Khi Thẩm Minh Dữu quay phim, Giang Trầm sẽ dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc Niệm Niệm. Khi một bên bận rộn thì bên kia sẽ chăm sóc Niệm Niệm, khi bận quá thì mới để Niệm Niệm ở nhà và giao cho bảo mẫu chăm sóc.
May mắn thay, Niệm Niệm là một đứa trẻ rất ngoan, chỉ cần lâu lâu gặp được ba mẹ thì cô bé sẽ không khóc quá nhiều.
Khi được năm, sáu tháng tuổi, Niệm Niệm bắt đầu mọc răng sữa.
Kết quả là Niệm Niệm có một số triệu chứng bất thường. Chẳng hạn như cô bé bắt đầu thích cắn ngón tay hoặc lấy được đồ cứng thì sẽ bắt đầu cắn, đôi lúc cô bé sẽ khóc khi đi ngủ vào ban đêm. Cũng may Niệm Niệm không bị sốt, đi khám bác sĩ thì bác sĩ cũng nói đó là việc bình thường, ba mẹ chỉ cần chú ý hơn một chút là được rồi và đừng quá lo lắng.
Nhưng Niệm Niệm cũng vì thế mà dính chặt với ba mẹ hơn. Bình thường nếu có việc gì thì ba mẹ cô bé sẽ không ở nhà, nên Niệm Niệm sẽ không khóc lóc hay quấy khóc. Nhưng mấy ngày nay, một khi ba mẹ rời khỏi tầm mắt của Niệm Niệm thì Niệm Niệm sẽ trở nên bồn chồn, bất an.
Thẩm Minh Dữu phải đi đóng phim, tạm thời không thể nghỉ phép, Giang Trầm liền đưa Niệm Niệm đến công ty.
Đây là lần đầu tiên Niệm Niệm đến công ty của ba, đêm qua Niệm Niệm đã khóc rất lâu vì cảm giác khó chịu khi mọc răng. Hôm nay, cô bé không còn sức lực mà nằm trong vòng tay của ba, nhìn mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt to tròn và đầy tò mò của mình.
Những người xung quanh đều nhẹ nhàng liếc mắt nhìn đứa trẻ trong lòng ông chủ lớn. Mặc dù biết tổng giám đốc Giang có một cô công chúa nhỏ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ nhìn thấy cô bé đó!
Trong khoảng một năm trở lại đây, Lăng Vũ Tư Túc dưới sự quản lý của Giang Trầm đã phát triển rất nhanh chóng, mọi quyết định anh đưa ra đều mang tính tương lai và đầy thách thức. Bất cứ khi nào có ai thắc mắc về quyết định của Giang Trầm quá rủi ro hay cách làm quá phức tạp, thì Giang Trầm sẽ dùng sức mạnh của mình để chứng minh hết lần này đến lần khác rằng mọi việc anh làm đều đúng.
Lăng Vũ Tư Túc ngày càng lớn mạnh, Giang Trầm ở trong công ty ngày càng có quyền lực, thẳng thắn, tuy còn trẻ nhưng tràn đầy khí chất. Bình thường nhân viên của Lăng Vũ Tư Túc có chút sợ hãi đối với anh, nhưng hôm nay thì khác. Mặc dù họ vô cùng sợ hãi nhưng họ cũng muốn bước tới chào hỏi và nhìn đứa bé đang nằm trong lòng tổng giám đốc Giang.
Quả thật là một em bé búp bê, trong miệng đang ngậm núm vú giả, trông có vẻ mũm mĩm, đừng có quá đáng yêu như thế chứ!
Khi đến môi trường xa lạ, Giang Trầm càng lo lắng cho Niệm Niệm cho nên khi đi làm, anh đi đâu cũng ôm Niệm Niệm. Nhưng vì để thuận lợi cho công việc hơn, anh đã đeo một dây đai màu xám phía trước. Như vậy thì có thể giúp anh làm việc dễ dàng hơn, Niệm Niệm càng thoải mái hơn khi ngồi ở đó.
Nếu anh ở trong văn phòng, anh sẽ để Niệm Niệm ngồi trên ghế sofa chơi, Niệm Niệm chưa bò được nhưng cô bé đã có thể ngồi được rồi.
Niệm Niệm đang ngồi trên ghế sô pha, có lẽ răng cô bé lại bắt đầu khó chịu, cô bé dựa vào người ba, mở miệng bắt đầu cắn. Tuy nhiên việc cắn ba cô bé cũng không khiến Niệm Niệm đỡ ngứa răng hơn.
“Ê a-” Niệm Niệm bất đắc dĩ mở miệng, bắt đầu ê a vài tiếng.
Giang Trầm mở miệng Niệm Niệm ra, thấy nướu răng ở chỗ đó quả thật có chút sưng lên. Niệm Niệm nhìn thấy ba dùng ngón tay mở miệng cô bé, liền mở miệng cắn ngón tay của ba lần nữa. Giang Trầm mỉm cười thu tay về, Niệm Niệm không cắn được, liền mím môi, nhìn ba với vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
“...” Giang Trầm đưa cho cô bé đồ chuyên dụng đặc biệt dành cho việc ngứa răng ở trẻ mà anh mua cho Niệm Niệm. Nhưng không biết vì sao Niệm Niệm lại không thích dùng đồ vật đó, anh đã thử mấy loại mùi vị khác nhau, nhưng Niệm Niệm vẫn không thích.
Thấy mình không thể cắn được tay của ba, Niệm Niệm buồn bã nhào vào lòng ba, bắt đầu cắn quần áo của ba.
“Niệm Niệm, con không được cắn quần áo của ba.” Giang Trầm nâng đầu Niệm Niệm lên, ngăn cản Niệm Niệm cắn quần áo của anh.
“Nha–”
“A a-”
Niệm Niệm ủy khuất mắng ba mấy tiếng ê a một cách bất bình.
Cái này không được, cái kia cũng không được, Niệm Niệm bắt đầu có chút nóng nảy.