Niệm Niệm mở mắt liếc nhìn camera, sau đó sự chú ý nhanh chóng rời khỏi camera, dùng tay chân tiếp tục bò, bò, bò đến một góc trong phòng khách.
Góc kia đặt mấy con búp bê nhỏ đầy màu sắc, vừa nhìn là biết ngay đồ chơi dành cho các bạn nhỏ.
Sau khi Niệm Niệm đến khu vực đồ chơi của mình, cuối cùng cũng không bò nữa, cô bé ngồi dậy khỏi mặt đất, đưa ngón tay ra chạm nhẹ vào từng con búp bê. Sau đó Niệm Niệm quay người ngồi dựa vào chỗ đó, cầm món đồ chơi nhỏ trong tay, vừa chơi đùa, vừa ngước mắt nhìn hướng hành lang đằng kia.
[Niệm Niệm đang nhìn gì vậy?]
[Có phải đang đợi ba mẹ không, Niệm Niệm cũng dậy rồi, sao ba mẹ vẫn chưa dậy đến đón Niệm Niệm nha?]
[Tổng giám đốc Giang và chị Dữu mau ra ngoài kìa, không chỉ Niệm Niệm đang đợi hai người, khán giả cũng đang đợi đó!]
Trong khi Niệm Niệm đang đợi ba mẹ, khán giả đành phải đợi với Niệm Niệm, thỉnh thoảng nhìn bé con rồi lại cùng bé con liếc nhìn hành lang đằng kia.
Trong lúc Niệm Niệm và khán giả chờ đợi, cuối cùng hành lang đằng kia cũng truyền đến chút tiếng động.
Giang Trầm đã đánh răng rửa mặt xong, thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, anh ra khỏi phòng rồi đi thẳng tới phòng khách, quả nhiên nhìn thấy con gái lại đợi trong khu đồ chơi của cô bé bên đó, bé đang chơi một mình.
Sau khi Niệm Niệm thấy ba tới, ném đồ chơi nhỏ trong tay, dang rộng đôi tay về phía ba.
Giang Trầm cười rồi bế con gái lên khỏi mặt đất, bóp nhẹ mũi nhỏ của cô bé hỏi: “Niệm Niệm có đói không?”
Niệm Niệm còn chưa biết nói đương nhiên không thể trả lời câu hỏi của ba, nhưng thấy ba bóp mũi của mình, Niệm Niệm cũng giơ tay nhỏ lên bóp nhẹ mũi của ba, cô bé bóp xong lại lộ ra răng nhỏ cười toe toét với ba. Giang Trầm cảm thấy con gái thật đáng yêu, thân mật chạm mũi anh vào mũi cô bé, chọc cho Niệm Niệm cười khúc khích, liên tục lùi ra sau.
[Đây chính là chồng của Thẩm Minh Dữu sao? Ha ha ha thật đẹp trai, thật dịu dàng nha!]
[Tuy trước đây từng thấy ảnh chồng của Thẩm Minh Dữu một lần trên mạng, nhưng đó cũng chỉ là ảnh chụp mà thôi, nhưng lần này là người sống, thật sự đẹp trai hơn gấp một trăm lần ảnh chụp!]
[Tuy rằng mặc quần áo ở nhà, nhưng vẫn là thật đẹp trai, dáng người rất chuẩn, có thể nhìn ra một mét tám lăm trở lên, điều quan trọng là khi cười với con gái thật dịu dàng nha, người ba dịu dàng như này không hề giống với tổng giám đốc của Lăng Vũ Tư Túc trong tưởng tượng của tôi, tương phản lớn quá rồi!]
[Đúng vậy, nhưng không thể không nói, tổng giám đốc Giang yêu thương con gái như vậy càng có sức hấp dẫn hơn, ôi chị Dữu nhà tôi lấy được người chồng thật tốt, vợ chồng hai người thật sự đẹp đôi lắm đấy!]
[Thẩm Minh Dữu đừng ngủ nữa, mau thức dậy chung khung hình với chồng con đi, một nhà ba người này, thật sự nhan sắc quá cao rồi, tôi nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh tượng họ chung khung hình.]
Sau khi Giang Trầm bế con gái, cũng không định về phòng ngủ đánh thức Thẩm Minh Dữu, anh tính mang theo Niệm Niệm cùng nhau chuẩn bị xong bữa sáng cho vợ trước, sau đó sẽ đi gọi vợ thức dậy.
Sau khi giúp Niệm Niệm đánh răng rửa mặt xong, Giang Trầm bế Niệm Niệm vào phòng bếp: “Niệm Niệm, chúng ta cùng nhau làm bữa sáng cho mẹ, được không nào?”
“A nha —” Niệm Niệm a a hai tiếng, đồng ý lời của ba.
“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi làm bữa sáng nhé.” Giang Trầm nhìn con gái: “Niệm Niệm không được phá phách, phải giúp ba, con có thể làm được không?”
Niệm Niệm mở to mắt nhìn ba: “Be?” Niệm Niệm phá phách khi nào chứ?
“Không phải ‘Be’, Niệm Niệm nên trả lời là ‘Vâng’, Niệm Niệm, con nói xem khi nào con mới có thể nói được?” Giang Trầm xoa đầu nhỏ của con gái, khi Niệm Niệm mười tháng tuổi thì bắt đầu tập đi rồi, sau khi một tuổi, bước đi đã vững hơn, nhưng Niệm Niệm có thể hơi lười, cô bé thích bò loạn trên mặt đất hơn là đi bộ, mà bây giờ Niệm Niệm vẫn không biết nói, có điều cô bé sẽ phát ra một số âm tiết kỳ lạ như “be”, “a nha”, “ô hô”, “oa hô” kiểu vậy, đặc biệt là hai âm “be” và “ô hô” gần như trở thành câu cửa miệng của Niệm Niệm.
Chẳng qua là khi nghe thấy ba nói chuyện với cô bé, Niệm Niệm nghe không hiểu mới chu miệng nhỏ kêu “ô hô” để đáp lại ba.
Giang Trầm lại lần nữa thấy con gái thật dễ thương, lại gần hôn cái miệng nhỏ nhắn của con gái.