Trong một phòng thí nghiệm nào đó, Thương Viễn Chu mặc một chiếc áo khoác đen, dáng người cao lớn, một tay đút túi, vạt áo khoác hơi nhếch lên, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Hắn đứng giữa một nhóm nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng, những người qua lại trong phòng thí nghiệm đều không khỏi dán mắt vào hắn.
Có những người, dù đứng giữa đám đông, vẫn nổi bật hơn cả.
Thương Viễn Chu là một người như vậy.
Huống chi những lời đồn về việc hắn sắp làm càng khiến nhiều nhà nghiên cứu tò mò nhìn hắn.
Trong ánh mắt họ là sự kinh ngạc, khó hiểu, ngưỡng mộ, cực kỳ hâm mộ, thậm chí còn có chút ghen tị và thèm khát.
Ánh mắt mỗi người đều ẩn chứa nhiều cảm xúc, nhưng họ đều phải thầm cảm thán sự điên cuồng của vị Alpha cấp cao này.
Nhiều Omega vô thức vuốt tóc khi Thương Viễn Chu đảo mắt qua, cố tình để lộ khuôn mặt, dù đang làm việc, họ vẫn không nhịn được liếc trộm.
Khi phát hiện Thương Viễn Chu không nhìn mình, họ không khỏi thất vọng.
Dù trong lòng rạo rực, nhưng không ai dám đến gần.
Thương Viễn Chu là nhà đầu tư lớn nhất của phòng thí nghiệm này, những người làm việc ở đây đều đã ký hợp đồng bảo mật và có đầu óc tỉnh táo hơn người thường, họ biết cơ hội được hắn để mắt là rất nhỏ, công việc vẫn quan trọng hơn.
Tuy nhiên ngoại trừ các Alpha và những nhà nghiên cứu lớn tuổi, những người khác vẫn không khỏi mơ mộng, tưởng tượng mình là người được vị Alpha cấp cao này đối xử như vậy.
Thương Viễn Chu không biết người khác nghĩ gì, biết cũng chẳng để tâm.
Hắn quen với việc bị nhìn chằm chằm, dù nhiều người lén nhìn, Thương Viễn Chu vẫn làm như không thấy.
Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không có biểu cảm gì, người báo cáo tiến độ nghiên cứu dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn càng lúc càng căng thẳng, sợ bị tìm ra sai sót.
Khí chất của Thương Viễn Chu quá mạnh, mạnh đến mức những nhà nghiên cứu này quên mất hắn không phải người trong ngành, dù là Alpha cấp cao cũng không thể toàn trí toàn năng.
Nhà nghiên cứu lo lắng báo cáo số liệu thực nghiệm, thỉnh thoảng liếc nhìn biểu cảm của Thương Viễn Chu, thấy hắn vẫn không thay đổi thì đổ mồ hôi.
Nhưng thực tế, Thương Viễn Chu đã sớm thất thần.
Các thuật ngữ chuyên ngành và số liệu thực nghiệm bên tai như tạp âm ồn ào, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến Quý Dư.
Nhớ vợ quá.
Đã hai tháng không có tin tức gì về vợ.
Chỉ có trợ lý thân cận của Thương Viễn Chu biết, hắn đang ngày càng bực bội.
Cố tình như bị sợi dây vô hình trói buộc, kìm nén, áp lực, cuối cùng không làm gì cả.
Kiên nhẫn chờ đợi, như con sói ngủ đông, chờ thời cơ đòi lại cả vốn lẫn lời.
......
Quý Dư lúc này có chút căng thẳng, ánh đèn sân khấu chiếu sáng, còn anh với tư cách nhiếp ảnh gia được đề cử, ngồi dưới khán đài, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Lần này cuộc thi khuyến khích tài năng nhiếp ảnh mới, Quý Dư không ngờ mình lại được đề cử.
Ban đầu anh chỉ đến với tâm thế trải nghiệm, khi biết mình được đề cử, rất ngạc nhiên.
Lúc này ngồi dưới khán đài, trong bầu không khí trang trọng, dù biết hy vọng không cao, vẫn không khỏi căng thẳng.
Aidan ngồi cạnh anh, nói chuyện nhỏ nhẹ, Quý Dư trò chuyện một lúc rồi cũng dần thả lỏng, nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy tên mình.
"Giải nhì, bức ảnh 'Nữ thần đêm tàn' của nhiếp ảnh gia mới, Quý Dư!"
Trên màn hình lớn phía sau sân khấu, bức ảnh do Quý Dư chụp được chiếu lên.
Trên nền trời đêm, tinh vân tựa như một nữ thần ngẩng mặt từ trời cao sắp rơi xuống trần gian, tinh vân màu lam tím mộng ảo trải rộng, tựa như vạt váy nàng đang lay động.
Một mũi tên bạc của sao băng xuyên qua ngực "nàng", "nàng" bất lực rơi xuống, cái chết bi tráng của "nàng" lại như gieo mầm cho muôn vàn ánh sao rực rỡ.
Điểm tuyệt diệu nhất của bức ảnh này chính là vệt sao băng bạc xuyên qua bầu trời đêm, đâm vào ngực "nàng".
"Bức ảnh này được chụp ở sa mạc, trùng hợp là, trước khi chụp được bức ảnh này, nhiếp ảnh gia cũng vừa trải qua một cuộc sinh tử, anh ấy lạc trong sa mạc cát vàng cuồn cuộn, suýt mất mạng, anh ấy đã 'chết' một lần, rồi đêm đó lại chứng kiến cái chết của nữ thần đêm tàn..."
Người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu kể chuyện đầy cảm xúc, Quý Dư kinh ngạc nhìn đoạn phim trên màn hình.
Anh không hề kể những chuyện đó, tại sao...
Aidan vỗ vai anh, lúc này anh ta giống như một người bề trên, một tiền bối trong ngành dẫn dắt hậu bối.
"Nhiếp ảnh cũng giống như các loại hình nghệ thuật khác, chỉ có tác phẩm thôi thì chưa đủ, còn phải có câu chuyện, càng ly kỳ, càng ảo mộng, càng được nhiều người đón nhận."
Quý Dư mới vào nghề, không hiểu những quy tắc ở đây, có chút ngây thơ, một câu chuyện tuyệt vời và chân thực như vậy mà lại không biết kể, nên Aidan giúp anh một tay.
Người dẫn chương trình trên sân khấu gọi tên Quý Dư, Aidan đẩy anh một cái, cười nói: "Đi thôi, lên nhận giải thưởng của cậu."
Trước khi lên sân khấu nhận giải, Quý Dư khẽ nói lời cảm ơn với Aidan.
Anh bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Quý Dư không ngờ một người bình thường như mình lại có thể đứng trên sân khấu nhận giải, dù chỉ là giải nhì, chỉ là một trong ba người đoạt giải nhì.
Có lẽ trong mắt người khác điều này không có gì lạ, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Nhưng Quý Dư rất thỏa mãn.
Ánh đèn trên sân khấu hơi chói, Quý Dư không nhìn rõ mặt người bên dưới, anh nhất thời có chút hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy vận may của mình cũng không quá tệ.
Trước kia có lẽ không tốt đẹp, nhưng hiện giờ cũng có người thật lòng quan tâm anh.
Dưới khán đài có Aidan vỗ tay, có Evan không phải nhiếp ảnh gia nhưng lại rùm beng rằng họ có tình cảm sinh tử nên dù phải mua vé cũng muốn vào, có những người trong đoàn đội.
Điện thoại của anh vẫn còn tin nhắn của chị Kỷ an ủi anh đừng lo lắng, cùng với một bức ảnh cây trúc quy bối xanh mướt đang vươn mình.
Trong một biệt thự đầy bồ công anh ở quê nhà, cũng có một người đang đợi anh.
Quý Dư bỗng nhiên mỉm cười, ánh đèn sân khấu chiếu xuống, đuôi mắt lấp lánh như có giọt nước nhưng anh nhanh chóng lau đi.
Sau khi xuống sân khấu và lễ trao giải kết thúc, Aidan vỗ vai snh, Evan xông tới định ôm anh, Quý Dư theo thói quen lùi lại một bước khi cậu ta quá nhiệt tình.
Evan cũng quen rồi, không để ý, vui vẻ ồn ào chúc mừng, đòi Quý Dư mời ăn cơm, những người khác trong đoàn đội cũng hùa theo.
"Tuy lần này chỉ là giải nhì, mà là một trong ba giải nhì, nhưng tôi rất coi trọng cậu, lần sau nhất định phải mang giải vàng về." Evan vỗ ngực nói.
Aidan liếc cậu ta, không tán thành lắc đầu nói: "Cái giọng gì vậy, bộ chê giải nhì à?"
"Cuộc thi khuyến khích tài năng nhiếp ảnh mới lần này, giải nhì cũng được mười vạn tiền thưởng đấy."
"Mười vạn á?!" Evan há hốc mồm, mặc Quý Dư can ngăn, cậu ta ôm chầm vai Quý Dư, "Quý, tôi đổi ý, ăn vặt không thỏa mãn được tôi, tôi muốn ăn một bữa ra trò!"
Quý Dư cười nói được.
Cuối cùng, cả đám ồn ào náo nhiệt, thống nhất chọn một nhà hàng tầm trung.
Mọi người trong đoàn đội đều biết Quý Dư rất tiết kiệm, chi phí ăn mặc đều rất tằn tiện, dù không biết vì sao anh lại tiết kiệm như vậy, nhưng cũng không nhân cơ hội này mà đòi hỏi anh quá đáng.
Mọi người đều thật lòng mừng cho anh.
Sau khi chuyện chúc mừng qua đi, chờ vài ngày, đến khi tiền thưởng được chuyển khoản, Quý Dư liền mua vé máy bay về nước.
Thời gian sớm hơn dự định rất nhiều, nhưng chuyện này đã treo trong lòng anh quá lâu, Quý Dư không thể chờ đợi được nữa.
Tiền thưởng sau khi quy đổi theo tỷ giá hối đoái, cộng với số tiền anh tiết kiệm được, hầu hết đều được chuyển vào một thẻ ngân hàng.
Tổng cộng là 960.000 tệ.
Khi Thương Viễn Chu nhìn thấy tấm thẻ đặt trước mặt mình, cùng với con số đó, nụ cười khi được gặp Quý Dư trên mặt dần biến mất.
Hắn nhìn người đã lâu không gặp, máu như đông lại, ngực như có dao đâm vào, quặn thắt, ngũ tạng lục phủ đều đau đớn.
Thương Viễn Chu mặt vẫn bình tĩnh, nhưng cảm xúc đang trào dâng, hắn nhịn rồi lại nhịn, mở miệng cười, nụ cười không đến đáy mắt, mang theo chút lạnh lẽo: "Ý gì đây?"
"Muốn phân rõ ranh giới với anh?"
960.000 tệ, là số tiền Quý Dư trả hết cho nhà họ Quý, số tiền Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên đã dùng cho anh.
Lúc đó cũng là một tấm thẻ đặt trước mặt hai người họ, từ đó Quý Dư không còn quan hệ gì với họ nữa.
Số tiền đó là của Thương Viễn Chu, kết quả hiện tại, cũng là một tấm thẻ đặt trước mặt hắn.
Hắn lấy cớ hợp đồng ly hôn để đưa cho Quý Dư mấy ngàn vạn, Quý Dư không hề động đến một xu, giờ lại trả lại hắn 960.000 tệ.
Lẽ nào giờ đến lượt anh phân rõ ranh giới với hắn.
Quý Dư lắc đầu, rồi lấy từ trong ba lô ra một chiếc cúp bạc, cũng đặt trước mặt Thương Viễn Chu.
"960.000 tệ, số tiền trả nợ cho nhà họ Quý, em nhất định phải tự mình trả."
Quý Dư rất kiên định, cũng rất nghiêm túc: "Từ năm 18 tuổi, em chưa từng quên chuyện này."
"Không ai có thể thay em, trước đây em đã nói, số tiền đó là em mượn anh, giờ trả lại anh."
"Còn nữa...."
Anh mím môi, hàng mi dài rậm run rẩy, như cánh bướm đen muốn bay đi, thu hút ánh mắt Thương Viễn Chu.
Quý Dư tìm từ ngữ, nghĩ thế nào cũng thấy hơi xấu hổ, dứt khoát nói hết ra: "Đây là cúp giải thưởng nhiếp ảnh em đoạt được."
"Nó có lẽ không có tác dụng gì, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền...."
Quý Dư càng nói càng thấy khó mở lời, nhưng anh vẫn nói, "Nhưng đây là chiếc cúp đầu tiên em nhận được trong đời, em muốn tặng cho anh."
Khi nói những lời này, mắt anh lấp lánh, như có một chú cá nhỏ linh động đang nhảy múa trong ngân hà, đẹp đến lạ thường.
"Tặng cho anh?"
Thương Viễn Chu như không nghe rõ, hỏi lại một câu, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mang theo chút phong lưu, "Thật sự tặng cho anh?"
"Anh nhận rồi là không được đổi ý đâu."
Nói rồi, hắn nhanh chóng ấn máy bàn trên bàn làm việc, gọi trợ lý bên ngoài vào.
Ngăn tủ lớn nhất ở giữa tủ vinh dự trong văn phòng Thương Viễn Chu được dọn trống, huy chương cao quý nhất của doanh nghiệp toàn cầu vốn được trưng bày ở đó bị lấy ra không chút khách khí, thay vào đó là chiếc cúp bạc kia.
Nói là không được hối hận, nhưng động tác của hắn lại trôi chảy như nước chảy mây trôi, căn bản không cho Quý Dư cơ hội hối hận.