Ngoài cửa sổ mưa nhỏ bắt đầu tí tách tí tách rơi, từng giọt nước mưa đọng lại thành một vũng nhỏ trên mặt đất trước biệt thự.
Trong vũng nước nông và rộng ấy hình ảnh căn biệt thự bừng sáng ánh đèn ấm áp ẩn hiện dưới màn mưa đêm.
Thành phố A dù rực rỡ vàng son và xa hoa trụy lạc đến đâu cũng không ngừng huyên náo vào những đêm mưa.
Ánh đèn của thành phố A càng trở nên lộng lẫy và rực rỡ hơn khi khúc xạ qua nước mưa, cuốn hút vô số người chìm đắm trong men say hưởng lạc, hoặc là mê mẩn với món ngon, hoặc là ngất ngây cùng rượu quý.
Ngay cả ở khu biệt thự hẻo lánh, cách xa chốn đông người, sự xa hoa hưởng thụ này cũng không hề chấm dứt khi màn đêm buông xuống.
Các loại cá ngon luôn chiếm vị trí không thể thiếu trên bàn ăn.
Đêm nay tại căn biệt thự này, bữa tiệc omakase cao cấp chỉ dành cho một vị khách duy nhất cũng đã vén màn trong màn mưa đêm.
"Vậy tại sao lại run dữ vậy?"
"Là biết anh sẽ thỏa mãn em, đúng không?"
Cái gì run?
Theo lời anh ấy nói, là mình đang run sao?
Tiểu Ngư mơ màng đảo mắt, định mở miệng nói không phải mình, mình không hề run, nhưng kinh hoàng nhận ra dù miệng có đóng mở thế nào, cũng không thể phát ra tiếng.
"Ưm?!... Ưm... Ưm, ứm..."
Tiểu Ngư chợt nhận ra mình thật sự đang run, vì không thể phát ra tiếng, lại càng run dữ dội hơn.
Thân thể nhỏ bé run rẩy, cái đuôi trắng ngần thon dài giãy giụa vẫy vùng, nhưng lại bị người ta giữ chặt, như nàng tiên cá trong truyện cổ tích bị thay đổi cái đuôi, đuôi bị tách ra, tay lần mò vào bên trong.
Điều khiến Tiểu Ngư kinh hãi nhất là miệng nó như bị thứ gì đó vô hình bịt kín, không thể phát ra âm thanh.
Nó nghĩ không thể nói.
Không được.
Không thể ăn nó, nó rất sợ đau.
Nhưng cái gì cũng không nói ra lời, miệng nó cứ đóng mở liên tục, lắc đầu kịch liệt, nhưng cũng không thoát khỏi được sự trói buộc vô hình kia.
Thứ đó ban đầu chỉ dừng ở môi Tiểu Ngư, như một sự thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào, rồi sau đó chui vào từ khe hở hơi mở ra, nó vô hình, nhưng Tiểu Ngư lại có thể cảm nhận được cái sự vội vàng, xao động muốn chui vào đó.
Lưỡi non mềm bị thứ vô hình ấy bắt lấy quấn quanh, gốc lưỡi bị cọ xát nhẹ nhàng, phảng phất có một dòng điện chạy xuyên qua cơ thể Tiểu Ngư ngay lập tức.
Tiểu Ngư khẽ run lên, trong mắt đong đầy nước mắt kinh hoàng, thất thần.
Giờ khắc này thực khách dường như hóa thân thành đầu bếp, giải thích dụng ý của việc làm như vậy.
Thương Viễn Chu nhẹ nhàng trấn an: "Thả lỏng nào, có thể thở mà."
Món ăn cao cấp, nguyên liệu phải được chuẩn bị kỹ lưỡng nhất, cho nên trước khi chế biến cá phải làm cho con cá được thả lỏng tối đa, có như vậy món ăn làm ra mới ngon nhất.
Giọng hắn dịu dàng, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng hưng phấn mờ ảo, hắn kiềm chế sự vội vàng của mình, chờ đợi món ăn ngon được làm xong, để tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc ấy.
Khuôn mặt thanh tú của Quý Dư ửng hồng, cơ thể không ngừng run rẩy, anh không nói nên lời, lặng lẽ nức nở nhìn về phía Thương Viễn Chu.
Đến giờ phút này, làm sao anh còn không hiểu rằng cái con ma mà anh gặp phải vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Điều này khiến anh không còn luống cuống như vậy nữa, nỗi sợ hãi tan biến thay vào đó là một loại cảm xúc khác thường dâng trào từng đợt.
Thương Viễn Chu trấn an anh, khẽ hôn lên trán anh: "Đừng sợ, cảm nhận thật kỹ."
Omakase quý giá chính là vì sự phục vụ riêng tư, cho phép thực khách trò chuyện với bếp trưởng, và tận mắt chứng kiến tài năng xử lý nguyên liệu, chế biến món ăn của họ.
Quý Dư không muốn cảm nhận, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận.
Lông mi anh ướt đẫm, run rẩy như cánh bướm đêm dính nước, muốn bay đi mà khó, khi Thương Viễn Chu hôn lên trán, lông mi run lên, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài.
Một nơi khác trên cơ thể cũng đang rỉ nước.
Khóe môi anh khẽ hé mở, ngửa đầu đối mặt với Thương Viễn Chu, như đang đòi một nụ hôn.
"Vợ yêu chủ động quá."
Giọng Thương Viễn Chu tràn đầy thích thú, ngón tay khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của Quý Dư: "Tư thế này, muốn anh hôn hửm?"
Hắn khẽ cười, không nhanh không chậm nói: "Nhưng anh đói lắm, không muốn hôn, hay là ăn cá trước nhé?"
"Ăn xong cá rồi chiều vợ được không?"
Quý Dư nghẹn ngào bật ra một tiếng nức nở nhỏ vụn: "Ư..."
Anh muốn tố cáo Thương Viễn Chu trả đũa, muốn trừng mắt nói dối, nhưng lại không thốt nên lời.
Chỉ có Quý Dư biết, anh như đang bị hôn sâu, trong miệng ẩn ẩn có vị rượu đắng, khoang miệng non mềm, tận sâu gốc lưỡi, đều bị làm cho quá đỗi dâm loạn.
Có lẽ, còn có một người khác cũng biết.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Alpha phản chiếu dòng chảy pheromone, nhìn chằm chằm Quý Dư một cách rực lửa.
Hắn trông như vô tội vô cùng.
Tay chỉ dừng ở bên hông Quý Dư, không làm gì cả, chỉ dịu dàng ôm lấy anh.
Thế nhưng Quý Dư lại run rẩy cả vòng eo, gần như hoảng loạn chớp mắt, nước mắt rơi từng giọt, khóc đến thảm thương, khóe môi càng thêm nhếch nhác.
Nước bọt trong suốt chảy ra theo khóe môi hơi mở, làm ướt khóe môi rồi trượt dài xuống.
Qua kẽ môi có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc lưỡi non mềm bên trong, như đang bị thứ gì đó quấn quanh v* v*n, l**m láp cọ xát, nhưng lại không nhìn thấy thứ vô hình trong suốt kia, chỉ thấy được chiếc lưỡi mềm mại đang run rẩy.
Ánh mắt Thương Viễn Chu càng thêm thâm thúy, u ám: "Vợ yêu sao lại ướt thế này, muốn đến vậy sao?"
Hắn đưa một ngón tay vào, đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu lưỡi: "Run dữ thế này, còn cố ý mở miệng cho anh nhìn thấy, câu dẫn anh à?"
Quý Dư lập tức trợn tròn mắt, hốc mắt ướt đẫm lăn dài nước mắt, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Nếu có thể, anh rất muốn đấm cho cái tên khốn nạn mặt không đổi sắc trắng trợn đổi đen thay trắng này một cú.
Nhưng anh căn bản không nhúc nhích được, cằm bị thứ gì đó giữ chặt, cơ thể cũng như bị dây thừng trói lại, có thể giãy giụa rất nhẹ, nhưng không thể cử động mạnh.
Trớ trêu thay Thương Viễn Chu như trầm tư một lát, rồi "miễn cưỡng" nói: "Vợ yêu muốn như vậy, thế hôn một chút vậy."
Anh mới không muốn!!!
Đuôi mắt Quý Dư đỏ hoe, một nửa vì tức giận, một nửa vì xấu hổ, nhận thấy vật cản miệng mình không còn, chưa kịp nói gì, Thương Viễn Chu đã hôn tới.
Hắn hôn mạnh bạo và vội vàng, đầu lưỡi thô ráp nghiền qua từng tấc trong miệng Quý Dư, quấn lấy lưỡi Quý Dư mà v* v*n như muốn ăn tươi nuốt sống, động tác không hề có chút miễn cưỡng nào.
Ngược lại giống như không thể chờ đợi được nữa.
Cảm giác khi pheromone đồng chạm, và khi đầu lưỡi tr*n tr** giao triền dù sao cũng khác nhau, so sánh ra, Thương Viễn Chu thích cái sau hơn.
Nụ hôn sâu, những tiếng nước rất nhỏ, tiếng tách ra dính nhớp rồi lại dính vào, nụ hôn chiếm hữu gần như khiến người ta nghẹt thở, cảm nhận người trong lòng khe khẽ run rẩy vì nụ hôn quá sâu, Thương Viễn Chu yêu đến không thể tả.
Nhưng mà, những điều thú vị mới phát hiện cần phải được khám phá thỏa thích.
Hắn kiềm chế kết thúc nụ hôn này, nghiêm trang mở miệng: "Vợ à, hôm nay cá còn chưa ăn."
"Hay là, anh giải thích cho em một chút về những điểm độc đáo trong cách làm này nhé?"
Người đầu bếp dừng động tác trong tay, Thương Viễn Chu buông người trong lòng ra, hắn bắt đầu nói, từ sự tươi ngon của cá, đến nguồn gốc của pheromone, từ cách chế biến cá, đến sự thay đổi của dấu ấn.
Quý Dư lại một lần nữa không nói nên lời, nhưng vì những điều Thương Viễn Chu nói, sự tức giận dần dần biến mất một chút.
Việc Thương Viễn Chu bị đánh dấu, ngay từ khoảnh khắc quyết định phẫu thuật đánh dấu đã định trước là không thể giấu được.
Cũng như Omega bị đánh dấu hay không, những người có thể nhận thấy pheromone Omega/Alpha chỉ cần liếc mắt là biết, tuy rằng chưa từng có Alpha nào bị đánh dấu, nhưng những người khác cũng có thể đoán ra vài phần.
Một Alpha cấp cao bị Beta đánh dấu, tất cả những kẻ hóng chuyện đều cảm thấy Thương Viễn Chu điên rồi.
Những tiếng nói trái chiều đó đều bị Thương Viễn Chu dùng thủ đoạn trấn áp, những người từng kinh ngạc rồi bắt đầu coi thường Thương Viễn Chu cũng tìm lại được lý trí của mình.
Nhưng từ đó về sau, nhắc đến Quý Dư, không ai còn cảm thấy đó là kẻ phụ thuộc của Thương Viễn Chu nữa.
Mọi người vừa khó hiểu vừa cực kỳ hâm mộ ghen tỵ, những việc Thương Viễn Chu làm khiến rất nhiều Omega ngưỡng mộ bội phục, ngược lại sau cơn chấn động, ngày càng nhiều người có xu hướng hợp tác chặt chẽ hơn với Thương thị.
Một người yêu vợ như vậy, tất nhiên không phải là người lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài.
Sau khi mấy tin tức này lan truyền, giá cổ phiếu của các công ty niêm yết thuộc tập đoàn Thương thị còn kỳ diệu tăng vọt.
Nhưng Quý Dư luôn không nhịn được suy nghĩ, liệu Thương Viễn Chu có buồn không khi trước đây bị người ta chế nhạo sau lưng.
Cho nên khi Thương Viễn Chu nhắc đến chuyện đánh dấu lúc này, Quý Dư liền không kìm được mềm lòng.
Vậy Thương Viễn Chu có buồn không?
Hoàn toàn không.
Trong mắt hắn tràn ngập sự hưng phấn khi bắt được con mồi, nồng độ pheromone trong căn phòng này không ngừng tăng lên, mùi rượu đắng đủ sức khiến người ta ngạt thở.
Pheromone vô hình chui vào trong chăn ấm, theo khe hở luồn xuống như rắn, như xúc tu hoạt động quấn quanh.
"Ưm!!"
Quý Dư lập tức th* d*c kịch liệt, con cá trên thớt đang liều mạng giãy giụa.
Nó bị nắm giữ một chỗ yếu hại khác, tầm nhìn của con cá quá hẹp hòi, nó không động đậy, vẫy đuôi cá với ý đồ thoát thân, mỗi nhịp vẫy đều chỉ đập vào không khí.
Pheromone lúc thì hoạt động lên xuống, lúc thì nghiền mạnh qua đỉnh điểm, nó vô hình mà lại hữu hình, mang đến từng đợt sóng triều dâng trào không ngừng.
Đột nhiên, ngực Quý Dư phập phồng kịch liệt rồi chợt cứng lại, anh không thể tin nổi cúi đầu, thậm chí chưa kịp phản ứng lại việc mình đã xuất.
Bên tai là giọng nói kinh ngạc của Thương Viễn Chu: "Vợ ơi."
"Tối nay làm sao vậy?"
"Nghĩ gì thế, lúc anh nói chuyện nghiêm túc thì em lại tự mình xuất rồi."
Hắn tấm tắc cảm thán: "Ướt quá đi mất vợ à."
"Đi chết đi!"
Quý Dư xấu hổ và giận dữ muốn chết, đột nhiên nhào về phía Thương Viễn Chu đang ngồi nghiêm túc bên cạnh.
Thương Viễn Chu cười ôm lấy anh vào lòng, l**m môi đầy vẻ tà ác: "Vợ đã tự mình thỏa mãn một lần rồi, vậy thì anh sẽ không khách khí mà thúc nhé."
Tiểu Ngư bị ấn mạnh xuống thớt.
Cuối cùng cũng đến đoạn chế biến tỉ mỉ, dầu để chiên cá thơm lừng được đầu bếp bóp vào lòng bàn tay, để món ăn ngon miệng, dầu cao cấp cần được bôi đầy vào khoang bụng cá.
Ngón tay đưa dầu vào, đầu ngón tay móc ngoáy, xoay chuyển trong bụng cá, làm cho từng tấc đều dính đầy dầu mè.
Lúc này, con cá nhỏ vẫn chưa chết hẳn, nó chật vật vẫy đuôi, cố gắng thoát thân, nhưng lại bị đè chặt mọi sự giãy giụa trên bàn ăn.
Cái que nung nóng đỏ rực xuyên qua con cá nhỏ, đặt lên lửa lớn để chế biến, cá nhỏ ngay lập khắc phát ra tiếng r*n r* vô thanh mà gần như chết chóc.
Mồ hôi nóng hổi của đầu bếp từng giọt rơi xuống mình cá, may mắn thay thực khách cũng là đầu bếp, mà đầu bếp cũng là thực khách, hắn không hề ghét bỏ, ngược lại còn cúi người xuống m*t lấy giọt mồ hôi nóng hổi ấy.
Hắn cười, tràn đầy sung sướng:
"Cảm ơn đã chiêu đãi, anh sẽ ăn thật no."
Thương Viễn Chu nói xong lại một lần nữa cúi người, mang theo khao khát đói khát nồng đậm, cắm răng nanh vào gáy Tiểu Ngư.