Sau Khi Nữ Minh Tinh Hết Thời Mang Con Tham Gia Show Thực Tế (Dịch Full)

Chương 474 - Phiên Ngoại: Niềm Vui Của Hai Ba Con Bị Bỏ Rơi - 31

Unknown Phiên ngoại: Niềm vui của hai ba con bị bỏ rơi - 31

Cuối cùng, cô còn không quên nói thêm một câu: "À đúng rồi, đừng tắt video nhé, em cũng rất muốn được thưởng thức kỹ thuật nhảy của ngài Giang đó!"

Ngài Giang không biết nhảy: "..."

Niệm Niệm giống như thường ngày, sáng sớm đã đeo cặp sách nhỏ đến nhà trẻ.

Sau khi chào bạn thân Điềm Điềm và Tiểu Mập Mạp, Niệm Niệm ngồi vào bàn học nhỏ của mình, chờ đến giờ vào học. Nhưng Niệm Niệm để ý đã sắp đến giờ học rồi mà vị trí bên cạnh của Khương Húc vẫn còn trống, nếu Khương Húc còn không tới thì hôm nay sẽ trễ học mất.

Tiếng chuông vào học vang lên, ngay khi Niệm Niệm lo lắng Khương Húc trễ học, Khương Húc vừa vặn đeo cặp sách nhỏ, đi theo sau giáo viên, tung tăng, nhún nhảy tiến vào.

Có lẽ là do Khương Húc đang vừa đi vừa nhảy nên bất cẩn vấp phải cái chân đang duỗi ra của một bạn học, suýt chút nữa đã ngã, nhưng Khương Húc không hề để tâm. Sau khi ổn định lại cơ thể, cậu nhóc nhìn bạn học đang xin lỗi mình, nụ cười trên môi tươi như hoa, cậu bé còn duỗi tay và đưa một viên kẹo trong tay mình cho bạn học kia.

Niệm Niệm phát hiện hình như hôm nay tâm trạng của Khương Húc rất tốt.

Sau khi Khương Húc ngồi xuống, cậu nhóc nhìn giáo viên trên bục giảng, sau đó duỗi một ngón tay chọc vào cánh tay của Niệm Niệm ngồi cùng bàn. Khi Niệm Niệm nhìn sang, Khương Húc mở miệng, đang định nói chuyện thì lúc này, giáo viên bắt đầu lên lớp, nhắc nhở các bạn học không được nói chuyện nữa. Khương Húc đành nuốt lại lời định nói, cậu nhóc nhe răng cười với Niệm Niệm, để lộ hàm răng trắng sáng, cười đến mức mắt cũng híp lại.

Niệm Niệm: "..."

Không biết rốt cuộc Khương Húc đang cười ngốc nghếch chuyện gì nữa?

Lúc học, Niệm Niệm nhận ra tâm trạng của Khương Húc không phải rất tốt, mà là đặc biệt tốt. Bởi vì cả tiết học, Khương Húc vẫn luôn cười, nhìn bàn cười, nhìn gáy của bạn học phía trước cũng cười, nhìn giáo viên trên bục giảng cũng cười, ngay cả hắt xì một cái cũng ngốc nghếch lấy tay che miệng rồi cười rộ lên...

Cuối cùng cũng kết thúc một tiết học, Điềm Điềm nhận ra Khương Húc rất kỳ lạ, vội vàng hỏi: "Khương Húc, cậu cười chuyện gì thế, sao cứ cười mãi vậy?"

Niệm Niệm cũng rất nghi ngờ, cô bé nhìn về phía Khương Húc và chờ đợi câu trả lời, nhưng Khương Húc lại ra vẻ thần bí, cậu nhóc chui vụt xuống gầm bàn, vẫy tay về phía Niệm Niệm và Điềm Điềm, ý bảo hai cô bé chui vào với mình.

Niệm Niệm có chút không muốn chui xuống gầm bàn, nhưng cô bé lại rất muốn biết rốt cuộc Khương Húc có bí mật gì, do dự một chút, cô bé vẫn chui vào cùng Điềm Điềm.

Tiểu Mập Mạp ở một bên cũng ngồi xổm xuống, lấy cơ thể mập mạp canh giữ ở bên cạnh, che chắn kín kẽ cho ba đứa nhóc chui dưới gầm bàn.

Điềm Điềm nhỏ giọng hỏi: "Khương Húc, rốt cuộc là bí mật gì thế?" Còn ra vẻ thần bí như vậy.

"Hi hi hi…"

"Ha ha ha…"

Khương Húc vẫn chưa trả lời câu hỏi, bản thân đã không nhịn được mà cười ngốc nghếch.

Cô bé rất muốn bịt miệng Khương Húc lại, bảo cậu đừng cười nữa, cười nữa có thể sẽ thật sự trở nên ngốc đó.

Cuối cùng Khương Húc cười ngốc nghếch cũng ý thức được cả đám bạn đang chờ mình, cậu nhóc cố gắng nhịn cười, thần bí vẫy tay với đám bạn, bảo mọi người đến sát chỗ mình. Sau đó, bốn cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ, Khương Húc mới mở miệng, dùng giọng thật nhỏ chỉ đủ cho bốn người nghe thấy, nói: "Niệm Niệm, Điềm Điềm, Tiểu Mập Mạp, các cậu biết không, tớ sắp làm anh trai rồi!"

"Mẹ tớ mang thai em gái nhỏ, mấy tháng nữa thôi, tớ sẽ trở thành anh trai đấy, hi hi hi!"

Giọng nói phấn khích của Khương Húc thì thầm lọt vào tai mọi người, bất cứ ai cũng có thể nghe ra Khương Húc đang thật sự rất vui.

Nhưng Điềm Điềm nghe được bí mật này lại có chút thất vọng, cô bé còn tưởng rằng là bí mật lớn gì chứ: "Có em gái thì có gì vui đâu, tớ còn có hai em trai nè."

Tiểu Mập Mạp cũng nói: "Đúng vậy, tớ cũng có anh trai nè."

Lần này tới lượt Khương Húc có chút bất mãn, cậu nhóc đã chia sẻ bí mật quan trọng nhất của mình cho các bạn. Lẽ ra các bạn phải giống như cậu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng mới đúng, sao lại phản ứng bình thản như vậy chứ?

 


Bình Luận (0)
Comment