Đúng lúc đến đèn đỏ, Giang Trầm dừng xe lại, anh quay đầu nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em ghen à?”
Từ trước đến nay, Thẩm Minh Dữu chưa bao giờ hỏi về lịch sử tình trường của anh, đoán chừng trong lòng đã tò mò từ lâu, nhưng cô chưa bao giờ hỏi, lần này không kìm được mà hỏi ra, trong lòng anh không khỏi vui mừng.
“…” Thẩm Minh Dữu có chút không thoải mái khi bị Giang Trầm nhìn chằm chằm, cô trả lời: “Anh nghĩ nhiều quá rồi, em không có ghen.”
Nhìn người vợ ăn nói ngang ngạnh của mình, Giang Trầm không nhịn được mà bật cười, anh nắm lấy tay Thẩm Minh Dữu đưa lên miệng hôn: “Bà Giang yên tâm, ngài Giang của em không có bất kì lịch sử yêu đương gì đâu, còn về việc dỗ dành con gái, anh chỉ dỗ một mình em, không có ai khác, anh cũng không biết mình rốt cuộc có dỗ được con gái hay không nữa mà."
Thẩm Minh Dữu mím môi, ngừng nụ cười trên môi, cô nghĩ nếu Giang Trầm không giỏi dỗ dành con gái thì anh đã không dỗ dành cô, anh không có kinh nghiệm mà có thể làm được như thế này, có lẽ ngài Giang nhà cô ở phương diện này thực sự có tài năng thiên bẩm.
Giang Trầm vốn không có ý định buông tha cho Thẩm Minh Dữu, anh nhìn cô nói: "Em cảm thấy anh như thế nào?"
"..." Thẩm Minh Dữu nói có cũng không được mà nói không có cũng không được. Nếu nói không có thì khác nào thừa nhận Giang Trầm thật sự rất biết cách dỗ dành con gái, nhưng nếu trả lời "có" thì không phải giống như nói Giang Trầm bình thường rất thích dỗ ngọt cô sao?
Vậy thì ngài Giang chắc sẽ tự hào về điều đó lắm đây.
Thẩm Minh Dữu quyết định không tiếp tục vấn đề này nữa, cô sờ bụng, đổi chủ đề nói: “Niệm Niệm lại vừa mới đá em.”
Thẩm Minh Dữu không hề nói dối, quả thực Niệm Niệm lại đá mẹ, gần đây Niệm Niệm trở nên năng động hơn trước, thỉnh thoảng sẽ đá mẹ mình, đặc biệt là khi Thẩm Minh Dữu đang nói chuyện với Giang Trầm, Niệm Niệm giống như cảm nhận được ba mẹ đang ở gần nên bắt đầu đá mẹ để chứng tỏ Niệm Niệm cũng đang ở đây.
Giang Trầm cũng sờ bụng cô, nói với Niệm Niệm vẫn chưa hiểu lời nói: “Niệm Niệm đá nhẹ nhàng thôi, đừng đá làm mẹ đau.”
Sau khi nhận được chỉ dẫn của ba, Niệm Niệm nhẹ nhàng đá mẹ mình một cái.
Giang Trầm khen ngợi: “Cục cưng thật ngoan.”
Sau khi được ba khen ngợi, Niệm Niệm lại nhẹ nhàng đá mẹ một cái.
“…” Thẩm Minh Dữu đôi khi cảm thấy có lẽ Niệm Niệm trong bụng thật sự hiểu được lời của ba mình, nếu không thì làm sao hai người có thể giao tiếp trôi chảy như vậy.
Hai người đi một mạch đến nhà hàng, nơi Giang Trầm chuẩn bị một bữa tối vô cùng lãng mạn dưới ánh nến.
Giữa bữa ăn, Giang Trầm thậm chí còn đi đến phía trước chiếc đàn piano trong nhà hàng, ngẫu hứng chơi một bản nhạc êm tai cho Thẩm Minh Dữu nghe. Dạo này Thẩm Minh Dữu dần dần biết được Giang Trầm hiểu rõ rất nhiều thứ. Mặc dù không mấy ngạc nhiên khi Giang Trầm có thể chơi piano, nhưng khi nhìn thấy Giang Trầm tao nhã ngồi ở đó, có lẽ vì nhìn thấy Giang Trầm đang chơi đàn piano vô cùng lãng mạn nên Thẩm Minh Dữu vô tình đã bị anh mê hoặc rồi.
Giang Trầm đánh đàn xong, quay trở lại chỗ ngồi, nhìn Thẩm Minh Dữu ngồi đối diện không hề chớp mắt.
Đối với Giang Trầm mà nói, anh cùng Thẩm Minh Dữu kết hôn đã lâu, nhưng đối với Thẩm Minh Dữu, bọn họ chỉ kết hôn trong thời gian ngắn, sau đó liền có một đứa con, sau khi có con, cuộc sống của bọn họ tất nhiên sẽ có những thay đổi lặng lẽ xảy ra. Có thể cặp đôi đã chuyển trọng tâm cuộc sống sang con cái trước khi có thời gian vun đắp một mối quan hệ vững chắc hơn. Dần dần, những chủ đề họ trò chuyện và ánh mắt họ chú ý... có thể không còn tập trung vào nhau nữa, mà là vào đứa trẻ.
Bất kể Thẩm Minh Dữu có lo lắng về điều như vậy hay không, Giang Trầm đều muốn mình làm tốt hơn, anh muốn nói với Thẩm Minh Dữu, cho dù có con, bọn họ vẫn có thể hẹn hò lãng mạn, anh vẫn sẽ yêu cô nhiều như trước...
Thẩm Minh Dữu không biết Giang Trầm đang nghĩ gì, nhưng cô biết Giang Trầm vẫn luôn nhìn cô, thế là cô vùi đầu vào ăn thức ăn. Tuy vẫn đang rất đói nhưng ở khung cảnh lãng mạn như vậy, Giang Trầm lại luôn nhìn cô chằm chằm, cô cũng chỉ còn cách ăn từng miếng nhỏ, dù sao cũng phải giữ gìn một chút hình tượng nên không dám ăn nhiều.