Niệm Niệm sợ bị chú Tiêu Hàng tóm được nên phản ứng đầu tiên chính là trốn đi.
Nhưng cô bé lại nghe thấy chú Tiêu Hàng muốn ba của cô bé đến tham gia một buổi họp mặt gì đó, còn nói Niệm Niệm là một nhóc con làm phiền người khác nữa chứ!
Niệm Niệm đứng lên từ phía sau bàn làm việc, để lộ ra một cái đầu nhỏ, đôi mày nhỏ chau lại nhìn chú Tiêu Hàng ở phía đối diện và hỏi thêm một lần nữa: "Niệm Niệm làm phiền người khác lắm sao?"
Tiêu Hàng đang nói xấu về nhóc con: "..."
"Niệm Niệm không làm phiền người khác." Tiêu Hàng nói: "Chú nói nhóc con làm phiền người khác là em trai Tiểu Diệp Tử, Niệm Niệm không phải là nhóc con làm phiền người khác."
Niệm Niệm: "Vậy chú Tiêu Hàng tự mình đi thư giãn là được rồi, tại sao phải gọi ba của con đi nữa?"
" y da, nhóc con này, ba con ngày ngày đều ở nhà chăm sóc con, mặc dù không làm phiền người khác nhưng cũng cần thư giãn một chút chứ." Tiêu Hàng suy nghĩ nói: "Không thì như thế này, buổi họp mặt lần này cũng dẫn theo Niệm Niệm, con cảm thấy được không?"
Niệm Niệm đang không muốn ba đi đến buổi họp mặt, vừa nghe thấy mình cũng có thể đi thì ngay lập tức liền trở nên do dự.
Ba vẫn chưa dẫn cô bé đến buổi họp mặt nào như vậy, có lẽ là sẽ rất vui, nhưng ba bị bệnh rồi, có lẽ là không đi chơi được…
Lúc Niệm Niệm còn đang do dự, Giang Trầm nhìn ra được tâm tư của Niệm Niệm thì liền đóng văn kiện lại, quyết định nói: "Vậy thì cùng đi thôi."
Cuối cùng, ba người đã nhanh chóng đến nơi tổ chức buổi họp mặt đúng giờ.
Những người bạn khác đều đã đến hết rồi, chỉ còn thiếu hai người Giang Trầm và Tiêu Hàng. Tiêu Hàng vừa mở cửa bước vào, sau khi nhìn thấy cậu ta và Giang Trầm xuất hiện, mọi người đều nở nụ cười và đứng dậy nghênh đón hai người.
Nhưng giây tiếp theo, có một đứa trẻ ba bốn tuổi lại từ phía sau người của Giang Trầm đi ra.
Mọi người: "..."
Sau khi chào hỏi xong, Niệm Niệm ngồi ở bên cạnh ba, hiếu kỳ nhìn trái ngó phải, thấy buổi họp mặt của mọi người giống như là cùng ăn một bữa cơm, Niệm Niệm thoáng chốc có hơi thất vọng, cô bé còn tưởng là sẽ có hoạt động gì vui nữa chứ.
Ban đầu, đêm nay đã chuẩn bị rất nhiều các hoạt động, nhưng bởi vì Giang Trầm đã đưa theo đứa trẻ tới nên chỉ đành tạm dừng các hoạt động đó lại, những người bạn chỉ có thể cười khổ mà muốn chuốc rượu kẻ đầu sỏ Giang Trầm.
Nhưng vừa mới lên tiếng ép rượu thì em bé ngồi bên cạnh Giang Trầm liền lên tiếng.
"Ba của con bị bệnh rồi, cơ thể rất yếu ớt, không thể uống rượu."
Những người bạn không cảm nhận được Giang Trầm yếu ớt chỗ nào: "..."
Giang Trầm cầm đồ uống ở trên bàn lên: "Thật ra có chút cảm vặt, rượu này không uống nữa."
Nhưng lúc này Niệm Niệm lại lên tiếng: "Ba bị bệnh rồi, không thể uống nước lạnh."
Giang Trầm: "..."
Cuối cùng, trong ánh mắt kỳ quặc của mọi người, hai ba con Giang Trầm và Niệm Niệm, mỗi người cầm lấy một ly sữa nóng. Giữa không gian buổi tiệc linh đình của người khác, hai ba con bọn họ chậm rãi uống sữa nóng, không ăn nhập gì với buổi tiệc.
Niệm Niệm thấy ba thật sự thực hiện lời hứa, ngoan ngoãn để Niệm Niệm chăm sóc nên cả buổi tối tâm trạng của cô bé đều rất tốt.
Chỉ là tâm trạng của Giang Trầm thì không được tốt đẹp như vậy, bởi vì cả một buổi tối Niệm Niệm đều bắt chước theo giọng điệu và ngữ khí mà lúc bình thường ba chăm sóc cho cô bé.
"Ba bị bệnh rồi, cái này cay, không ăn được."
"Ba nên ăn nhiều rau xanh, không được kén chọn, như vậy cơ thể mới khỏe mạnh được."
"Ba hôm nay thật ngoan, ba nghe lời thì sẽ có thưởng nha."
…
Mọi người vẫn luôn vểnh tai lên chú ý nghe hai ba con tương tác với nhau ở bên này mà sắp cười đến chết rồi.
Giang Trầm cũng rất bất lực, anh chỉ là bị cảm vặt thôi. Niệm Niệm lại giống như coi anh là bệnh nhân có sức khỏe vô cùng yếu ớt vậy, cái này không được, cái kia cũng không được, giống như một nữ quản gia nhỏ lúc nào cũng trông coi ba.
Giang Trầm bị trông nom, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.
Anh có chút nghi ngờ là Niệm Niệm đang cố ý, có lẽ trong khoảng thời gian này bị ba trông coi đến phiền rồi, cho nên cô bé chắc là đang trả thù ba một chút.
Tiêu Hàng không nhịn được mà cười ha hả: " y da, ông chủ Giang, cậu nói xem sao cậu lại yếu ớt như vậy chứ, nói bệnh là bệnh, nếu không thì con gái cậu cũng sẽ không lúc nào quan tâm đến cậu như bây giờ, cậu nói đúng không?"