Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 31

Giải Trí Huy Hoàng đã từng rất nổi tiếng, trong công ty cũng có rất nhiều nghệ sĩ, nhưng sau này do bị Gia Ngu cướp người nên có không ít nghệ sĩ thực lực đã ra đi.

Hiện tại, số nghệ sĩ ở lại công ty chỉ còn vài người, bọn họ cũng biết công ty không có thế mạnh gì, họ lựa chọn ở lại chẳng qua là vì không có nơi nào để đi, hoặc tính cách của bọn họ khá hệ phật (*), chỉ cần phát đủ tiền lương là được.

(*) Hệ Phật [佛系]: Chỉ những người bằng lòng với hiện tại, không đua đòi, không tranh giành với ai, có sao thì nhận vậy.

Dù thế, Vương Triệu Trung là một ông chủ tốt, tuy hiện tại công ty đang tập trung nâng đỡ Giang Tề nhưng ông cũng không bỏ quên các nghệ sĩ khác, chỉ cần có cơ hội thì ông đều sẽ tìm một ít tài nguyên cho bọn họ, vì vậy các nghệ sĩ và nhân viên rất thích vị sếp Địa Trung Hải này.

Do đó, khi một nghệ sĩ nghe tin tài nguyên vốn thuộc về Giang Tề bỗng được chuyển cho mình thì anh ta vô cùng kinh ngạc.

Cho dù Giang Tề có làm phật ý ông chủ thì hẳn là ông chủ cũng không phải một người nhỏ mọn như vậy, chưa kể bây giờ Giang Tề chính là hy vọng duy nhất để chèo chống Giải Trí Huy Hoàng.

Lỡ như Giang Tề không vui rồi chạy mất thì công ty bọn họ cũng xong đời.

"Ông chủ, có phải Giang Tề chọc ngài tức giận hay không? Ngài cũng đừng so đo với cậu ấy làm gì, cậu ấy còn nhỏ tuổi nên chắc là không biết cách ăn nói."

Nghệ sĩ này rất thích bầu không khí ở Giải Trí Huy Hoàng, người của công ty chưa bao giờ thị phi với nhau, cũng chưa từng bị cuốn trong, tốt hơn loại công ty lớn như Gia Ngu và Tân Ngu rất nhiều.

Lúc trước anh ta còn nghe một vị đồng hương kể lại, có một thực tập sinh vào Gia Ngu ba năm, đến bây giờ còn chưa được debut nên đã mắc bệnh trầm cảm.

Tiếng nói của nghệ sĩ này đã thu hút các nhân viên khác tới, nghe tin ông chủ muốn chuyển tài nguyên của Giang Tề cho người khác thì vội vàng gia nhập vào đội ngũ khuyên ngăn.

Lỗ tai của Vương Triệu Trung ù đi vì tiếng ồn: "Ngừng ngừng ngừng, vì sao mấy người không hỏi xem tôi có dám làm phật ý Giang Tề hay không? Hiện tại tôi còn trông cậy vào cậu ấy để kiếm cơm, năm sau cậu ấy còn phải thi đại học, vì để cậu ấy tập trung học nên không thể sắp xếp quá nhiều công việc, tôi còn đang muốn tìm gia sư cho cậu ấy đây này."

Sau khi trở về, La Vĩ Kỳ nghe được chuyện này, nghĩ đến dáng vẻ học tập đầy đau khổ trước khi phấn đấu của Giang Tề, anh ta cũng đồng ý với đề nghị này, "Nên tìm gia sư cho cậu ấy."

Vương Triệu Trung: "Vậy tôi giao chuyện này cho cậu nhé, phải tìm gia sư nào khá giỏi một chút cho cậu ta."

La Vĩ Kỳ: "Được, cứ giao cho tôi, à đúng rồi sếp, mấy ngày kế tiếp đừng sắp xếp công việc cho Giang Phóng, cậu ấy nói vài ngày tới có việc bận nên sẽ không đi làm."

Vương Triệu Trung đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, dù sao thì đã có một ông cố nhỏ, nhiều hơn một người nữa cũng không sao, "Cậu đã nói với cậu ấy về mấy tập sau của《 Cuộc sống ngôi sao》 chưa?"

La Vĩ Kỳ lấy ra bản hợp đồng mới ra lò mà Giang Phóng đã ký, kế tiếp anh ta còn phải cầm đến đài Dứa để giao cho nhà sản xuất, vừa nãy trên đường về anh ta còn nhận được điện thoại của đối phương, bên kia thúc giục rất gấp.

Sau đó bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, tuy công việc phải thông qua sự đồng ý của Giang Phóng, nhưng các mặt khác như marketing, chạy số liệu (1) gì đó thì chắc chắn Giang Phóng sẽ không làm, vì vậy vẫn tới tay bọn họ.

Giang Tề đang làm bài ở phòng khách, gần đây cậu càng ngày càng thành thạo các công thức toán học, lúc làm đề thi cũng không vò đầu bứt tai như trước kia nữa, do đó cậu cũng ít chống cự môn toán hơn.

Nhìn thấy anh trai đang thu dọn quần áo, cậu không cách nào chuyên tâm học được, nhịn nửa ngày mới mở miệng hỏi.

"Anh hai, mấy ngày tới anh định đi đâu thế?"

Giang Phóng đi ra, nhét tài liệu trên bàn vào trong balo: "Có việc phải về chùa Hương Sơn một chuyến."

Trước đây rất ít khi Giang Tề nghe anh nhắc đến chùa Hương Sơn, nhưng cậu có nghe ba mẹ nhắc qua mấy lần.

Lúc cậu hai tuổi thì anh trai bị đưa lên chùa, khi đó cơ thể của hai anh em đều không khỏe, hở tí là lại ốm đau, lúc ấy điều kiện gia đình cũng không tốt, chỉ riêng phí khám bệnh đã dùng hết tất cả số tiền tiết kiệm, họ hàng đều cho mượn mấy lần, nhưng cuối cùng người ta cũng không nguyện ý cho mượn nữa.

Sau này ba mẹ hết cách, nghe nói trên chùa nuôi người nên liền gửi anh trai lên chùa, ba mẹ giữ cậu lại là bởi vì họ không nỡ lòng để cả hai đứa con trai đều rời xa mình.

Giang Tề nhẹ nhàng xoay cây bút trong tay, ngập ngừng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giang Phóng, "Anh hai, anh có trách ba mẹ không?"

Động tác của Giang Phóng ngừng một lát: "Trách cái gì?"

Giang Tề: "Ba mẹ nói, trước đây khi lên chùa thăm anh, anh không nói chuyện nhiều với họ, sau khi trưởng thành thì anh cũng không trở về nhà, có lần em tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện, hai người nói có thể trong lòng anh còn trách bọn họ về lựa chọn năm xưa."

Giang Phóng xoay người lại, "Sao anh nhớ là, khi ba mẹ nhắc anh với em thì em cũng không thích nghe, còn nói rằng nếu sớm biết như vậy thì ba mẹ hãy gửi em đi luôn."

Giang Tề kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"

Giang Phóng lườm sang: "Em đúng là đã từng nói như thế."

Giang Tề: "Anh lừa em, vậy tại sao anh đều nói trúng hết vậy!"

Giang Phóng: "Có đôi khi mẹ sẽ gửi Wechat để kể chuyện của em cho anh nghe, tổng hợp một chút cũng có thể đoán được, nhóc con, có thể lớn lên ở bên cạnh ba mẹ thì nên biết thỏa mãn."

Giang Tề bị anh nói mà hoàn toàn quên mất chủ đề vừa rồi, cậu không phải nhóc con, ai cũng nói cậu mười tám tuổi, đã trưởng thành được mấy tháng rồi!

Trước khi đi Giang Phóng còn dặn dò cậu, anh đi vắng mấy ngày, sẽ trở về vào ngày ghi hình tập ba, bảo cậu mấy ngày này phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, không được lười biếng.

Giang Tề còn rất không nỡ xa anh trai, "Em biết rồi, anh cũng phải về sớm một chút."

Nghĩ tới việc vài ngày kế tiếp không được gặp anh trai, trong lòng cậu đột nhiên rất nhớ anh.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì có một cuộc gọi đến, là người bạn từng làm thực tập sinh chung trước kia, sau này dù ký hợp đồng với hai công ty khác nhau nhưng quan hệ của bọn họ vẫn khá tốt, thỉnh thoảng sẽ hẹn đi chơi riêng.

"Giang Tề, tập hai của show giải trí kết thúc rồi, có muốn ra ngoài chơi hay không?"

"Không đi, anh hai bảo tôi phải ở nhà học hành chăm chỉ."

"Không giống cậu chút nào, chẳng phải cậu không nghe lời ai hết sao? Cậu còn nói với tôi là ghét cảm giác bị quản thúc mà, sao bây giờ lại thay đổi thế, chẳng lẽ là kiêng kị chuyện gì?"

"Ít nghe rumor trên mạng thôi."

"Được được được, nhưng trước đây tôi không nghe cậu nói là có anh trai, sao lần này lại đột nhiên xuất hiện một người vậy?"

"Trước kia là do tôi ngu ngốc, được rồi, tôi không nói với cậu nữa."

Sau khi Giang Tề cúp máy, người thanh niên ở đầu dây bên kia đặt điện thoại xuống, nhún vai với người bên cạnh, "Tôi đã bảo là cậu ta sẽ không nói mà."

Đừng nhìn Giang Tề có đôi khi khá bốc đồng, nhưng những gì không nên nói thì cơ bản cậu sẽ không hé răng nửa lời.

Nếu là trước debut thì còn có thể, lúc đó cậu ta chưa có nhiều kinh nghiệm sống, dễ nói hớ, nhưng từ sau khi debut, ngày nào cũng bị bôi đen, ngày nào cũng bị huấn luyện dã ngoại, dù thế nào cũng sẽ học được một ít lòng cảnh giác.

Người phụ nữ chỉ muốn thử một chút, cũng không mong đợi có thể nhận được thông tin hữu ích gì, nghe vậy thì cô ta chỉ cười cười, "Không sao cả." Cô ta chỉ là có thói quen chuẩn bị thêm nhiều nước đi, cho dù không lấy được chuyện này thì cô ta vẫn có thủ đoạn khác.

Nhìn thấy nụ cười của người phụ nữ, trong lòng thanh niên thầm thông cảm cho Giang Tề và anh trai cậu ta, ai bị người phụ nữ này nhắm tới, cuối cùng đều không có kết cục tốt, ít nhất thì cũng phải mất một lớp da.

Chùa Hương Sơn nằm ở nơi hẻo lánh, Giang Phóng ngồi xe lửa đến thành trấn gần nhất, sau đó lại đi thêm hai chuyến xe nữa thì mới đến nơi.

Lão hòa thượng mặc tăng y màu vàng đất, ngồi gõ mõ trên bậc thang, trong sân có một chú tiểu đang quét lá, hình ảnh vừa yên tĩnh vừa tươi đẹp.

Khi Giang Phóng bước lên bậc thang, ánh hoàng hôn rực rỡ xuyên qua từ phía sau lưng anh, đan xen với những kẽ hở của lá cây, lúc rơi xuống mặt đất chỉ còn lại những khối ánh sáng loang lổ nhiều màu.

Đến bây giờ chú tiểu vẫn chưa quen với việc có một vị sư huynh đẹp trai quá đáng như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh thì còn giật mình ngơ ngác.

Tuy số hòa thượng mà cậu từng thấy không nhiều, chỉ có hai người là sư phụ và sư huynh mà thôi, nhưng cậu cảm thấy trên đời này sẽ không có hòa thượng nào đẹp trai hơn Giang sư huynh cả.

"Sư phụ, sư huynh trở về rồi!"

Chú tiểu bỏ chổi xuống, chạy về phía Giang Phóng.

Giang Phóng đỡ lấy cơ thể nho nhỏ vừa nhào vào trong ngực mình, năm nay chú tiểu mười bốn tuổi, là anh và lão hòa thượng nhặt được ở ven đường, lúc đó chú tiểu mới bảy tuổi, nhưng vừa nhìn qua lại như năm tuổi, bị suy dinh dưỡng nặng.

"Tuệ Minh cao hơn rồi." 

Buổi tối ngày Giang Phóng trở về, chú tiểu liền lấy điện thoại ra, đăng lên vòng bạn bè một cách thuần thục.

Ngoại trừ lần đầu tiên thành công đăng lên dưới sự hướng dẫn của lão hòa thượng thì những lần sau cậu đã biết nên làm như thế nào.

Bài đăng vòng bạn bè này không thể ám chỉ quá rõ ràng, cũng không thể quá khó hiểu.

Nói tóm lại là có thể khiến cho khách hành hương trong Wechat của cậu nhìn ra, Giang sư huynh đã trở về rồi.

Tuy chùa Hương Sơn trông rất tồi tàn cũ kỹ, nhưng chỉ cần có Giang sư huynh ở đây thì không lo không có khách hành hương tới cửa.

Quả nhiên, thông tin vừa được gửi đi, Wechat của chú tiểu lập tức nhận được vài câu trả lời của khách hành hương, có người đã bắt đầu đặt chỗ trước.

Chùa Hương Sơn không lớn, số lượng khách hành hương có thể nhận mỗi ngày là có hạn, nhưng chỉ khi Giang Phóng trở về thì chùa mới được hưởng thụ loại phô trương hoành tráng lệ này.

Buổi tối, Giang Phóng tới tìm lão hòa thượng.

Lão hòa thượng không ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, còn bảo anh ngồi xuống.

Giang Phóng ngồi trên đệm hương bồ, lấy ra một tấm thẻ rồi đưa qua: "Con kiếm được chút tiền, thầy tìm thời gian để tu sửa lại chùa Hương Sơn đi."

Lão hòa thượng liếc nhìn tấm thẻ, "Chuyển qua Wechat là được rồi, đưa thẻ ngân hàng thì vi sư còn phải đi rút tiền."

Giang Phóng: "Chỉ sợ lần này thầy thật sự phải đi rút tiền, bên trong có 500 ngàn (khoảng 1,7 tỷ VND)."

Lão hòa thượng: "Tiền âm phủ?"

Giang Phóng: "Vậy thì giữa chúng ta bây giờ hẳn sẽ có thêm một cái song sắt."

Lão hòa thượng ho nhẹ một tiếng: "Đây là lần đầu tiên vi sư nhìn thấy nhiều tiền như vậy, tiền đều cho vi sư, vậy bản thân con thì sao? Con làm nghiên cứu cũng cần rất nhiều tiền."

Giang Phóng cho ông xem số dư trong tài khoản của mình, số tiền kia là một nửa cát-xê mà chương trình thanh toán trước cho anh, để giữ chân Giang Phóng, 《 Cuộc sống ngôi sao 》 liền đối xử với anh giống như các ngôi sao khác.

Bởi vì hiện tại anh đang nổi tiếng, tiền cát-xê cũng tăng lên rất nhiều, anh đã kiếm được số tiền mà rất nhiều người dù cố gắng trong một thời gian dài cũng không có được, nhưng vẫn còn cách mục tiêu của anh khá xa.

Vì dự án đã bị hủy bỏ, trừ phi anh đổi sang dự án mới, nếu không thì phía trên sẽ không đồng ý cho anh tiếp tục đề tài này, và họ cũng sẽ không cấp phòng thí nghiệm cho anh, bao gồm các thiết bị nghiên cứu khoa học cần thiết, cộng lại thì cũng là một khoản chi phí khổng lồ, nhưng những điều này vẫn chưa phải là nan đề mà anh hiện đang gặp phải, bên cạnh đó còn có đủ loại thủ tục rườm rà khác.

Lão hòa thượng xem xong thì không còn lời nào để nói, thu nhập một năm từ tiền nhang đèn của chùa còn chẳng bằng một con số lẻ của anh, nhưng biết anh có tiền nên ông cũng yên tâm nhận lấy.

Hôm sau, lão hòa thượng và chú tiểu đã đợi sẵn trên bàn cơm từ lâu.

Mỗi lần Giang Phóng trở về, một trong những chuyện bọn họ mong chờ nhất chính là được ăn các món ăn do anh nấu.

Sau khi làm bữa sáng cho hai người xong, Giang Phóng vào trong núi một mình.

Chùa Hương Sơn ở giữa sườn núi, thông thường anh sẽ trèo qua ngọn núi này, đi sang một bên khác, ở nơi đó có rất nhiều thảm thực vật và một vài loài cây bình thường khó gặp, về sau anh còn chuyên môn làm dấu, khi phải đi học thì anh sẽ nhờ Tuệ Minh chăm sóc những loài cây này, cũng dạy Tuệ Minh cách phân biệt các loài cây đó như thế nào.

Năm ngoái, anh lấy được một ít hạt giống đặc biệt, nhưng làm đủ mọi cách vẫn không thể trồng ở trường, sau đó anh liền mang về trồng ở chùa Hương Sơn, đến năm nay đã thành công lớn thành cây.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Giang Phóng cũng không ở lại thêm mà rời đi.

Trở lại chùa Hương Sơn, trong chùa có thêm vài khách hành hương, ba nam bốn nữ, hẳn là vừa tới, bọn họ nóng đến mức đầu chảy mồ hôi nhễ nhại, đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá dài.

Nhìn thấy anh trở về, ánh mắt của mấy cô gái đều sáng lên, rõ ràng là có chút xấu hổ, nhưng họ lại muốn nói chuyện với anh.

Ba chàng trai ngồi trên ghế, nhìn xem phản ứng của đám con gái thì vẻ mặt đầy sự bất đắc dĩ, tuy khuôn mặt của Giang Phóng đúng là rất đẹp trai, nhưng vì một người đàn ông mà lần nào cũng thật xa đến tận đây thì thật là không hiểu nổi.

Nhưng ai bảo trong đám con gái có người là người trong lòng của bọn họ, đây là cách duy nhất để hẹn người ta ra ngoài.

"Chẳng phải chỉ là một tên mặt trắng (*) thôi à." Một chàng trai nhỏ giọng lầm bầm, cho đến bây giờ người con gái mà cậu ta thích vẫn luôn lạnh nhạt với cậu ta, nhưng khi nhìn thấy người khác lại cười vui vẻ như vậy.

(*) Tên mặt trắng = Tiểu bạch kiểm: Hiểu theo nghĩa tốt thì chỉ những chàng trai trắng trẻo, tuấn tú, trong sáng. Còn hiểu theo nghĩa xấu thì mỉa mai những chàng trai ăn bám phụ nữ, làm trai bao, được bao nuôi.

Lời này bị người ngồi bên cạnh nghe được, vội vàng gửi cho cậu ta một ánh mắt chú ý, đừng để bị người ta nghe thấy.

Một chàng trai khác phát hiện, khi bạn mình nói câu đó thì Giang Phóng liền quét mắt về phía này, ánh mắt ấy lạnh nhạt, rất bình tĩnh.

"Đừng nói nữa, hình như anh ta nghe thấy."

Khuôn mặt của chàng trai đang oán thầm bỗng cứng lại, nhưng cậu ta vẫn mạnh miệng nói: "Nghe thấy thì sao, cho dù anh ta debut làm ngôi sao thì cũng chẳng có gì ghê gớm."

Người bạn cau mày: "Cậu ít nói hai câu đi, người ta cũng có làm gì cậu đâu, không thể vì cậu không cua được Tiểu Nhã thì liền giận lây sang người ta chứ."

Chàng trai bị nói đến mức thẹn quá hóa giận, "Rốt cuộc ai mới là bạn của cậu?"

Người bạn không còn gì để nói.

Chùa Hương Sơn không có chỗ vui chơi, đám người này không lưu lại quá lâu, ở hơn một tiếng, ăn xong một bữa cơm chay liền rời đi.

Lúc xuống núi còn có thể nghe được mấy cô gái ghé tai nhau ríu rít nói cơm chay ngon như thế nào.

Cơm chay là Giang Phóng đích thân xuống bếp làm, anh biết mấy cô gái tới đây ngoại trừ việc gặp anh thì còn có mục đích khác là muốn ăn cơm chay do anh nấu.

Anh cũng là tình cờ nghe được, có một cô gái trước kia vì giảm cân mà đã uống thuốc giảm cân không an toàn, kết quả là có vẻ như cô đã bị mắc chứng chán ăn, có một lần sau khi nếm thử cơm chay do anh làm thì phát hiện có thể nuốt trôi được, thế là sau này mỗi khi anh quay về thì cô ấy liền thường xuyên đến đây, thậm chí còn quyên góp rất nhiều tiền nhang đèn để được ăn đồ chay do anh nấu.

Sau khi bọn họ rời khỏi, chùa Hương Sơn khôi phục lại sự yên tĩnh.

Ánh nắng mặt trời gay gắt bị che khuất bởi những tán lá rậm rạp, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng ve kêu.

Ở xa xa có một hồ nước, sóng nước lấp loáng trong veo, giống như một tấm kính vỡ vụn.

Giang Phóng đứng ở mép sân, giơ điện thoại lên chụp cảnh đẹp tĩnh lặng này rồi đăng lên Weibo, kèm theo hai từ "nghỉ mát".

Fan hâm mộ vô cùng vui vẻ, sau khi ký hợp đồng, quả nhiên nam thần sẽ thường xuyên kinh doanh.

Trình Tứ cài đặt chế độ đặc biệt quan tâm cho Giang Phóng, anh vừa đăng Weibo, điện thoại hắn liền nhận được nhắc nhở, nhưng hắn không tiếp tục bình luận mà trực tiếp nhắn tin cho Giang Phóng thông qua Wechat.

.: Phong cảnh trông rất đẹp, cậu về quê à?

Giang Phóng: Chuyện này mà anh cũng có thể đoán được.

.: Nếu không thì hiện tại cậu hẳn là đang nhận công việc mới.

Giang Phóng: Anh nói không sai.

Giang Phóng: Nếu rảnh thì anh có thể đến chùa tôi ngồi một chút, ngoại trừ không có gì để chơi thì môi trường thật sự rất tốt.

Kể từ khi biết dấu chấm câu là đàn ông thì Giang Phóng cũng không quá kiêng dè khi nói chuyện với hắn nữa.

Trình Tứ nhìn chằm chằm vào câu nói này, vẻ mặt khẽ chuyển động, vừa cao hứng vì mình được anh mời, vừa ngạc nhiên trước lời nói của anh.

.: Chùa?

Giang Phóng: Không biết à, tôi còn là một hòa thượng đấy.

.: Nghi hoặc.jpg

.: Nhìn cậu không giống hòa thượng chút nào.

Giang Phóng: Vậy tôi giống gì?

Trình Tứ tạm ngừng một lúc.

Giang Phóng cũng chỉ trêu chọc hắn vậy thôi.

Trình Tứ vẫn không hoàn toàn tin rằng anh là hòa thượng.

.: Cậu thực sự là hòa thượng?

Giang Phóng: Cũng không tính, chỉ là đệ tử tục gia mà thôi.

Giang Phóng: Không cần cấm thịt cấm sắc.

Trình Tứ nhìn chằm chằm vào hai từ "cấm sắc" sau cùng, không hiểu sao lại đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô.

Giang Phóng ở chùa Hương Sơn hai ngày, đến sáng ngày thứ ba anh liền thu dọn đồ đạc trở về thành phố Hải, ngoại trừ Giang Tề ra thì không ai biết hành tung của anh, nhưng anh cũng không nói với Giang Tề rằng hôm nay mình trở về.

Mấy tiếng sau, khi mở cửa căn hộ ra, anh phát hiện bên trong ngoại trừ Giang Tề thì còn có thêm mấy người, trong đó còn có một gương mặt xa lạ.

Ngay khi nhìn thấy anh thì hai mắt Giang Tề liền sáng lên, cậu lập tức chạy tới, còn chu đáo nhận lấy hành lý trên tay anh.

"Anh hai, sao anh đột ngột quay về vậy? Cũng không nói với em trước một tiếng."

Giang Phóng không đưa cho cậu, đổi dép lê rồi đi đến trước mặt bọn họ, bình tĩnh hỏi: "Ông chủ Vương, người đại diện La, sao hai người lại tới đây? Còn đây là ai?"

Vương Triệu Trung vội vàng giải thích: "Đây là gia sư mà tôi tìm cho Giang Tề, tôi nghĩ làm thế này thì năm sau Giang Tề có thể thi đại học được điểm cao, trùng hợp là hôm nay rảnh nên tôi liền dẫn người ta tới đây."

La Vĩ Kỳ cũng không ngờ anh lại đột ngột trở về, lúc trước quên nói với anh nên liền bổ sung: "Đúng vậy, anh ta còn là sinh viên hàng đầu đã tốt nghiệp đại học Giang."

Tuy đại học Giang không bằng đại học Yến, nhưng nhìn khắp cả nước thì cũng là một trường đại học nổi tiếng, để mời anh ta dạy kèm cho Giang Tề, Vương Triệu Trung đã bỏ ra hai mươi ngàn tệ (khoảng 69.4 triệu VND), một tiếng năm trăm tệ (khoảng 1.7 triệu VND), lúc móc tiền ra làm ông đau lòng đến chết đi sống lại, nhưng vì để tương lai Giang Tề có thể phát triển tốt hơn, ông cũng chỉ có thể nhịn đau.

Giang Phóng ném balo lên trên ghế sofa, liếc nhìn gương mặt có phần cao ngạo của gã sinh viên hàng đầu kia, nãy giờ trong phòng chỉ có một mình gã ngồi, chưa từng đứng dậy, anh nói một cách thờ ơ: "Thế nào, chẳng lẽ một thạc sĩ đại học Yến như tôi còn không đủ để phụ đạo cho Giang Tề à?"

...

(1) Chạy số liệu [做数据]: Được dùng phổ biến trong vòng fan, chỉ việc fan hâm mộ đăng các chủ đề về thần tượng lên Weibo, khiến lượt chia sẻ, lượt xem và bình luận tăng lên, làm tăng độ nổi tiếng cho thần tượng, giúp họ có được tài nguyên tốt hơn. Nhưng có được số liệu lớn cũng không có nghĩa người đó là siêu sao, sự nổi tiếng và độ tồn tại của một siêu sao phụ thuộc vào thực lực và tác phẩm của họ. Hiện nay, có các fan vì muốn idol được nổi tiếng, trở thành siêu sao mà ra mức mua số liệu, kết quả là số liệu rất đẹp, nhưng mọi người vẫn không biết idol của bạn là ai, vì vậy còn bị cư dân mạng trêu chọc một phen. 

.
Bình Luận (0)
Comment