bị dính mực, đang cắn răng nhận lỗi.

Bên cạnh, Bùi Hoằng vẫn đang thêm dầu vào lửa, mặt đầy tức giận.

Điền Hỉ liên tục vỗ lưng lão Hoàng đế: “Bệ hạ bớt giận, bớt giận!”

Chung Yến Sanh bước vào cửa, lại không ai để ý đến cậu, cậu bèn nhân cơ hội này lén nhìn Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng đang khoanh tay, đôi mắt xanh nheo lại, nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhướn mày.

Gan to thật đấy, đêm khuya còn dám chạy lung tung trong cung.

Lão Hoàng đế cực kỳ tức giận, tiện tay nhặt cái chặn giấy ném vào Đức Vương: “Vô dụng! Cút về cấm túc ba tháng, việc dẹp loạn cũng không cần ngươi đi!”

Việc này vốn đã quyết định rồi, phút cuối bỗng dưng vì chuyện như vậy mà vụt mất, Đức Vương lập tức nóng nảy: “Phụ hoàng, nhi thần thật sự biết lỗi…”

Mặt lão Hoàng đế đầy vẻ u ám, không để ý đến gã, chậm rãi nhìn Cảnh Vương và An Vương.

Tiêu Lộng không quan tâm lão Hoàng đế chọn ai.

Dù sao hắn cũng đã chuẩn bị người mai phục rồi, ai được chọn thì chết.

Lão Hoàng đế đột nhiên ngẩng lên, nhìn Chung Yến Sinh vừa bước vào phòng: “Tiểu Thập Nhất, ngươi đi.”

Cả căn phòng thoáng chốc yên tĩnh, Bùi Hoằng và An Vương đồng thời nhìn sang.

Chung Yến Sanh chỉ định đến hóng chuyện, ngơ ngác chớp mắt: “…”

Hả???

Tiêu Lộng đang đằng đằng sát khí: “…”

Hả?



Tác giả: 

Điều Điều (chỉ mình): Hả? Ta?
Bình Luận (0)
Comment