Ông ấy cũng muốn có một túi bông nhỏ xinh xắn và mềm mại như thế!
Lỗ Đại Cường nhìn thoáng qua Niệm Niệm đáng yêu, lại nhìn hai đứa con trai của mình, không khỏi âm thầm thở dài.
Lỗ Đại Cường cảm thấy lo lắng.
Nhà ông ấy có hai đứa con trai, hai anh em đều không hề thừa hưởng dáng vẻ của mẹ mà lại giống ba, không những béo mà còn béo đến mức không đáng yêu cho lắm. Đây chính là đặc điểm mà chỉ Lỗ Đại Cường mới có được. Ông ấy luôn rất đau lòng và bất lực về chuyện này.
Ngoài ngoại hình ra, điều quan trọng hơn là tính cách của Đại Mập Mạp. Cậu bé nghịch ngợm và liều lĩnh, không hợp ý thì sẽ đánh nhau với người khác. Nếu ai đó đánh cậu bé một lần, cậu bé chắc chắn sẽ đánh lại họ ba lần, Đại Mập Mạp sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt. Bạn bè hồi mẫu giáo luôn sợ Đại Mập Mạp, sợ cậu bé sẽ bất ngờ đánh chúng.
Về phần nhóc con mũm mĩm nhà mình, tuy cùng ba mẹ sinh ra nhưng tính cách của cậu bé lại hoàn toàn khác biệt với anh trai, tính cách của cậu bé rất khác với vẻ ngoài, từ nhỏ cậu bé vốn là người nhút nhát và mềm yếu. Bình thường ngay cả một con kiến mà Tiểu Mập Mạp cũng không dám giẫm lên, nếu có người đánh cậu bé, cậu bé hiếm khi chủ động đánh trả lại ngoại trừ việc buộc phải tự vệ. Bởi vì tính cách thu mình và thân hình quá béo của mình so với những đứa trẻ cùng tuổi nên cậu bé chưa bao giờ được mọi người yêu thích. Tiểu Mập Mạp rất nhạy cảm, sau khi nhận ra mọi người không thích mình, mỗi lần như vậy cậu bé thường sẽ âm thầm cảm thấy buồn. Tính cách càng ngày càng trầm lặng, mỗi ngày cậu bé sẽ vô cùng chán ghét việc đi nhà trẻ, tùy theo tâm tình của cậu bé cũng sẽ cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Lỗ Đại Cường đã nghĩ ra nhiều cách để khiến Tiểu Mập Mạp hạnh phúc và vui vẻ hơn nhưng tất cả đều vô ích.
Ông ấy muốn Tiểu Mập Mạp không đi học mẫu giáo nữa nhưng vợ ông ấy kịch liệt phản đối.
Lỗ Đại Cường lo lắng cho Tiểu Mập Mạp hơn Đại Mập Mạp. Bây giờ Tiểu Mập Mạp đang học lớp chồi* ở trường mẫu giáo, Lỗ Đại Cường dự định chuyển trường mẫu giáo của con trai mình sang một trường mẫu giáo khác nếu Tiểu Mập Mạp vẫn như trước trong học kỳ này.
(*): Lớp chồi: Lớp dành cho trẻ 4 tuổi
Tuy nhiên, những vấn đề này dù có thay đổi nhà trẻ thì cũng không giải quyết được gì, Lỗ Đại Cường không khỏi thở dài lần nữa.
Chào hỏi xong, hai ba mẹ cùng nhìn các con vào nhà trẻ.
Khi Lỗ Tư Mậu bước vào lớp, những đứa trẻ khác nhìn thấy cậu bé và vội vàng tránh xa.
"Ngày hôm qua cậu ta đánh Niệm Niệm, khiến Niệm Niệm bị thương đó, cậu ta đúng là là một đứa trẻ hư hỏng, chúng ta không muốn chơi cùng cậu nữa."
"Hơn nữa anh trai cậu ta cũng là kẻ xấu, cậu ấy luôn đánh nhau, hôm qua còn đánh Khương Húc bị thương rất nặng."
"Đúng vậy, chúng ta không nên chơi với cậu ta, cậu ta béo như vậy, nhỡ đâu cậu ta cũng đánh chúng ta thì sao? Chúng ta đánh không lại đâu."
"Ừ, Lỗ Tư Mậu luôn không thích nói chuyện, tớ nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không để ý đến tớ, tớ không thích cậu ấy."
…
Bọn trẻ đứng sang một bên, ghen ghét nhìn Lỗ Tư Mậu. Lỗ Tư Mậu đang xách cặp, cúi đầu, kéo theo thân hình to lớn của mình từng bước một về phía trước, vừa định đi đến chỗ ngồi của mình, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên -
"Lỗ Tư Mậu không có đánh tớ, là do tớ tự ngã."
Khi Niệm Niệm xách theo một chiếc cặp nhỏ đi vào sau Lỗ Tư Mậu, cô bé nghe thấy bạn bè của mình dường như đang nói về cậu bé, nhưng Lỗ Tư Mậu rõ ràng không đánh cô bé, cũng không hề bắt nạt Điềm Điềm. Chuyện ngày hôm qua đều là hiểu lầm.
Lỗ Tư Mậu cúi đầu đi về phía trước, rõ ràng đều là hiểu lầm, nhưng tại sao Lỗ Tư Mậu lại không nói ra chứ? Niệm Niệm nhìn Tiểu Mập Mạp cô đơn ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã. Vì thế cô bé mới lên tiếng giải thích cho bạn bè của mình.
Sợ bạn bè không tin, Niệm Niệm nhìn về phía Khương Húc đang ngồi trên ghế: "Khương Húc, nói cho em biết, hôm qua có phải Lỗ Tư Mậu bắt nạt chúng ta không?"