Trong nhà này, hình như chỉ có Thẩm Minh Dữu giống người rảnh rỗi, ở nhà không có việc gì, còn luôn cần anh bầu bạn.
Bởi vì suy nghĩ lung tung nhiều, đêm rồi nhưng Thẩm Minh Dữu có chút mất ngủ, có thể vì buổi tối ngủ không ngon, ban ngày có lúc tinh thần không tốt hay sẽ buồn ngủ hoặc là tâm trạng trở nên hơi khó chịu một cách khó hiểu.
Tối hôm nay, sau khi Giang Trầm ngủ với cô một lúc như thường ngày, chắc anh cho rằng cô đã ngủ rồi, nhẹ nhàng vén chăn xuống giường rồi rời khỏi.
Thẩm Minh Dữu mở mắt trong bóng tối, xoay người nhìn Giang Trầm rời đi.
Cô nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng đứng dậy, đi thẳng tới thư phòng của Giang Trầm.
Thẩm Minh Dữu không gõ cửa, cô nhẹ nhàng hé cửa, lặng lẽ thò đầu vào, định nhìn như hai đêm trước rồi im lặng về phòng.
Nhưng khi cô lén lút thò đầu vào, lại tình cờ nhìn thẳng vào mắt Giang Trầm.
Thẩm Minh Dữu: “...”
“Sao em chưa ngủ?” Giang Trầm đứng dậy đi về phía cô, thấy cô không đi giày, lông mày hơi nhíu lại, anh tháo giày mình ra, cúi đầu muốn giúp cô đi giày vào.
Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm cúi đầu muốn giúp cô đi giày, gót chân giẫm trên đất nhưng lại không muốn nhấc lên.
Giang Trầm thấy cô không phối hợp, dứt khoát ôm lấy cô, sải bước đi tới ghế sau bàn ngồi xuống.
“Sao vậy?” Giang Trầm ôm cô ngồi trên người mình, hỏi cô.
Thẩm Minh Dữu không nói gì.
Giang Trầm liền biết Thẩm Minh Dữu đang giận dỗi.
Thẩm Minh Dữu rất ít khi giận dỗi anh như này, thậm chí Giang Trầm còn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Giang Trầm: “Bà Giang, em biết bạo lực và phớt lờ gia đình là hành vi rất xấu đấy.”
Thẩm Minh Dữu phản bác: “Em mới không như vậy.”
Cô chỉ không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời câu hỏi của anh như nào mà thôi, cô sẽ không đội cái mũ bạo lực và phớt lờ gia đình này.
“Rốt cuộc em bị sao vậy? Em nói thì anh mới biết xảy ra chuyện gì chứ, nếu như anh có chỗ nào không tốt, mong bà Giang nhà anh có thể tha thứ cho anh, hơn nữa cho anh một cơ hội chuộc lỗi.”
Thẩm Minh Dữu liếc nhìn anh: “Em không rộng lượng như vậy.”
Cô luôn rất ích kỷ.
“...” Nhìn vợ thích chống đối anh, Giang Trầm không khỏi bật cười, lúc này anh mới biết, Niệm Niệm luôn thích chống đối anh, có lẽ anh biết tính cách này giống ai rồi.
“Anh cười cái gì?” Thẩm Minh Dữu thấy anh cười, bất mãn nói: “Em buồn cười lắm sao?”
Giang Trầm không cười nữa, anh ý thức được hình như bà Giang nhà anh thật sự có vấn đề gì đó, nếu không sẽ không giống như bây giờ, tâm trạng giận dỗi như một quả pháo nhỏ, nhìn đâu cũng không vừa mắt.
Giang Trầm cúi đầu thân mật cọ mũi cô, dịu dàng hôn lên mắt, má và khóe miệng cô…
Sau khi được trấn an, Thẩm Minh Dữu lại có chút hối hận bản thân vừa nãy giận dỗi linh tinh, thật sự Giang Trầm không có làm gì, là chính cô luôn suy nghĩ lung tung, tâm trạng hơi không ổn định mà thôi.
“Em xin lỗi.” Thẩm Minh Dữu nhẹ giọng xin lỗi.
Giang Trầm mân mê tai cô: “Không cần xin lỗi anh, anh không nhận ra ngay tâm trạng em không tốt, anh cũng có chỗ làm không tốt.”
Thẩm Minh Dữu lắc đầu, Giang Trầm làm rất tốt, chỉ là đôi khi, thật sự cô là người giỏi che giấu cảm xúc của mình, hơn nữa mấy ngày nay, tâm trạng của cô rất thất thường, Giang Trầm không phát hiện ra mới là bình thường đấy.
“Chỉ có điều bà Giang có thể nói cho anh biết tại sao em lại không vui không?”
Thẩm Minh Dữu nói: “Em cũng không biết tại sao, không hiểu sao cứ cảm thấy muốn nổi nóng.”
Giang Trầm tính toán thời gian một chút, vốn anh định hai ngày nữa đưa Thẩm Minh Dữu đi bệnh viện, xem ra bây giờ Dữu Dữu đã mang thai rồi, mặc dù đúng như sắp xếp, nhưng trong lòng Giang Trầm vẫn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời cũng buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
Mặc dù vẫn luôn chắc chắn rằng Niệm Niệm sẽ tới, nhưng có đôi khi anh không tránh khỏi có chút lo lắng.
Chỉ là mấy ngày nay anh cũng xem một chút tài liệu về phụ nữ có thai, lúc mang thai hơn một tháng, phần lớn phụ nữ có thai cảm xúc không ổn định, bây giờ Dữu Dữu mang thai không quá mười ngày, tại sao tâm trạng không ổn định chứ.
Giang Trầm vừa muốn nói ngày mai đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, nhưng không đợi anh mở miệng, ngay giây sau đã nghe thấy từ trong ngực truyền đến giọng nói trách móc: “Ngài Giang, anh thay đổi rồi.”