Sau Khi Nhân Viên Quèn Beta Kết Hôn Cùng Alpha Cấp Cao

Chương 54

Quý Dư đi đến trước cửa, đứng đó rất lâu không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm khóa cửa, không biết đang ngẩn người hay suy tư.

Cuối cùng anh cũng không làm gì, quay người trở lại sofa.

Nếu Thương Viễn Chu thực sự muốn vào, thì việc thay khóa cũng vô ích.

Quý Dư dần dần hiểu ra quyền thế và địa vị của Thương Viễn Chu đại diện cho điều gì, hắn có thể dễ dàng làm được rất nhiều việc.

Thậm chí không cần tự mình động tay, chỉ cần một câu là có người sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh của hắn.

Thương Viễn Chu nói sẽ không can thiệp vào lựa chọn của anh nữa, cũng sẽ không khiến đội anh liên lạc từ chối anh.

Quý Dư chỉ có thể hy vọng hắn giữ lời.

Anh không xem thỏa thuận ly hôn, ký tên vào chỗ khác rồi cất đi.

Hộp thức ăn đặt lặng lẽ trên bàn, Quý Dư do dự một chút rồi mở ra.

Người chuẩn bị hộp thức ăn này rõ ràng rất hiểu khẩu vị của anh, bên trong đều là món anh thích, còn có một ô nhỏ đựng đồ ngọt.

Lần trước, Quý Dư tiện miệng nói muốn ăn bánh kem nhung đen.

Nhìn hộp đồ ăn trước mặt, lòng Quý Dư thoáng nhói lên, không đau, chỉ là chua xót.

Anh tin Thương Viễn Chu thích mình, nhưng thích không phải là tất cả, anh không muốn tiếp tục tốn công trong mối quan hệ không phù hợp này.

Anh cũng không thể gạt bỏ những điều tốt đẹp Thương Viễn Chu đã làm cho mình, nhưng anh còn chưa kịp hiểu rõ thế nào là rung động, thì đã hay tin bị lừa dối.

Quý Dư không thể chấp nhận sự lừa dối trong tình cảm này, chia tay là kết quả tốt nhất.

Chỉ là sau khi mọi chuyện đã an bài xong xuôi, nhìn miếng bánh kem nhung đen nhỏ bé này, hốc mắt Quý Dư vẫn đỏ hoe.

Anh còn chưa thực sự học được cách yêu một người, thì đã lại nếm trải cảm giác mất mát.

...

Đến cửa Cục Dân Chính theo giờ hẹn trên tin nhắn, Quý Dư và Thương Viễn Chu đều trông rất bình tĩnh.

Ít nhất là vẻ ngoài.

Thương Viễn Chu nhìn bóng dáng mảnh khảnh đi phía trước, đôi mắt màu đỏ nhạt hơi tối lại.

Chỉ vỏn vẹn ba ngày, trên người Quý Dư đã không còn bất kỳ dấu vết tin tức tố nào của hắn.

Beta không thể bị đánh dấu, dù hắn có cắn mạnh đến đâu, rót vào bao nhiêu pheromone, thậm chí có gây ra phân hóa giả, pheromone hắn để lại trên người Quý Dư cũng dễ dàng tan biến.

Chỉ cần tắm vài lần, qua một hai ngày, hoàn toàn không thể nhận ra trên người Quý Dư có bất kỳ dấu vết nào liên quan đến hắn.

Và giờ đây——

Từ khoảnh khắc bước ra khỏi Cục Dân Chính này, quan hệ giữa hắn và Quý Dư cũng hoàn toàn chấm dứt.

Từ nay về sau, không còn gì có thể chứng minh họ thuộc về nhau.

Quý Dư không thuộc về hắn, hai người sẽ như những người xa lạ lướt qua nhau trên đường, không còn chút liên quan.

Thương Viễn Chu không cam lòng.

Khoảnh khắc bước chân vào cửa Cục Dân Chính, Thương Viễn Chu như hụt chân, rơi xuống vực sâu, sự không cam lòng và hối hận tột độ gào thét, đập vào vách đá.

Hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, giả vờ bình tĩnh để chấp nhận.

Nhân viên Cục Dân Chính nhìn thỏa thuận ly hôn, "Hai bên đều không nhầm lẫn gì về việc phân chia tài sản chứ?"

"Sau khi ly hôn, bất động sản là căn hộ hai phòng ngủ mang tên Alpha, một chiếc xe địa hình Mercedes-Benz G-Class sẽ chuyển sang tên Beta, tức là anh Quý, ngoài ra còn có tiền mặt."

"Chờ đã, từ từ."

Quý Dư ngắt lời, cau mày hỏi: "Đây là cái gì?"

Lúc ký thỏa thuận ly hôn, anh căn bản không xem nội dung, cũng không nghĩ đến chuyện tài sản, điều duy nhất anh nhớ là khoản nợ.

Là số tiền hơn 900 nghìn tệ anh còn nợ Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu: "Lúc kết hôn anh không làm công chứng tài sản, theo luật, anh phải đưa cho em một nửa tài sản của mình."

Hắn cười, có chút tự giễu: "Nhưng anh biết em sẽ không nhận."

"Căn hộ đó là nơi chúng ta từng sống cùng nhau, em làm nhiếp ảnh dã ngoại, không thể thiếu xe địa hình, còn tiền mặt, cứ coi như lương của em đi, như hợp đồng đã ghi."

Nếu không rõ tính cách Quý Dư, Thương Viễn Chu không ngại giao một nửa tài sản cho anh.

Nhưng hắn vẫn không kìm được muốn cho Quý Dư thứ gì đó, tìm lý do để anh nhận, thứ hắn muốn cho nhất là cả con người mình, nhưng Quý Dư lại không cần.

Thấy Quý Dư định mở miệng, Thương Viễn Chu nói thẳng: "Thỏa thuận ly hôn chỉ có bản này, anh cũng chỉ mềm lòng ký lần này."

"Nếu em không muốn nhận," hắn nhìn Quý Dư, môi mỏng hơi nhếch, "Anh cũng không ngại cưới em thêm lần nữa."

Quý Dư:......

Ánh mắt nhân viên công tác đảo qua đảo lại giữa hai người, khi nghe Thương Viễn Chu nói, trong lòng càng sáng lên radar hóng chuyện.

Đây là kiểu bá tổng cưng chiều gì vậy, nào là một căn nhà, chiếc Mercedes-Benz G-Class mấy trăm vạn, còn cả khoản tiền mặt khiến người ta kinh ngạc, đúng là quá bá tổng.

Nếu không phải đang ở chỗ đăng ký ly hôn thì càng đáng hóng hơn, tiếc thật.

Cô ấy đầy tiếc nuối đóng dấu đỏ vào hai tờ giấy chứng nhận ly hôn, đưa cho hai người.

Ra khỏi Cục Dân Chính, Quý Dư từ chối đề nghị đưa về của Thương Viễn Chu, tự mình bắt xe đi.

Thương Viễn Chu ngồi trong xe nhìn chiếc xe chở Quý Dư rời đi, đêm hôm tiệc rượu hắn cũng nhìn Quý Dư như vậy, giờ cũng thế.

Một vòng tròn lớn khép lại, mọi thứ như thể trở về điểm xuất phát.

Sau khi Quý Dư tốt nghiệp cấp ba, gặp lại Thương Viễn Chu ở bữa tiệc, 5 năm trời Thương Viễn Chu đã chờ đợi.

Giờ đây, hắn cũng không thể chờ đợi thêm nữa, hắn đã dùng sai cách, nên mới để Quý Dư rời đi, nếu Quý Dư không quay lại, hắn sẽ đi tìm anh.

Thương Viễn Chu như vừa trải qua một giấc mộng ảo phù du, thật sự chỉ có một ngày, ngắn ngủi như một đêm mộng mị.

Hắn như đã từng có được Quý Dư trong vô số giấc mơ thời cấp ba, nhưng Thương Viễn Chu biết lần này là thật.

Ai có thể chấp nhận sau khi có được một khoảng thời gian ngắn ngủi rồi đột ngột mất đi?

Thiên đường và địa ngục trong khoảnh khắc mang đến sự chênh lệch và mất mát quá lớn, không ai có thể chấp nhận, Thương Viễn Chu cũng vậy.

Mẹ nó cái kiểu giả vờ bình tĩnh chấp nhận, hắn nhất định phải tìm vợ mình về.

Để vợ cam tâm tình nguyện kết hôn với hắn lần nữa.

Quý Dư không động đến số tiền Thương Viễn Chu cho, sau khi xác nhận với Thương Viễn Chu rằng hắn sẽ không giam cầm Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên cả đời, chỉ cho họ một bài học, anh cũng không quan tâm đến chuyện vốn dĩ không rảnh bận tâm này nữa.

Về phần kẻ châm ngòi mọi chuyện, Thương Viễn Trần, mãi đến khi chị Kỷ thần bí chạy đến hỏi anh có biết tại sao Thương Viễn Chu lại đưa người đó sang Nam Phi khai thác mỏ không, Quý Dư mới biết Thương Viễn Chu đã làm gì.

Anh không nói rõ lý do, chỉ nói phỏng đoán của mình: "Chắc sẽ không để cậu ta ở mãi bên đó đâu, có lẽ chỉ muốn cho cậu ta một bài học thôi."

Chị Kỷ như đang thực hiện lời hứa về việc quan tâm bạn bè, vài ngày lại tích cực tìm Quý Dư trò chuyện, cả hai đều thích nhiếp ảnh nên cũng có nhiều đề tài chung.

Chị Kỷ: "Thủ tục xuất ngoại của cậu xong chưa, định khi nào đi?"

Quý Dư lật xem lịch, trả lời: "Ba ngày nữa em đi."

Lần này đi không biết khi nào mới về, sau khi giải quyết xong mọi việc, anh muốn đến thăm bà Lê lần cuối.

Chị Kỷ: "Nghe nói cậu có một chậu trúc quy bối quý lắm, chắc không mang đi được nhỉ?"

"Có muốn chị giúp cậu chăm không? Chỉ là chị chưa từng chăm hoa lá gì bao giờ, cậu phải dặn chị kỹ càng cách chăm đấy."

Quý Dư suy nghĩ rồi vẫn từ chối: "Không cần đâu chị Kỷ."

Do dự một chút, anh nói thêm: "Hay là... chị thỉnh thoảng ghé qua xem nó giúp em được không?"

Sau khi làm xong mọi việc cần làm, ba ngày trôi qua rất nhanh.

Trước khi xách hành lý rời khỏi căn hộ thuê, Quý Dư đem chậu trúc quy bối trồng ở công viên gần đó.

Anh không chắc chậu trúc quy bối này có sống sót sau khi rời khỏi sự chăm sóc tỉ mỉ của con người hay không, nhưng vẫn quyết định trước khi đi sẽ giải thoát nó khỏi sự ràng buộc của chậu hoa nhỏ, để nó hòa mình vào mảnh đất rộng lớn.

Có lẽ nó sẽ khỏe mạnh trong mưa gió, có lẽ sẽ bị sâu bọ tàn phá, úa vàng khô héo, tất cả đều là những viễn cảnh không ai biết trước.

Quý Dư chỉ có thể chọn cho nó một nơi ấm áp ẩm ướt, tránh bị phơi nắng, cho nó một khởi đầu tốt đẹp.

Trước khi đi, anh nhìn lại lần cuối chậu trúc quy bối, chụp ảnh vị trí trồng cây gửi cho chị Kỷ, rồi dặn chị Kỷ không cần can thiệp, chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem, báo cho Quý Dư biết tình trạng sống chết của nó là được.

Chị Kỷ muốn ra tiễn anh, Quý Dư từ chối, một mình kéo vali hành lý, bắt taxi ra sân bay.

Sau đó, ở sân bay, anh thấy một người như thể đã nằm trong dự đoán, lại như thể vượt ngoài dự đoán.

Hắn đứng giữa đám đông, tuấn tú xuất chúng, người qua lại không khỏi ngoái đầu nhìn, nhưng ánh mắt hắn lướt qua đám đông, chỉ nhìn về phía một người.

Thương Viễn Chu nhìn chiếc vali trong tay anh, rồi nhìn Quý Dư im lặng, "Em không định hỏi anh làm sao biết giờ em đi à?"

Quý Dư: "Tôi biết, chị Kỷ nói cho anh."

"Không phải."

Gần như chắc chắn trăm phần trăm chuyện đó, vậy mà lại nhận được câu trả lời phủ định, Quý Dư ngẩn người, rồi nghe Thương Viễn Chu thong thả nói:

"Anh cài phần mềm định vị vào điện thoại của em."

Quý Dư đột nhiên mở to mắt, "Anh bị điên à?"

Anh không nhận ra cảm xúc bình lặng như mặt hồ của mình đã dễ dàng bị Thương Viễn Chu kích động, dù cảm xúc đó là kinh ngạc và tức giận.

Thương Viễn Chu nghiến răng, kìm nén sự tàn nhẫn nói: "Em không thích anh lừa dối, được, anh sẽ không lừa dối em nữa."

"Nhưng em muốn anh không làm gì cả, trơ mắt nhìn em đi cái quái gì dã ngoại, đi sa mạc, đi rừng mưa, đi núi tuyết, thậm chí không biết em có an toàn hay không, anh không làm được."

Quý Dư: "Chúng ta đã ly hôn, anh vượt quá giới hạn rồi."

Thương Viễn Chu cười khẩy: "Ly hôn thì sao, anh thích lo chuyện của chồng cũ đấy."

"Quý Dư, anh nói thẳng với em, nếu em đổi điện thoại hoặc tìm người xóa phần mềm định vị, anh sẽ tìm đến em trong vòng một ngày."

Quý Dư kinh ngạc nhìn hắn, nửa ngày không nói nên lời.

Anh không nói được, Thương Viễn Chu vẫn chưa nói xong.

Thương Viễn Chu nhìn gương mặt ngơ ngác trước mắt, rất muốn hôn lên, muốn để lại dấu ấn của mình trên chiếc gáy trắng nõn của Quý Dư trước khi anh rời đi.

Bàn tay buông thõng bên người vô thức v**t v* lòng bàn tay, cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong lòng.

Hắn đè nén những cảm xúc rối bời đó, mở lời: "Ngoài định vị, bên cạnh em cũng có người anh sắp xếp, họ có thể bảo vệ an toàn cho em."

Không đợi Quý Dư nói gì, Thương Viễn Chu kiên quyết nói: "Anh sẽ không lừa dối em nữa, nhưng những chuyện liên quan đến an toàn của em, anh sẽ không nhượng bộ."

Quý Dư nhíu mày, anh không phải người không biết điều, nhưng... "Nhiếp ảnh gia dã ngoại không nguy hiểm như anh tưởng tượng, có người gặp chuyện, nhưng đều là xác suất cực nhỏ."

"Anh không đánh cược được," Thương Viễn Chu trầm giọng nói: "Dù chỉ là một phần vạn xác suất, anh cũng không đánh cược được."

Sân bay vốn dĩ ồn ào vì dòng người qua lại, giờ phút này như thể trở nên tĩnh lặng, chỉ có giọng nói của Thương Viễn Chu vang vọng bên tai Quý Dư.

"Em không cần phân biệt ai là người anh sắp xếp, anh cũng sẽ không nói cho em biết."

Thương Viễn Chu ngước mắt, khóe môi hơi cong lên: "Anh muốn em ở nước ngoài nhìn thấy ai cũng sẽ nhớ đến anh."

Lông mi Quý Dư run rẩy, anh mím chặt môi nhìn người trước mắt, "A Chu..."

Bình Luận (0)
Comment