Ở phía nam Trái Đất, thời tiết u ám như chực đổ sập xuống, nặng nề treo lơ lửng, sự tối tăm lan tràn theo gió.
Đối lập với mặt đất sắp sụp đổ hoang tàn là những dòng sông băng trải dài vô tận.
Phóng tầm mắt nhìn ra toàn bộ là màu xanh trong suốt, mặt đất đóng băng, đại địa hóa thành màu xanh băng, như thể rơi vào kỷ băng hà, màu xanh băng và màu xám trầm đối chọi, sắc thái vừa tối vừa sáng, cả thế giới như không còn màu sắc nào khác.
Xa xa những tảng băng khổng lồ và hùng vĩ, trong suốt và xanh lam, hình dạng như những con cá voi khổng lồ, ngửa đầu vẫy đuôi, vẫn giữ nguyên tư thế đang hết sức bơi về phía trước.
Giống như những con cá voi đang điên cuồng trốn chạy trên biển rộng bị cơn đại hồng thủy băng giá phía sau cuốn lấy, bị đóng băng ngay lập tức, từ đó thời gian liền như ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Ngàn dặm băng giá, không một bóng người tồn tại, vạn vật tiêu vong.
Quý Dư mặc bộ đồ chống trượt đi trên sông băng, thế nhưng lại có một cảm giác như tận thế đã đến.
Như thể nhân loại đã diệt vong gần hết, và anh là người duy nhất còn sót lại đang bước đi trên một thế giới băng tuyết tiêu điều đầy rẫy sự khắc nghiệt.
Khung cảnh này hùng vĩ mà lại gây chấn động, đến nỗi ngôn ngữ cũng trở nên nghèo nàn khi so sánh.
Khác với Evan la ó hoảng hốt, Aidan không ngừng cảm thán phía sau, Quý Dư chỉ trầm mặc đưa tay chạm vào tảng băng khổng lồ giống hình cá voi kia.
Thiên nhiên với gió tuyết ngàn năm đã trở thành lưỡi dao khắc họa, tạo nên khối băng khổng lồ thành hình dạng cá voi phù hợp nhất với nơi đây, dưới thân nó là một vùng biển bị đóng băng.
Thiên nhiên có vẻ đẹp độc đáo riêng của nó, là người được chiêm ngưỡng cảnh quan tự nhiên hùng vĩ như vậy, Quý Dư chỉ biết kinh ngạc và thán phục.
Anh giơ máy ảnh lên, đưa mình cùng con cá voi xanh khổng lồ này và sông băng vô tận vào khung hình, chuẩn bị đến nơi có tín hiệu để chia sẻ bức ảnh với Thương Viễn Chu.
Đếm ngược kết thúc, khoảnh khắc hình ảnh dừng lại—
Trời càng âm u hơn một chút, gió cuốn những hạt băng vụn li ti, tạo thành một lớp sương mù băng giá như tiên cảnh trên mặt băng, hai chân Quý Dư bị che khuất, lờ mờ, trở nên mơ hồ.
...
Quý Dư mơ màng đứng tại chỗ, không biết hiện tại là tình huống gì.
Anh chỉ chụp một bức ảnh, giây tiếp theo cảnh vật xung quanh liền thay đổi hoàn toàn, không còn là sông băng nữa.
Trước mắt là trần nhà màu trắng, rèm cửa trong phòng kéo kín, không có ánh sáng cũng không bật đèn, có chút tối tăm.
Dưới thân là một chiếc giường, gần mép giường có một cái tủ quần áo, bên cửa sổ là một cái bàn làm việc, trên bàn bày mấy quyển sách, mặt bàn rất sạch sẽ, thậm chí có thể nói là trống trải, trên ghế bàn làm việc có một chiếc cặp sách màu đen.
Nhưng phàm là những người có con cái trong nhà, hoặc những học sinh cẩn thận một chút đều sẽ biết căn phòng này bất thường đến nhường nào.
Sạch sẽ, quá đỗi sạch sẽ.
Nhưng lại không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào, một chút đồ dùng mang đậm cá tính riêng cũng không có.
Nó giống như một căn phòng mẫu trưng bày, sẵn sàng cho khách mua nhà tham quan, sạch sẽ nhưng cứng nhắc và lạnh lẽo.
Nơi này Quý Dư lại rất quen thuộc, là nơi anh đã sống 18 năm.
Chỉ là tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
"Leng keng leng keng — leng keng leng keng — leng keng leng keng ——"
Chuông báo thức trên điện thoại đặt cạnh gối đúng giờ vang lên, Quý Dư với tay lấy tắt chuông báo thức đang làm phiền mình, đồng tử chợt co rụt lại.
Thời gian hiển thị trên điện thoại không đúng.
Kiểu dáng điện thoại cũng rất cũ kỹ, nhưng bây giờ không phải lúc để lo lắng chuyện này.
Anh chụp một bức ảnh, rồi xuất hiện ở ngôi nhà của nhà họ Quý nơi mình đã sống 18 năm, thời gian hiển thị trên điện thoại là mười năm trước.
Tay Quý Dư run nhẹ, anh bấm gọi một số điện thoại, giọng máy móc lạnh băng nhắc nhở anh rằng số điện thoại không tồn tại.
Quý Dư nắm chặt điện thoại trong tay, dần dần bình tĩnh trở lại, chấp nhận hiện thực này.
Anh có lẽ, đại khái, là đã trở về quá khứ.
Quý Dư nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại, nghĩ xem bây giờ mình hẳn đang làm gì, hình như vẫn còn học lớp 11, là một năm trước khi Thương Viễn Chu chuyển trường đến.
Ngồi ngây người ở đây không giải quyết được vấn đề, Quý Dư rời giường đi rửa mặt, người trong gương có một khuôn mặt thanh tú, rất trẻ trung, chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng tan biến, nhìn bản thân non nớt trong gương, Quý Dư lặng lẽ thở dài.
Quý Dư cầm lấy cặp sách rời phòng, cả căn nhà hai tầng trên dưới im ắng không một bóng người, anh cũng không có ý định tìm kiếm ai khác mà lập tức rời đi.
Anh cũng không đi đâu khác, cứ thế đi thẳng đến trường học.
Quý Dư ngẩn ngơ trong lớp học, thường xuyên cúi đầu lật điện thoại dưới bàn.
Anh ở trường cấp ba Bách Lâm không có bạn bè gì, tuy thường xuyên chạy việc vặt giúp đỡ, nhưng đều là lấy tiền.
Học sinh cấp ba ai cũng giữ thể diện, huống hồ Bách Lâm toàn là con nhà khá giả, tuy không ít người tìm Quý Dư làm việc, nhưng chẳng mấy ai coi trọng Quý Dư.
Họ từ đáy lòng cảm thấy Quý Dư chỉ biết có tiền, là một kẻ bốc mùi nghèo hèn có thể sai vặt.
Không có bạn bè, cũng chẳng có ai chú ý đến sự bất thường của Quý Dư.
Bài giảng thao thao bất tuyệt của giáo viên trở thành âm thanh nền bên tai Quý Dư, Quý Dư suy tư, nghĩ đủ thứ chuyện, mọi thứ cứ rối tung trong đầu.
Cuộc sống hiện tại của anh rất tốt, có thể tự do đi dã ngoại, ngắm sa mạc, sông băng, có thể trải nghiệm nhiều công việc khác nhau, và có một người yêu anh vô cùng.
Quý Dư có chút không hiểu mình đột nhiên xuyên không trở về thì có thể làm gì.
Hy vọng có thể quay về sớm, hoặc là thời gian bên kia giống như sông băng, bị dừng lại, nếu không...
Quý Dư lại thở dài một hơi.
Thương Viễn Chu sẽ phát điên mất.
Anh hơi do dự không biết có nên đi tìm Thương Viễn Chu hiện tại không, còn cả một năm nữa Thương Viễn Chu mới chuyển đến trường Bách Lâm, anh lo mình đi qua, gặp Thương Viễn Chu sớm hơn sẽ thay đổi điều gì đó.
Ngón tay vô thức lướt trên điện thoại, dừng lại khi chạm vào một dãy số.
Chuyện Thương Viễn Chu chưa nghĩ xong, nhưng anh có thể đi thăm bà Lê.
Càng nhìn một lần, lại càng bớt đi một lần.
Quý Dư gửi tin nhắn cho dãy số này: "Chú ơi, bà Lê dạo này có khỏe không ạ, cháu muốn đến thăm bà."
Vốn tưởng sẽ phải chờ một lúc mới có hồi âm, không ngờ đầu dây bên kia lại trả lời rất nhanh: "Mẹ tôi đã qua đời mười ngày trước rồi, lúc đó bận quá lu bu, quên không báo cho cháu biết."
"Cháu cũng đừng chuyển tiền nữa, cháu vẫn còn là học sinh, nên tập trung học hành cho tốt."
Quý Dư ngây người, anh bần thần ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, đầu óc rối bời, gần như xoắn thành một cục.
Nếu đã có một thay đổi nhỏ như vậy... Vậy Thương Viễn Chu thì sao, Thương Viễn Chu bây giờ đang làm gì?
Quá khứ của Thương Viễn Chu cũng không tốt, trước đó một thời gian ngắn trong năm lớp 12 đã xảy ra chuyện như vậy, anh trở về đây, bước vào nơi này, liệu có thể thay đổi được điều gì không?
Quý Dư biết mình không thông minh, năng lực cũng không xuất chúng, người bình thường dù có về quá khứ cũng chẳng thể lập tức kiếm nhiều tiền, vả mặt mọi người, hay sống cuộc đời thật tốt đẹp cùng Thương Viễn Chu.
Nhưng ít ra...
Ít nhất trong khoảng thời gian anh ở lại đây, có lẽ có thể làm Thương Viễn Chu vui vẻ hơn một chút, có lẽ cũng có thể cứu vãn được điều gì đó. Quý Dư gần như ngay lập tức muốn đi tìm Thương Viễn Chu, nhưng lý trí khiến anh tiếp tục ngồi yên nghe thầy giáo giảng bài.
Không biết còn ở lại đây bao lâu, đột nhiên trốn học một cách lập dị đối với anh không phải là chuyện tốt.
Lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mãi cho đến cuối tuần tan học.
Con đường mà chú Vu đã dẫn anh đi trước đây giờ phát huy tác dụng lớn, hơn nữa may mắn là nơi Thương Viễn Chu ở cũng gần thành phố A, hai ngày cuối tuần đủ để Quý Dư đi đi về về.
Tình hình nơi đây không khác mấy so với những gì Quý Dư từng thấy trước kia, thậm chí còn tệ hơn một chút.
Anh tránh những tàn thuốc lá trên mặt đất, bước lên con đường đen kịt nhão nhoét dính dính khó chịu không biết vì lý do gì, rồi đi về phía con hẻm nhỏ.
Quý Dư nhớ rõ Thương Viễn Chu ở trong một căn hầm dưới cùng.
Đứng trước cửa, tay Quý Dư chuẩn bị gõ cửa bỗng khựng lại.
Gõ cửa xong anh sẽ nói gì đây?
Nếu người mở cửa không phải Thương Viễn Chu thì sao?
Cả tuần nay anh chỉ lo sốt ruột, cứ như chưa nghĩ kỹ gì đã vội vàng đến.
"Không ai dạy mày muốn ra tay thì phải nấp trong bóng tối sao?"
Quý Dư bị tiếng nói vang lên phía sau làm giật mình, đột ngột quay đầu lại, liền nhìn thấy một người có chút...
Một Thương Viễn Chu quen thuộc mà xa lạ có chút đảo loạn mọi tưởng tượng của anh.
Thương Viễn Chu ở thời kỳ này vóc dáng vẫn rất cao, gần như muốn chạm đến trần của lối vào tầng hầm, mái tóc cắt ngắn, đôi mày sắc lạnh thờ ơ bộc lộ rõ, đuôi mắt có một vết sẹo, tạo cảm giác áp lực mạnh mẽ.
Dù chỉ mặc chiếc áo thun cộc tay đơn giản, vai trái còn vắt chiếc ba lô, cũng không khiến người ta cảm thấy vô hại.
Mang vẻ bất cần, lại đầy hoang dã.
Hơi lạ lẫm, nhưng nghĩ đến những lời th* t*c Thương Viễn Chu thỉnh thoảng sẽ nói, lại cảm thấy dáng vẻ này của hắn cũng không có gì kỳ lạ.
Quý Dư nhìn ngây người, quên cả mở miệng nói chuyện.
Mày Thương Viễn Chu cụp xuống, thiếu kiên nhẫn khẽ "chậc" một tiếng: "Cút đi, tránh ra."
Đúng là một con cá nhát gan, hắn còn chưa nói nặng lời, chỉ một tiếng "cút" đã sợ đến co rúm lại, người như vậy thật sự là đến chặn cửa định ra tay với hắn sao.
Không phải.
Thương Viễn Chu tự mình biết là không phải.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã biết không phải rồi.
Nhưng hắn vẫn như bị ma xui quỷ khiến mà nói ra câu đó, tại sao thì Thương Viễn Chu cũng không thể tự lý giải.
Có lẽ là để hợp lý hóa việc dọa người ta một trận, vừa hay hôm nay tâm trạng hắn không tốt lắm, nhân tiện trút giận một chút, xem người này khóc lóc run rẩy.
Khuôn mặt non mềm như vậy, trắng như tuyết, khóc lên chắc là sẽ rất đẹp.
Người trước mắt này luôn có cảm giác rất quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó, nhưng Thương Viễn Chu lại không thể nhớ ra.
Chỉ là từ quần áo của Quý Dư hắn đoán được người này không thuộc về nơi này, đó là đồng phục của trường cấp ba Bách Lâm.
Thương Viễn Chu biết ngôi trường đó, nó nằm gần thành phố A, một ngôi trường quý tộc nổi tiếng lừng lẫy, muốn không biết cũng khó.
Họ là người của hai thế giới khác biệt.
Sự thật này làm Thương Viễn Chu bỗng dưng bực bội, lạnh giọng đuổi người.
Quý Dư đương nhiên không đi, cũng không tránh ra: "Tôi muốn kết bạn với cậu."
"Kết bạn?" Thương Viễn Chu cười như không cười: "Với tôi?"
Quý Dư gật đầu: "Ừ, cậu là Thương Phạn phải không? Tôi tên Quý Dư."
Nụ cười trên mặt Thương Viễn Chu dần tắt, ánh mắt trở nên lạnh nhạt vô cùng: "Đại thiếu gia, chúng ta không cùng một thế giới đâu."
"Cậu tìm đến tôi, chỉ có một khả năng."
Hắn khẽ dùng mu bàn tay vỗ lên mặt Quý Dư: "Đó chính là thu tiền bảo kê."
"Tuyệt đối không thể là kết bạn, hiểu không?"
À, tìm cái tên chó má Thương Phạn gì sao lại đến chỗ hắn.
Mẹ nó, mặt mềm thật, sờ đã vãi.
Thương Viễn Chu không nói cho Quý Dư biết anh đã tìm nhầm người, mà dùng thân phận "Thương Phạn" này để dọa thẳng người ta.
Hắn vốn dĩ chẳng phải người tốt gì.
Người ta muốn kết bạn, đương nhiên có thể chia rẽ thì liền chia rẽ.
Còn về chút khó chịu trong lòng khi nghe thấy tên không phải của mình, thì bị Thương Viễn Chu đè xuống.