Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 73

Thấy Chung Yến Sanh nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, hai mắt mở to lấp lánh khác thường, Hoắc Song đứng bên cạnh không khỏi hỏi: “Tiểu Điện hạ, có chuyện gì sao?”

Đôi mắt Chung Yến Sanh sáng ngời, lật tờ giấy lại đưa cho y xem: “Ngươi xem, Đạp Tuyết đã học được cách lộn mèo rồi!”

Hoắc Song đã từng thấy Đạp Tuyết.

Ở trại Thủy Vân, khi y bị ám vệ bắt giữ, Vệ Lăng yêu cầu nói chuyện riêng với Chung Yến Sanh, Đạp Tuyết đã chạy đến và cùng cậu vào phòng.

Đó là một con báo tuyết cực kỳ oai phong dũng mãnh.

Mấy ngày nay, Hoắc Song đang hỗ trợ bên phía Tiêu Lộng cài người vào điện Dưỡng Tâm. Việc này cần phải làm từ từ, vì một khi bị lão Hoàng đế phát hiện, Hoắc Song sẽ hoàn toàn bị bại lộ, nên hành động phải cực kỳ cẩn thận.

Thế nhưng, người mà Tiêu Lộng phái tới để hỗ trợ lại là Triển Nhung.

Hai người vốn dĩ đã không ưa gì nhau, Triển Nhung lại nói chuyện giống chủ tử nhà hắn ta, suốt ngày mặt lạnh nói những lời vô cùng khó chịu, khiến Hoắc Song càng ngày càng không ưa nổi người của phủ Định Vương.

Lộn mèo?

Hoắc Song chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không thể nào, sao mà một con báo có thể lộn mèo được chứ? Chắc chắn là Định Vương muốn lừa ngài ra khỏi cung!”

Chung Yến Sanh chớp chớp mắt: “Không có đâu.”

Đó là Đạp Tuyết mà, là một con mèo lớn thông minh thuần khiết!

Hoắc Song: “Chắc chắn không thể.”

Chung Yến Sanh: “Nhưng mà, ta thật sự rất tò mò Đạp Tuyết sẽ lộn mèo thế nào.”

Hoắc Song: “…”

Người của phủ Định Vương đều là cùng một dạng người, thượng bất chính hạ tắc loạn, thế mà lại dùng con mèo lớn để dụ dỗ tiểu Điện hạ ngây thơ không hiểu sự đời.

Âm mưu quỷ quyệt, bỉ ổi vô liêm sỉ!

Chung Yến Sanh cũng không để ý đến biểu cảm của Hoắc Song, lật qua lật lại tờ giấy mấy lần rồi hài lòng gấp lại, cất vào túi hương an thần Tiêu Lộng tặng cậu.

Tò mò thì tò mò, nhưng Chung Yến Sanh đã bị lão Hoàng đế hạn chế tự do, không thể chủ động đề nghị ra khỏi cung, nếu không nhất định sẽ bị tra hỏi và giám sát, không thể tiếp cận phủ Định Vương được.

Tuy nhiên, có một người có thể giúp.

Hai ngày sau, Bùi Hoằng vào cung gặp lão Hoàng đế, rồi đi bộ đến điện Minh Huy. Mấy ngày nay hắn ta đến nhiều, quen cửa quen nẻo, vừa bước vào thư phòng đã phe phẩy quạt, đắc ý cười nói: “Tiểu Sanh, thành công rồi, Bệ hạ đã cho phép ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo, tối sẽ đưa ngươi về.”

Có lẽ vì chuyện của vị hôn thê của Bùi Hoằng, cộng thêm việc gần đây Bùi Hoằng cũng tỏ ra đàng hoàng hơn, không còn ăn chơi trác táng như trước, nên lão Hoàng đế đã giao cho hắn ta xử lý một vài việc không lớn không nhỏ trong triều, thái độ với hắn ta cũng khá khoan dung —— mặc dù so với Đức Vương thì vẫn còn kém xa.

Vừa bẩm báo xong công việc, nhận được vài lời tán dương hiếm hoi từ lão Hoàng đế, Bùi Hoằng bèn thuận thế đề nghị sau khi Trang phi nương nương được an táng, Chung Yến Sanh đã giữ linh cữu suốt bảy ngày, nên hắn ta muốn đưa Chung Yến Sanh ra ngoài giải khuây một chút.

Lão Hoàng đế nheo mắt nhìn chằm chằm hắn ta một hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Khi còn là Thế tử phủ Hầu gia, Chung Yến Sanh vốn đã có quan hệ rất tốt với Bùi Hoằng. Sau này bị nhiều người ở Kinh thành giễu cợt là Thế tử giả, thái độ của Bùi Hoằng cũng không hề thay đổi, nay lại trở thành “anh em”, quan tâm Chung Yến Sanh cũng là điều bình thường.

Vẫn là Cảnh Vương Điện hạ đáng tin!

Chung Yến Sanh hớn hở đứng dậy: “Vậy chúng ta mau đi thôi!”

Khi vui vẻ, đôi mắt trong veo ấy luôn sáng long lanh, khiến người khác không đành lòng làm cậu thất vọng.

Giống như đúc khi hắn ta bị nhặt lên xe ngựa trong tuyết mấy năm trước, đôi mắt trong trẻo như hồ thu, như một vị Bồ Tát nhỏ xinh đẹp rơi xuống trần gian cứu khổ cứu nạn.

Nụ cười trên môi Bùi Hoằng càng sâu hơn: “Hôm nay trời lạnh, sức khỏe ngươi yếu, mặc thêm đồ vào cho ấm.”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu, vào phòng mặc thêm một lớp áo.

Nghĩ ngợi một lúc, cậu còn buộc chặt thắt lưng.

Tốc độ cởi thắt lưng của Tiêu Lộng càng ngày càng nhanh, đôi khi vừa mới hôn một cái thì thắt lưng cậu đã rơi xuống đất rồi, sau đó thì bị thuận thế đè lên giường… Phải đề phòng tên lưu manh này.

Dáng vẻ ngoan ngoãn của Chung Yến Sanh rất làm người ta yêu thích, Cảnh Vương cười mỉm đứng ngoài chờ một lát, liếc thấy Phùng Cát đang đứng chờ bên ngoài cửa: “Bổn vương nhớ ngươi, ngươi là con nuôi của Điền Hỉ công công?”

Không giống như Đức Vương nóng nảy, mặc dù Cảnh Vương không được Bệ hạ coi trọng nhưng tính cách rất tốt. Phùng Cát có ấn tượng khá tốt về Cảnh Vương, mỉm cười gật đầu: “Cảnh Vương Điện hạ vẫn nhớ đến nô tài.”

Điền Hỉ không có con nên rất quan tâm đến đứa con nuôi mà mình một tay nuôi lớn này, luôn tính toán cho tương lai của nhóc.

Theo sau lão Hoàng đế suốt mấy chục năm, đương nhiên ông cũng hiểu biết nhiều hơn người khác, việc gửi con trai nuôi của mình đến bên cạnh Chung Yến Sanh, có nghĩa là rất có thể Điền Hỉ nghĩ rằng Chung Yến Sanh sẽ được Hoàng đế trọng dụng.

Bùi Hoằng đánh giá nhóc một lúc, phẩy quạt cười nói: “Không ngờ Điền Hỉ công công lại phái ngươi đến hầu hạ Tiểu Sanh.”

Phùng Cát không nghe hiểu ý của hắn ta, còn tưởng Cảnh Vương từng nghe nói về việc mình vụng về, vội đáp: “Nô tài nhất định sẽ không làm mất mặt cha nuôi, sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tiểu Điện hạ.”

Hơn nữa, tiểu Điện hạ còn từng cứu mạng nhóc. Nếu không phải hôm đó Chung Yến Sanh ra tay, nhóc đã sớm trở thành một trong vô số oan hồn vô danh trong cung rồi.

Hai người đang nói chuyện, Chung Yến Sanh thắt hai nút trên đai lưng cũng đẩy cửa bước ra: “Cảnh Vương Điện hạ, chúng ta đi thôi!”

Sự chú ý của Bùi Hoằng lại quay lại Chung Yến Sanh, cùng cậu đi ra ngoài: “Tiểu Sanh, ta đã cố ý nhân cơ hội lập công mà đưa ngươi ra ngoài chơi, không cảm ơn Cảnh Vương ca ca một tiếng à?”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn Cảnh Vương Điện hạ.”

“Hầy.” Bùi Hoằng thở dài một tiếng: “Muốn ngươi gọi một tiếng Cảnh Vương ca ca thật khó quá, Tiểu Sanh.”

Chung Yến Sanh: “…”

Cậu thầm đáp lại trong lòng, vì cha ta là đại ca mà ngươi chưa từng gặp mặt đó.

Ngươi không phải Cảnh Vương ca ca, mà là Cảnh Vương thúc thúc.

Hơn nữa, Tiêu Lộng lúc hồ đồ thậm chí còn đi ghen với Đạp Tuyết.

Bây giờ đầu óc hắn đã tỉnh táo hơn, nhưng không biết có còn ghen khi cậu gọi người khác là ca ca không, tốt nhất là không nên mạo hiểm.

Nghĩ đến đây, Chung Yến Sanh không khỏi dấy lên một nỗi lo lắng.

Trên đường trở về, cậu và Tiêu Lộng luôn ở bên nhau, dường như bệnh đau đầu của Tiêu Lộng cũng không còn tái phát nữa.

Nhưng bây giờ không thể không tách ra, lỡ như Tiêu Lộng lại bị đau đầu thì sao? Cậu không thể lúc nào cũng ở bên để làm dịu đi cơn đau, cho hắn ôm cậu gặm được.

Sao Lâu Thanh Đường vẫn chưa có tin tức gì?

Tiêu Lộng có bị tái phát bệnh đau đầu không?

Tâm trí Chung Yến Sanh dần bay xa, càng nghĩ càng lo lắng.

Lát nữa ra khỏi cung, cậu phải nghĩ cách nhờ Hoắc Song giúp cậu tránh khỏi tầm mắt Bùi Hoằng, đến phủ Định Vương một chuyến.

Dù cho đầu của Tiêu Lộng không đau… cậu cũng muốn xem Đạp Tuyết lộn mèo thế nào.

Ra khỏi cung, xe ngựa của phủ Cảnh Vương đã chờ sẵn bên ngoài. Từ khi trở về Kinh thành, Chung Yến Sanh luôn bị giam trong điện Minh Huy, cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài, cảm giác cả người trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Bùi Hoằng lên xe trước, quay lại định đỡ Chung Yến Sanh một tay, nhưng cậu lại theo bản năng tránh khỏi tay hắn ta.

“…”

Bùi Hoằng nhìn cậu, không nói gì, cùng ngồi vào xe ngựa, tiếp tục phẩy quạt: “Cảnh Vương ca ca của ngươi chẳng có tài cán gì, cũng chưa từng đến nơi xa xôi như Quế Quảng. Tiểu Sanh kể cho ta nghe về chuyện khi ngươi và Định Vương đi dẹp loạn được không?”

Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, học thuộc lòng hết mọi chi tiết, nghe vậy cũng không chớp mắt, chuẩn bị kể lại những gì đã nói trước mặt lão Hoàng đế. Nhưng mới nói được vài câu, Bùi Hoằng đã mỉm cười bất lực ngắt lời: “Những chuyện này ta đã nghe rồi, kể cho ta nghe những chuyện ta chưa nghe đi.”

Chung Yến Sanh nghiêng đầu, hơi bối rối: “Ngươi muốn nghe gì?”

Bùi Hoằng hừ một tiếng: “Nói về ngươi ấy, chẳng hạn như có học được điều gì thú vị không? Hoặc là, Định Vương xấu tính như vậy, quan hệ với ngươi lại không tốt, trên đường có bị hắn bắt nạt không?”

Mới đầu Chung Yến Sanh định bảo vệ Tiêu Lộng, nhưng suy nghĩ một lát phát hiện Tiêu Lộng đúng là rất xấu tính.

Còn thường xuyên bắt nạt cậu.

Cậu nghiêm túc gật đầu: “Tính hắn rất xấu, còn bắt nạt ta.”

Nụ cười Bùi Hoằng tắt ngúm: “Bắt nạt thế nào?”

Trong đầu lướt qua nhiều hình ảnh, đôi ngươi Chung Yến Sanh dao động một chút, lấp lửng nói: “Bắt nạt dữ dội lắm.”

Ví dụ như lừa cậu rằng chỉ một chút là được, kết quả là đến khi cậu khóc mệt rồi ngủ thiếp đi thì trời đã sáng, hoặc là khi Vân Thành sắp vào tới cửa vẫn còn đè lên cậu không chịu buông tay.

Xấu hết chỗ nói.

Chung Yến Sanh làu bàu trong lòng, cậu đã thả lỏng cảnh giác rất nhiều trước mặt Bùi Hoằng, không còn đề phòng như trước, nên cũng không nhận ra giọng điệu của mình không giống như đang mắng người mà giống như đang nũng nịu oán trách.

Ánh mắt Bùi Hoằng thoáng qua vẻ kỳ lạ, không hỏi thêm nữa: “Bình an trở về là tốt rồi, cũng không uổng công ta ngày nào cũng đến chùa Kim Phúc cầu Phật quyên tiền dầu.”

Nghe đến chùa Kim Phúc, Chung Yến Sanh giật mình trong lòng, vô thức nhích lại gần Bùi Hoằng hơn: “Cảnh Vương Điện hạ, ngươi có biết tình hình ở phủ Hoài An Hầu thế nào không?”

“Biết ngay là ngươi sẽ hỏi chuyện này.”

Bùi Hoằng gập quạt lại, vỗ nhẹ vào tay: “Hầu phu nhân vẫn khỏe, nhưng không còn hay đến chùa Kim Phúc cầu Phật nữa. Ta đã đến vài lần mà không gặp. Gần đây Hoài An Hầu rất được Bệ hạ trọng dụng, cộng thêm việc Chung Tư Độ lại tỏa sáng trong kỳ thi mùa Thu, vô cùng nổi bật, gây được tiếng vang lớn, có thể nói là hoa cài trên gấm, lửa đổ thêm dầu. Ngươi có thể yên tâm.”

Nghe Bùi Hoằng nói vậy, Chung Yến Sanh không những không an tâm mà lòng càng thêm nặng trĩu.

Lão Hoàng đế biết cậu là ai, đương nhiên cũng có thể đoán ra năm xưa phủ Hầu gia cố tình cắt đứt quan hệ với cha cậu, âm thầm đổi con với ông.

Khi đó cậu ở phủ Định Vương, thái độ của Tiêu Lộng lại tỏ ra không rõ ràng, nếu không phải vì Hoàng đế dè chừng Tiêu Lộng, phủ Hoài An Hầu có lẽ đã gặp tai họa khi cậu bị phát hiện.

Trọng dụng? Nổi bật?

Chỉ sợ đó là một dấu hiệu không lành.

Năm xưa, gia tộc của Hoàng hậu cũng được trọng dụng và vang vọng như vậy, kết cục là cả gia tộc bị tống giam, từng người bị dẫn đến trước mặt cha cậu, để cha cậu tự tay định tội.

Bây giờ người nổi bật lại là Tiêu Lộng… Lão Hoàng đế biết Tiêu Lộng bị bệnh đau đầu, nên cố tình dung túng cho hắn.

Bây giờ đổi thành phủ Hoài An Hầu.

Chung Yến Sanh càng nghĩ càng lo lắng, lòng nặng trĩu không yên.

Họ phải hành động nhanh lên.

Dưới trướng lão Hoàng đế, ngoại trừ Cẩm Y Vệ còn có một đội thị vệ bí mật được điều động, phụ trách tuần tra và bảo vệ khu vực xung quanh điện Dưỡng Tâm.

Hoắc Song chính là người được chọn ra từ đó để đến bên cạnh Chung Yến Sanh. Ngoài những thân tín của y, tất cả đều là những tử sĩ trung thành tuyệt đối với lão Hoàng đế. Đáng tiếc, sau khi bị điều đến chỗ Chung Yến Sanh, người của y cũng bị chuyển đến điện Minh Huy.

Mỗi ngày, khi lão Hoàng đế uống trà thuốc và nghỉ ngơi vào buổi tối, điện Dưỡng Tâm được bảo vệ chặt chẽ đến mức gió thổi không lọt, một con ruồi cũng không bỏ sót.

May mắn thay, đúng như Tiêu Lộng và Chung Yến Sanh dự đoán, dù lão Hoàng đế đã biết rõ thân phận của Hoắc Song nhưng vẫn dự định tiếp tục lợi dụng y để tìm ra tung tích của tàn dư Thái tử, nên thái độ đối với Hoắc Song vẫn không thay đổi, vẫn tỏ ra trọng dụng.

Hoắc Song cũng giả vờ không biết thân phận đã bị lộ, cách mấy ngày lại đến báo cáo với lão Hoàng đế mọi hành động của Chung Yến Sanh.

Muốn cài người bên cạnh lão Hoàng đế là điều rất khó, nhưng Hoắc Song vẫn đang được “trọng dụng”, quyền phát ngôn khá lớn, cộng thêm sự phối hợp toàn lực của Triển Nhung, họ đã cài được hai người vào trong.

Chỉ cần có thể nới lỏng vòng bảo vệ như thùng sắt của lão Hoàng đế một chút là có thể nắm trong tay điện Dưỡng Tâm, hoặc tìm được cách giải độc từ lão, loại trừ nguy cơ bệnh đau đầu của Tiêu Lộng tái phát, họ sẽ không bị bó buộc như hiện tại.

Tâm sự trong lòng Chung Yến Sanh lại nặng nề, nằm úp mặt vào cửa sổ xe ngựa, thở dài không ra tiếng.

Bùi Hoằng ngồi đối diện khoanh tay nhìn cậu, thấy dáng vẻ thở dài của cậu thì không khỏi bật cười: “Được rồi, ta đưa ngươi ra ngoài là để giải sầu, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Mấy ngày trước ở Kinh thành mới mở một quán rượu, ông chủ là người Cô Tô, ta đoán là sẽ hợp khẩu vị của ngươi, ta đã hẹn vài người bạn, đưa ngươi đến thử xem.”

Cảnh Vương Điện hạ nổi danh là thích vui chơi, có gì mới lạ đều muốn thử một chút, gọi bạn gọi bè rất phóng khoáng. Chung Yến Sanh vốn không thích ồn ào, nhưng nghe Bùi Hoằng nói vậy thì lại cảm thấy yên tâm hơn.

Nhiều người càng tốt, nhiều người thì cậu mới có cơ hội lẻn đi.

Xe ngựa lắc lư một lúc, một lát sau đã đến quán rượu mà Bùi Hoằng nói.

Bạn của Bùi Hoằng hẹn trước cũng đã đến, hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc. Lúc nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc bên trong, Chung Yến Sanh ngạc nhiên không thôi: “Tiêu Nhị thiếu gia!”

Tiêu Văn Lan cũng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, hắn xông lên, đôi mắt đẫm lệ: “Chung tiểu công tử… không đúng, tiểu Điện hạ, lâu rồi không gặp! Ôi chao ta lo cho ngươi muốn chết, anh ta trở về mà không nói cho ta biết tình hình của các ngươi ở phủ Bảo Khánh, còn chê ta phiền rồi ném ta ra khỏi phủ. Vẫn là Cảnh Vương Điện hạ đáng tin, nhưng không đáng tin bằng anh ta…”

Vừa gặp mặt đã bắt đầu lải nhải, Chung Yến Sanh không nhịn được cười: “Đa tạ ngươi, ta không sao.”

Những người xung quanh cũng đều là những gương mặt quen thuộc, hầu hết là người thường qua lại với Bùi Hoằng, đã gặp qua vài lần, nhưng tất cả đều nhìn Chung Yến Sanh với ánh mắt muốn nói lại thôi, rồi im lặng không nói gì.

Dù sao thì trong hơn nửa năm qua, Chung Yến Sanh từ Thế tử phủ Hầu gia trở thành Thế tử giả, rồi đột ngột trở thành tiểu Hoàng tử thất lạc trong cung, thân phận xoay nhanh như chong chóng khiến người ta khó mà thích ứng kịp.

Trước đây họ còn thấy cậu đẹp mắt, có người còn lén nói những lời bẩn thỉu sau lưng cậu, nhưng giờ đây không ai dám hé môi, chỉ cung kính cúi đầu: “Tham kiến tiểu Điện hạ.”

Chung Yến Sanh hiền hòa gật đầu với họ: “Vào trong trước đi.”

Ngược lại Tiêu Văn Lan vẫn giữ thái độ như trước đây, miệng không dừng lại được: “Ấy, tiểu điện hạ, ngươi không biết anh ta quá đáng thế nào đâu. Cái bình ba vạn lượng ta tặng hắn, hắn làm dơ rồi thì thôi đi, ta đau lòng mang về chỗ của mình, kết quả là lần này hắn vừa trở về thì đã bảo Triển Nhung lấy lại ngay trong đêm!”

Chung Yến Sanh thật sự không thể nói rằng cái bình đó là cậu làm bẩn.

Cái nồi này cứ để Tiêu Lộng gánh tiếp vậy.

Tiêu Văn Lan oán trách xong lại vui vẻ trở lại: “Nhưng mà lần này anh ta lại để cái bình trong thư phòng, thư phòng đó! Ngẩng đầu một cái là có thể thấy, ngươi nói xem có phải anh ta rất yêu thương ta không?”

Chung Yến Sanh âm thầm đỏ tai: “…”

Tiêu Văn Lan vẫn còn rất đắc ý: “Lần này anh ta đi một chuyến, trở về hình như bắt đầu có lương tâm hơn rồi.”

Chung Yến Sanh đỏ bừng mặt, quay đầu đi chỗ khác.

Không, Tiêu Lộng có vấn đề đó.

Cảnh Vương đã bao trọn một gian phòng riêng. Mọi người đã lên phòng ngồi xuống, nhưng Tiêu Văn Lan vẫn chưa nói đủ.

Hắn nói quá nhiều, từ đầu đến cuối Bùi Hoằng không chen vào nổi một câu, thật sự không chịu nổi nữa, bèn dùng quạt gõ lên đầu Tiêu Văn Lan: “Tiêu Nhị thiếu gia, ngươi nói xong chưa?”

Lúc này Tiêu Văn Lan mới chịu ngậm miệng, cười hì hì: “Lâu lắm mới gặp lại tiểu Điện hạ mà.”

Ngăn Tiêu Văn Lan không nói chuyện quả là rất khó, Tiêu Nhị thiếu gia dường như có vô số chuyện để nói, kéo Chung Yến Sanh ra tiếp tục trò chuyện.

Bùi Hoằng mệt mỏi xoa trán, hơi hối hận vì đã mời Tiêu Văn Lan đến.

Chung Yến Sanh vốn đang định tìm cách tự nhiên nhất để hỏi Tiêu Văn Lan về tình hình phủ Định Vương, ai ngờ còn chưa cần hỏi Tiêu Văn Lan đã tự kể hết.

Tình hình ở phủ Định Vương vẫn như cũ, bác Vương vừa đi ra ngoài một chuyến, về đến nơi thì thấy một mớ hoa bị cận vệ chăm chết, ngày nào cũng thở dài ngao ngán.

Còn về Tiêu Lộng…

Tiêu Văn Lan đảo mắt, vẻ mặt khoa trương, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay anh ta không biết làm sao, đêm nào cũng không ngủ được, xanh xao vàng vọt, chỉ cần đẩy nhẹ là ngã. Hôm nay khi ta rời đi, hắn còn đang nằm trên giường bệnh không dậy nổi.”

Chung Yến Sanh: “…”

Định Vương Điện hạ dù có bị thọc một dao vào hông cũng có thể giữ nguyên vẻ mặt mang cậu chạy trốn, đau đớn chỉ càng kích thích tính hung hãn của hắn, làm gì có chuyện mềm yếu đến mức đẩy một cái là ngã được.

Cuối cùng cậu cũng nhận ra sự vi diệu trong đó.

Tuy thường ngày Tiêu Văn Lan rất lắm lời nhưng cũng không đến mức như vậy, còn liên tục nhắc đến Tiêu Lộng.

Không lẽ thật sự không phải do ai đó đặc biệt căn dặn sao?

Tiêu Văn Lan hoàn toàn không biết mình đã bị lộ, vẫn tiếp tục than thở: “Các đại phu trong phủ đều đã khám cho anh ta, nhưng không ai tìm ra nguyên nhân. Ta hỏi anh ta, hắn chỉ bảo hắn nhớ vợ. Ngươi nói xem, có phải anh ta bệnh đến mức hồ đồ rồi không? Hắn làm gì có vợ cơ chứ.”

Chung Yến Sanh: “…”

Tai Chung Yến Sanh càng lúc càng đỏ, sợ bị người khác phát hiện, bèn đứng dậy nói: “Ta ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Bùi Hoằng giả vờ đứng dậy theo: “Ta đi cùng ngươi?”

“Không cần không cần.” Chung Yến Sanh vội xua tay. “Ngươi còn có khách mà, Cảnh Vương Điện hạ.”

Mọi người trong bàn đều đang giương mắt nhìn Bùi Hoằng, hắn ta cũng không thể bỏ khách lại, không thể làm gì khác hơn: “Nhớ về sớm.”

Những người khác chỉ nghĩ Chung Yến Sanh nghe Tiêu Văn Lan lải nhải nhức đầu, nên ra ngoài tránh đi một lát. Khi cậu rời đi, bầu không khí ngột ngạt trên bàn lại trở nên sôi động.

Chung Yến Sanh nhanh chóng bước ra ngoài, hơi nhéo nhéo đôi tai đỏ hồng của mình, dở khóc dở cười.

Tiêu Lộng đã dạy Tiêu Văn Lan nói linh tinh cái gì thế này!

Cũng may là Tiêu Văn Lan thích nói nhảm, không ai để ý hắn ta rốt cuộc đang nói gì.

Khi bước ra ngoài, phát hiện Hoắc Song không có ở cửa, Chung Yến Sanh bước vài bước về phía cầu thang, định tìm xem Hoắc Song có ở dưới lầu không, muốn nhờ y sắp xếp đưa cậu đi.

Vừa mới bước được vài bước, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, eo của Chung Yến Sanh bị siết chặt, miệng bị bịt kín rồi bị kéo mạnh vào trong.

Chung Yến Sanh sợ hết hồn, tay cũng mò tới con dao găm giấu trong ống tay áo, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cậu ngẩn ra một chút rồi dừng động tác lại.

Gian phòng riêng này có rèm cửa tối mờ, người phía sau ôm chặt cậu vào lòng, vùi đầu vào sau gáy cậu, hơi thở lành lạnh phả vào vùng da, tham lam hít hà mùi hương của cậu, chóp mũi cọ nhẹ lên dạ thịt rồi than thở: “Lúc em đi ngang qua cùng bọn họ, ta suýt nữa không nhịn được mà kéo em vào đây rồi.”

Chung Yến Sanh bị hắn hít hà mà eo mềm nhũn, quay người lại đối diện với Tiêu Lộng, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc: “…Không phải anh đang bệnh nặng đến mức không thể dậy nổi, bị đẩy một cái là ngã à?”

Tiêu Lộng mỉm cười, dùng một tay nâng mặt cậu nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói mang theo ý cám dỗ: “Ừm, em đẩy một cái là ngã, có muốn thử không?”

Cứ nói một chữ là khoảng cách giữa hai người lại gần thêm một chút. Khi nói đến từ “muốn thử,” khoảng cách giữa hắn và đôi môi của Chung Yến Sanh chỉ còn cách nhau vài li.

Rõ ràng những việc không lễ nghi và vượt qua giới hạn hơn họ đã làm rất nhiều lần rồi, nhưng Chung Yến Sanh vẫn cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp, hàng mi run rẩy. Cậu ngửa đầu ra sau, tựa vào cánh cửa, tức giận đáp: “Em không cần anh.”

Tiêu Lộng nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên nguy hiểm: “Vậy em cần ai?”

Chung Yến Sanh định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, Tiêu Lộng đã nắm lấy cằm cậu rồi thuận thế hôn vào.

Hơi thở nóng bỏng ập tới mang theo sự chiếm hữu quen thuộc, cậu cũng không rõ mình có tự nguyện mở miệng hay không, nhưng tất cả sự phòng thủ yếu ớt đều biến mất, môi lưỡi cậu dễ dàng bị cạy ra và bắt được, mái tóc cũng bị hắn vuốt ve như đang khích lệ. Đã vài ngày không bị hôn sâu như vậy, đầu lưỡi cậu đều ê ẩm, âm thanh mờ ám vang lên trong không gian yên tĩnh, mập mờ quấn quýt, khiến tai Chung Yến Sanh không khỏi đỏ bừng.

Cậu không còn sức đẩy Tiêu Lộng ra nữa, nếu không có cánh cửa phía sau làm điểm tựa thì có lẽ cậu đã không đứng vững được nữa rồi.

Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân: “Tiểu Sanh?”

Chung Yến Sanh giật mình tỉnh táo trở lại.

Là giọng của Cảnh Vương.

Âm thanh gần đến mức như thể đang đứng ngay sau lưng cậu.

Cậu giãy giụa đẩy Tiêu Lộng ra một chút, đôi môi đã đỏ mọng, đôi mắt ngấn lệ, hoảng loạn không thôi: “Đủ, đủ rồi, nếu bị phát hiện thì…”

Còn chưa dứt lời, Tiêu Lộng chẳng những không dừng lại mà ánh mắt còn tối hơn, hắn lại chặn môi cậu, hôn không chút kiêng dè.

Ngay bên ngoài cánh cửa, tiếng bước chân của Bùi Hoằng vang lên sau lưng cậu: “Tiểu Sanh không xuống lầu à?”

Một giọng khác trả lời: “Bọn thuộc hạ luôn canh gác ở cầu thang, thật sự không nhìn thấy tiểu Điện hạ xuống lầu.”

Chung Yến Sanh sợ đến mức cả người run lên, nhưng Tiêu Lộng lại rất xấu xa, nhấc một chân lên để cậu ngồi lên đùi hắn, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa vào cánh cửa và hắn. Sợ rằng nếu ngả về phía sau sẽ đụng mạnh vào cánh cửa, cậu lo lắng ôm chặt đầu Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng phì cười một tiếng, cúi đầu xuống, tay thuận thế kéo đai lưng cậu một cái… kéo không ra.

Thấy Tiêu Lộng đột nhiên im lặng, Chung Yến Sanh đắc ý cười lên.

Tiêu Lộng nhéo nhẹ vào eo cậu: “Em đề phòng ta?”

Chung Yến Sanh cảm thấy thật sự nên chuẩn bị cho hắn một cái rọ mõm, thở hổn hển bên tai hắn, nói nhỏ: “Đề phòng chó.”

Tiêu Lộng bị tiếng thở dốc của cậu làm cho ánh mắt trở nên sâu hơn, hắn hôn nhẹ lên má cậu: “Bé ngoan, thế này thì không đề phòng được ta đâu.”

Chung Yến Sanh giật mình, ngay lập tức cảm thấy đai lưng mình bị nới lỏng.

Tiêu Lộng dễ dàng cởi bỏ áo ngoài và áo lót của cậu, hơi thở lạnh lẽo phả lên làn da ấm áp khiến cậu không kìm được mà run rẩy, chỉ kịp đẩy hắn ra một cái: “Đừng… ưm.”

…Lại cắn rồi.

Bên ngoài có rất nhiều người.

Cặp mắt Chung Yến Sanh ngấn lệ, cậu che miệng không dám phát ra âm thanh, lồng ngực gầy yếu phập phồng dữ dội, nhưng ngược lại điều này thuận lợi để Tiêu Lộng trêu đùa cậu hơn.

Rõ ràng là không có gì, nhưng dường như Tiêu Lộng cực kỳ thích trêu chọc chỗ này của cậu.

Bên ngoài đang nhốn nháo cả lên, một đám người đều đang đi tìm Chung Yến Sanh,  ngược lại trong phòng thì yên tĩnh đến đáng sợ. Y phục cậu xộc xệch, tay ôm chặt đầu Tiêu Lộng trong ngực, như thể chủ động ưỡn ra, tạo ra một cảm giác kỳ lạ và hoang đường đến cực điểm, khóe mắt đỏ hoe, hơi thở đứt quãng.

Khi đôi mắt đen nhánh của Tiêu Lộng ngẩng lên, cậu đã hoàn toàn biến thành một con tôm luộc, tay che ngực, rưng rưng nhìn hắn: “Anh là biến thái hả?”

Trong mắt Tiêu Lộng hiện lên vẻ khao khát quen thuộc, hắn ghé sát vào tai cậu, nhắc nhở: “Bé ngoan, đừng nhìn ta như thế, nếu không ta sẽ cứng lên mất.”

“…” Chung Yến Sanh đấm nhẹ vào ngực hắn. “Anh theo Tiêu Văn Lan đến đây?”

Cách một cánh cửa, giọng của Bùi Hoằng gần trong gang tấc, vẫn đang hỏi thăm thuộc hạ tình hình.

Bọn họ phải thì thầm bên tai nhau.

Chung Yến Sanh cảm nhận vị ngọt lan tỏa trong lòng, Tiêu Lộng cũng cảm thấy thỏa mãn. Bị cậu đấm một cái, ngực hắn lại ngứa ngáy mềm nhũn. Sau nhiều ngày, cuối cùng cũng được ôm lại hương lan thơm mát này vào lòng, toàn thân hắn toát ra sự thỏa mãn lười biếng, tạm thời không lộn xộn nữa: “Ngửi thấy mùi của em nên theo đến đây.”

Không đứng đắn chút nào.

Chung Yến Sanh kéo áo lại, không vui lắm mà giật nhẹ tóc hắn: “Em ra ngoài không phải vì anh, em muốn xem Đạp Tuyết.”

Cậu dừng lại một chút, nhưng rồi vẫn không kiềm chế được sự tò mò: “Đạp Tuyết thật sự lộn mèo ạ?”

Tiêu Lộng nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên bật cười.

Hắn cảm thấy Chung Yến Sanh đáng yêu đến mức muốn vò cậu thành một cục nhỏ rồi cất đi. Hắn dùng mũi thân mật cọ nhẹ lên chóp mũi Chung Yến Sanh, thở dài: “Bé ngoan thật đáng yêu.”

Chung Yến Sanh đá hắn một cái: “Rốt cuộc có lộn được không?”

“Ta làm được.” Nụ cười Tiêu Lộng ẩn hiện trong đôi mắt: “Em muốn xem không?”

Chung Yến Sanh: “…”

Hoắc Song nói đúng, quả nhiên là Tiêu Lộng lừa cậu ra khỏi cung.

Làm sao một con mèo lớn có thể lộn mèo được chứ?

Nhưng cậu vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa.

“Anh lừa em ra đây.” Nơi đó của Chung Yến Sanh đau và tê rần, mím môi nhìn hắn: “Chỉ để làm chuyện này thôi sao?”

Tiêu Lộng bắt tay cậu lại, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay, thở dài: “Nếu không gặp được em, ta sẽ không thể nhịn được mà dẫn binh vây hoàng thành mất.”

Giọng nói mang theo ý cười, nhưng giọng điệu lại không có vẻ đùa cợt.

Chung Yến Sanh sợ hết hồn, nghiêm túc dạy bảo hắn: “Không được bốc đồng.”

Tiêu Lộng vùi đầu vào lòng cậu như thể bị nghiện vậy, hít hà chìm đắm vào đó: “Vậy em phải trông chừng ta nhiều vào.”

Giống như một con thú dữ bị thuần phục, chủ động cúi cái đầu kiêu hãnh của mình xuống.

Nếu không phải vừa rồi hắn đột nhiên nổi điên cắn chỗ đó của cậu, thì gần như Chung Yến Sanh đã bị mê hoặc hoàn toàn rồi.

Bên ngoài ngày càng huyên náo, còn có giọng nói kinh ngạc của Tiêu Văn Lan: “Gì cơ? Tiểu Điện hạ không thấy đâu?”

Chung Yến Sanh bừng tỉnh: “Tiêu Văn Lan biết anh đã theo tới đây chưa?”

“Không biết.” Tiêu Lộng lười biếng nói: “Nó nhiều chuyện lắm, không giữ được bí mật.”

Trên hành lang có một đống người đi đi lại lại, hai người họ trốn trong căn phòng tối quấn quýt như đang vụng trộm. Chung Yến Sanh cảm thấy cả người khô khốc, đẩy hắn một cái: “Sắp bị phát hiện rồi, anh mau nhảy cửa sổ ra ngoài đi.”

Vừa dứt lời, giọng Bùi Hoằng đột nhiên vang lên lần nữa, mang theo chút lạnh lẽo: “Lục soát từng phòng, nhất định phải tìm thấy Tiểu Sanh.”

Tim Chung Yến Sanh đập thình thịch, thấy Tiêu Lộng vẫn không động đậy, cậu cắn răng, bưng lấy mặt hắn hôn má một cái, thúc giục: “Anh mau đi đi.”

Tiêu Lộng nhướng mày: “Thật sự xem bổn vương là gian phu?”

Chung Yến Sanh chớp chớp mắt, ôm cổ hắn, ngơ ngác nói: “Nhưng mà là anh tự nói hôn ước không tính nữa, không danh không phận thì chính là gian phu.”

Tiêu Lộng: “…”

Bên ngoài thật sự đang lục soát từng phòng, Chung Yến Sanh lại nhanh chóng hôn lên bên má còn lại của hắn: “Đi nhanh đi, gian phu.”

Tiêu Lộng cúi mắt nhìn lồng ngực bị che kín của cậu: “Bổn vương bị đuổi đi dễ dàng như vậy?’

Chung Yến Sanh ngẩn ra, hiểu rõ tính chó của Tiêu Lộng, nếu không no nê thì thật sự sẽ không rời đi. Hàng mi rung rung vài cái, nghe thấy tiếng lục soát ngày càng gần, cậu nhắm mắt cắn răng, ngón tay run rẩy chủ động kéo vạt áo của mình ra, tai đỏ bừng: “… Nhanh lên một chút.”



Tác giả: 

Gặm mấy cái.

Tiêu Lộng cả đời không thoát khỏi cái danh gian phu.

Thần thiếp muốn tố cáo…
Bình Luận (0)
Comment