Một lát sau, Giang Trầm bưng một cái khay đi vào, Thẩm Minh Dữu ngồi dậy, tò mò hỏi: “Trong tay anh là gì vậy?”
Giang Trầm mở nắp giữ nhiệt ra, phía trên đặt một bát cháo nhỏ, hai món ăn kèm, còn có món thịt viên tứ hỉ đựng trong nồi nhỏ, Giang Trầm chỉ vào nồi nhỏ trong khay nói: “Em nếm thử món này xem có thích không.”
Thẩm Minh Dữu nhìn qua, phát hiện chỉ là một món thịt viên tứ hỉ bình thường, thịt viên ngoại trừ làm nhỏ hơn bình thường một chút, cũng không có gì đặc biệt.
Thẩm Minh Dữu vốn không muốn ăn, nhưng cô vẫn dùng nước súc miệng, định ép chính mình ăn chút gì đó, cùng lắm thì đợi lát nữa lại nôn ra.
Giang Trầm lấy thìa múc một miếng thịt viên nhỏ ra, rồi đút cho cô: “Em nếm thử đi.”
“Em tự ăn.” Thẩm Minh Dữu đưa tay định cầm lấy thìa, nhưng Giang Trầm tránh được, vững vàng đút cho cô: “Há miệng nào.”
“...” Thẩm Minh Dữu đành phải mở miệng.
Thịt viên nhỏ không hề béo ngậy, bên trong thịt còn có thể cắn được hạt dẻ nước nhỏ giòn, hương vị ngọt ngào, bỏ đi mùi dầu mỡ trong thịt…Mùi vị cực kì ngon.
Cũng là mùi vị trong trí nhớ của cô.
Thẩm Minh Dữu nhớ tới mấy lần Triệu Chấn Hải vào bếp, lần nào cũng làm món thịt viên tứ hỉ cô thích nhất. Khi ông ấy làm món này thích dùng nhiều nguyên liệu hạt dẻ nước, ông ấy sẽ không hoàn toàn đập nát nó. Thay vào kết cấu có chút sần sùi, ăn vào sẽ có vị giòn tan.
Lúc nhỏ, Thẩm Minh Dữu đặc biệt thích món ăn này vì cảm giác giòn giòn khi cắn, nhưng cũng chỉ thích món này do Triệu Chấn Hải làm mà thôi, người khác làm sẽ không có cảm giác đó.
Chỉ cần nếm thử một miếng, Thẩm Minh Dữu lập tức đoán ra món này lo ai làm.
Thẩm Minh Dữu nuốt thức ăn trong miệng xuống, hỏi: “Ba em tới sao?”
Giang Trầm gật đầu: “Ba đến làm món này, nhưng sợ quấy rầy em nghỉ ngơi nên ba đi rồi.”
“Anh tìm ông ấy làm gì.” Thẩm Minh Dữu biết chắc chắn là Giang Trầm chủ động tìm ông ấy.
“Em luôn không ăn được gì, anh rất lo lắng.” Nhìn thấy Thẩm Minh Dữu dường như không có ý muốn nôn, Giang Trầm lại múc thêm ít cháo cho cô: “Ăn thêm một chút.”
Thẩm Minh Dữu lại ăn thêm ngụm cháo.
Mặc dù vẫn hơi buồn nôn, nhưng rốt cuộc cô cũng không nôn ra ngoài, sáu viên thịt viên tứ hỉ không to nên cô ăn được hai viên, còn ăn thêm chút cháo.
Có cảm giác no bụng, Thẩm Minh Dữu cũng thoải mái hơn.
Dọn dẹp xong, Giang Trầm ôm Thẩm Minh Dữu nằm trên giường, anh sờ bụng Thẩm Minh Dữu, bắt đầu thì thầm với Niệm Niệm trong bụng: “Bé cưng Niệm Niệm, con lớn nhanh một chút, không được làm mẹ quá mệt, biết không?”
“Không đúng, cũng không thể lớn quá nhanh, quan trọng phải khỏe mạnh, nhưng không được giày vò mẹ. Niệm Niệm phải ngoan ngoãn, chờ khi con ra ngoài, ba chắc chắn sẽ thưởng cho con một bất ngờ lớn.”
Thẩm Minh Dữu tò mò hỏi: “Bất ngờ gì vậy?”
“Đợi Niệm Niệm sinh ra thì em sẽ biết.” Giang Trầm thần bí nói.
Thẩm Minh Dữu không hỏi thêm nữa, cô nhìn Giang Trầm dùng ánh mắt dịu dàng nói với Niệm Niệm trong bụng, cô nói: “Sau này anh chắc chắn là một người ba tốt.”
Giang Trầm ngước mắt nhìn cô: “Tối nay ba em cũng nói những lời này với anh.”
Thẩm Minh Dữu nằm nghiêng dựa vào lòng Giang Trầm, nghẹn ngào nói: “Em không muốn tha thứ cho họ.”
Giang Trầm xoa đầu cô, nói: “Không muốn tha thứ thì không tha thứ, cho dù em muốn làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em vô điều kiện, vĩnh viễn đứng về phía em.”
Giọng nói của anh dường như mang theo sự bao dung vô tận, Thẩm Minh Dữu vô thức ôm anh chặt hơn, tới khi Giang Trầm cho rằng người trong ngực anh gần như đã ngủ, anh lại nghe được âm thanh nghẹn ngào truyền đến từ trong ngực: “Lần sau nếu họ mua đồ cho Niệm Niệm thì mình cứ nhận đi, không cần trả lại cho họ đâu.”
Nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao em cũng không muốn họ tốn công vô ích.”
“Được.” Giang Trầm mỉm cười.
Từ khi biết Thẩm Minh Dữu mang thai, mấy ngày nay nhà họ Triệu gửi rất nhiều đồ dùng cho em bé tới đây, trong đó còn xen lẫn rất nhiều đồ gửi cho Thẩm Minh Dữu, nhưng Thẩm Minh Dữu không nhận lần nào. Bên đó gửi tới, cô sẽ cho người trả lại, lần sau gửi tới, cô liền gửi lại ngay, giống như chơi trò kéo co, qua lại mấy lần, bên đó cũng không dám gửi tới nữa.
Giang Trầm biết lúc nhỏ Niệm Niệm nhạy cảm như vậy chắc hẳn là giống mẹ của cô bé, Thẩm Minh Dữu lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm, hơn nữa cô còn rất nhạy cảm, giỏi che giấu suy nghĩ của mình, còn có chút cố chấp nên không dễ để cô hoàn toàn mở lòng, nhưng cũng may cô bây giờ, vẫn chưa đóng kín cánh cửa trái tim, chỉ cần chăm chỉ tưới nước, mảnh đất cằn cỗi kia sẽ dần trở nên phì nhiêu, sau đó nở những bông hoa tươi đẹp nhất trong ánh mặt trời.