Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 8

Xe ngựa chạy bình bình trên đại lộ. Dù có rèm dày che chắn, Triển Nhung vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu của người bên trong, bèn quan tâm hỏi: “Chủ tử, có cần thuộc hạ đi đánh Nhị thiếu gia một trận không?”

Trước đây cũng không phải là chưa từng đánh, nhưng từ nhỏ Tiêu Văn Lan đã quen thói ăn không ngồi rồi, không muốn làm mà đòi có ăn, còn bị người ta tận lực nuôi thành kẻ vô dụng, ăn đánh cũng chẳng nhớ lâu.

Tiêu Lộng xoa nhẹ huyệt thái dương: “Gọi người đi trông chừng nó cho kỹ.”

“Có cần nhắc Nhị thiếu gia đừng gây chuyện không ạ?”

Tiêu Lộng giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Nhắc nó đừng chọc giận ta.”

“…Vâng.”

Tiêu Lộng ngồi trên chiếc xe lăn được cố định, đôi mắt phủ một lớp lụa mỏng. Ở trên xe ngựa không thoải mái lắm, hắn lười biếng không muốn nghĩ về những chuyện phiền phức đó nữa.

Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh người quỳ bên cạnh Tiêu Văn Lan trong đám phá gia chi tử kia.

Mắt hắn chưa hoàn toàn hồi phục, qua một lớp lụa mỏng, thị lực mơ hồ nên nhìn xa không rõ. Chỉ cảm thấy mái tóc của đứa nhỏ đó hơi rối, trông mềm mại vô cùng. Khiến hắn nhớ đến con chim nhỏ bay vào biệt viện Trường Liễu vài ngày trước.

Tối qua, báo cáo về con chim nhỏ đó đã được đưa lên bàn làm việc của Tiêu Lộng.

Hôm đó, cậu cùng xe ngựa của phủ An Bình Bá tới, ám vệ đã tới phủ An Bình Bá điều tra, phát hiện đúng là có một đứa con nuôi tên “Điều Điều”. Người trong phủ nói vị thiếu gia nuôi này xinh đẹp hơn người, nhưng sức khỏe không tốt, rất ít khi lộ diện.

Những năm gần đây, phủ An Bình Bá ngày càng đi xuống, trong triều không có tiếng nói. Trước đây khi Tiêu Lộng về kinh, bọn họ vội vàng gửi vài mỹ nhân tới nhưng đều bị Triển Nhung đuổi về.

Có lẽ nghe tên khốn kia đồn rằng Tiêu Lộng thích đàn ông, nên An Bình Bá bèn gửi con nuôi tới.

Nhóc đáng thương.

Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, Tiêu Lộng nói: “Hành động nhanh lên, xong sớm về sớm.”

Triển Nhung đã theo Tiêu Lộng nhiều năm, biết Vương gia luôn làm việc nhanh gọn, chưa bao giờ ra lệnh dư thừa như vầy. Hắn nhạy bén hỏi: “Chủ tử vội về là vì tiểu công tử Điều Điều kia phải không?”

Có vẻ như sắp tới giờ tiểu công tử đó tới biệt viện rồi.

Tiêu Lộng cười lạnh: “Sao có thể, cứ đánh xe đi.”

Câu trả lời khác với dự tính, Triển Nhung gãi gãi mũi, cũng thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

Đúng vậy, làm sao có thể chứ.

Một bên khác, sau khi xe Tiêu Lộng rời đi thì mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, dìu nhau đứng dậy, lau mồ hôi trán.

Đặc biệt có Tiêu Văn Lan là tay chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt: “Toang rồi toang rồi, ta chết chắc rồi… Các vị, hôm nay không uống rượu được nữa, ta đi trước một bước!”

Những người khác rất đồng cảm với Tiêu Văn Lan, tỏ vẻ hiểu rõ: “Mau về nhà đi, Tiêu huynh.”

“Ôi chao, xui xẻo làm sao mới gặp phải sát thần này.”

“Tiêu gia yên tâm về đi, chúng ta sẽ chăm sóc tốt Chung tiểu Thế tử!”

Chung Yến Sanh thấy họ nói chuyện rôm rả, quay đầu trông thấy Vân Thành đứng ở góc phố đối diện ngó ngó qua bên này không dám tới. Cậu cúi người tính chuồn đi, ai ngờ mới đi được hai bước đã bị gọi tên.

Một đám người ánh mắt rực sáng nhìn qua: “Tiểu Thế tử định đi đâu?”

“Đi nào, chúng ta đã đặt chỗ ở Cửu Hương Lâu rồi, Chung tiểu Thế tử cùng đi uống một chén đi.”

“May mà vì chuyện Chung tiểu Thế tử rơi xuống nước nên Cảnh Vương Điện hạ mới bị phạt cấm túc. Nếu không y mà tới, chúng ta lại không nói chuyện được với Chung tiểu công tử.”

“Haha, chẳng phải Cảnh Vương Điện hạ rất hay bị phạt cấm túc sao, qua một thời gian nữa là có thể ra ngoài tung hoành cùng chúng ta rồi.”

Chung Yến Sanh: “…”

Không ngờ mãi không thấy Cảnh Vương xuất hiện, thì ra là bị phạt cấm túc.

Trong đám người này có vài người khá quen mắt, lúc Cảnh Vương mời cậu đi du ngoạn đã gặp qua. Đều là con ông cháu cha của các Vương Công quý tộc trong kinh, ngày thường ở nhà được nuông chiều, tính tình kiêu ngạo. Thấy họ nhiệt tình mời mọc như vậy, nếu cậu từ chối thì tức là đang vả mặt, đắc tội họ.

Hoài An Hầu đã rời kinh nhiều năm, mới về chưa đầy một tháng, Chung Yến Sanh không muốn gây rắc rối cho phủ Hầu gia.

Nhất là sau khi biết mình không phải Thế tử thật sự của phủ Hoài An Hầu.

Hôm qua cậu đã nói với thiếu gia thật rằng hôm nay sẽ mang điểm tâm tới, thiếu gia thật chưa đồng ý, chắc dù cậu không đi cũng sẽ không để bụng đâu.

Nói là sẽ đi mà thất hứa thì không hay cho lắm, mặc dù là lời hứa đơn phương nhưng cũng không còn cách nào khác.

Chung Yến Sanh do dự một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ ra hiệu với Vân Thành bảo hắn đừng tới, rồi mới quay đầu, nhỏ giọng đáp: “Được, nhưng ta không uống rượu.”

Đứng gần thiếu niên tóc đen da trắng, mày mắt trìu mến, lúc nói chuyện còn mang theo chất giọng dịu dàng của Cô Tô khiến lòng người xao xuyến không thôi. Vốn chỉ muốn dỗ cậu đi cùng nên liên tục gật đầu: “Được được, uống trà thôi, chúng ta cũng không uống rượu.”

Cũng có người không hài lòng: “Đến tửu lâu mà không uống rượu thì còn gì vui?”

Tiêu Văn Lan đã ngoan ngoãn về nhà rồi, mọi người bèn vây quanh Chung Yến Sanh, ồn ào kéo cậu đi về phía tửu lâu.

Đây là con đường sầm uất nhất chợ Đông, Cửu Hương Lâu nằm ở cuối đường sát bên hồ, là vị trí tốt nhất.

Hiển nhiên đám công tử thế gia này là khách quen của Cửu Hương Lâu, vừa vào cửa đã có tiểu nhị ân cần đón tiếp, cười tươi dẫn họ đến gian phòng sang nhất trên lầu. Sau màn che đã có cầm sư, ca nữ chờ sẵn. Trên bàn là rượu ngon canh ngọt, cửa sổ rộng mở, vòng qua tấm bình phong là mái ngói san sát, trên hồ lát đát thuyền hoa trôi nổi. 

Chung Yến Sanh tò mò ngắm nhìn bên đó. Nhận thấy tầm mắt của cậu, có người đến bên cạnh: “Đang nhìn bên kia à?”

Trên đường mọi người đã giới thiệu tên với Chung Yến Sanh, cậu nhớ người này tên Mạnh Kỳ Bình, là Tam thiếu gia của phủ Phái Quốc Công.

Mạnh Kỳ Bình chăm chú nhìn mặt Chung Yến Sanh, cười mờ ám: “Chung tiểu Thế tử muốn qua đó sao?”

Nghe thấy lời này, có vài người cũng cười đầy ẩn ý.

Chung Yến Sanh nhạy cảm nhận ra người này không có ý tốt lành gì, nghiêng đầu: “Bên đó không thể đi à?”

Ánh mắt đen láy nhìn lại, sáng ngời như nai con, ướt át trong veo.

Tim Mạnh Kỳ Bình hơi rung rinh, chưa kịp mở miệng đã bị người khác cảnh cáo: “Mạnh Tam, đừng dọa người ta.”

Chung Yến Sanh là tiểu Thế tử của phủ Hoài An Hầu, ngoại tổ phụ là tổng binh Thái Nguyên, cha là Thiếu khanh Đại Lý tự. Dù cho gia thế không bằng gã thì cũng không phải món đồ có thể tùy tiện chơi đùa.

“Được thôi.” Mạnh Kỳ Bình nhún vai, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mặt Chung Yến Sanh, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Đối diện là sở quán Thị Tần Lâu, nếu Chung tiểu Thế tử muốn đến xem thì phải gọi ta đi cùng, bên đó đối với người như tiểu Thế tử đây rất nguy hiểm.”

Chung Yến Sanh không lộ ra vẻ sợ hãi như gã mong đợi, ngược lại mất hứng quay đi, lễ phép gật đầu: “Ồ, vậy ta cũng không muốn đi, cảm ơn.”

“…”

Mạnh Kỳ Bình bị Chung Yến Sanh chọc cười, trong lòng ngứa ngáy không thôi. Hậu viện gã nuôi một đám oanh oanh yến yến, có cả mớ người ngoan ngoãn, xinh đẹp nhưng không ai giống Chung Yến Sanh.

Sở hữu một khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần nhưng lại sạch sẽ như tờ giấy trắng. Dường như có thể để người ta tùy ý tô vẽ bất cứ màu sắc nào, khắc thành hình dáng thuộc về bản thân, dễ dàng khơi dậy ham muốn tồi tệ nhất trong lòng người.

Mạnh Kỳ Bình hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy mùi hương trên người Chung Yến Sanh cũng làm lòng gã rộn ràng, hưng phấn đến nỗi ngón tay run rẩy. Gã càng nhích lại gần hơn, cười toe toét: “Cứ gọi ngươi là Chung tiểu Thế tử thì nghe xa lạ quá, ngươi có nhũ danh nào không?”

Gã dựa vào quá gần, còn mang giọng điệu bỡn cợt. Chung Yến Sanh cảm thấy không thoải mái, lùi lại sau một chút, lắc đầu.

Cậu đã nói dối.

Điều Điều là nhũ danh chỉ người nhà mới biết, chỉ có người thân cận mới có thể gọi, Chung Yến Sanh không muốn bị những người như vậy gọi tên.

“Vậy ta gọi ngươi là Yến Yến được không?” Mạnh Kỳ Bình có vẻ rất hài lòng, tự quyết định: “Từ nay sẽ gọi ngươi là Yến Yến.”

Trong lòng Chung Yến Sanh không chấp nhận cái tên Yến Yến này nên không quan tâm lắm, chỉ đáp qua loa: “Ừ ừ.”

Sau màn, cầm sư bắt đầu tấu nhạc, mọi người lần lượt ngồi xuống. Trong tiếng nhạc, họ lần lượt nâng chén đối ẩm, trò chuyện với nhau. Lúc nói chuyện thì nhắc tới Tiêu Văn Lan – người vừa vội vã rời đi, mọi người đều cảm thán: “Tiêu huynh thật đáng thương, có một vị đường ca hung ác như vậy đè trên đầu.”

“Haha, Tiêu Văn Lan bình thường kiêu ngạo lắm, nhưng gặp Định Vương thì thành tên nhát cáy ngay.”

“Đó là Định Vương mà, ngươi đừng nói Tiêu Văn Lan, vừa rồi cách một chiếc xe ngựa nghe hắn nói chuyện, ta cũng sợ đến mức chân mềm nhũn.”

“Đúng đó, chẳng phải ngươi cũng nhát cáy à, còn run cầm cập nữa.”

“Ta run là vì Tiêu Văn Lan cứ dùng quạt đâm… của ta, còn phải cảm ơn Chung tiểu Thế tử đã cứu ta một mạng.”

Thanh niên áo xanh đỏ bừng mặt đang biện bạch chính là người bị Tiêu Văn Lan dùng quạt đâm trước đó, còn cắt ngang lời nói nhảm của Mạnh Kỳ Bình. Chung Yến Sanh cảm thấy trong đám người này chỉ có hắn là tương đối bình thường, bèn mỉm cười với hắn.

Những người khác lập tức sinh lòng ghen ghét, suy nghĩ xem làm thế nào để gây ấn tượng với Chung Yến Sanh.

Sau đó nghe thấy Chung Yến Sanh tò mò hỏi: “Các ngươi biết Định Vương à? Hắn trông như thế nào?”

Bầu không khí trong phòng lập tức im lặng, ngay cả cầm sư sau màn cũng run tay, gảy sai vài nốt.

Nhắc đến Định Vương, mọi người nhìn nhau, khẩu vị ai cũng nhạt toét. Một lúc sau, Mạnh Kỳ Bình khó chịu phẩy tay: “Yến Yến hà tất phải tò mò về tên sát thần đó?”

Thanh niên áo xanh sờ cằm, nghiêm túc trả lời: “Định Vương Điện hạ à… Nhà ta trước kia có chút quan hệ với Tiêu gia, cũng hiểu đôi chút. Tiêu gia tự nguyện đời đời trấn thủ biên quan, lão Định Vương khi đó cưới một phụ nữ dị tộc, Định Vương điện hạ có một nửa dòng máu dị tộc, nghe nói mắt hắn có màu xanh đen.”

“Ồ, mắt màu xanh? Nghe cứ như quái vật ấy.”

Chung Yến Sanh không đồng tình với câu nói này, nghiêm túc tưởng tượng.

Đôi mắt màu xanh đen đó chắc chắn là rất đẹp.

Dù sao Định Vương cũng không có ở đây, những người khác thấy Chung Yến Sanh hứng thú với chủ đề này thì lần lượt bổ sung: “Ta nghe nói Định Vương vô cùng tuấn mỹ, muội muội ta ngày nào ở nhà cũng nói muốn gả cho Định Vương. Con bé đó cũng thật bướng bỉnh, không cần thanh danh khuê nữ cũng được đi, ấy mà ngay cả mạng cũng không cần.”

“Haha, nhân vật như vậy nào có chuyện yêu ai thương ai. Nói muội muội ngươi nên bỏ ý định đó đi, chẳng bằng ta…”

“Phì, ngươi nghĩ thì hay lắm, đánh chết ta cũng không để muội muội ta gả cho ngươi.”

“Ta nghe nói Định Vương dung mạo xấu xí, mặt mày dữ tợn kia mà? Mấy tên man di đều gọi hắn là Diêm Vương sống.”

“Mấy ngày trước ta lén nghe phụ thân nói chuyện với người ta, Định Vương hình như đã về Kinh được vài ngày, vì trúng độc của bọn man di ngoài biên ải nên đi đứng bất tiện, mấy ngày này đều ở biệt viện ngoài Kinh thành dưỡng thương. Cũng không biết hôm nay đột nhiên vào Kinh làm gì, thật đáng sợ.”

“Chuyện này ta cũng có biết, phụ thân ta còn tính mang ít đồ qua, chân vừa bước tới biệt viện đã bị Định Vương nói không tiếp khách, những người đến đều bị đuổi về hết. Chậc, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt.”

Mọi người nói chuyện rôm rả, Chung Yến Sanh cầm tách trà, vừa nghe vừa nhấp một ngụm, nghe rất chăm chú.

Mạnh Kỳ Bình thấy cậu không thèm nhìn mình, nhưng lại tỏ vẻ hứng thú với tên sát thần kia thì khó chịu trong lòng, bèn dội một gáo nước lạnh: “Nhân vật nguy hiểm như vậy, Yến Yến đừng tò mò làm gì, cũng đừng chọc vào hắn, không cẩn thận thì rơi đầu như chơi.”

Chung Yến Sanh cảm thấy gã nói thừa, gật đầu: “Ừ ừ.”

Cậu đâu có rảnh mà đi trêu chọc Định Vương làm gì.

Vì có Chung Yến Sanh ở đây, trước đó cũng hứa sẽ không làm bừa nên mọi người cũng không chơi quá lố.

Trên đầu đám người này đều có một ca ca, gia đình cũng không mong chờ họ phải làm gì lớn lao, chỉ cần không gây họa lớn là được. Bình thường vô công rỗi nghề, chỉ việc nghiên cứu ăn chơi hưởng lạc nên có thể nói là rất tinh thông. Chung Yến Sanh bị dẫn đi chơi một lúc lâu, trên mặt cũng dần nặn ra thêm vài nụ cười.

Chẳng biết từ lúc nào, ngoài trời đã tối mịt.

Chung Yến Sanh bị người ta chọc cười vui vẻ, còn Tiêu Lộng cả ngày lại không vui chút nào.

Cả viện yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng như ngừng lại. Tất cả thuộc hạ đều lặng lẽ nép vào bóng tối, tránh bị phát hiện rồi lại bị lôi ra bắt bẻ.

Tiêu Lộng đặt một quyển sách trên đầu gối, nhưng mãi không lật trang nào, ngón tay gõ nhịp vào tay vịn xe lăn, đột ngột mở miệng: “Triển Nhung.”

Triển Nhung đứng canh ngoài viện âm thầm than xui xẻo, bước vào với bước chân nặng nề: “Chủ tử có gì dặn dò?”

Tiêu Lộng: “Mấy giờ rồi?”

“Thưa chủ tử.” Triển Nhung cẩn thận trả lời: “Đã giờ Tuất một khắc(*) rồi.”

(*) 19:00 – 19:15.

“Giờ Tuất một khắc.” Tiêu Lộng chậm rãi gật đầu, lặp lại lần nữa: “Giờ Tuất một khắc.”

Hôm qua tiểu công tử kia khi rời đi đã nói hôm nay sẽ mang điểm tâm tới, kết quả đến giờ Tuất một khắc vẫn chưa thấy đâu.

Gương mặt khô khốc của Triển Nhung không giữ nổi vẻ nghiêm túc, cố gắng cứng rắn: “Có lẽ tiểu công tử trên đường gặp phải chuyện gì nên chậm trễ…”

“Ta có nhắc đến tên đó à?”

Tiêu Lộng bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nói: “Ngươi đang tự ý suy đoán gì đó?”

Triển Nhung câm nín: “Thuộc hạ biết sai.”

Thấy Tiêu Lộng lại im lặng, cúi đầu lật một trang sách, Triển Nhung trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng đã thoát nạn.

Không ngờ ngay giây tiếp theo, Tiêu Lộng đột nhiên ngẩng đầu, như nhớ ra điều gì đó, giọng nói lạnh lùng: “Vừa rồi nhà ngươi bước chân trái vào viện trước đúng không?”

Triển Nhung: “…”

Triển Nhung: “…”
Bình Luận (0)
Comment