Sau Khi Nữ Minh Tinh Hết Thời Mang Con Tham Gia Show Thực Tế (Dịch Full)

Chương 501 - Phiên Ngoại: Niềm Vui Của Hai Ba Con Bị Bỏ Rơi - 59

Unknown Phiên ngoại: Niềm vui của hai ba con bị bỏ rơi - 59

Đó có phải là tình yêu giống như tình yêu mà mẹ dành cho Niệm Niệm không?

Niệm Niệm tiếp tục kéo video xuống, một vài video xuất hiện sau video này đều liên quan đến video vừa rồi, vì vậy Niệm Niệm mới tò mò bấm vào.

Những gì xuất hiện lần này là một số clip quảng cáo nhỏ được cắt ra trước từ trong phim, Niệm Niệm quyết định bấm vào, phát hiện vẫn là một clip của mẹ cùng anh trai nhỏ ngọt ngào đó, trong video mẹ và anh trai nhỏ đó là mối quan hệ giữa mẹ và con, anh trai nhỏ gọi mẹ cô bé là “Mẹ”, mỗi ngày mẹ sống cùng với em trai đó, họ cùng nhau thức dậy, cùng nhau ăn cơm, sau đó mẹ cô bé sẽ đưa anh ấy đi học, đón anh ấy tan học, mẹ cô bé sẽ ôm anh ấy, sẽ hôn lên trán, hai má, còn sẽ nói với anh trai nhỏ “Mẹ rất yêu con”...

Niệm Niệm đặt máy tính bảng lên bàn, vân vê ngón tay tỏ vẻ không vui.

Mẹ chắc chắn không phải là mẹ của anh trai nhỏ kia, mẹ là mẹ của Niệm Niệm.

Mặc dù anh trai nhỏ kia cười lên rất ngọt ngào, nhưng Niệm Niệm sẽ không giao mẹ cho anh ấy.

Sau khi Giang Trầm về nhà, thì nhìn thấy Niệm Niệm đang ngồi trên ghế sofa ngây người nhìn về phía cửa.

Sau khi thấy anh bước vào nhà, Niệm Niệm từ trên ghế sofa nhanh chóng trượt xuống, chạy tới nhìn phía sau anh, sau khi không nhìn thấy người mình muốn gặp thì hỏi: “Mẹ con đâu?”

Giang Trầm cảm thấy câu hỏi của Niệm Niệm hơi kỳ lạ, anh trả lời: “Mẹ con sẽ về muộn một chút.”

Niệm Niệm “Ồ" một cái, sau đó quay lại trèo lên chiếc ghế sofa một lần nữa, cô bé ngồi xuống, tiếp tục nhìn về phía cửa trông chờ mòn mỏi.

“...” Bị phớt lờ, Giang Trầm ngồi bên cạnh Niệm Niệm: “Niệm Niệm, ba con đang ở đây.”

Niệm Niệm “Ừm” một cái, tỏ vẻ hiểu rồi, xem ra không quan tâm lắm.

“Niệm Niệm có tâm sự sao?” Là một người ba tốt, nên nghe những rắc rối nhỏ của con gái mình đúng lúc, Giang Trầm nói: “Niệm Niệm có tâm sự gì đều có thể trò chuyện cùng ba.”

Niệm Niệm quay đầu liếc ba mình một cái, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Cô than thở một cách mệt mỏi, nói: “Ba không hiểu.”

Tâm sự của Niệm Niệm, ba làm sao có thể hiểu được.

“...” Giang Trầm kìm nén nụ cười trên khóe miệng: “Vậy được rồi, đợi mẹ về, Niệm Niệm có thể đem tâm sự của mình nói cho mẹ nghe, được không?”

Nghe ba nhắc đến mẹ, lông mày nhỏ của Niệm Niệm dính chặt vào nhau.

Ba thật sự không hiểu, tâm sự của Niệm Niệm vốn liên quan đến mẹ.

Niệm Niệm lặng lẽ di chuyển đến mép ghế sô pha, quyết định tránh xa người ba không hiểu mình này.

Giang Trầm: "..."

Nhìn Niệm Niệm không muốn nói chuyện, Giang Trầm nhận ra rằng sự việc lần này có lẽ hơi nghiêm trọng.

Niệm Niệm không muốn nói chuyện với anh, anh chỉ còn cách ngồi bên cạnh cô bé, cùng với con bé đợi mẹ về nhà. Lúc này, Tiểu A Hoàng không biết đi ra từ đâu, cũng nằm xuống bên cạnh chân Niệm Niệm, nhìn về phía cửa lớn, cùng nhau đợi bà chủ về nhà.

Thẩm Minh Dữu muốn dành thời gian cho Niệm Niệm nhiều hơn, cũng không ở bên ngoài quá lâu, nóng lòng vội vã quay về nhà.

Vừa bước vào nhà, cô nhìn thấy Giang Trầm, Niệm Niệm còn có Tiểu A Hoàng từng người một đều mở to mắt nhìn cô.

Thẩm Minh Dữu: "..."

"Niệm Niệm, mẹ về rồi." Thẩm Minh Dữu mỉm cười dang hai tay về phía Niệm Niệm, chuẩn bị tinh thần cho việc con gái sẽ lao vào lồng ngực mình.

Khoảnh khắc Niệm Niệm nhìn thấy mẹ bước vào nhà đôi mắt chợt sáng lên, nhìn thấy mẹ dang tay ra, cô bé nghiêng người về phía trước, chuẩn bị lao tới ôm mẹ như bình thường. Nhưng giây tiếp theo, Niệm Niệm nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên kìm nén lại, ngồi lại trên ghế sofa không di chuyển nữa.

Tiểu A Hoàng đứng dậy, không biết trong lòng cô chủ nhỏ đang nghĩ gì, nó chào đón bà chủ được nửa chừng thì phát hiện cô chủ nhỏ không đi theo sau. Tiểu A Hoàng bèn xoay hai vòng tròn nhỏ đuổi theo cái đuôi của mình, nhìn trái nhìn phải, cũng không biết bây giờ nên chạy tới chỗ bà chủ hay là chạy về bên cạnh cô chủ nhỏ.

Giang Trầm chào đón vợ mình, đi lên cầm lấy chiếc túi từ trong tay Thẩm Minh Dữu, Thẩm Minh Dữu nhìn anh với ánh mắt dò hỏi, cô muốn biết Niệm Niệm bị làm sao vậy.

Giang Trầm khẽ lắc đầu, thể hiện rằng anh cũng không biết Niệm Niệm rốt cuộc bị làm sao.

Thẩm Minh Dữu đi tới, ngồi xổm xuống sờ đầu Niệm Niệm hỏi: "Mẹ về rồi, Niệm Niệm không ôm mẹ sao?"

 


Bình Luận (0)
Comment