Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 98

Sau khi Tiêu Văn Lan tay chân mềm nhũn bò ra khỏi đường hầm, thấy bên ngoài toàn là Hắc Giáp Vệ, hắn ta mới yên tâm.

Từ nhỏ đến lớn, không có việc gì mà anh hắn ta không giải quyết được. Anh hắn ta đã đến thì chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Chưa được ăn tối, lại không ngủ được, từ cung chạy đến cửa vào đường hầm, rồi từ đường hầm chạy ra ngoài, lăn lộn suốt cả đêm. Tiêu Văn Lan đã kiệt sức, lưng ướt đẫm mồ hôi, ngồi bên ngoài thở hồng hộc nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới nhận ra con ngựa Huyền Vân của Tiêu Lộng cũng đang ở đây.

Cây cung dài của Tiêu Lộng đang treo trên Huyền Vân.

Đó là một cây cung đặc chế, còn khó kéo hơn cung cứng hai thạch(*), tầm bắn cũng xa hơn nhiều.

(*) Cung có lực kéo khoảng 120-160 kg.

Bình thường Tiêu Văn Lan khó mà thấy được cây cung đó, nói gì đến việc chạm vào, nhìn một lúc thì thèm thuồng, đứng dậy vòng tới vòng lui chỗ con Huyền Vân, sợ bị ngựa đá nên không dám đến gần để lấy xuống xem.

Cho đến khi phát hiện ra bóng dáng An Vương, thấy động tác của y, Tiêu Văn Lan không chút nghĩ ngợi, chụp lấy cây cung dài, tay vững vàng đặt tên, kéo dây và bắn.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc hắn ta hoàn toàn trống rỗng, tim đập loạn xạ, chỉ biết rằng nhất định phải ngăn chặn An Vương.

Cho đến khi mũi tên bắn ra, Tiêu Văn Lan mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm.

An Vương nhìn chằm chằm Tiêu Văn Lan, há miệng định nói gì đó, nhưng miệng không ngừng tuôn ra dòng máu đỏ tươi, không nói thành lời, tầm nhìn trước mắt như phủ một lớp sương mù, dần trở nên mờ mịt.

Tham vọng vương quyền bá nghiệp, công trạng vĩ đại ngàn năm đã trong tầm tay…

Công thành danh toại, rõ ràng đã gần ngay trước mắt.

Vậy mà, tất cả lại bị hủy hoại bởi một kẻ phế vật mà y khinh thường.

Nhưng An Vương đã không còn nhìn rõ bóng người cầm cây cung dài sau màn sương mỏng kia nữa, y loạng choạng bước về phía trước hai bước, rồi không còn sức chống đỡ, ngã phịch xuống bụi đất.

Cận vệ của An Vương lập tức đỏ mắt: “Báo thù cho Vương gia!”

Tiêu Văn Lan bừng tỉnh, vội ôm lấy cây cung dài trong tay chạy một mạch, trốn sau lưng Hắc Giáp Vệ.

Xung quanh lập tức rơi vào hỗn loạn.

Tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ, tiếng chém giết gần như vang lên cùng lúc.

Khi tin tức truyền đến trước cổng Vĩnh Định, Triển Nhung vung tay, nghiêm nghị hét lớn: “Kẻ phản nghịch An Vương đã chết! Các ngươi còn không mau đầu hàng!”

Quân phản loạn vốn đã rã rời hoàn toàn mất kiểm soát, một giây sau, cổng thành bị đẩy tung, Hắc Giáp Vệ như nước lũ tràn vào trong thành.

Trời đã hửng sáng, làn sương mỏng dần tan đi. Triển Nhung vung tay hất văng máu trên lưỡi kiếm, lau sạch vết máu trên mặt, rồi nhìn về phía lối ra của đường hầm.

Không biết tình hình của chủ tử ra sao rồi?

Lại chịu thêm một đòn nữa, Bùi Hoằng rên rỉ, cảm giác như xương sườn bị gãy thêm vài cái, khóe miệng bầm tím không kiềm chế được mà rỉ máu.

Người của Cảnh Vương ở ngay đường đi phía sau, nhiều lần muốn lao lên giúp nhưng bị ám vệ của Tiêu Lộng chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử bị đánh ngay trước mắt.

Nhìn bộ dạng thảm hại của Bùi Hoằng, Chung Yến Sanh mới cảm thấy nguôi giận phần nào: “Ca ca, bắt sống Cảnh Vương, chúng ta ra ngoài thôi.”

Tiêu Lộng tặc lưỡi một tiếng.

Nghe thấy lời của Chung Yến Sanh, khóe miệng Bùi Hoằng nhếch lên, thoáng hiện nụ cười phong lưu quen thuộc: “Tiểu Sanh, ta không muốn bị bắt sống đâu.”

Rơi vào tay Tiêu Lộng, có lẽ còn kinh khủng hơn cả cái chết.

Chung Yến Sanh mặt không biểu cảm nói: “Tình thế đã thay đổi rồi, Cảnh Vương Điện hạ, bây giờ ngươi không còn lựa chọn nữa.”

Bùi Hoằng đánh không lại Tiêu Lộng, nhưng cũng không phải là trái hồng mềm để người ta tùy ý gây khó dễ, bắt sống hắn ta còn khó hơn giết. Tiêu Lộng nâng ngón tay trỏ, vừa định ra hiệu cho ám vệ hành động, bỗng ngửi thấy một mùi quen thuộc, đột ngột nhìn về phía sâu trong đường hầm.

Cùng lúc đó, từ phía sau Cảnh Vương đột nhiên vang lên một tiếng “Ầm” rất lớn, kèm theo tiếng gầm thét và tiếng kêu thảm thiết: “Ai đó?!”

“Là thuốc nổ! Chúng có thuốc nổ!”

“Bảo vệ Vương gia!”

Toàn bộ đường hầm bị dư chấn của vụ nổ rung chuyển dữ dội, chẳng biết từ lúc nào trong đường hầm xuất hiện thêm mấy khuôn mặt xa lạ, mắt đỏ ngầu: “An Vương Điện hạ đã chết, các ngươi sẽ phải chôn cùng Điện hạ ở đây!”

Chung Yến Sanh chợt dâng lên cảm giác bất an.

Đây là tử sĩ của An Vương? An Vương chết rồi?

Tiêu Lộng chân dài, dứt khoát đá cây kiếm dưới đất lên, nắm chặt chuôi kiếm, định rút lui về phía Chung Yến Sanh. Không ngờ lúc này, tử sĩ của An Vương đồng loạt xông tới.

Đường hầm hẹp đến mức hai người đàn ông trưởng thành đi cạnh nhau còn khó khăn, mang theo nhiều người chỉ khiến lối đi thêm chật chội. Vì vậy Tiêu Lộng và Bùi Hoằng đều chỉ mang theo vài người đi vào. Nhưng đám tử sĩ của An Vương thì không màng đến điều đó, cũng chẳng phân biệt ai với ai, chỉ đỏ mắt muốn kéo thêm vài người chôn theo họ!

Ngay sau đó, lại một tiếng nổ vang lên, kíp nổ mà tử sĩ châm trước đó đã kích hoạt!

Trần đường hầm bắt đầu rung lắc khiến đường hầm chật hẹp lập tức trở nên hỗn loạn. Những ngọn đuốc rơi xuống đất, xung quanh chìm vào bóng tối mịt mù. Ba phe lao vào chém giết nhau, không ai có thể thoát ra khỏi con đường chật hẹp này.

Chung Yến Sanh được mấy người bảo vệ phía sau, trong không khí ngoài mùi trứng thối của thuốc nổ còn có mùi máu tanh nồng nặc.

Cậu hoảng hốt cực kỳ, vội vàng gọi một tiếng “Ca ca”. Giây tiếp theo, cậu cảm nhận được hai bàn tay mình đồng thời được ai đó nắm chặt.

Trên người Tiêu Lộng đều là mùi máu, rõ ràng là đã giết khá nhiều người để quay lại. Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh: “Đường hầm sắp sập rồi, đi thôi!”

Bên trái là tay của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh rất quen thuộc.

Còn bàn tay lạnh ngắt ở bên phải… là của ai?

Trong bóng tối, Chung Yến Sanh lạnh hết cả sống lưng, suýt chút nữa sợ quá mà khóc lên, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể mím môi dùng sức rút tay ra.

Tiêu Lộng nhận thấy điều bất thường, hắn bảo vệ Chung Yến Sanh rồi nhấc chân tung cước, nghe tiếng là biết đã đá trúng. Ngay sau đó, giọng của Bùi Hoằng vang lên từ bên cạnh: “Hừ.”

Chung Yến Sanh vội vàng nhân cơ hội rút tay về, hoảng hốt nép vào lòng Tiêu Lộng, mắt đỏ hoe vì sợ hãi.

Cách đó không xa đột nhiên sáng lên ánh lửa, là ám vệ mang theo đuốc: “Chủ tử, bên này!”

Ám vệ dẫn đường, nhưng cũng chính là dẫn đường cho người của An Vương. Đám tử sĩ bám theo Bùi Hoằng tìm đến đường hầm như lũ chó điên, men theo ánh lửa mà lao vào cắn xé.

“Hộ tống chủ tử và tiểu Điện hạ rời đi!”

“Đường hầm sắp sập rồi, nhanh lên!”

Trần đường hầm rung động, bụi bặm rơi xuống ào ào, mùi vị hỗn tạp trong đường hầm cùng với bụi bay thẳng vào mặt khiến Chung Yến Sanh không nhịn được mà ho khan. Tiêu Lộng giữ chặt cậu trong ngực, đôi mắt xanh thẫm hằn lên những tia máu, sát khí ngùn ngụt, tử sĩ nào muốn cản đường đều bị hắn lưu loát cắt đứt cuống họng.

Khi đến ngã rẽ, thấy Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng dưới sự bảo vệ của ám vệ càng lúc càng gần lối ra, đám tử sĩ còn lại bắt đầu phản công điên cuồng, nhắm vào Tiêu Lộng và Chung Yến Sanh.

Lại một tiếng nổ “Ầm” vang lên, đường hầm phía sau bắt đầu sụp đổ!

Nghe thấy tiếng động, Chung Yến Sanh cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Đao kiếm chém tới, Tiêu Lộng mặc áo giáp nhẹ, có thể chịu được đao kiếm, nhưng Chung Yến Sanh thì không. Trong tình thế cấp bách, Tiêu Lộng phải đẩy Chung Yến Sanh lên phía trước, quay người lại đối đầu với đám tử sĩ phiền phức này.

Vừa dứt khoát giải quyết đám người đó xong, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng thét kinh hãi, Tiêu Lộng lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

Chung Yến Sanh đã bị Bùi Hoằng bắt được.

Bùi Hoằng một mực không lên tiếng, là vì chờ đợi giây phút này.

Gạch đá trên trần rung chuyển, ánh lửa mờ mịt lúc ẩn lúc hiện, cả người Bùi Hoằng toàn là máu tươi, tay chân đều bị thương, trên mặt cũng dính máu, không rõ là của hắn ta hay của người khác. Bàn tay duy nhất còn lại không bị thương bóp chặt cổ họng Chung Yến Sanh, cười khẽ một tiếng: “Tiểu Sanh, trò vặt khi nãy không còn tác dụng nữa rồi, lần này ta sẽ không để ngươi gạt chân nữa đâu.”

Cổ Chung Yến Sanh nhỏ gầy, làn da mỏng manh và ấm áp, khớp xương yếu ớt nằm trong tay hắn ta, chỉ cần dùng sức bóp một cái… mọi đau khổ, đều sẽ tan biến.

Bàn tay cầm dao của Chung Yến Sanh chợt cứng đờ, hơi thở run rẩy: “Ngươi muốn… giết ta sao?”

Vào giờ phút này, đường hầm như rơi vào tĩnh lặng, nhưng gạch đá vẫn rơi xuống tán loạn.

Bùi Hoằng như không cảm nhận được nguy hiểm, chỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc của Chung Yến Sanh, suy tư điều gì đó.

Đường hầm vốn đã lạnh, cơ thể mất máu nhiều càng trở nên lạnh lẽo, như thể quay trở lại mùa đông mười mấy năm trước.

Hắn ta ngã xuống tuyết, nhưng tỉnh lại trong khoảng không ấm áp của xe ngựa, trên người phủ áo lông ấm áp. Chung Yến Sanh đang chống tay lên má nằm bên cạnh, cơ thể nhỏ nhắn, tái nhợt nhưng đẹp đẽ. Thấy hắn ta mở mắt, đôi mắt ấy sáng bừng, nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn ta.

Mười năm trôi qua, cuối cùng hắn ta mới gặp lại tiểu Bồ Tát ngày nào đã trưởng thành.

Người từng kéo tay hắn ta năm ấy, giờ đây lại chạy đến bên kẻ thù lớn nhất của hắn ta.

Hoặc có thể nói, từ giây phút thân phận của Chung Yến Sanh bị phát hiện, họ đã đứng ở hai đầu đối nghịch.

Bàn tay Bùi Hoằng từ từ siết chặt, Chung Yến Sanh không thể thoát ra, nhất thời không thở nổi.

Ngay khoảnh khắc Chung Yến Sanh nghĩ rằng mình sẽ bị bóp chết, Bùi Hoằng đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn, vai hắn ta chịu một lực khiến cả người đập mạnh vào vách đá, người trong tay bị cướp đi.

Giọng nói Tiêu Lộng tràn ngập sát khí: “Cút ngay.”

Bùi Hoằng dừng lại một lúc, nhắm mắt lại, lần này hắn ta không chọn kéo Chung Yến Sanh về nữa mà buông tay, đẩy mạnh Chung Yến Sanh về phía ngã rẽ bên trái.

Chung Yến Sanh chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đá trên đầu đột nhiên sụp xuống, Tiêu Lộng gần như ôm chặt lấy Chung Yến Sanh trong lòng, lao về phía cửa đường hầm.

Nhưng vì chậm trễ quá lâu, gạch đá lung lay cuối cùng không còn chịu nổi, đổ sập xuống!

Chung Yến Sanh muốn che chắn cho Tiêu Lộng, nhưng ngược lại bị Tiêu Lộng bảo vệ kín kẽ, dưới cú va đập mạnh, đầu óc cậu choáng váng rồi ngất đi.

Lúc cậu lờ mờ tỉnh lại, trước mắt chỉ là một mảng tối đen, không biết đã qua bao lâu.

Đầu óc Chung Yến Sanh quay cuồng. Cậu cảm thấy có ai đó nằm đè lên người mình, thứ gì đó ấm nóng nhỏ xuống mặt. Nỗi sợ hãi tột độ dâng trào, cậu vội đưa tay chạm vào, cảm nhận được gương mặt lạnh lẽo của người kia và chất lỏng ấm nóng, tim cậu như bị bóp nghẹt, hơi thở trở nên đứt quãng, giọng run rẩy: “Ca ca?”

Một lát sau, giọng nói khàn khàn của Tiêu Lộng vang lên từ phía trên: “Đừng sợ.”

Có vẻ như họ đã bị chôn vùi ở một góc khuất nên không bị đè chết. Tiêu Lộng bảo vệ Chung Yến Sanh bên dưới, vì vậy cậu không bị thương nặng.

Nhưng máu ấm vẫn tiếp tục nhỏ xuống mặt cậu, khiến cậu sợ hãi cực kỳ: “Ca ca, có phải anh bị thương ở đâu rồi không?”

Tiêu Lộng cúi đầu xuống, trong bóng tối vẫn có thể định vị chính xác, hôn nhẹ lên môi cậu.

Do nhiều ngày đi đường nên môi Tiêu Lộng có hơi khô, khẽ cọ nhẹ lên môi của Chung Yến Sanh, giọng nói mang chút ý cười: “Làm sao có thể, Điều Điều không nghe người ngoài đồn sao? Định Vương Điện hạ mình đồng da sắt mà.”

Con người đều là máu thịt, làm gì có ai mình đồng da sắt.

Đến lúc này rồi mà Tiêu Lộng vẫn còn đùa giỡn, an ủi dỗ dành cậu.

Hốc mắt Chung Yến Sanh nóng lên, nước mắt ấm áp chảy xuống theo khóe mắt. Cậu cố chịu đựng không khóc thành tiếng, chỉ hơi ngẩng đầu, đưa đầu lưỡi nhỏ như mèo con liếm nhẹ lên đôi môi khô khốc của Tiêu Lộng: “Ừm, thế gian này không có chuyện gì làm khó được Định Vương Điện hạ.”

Tiêu Lộng mỉm cười: “Ngoan quá, Điều Điều.”

Chung Yến Sanh không vui mím môi: “Lúc nào em cũng ngoan mà.”

Cậu sợ Tiêu Lộng sẽ ngất đi thì sẽ không tỉnh lại nữa, bèn kéo Tiêu Lộng trò chuyện: “Tình hình Bắc Mạc thế nào rồi? Anh chạy tới đây từ lúc nào?”

Tiêu Lộng im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Mọi việc còn lại giao cho cô em không thành vấn đề, mười ngày trước ta đã nhận được tin, vòng qua đường khác để trở về nên mới chậm một chút, đã để em đợi lâu rồi.”

Chung Yến Sanh dùng sức lắc đầu: “Anh đến rất đúng lúc rồi, ca ca.”

Mùa đông lạnh giá khắc nghiệt, để tiện hành động, Chung Yến Sanh chỉ mặc một lớp áo mỏng. Giờ đây nằm trên mặt đất, cái lạnh thấu xương len lỏi qua từng lớp vải, thấm sâu vào tận trong xương.

Một lúc sau, cậu nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ mãi thích em chứ?”

Tiêu Lộng dường như cười nhẹ: “Đương nhiên rồi.”

Chung Yến Sanh lại thì thầm: “Chúng ta gặp nhau muộn quá, ca ca.”

“Ai nói vậy.” Tiêu Lộng đáp lại từng câu của cậu: “Ta đã biết em từ khi em còn trong bụng mẹ.”

Chung Yến Sanh: “…Thật sao, nhưng em nghe bác Vương nói lúc đó anh còn khóc lóc om sòm với cha anh, đòi bỏ nhà ra đi, nhất định phải giải trừ hôn ước.”

“Bác Vương già cả rồi.” Giọng Tiêu Lộng bình thản: “Đừng nghe ông ấy nói lung tung.”

Chung Yến Sanh “Dạ” một tiếng.

Xung quanh dường như càng lúc càng lạnh, Chung Yến Sanh không khỏi run lên, sau khi cố nói chuyện với Tiêu Lộng một lúc, cậu không thể kiểm soát được mà dần trở nên mơ màng.

Mặc dù đoạn đường hầm này không sâu, nhưng có vẻ như cậu và Tiêu Lộng không thể cầm cự cho đến khi có người đến đào họ ra.

Cậu và Tiêu Lộng sẽ bị chôn vùi dưới này sao?

Nếu chỉ có mình cậu ở nơi tối tăm lạnh lẽo thế này, cậu sẽ rất sợ hãi, nhưng có Tiêu Lộng bên cạnh, cậu lại không thấy sợ đến vậy nữa.

Nếu được an nghỉ bên cạnh Tiêu Lộng… cũng tốt.

Chung Yến Sanh mơ màng, hơi thở dần trở nên yếu ớt. Không bao lâu sau, cậu bỗng thấy cổ đau nhói. Tiêu Lộng cắn nhẹ cậu, giọng khàn khàn, mang theo chút hoảng hốt không thể giấu được: “Điều Điều, đừng ngủ.”

Chung Yến Sanh mơ màng “Ừm” một tiếng, đưa tay lên định chạm vào mặt Tiêu Lộng, nhưng trong bóng tối, cậu không tìm đúng hướng, lại chạm vào cổ của Tiêu Lộng và vô tình kéo phải một sợi dây.

Cậu vô ý kéo nhẹ sợi dây kia một cái, ngay sau đó vật được ủ ấm bởi nhiệt độ cơ thể của Tiêu Lộng rơi vào tay cậu.

Đó là chiếc khóa trường mệnh mà cha mẹ đã chuẩn bị cho cậu, có khắc dòng chữ “Trường tuế vô ưu” cùng hoa văn cát tường, cầu chúc cho cậu không bệnh không tật, lớn lên bình an.

Vào ngày sinh nhật của Tiêu Lộng, cậu đã đeo chiếc khóa trường mệnh này lên cổ hắn, hy vọng gửi gắm lời chúc phúc này đến hắn, mong hắn được bình an.

Cậu chưa bao giờ gặp cha mẹ mình, chỉ từng thấy họ qua bức họa.

Chung Yến Sanh trở nên tỉnh táo hơn một chút, nắm chặt lấy chiếc khóa trường mệnh, hơi thở gấp gáp.

Nếu như… nếu như cha mẹ có linh thiêng, xin hãy bảo vệ cho cậu và Tiêu Lộng thêm một lần nữa.

Cái lạnh thấm vào tận xương khiến ý thức của Chung Yến Sanh lúc tỉnh táo, lúc mơ màng. Mỗi khi sắp không chịu nổi mà ngất đi, cậu lại bị Tiêu Lộng cắn hôn, đầu lưỡi bị ngậm lấy, nhẹ nhàng cắn mút, nụ hôn mang theo vị máu tanh ép buộc cậu phải tỉnh táo trở lại.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, không biết đã qua bao lâu, trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói xuyên qua mặt đất, xen lẫn tiếng nức nở: “Đạp Tuyết cứ ngửi mãi ở đây, chắc chắn anh ta và tiểu Điện hạ đang ở dưới này!”

Tiếng kêu rên của Đạp Tuyết mơ hồ vọng tới.

Những tảng gạch đá nặng nề phía trên từ từ được dời đi, không khí trong lành tràn vào. Lông mi Chung Yến Sanh dính đầy máu của Tiêu Lộng, cậu hoảng hốt mở mắt, hai mắt nhói lên vì ánh sáng chói lòa của bầu trời.

Đêm dài hỗn loạn đã kết thúc tự bao giờ.

Trời đã sáng rồi.



Tác giả: Mèo lớn lập công lớn!
Bình Luận (0)
Comment